Thề Nguyện - Chương 52

Tác giả: Tắc Nhĩ

Thấy Thanh Huyền dùng vải bịt kín mắt, Thiên Sắc biết nàng đã trách lầm hắn. Vị chua chát và cảm giác xót xa khó hiểu trong lòng bỗng biến thành vị ngọt ngào, trong tích tắc cảm giác đó đã ngập tràn rung động cõi lòng. Nhưng mà, giây tiếp theo khi nàng nghiền ngẫm kỹ vấn đề Thanh Huyền hỏi, nàng đột ngột phát hiện mình chẳng biết nên nói gì.
Hắn từng có ý nhìn trộm nàng tắm ư?
Dựa vào những hành vi cử chỉ ngày càng ngông cuồng và ma chướng triền miên trong mơ của hắn, chỉ e hắn không chỉ có ý đồ nhìn trộm mà có lẽ đã sớm biến ý tưởng thành hành động mất rồi? Nàng chợt nghĩ tới những lúc tắm rửa ở chỗ thác nước phía sau Yên Sơn nàng đều thiết lập tiên chướng. Nhưng mà toàn bộ thuật pháp của Thanh Huyền là do nàng truyền thụ, tiên chướng e là vô hiệu với hắn, nếu hắn thật sự có ý hoặc đã từng đến nhìn trộm nàng tắm, vậy quả thật rất khó đề phòng.
Quả là khó lòng phòng bị, nàng làm sao có thể ngờ rằng, sẽ có một ngày, con chim non tưởng chừng như chưa mở mắt tự tay nàng nuôi lớn sẽ lấn lướt nàng từng chút từng chút một.
Cho dù có đánh hắn thì có lợi ích gì chứ?
Trông bộ dạng này của hắn, e rằng có ૮ɦếƭ cũng không chịu hối cải!
Nghẹn lời một lúc, Thiên Sắc muốn rút tay phải mình ra khỏi tay hắn, nhưng vì bị hắn túm chặt tay nên đành phải dùng tay trái cởi mảnh vải đang che mắt hắn ra: “Linh Lung Cục thay đổi khôn lường, ngươi quả thật không bị yêu ma quỷ quái mê hoặc bằng ảo ảnh sao?”
Hắn nhân cơ hội đó nắm lấy bàn tay trái của nàng áp lên gò má mình, nhẹ nhàng mà từ tốn vuốt ve, hắn mỉm cưởi giảo hoạt: “Có thể mê hoặc được Thanh Huyền chỉ có mình sư phụ thôi.”
Đúng vậy, hắn vừa bước vào Linh Lung Cục đã phát hiện ra yêu ma quỷ quái giăng ảo cảnh khắp nơi, bao vây hắn ở đây. Ngay từ đầu, hắn cũng muốn nhanh chóng phá vỡ ảo ảnh này để mang hồn phách của Triệu Thịnh đi ngay. Thứ nhất là vì lo tình thế sẽ phát sinh đột biến, thứ hai là vì cảm thấy Bắc Âm Phong Đô đại đế dường như có âm mưu, mà quan trọng nhất là hắn không muốn để sư phụ lo lắng. Nhưng đúng vào lúc hắn tìm thấy cửa ra Linh Lung Cục định phá ảo ảnh thoát khỏi đây, thì hắn bất ngờ phát hiện hồn phách mình bị nhốt trong Linh Lung Cục, nhưng cơ thể ở bên ngoài của hắn lại có thể nghe thấy Bắc Âm Phong Đô đại đế đang trò chuyện với Bạch Liêm.
Hóa ra, hai người họ bắt hồn phách Triệu Thịnh đến đây, thật không phải vì muốn so đo việc Triệu Thịnh sử dụng thuật Ngự Quỷ làm hại tính mạng con người, mà là hy vọng có thể mượn thời cơ dẫn dụ người mẹ ruột mất tích từ lâu của Triệu Thịnh…
Cũng chính là con gái độc nhất của Bắc Âm Phong Đô đại đế, chị ruột của Bạch Liêm – Hàm Nhụy.
Ngay lập tức, Thanh Huyền không còn lo âu nữa, dù sao vuốt mặt cũng phải nể mũi. Hèn gì lúc nãy tiểu sư bá lại không hề khách khí, cũng không thèm nghe lời cầu xin của hắn, hóa ra đây đều là việc riêng của nhà bọn họ. Mà Bắc Âm Phong Đô đại đế dùng kế nhốt hắn ở đây cũng vì để dẫn dụ sư phụ tới, thuận tiến kéo luôn cả Bán Hạ sư bá đến.
Nhưng mà, những lời Bắc Âm Phong Đô đại đế nói khiến hắn rất khó chịu. Cái ông già kia, con gái ông và Bán Hạ sư bá cũng đã có kết tinh tình yêu là Triệu Thịnh, ông không chịu nhận Bán Hạ sư bá là con rể thì cũng thôi đi. Đằng này ông còn vô liêm sỉ gọi sư phụ ta là con dâu, ông muốn gì chứ?
Được rồi, cho dù tiểu sư bá yêu tha thiết sư phụ, nhưng sư phụ lại không có tình cảm nam nữ gì với tiểu sư bá kia mà!
Đương nhiên, hắn không chịu thừa nhận sư phụ vẫn còn nhung nhớ quyến luyến gì với Phong Cẩm. Nếu nói hắn mặt dày cũng được, vô sỉ cũng thế, hắn chỉ thừa nhận người trong lòng sư phụ là mình hắn mà thôi.
Được rời, cho dù tạm thời còn chưa phải là hắn, mặc dù hắn hơi mặt dày mày dạn, nhưng hắn đã quyết lòng một ngày chưa làm người duy nhất trong lòng sư phụ thì chưa chịu thôi!
Ôm ý nghĩ như vậy, hắn không hoang mang lo lắng nữa, chỉ đơn giản tìm một chỗ thảnh thơi ngồi xuống, chờ sư phụ đến chui đầu vào rọ. Trong lúc chờ đợi, đám yêu ma quỷ quái phiền phức lại chạy tới đây quấy rầy, bọn chúng còn tự cho là thông minh, hóa thân thành nữ tử âm mưu dùng sắc đẹp mê hoặc hắn. Sở dĩ hắn xé áo bịt kín mắt không phải là sợ bị mê hoặc mà là muốn làm nũng với sư phụ, muốn chứng minh trong mắt hắn chỉ có mỗi người mà thôi.
Hơn nữa, càng khiến hắn nực cười là những nử tử do đám yêu ma quỷ quái này biến thành càng nhìn càng ngứa mắt, cái kiểu đẹp tục tằng khiến người ta ghét cay ghét đắng đó, làm gì có chút cảm giác quyến rũ hay mê hoặc nào chứ?
Hắn vẫn còn nhớ rõ rành rành, có một lần, hắn vô tình trông thấy sư phụ tắm ở thác nước phía sau núi, tuy là cái lướt mắt trong lúc tâm tình hoảng hốt, nhưng chỉ một tích tắc thôi cũng đủ khiến hồn phách tiêu tan, khiến hắn cười ngây ngô mãi, lúc trở về hắn phát hiện mình không những chảy máu mũi mà mấy đêm liên tiếp khó lòng kềm chế mơ thấy mộng xuân, làm bẩn tất cả chăn ở Yên Sơn. Hắn không thể không cười khổ mang chăn ra, giặt rồi lại giặt, hắn đem đống chăn ướt rượt đó phơi cũng được hơn nửa sườn núi rồi.
Sau đó, không phải hắn không từng có ý muốn nhìn trộm, nhưng rốt cuộc hắn có tà tâm nhưng không có gan tặc, chỉ đành tua đi tua lại ký ức đẹp đẽ hắn vô tình bắt gặp trong tích tắc đó, để an ủi nỗi tương tư khắc khoải.
Cho nên, ngồi trước ảo ảnh thác nước khó phân biệt thật giả này, hắn biến tâm thành mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó ở sau núi Yên Sơn. Đôi chân thon dài như ngọc của sư phụ bước vào hồ nước dưới thác ra sao, làn nước trong vắt từng tấc từng tấc bao bọc cơ thể không chút tỳ vết và từng lọn từng lọn tóc đen nhánh của người như thế nào, một vẻ đẹp trong thanh nhã có điềm tĩnh. Vầng sáng xanh ngọc phủ lên cơ thể trần trụi hoàn mỹ, vòng eo thon nhỏ, cánh tay trắng muốt, dáng người như ngọc tạc, như gió lượn tuyết bay cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ mà không mị tục. Chỉ trong một cái chớp mắt, sư phụ tựa như lá xanh được sóng vờn quanh, thướt tha ngọc ngà đứng trong màn hơi nước mênh ௱ô** mờ ảo, đẹp tự nhiên không chút giả tạo, nét đẹp đó chấn động lòng người.
Cảnh tượng đẹp đẽ đó tuy hắn chỉ trông thấy một lần duy nhất, nhưng đã đủ để hắn trân trọng cả đời, đây có thể xem là lòng tham hay không?
Nếu phải thì cho dù hắn có mất hết tất cả, cũng chỉ tham duy nhất lần này thôi!
Dù Thiên Sắc rất hững hờ với tình cảm nhưng dù sao nàng không quen hành động thân mật thế này, cũng không chịu nổi những lời chân thành tha thiết liên miên không dứt của hắn. Sau khi cân nhắc, rốt cuộc Thiên Sắc rút mạnh tay về.
Thanh Huyền vốn hơi ảo não vì hành động của sư phụ, nhưng ngẫm nghĩ lại, lỡ như Bắc Âm Phong Đô đại đế có thể xem được Linh Lung Cục, vậy cảnh tượng mình và sư phụ thân mật chẳng phải trở thành trò giải trí cho ông ta sao? Nghĩ vậy, nỗi buồn cũng tiêu tan. Hắn còn rất nhiều thời gian, chỉ cần sư phụ vẫn ở bên cạnh, hắn không cần phải nóng vội, chắc chắn sẽ có cơ hội!
Cho nên, nhìn Thiên Sắc kéo mảnh áo rách đang bịt mắt mình xuống, không phải hắn không tiếc nuối, chỉ đành mặt dày cười hắc hắc chuyển chủ đề: “Vì muốn nhắm mắt làm ngơ triệt để nên Thanh Huyền không nghĩ nhiều, kết quả đã xé rách y phục sư phụ may cho, Thanh Huyền thật đáng đánh đòn!”
Tuy nói là đáng đánh nhưng điệu cười của hắn thật mờ ám, lời lẽ càng mập mờ hơn, rõ ràng hắn đang ám chỉ ‘đánh là thương mắng là yêu’ mà.
Thiên Sắc vẫn mặc hắn nói bừa, không thèm để ý tới, chỉ xem như không thấy hành vi mặt dày mày dạn của hắn. Nàng quan sát xung quanh, dường như đang tìm kiếm cửa ra của Linh Lung Cục, nên nàng trả lời chiếu lệ: “Chờ làm xong việc này, có cơ hội ta sẽ mang ngươi đến tiệm may, ngươi muốn mặc cái gì thì mặc cái đó.”
Rất rõ ràng, đáp áp này hoàn toàn không đúng với tính toán của Thanh Huyền: “Nhưng mà y phục của Thanh Huyền chẳng phải đều do sư phụ may hay sao?” Hắn chớp chớp mắt, tò tò theo sau Thiên Sắc, thở dài não ruột, giọng nói có hơi uất ức: “Thanh Huyền chỉ luôn mặc y phục sư phụ may, bây giờ lại mặc đồ mua bên ngoài, e rằng không thoải mái…”
Nghe hắn bảo thế, Thiên Sắc bất đắc dĩ đáp: “Thế thì vi sư sẽ may cho ngươi một bộ là được.”
Nói thật, nàng không rành may vá cho lắm, chỉ có thể xem như biết làm mà thôi. Lúc trước mang một đống vải dệt ở chỗ Triệu Phú Quý về, nàng đã mất không ít tâm tư và thời gian cuối cùng mới có thể may ra một bộ y phục tạm xem như mặc vừa người, kiểu dáng rất đơn giản, mộc mạc. Nhưng Thanh Huyền lại rất thích, hắn giặt bộ y phục đó đến trắng nhợt cũ kỹ mà vẫn không chịu bỏ đi.
Sau đó, y phục của Thanh Huyền vẫn do nàng may, nhớ lại có quãng thời gian hắn lớn rất nhanh, quần áo chỉ mặc được mấy tháng mà đã chật, nàng bèn tạm dừng thói quen chép kinh vào nửa đêm để may vội vài bộ xiêm y cho hắn. Nhưng không ngờ, bây giờ hắn lại làm hỏng mất rồi.
Thấy Thiên Sắc đã thỏa hiệp, Thanh Huyền được nước lấn tới: “Sư phụ, người đừng may áo xám có được không?”
Thật ra, không cần hỏi, hắn cũng biết bây giờ sư phụ chắc chắn sẽ không từ chối hắn. Nếu không vừa nãy khi Bắc Âm Phong Đô đại đế uy hiếp sư phụ, muốn sư phụ lập tức thành thân, động phòng với tiểu sư bá, sư phụ đã không giận dữ và liều lĩnh bước vào Linh Lung Cục đến vậy.
Không thể không nói rằng, khoảnh khắc đó, hắn cực kỳ cảm động. Cho dù mãi mãi không thể thoát khỏi Linh Lung Cục, ba hồn bảy phách bị nhốt ở nơi này thì đã sao, chỉ cần ở bên sư phụ, chẳng phải bất kỳ nơi nào cũng là thiên đường trên trần thế sao?
Cho nên, tuy hắn đã biết cửa ra Linh Lung Cục đang nằm ở đâu, nhưng hắn cũng không vội vã tiết lộ, hắn muốn nán lại nơi yên tĩnh này với sư phụ thêm chốc lát nữa, chẳng phải càng hay sao?
“Ngươi thích màu gì thì vi sư sẽ may màu đó.” Thiên Sắc mãi tìm kiếm cửa ra, đương nhiên nàng không hề trông thấy ánh mặt xảo quyệt lại tỏ vẻ lạnh nhạt của Thanh Huyền.
Nhưng khi nàng nghe câu tiếp theo của Thanh Huyền, nàng sững sờ.
Bởi vì, Thanh Huyền bảo: “Nếu đã vậy, chi bằng sư phụ may cho Thanh Huyền một bộ y phục đỏ đi, một bộ giống hệt kiểu áo của sư phụ là được, có thể xem như hỉ phục thành thân sau này.”
Thành thân?!
Thiên Sắc như bị sét đánh trúng, quay đầu lại nhìn Thanh Huyền, chợt thấy hắn híp mắt mỉm cười, có vài nếp nhăn ẩn hiện nơi khóe mắt rất khó nhận ra. Đôi con ngươi đen sẫm trong màn sương mù ௱ô** lung càng sáng rõ lạ thường, nó xa xăm như dồn ép người khác. Quanh cơ thể cao lớn dường như bao bọc một vầng hào quang lúc tối lúc sáng.
Nếu không phải nàng chắc chắn người đứng trước mặt nàng là Thanh Huyền thật, thì nàng gần như nghĩ rằng mình đã gặp phải ảo ảnh mà yêu ma quỷ quái biến thành.
Thành thân ư, dường như rất lâu trước đây khi nàng vẫn ở bên Phong Cẩm, dường như nàng từng có ý định như thế. Lúc đó, thậm chí Phong Cẩm và nàng còn đến Tử Trúc Sơn bái kiến Tửu Tiên Ông, còn tự tay ủ mấy chục vò nữ nhi hồng, hai người còn cười nói đợi đến khi cả hai nên nghĩa vợ chồng sẽ dùng R*ợ*u này đãi tiệc các sư huynh, sư đệ. Nhưng cuối cùng, những vò R*ợ*u này không thể chứng kiến giai thoại hai người kết nghĩa phu thê, mà lại biến thành một nụ cười châm chọc như bóng với hình, ghi khắc một vết thương nơi sâu thẳm đáy lòng của nàng, chôn chặt tất cả nhuệ khí của nàng. Sau đó, những vò nữ nhi hồng này đều bị Lam Không uống trộm hết, nàng lại giả vờ như không biết, nàng vừa khổ sở vừa chẳng biết phải làm thế nào.
Đáng lẽ nàng không nên hy vọng xa vời, nhưng chẳng rõ vì sao giờ khắc này có một cảm xúc không rõ tên đang dâng trong lòng nàng?
Thành thân sao, nàng có thể thành thân với đồ đệ của mình ư?
Thiên Sắc bất giác hình dung dáng vẻ hắn mặc hỉ phục.
Chắc chắn hắn sẽ rất cao to tuấn tú, mặc hỉ phục vào đương nhiên nhiệt huyết hăm hở, rất ra dáng tuổi trẻ anh tài. Nhưng mà trong mắt nàng, Thanh Huyền của nàng chẳng qua là một đứa trẻ trong sáng, thiện lương, hắn có biết hắn đang nói gì, đang làm gì ư? Nói cách khác, cho dù hắn rõ ràng đã là một nam tử trưởng thành, nhưng tại sao trong mắt nàng hắn mãi mãi chỉ là một đứa trẻ?
Bắt gặp biểu cảm ngơ ngác hiếm thấy của Thiên Sắc, Thanh Huyền tuy không biết nàng đang nghĩ gì, cũng không biết trong mắt nàng mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn cho rằng nàng quá kinh ngạc cho nên đang xấu hổ, hắn đành phải gãi gãi ót, cười gượng đưa tay chỉ vào cửa ra: “Sư phụ, cửa ra ở đằng này.”
Nghe thấy hai chữ ‘cửa ra’, tất cả tạp niệm trong lòng Thiên Sắc lập tức biến mất. “Ngươi nhanh chóng theo cửa này đi ra ngoài đi.” Nàng theo bản năng đưa tay kéo Thanh Huyền đẩy hắn tới chỗ cửa ra, nhưng lại không hề nói với hắn tình cảnh khốn khó của mình, ngược lại còn trấn an hắn: “Vi sư sẽ theo sau ngươi.”
Thanh Huyền cũng không nghĩ nhiều, đang bước theo lối ra rời khỏi Linh Lung Cục, ba hồn bảy phách của hắn sẽ trở về chỗ cũ. Nhưng đột nhiên hắn nghe thấy một vài âm thanh, hắn lập tức dừng bước: “Chờ chút đã, hình như có người tới.”
“Có người?” Thiên Sắc kinh ngạc, bất giác hỏi lại: “Ai tới chứ?”
“Một nữ tử, giờ nàng đang nói chuyện với tiểu sư bá!” Thanh Huyền tập trung nghe ngóng, nhưng hắn đột nhiên ý thức được điều gì, bèn quay đầu lại nhìn Thiên Sắc, nét mặt nghi hoặc: “Sao vậy sư phụ, người không nghe thấy giọng nói của nữ tử kia sao?”
Thiên Sắc gật đầu, đôi mắt đang lẳng lặng nhìn Thanh Huyền lóe lên chút suy đoán: “Thanh Huyền, hồn phách của ngươi bị nhốt trong Linh Lung Cục, tất cả đạo pháp đều mất hiệu lực, tại sao ngươi lại có thể nghe thấy giọng nói bên ngoài ván cờ được?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc