Thê Tử Của Chàng Câm - Chương 67

Tác giả: Đam Quân

Bắt Dế
Tang Vi Sương cũng giống như Dương Yên đều không hiểu vì sao Thần nhị gia lại đưa cả nhà họ đến ở tại Thần gia biệt phủ?
Nàng còn đặc biệt bảo phu xe dừng xe ngựa để đi tìm Thần nhị gia nói chuyện nhưng còn chưa xuống xe thì đã bị Chử Quy cản lại.
- Tang đương gia, nhị gia nói khi đương gia lần đầu tới Hoài Châu, nhị gia không thể dẫn đương gia đi tham quan thành Hoài Châu nên bây giờ nói thế nào cũng phải giữ đương gia ở lại mấy tháng để từ từ tham quan.
Tham quan gì chứ? Nơi này không chừng ngày nào đó sẽ rơi vào dưới gót sắt người Tần, hiện giờ cả vùng Thiệu Châu đều là khói lửa chiến tranh nhưng trong thành Hoài Châu vẫn ngắm hoa, ngắm trăng, hương R*ợ*u ngon vẫn lững lờ như cũ.
- Xin Chử đại phu chuyển lời giúp: thứ lỗi cho Vi Sương khó nhận ý tốt của nhị gia, cả nhà chúng tôi theo nhị gia đến Hoài Châu là vì cảm kích ân cứu mạng của nhị gia, xem như là hộ tống nhị gia dọc đường, đương nhiên càng là vì thương thế của Quá Tuyết cần Chử đại phu chữa trịtính ra chúng tôi đã quấy rầy nhị gia một thời gian dài rồi, thứ lỗi cho Vi Sương không thể lại theo nhị gia vào ở trong biệt phủ.
Chử Quy cười cười:
- Lời này của Tang đương gia vẫn nên tự mình nói với nhị gia đi, Chử mỗ không thể làm chủ được.
Ông chắp tay rồi cưỡi ngựa đi tới trước đoàn xe.
Tang Vi Sương đỡ trán, người của Thần gia đều rất khôn khéo, Chử Quy cũng là người khó nói chuyện.
Các nàng chỉ có thể ngoan ngoãn vào ở trong Thần gia biệt phủ ư?
Lâu Kiêm Gia thấy Tang Vi Sương mặt ủ mày chau thì vươn tay kéo mặt nàng, bàn tay ngọc ấm áp dán lên mặt nàng, nàng kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại làm vậy với nàng.
Hắn nâng mặt nàng lên, nhe răng cười với nàng, đã lâu rồi hắn không thấy nàng cười, kể từ khi đi chạy nạn đến nay hắn chưa từng thấy nàng cười. Cả nam nhân đáng ghét Thần gia kia nữa, dường như lúc nào cũng ép Vi Sương làm những việc nàng không thích, tại sao Vi Sương không đưa họ rời khỏi đây? Chỉ vì Quá Tuyết ư? Hay vì Vi Sương sợ dọc đường lại gặp phải chuyện khó khăn gì?
***
Xe ngựa xuyên qua thành Hoài Châu, từ cổng thành đi thẳng đến Thần gia biệt phủ. Thần nhị gia đưa nhóm người bọn họ đến Thần gia biệt phủ, ở trước cổng nhìn Tang Vi Sương, không nói câu nào liền xoay người rời đi.
Tang Vi Sương vô cùng kinh ngạc, nhíu chặt chân mày:
- Thần nhị gia!
Người kia hơi dừng lại, không quay đầu:
- Nếu muốn rời đi thì không cần nói nữa.
Nói rồi hắn dẫn theo các thuộc hạ rời đi.
- ...
Nhìn bóng lưng của hắn, Tang Vi Sương thực chán nản, nam nhân này làm việc rất mạnh mẽ khiến người ta ghét, cha hắn có biết không?
Có ba thiếu nữ từ trong phủ đi ra. Thiếu nữ dẫn đầu khoảng mười tám tuổi, y phục toàn thân màu ngọc bích, khuôn mặt hình trứng ngỗng, mặt mũi đoan trang, Pu'i tóc hơi uốn, cắm nghiêng trên đó là một cây trâm đồng ngọc đơn giản, thoạt nhìn chính là nhân vật thuộc hàng quản lý trong Thần gia biệt phủ.
- Tang đương gia, nô gia Vấn Ngọc, sau này phụ trách ăn uống sinh hoạt của mọi người Tang phủ, hai nha hoàn phía sau nô gia một người tên Thục Điệp, một người tên Niệp Hiệp. Hai người này do Tang đương gia và các thiếu gia tùy ý sai bảo.
Giọng thiếu nữ trầm ổn, nghe có vẻ là người làm việc đáng tin cậy.
Tang Vi Sương không thể không bội phục Thần nhị gia, ngay cả nha hoàn thuộc hạ bình thường cũng giỏi như vậy, đủ thấy hắn tâm tư tỉ mỉ, làm việc kín kẽ, chắc hẳn mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều là tự mình làm lấy.
Trong mắt Tang Vi Sương, Thần nhị gia và Phó Họa Khánh đều cùng một loại người, chính là loại đáng sợ vừa có thể cầu vừa không thể cầu. Có thể cầu chính là, nếu loại người đó có lòng muốn giúp bạn thì nhất định sẽ đầu xuôi đuôi lọt, họ có thể giúp bạn làm việc rất hoàn hảo; không thể cầu là vì họ tuyệt đối sẽ không làm việc cho người khác. Loại người này bây giờ ở trong mắt Tang Vi Sương chính là, khi bạn nhìn rõ sở thích của hắn thì có thể lợi dụng nhưng khi bạn nhìn không thấu tâm tình của hắn thì hắn không thể nghi ngờ là sự tồn tại nguy hiểm nhất.
Nàng đã ૮ɦếƭ trên tay loại người này một lần và không muốn ૮ɦếƭ thêm lần thứ hai nữa.
Hôm đó, Chử Quy tới hai lần, một lần để bắt mạch cho Quá Tuyết, một lần để sắc thuốc cho Quá Tuyết.
Theo lời Chử Quy thì phổi của Quá Tuyết e là còn để lại tụ máu, tuyệt đối không thể chịu được việc đi tàu xe vất vả.
Điều Chử Quy nói Tang Vi Sương hiểu, ông đang nhắc nhở nàng đừng nhất thời nóng vội mà dẫn cả nhà đi kinh thành, nhưng nàng không nóng vội sao được, việc chuyển Tuyết Đào đến trồng ở kinh thành đã đủ khiến nàng nóng vội rồi, liệu nó có chờ một ngày nào đó nàng đến kinh thành rồi ૮ɦếƭ héo toàn bộ cho hả giận không?
Tang Cẩm Văn sau khi đút thuốc cho Quá Tuyết thì về phòng ôn bài, Lâu Kiêm Gia ở chung với hắn trong một trạch viện.
Tang Cẩm Văn ở trong phòng đọc sách mở cửa sổ, Lâu Kiêm Gia ngoài sân lúc ẩn lúc hiện, khi Cẩm Văn đọc tới “Bác hỏi tôi sao biết được niềm vui của cá, thế là bác đã biết tôi biết mà hỏi tôi. Tôi thì biết điều đó ở trên sông Hào nầy” (trích “An chi ngư lạc”, một tác phẩm của Trang Tử, nói về cuộc tranh luận giữa hai nhà tư tưởng Trang Tử và Huệ Thi, chủ đề tranh luận là cá du có vui vẻ hay không và hai bên làm thế nào để biết được điều đó) thì Lâu Kiêm Gia đang chui loạn trong bụi cỏ dưới xích đu. Khi mặt trời lặn về hướng Tây, Cẩm Văn đọc tới “nhìn [thần biển là] Nhược, bảo: “Tục ngữ có câu: “Người nào được nghe trăm điều về đạo thì tự cho là không ai bằng mình”. Đó chính là trường hợp của tôi. Tôi đã nghe người ta chê kiến văn của Trọng Ni không được bao nhiêu, khinh nghĩa khí của Bá Di là tầm thường, mới đầu tôi không tin; bây giờ tôi mới thấy chỗ vô biên của Ngài, nếu tôi không đến cửa của Ngài [mà thụ giáo] thì nguy cho tôi, tôi sẽ vĩnh viễn bị bậc thức giả chê cười mất.”………” (**) (trích “Bắc Hải Nhược và Hà Bá” của Trang Tử) thì Lâu Kiêm Gia đang ngồi trước bàn đá, không biết đang chơi thứ gì, nhưng Tang Cẩm Văn cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa! Bởi thứ trong tay Lâu Kiêm Gia là một sinh vật sống có tiếng kêu nghe rất hay.
Tang Cẩm Văn gấp sách lại, vừa chạy vừa nhảy ra khỏi phòng.
- Lâu Kiêm Gia, cho đệ xem thứ trong tay huynh với!
Tang Cẩm Văn “vụt” phóng đến trước bàn đá.
Lâu Kiêm Gia thấy Tang Cẩm Văn đột nhiên xuất hiện thì hơi nhíu mày đem con “côn trùng” vất vả lắm mới bắt được bỏ vào lòng bàn tay, tiện thể quay lưng về phía Cẩm Văn.
- ……….
Tang Cẩm Văn đâu chịu nghe theo, hắn nhảy đến trước mặt Lâu Kiêm Gia:
- Đệ không ngờ Kiêm Gia ca ca lại hẹp hòi như vậy. Hứ!
Hẹp hòi? Là nói xấu hắn sao? Lâu Kiêm Gia không vui cau mày, ngẩng đầu nhìn Tang Cẩm Văn, hơi hé tay phơi bày con vật trong tay mình ra cho Tang Cẩm Văn xem.
- Woa, con này đệ biết! Ông chủ Hùng Sư Lâu có một con to cũng cỡ này, nghe nói có thể bán được một lượng bạc đấy!
Tang Cẩm Văn sau khi nhìn rõ liền kêu to lên.
Không phải chứ, một con côn trùng bán được một lượng bạc? Khóe môi Lâu Kiêm Gia run run.
- Kiêm Gia ca ca đợi chút, đệ đi lấy lọ tới! Lúc nãy đệ thấy trong phòng có một cái lọ vừa hợp để nuôi con này!
Nói rồi Tang Cẩm Văn lại vọt vào trong nhà, đó đâu phải lọ mà là lư hương, bởi vì có những lỗ nhỏ nên Tang Cẩm Văn cảm thấy con côn trùng kia có thể ở trong đấy mà không bay mất, cũng sẽ không bị bí ૮ɦếƭ.
- Tiếng nó kêu giống như tiểu cô nương vậy, đệ ôm nó đi hỏi đại tỷ xem con côn trùng này tên gì.
Tang Cẩm Văn ôm lư hương nói.
Lâu Kiêm Gia vừa nghe đi gặp Tang Vi Sương là hai mắt sáng lên, rốt cục cũng tìm được lý do khác lý do ăn cơm để gặp nàng rồi.
Phải biết rằng hiện tại hắn không ở chung viện với nàng, muốn gặp nàng một lần cũng khó..
***
- Hóa ra con này gọi là dế à.
Tang Cẩm Văn nhận được đáp án cười thỏa mãn.
Tang Vi Sương nhìn hắn và Lâu Kiêm Gia, hai người mang tâm tính trẻ con này, bắt được một con dế cũng xem như bảo bối, đáng yêu ૮ɦếƭ đi được.
- Có điều, ít chơi dế thì tốt hơn, con này ૮ɦếƭ thì thôi, hai người đừng ham quá mà bắt thêm con khác.
- Tại sao?
Tang Cẩm Văn không hiểu lời của đại tỷ.
Tang Vi Sương ném túi trái cây trong tay:
- Dế này á, mấy người có tiền thích chơi nhưng không biết tiếp xúc thứ côn trùng này có hại.
- Có hại?
Cẩm Văn lại càng không hiểu nhưng nghe đại tỷ nói vậy thì vội đặt lư hương xuống.
Nhìn bộ dạng sợ hãi đó, Tang Vi Sương phì cười:
- Tỷ cũng là nghe thái……..sư phụ nói, năm xưa ông ấy ở thành Lạc Dương làm gia sư cho người ta, khi đó có mấy đứa con cháu thế gia nghịch ngợm phá phách cả ngày ham chơi cái này, sư phụ tỷ nói với họ là côn trùng này tiếp xúc thời gian dài sẽ nhiễm bệnh cho người, đặc biệt là chạm vào nó sẽ bị thương……….
Tang Cẩm Văn bị dọa sợ, ném lư hương rồi ngồi một bên bóc trái cây cho Vi Sương và Lâu Kiêm Gia ăn.
- Lâu Kiêm Gia, con đó do huynh bắt được, huynh ôm về đi.
Nói xong hắn vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ***.
- Tang đương gia có trong đó không?
Giọng của tiểu nha hoàn bên ngoài thánh thót như tiếng ngọc thạch chạm nhau, khiến lòng người rung động, trong biệt phủ này ngay cả một tiểu nha hoàn cũng giỏi như thế, giọng nói cũng nghe hay như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc