Thích Khách Vô Danh - Chương 17

Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu

Đêm du Tần Hoài
Lại từ một ngõ nhỏ quay ra, Mạc Hi đã thay trang phục nữ tử, nhưng cũng chỉ trâm gai váy vải bình thường mà thôi.
Mướn một chiếc thuyền nhỏ, không có mui, Mạc Hi ngồi ở đầu thuyền, thưởng thức phong cảnh ven bờ, thuyền phu ở đuôi thuyền quơ mái chèo.
Lục triều kim phấn ngưng tụ thành nước sông Tần Hoài xanh biếc, khi ánh chiều tà đang dần phai, trăng sáng sắp hiện là lúc phá lệ đặc biệt tĩnh lặng.
Phong các long lâu liên tiêu hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.*
* Câu trên xuất phát từ bài thơ <Phá trận tử> của Lý Dục, dưới đây là bản thơ trên mạng:
Phượng các long lâu liên vân hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.
(Gác phượng lầu rồng liền trời biếc, cành quỳnh cây ngọc nối mây xa.)
Người dịch: Cao Tự Thanh.
Trừ việc lúc này đã là cuối mùa thu, không còn cảnh tượng ngọc thụ lăng không, hoa tươi khắp nơi, tử đằng quấn quýt ra, câu trên thật sự rất hợp với tình cảnh này.
Cơ Xảo Các có lầu cao hai tầng, mặt dựa vào hồ chỉ có vách tường trắng như tuyết, không cửa sổ không cửa lớn. Ngay cả thềm đá đi xuống mặt nước giống nhà người khác cũng không có.
Đi thêm một đoạn, sắc trời đã tối, đột nhiên gió to nổi lên. Đèn của mấy chiếc thuyền hoa ở xa xa lay động, ánh đèn rực rỡ chiếu vào nước.
Mạc Hi còn chưa kịp thưởng thức, trong khoảnh khắc mưa đã trút xuống. Mưa thu như thế lại có vài phần khí thế, trong lúc nhất thời thuyền nhỏ theo sóng gió lắc lư, mưa lạnh như băng đánh vào váy vải đơn bạc của Mạc Hi, cảm giác lạnh thấu xương.
Thuyền nhỏ tránh cũng không thể tránh, trở lại bến tàu còn cần một khoảng thời gian.
Mạc Hi đang than vãn tình cảnh chật vật của mình, liền có cứu tinh đến.
"Cô nương nếu không chê, mời lên thuyền chủ nhân nhà tôi ᴆụt mưa." Giọng nói trong mưa gió vẫn rõ ràng dễ nghe, nhưng không phải giọng Giang Nam.
Một chiếc thuyền hoa lộng lẫy có mái hiên cong ✓út nằm bên cạnh, người cách không gọi nàng là một cô gái mười bốn mười năm tuổi mắt ngọc mày ngài, một thân váy gấm màu xanh chuối thêu chỉ vàng, ăn mặc so với tiểu thư nhà bình thường còn đẹp hơn ba phần, đang đứng dưới mái hiên vẫy tay với Mạc Hi. Nghĩ là mưa quá lớn, sợ Mạc Hi không nhìn thấy nàng.
Thuyền hoa treo hai chuỗi đèn Ⱡồ₦g hình bát giác bằng da dê, tỏa sáng trong mưa gió mịt mù. Lại không đề tên, không biết là thuyền nhà ai.
Mạc Hi lớn tiếng cám ơn, đợi thuyền phu đưa thuyền nhỏ đến gần, liền được cô gái váy lục dẫn vào khoang thuyền.
Cô gái váy lục bảo Mạc Hi tự tiện, liền đi vào sau tấm bình phong bốn mặt thêu hình tứ quân tử.
Mạc Hi vừa tiếp nhận khăn mặt tiểu nha đầu đưa qua lau tóc, vừa đánh giá chiếc thuyền hoa này.
Khoang thuyền gỗ lê xa hoa treo đầy đèn Ⱡồ₦g lục giác bằng sa quyên vẽ hình tứ quý bình an.
Vật dụng đều làm bằng gỗ lê, khắc Tùng Hạc Đồ (hình cây tùng, chim hạc, tượng trưng cho trường thọ), tinh xảo thanh nhã.
Không có mùi son phấn, nhưng có mùi thuốc thoang thoảng bay ra. Không giống thuyền hoa, lại như thuyền du ngoạn của nhà phú quý.
Một lát sau, cô gái váy lục từ sau bình phong đi ra, trong tay bưng một cái khay, trên đó có một chén trà màu hồng phấn có hình chim phỉ thúy (chim trả) đậu trên cành.
"Cô nương mời ngồi, thiếu gia chúng tôi không tiện gặp khách, xin cứ tự nhiên. Cô nương uống chút trà gừng trừ lạnh đi."
Mạc Hi nói lời cảm tạ tiếp nhận. Trà gừng nóng thêm táo đỏ cẩu kỉ, vị cay của gừng bị sự ngọt ngào của táo đỏ cùng cẩu kỉ hòa tan, uống rất ngon.
Trong khoang thuyền thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho nhẹ của nam tử trẻ tuổi, có lẽ là thiếu gia như lời cô gái váy lục nói. Trà gừng này tới nhanh như vậy, có lẽ là nhờ phúc của chủ nhân (ý nói pha sẵn cho chủ nhân uống, nhờ thế mà được uống ké).
Sau một lúc lâu mưa dần nhỏ lại, Mạc Hi nhân tiện cám ơn rồi cáo từ, cô gái váy lục cũng không giữ lại, chỉ bảo nàng đợi chút, lại vào phía sau bình phong, lấy một cái ô trắng có vẽ lá phong đỏ đem ra, Mạc Hi lại cảm tạ, liền lên bờ rời đi.
Trên đường về nhà, Mạc Hi đến một quán bánh nướng tốn ba văn tiền mua một cái bánh nướng, cắn một miếng, nước đường bên trong chảy ra vẫn còn nóng hổi, mùi vị không tệ.
Về nhà, mở bao bánh nướng bằng giấy dầu ra, hơ hơ trước ngọn lửa, liền hiện ra một hàng chữ.
Thì ra thư đồng kia tên là Tiểu Âu, hầu hạ Đường tứ thiếu đã bảy năm. Biển thủ à (ý nói cậu tiểu đồng này ăn cắp bản vẽ)?
Đốt giấy đi, Mạc Hi thay quần áo rửa mặt, tắt đèn nghỉ ngơi.
Cơ Xảo Các.
Hôm sau, đông như trẩy hội, tất cả mọi người vây quanh thông báo tuyển dụng dán tại cửa xem, điều kiện chỉ có một, trong thời gian nửa nén hương xoay làm sao cho huyễn cầu (quả cầu biến hóa kỳ ảo, thời nay là rubic á) có sáu mặt cùng màu, sau đó mở ra, lấy trân châu nam hải bên trong ra.
Mạc Hi mỉm cười, đúng lúc có thể vào tìm hiểu sâu xa.
Cơ Xảo Các không để bảng hiệu, cửa chỉ dựng một cái thang gỗ nhỏ trơn nhẵn, phía dưới đặt một con nhím bằng gỗ, người lần đầu đến không cần gõ cửa, chỉ cần thả con nhím lên trên cái thang trượt, nó tự nhiên sẽ tạch tạch từng bước một dọc theo độ dốc xuống dưới, đi đến một nửa, sẽ làm căng dây trên người, kéo chuông trên cửa, tiểu nhị nghe thấy sẽ ra nghênh đón. Nếu là khách quen chỉ cần dựa vào thẻ bài hiệu trực tiếp tiến vào. Thẻ bài hiệu căn cứ theo thứ tự đến trước sau của mỗi vị khách mà phát, chỉ tính theo số người, không tính món hàng (mỗi người một thẻ, không phải hàng nhiều thì thẻ nhiều).
Mạc Hi tỏ rõ mình tới là để thử nhận việc. Vì là cô nương trẻ tuổi, tiểu nhị không khỏi đánh giá nàng vài lần, nhưng rất nhanh liền đón nàng vào.
Bố trí nàng tại sương phòng ở thiên sảnh, tiểu nhị bảo nàng đợi chút liền lui ra ngoài.
Đây là một gian phòng khách bày biện vô cùng bình thường, chỉ có ngọn đèn làm thành hình hoa sen, từ trần nhà treo ngược xuống, là rất khác biệt thú vị. Trên bàn đặt bình rượu kép, chính là bình cửu khúc uyên ương (bình rượu bề ngoài nhìn bình thường, nhưng bên trong tách đôi, chỉ cần xoay nắp thì có thể rót ra hai thứ rượu khác nhau) trên giang hồ thường dùng.
Lát sau tiểu nhị liền mang đến một cái khay lụa đỏ, cẩn thận để trước mặt nàng, nói: "Nếu cô nương có thể tháo ra xin đến phía trước lĩnh thưởng."
Hiển nhiên tiểu nhị cho rằng một cô nương như nàng không thể ở nơi này làm việc kiếm sống, chỉ là bọn họ mở cửa buôn bán khó mà nói nàng đến quấy rối, nên vẫn dựa theo thói quen mà tiếp đón.
Mạc Hi vén miếng vải đỏ lên, thật có chút kinh ngạc, thứ này ở hiện đại gọi là ngũ giai ma phương (rubic), trước kia nàng chơi rất thuần thục, liền cầm lên đùa nghịch. Chỉ là nàng không muốn làm quá nổi bật, đến năm bước cuối cùng liền dừng tay, như trước đặt lại vào khay.
Lúc ra Mạc Hi đi nhầm hướng, nhắm thẳng chỗ sâu trong hành lang mà đi, mới đến nửa đường liền bị tiểu nhị ngăn lại, ân cần dẫn trở lại tiền thính. Nàng tùy ý vẽ phác họa ra thất xảo bản (món đồ chơi làm từ bảy mảnh gỗ nhỏ có thể ghép thành các hình dạng khác nhau), ghi rõ chế tạo bằng gỗ, cùng chưởng quầy cò kè mặc cả nửa ngày, mới đáp ứng nhanh nhất là ba ngày sau đến lấy.
Chưởng quầy là một người trung niên mập mạp, dáng vẻ giống cái bánh bao đậu, cho dù chỉ buôn bán được chút ít như hạt vừng cũng có thể cười như pho tượng Phật Di Lặc, liên tục cảm ơn. Cơ Xảo Các này thật rất thú vị, từ tiểu nhị đến chưởng quầy, một phần võ công cũng không biết, tuy là người làm ăn, nhưng lời dư thừa lại một câu cũng không nói.
Nhận một miếng thẻ gỗ khắc một ngàn một trăm lẻ một (1101, thời đó chưa có số Ả Rập nên toàn khắc chữ thôi), từ trong đi ra.
Khi đi ngang qua mặt tiền Hòa Phong Quán thì nhìn thấy một tên ăn mày nhỏ ước chừng sáu bảy tuổi người đầy vết bẩn bị tiểu nhị lôi ra. Mạc Hi nghĩ đến khi mình bốn tuổi vừa tới nơi này (xuyên qua đứa bé bốn tuổi), liền bảo nhóc ăn mày ở ngoài chờ. Tên ăn mày kia nghe xong mắt sáng lên, trên người nó mặc dù bẩn, nhưng đôi mắt trong suốt không vẩn ᴆục, nuốt nuốt nước miếng, dùng sức gật gật đầu, cười lên liền có hai lúm đồng tiền, một sâu một cạn, thì ra là một bé gái diện mạo thanh tú. Mạc Hi đối với nó lại sinh hai phần thương tiếc. Hòa Phong chuyên bán các món ăn có vị cay, nổi danh nhất là mì cay thành đô, nước dùng ánh đỏ, có cải bắc thảo, tương mè thơm đậm, vị chua cay nổi trội, tươi mà không ngấy, cay mà không nóng. Bản thân Mạc Hi không thích ăn cay, gọi một chén mì cay thành đô, dặn riêng tiểu nhị cho nhiều nước dùng và thịt bằm, thanh toán tiền, bảo tiểu nhị mang cho nhóc ăn mày kia ăn. Tự mình lại đi về phía phân đường.
Tin tức của Phong tổ thật chuẩn, Đường tứ thiếu đang ở Kim Lăng. Mạc Hi không khỏi thầm nghĩ nguy hiểm thật, mặc kệ ngày đó trên sông Tần Hoài chạm mặt có phải hắn hay không, cũng không bàn tới đối phương có phải thăm dò hay không, bản thân cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm (có sợ hãi nhưng không nguy hiểm), không lộ ra dấu vết.
Ba ngày sau.
Mạc Hi giao thẻ bài như trước được đưa tới thiên sảnh chờ. Chỉ chốc lát, tiểu nhị bưng một cái khay, vẫn là lụa đỏ, thầm nghĩ chắc là quy định nơi này, không để người khác nhìn thấy vật định chế của khách hàng.
Thất xảo bản làm ra rất tinh xảo, chỉ dùng gỗ hoàng dương bình thường, đánh bóng trơn nhẵn, sờ vào không tệ. Hộp bên ngoài cũng làm từ gỗ hoàng dương, trên đó dùng thể chữ Liễu khắc hai chữ "thất xảo". Mạc Hi lấy thất xảo bản ra, tùy ý ghép thành một chữ thất, lại trộn lẫn rồi ghép thành một con chó, mới hài lòng để vào hộp.
Đang muốn ra ngoài, không nghĩ tới tiểu nhị lại nói chưởng quầy cho mời.
Mạc Hi vui vẻ đi đến phía trước.
Phật Di Lặc cười đến không thấy mắt, trước rót một ly trà, trà này rót từ bình cửu chuyển uyên ương Mạc Hi nào dám uống, chỉ dùng tay áo che giả như uống.
Lần này ông ta lại nói rất nhiều, quanh co dò hỏi lai lịch thất xảo bản này.
"Không dối gạt cô nương, lúc trước nhận bản vẽ của cô, tiểu nhân liền suy nghĩ ý tứ của trò chơi này. Lại nghĩ tới có thể để cho trẻ con chơi. Cô xem có thể để chúng tôi làm thứ này ra bán hay không, về sau cô đến chế tạo đồ tất cả đều giảm nửa giá, đây coi như tiểu nhân tặng cô trước." Nói xong liền đem hai lượng bạc tiền đặt cọc đưa lên.
Quả nhiên là không có lợi không thức sớm.
Mạc Hi cũng không qua loa, ra điều kiện sau này chế đồ chỉ lấy giá gốc mới đồng ý. Liền biến Phật Di Lặc thành mặt mướp đắng.
"Bà cô ơi, xin người thương xót, chúng tôi chỉ mua bán nhỏ, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền của ngài mà."
"Chưởng quầy, nghe nói các người đang tuyển sư phó mà? Có thể thấy buôn bán rất phát đạt, bận không kể xiết, vậy mà ông còn dám than nghèo với ta."
"Không dối gạt cô nương, nơi này của chúng tôi tháng trước vừa có hai lão sư phụ về quê, đang cần người. Trong nhất thời lại không tìm ra người bổ sung vào, tôi gấp đến độ bốc hoả rồi." Nói xong trán thật sự đổ mồ hôi. Mạc Hi vô cùng kinh ngạc, tuyến mồ hôi của người này cũng có thể phối hợp diễn kịch sao?
Đến lúc này hai người cũng đã quen thuộc, giọng điệu chưởng quầy khá là thành khẩn, cũng đã nói vài câu là sự thật rồi.
"Nơi này của ông kỳ thật ta không dám tới đâu. Nghe nói hai ngày trước có một tiểu ca, thật đáng thương, mới ra khỏi cửa hàng liền bị Gi*t ૮ɦếƭ." Lời đồn này truyền cho tới hôm nay, đã ra thành n bản, Mạc Hi chọn một cái không đẫm máu nhất để nói ra.
"Cô nương ơi, chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Cậu ta ra khỏi cửa hàng mới gặp chuyện. Nơi này của chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện này."
Mạc Hi lại vòng vo tìm hiểu, chưởng quầy này thật sự rất trơn trượt, miệng giống như vỏ trai ngậm chặt.
Mạc Hi không dám để lộ dấu vết, cũng không tiện hỏi quá nhiều.
Mặc kệ nói như thế nào, chuyến đi này cũng không tệ. Mạc Hi cảm thấy vừa lòng, âm thầm cân nhắc chuyện của Đường tứ.
Đường Môn tứ thiếu
Nhiều ngày nay Mạc Hi đều mang theo chiếc ô giấy dầu có hình lá phong đỏ kia, sau hoàng hôn liền ở bến tàu thuê thuyền. Bến tàu này giống như câu lạc bộ du thuyền hiện đại, phần lớn là thuyền hoa tư gia cập bến, có chuyên gia trông chừng bảo quản. Đáng tiếc là đến ngày thứ tư vẫn không gặp người. Nhưng như thế cũng khiến nàng yên tâm không ít, chuyện đêm mưa kia là ngẫu nhiên.
Mấy ngày trước đây Mạc Hi có chạy đến phân đường, đặc biệt từ trong đống sổ sách cũ nát tìm ra những điều linh tinh vụn vặt về vị Đường Môn tứ thiếu này, vì thế chịu không ít bụi. Làm thích khách không phải diễn young and dangerous*, cầm đao dưa hấu ở bên đường chém người đơn giản тһô Ьạᴏ như vậy. Tài liệu về vị thiên tài ám khí này không nhiều lắm, từ trong những câu chữ nhìn ra được đây là một người trầm mặc ít lời ít giao du với bên ngoài. Nhưng lại có một câu: "Ho lâu ngày, tim phổi yếu." Ngày đó mùi thuốc trên thuyền, rõ ràng có mùi xuyên bối mẫu (một vị thuốc đông y dùng để trị ho). Mạc Hi mới quyết định tạm thời thử một lần.
*Cổ hoặc tử (Young and dangerous) tên đầy đủ là Cổ hoặc tử: Người trong giang hồ. Đây là một bộ phim về đề tài xã hội đen của Hồng Kông được công chiếu lần đầu năm 1996. Sau này vì được đón nhận nồng nhiệt nên nhà sản xuất đã quyết định ra thêm nhiều phần. Hình như đến nay đã được 11 phần.
Một ngày kia, phần lớn thuyền hoa, thuyền nhỏ đều đã rời bờ. Mạc Hi ôm theo nỗi tương tư khắc cốt đối với Đường tứ thiếu, tay cầm ô chậm rãi đi đến Cúc Thủy Các.
Cúc Thủy Các sở dĩ có tên cúc thủy là vì tiệm ăn này được xây dựng ở giữa một mạch nước suối chảy từ núi ra. Nơi này gọi món ăn, đưa đồ ăn đều không cần tiểu nhị. Nước chảy theo một vòng tuần hoàn, các loại đồ ăn được đặt trên một chiếc thuyền hoa bằng gỗ, nhờ dòng nước đưa đến nhã gian của mỗi người, khách chỉ cần đẩy cửa sổ ra lấy là được. Gọi món ăn cũng thế, thực đơn, 乃út mực đều có trên bàn, khách muốn gọi món gì cứ viết lên thẻ tre, lại lấy thuyền nhỏ trên bàn, đặt vào nước, là có thể đưa đi.
Do đó Cúc Thủy Các không có sảnh chính, chỉ có nhã tòa. Nhã gian chỉ lấy một chữ độc nhất làm tên, "Mai", "Lan", "Trúc", "Cúc", "Xuân", "Hạ", "Thu" "Đông", "Phong" "Sương" "Vũ" "Tuyết". Toàn Các chỉ có mười hai gian, mỗi ngày đều chật ních.
Mạc Hi muốn đến ăn một chén thủy chử tam tiên**, tiếc rằng tất cả các nhã gian ngoại trừ gian chữ "Lan", đều đầy ngập khách. Chỉ là gian chữ Lan kia đã có khách đặt trước rồi, nhưng qua nửa canh giờ mà vẫn chưa xuất hiện. Mạc Hi là khách quen nơi đây, người tiếp khách đương nhiên nhận ra nàng, nghĩ là vị khách kia sẽ không đến, lại không muốn đắc tội với khách quen, huống chi là nhận bạc, vì thế khuôn mặt tươi cười mời vào.
** Thủy chử tam tiên: Món ăn làm từ ba loại thức ăn xanh là kim châm, dưa leo, nấm thêm gà xào sốt rồi chan thêm ít nước luộc rau lên (cũng có thể thay gà bằng hải sản).
Mạc Hi mới vừa ngồi xuống, nhẹ nhấp một ngụm Thiết Quan m, vừa muốn đặt 乃út chọn món, cũng không nghĩ tới người tiếp khách dẫn thêm ba người vào, đi đầu là một gã sai vặt thanh tú, đi phía sau là một cô gái áo lục, đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ, ngồi trên đó là một nam tử trẻ tuổi. Cô gái kia nhìn thấy Mạc Hi liền "a" một tiếng, lại thấy ô giấy dầu bên cạnh, cười nói, "Chẳng lẽ cô nương biết bấm quẻ, ở chỗ này chờ trả ô sao?"
Mạc Hi cười nhẹ, "Nhân sinh hà xứ bất phân phùng (trong cuộc sống nơi nào mà lại không gặp nhau). Ngày đó ân ᴆụt mưa chưa kịp đáp tạ, hôm nay lại tu hú chiếm tổ***. Thật thẹn ૮ɦếƭ ta. Nếu như không chê, xin mời ngồi chung." Thật sự là đi mòn giày sắt tìm không ra****.
*** Tu hú chiếm tổ: Tu hú là một loài chim có đặc tính rất kì lạ, nó luôn chọn những tổ chim khác sẵn có để đẻ trứng vào nhờ chim khác nuôi giùm rồi cắp một cái trứng của tổ đó đi ăn mất. Tu hú con khi đã hơi lớn thường dùng sức mạnh của mình hất những con chim khác ra khỏi tổ để độc chiếm tổ.
**** Đi mòn giày sắt tìm không thấy (đạp phá thiết hài vô mịch xứ): câu này còn một vế nữa là chẳng tốn công sức lại tới tay (đắc lai toàn bất phí công phu), câu này ví với việc đang nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy, lại vô tình có được.
Nàng lại không biết suy nghĩ của Đường Hoan, từ trước đến nay người trong Đường Môn không người dám làm bạn với hắn, cũng là lần đầu có người mời cùng ăn, vì thế có thêm hai phần hứng thú.
Người tiếp khách vốn tưởng rằng sẽ có chút rắc rối, giờ phút này thấy bọn họ quen biết, vội nói: "Như thế rất tốt, các vị khách quan, tiểu nhân không quấy rầy nhã hứng của các vị." Nhanh như chớp chạy đi. Mấy người còn ngồi lại không khỏi bật cười, trong lúc nhất thời không khí lại hòa hợp thêm một phần.
Cô gái áo lục nhìn nam tử trên xe lăn, chờ hắn chỉ thị.
Mạc Hi nhìn theo ánh mắt của nàng, trong lòng nhất thời rơi lộp bộp, đột nhiên nghĩ đến một câu: dung mạo như hoa sen, tiên chẳng dám nhìn, sợ rơi vào bụi trần sâu thăm thẳm.
Ai nha nha, đây quả thật là một yêu nghiệt hiện thế! Thật đáng tiếc, có khóc cũng không ích lợi gì!
Dùng từ chi lan ngọc thụ cũng khó hình dung được một phần vạn dung mạo của người trước mắt.
Nam tử kia khẽ cong môi mỏng, song đồng trầm tĩnh, cười như trăng sáng, nói: "Cô nương không chê tại hạ đường đột thì tốt rồi." Giọng nói như tiếng suối, vừa thấm vào lòng người vừa có từ tính.
Mạc Hi cười nhẹ vươn tay mời.
Gã sai vặt tuấn tú kia liền ôm hắn ngồi xuống. Không ngờ hắn nụ cười không đổi, cho dù trước mặt người xa lạ như Mạc Hi cũng không có nửa phần lúng túng xấu hổ.
"Tại hạ sống ở đất Thục, mỹ thực Giang Nam chưa từng thử qua. Cô nương xin đừng ngại, có thể thay tại hạ đưa ra chủ ý không?" Mạc Hi biết hắn cũng không hoàn toàn là khách khí, thực đơn nơi đây không giống thời hiện đại, văn hay tranh đẹp, đặt tên lại giống như muôn hoa rực rỡ, ai biết nó là món gì, hơn nữa lại không có tiểu nhị giới thiệu. Nhớ năm đó nàng ở thời hiện đại, nhìn thực đơn món trung như rơi vào mây mù, nhưng ít nhất cũng nhận ra một ít nguyên liệu nấu ăn bằng tiếng anh.
Người mong nhớ ngày đêm gần ngay trước mắt. Mạc Hi tâm tình tốt, cũng không khách khí, quơ lấy 乃út mực, vung lên viết liền: "Vịt ướp muối, hạt tô nấu, lươn hầm, ba ba xào, sườn đinh hương, gà hầm, sò Kim Lăng, cá trích phù dung, cúc diệp ngọc bản." Vừa múa 乃út vừa đọc tên. Quả thật là trầm bổng du dương, thanh thúy vang vang. Trong lòng lại oán thầm không ngớt, cùng Đường tứ hư hư thực thực ăn cơm, mạo hiểm nguy cơ cửu tử nhất sinh (chín phần ૮ɦếƭ một phần sống), không để ngươi ra chút máu, tức đã phụ lòng trái tim đang run rẩy của cô nương ta rồi (ý câu này là chị ấy mạo hiểm ăn cơm với người giỏi dùng độc nên rất lo sợ, vì thế phải gọi món thật đắt tiền để chém đẹp anh ấy đền bù:)).
Đường Hoan thấy nàng cầm 乃út thành thạo, tư thái tiêu sái, vừa định khen một câu chữ đẹp, lại thoáng nhìn qua chữ viết cong vẹo không có lực, thật sự không dám khen tặng, lại thấy nàng chọn đồ ăn cũng có khí phách như thế, cảm thấy không khỏi buồn cười.
Cười như thế, quả thật giống như hoa mới nở, rực rỡ đẹp đẽ. Cô gái váy lục thấy Mạc Hi vẻ mặt tự nhiên, không vì sắc đẹp của thiếu gia nhà mình mà bị mê hoặc, đối với nàng lại tăng thêm hai phần hảo cảm.
Đường Hoan tiếp nhận thẻ trúc, hòa nhã nói: "Vịt ướp muối và ba ba, cô nương nên chọn ra, thích món nào hơn?"
Mạc Hi ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ hai món trùng nhau?"
"Hai món này đều có tính hàn, ăn cùng e rằng không tốt."
Mạc Hi gật gật đầu, tiếc hận nói: "Vậy giữ lại ba ba đi." Cảm thấy đối với thân phận của hắn lại xác nhận thêm một phần, không hổ là từ nhỏ ăn đồ bổ mà lớn lên.
Đường Hoan thấy nàng bộ dáng như tráng sĩ cắt cổ tay càng thấy buồn cười, gạch bỏ vịt ướp muối, rồi trả lại cho Mạc Hi.
Mạc Hi mỗi lần lấy một món ăn liền chậm rãi giới thiệu cách làm và nguồn gốc của nó. Gã sai vặt cùng cô gái váy lục cũng song song ngồi xuống, chỉ là chủ tớ có khác, trên bàn Mạc Hi, Đường Hoan trò chuyện với nhau vui vẻ, cô gái váy lục tính tình hoạt bát, cũng góp một hai câu.
"Cúc diệp ngọc bản này, là dùng cúc diệp, măng tươi, chân giò hun khói làm thành. Còn lươn hầm kia làm như thế nào?" Đường Hoan một bộ cười cười nói nói.
"Cách làm món lươn hầm là sau khi Gi*t lươn sống, dùng cây gỗ theo thứ tự đánh ở phần lưng, khiến cho xương cốt mềm ra, xớ thịt lỏng lẻo, sau khi xào qua dầu thì bỏ vào hầm, cho nên có tên như thế." Thịt mềm ngon miệng, mùi thơm đậm đà, Mạc Hi rất thích.
Khi ăn được một nửa Đường Hoan đã đưa mắt ra hiệu phân phó gã sai vặt ra ngoài tính tiền. Mạc Hi đương nhiên là nhìn thấy, bởi vậy lúc tàn tiệc, cũng không giả vờ mời mọc, mà vô cùng vui vẻ nói cám ơn.
Chỉ là ra khỏi Cúc Thủy Các, bên ngoài lại là một mảnh mưa thu rả rích, ô kia liền không thể trả rồi, Mạc Hi thầm khen một tiếng trời tốt.
"Không bằng cô nương chờ một lát, tại hạ đưa cô nương một đoạn."
Phía sau tiệm ăn có một chiếc xe ngựa chạy ra, rất nhanh liền đến trước mặt. Mạc Hi vui vẻ nghe lời.
Đưa tới ngõ hẹp, xe không thể vào, Mạc Hi đợi gã sai vặt đem chân đạp để xuống, liền nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa. Cổ tay phải giương lên, ô kia tựa như một mảnh rừng lá đỏ trong mưa thu. Lại thi lễ, lập tức bỏ đi.
"Vị cô nương này thật có duyên với chúng ta, cũng rất thú vị." Cô gái váy lục cười khanh khách nói.
"Đêm nay còn có chuyện thú vị hơn, đáng tiếc chúng ta không được xem." Đường Hoan đợi mảnh lá đỏ kia biến mất trong màn mưa, mới bảo xe chạy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc