Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng - Chương 15

Tác giả: Qifu A

Những người đàn ông bên lò sưởi
Những ai chưa từng đến vùng Đông Bắc Trung Quốc thì không thể tưởng tượng ra được cảnh đẹp của tuyết rơi dưới trời âm 30 độ đâu.
Trên mảnh đất phì nhiêu đó đã nuôi dưỡng những chàng trai Đông Bắc, dũng cảm, nhiệt tình, hào phóng, dám yêu dám hận, nói một là một, thậm chí có người còn mang hơi hướng thổ phỉ.
Kỷ Đạt chính là một người Đông Bắc như vậy.
Anh sinh ra ở thành phố Trường Xuân, thủ phủ của tỉnh Cát Lâm, từ nhỏ đã ăn những hạt gạo trắng ngần của đồng bằng Bắc Bình, ăn mỡ thịt heo, uống R*ợ*u Dao Nam Xuân, mùa đông thấy tuyết ngập qua đùi.
Anh từ nhỏ đã khỏe khoắn, vui hùm lưng rộng, cặp mắt tinh như sói, ở trường hay gây hấn. Hôm nay đánh người này, ngày mai xử kẻ khác, không có thầy cô nào thích anh ta cả. Nhưng ngược lại, bọn trẻ lêu lỏng hư hỏng ở xung quanh trường lại tôn thờ anh ta làm đại ca, mỗi tháng phải cung phụng cho anh ta bao nhiêu tiền tiêu vặt.
Vì những chuyện đó mà cha anh ta đã không biết đánh đít bao nhiêu lần, nhưng Kỷ Đạt khỏe như trâu, sáng đánh xong, chiều xỏ quần vào đi chơi tiếp. Lâu dần, cha hắn cũng chẳng thèm quản nữa. Vừa bước qua tuổi 16, anh ta ấp ủ trong lòng Tết này phải kiếm cho bằng được mấy chục đồng để mừng tuổi. Nhân lúc trời còn chưa sáng, anh ta lẻn theo những người công nhân đi xuống miền nam mất tiêu.
Cha anh ta suýt chút nữa tức đến nhồi máu cơ tim. Trong nhà chỉ có mỗi thằng con trai nối dõi, cũng chỉ có thể chửi mắng mấy câu rồi thôi.
Mấy năm sau, một đêm giao thừa, Kỷ Đạt xuất hiện với bộ dạng tóc tai rối bời, đứng ngoài sân, cả người đều rách rưới bẩn thỉu, quần áo mỏng như tờ giấy, quần cũng rách tơi tả, đầu gối cũng sờn cả. Anh ta đứng run lập cập dưới trời âm 40 độ, lạnh đến nỗi môi cũng thâm tím cả.
Cha mẹ sợ đến nỗi vội vàng khiêng anh ta lên trên lò sưởi, quấn mền cho anh ta, mang nước nóng cho anh ta. Nhưng anh ta không nói một câu nào, chỉ ngồi thất thần trên lò sưởi.
Cha hắn nôn nóng, tát cho một bạt tai, xách cổ hắn lên hỏi có cu không, có cu thì trả lời mẹ đi.
Mẹ hắn xót con, mau mắn mang tới một bát cơm trắng, trên đó chất đầy thịt heo cải chua thơm lừng.
Nhìn thấy mỡ thịt heo trắng trong, cải chua muối vàng trước mặt, mũi anh ta ngửi thấy mùi thơm của gạo trắng, thức ăn ngon, lại nhìn thấy người mẹ đang âu yếm chăm sóc hắn cùng với người cha hai bên tóc đã bạc, anh ta òa khóc như một đứa trẻ.
Hắn nói, cha mẹ ơi, cả đời con cũng không rời khỏi Đông Bắc nữa.
Nói xong, anh ta cầm đũa lên, vừa khóc vừa lùa cơm vào miệng.
Từ đó về sau, anh làm đúng như những gì đã nói. Trừ phi có chuyện cấp thiết, nếu không anh ta không bao giờ đi khỏi vùng Đông Bắc, và cũng từ đó, anh ta không bao giờ khóc nữa.
* * *
Thực ra, Kỷ Đạt sống ở miền Nam cũng khấm khá. Nhưng đúng lúc anh ta tưởng rằng có thể vinh quy bái tổ, thì lại bị chính cô vợ bán đứng. Toàn bộ tài sản dành dụm được đều bị cô ta cuỗm đi mất, kể cả một bộ áo lành lặn cũng không để lại cho anh ta. Anh ta biết rằng, dưới trời lạnh dữ dội như vậy, nếu như ngủ t*** đi ở ngoài trời thì chắc chắn không bao giờ dậy nữa, cho nên anh ta ba ngày ba đêm không ngủ. Bị người ta quăng xuống ga xe lửa, anh ta men theo đường ray xe lửa đi bộ về Trường Xuân.
Kể từ đó, Kỷ Đạt không nghĩ đến chuyện yêu đương gì nữa, dốc sức làm việc.
Anh ta nghe lời của cha, tu tâm dưỡng tính, xin vào trong một xưởng xe hơi nho nhỏ làm thợ sửa xe. Sau này anh mày mò được nhiều kỹ thuật, nên rất được chủ xưởng coi trọng.
Lại mấy năm trôi qua, chủ xưởng không làm nữa, anh ta thầu lại xưởng đó tự làm. Bởi là người coi trọng nghĩa khí, con người lại chân chất, trầm tính, nên nhân viên trong xưởng đều rất nể và tin anh ta. Dần dần, xưởng sửa xe của Kỷ Đạt càng làm càng phất, sau này còn thâu tóm luôn cả những xưởng nhỏ xung quanh, cuối cùng trở thành một ông chủ nhỏ tiếng vang một vùng.
Theo lẽ thường mà nói, cuộc sống của anh ta cũng rất êm ái, thoải mái, làm ông chủ nhỏ ở tuổi 35, với chiều cao 1 mét 80, vóc dáng cao to nên tạo được cảm giác an toàn, khuôn mặt cũng ưa nhìn, nam tính, lại có nhà có xe, có cơ ngơi, nhưng anh ta lại không hề có bạn gái.
Ba mẹ anh ta nôn nóng lo sốt vó, kiếm người làm mai không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta đều lấy cớ công việc bận rộn thoái thác hết.
Lý do rất đơn giản, đáp án rất rõ ràng: Phụ nữ lòng dạ độc ác hơn rắn rít, anh ta không bao giờ chạm đến phụ nữ nữa.
* * *
Kỷ Đạt mua rất nhiều nhà ở Trường Xuân, coi như là đầu tư bất động sản. Người bình thường mua nhiều nhà như vậy chắc chắn là sẽ nuôi bồ nhí, còn anh thì nhà nào nhà nấy đều trang trí rất đẹp, rồi để đó. Ngày thường rảnh rỗi, nhà này ở vài hôm, nhà kia ở vài hôm. Hơn nữa, trong tay anh cũng có nhiều chi nhánh công ty, hầu như kế bên chi nhánh nào cũng có căn hộ của anh ta.
Hôm nọ, anh ta lái xe từ trong khu Tĩnh Nguyệt ra, chạy thẳng ra khu Kỹ thuật cao để đàm phán thương thảo công trình. Hôm nay anh qua đó để ký hợp đồng. Đừng xem thường anh ta làm nghề sửa xe, nhưng anh tự mày mò ra được con đường thành công trong ngành xe hơi. Hãng xe Trường Xuân số 1 ở sát bên cạnh công ty họ, Kỷ Đạt cũng kiếm được nhiều bộn từ hãng xe này.
Chi tiết từ lâu đã thương thảo xong rồi, đến nơi anh lại cùng đối tác xem lại hợp đồng, thấy không vấn đề gì, bèn nhanh chóng ký tên.
Anh ta nghĩ đến hợp đồng này mà ký kết xong, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, là cười sướng ron cả người.
Ký hợp đồng xong thường đi ăn uống một bữa. Đối tác cũng là người hào phóng, không từ chối, nên đôi bên tìm một quán ăn gần đó đánh chén. Thức ăn ở đó không mắc, mỗi món cũng rất nhiều, họ gọi thêm hai chai R*ợ*u đế, giao kèo trước ai không uống hết không được về.
Tửu lượng của Kỷ Đạt được luyện từ nhỏ, nhưng lớn lên thì kém đi nhiều, nhưng bụng bia của đối tác cũng không phải là để khơi khơi lòe thiên hạ. Hai người anh một ly tôi một ly, uống khá lâu, còn thức ăn trên bàn chỉ vơi đi một nửa.
Sau một chai R*ợ*u đế, mặt của Kỷ Đạt cũng nóng bừng lên, tuy là chưa đến mức say, nhưng uống nhiều như vậy mà còn lái xe thì quả thật tự tìm đến cái ૮ɦếƭ. Kỷ Đạt đứng trước quán, móc điện thoại ra xem, phát hiện lúc này cũng đã hơn mười giờ đêm rồi. Anh là một người biết quan tâm đến nhân viên. Nếu như giờ này anh muốn gọi điện thoại kêu người đến đón về, cũng không phải là không được, nhưng khuya rồi, anh cũng không muốn làm phiền người khác.
Đúng lúc anh đang suy nghĩ nên làm như thế nào, thì một chiếc taxi trở đến trước mặt.
Ủa? Chiếc taxi này đúng là tinh mắt thật.
Nghĩ vậy, Kỷ Đạt giơ tay định mở cửa xe.
Ai ngờ đúng lúc này, ở kế bên tai anh bỗng vang lên giọng ồ ồ của một thiếu niên: “Ê, ê, ê, anh làm gì vậy, đây là xe taxi của anh tôi gọi mà!” Người này vừa nói vừa kéo vai của Kỷ Đạt lại.
Kỷ Đạt vốn dĩ đã uống đến lâng lâng, bị người này kéo một cái, nên cả người bắt đầu loạng choạng suýt té, bao nhiêu bực tức bỗng chốc ập đến.
Nếu như ngày thường thì Kỷ Đạt cũng không nóng giận đến thế, nhưng hôm nay uống khá nhiều, cộng thêm cách nói chuyện bất lịch sự của người thiếu niên, nghe là đã thấy bực bội khó chịu rồi.
“Mẹ nó, thằng ranh con ở đâu ra vậy? Chiếc xe dừng trước mặt ông thì đó là xe đến đón ông!” Kỷ Đạt ưỡn cái bụng, nhíu mày, cũng không nhìn rõ khuôn mặt của thằng bé.
Thằng bé xem ra không giỏi ăn nói, bị Kỷ Đạt nói vài câu, trở nên ấp úng hẳn.
Đúng lúc này, một giọng nói khô khốc vang lên: “Trình, im ngay.” Nói xong, một người đàn ông cũng cao to và trạc tuổi Kỷ Đạt bước vội đến. Anh ta mặc cái áo jacket da, quần jeans, đầu đinh, đeo gọng kính vàng, xem ra có vẻ là người trí thức.
“Anh này, chiếc xe dừng trước mặt anh, thì là xe của anh. Tôi và em trai sẽ đón chiếc khác.” Người đàn ông vừa bước đến kéo thắng em tên là Trình đó lại, một thái độ cầu thị cho êm chuyện.
Nghe người đàn ông này nói xong, Kỷ Đạt đang dựa vào cửa xe, suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Nghe giọng anh, không phải người bản xứ Trường Xuân đúng không?”
Người đàn ông đó cười, đáp: “Người Cáp Nhĩ Tân.” Cộng với cặp kính trên sóng mũi, anh ta cười trông rất trí thức.
“Đến Trường Xuân làm gì vậy?”
“Đi công tác, tiện thể đưa em trai tôi nhập học.”
Bây giờ đang nghỉ lễ Quốc khánh, ngày mai là các trường bắt đầu nhập học rồi.
“Học trường nào vậy?”
Thằng bé nhanh nhảu ςướק lời: “Mặc kệ tôi, đâu phải chuyện của ông!”
Kỷ Đạt liếc nhìn hắn: “Tôi đang nói chuyện với anh trai cậu, cậu xen vào cái gì.”
Người đàn ông đó lại nói: “Thì ở cái ngôi trường trên đường Tiền Tiến.”
“À, trường này ngon.” Kỷ Đạt cúi đầu suy tư, bản thân Kỷ Đạt có căn hộ ở gần đó, buổi tối ngủ đó cũng được. “Được rồi, lên xe đi.”
“Hả?” Lần này đến lượt thằng bé không phản ứng kịp.
“Cô bé, đứng tần ngần đó làm gì, lên xe đi. Chúng ta cùng đường với nhau, đưa hai anh em về trường của cậu luôn.” Đêm khuya thế này không dễ đón xe, nếu muộn hơn nữa e rằng trường của thằng bé đóng cửa không cho vào nữa.
“Ông mới là cô bé!” Thằng bé nhảy dựng lên, tuy chàng thiếu niên này hơi ốm yếu, nhưng nhìn sao cũng không giống cô gái.
Ngược lại, người anh trai cậu ta điềm đạm hơn, đẩy cậu ta vào ngồi kế bác tài, sau đó nhét hành lý vào phía sau cốp xe, đi theo Kỷ Đạt ngồi ở hàng băng ghế sau.
Chàng thiếu niên ngồi phía trước, không hiểu sao anh trai mình lại phải ngồi chung xe với thằng lưu manh, nên tức tối phùng mang trợn má, quay mặt ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính xe mà không nói lời nào.
Người đàn ông đó với Kỷ Đạt cũng rất khỏe, chiều cao cỡ cỡ nhau, bụng cũng khá to, chen chúc nhau ở hàng ghế phía sau, đùi hay chạm vào nhau.
“Anh này, anh tên gì vậy?” Kỷ Đạt hỏi.
“Hồ Quốc Đông.”
“Ồ, tôi tên Kỷ Đạt.” Nói xong, Kỷ Đạt đưa cho anh này tấm danh t***, coi như làm quen xã giao.
Hồ Quốc Đông cũng nhanh chóng móc trong túi ra một tấm danh t***, đưa vào tay của Kỷ Đạt.
Kỷ Đạt uống nhiều rồi nên có chút say xe, mắt nhắm mắt mở nhìn dòng chữ trên danh t***. “Anh là kỹ sư à? Không giống, không giống chút nào.”
Hồ Quốc Đông lại cười hỏi: “Vậy tôi giống gì?”
“Giống giáo sư.”
“Tôi thì thấy anh cũng không giống ông chủ.”
“Vậy tôi giống gì?”
“Giống lưu manh.”
Cả hai đồng thời cười ha hả.
* * *
Xe taxi vùng Đông Bắc không phải là lái nhanh quá, mà bay chậm quá.
Tóm lại, dưới tay lái của bác tài xế xuất thân từ những tay đua nghiệp dư, chẳng mấy chốc, chưa đầy nửa tiếng, ba người đã có mặt tại cổng bắc trường đại học của Hồ Quốc Trình đang theo học.
Hồ Quốc Đông kéo nhẹ chiếc vali, dẫn cậu em trai đi vào trường.
Đến cổng trường, Hồ Quốc Trình nhất quyết không cho anh trai vào trường. “Anh, tiễn em tới đây được rồi, anh về đi. Trường của em lớn lắm, anh đưa em về ký túc xá xong, em sợ anh không tìm được cổng ra đâu.”
Hồ Quốc Đông cười cười: “Thằng nhóc này đủ thứ lý do, có phải ở trong trường có cô bạn gái nào đang đợi sẵn phải không, không cho anh gặp hả?”
Hồ Quốc Trình gãi đầu: “Anh lại nói bậy nữa.”
Hồ Quốc Đông cũng biết được em trai đang nghĩ gì. Đông một mình từ Cáp Nhĩ Tân sang đây đi công tác, đêm hôm khuya khoắt lạ nước lạ cái, muốn tìm khách sạn cũng khó, nên em trai anh lo lắng cho anh mình, mới muốn anh về sớm.
Kỷ Đạt ngồi trên xe taxi đậu ở đằng xa, mở đôi mắt không còn nhìn rõ lắm, chỉ thấy hai anh em họ đang nói gì đó với nhau trước cổng trường.
Tài xế taxi hỏi Kỷ Đạt: “Anh, tiếp theo là đi đâu vậy?” Ông tài xế này sốt sắng hỏi để mau chóng chở xong hành khách này, còn tiếp tục đón tiếp khách khác nữa.
Kỷ Đạt miệng ngậm ***, từ trong bộ đồ vest móc ví ra, tìm hồi lâu rút ra tờ giấy bạc mệnh giá cao nhất (tờ 100 đồng), từ phía sau đưa cho ông tài xế, nói: “Khỏi đi đâu hết, cứ ở đây đợi.”
Tài xế nhìn thấy tiền nên cười mãn nguyện, được thôi, đợi thì đợi.
Một hồi lâu, Hồ Quốc Đông cuối cùng cũng chịu thua người em, nên thỏa hiệp bằng cách đồng ý không cần đưa em trai vào tận ký túc xá. Đông đứng đó tiễn em trai bằng ánh mắt, dõi mắt nhìn theo người em cầm vali đi dưới ánh đèn đường, mãi cho đến khi bóng dáng người em mất hút mới thôi.
Đông đứng một hồi ở cổng trường, móc *** trong túi ra, châm một điếu, rít vài hơi, sau đó mới quay lưng chuẩn bị bước đi chầm chậm.
Ai ngờ vừa chưa bước được bước nào thì nghe tiếng còi xe hơi ở cách đó không xa, Đông ngẩng đầu lên, thì thấy dưới ánh đèn đường có một chiếc xe taxi đang đậu. Sau khi bấm cửa kính xe xuống, nhìn vào xe, thì thấy Kỷ Đạt đang ngậm ***, cười với anh ta.
“Anh này, có chỗ ngủ chưa, nếu chưa có chỗ thì lên xe đi.”
Hồ Quốc Đông đưa tay đẩy gọng kính lên: “Vậy thì đêm nay làm phiền anh rồi.”
Căn hộ của Kỷ Đạt cách trường đại học của Hồ Quốc Trình cũng gần thật, tài xế rẽ vào mấy con đường là đến. khu dân cư mới này cũng rất rộng lớn, cơ sở hạ tầng xung quanh cũng tương đối hoàn hảo, nhưng mà, đương nhiên, nửa đêm khuya khoắt thế này cũng không nhìn rõ nữa. Căn hộ Kỷ Đạt mua ở tầng trên cùng, ba phòng ngủ, hai phòng khách. Đối với địa vị của Kỷ Đạt mà nói, căn hộ này không xa xỉ cho lắm.
Kỷ Đạt mời Quốc Đông lên nhà, hai người kẻ đứng trước, người đứng sau trong chiếc thang máy nhỏ, chẳng mấy chốc là đến tầng trên cùng.
Vừa bước vào nhà, Kỷ Đạt cởi phăng chiếc cà vạt trên cổ, rồi chồm sang Hồ Quốc Đông. Hồ Quốc Đông bị anh ta đẩy mạnh, nên giật lùi vài bước, nhưng không đẩy Kỷ Đạt ra.
Hai người đứng ở cửa bắt đầu hôn nhau, hay là nói rõ hơn, chỉ có Kỷ Đạt từ nãy đến giờ vồ vập Quốc Đông, Quốc Đông đứng đó không phản ứng gì.
Kỷ Đạt hồ hởi phấn khích có một mình, không thấy đối phương hưởng ứng gì, nên vồ vập mấy phút sau, cảm thấy cụt hứng: “Em rốt cuộc có chơi không?” Kỷ Đạt lần đầu tiên thấy Quốc Đông là biết ngay là người cùng giới. Bình thường Kỷ Đạt không thích tình một đêm, nhưng mà không biết đêm nay trời xui đất khiến thế nào mà dẫn Quốc Đông về nhà.
Quốc Đông lúc này mới cười: “Không chơi, tôi có người yêu rồi.”
“Thì coi như tình một đêm, chúng ta vui vẻ sung sướng với nhau một lần. Dù gì đi nữa, chắc sau này chúng ta cũng không gặp lại nhau.”
“Anh nghĩ thoáng thiệt, tôi không giỡn với anh.” Nói xong, Hồ Quốc Đông đi vòng qua Kỷ Đạt, tiện tay vứt vali của mình lên bàn uống trà trong phòng khách.
Kỷ Đạt đi theo sau mừng rơn, ngồi xuống ghế sô-fa, uống nhiều R*ợ*u nên giờ bắt đầu xây xẩm, choáng váng.
“Vậy sao em để anh hôn chứ? Anh tưởng em cũng có tình cảm với anh.”
“Thì coi như trả tiền trọ đêm nay thôi.”
“Hả… Em nói em…” Kỷ Đạt đang định quăng cái remote qua bên đó: “Em không phải là người không có tiền, tìm một chỗ trọ không tốt hơn sao, sao phải theo tôi về?”
“Tôi sợ không theo anh về, anh sẽ nổi điên ngay trên xe taxi luôn rồi.”
Trong căn hộ của Kỷ Đạt có hai phòng tắm, một cái liền với phòng khách, một cái ngay trong phòng ngủ của anh.
Hồ Quốc Đông đương nhiên là dùng phòng tắm kề phòng khách. Đông cởi hết quần áo, một lúc sau, trên người lạnh cóng quấn khăn tắm chui ra, hỏi: “Ủa, ông chủ lớn, phòng tắm của nhà anh hỏng rồi à? Sao toàn nước lạnh vậy.”
Kỷ Đạt đi vào đó vặn thử, đúng là nước lạnh. “Thôi được rồi, em dùng phòng tắm của phòng anh đi.”
Hồ Quốc Đông cám ơn, rồi cứ để chân ướt đầy nước giẫm đi qua đó.
Kỷ Đạt ở phía sau gọi lại: “Ê, em cũng phải lau chân cho khô chứ, mẹ nó, sàn nhà bị ướt hết rồi kìa.”
Hồ Quốc Đông quay đầu lại nhìn anh ta: “Tí nữa tôi lau lại cho anh.” Sau đó chui vào phòng tắm trong phòng ngủ của Kỷ Đạt.
Trong phòng tắm của Kỷ Đạt có cái bồn tắm khá lớn, Quốc Đông vặn nước nóng, vừa cởi khăn tắm ra chuẩn bị leo vào bồn, thì Kỷ Đạt đẩy cửa vào. Kết quả là Kỷ Đạt ngắm trọn thân hình *** của Quốc Đông.
“Anh không có chuyện gì cả”, Kỷ Đạt cười nham nhở: “Anh chỉ muốn nói với em, sữa tắm tạo bọt và hoa hồng khô ở trong tủ.” Nói xong, Kỷ Đạt đóng cửa đi ra.
Quốc Đông giữ nguyên tư thế một chân trong bồn tắm, một chân đứng bên ngoài, tưởng tượng rất lâu cái bộ dạng to khỏe như gấu của Kỷ Đạt ngâm trong bồn tắm này sẽ ra sao.
* * *
Khi Quốc Đông tắm xong đi ra, còn tưởng sẽ gặp Kỷ Đạt ở phòng ngủ, kết quả là ngoài những quần áo anh vứt trên giường ra, không thấy anh ta đâu cả.
Quốc Đông vừa lau khô tóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ nhìn thấy Kỷ Đạt đang mặc đồ ngủ uống trà ngoài phòng khách.
“Sao vậy, anh uống chút trà cho tỉnh R*ợ*u, sao em ngạc nhiên vậy?”
Phải nói Kỷ Đạt là người biết thưởng thức những thú vui tao nhã này thật. Trước mặt anh ta là cả bộ trà đạo, một cái tách uống trà bé cỏn con, Kỷ Đạt cầm lấy tách trà cỏn con trông như đồ chơi, trông cũng hay hay.
Kỷ Đạt mới Quốc Đông ngồi xuống, hai người không nói với nhau câu nào, lặng lẽ uống hết tách trà này đến tách trà khác.
Hồ Quốc Đông không hiểu trà đạo, từ đó đến giờ anh uống trà cứ như trâu uống nước. Kỷ Đạt thấy cách uống của Đông uổng phí và phá vỡ hứng thú trà đạo của mình, bèn lấy một cái ly thủy tinh lớn pha riêng cho anh ta một ly trà.
“Trước đây từng đến Trường Xuân chưa?”
“Thường hay đến, công ty chúng tôi có chi nhánh bên này.”
“Ủa, sao trước đây chưa từng gặp em vậy?”
“Trên đời có biết bao nhiêu người, sao cứ nhất định phải gặp tôi chứ?”
Hai người đều yên lặng, Kỷ Đạt mở miệng tiếp: “Người yêu của em ở Cáp Nhĩ Tân là nam hay là nữ?”
“Từ khi tôi biết mình chỉ thích đàn ông, thì tôi đã không đi hại đời các cô gái nữa.”
“Haizz, anh bị các cô gái hại đời đây, cho nên bây giờ mới ra nông nỗi chỉ thích chơi với nam thôi.”
Hồ Quốc Đông không hỏi cô gái nào và làm sao hại đời anh.
Hai người lại rơi vào tĩnh lặng, nhưng lần này là Quốc Đông phá vỡ sự tĩnh lặng đó: “Tôi tưởng anh thích những người trẻ tuổi, tầm 18-19 tuổi cỡ đó, chứ ở độ tuổi của tôi, gương mặt của tôi… Haha.” Hồ Quốc Đông không xấu, với độ tuổi của anh mà nói, Đông chỉ hơi mập một chút, tuy không phải là thuộc dạng đẹp trung niên, nhưng ít ra cũng có chút khí chất. Tuổi tác, vóc dáng của Đông cũng hao hao Kỷ Đạt. Nếu như không nhìn thấy *** trong mắt của Kỷ Đạt, Đông cũng không dám tin rằng Kỷ Đạt lại hứng thú với mình.
“Trước đây cũng thích loại tuổi đó, trước đây cũng từng tìm mấy cậu trạc tuổi em trai em. Sau này anh cảm thấy họ ồn ào quá, không khác gì các cô gái, đòi cái này, vòi vĩnh cái kia. Em nói họ vòi nhà cửa vòi xe cộ đi, nghe còn hợp lý, đằng này các chàng trai bây giờ còn vòi cả đồ trang điểm, quần áo thời trang nữa là sao?”
Hồ Quốc Đông cũng không bận tâm Kỷ Đạt lấy em trai mình làm ví dụ, nên cười ha hả: “Vậy lần sau tôi vòi thử đồ trang sức, quần áo thời trang được không?”
Kết quả làm ra vẻ cắn răng: “Được, anh lần sau sẽ mua cho em cái hiệu gì gì đó…à…Maybelline.” Anh ta nghĩ ngợi cả buổi trời mới nhớ ra cái tên Maybelline này. Những hiệu khác đều là tên phiên dịch ra kỳ lạ ngô nghê, nên Kỷ Đạt không sao nhớ được.
“Tôi chỉ đáng giá để sử dụng mỹ phẩm Maybelline thôi sao?”
“Anh mua thêm cho em một bộ mỹ phẩm Pond’s nữa.”
“…Anh thiệt là vui tính.”
“Anh vui tính thì bỏ quách cái thằng ở Cáp Nhĩ Tân đi, chơi với ai thì cũng như nhau thôi mà.” Kỷ Đạt từ đó đến giờ không hề biết hai chữ “sĩ diện” là gì. Anh ta làm ăn buôn bán, lúc nào cũng phải năm lần bảy lượt, hết lần này đến lần khác tìm gặp đối tác để bàn bạc, chào mời.
Tìm một người tâm đầu ý hợp, hợp nhãn của mình cũng vậy.
Mà hôm nay lần đầu tiên mới gặp Quốc Đông, trò chuyện với người này cũng chỉ không đầy một tiếng đồng hồ, cũng không biết tại sao nữa, trong lòng Kỷ Đạt lại cảm thấy người này sao mà tâm đầu ý hợp với mình đến thế.
Hồ Quốc Đông mắng yêu anh rằng: “Anh đúng là muốn làm kẻ thứ ba ςướק người yêu người ta thật sao?”
“Có kẻ thứ ba nào giàu như anh không?”
“Tôi chẳng phải thấy rồi sao?”
* * *Sáng hôm sau, lúc Kỷ Đạt tỉnh dậy, đã rất trưa rồi. Hôm trước Kỷ Đạt uống khá nhiều R*ợ*u, hôm nay sau khi thức dậy cũng không thấy khó chịu gì. Anh ta ngáp dài một cái rồi đi tắm, sau đó khoác đại một bộ áo ngủ rồi đi ra khỏi phòng.
Trong nhà trống vắng, trên bàn uống trà ngoài phòng khách đã không còn nhìn thấy vali của Quốc Đông để trên đó nữa. Kỷ Đạt cũng không có phản ứng gì, cũng giống như hôm trước chưa từng gặp qua người này vậy, cũng không có ngồi uống trà trò chuyện cùng người này vậy.
Kỷ Đạt đi vào bếp kiếm đồ ăn sáng, bất ngờ phát hiện trên bàn ăn có một phần thức ăn sáng đã làm sẵn: Một tô mì gói bình thường, kèm theo một cái trứng chiên bình thường. Mì đã nở, trứng và nước mì cũng đã nguội, nhưng Kỷ Đạt chẳng thèm đi hâm nóng, cứ như vậy ăn hết cái tô mì gói lạnh tanh đó.
Sau khi ăn xong, anh mới phát hiện bên dưới tô mì có dằn một tấm giấy không lớn lắm. Trên đó có viết một dãy số điện thoại di động, vừa xem là biết ngay của Hồ Quốc Đông để lại. Chữ số của Quốc Đông viết rất đẹp, con số 9 anh ta viết còn móc lên cái móc nhỏ bên dưới nữa. Kỷ Đạt cảm giác trái tim mình cũng nhói nhói, hình như bị Quốc Đông móc lấy vậy.
Từ trong cặp táp, Kỷ Đạt lấy tấm danh t*** mà Quốc Đông đưa cho anh từ đêm qua. Kỷ Đạt bất ngờ phát hiện số điện thoại mà Quốc Đông để lại cho anh lại không có trên danh t***.
… Đây là số điện thoại riêng sao?
Hi hi
Kỷ Đạt xoa xoa cái đầu đinh, cười một cách vừa đắc ý vừa pha chút thẹn thùng kỳ lạ.
* * *
Không biết là ai đã từng nói, nói rằng sau khi bạn quen một người, sẽ luôn gặp người này ngoài đường.
Hôm đó, Kỷ Đạt mới than thở Hồ Quốc Đông đến Trường Xuân bao nhiêu lần, nhưng chẳng có lần nào gặp anh cả. Kết quả là mấy ngày nay, Kỷ Đạt liên tiếp gặp được Quốc Đông. Có khi là anh đang ăn cơm với khách hàng, thì gặp Quốc Đông đang dẫn em trai ăn cơm ở phòng kế bên. Có khi anh đang dẫn nhân viên đi gặp gỡ đối tác, kết quả là phát hiện đối tác gần đây đang làm ăn với công ty của Quốc Đông…
“Ủa, anh Đạt, anh đến đúng lúc lắm. Để tôi giới thiệu cho, đây là kỹ sư tôi cố mời được từ Cáp Nhĩ Tân xuống đây đấy. Anh ta họ Hồ.”
Kỷ Đạt liền giơ tay ra bắt tay: “Chào ông Hồ, hân hạnh được gặp.”
Hồ Quốc Đông cũng bắt tay theo: “Chào ông Đông, xin chào, xin chào.”
Hai người giả vờ chưa bao giờ gặp nhau vậy, móc danh t*** trong túi ra trao đổi với nhau, vừa bắt tay vừa gật đầu chào, hành động cử chỉ y như hai người xa lạ mới lần đầu tiên gặp nhau vậy.
Công việc của Hồ Quốc Đông cùng bàn bạc xong xuôi, nên anh xin phép cao lui trước. Kỷ Đạt ngồi bàn bạc tiếp với đối tác vài tiếng đồng hồ nữa, để hoạch định một số chi tiết nhỏ, rồi mới ra về.
“Ê, khoan về, lần nào ông qua chỗ tôi mà không làm một chầu đâu.”
Kỷ Đạt liền xua tay: “Thôi, thôi, chốc nữa tôi còn có việc, phải đi ngay bây giờ.”
Kỷ Đạt nói xong bèn rời khỏi công ty của đối tác. Quả nhiên vừa bước được vài bước, liền thấy trong quán trà bên kia đường, Hồ Quốc Đông đang ngồi cúi đầu, không biết đang chơi cái gì.
Kỷ Đạt không nói không rằng đi qua bên đó ngó xem, thì ra người này đang chơi Ipad, trên đó từng dãy cây cối rậm rạp. Thì ra anh ta đang chơi trò diệt cương thi.
“Ê, ê, ê, sao không hứng mặt trời đi.” Kỷ Đạt nhìn thấy Hồ Quốc Đông một tay cầm Ipad, một tay cầm tách trà, không thấy anh ta hứng lấy mặt trời trong trò chơi, nên vội lên tiếng, và từ đằng sau thò tay lên màn hình hứng lấy từng mặt trời giúp.
Hồ Quốc Đông cũng không bị giọng của Kỷ Đạt làm giật mình, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rồi nói một cách ví von: “Cây cối đã trồng đủ rồi, cần gì hứng mặt trời nữa làm gì.”
Kỷ Đạt liền ngồi xuống kế bên Quốc Đông, một tay nắm lấy bàn tay của Quốc Đông đang cầm Ipad, một tay rê trên màn hình: “Ai nói là không có tác dụng, bây giờ hứng lấy, biết đâu sau này dùng đến.”
Chơi xong một ván game, Kỷ Đạt mới anh ta: “Ông Hồ, gặp được nhau là có duyên, đi nào, chúng ta đi ăn cơm với nhau.”
Hồ Quốc Đông nghĩ, Kỷ Đạt bây giờ đang hứng mặt trời chắc.
Kỷ Đạt mời khách ăn cơm cũng chia đẳng cấp, cho dù những người khách khác được xếp vào hạng nào, nhưng mà mời Quốc Đông, thì Kỷ Đạt luôn muốn mời anh ta đến nhà hàng 5 sao Shanglari.
Nhìn thấy Kỷ Đạt cho xe dừng ngay trước mấy nhân viên tiếp tân đang đứng chào khách, đột nhiên Quốc Đông mở miệng hỏi: “Đây là Shanglari à?”
“Ờ, đúng rồi.”
“Anh mời tôi đến đây ăn à?”
“Sao vậy? Còn không đủ sang trọng à?” Kỷ Đạt ngạc nhiên, ở đây được xem là nơi sang trọng nhất nhì của thành phố Trường Xuân này rồi, sao mà nghe giọng điệu của Quốc Đông coi bộ có gì không ổn. “Anh hay mời khách ăn cơm ở đây, khung cảnh ở đây cũng sang trọng lắm đó.”
Hồ Quốc Đông quay sang nhìn anh ta: “Thế là trong mắt anh, tôi là một khách hàng?”
“Không, không, không” Kỷ Đạt rốt cuộc cũng chợt ngẫm ra, liền lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại đạp ga cho xe chạy ra ngoài.
Hai nhân viên đứng mở cửa của nhà hàng Shanglari đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng nghĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, cửa đã mở rồi sao còn chạy đi mất?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc