Theo Đuổi Lính Đặc Biệt - Chương 28

Tác giả: Vô Ngã

Tăng Tĩnh Ngữ không ngờ lại ở chỗ này ᴆụng phải Trương Thịnh Nhã, không giống với lần trước, hôm nay cô ta mặc một bộ đồ tây trang, mỗi bước đi giày cao gót dưới chân đạp đều đều phát ra tiếng.
Lúc đó Tăng Tĩnh Ngữ đang cùng với mẹ Thiệu đứng ở đại sảnh tập đoàn Thịnh Thiên, trước đó cô cùng mẹ Thiệu về nhà, rồi ở Thiệu gia được một lúc, sau khi ăn cơm xong mẹ Thiệu lại đột nhiên gọi cô đi theo bà một chuyến đến Thịnh Thiên.
Trong mấy năm gần đây công ty Thịnh Thiên phát triển rất mạnh, mặc dù có lịch sử không lâu, nhưng thế lực hùng hậu, trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành Công Ty lớn hàng đầu thành phố Y. Tăng Tĩnh Ngữ cùng với mẹ Thiệu một đường đi tới Thịnh Thiên, mẹ Thiệu chưa có tới một nơi cao cấp như vậy, đứng ở cửa ra vào tại đại sảnh, trong lòng rất khẩn trương, thậm chí trước khi vào cửa nhìn về phía cửa thủy tinh sửa sang lại vạt áo.
Tăng Tĩnh Ngữ kéo cánh tay mẹ Thiệu, rất khí phách nói: "Bác gái, bác chớ khẩn trương, chúng ta là chủ nợ của họ, phải là họ thấy ta khẩn trương mới đúng."
"Ha ha. . ." mẹ Thiệu lúng túng cười cười, thật ra thì bà gọi Tăng Tĩnh Ngữ tới là có nguyên nhân, trước không nói bà không có đọc bao nhiêu sách, không hiểu những thứ hợp đồng kia là cái gì, còn nữa, bà cũng rất muốn để cho Tĩnh Ngữ biết, thật ra thì nhà bọn họ cũng không nghèo, có một số tiền lớn như vậy, phòng ốc có thể mua nổi. Dĩ nhiên, đó cũng không phải khoe khoang, bà chỉ là muốn đổi lấy sự an lòng mà thôi, có tiền có sức lực, như vậy bà mới có thể tự thuyết phục mình tốt hơn, thật ra thì nhà bà cũng không phải là kém như vậy.
Ở trong đại sảnh thấy Trương Thịnh Nhã thì Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ, hôm nay cô thật đúng là xúi quẩy, thế mà lại ᴆụng phải Mẫu Dạ Xoa, vậy mà mẹ Thiệu bên cạnh còn cảm thấy xúi quẩy hơn, bà cho là mình không thể nhớ nổi bộ dáng của cô ta, ít nhất, trong lòng bà người kia đã ૮ɦếƭ, khi đó mình khóc kêu cầu xin ông ấy đừng ly hôn, bà nói coi như anh không phải vì em, nhưng anh cũng nên vì đứa bé suy nghĩ một chút.
Nhưng cái người đàn ông độc ác đó, đối với bà không có chút áy náy nào, độc ác đẩy bà ngã xuống đất, ác độc nói: "Không rời cũng phải cách, cô phải ngoan ngoãn ký tên, tôi còn có thể đem con trai cùng phòng ốc để lại cho cô... nếu cô không ký, thì sẽ không có gì cả."
Sau đó, bà ký tên, ly hôn, từ ngày đó trở đi, bà chưa bao giờ nữa gặp lại người đàn ông đó nữa. Nghe nói ông cùng một người đàn bà có tiền bỏ đi, sau đó cũng đem cha mẹ về nhà mình, chỉ để lại bà và Thiệu Tuấn trải qua ngày tháng bấp bênh gian khổ.
"Cha, cha kêu người đuổi bọn họ đi đi, từng người đứng trong đại sảnh, có nhục hình tượng Thịnh Thiên không, nhìn cũng phiền lòng." Trương Thịnh Nhã đang đứng chờ thang máy thì thấy mẹ Thiệu cùng Tăng Tĩnh Ngữ, mới vừa thấy ở đại sảnh hai người mặc quần áo rẻ tiền, giống như những người quê mùa đang sửa sửa soạn soạn, trong lòng cô không nhịn được cảm thấy chán ghét.
"Thịnh Nhã, con đừng vội, sẽ có người lập tức đến dẫn bọn họ đi." Thiệu Cương mặt mỉm cười, trong âm thanh hùng hậu lộ ra một chút hiền lành.
Trùng hợp lúc này thang máy tới, Trương Thịnh Nhã nhíu mày một cái, cuối cùng không hề nói gì, liền vào thang máy.
Tăng Tĩnh Ngữ nhìn theo ánh mắt mẹ Thiệu, chỉ thấy phía trước thang máy có một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi đứng đó, chiều cao khoảng gần 180, hình dáng rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, cho dù lớn tuổi nhưng dáng vẻ rất tốt, trần ổn lộ ra một dòng nhuệ khí, cô kéo kéo tay áo mẹ Thiệu, có chút không xác định hỏi: "Bác gái, bác biết người đàn ông kia sao?"
Mẹ Thiệu sững sờ, vội vàng phủ nhận nói: "Không không không, bác không biết ông ta, bác làm sao biết đại nhân vật có tiền đấy." Bà chột dạ cúi đầu, thân thể khẽ hướng sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ rụt một cái, giống như rất sợ bị người khác nhìn thấy.
Tăng Tĩnh Ngữ lại nhìn người đàn ông kia một chút, chỉ thấy ông nhanh chóng hướng bên này liếc mắt một cái, nhưng rất nhanh lại xoay người sang chỗ khác đối với những người bên cạnh giao phó cái gì, cả quá trình không có một tia khác thường, Tăng Tĩnh Ngữ cho là mình suy nghĩ nhiều, ngay sau đó cũng không để ý bên kia nữa, chỉ lo an tâm cùng mẹ Thiệu ngồi chờ.
Gần mười phút sau, có người dẫn họ đi đến phòng chờ, hôm nay, hơn hai mươi người, đợi trong chốc lát là đến phiên họ, đưa ra những giấy tờ chứng từ có liên quan, luật sư đối phương đưa cho mẹ Thiệu một phần hợp đồng, mẹ Thiệu không hiểu gì, liền đem hợp đồng đưa cho Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ cau mày liên tục nhìn mấy lần, sau mới nói không thành vấn đề.
Từ Thịnh Thiên ra ngoài, mẹ Thiệu vẫn lòng không yên, Tăng Tĩnh Ngữ không khỏi có chút bận tâm hỏi, "Bác gái, bác làm sao vậy?"
Mẹ Thiệu miễn cưỡng cười một cái nói: "Bác không sao, đây không phải là thật vui mừng sao? Ngày mai có thể bác sẽ đi tìm phòng."
Tăng Tĩnh Ngữ liền không cần phải nhiều lời nữa.
Nắm lấy cơ hội trong tay, là chuyện tình mấy ngày sau, buổi trưa hôm đó cô đến phòng làm việc của Tô Nhĩ một chuyến, sau mới phát hiện Tô Mặc cũng ở đây, hơn nữa còn cầm điện thoại di động của cô không biết đang nhìn nhìn cái gì đó.
Tăng Tĩnh Ngữ ngựa quen đường cũ, ngồi xuống, mắt thấy Tô Mặc nói: "Anh đến đưa điện thoại di động cho em à?"
Tô Mặc dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tằng Tĩnh nói: "Đúng vậy a, em tính cám ơn anh thế nào đây?"
Tăng Tĩnh Ngữ cũng không để ý lời của anh, trực tiếp lấy di động trong tay anh, sau đó rất lưu loát mở ra album photo, cũng may, tấm hình vẫn còn, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm sau đó Tăng Tĩnh Ngữ nhìn về phía Tô Mặc lần nữa, "Nếu không em mời anh ăn cơm đi, thật ra thì thức phòng ăn ăn trường của em còn có thể ăn được." Chủ yếu là, đủ tiện nghi a, dĩ nhiên, lời này cô biết là tốt.
Tô Mặc cố làm vẻ mặt uất ức: "Sao em lại có thể hẹp hòi như vậy, em xem em gái nhà anh mời đều là đi nhà hàng cấp năm sao."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc