Thích - Chương 36

Tác giả: Cảnh Hành

Không cần phải giải thích với tôi
Ngã tư đường trong đêm khuya, đèn đường lóe ra một ánh sáng cô tịch, người đi đường cũng đã vãn, chỉ còn lại mấy chiếc xe thỉnh thoảng lướt vào màn đêm.
“Em một mình đứng ở chỗ này làm gì?” Tô nhìn chăm chú vào thân ảnh đang đứng dựa vào cột đèn xanh đèn đỏ từ rất lâu, nhíu mày mở miệng.
Thích không trả lời, tầm mắt vẫn lạc vào một nơi nào đó ở phía trước ——- đó là một tấm áp phích lớn được dán trên tường ngoài của rạp hát Hoàng Gia, hai gương mặt trên đó, là Tô và cô.
Trên đời này những người có tài năng chơi đàn không ít, nhưng người có thể đứng trước mặt khán giả để biểu diễn tài năng của mình thì lại không nhiều.
——– muốn đứng trên khán đài, ánh đèn chiếu lên thân mình, có rất nhiều người nhìn ta, như thế, có lẽ sẽ có một ngày, người ta vẫn luôn tìm kiếm sẽ phát hiện ra ta.
Trước kia rất lâu, đã từng có người nói với cô như vậy.
Nếu cả đời này hắn không thể thực hiện được ước mơ này, như vậy, cô sẽ thay hắn.
Cô cũng là may mắn, Tô để cho cô tự luyện tập, mỗi một ca khúc trong buổi biểu diễn đều do anh một tay soạn nhạc, trải qua mấy tháng, anh gần như nghiêm khắc đốc thúc cô huấn luyện trong học viện âm nhạc.
Trong muôn ngàn tiếng vỗ tay cùng những ánh mắt tán thưởng, cô bắt gặp trên khuôn mặt của cha, là nụ cười thoải mái đầu tiên kể từ sau khi mẹ qua đời. Thế nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy trống trải, đau thắt.
Ngửa đầu nhìn trời, một mùa thu lại bắt đầu, bầu trời cao và xa xăm, ánh sáng của những ngôi sao tinh tú làm người ta cảm thấy huyễn hoặc. Bầu trời ởDubaicó phải cũng đẹp như vậy không? Mà bọn họ lúc này, cách nhau một bán đảo Arab cùng hơn phân nửa vòng tây âu.
Kỳ thật, khoảng cách giữa hắn và cô, vốn đã xa xôi như trời và đất.
Một chiếc áo gió phủ lên người cô, cảm giác ấm áp nhất thời ập đến. Tô cầm lấy bàn tay cô, nếp nhăn ở mi gian ngày càng sâu: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Không có gì” Thích cười khẽ một chút, nhẹ nhàng mà rút tay về.
Tô nhìn cô, đôi mắt trong bóng đêm càng phát ra màu lam thẫm.
“Không vui sao?”
“Sao thế được”, Thích lắc đầu: “Cũng nhờ có anh, em chỉ trong một đêm đã thành danh”
“Biểu tình của em hiện tại lại giống như anh đang mắc nợ em”, Tô bên môi nở ra một nụ cười trào phúng, “Nếu thật sự vui vẻ, một tháng nay sao lại phát điên mà tự nhốt mình trong phòng luyện đàn ”
Thích cúi đầu, đôi mắt nhìn về phía màn đêm: “Em có thể nói là em chăm chỉ luyện tập không?”
Tô dường như cười nhạo một chút, từ bên túi áo gió lấy ra một hộp giấy có bọc bìa rất đẹp : “Đói bụng không?”
“Cái gì vậy?” Thích buồn bực nhần lấy mở ra, là một hộp socola tự làm tinh xảo, mỗi viên đều khắc hình chiếc đàn dương cầm, số lượng không nhiều lắm, trên mỗi viên cũng khắc ký tự “S&Y”
“Đây là… tên viết tắt của chúng ta?” Thích ngạc nhiên nhìn anh..
“Là fans của anh muốn tặng cho em”. Tô mỉm cười, được tặng một hộp socola là chuyện hết sức bình thường, nhưng không thể phủ định rằng, anh rất thích chiếc hộp này.
“Hương vị rất ngon”, Thích đã lấy một viên ngậm vào miệng, bỗng nhiên nhổ ra ngay.
“Làm sao vậy?” Tô khó hiểu nhìn cô.
“Là fans của anh tặng cho em sao?” Thích nhíu mày, “Cảm giác rất lạ, có thể có độc hay không, lỡ người ta thấy căm hận, bất mãn vì bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện một người như em——-”
Thanh âm trong nháy mắt ngưng trệ, bởi vì Tô đã hạ xuống một nụ hôn, che lại những câu chữ của cô, vẫn chưa thích ứng kịp, thì hơi thở nóng rực đã xâm chiếm hô hấp của cô, có chút ngọt, có chút đắng, mùi vị socola từ từ giao hòa , tan trong miệng.
Quá mức khiếp sợ, quá mức đột ngột, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không kịp nhắm lại, Thích kinh ngạc nhìn gương mặt phóng đại ngay trước mắt, hàng mi dài với đôi mắt lam thẫm, mái tóc đen dày, chiếc mũi cao thẳng, cực kỳ giống một người.
Thế nhưng, lại không giống. Vòng tay rộng lớn đang ôm lấy cô lúc này, là hoàn toàn bá đạo, mang theo hơi thở dụ dỗ, không có kìm nén, không có hoang mang, không có do dự.
Đọc Truyện Online Tại : WWW.ThichTruyen.VN
Trong lúc hoảng hốt, cảm giác được một người nâng niu yêu chìu trong tay, khiến cô cảm thấy rằng, cô đang được cần, được thương tiếc, được yêu.
“Có độc cũng không vấn đề gì, anh ૮ɦếƭ cùng em”. Thanh âm trầm thấp mang theo vô hạn dịu dàng vang lên bên tai cô, ánh mắt Tô mãnh liệt như vậy, cơ hồ muốn thiêu đốt cô.
Đột nhiên, những chua xót cùng ngọt ngào trong lòng đồng thời đan quyện. Mệt, rất mệt, không biết đến năm nào tháng nào, mới có thể nghe được câu nói như vậy từ miệng của người kia. Cô cũng không phải là người có thể vĩnh viễn kiên cường, cô cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ khổ sở, một đường cứ hướng về phía trước chạy, thân ảnh kia lại cứ xuất hiện ở trước mắt, không xa lắm, nhưng làm cách nào cũng không thể đuổi kịp.
Vốn đã thành một người mang thói quen chờ đợi, thói quen thất vọng, nhưng trong một đêm tối lạnh lẽo này, nằm trong vòng ôm ấm áp này, cô mới phát hiện trái tim yêu đuối của mình, vốn đã muốn lung lay gục ngã.
Thì ra thứ tình yêu luôn ẩn sâu trong tim này, chỉ còn lại tịch mịch.
“Đừng buông tay”. Cô nói khẽ, tựa vào *** Tô, cảm giác nhiệt độ cơ thể của anh vây quanh cô, đem đến an ủi mà ngọt ngào.
“Đứa ngốc”, anh vừa cười nhẹ vừa hôn lên trán cô một chút: “Anh sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không”
Thế giới trong giờ khắc này dường như trở nêm tĩnh lặng, đắm chìm trong cảm giác dịu dàng ấm áp. Cho nên khi một hồi tiếng chuông di động truyền đến, Thích nghĩ bản thân mình đang gặp ảo giác.
Bản nhạc “La Campanella” của Liszt, tuy rằng chỉ vang lên một đoạn, nhưng cô vĩnh viễn cũng không nghe lầm—— giống như thứ đó chỉ thuộc về hắn,về cô, về hai người bọn họ.
Bước chân đơn độc đi về phía ánh sáng của chiều tà, phía sau là một bóng dáng tịch liêu. Xa xa có tiếng đàn vang vọng, như bản nhạc đã khởi xướng từ rất lâu. Đáy lòng tựa như có dòng nước cuốn trôi, khi anh nhớ đến tất cả về em, nụ cười kia vẫn như cũ hiện lên, nhưng cũng là lúc anh đã đi đến nơi rất xa——- những câu chữ hắn viết xuống trang nhạc kia, cô vẫn còn nhớ rõ.
Giống như bị thôi miên, cô chậm rãi quay đầu, đối diện với góc đường, có một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc.
Cửa kính của xe mở ra, có một người đang lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Thích tránh khỏi tay Tô, chậm rãi từ từ bước qua, mỗi một bước đều như đang đi trên tấm băng mỏng, không thể đoán trước được, sẽ có nguy cơ bị rơi vào vực sâu, tan xương nát thịt.
Rốt cục, khuôn mặt thương nhớ cũng đập vào đôi mắt, gần và rõ ràng như vậy.
Thích cắn môi, đau đớn nhắm mắt lại, rồi lại mở —— hắn quay đầu, nhìn cô cười nhẹ: “Đã lâu không gặp, Thích”
Vì sao ông lại ở chỗ này?Dubaikhông tốt sao? Cuộc sống thiên đường, sa mạc hoa hồng, phụ nữ Arab yêu dã xinh đẹp ~~ không phải là đang khởi công công trình sao? Không phải là chán ghét nhìn thấy tôi sao?—- Giờ phút này, trong đầu hình thành một đống câu hỏi, cô đột nhiên cảm thấy nên cười thì tốt hơn, miệng vừa hé ra, nước mắt lại rơi xuống, làm thế nào cũng không kiềm chế được.
Ở thời điểm lòng cô còn mang những áy náy, bất an, hắn lại ra đi không nói một câu, trong lúc cô nhốt mình vào phòng luyện đàn, dành trọn thời gian luyện tập để quên đi những nhớ nhung, hắn lại không ở bên người cô, vậy thì vì sao lại vào đúng lúc này, thời điểm cô giống như một con đà điểu rụt cổ trốn tránh để tìm sự ấm áp nơi Tô, hắn lại xuất hiện trước mặt cô.
“Buổi biểu diễn rất thành công, phải không?” Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười lơ đãng, không hề có chút để tâm, “Tôi vốn định bay về xem, nhưng cũng không kịp”
“Khóc cái gì?”Tayhắn, có chút lạnh, động tác dịu dàng lau đi dòng lệ trên mặt cô.
Cô cầm tay hắn, gắt gao nắm chặt: “Để tôi giải thích —— ” “Giải thích cái gì?” Hắn cười, trong mắt đã có chút xa cách, “Thích, cô căn bản không cần phải giải thích với tôi”
Hắn muốn rút tay về, nhưng cô lại không chịu buông ra, giống như nếu buông lỏng, hắn sẽ biến mất.
“Buông tay, Thích” hắn bất đắc dĩ than nhẹ, “Cô không muốn quà sao? Tôi đến để đưa quà cho cô”.
Hắn nhớ? Hắn vẫn không quên, đi đến đâu cũng phải mua cho cô một món quà —— trong lúc chưa định thần, cô buông tay ra, kinh ngạc nhìn hắn từ trong ngăn hộc lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho cô.
Cô vừa tiếp nhận, hắn lại khởi động xe.
“Ông đi đâu?”
Thích kinh ngạc nhìn hắn, “Hãy cho tôi đi cùng!”
“Cô… trở về đi”, Lý Kiều hai tay nắm chặt tay lái, thanh âm có chút kìm nén, “Anh ta đang đợi cô”
“Không!” Thích lao vào cửa kính xe, trong lòng như bị dao cứa, đau đến không thể hô hấp nổi——- hắn hiểu lầm, hắn nhất định hiểu lầm! nếu cứ để hắn đi như vậy, bao nhiêu cô gắng kiên trì của cô đối với hắn sẽ đổ sông đổ biển.
“Thích, tôi rất mệt”, hắn khàn khàn mở miệng, cô lúc này mới phát hiện ra, sắc mặt của hắn tái nhợt lạ thường.
Cô ngây dại, buông tay, đứng tại chỗ, nhìn của kính chậm rãi nâng lên, nhìn sườn mặt hắn, dần dần bị lớp kính đen ngăn cách, từ chiếc cằm kiên nghị, đến chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt thâm sâu ——- từ đầu đến cuối, hắn không hề quay lại nhìn cô, một cái liếc mắt cũng không có.
Bởi vì dùng sức, gân xanh trên cánh tau hắn nổi lên, một phút đó, sự chịu đựng của cô dường như đã bị hắn quăng đi không thương tiếc.
Ô tô lấy tốc độ kinh người mà phóng đi, cô cứ như vậy lùi xa dần, bị hắn không lưu tình chút nào vứt lại phía sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc