Thích Khách Vô Danh - Chương 14

Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu

Tương tiến tửu (Đem tiến R*ợ*u)
Buổi tối khi đi tìm Như Vụ đã bắt tại trận, yêu tăng này, quả nhiên đang ngồi trên thiền tháp phẩm R*ợ*u.
Trên bàn gỗ trước mặt có bày một đôi mộc đấu, một cái vân văn ngọc quang (quang: ly bằng sừng), một cái chảo vàng hoa văn song sư để hâm R*ợ*u.
Thấy Mạc Hi đến, hiểu rõ cười, nói: "Đến đây, cùng uống đi." Vẫy tay áo, bầu R*ợ*u hoa sen xanh trắng từ trong chảo vàng bay ra, rót vào mộc đấu đầy bảy phần, đẩy tới trước mặt nàng.
"Huynh không sợ Trí Thanh nhìn thấy hai chúng ta đối ẩm sao?" Mấy ngày nay trong chùa đồn đãi phương trượng sắp viên tịch, mà người tiếp nhận y bát không ai khác ngoài Như Vụ.
"Lời đồn không thể tin. Vả lại dạo này mỗi ngày phương trượng đại sư đều một mình ở trong Tàng Kinh Các kiểm kê vật quý trong chùa." Như Vụ dường như đối với vị trí trụ trì không chút để ý, chỉ một lòng phẩm R*ợ*u.
Mạc Hi gật gật đầu, ngồi xuống hồ nghi nói: "Nghe nói dùng ngọc đấu đựng R*ợ*u uống rất ngon, vì sao huynh lại làm khác?"
Như Vụ cười mắng: "Đồ ngốc. Lí Thái Bạch (Lí Bạch) đời Đường dùng mộc đấu uống thả cửa mới làm được không dưới trăm bài thơ lưu truyền hậu thế. Cô thử uống bằng đấu này xem so với R*ợ*u bình thường có gì khác."
Đấu gỗ này nhẹ mà có mùi thơm lạ lùng. Ly vừa nóng liền xuất hiện hoa văn hoa lan.
Mạc Hi học theo dáng vẻ của y dùng hai tay cầm hai góc, một góc nhọn khác đưa vào miệng uống, so với uống lúc ban ngày hương thơm càng tươi mát thuần chất hơn, kinh ngạc nói: "Đúng là ngọc phù lương."
Ngọc phù lương chính là R*ợ*u mạnh nguyên chất không thêm nước.
có nói: "Chuyện xưa Lí Bạch uống ngọc phù lương, không còn biết gì cả. Dư được Ngô Tì sai nhưỡng R*ợ*u, vì làm vội, trả lời: \'R*ợ*u chưa tới, nhưng váng R*ợ*u đã nổi!\' Thử lấy một ly tới, lại khuấy váng R*ợ*u, Thái Bạch tỉnh ngộ uống tiếp, che giấu được chuyện này." Ngọc phù lương bởi vậy mà có tên.
Như Vụ gật đầu khen: "Biết về ngọc phù lương, cô cũng có thể đào tạo được."
R*ợ*u đặc một ly có thể so với vài chén R*ợ*u nhạt bình thường, xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, Mạc Hi vô cùng hạn chế, không thể uống say, cho nên không muốn uống tiếp.
Như Vụ lại ngâm thơ lên: "Đích bạch phong sắc hàn, tuyết hoa đại như thủ. Tiếu sát Đào Uyên Minh, bất ẩm bôi trung tửu. Lãng phủ nhất trương cầm, hư tài ngũ chu liễu. Không phụ đầu thượng cân, ngô dữ nhĩ hà hữu!" (1) Vừa ngâm nga gõ tay lên bàn gỗ đánh nhịp.
(1) Tạm dịch: Gió lạnh trời giá rét, hoa tuyết như nắm tay; Cười ૮ɦếƭ Đào Uyên Minh, không uống R*ợ*u trong chén; Sóng vỗ vào dây đàn, không trồng năm gốc liễu; Uổng mang khăn trên đầu, ta huynh không quen biết.
Mạc Hi nhất thời dở khóc dở cười.
Tương truyền Lí Bạch có người bạn là Vương Lịch Dương, rất có phong thái, ngưỡng mộ nhất là Đào Uyên Minh, cũng noi theo vị này ẩn cư nơi quê nhà, trước cửa cũng trồng năm gốc liễu, đeo một cái khăn trắng, thích ngâm thơ đánh đàn. Một ngày, trời giáng tuyết lớn, khắp nơi trắng xóa. Lí Bạch làm khách trong nhà Vương Lịch Dương, chủ nhân nhiệt tình khoản đãi ông, nhưng chỉ cùng ăn, không cùng uống, vô luận Lí Bạch mời R*ợ*u như thế nào, cũng không uống. Lí Bạch giận dữ, lúc này múa Pu't làm ra bài thơ <Giễu Vương Lịch Dương không chịu uống R*ợ*u>. Chẳng những hết sức châm chọc, còn lấy tuyệt giao để uy hiếp.
Được, ta cũng phóng đãng một phen. Vì thế Mạc Hi tự động rót đầy ly thứ hai.
Ly thứ hai này liền hiện ra diệu dụng của mộc đấu. R*ợ*u nóng rót vào ly trong giây lát, liền có mùi gỗ hòa vào mùi R*ợ*u, tăng thêm mùi thơm tinh khiết ngào ngạt.
Mạc Hi không khỏi khen: "Đấu này rất kì diệu. Không ngờ một người tu hành như huynh, lại am hiểu sâu xa như vậy." Trong lòng thầm mắng, tinh thông đạo uống R*ợ*u như thế, có thể thấy được hai mươi năm trước ăn chơi đàng điếm không ít.
Như Vụ lại vì nàng rót thêm một ly, đắc ý nói: "Đó là đương nhiên. R*ợ*u này, dùng gạo nếp của Hộ Huyền Tần Độ trấn, men R*ợ*u của Hồ Bắc Kinh Môn trấn, vả lại phải linh hoạt nắm rõ sự khác nhau trong phẩm chất gạo nếp cùng sự khác nhau giữa các mùa. Trước khi làm R*ợ*u, cần thủ tịnh, liệu tịnh, khí tịnh (tay sạch, vật liệu sạch, đồ dùng sạch). Các kĩ thuật xoay, khuấy, chà xát, nhào, nén phải vận dụng thành thạo. R*ợ*u này mới được một thể, nấu lên, nhựa nhiều mùi thơm, trong suốt như ngọc. Đường không thể cho vào, chỉ cho một chút đường liền khiến nó bị chua, đợi đến khi R*ợ*u đã xong là lúc cho mứt hoàng quế mật đường vào, như vậy sẽ làm cho mùi R*ợ*u cùng mùi hoa quế dung hợp lại."
Như Vụ tự nhiên cười, nói: "Cô thử uống bằng ly sừng này đi."
Ly sừng quả thật là dụng cụ của người xưa phạt R*ợ*u, bởi vì không có chỗ đứng (ly này không có chân đứng vững trên bàn được), không uống thì không yên.
Mạc Hi biết nghe lời phải, lấy ngọc quang làm ly. Hai người huynh tới ta đi, nâng cốc luận kinh. Thật vui sướng!
Không biết uống mấy ly, Mạc Hi mơ màng nhớ tới lần đầu tiên mình mua R*ợ*u hoa quế.
Lão ông tóc bạc phơ bán R*ợ*u vừa cười thay bạn già lau mồ hôi trên trán, vừa nói với nàng: "Đem R*ợ*u hoa quế ủ trong *** người yêu, có thể chuyển thế luân hồi, ở bên nhau tam sinh tam thế."
Ha, lời ấy cũng thật buồn cười. Nói cái gì tam sinh tam thế. Chỉ mới một kiếp, nàng đã tự tay đâm người yêu dưới ba thước kiếm.
Nửa đêm chợt tỉnh.
Lúc Mạc Hi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bàn bài, tay phải còn cầm cái ngọc quang hình sừng trâu. Như Vụ cười cười nhìn nàng, đôi mắt vì nhiễm R*ợ*u mà có màu hoa đào, tăng bào nới lỏng, tuấn tú phong lưu không nói nên lời. Mùi R*ợ*u trên người y so với nàng còn nặng hơn, tại sao lại chưa say. Quả là yêu tăng!
Đối với nàng mà nói say bất tỉnh nhân sự như vậy là lần đầu tiên. Ngày sau nhất định không thể như thế nữa. Uống R*ợ*u hại người a.
Như Vụ cầm chén phấn thanh liên hoa trong tay đưa cho nàng: "Trà này tên là Thiên Bôi Bất Túy (ngàn chén không say)."
Mạc Hi nhận lấy trà tỉnh R*ợ*u pha từ rễ sắn, cát hoa, cẩu kỉ, chậm rãi uống vào. Trong chốc lát, quả thật cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Vì thế cám ơn, đứng dậy cáo từ.
Sau khi về Tùng Vụ Viện liền rửa mặt, đem quần áo nồng nặc mùi R*ợ*u thay ra, thổi đèn nghỉ ngơi.
Ngủ tới nửa đêm, chợt nghe ba tiếng thét thê lương của nữ tử, là Mặc Phù. Tùng Vụ Viện hẻo lánh, chỉ có ba người các nàng ở, cho nên dù Mặc Phù hét vang cũng chỉ có mình Mạc Hi nghe thấy.
Vọt người, nhảy vào phòng bát tiểu thư. Chỉ thấy nàng treo lơ lửng trên xà nhà, Mạc Hi liếc mắt một cái liền biết nàng đã tuyệt khí, đại la thần tiên cũng khó cứu. Liền nói với Mặc Phù đang hoảng loạn bên cạnh: "Thất thần làm gì, nhanh đi tìm tăng nhân gác đêm đến cứu người!" Mặc Phù lúc này mới giật mình tỉnh lại, hớt ha hớt hải chạy ra ngoài, trong đêm tối còn suýt ngã.
Mạc Hi cẩn thận xem xét hiện trường.
Trong phòng cửa sổ mở rộng, hương hoa quế nhẹ bay vào, trong đêm lạnh như thế có vẻ có chút thê diễm (đau thương lạnh lẽo).
Mạc Hi lấy Huyền Băng Ti trong tay áo ra, nhẹ nhàng ném, vòng qua xà nhà, dùng tay trái giữ chặt, khiến thân thể mình cũng treo lên, nhằm nhìn thẳng quan sát thi thể.
Thứ dùng treo cổ tự tử là một chiếc khăn tay, xem chất liệu xác nhận là vật bên người bát tiểu thư. Thi thể đã cứng ngắc nặng nề, đã đứt hơi khá lâu. Bát tiểu thư sắc mặt xanh tím, làn da có những chấm xuất huyết. Xem vết dây trên cổ, đúng là treo cổ, không phải bị siết ૮ɦếƭ. Từ ban thi (những chấm đỏ tụ máu nổi lên người khi ૮ɦếƭ) xác nhận đã ૮ɦếƭ ít nhất một canh giờ. Chính là lúc nàng ở chỗ Như Vụ uống R*ợ*u.
Trên người mặc bộ sa y vũ quá thiên thanh, quần áo có chút xốc xếch, dây thắt lưng buộc sai một mấu. Lục soát người, không phát hiện vật gì. Bát tiểu thư trước giờ ở trong chùa đều tháo châu thoa trang sức, tóc cũng chải cực đơn giản.
Không có dấu vết bị xâm phạm. Cũng không có dấu vết giãy giụa đánh nhau. Khe móng tay sơn đỏ tươi rất sạch sẽ, không có sợi quần áo.
Ánh mắt không tiếng động nhìn xuống đất.
Ghế thắt cổ bị đá (leo lên ghế đá ngã để thắt cổ) ***ng vào bàn hương án bên cạnh, lư hương hình hoa sen rơi xuống đất, nhang gãy đôi, đầu nhang đang đốt ở vòng ngoài rơi vào ly trà, bị ướt nên đã lụi tắt. Những chung trà sứ bên cạnh đã rơi vỡ nát.
Mạc Hi nhặt hai vòng nhang lên, nối lại chỗ bị gãy, chỗ nối hợp nhau, ngửi ngửi, lại bỏ về chỗ cũ.
Lại nhìn quanh bốn phía một chút, xác định không sót chỗ nào, liền lóe ra khỏi phòng đuổi theo Mặc Phù. Những việc nàng làm chỉ trong chốc lát, Mặc Phù lại chạy chậm, lúc ra khỏi phòng cũng không để ý đến Mạc Hi, lúc này thấy nàng cũng không lấy làm lạ, vẫn nghĩ rằng nàng ở phía sau mình hai ba bước. Hai người đến đại điện gần Tùng Vụ Viện nhất tìm được hai tăng nhân gác đêm, thở không ra hơi đem mọi chuyện nói ra.
Hai vị tăng nghe xong, lập tức xách đèn, bỏ hai người lại, chạy tới Tùng Vụ Viện. Chờ Mạc Hi cùng Mặc Phù chạy trở về, hai người đã bế bát tiểu thư xuống.
Bởi vì hai nàng sợ hãi, tăng nhân liền bố trí các nàng đến nơi thường tiếp đãi khách hành hương. Khóa Tùng Vụ Viện lại.
Mặc Phù đương nhiên không ngủ được, Mạc Hi liền khơi gợi nàng nói chuyện, âm thầm gom góp thông tin.
Vào khoảng chuông giờ Hợi vừa đánh (tương đương với chín giờ tối), bát tiểu thư nói muốn uống canh ngân nhĩ hạt sen đường phèn, mỗi đêm bát tiểu thư ngủ nhiều nhất chỉ hai canh giờ, buổi tối muốn ăn điểm tâm cũng bình thường. Tiểu nha đầu liền đến phòng bếp. Vì bát tiểu thư thích ngân nhĩ nấu thật nhừ, nên rất mất thời gian. Nàng luôn coi lửa, ước chừng ở bên bếp hai canh giờ. Lúc sắp xong lại phát hiện đã quên hoa quế, liền trở về lấy, thuận đường nhìn xem bát tiểu thư có phải hay không chờ không kịp đã ngủ rồi. Khi đó là lúc chuông giờ Tý vừa đánh (trời vừa rạng sáng). Liền thấy bát tiểu thư treo cổ tự tử.
Mặc Phù có lẽ nhớ lại tình cảnh lúc đó nên khóc to. Nàng bất ngờ gặp biến cố, cảm xúc bị vây trong lo âu hoảng sợ, lúc này thần trí đã dần tỉnh lại, mới phát tiết ra ngoài.
Mạc Hi để nàng khóc. Chờ tiếng khóc nhỏ lại, mới nói: "Nha đầu ngoan, cô nhớ có đúng giờ giấc hay không."
"Tiểu thư xưa nay tinh tế, độ lửa kém một chút cũng không được. Nô tỳ luôn chú ý nghe chuông chùa." Trong chùa cứ nửa canh giờ lại đánh chuông một lần, giờ Tý mỗi ngày là lần đánh chuông cuối cùng, hẳn không nhớ lầm.
"Bát tiểu thư thích nhang vòng?"
"Đúng vậy. Lúc tiểu thư chúng tôi phân phó nô tỳ đi nấu canh hạt sen, vừa lúc nhang cháy hết, tiểu thư còn đốt thêm một vòng nhang nữa. Trước kia có mấy lần tiểu thư niệm kinh, nhang chưa hết cũng bảo nô tỳ đốt vòng nhang khác mới cho nô tỳ ra ngoài. Hôm nay nô tỳ lấy chính là vòng nhang cuối cùng. Nhang trong chùa không giống nhà chúng tôi dùng hoa quế hun qua, tiểu thư không thích, dặn nô tỳ ngày mai nhớ phái người từ trong nhà đưa tới." Con người khi trải qua hoảng sợ phần lớn sẽ có hai loại biểu hiện, có một số người sẽ giống cái xác không hồn, phong bế tư duy, không nói một lời; Một số người khác lại giống Mặc Phù, nói liên miên lải nhải không ngừng. Mạc Hi thật cao hứng vì cô ấy là dạng người sau.
Loại nhang này một khoanh cũng đến hai lượng bạc, khách hành hương bình thường sẽ không dùng. Nhang này làm từ hoàng đàn của Giao Chỉ, tên thường gọi là gỗ lim già, sinh trưởng nơi núi non trùng điệp cao một trăm mét so với mặt nước biển, cây lớn chậm, cần hai trăm đến ba trăm năm mới trưởng thành. Mùi thơm thanh nhã tươi mát, làm người ta khí mạch thông suốt. Nhưng vì liên quan đến công nghệ chế tác loại nhang này, nên vòng càng ở bên ngoài càng thanh nhã, vòng sâu nhất liền có chút nồng. Nhang Lăng gia dùng từ chất lượng đến vẻ ngoài đều giống hệt nhang trong chùa bán cho khách hành hương, chỉ khác là tự mình dùng hoa quế hun qua thôi. Nhang này dùng gỗ quấn thành vòng, một khoanh có mười hai vòng, vì vòng dài, đặc điểm là cháy từ từ, một khoanh nhang ít nhất có thể cháy ba canh giờ. Mà từ khi Mặc Phù đốt nhang đến bây giờ chỉ mới hai canh giờ. Vừa rồi nhìn chiều dài hai vòng nhang hợp lại, xác nhận đốt không quá ba mươi phút. Nếu theo vòng nhang mà tính, xác nhận bát tiểu thư vừa qua giờ Hợi liền hương tiêu ngọc vẫn. Chính là lúc nàng vừa đến chỗ Như Vụ uống R*ợ*u, ngồi còn chưa nóng ௱ôЛƓ đâu.
Mạc Hi gật gật đầu, có chút đăm chiêu suy nghĩ.
"Tiểu thư nhà cô lúc ban ngày đã không nói một lời. Có thể thấy còn chưa nghĩ thông."
"Tôi vốn tưởng rằng tiểu thư đến lễ Phật có thể thanh tĩnh khuây khỏa, ai biết tiểu thư ở trong chùa nhưng tâm tư lại càng nặng nề. Hôm qua còn nói cái gì sống trên đời này không còn gì vui. Nào biết hôm nay liền..." Tạm dừng một chút, Mặc Phù bỗng nói: "Lúc phân phó tôi đi làm canh hạt sen trên mặt còn nở nụ cười. Tôi cứ nghĩ người đã nghĩ thông. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt..."
"Nha đầu ngoan, cô đã làm tròn bổn phận. Cả ngày đi theo tiểu thư các người, nàng ngay cả một khắc cũng không rời khỏi cô."
Mặc Phù gật gật đầu nói: "Đó là việc phải làm. Tiểu thư chúng tôi đối với nô tỳ tình như tỷ muội, nói không ngoa, so với thất tiểu thư còn thân thiết hơn."
"Tiểu thư các ngươi trước kia có tới chùa lễ Phật không?"
"Có, từ ngày mùng tám tháng chạp năm trước đến chùa quyên lương, sau đó mỗi tháng đều đến dâng hương một hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên ở lại trong chùa. Tiểu thư rất thành kính, trước kia khi ở thiền phòng tụng kinh lễ Phật, luôn bảo nô tỳ đi lấy phật đậu."
"Tiểu thư các người thiện tâm, chắc đã quyên cúng rất nhiều."
"Tiểu thư mỗi lần đến, đều bái lạy ở Hoa Nghiêm Điện trước, sau đó quyên cúng. Mỗi lần đều là một trăm lượng."
"Cô có thấy qua cây quạt của bát tiểu thư chưa?"
"Có thấy. Vật khác đều là nô tỳ bảo quản. Chỉ riêng cây quạt này, tiểu thư thích không rời, từ khi có nó, đều mang theo bên người. Cho nên nô tỳ chưa từng nhìn kĩ. Nhưng tiểu thư thường xuyên ngẩn người nhìn cây quạt, có đôi khi nô tỳ nhìn lướt qua, thấy trên mặt quạt có vẽ Đoạn Kiều. Chỉ là nô tỳ không biết chữ, không biết trên đó viết gì."
Mặc Phù dừng một chút, đau lòng nói: "Tiểu thư thật sự quá khổ. Nô tỳ biết trong lòng tiểu thư có một người, nhưng không nói với ai, chỉ giày vò bản thần. Ai nghĩ đến hôm nay người lại cố ý bảo nô tỳ đi, rồi treo cổ tự sát."
Mạc Hi dặn dò: "Chuyện này liên quan đến danh dự của tiểu thư các ngươi. Nàng đã mất, thanh danh không thể bị vấy bẩn. Lời này cô đừng nói với người ngoài. Cho dù trong nha môn hỏi cũng đừng nói."
Mặc Phù gật gật đầu, nói: "Mộc cô nương yên tâm, nô tỳ biết phân nặng nhẹ, sẽ không lắm lời."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc