Thầy Ơi Em Ghét Thầy ! - Chương 48

Tác giả: Hoa Cười Với Tôi

Không thể làm gì khác hơn là lười biếng trả lời anh: “Không có gì đáng ngại, không gãy xương, không trật khớp, không cần bó thạch cao, chườm lạnh mười lăm phút là có thể đi, ba ngày đầu đều phải chườm lạnh, sau đó chườm nóng, cử động tay trái thích hợp.”
Lưu Động ở một bên im lặng nghe xong, cẩn thận tỉ mỉ bổ sung: “Còn phải nhớ kĩ uống thuốc chống viêm.”
“A! Đúng đúng đúng.”
Chu Dật: “……”
Anh ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn tôi, mím đôi môi mỏng, cái mũi trên mặt càng lộ ra vẻ cao thẳng, tuấn tú kiêu ngạo.
Lúc này, Lưu Động đứng lên vỗ vỗ vai tôi: “Tôi đi trước sang bên chỗ chị Tiểu Phong xem, các chị ấy bảo tôi nói lại với cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hơn nữa cho phép cô nghỉ bệnh ba ngày.”
Tôi mừng rỡ: “Thật tốt quá, vậy anh đi đi, cám ơn anh nhé.”
“Nên vậy mà, tôi qua đó đây
Chu Dật vẫn không nhúc nhích nhìn Lưu Động đi vào thang máy, lúc này mới từ mặt kim cương đen chuyển thành bình thường, nhìn các đốt ngón tay tôi: “Có đau nhức không?”
Tôi bĩu môi: “…… Anh đừng như vậy.”
Anh nhướng mi hỏi lại: “Anh làm sao cơ?”
Tôi hít sâu một hơi: “Được rồi, anh việc này cái gì cũng không nói đi nhưng mọi chuyện đều phải quan tâm đến thái độ của em, thật sự là rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm, cũng làm cho em rất bối rối.”
Chu Dật sửng sốt, lập tức lộ ra ánh mắt ***: “Anh cho rằng anh đã biểu đạt rất rõ ràng!”
Tôi nghiêng đầu giận dỗi không nhìn anh: “Là rất rõ ràng, anh đã có bạn gái, anh không đi quan tâm bạn gái của anh chạy tới chỗ em nổi điên làm gì chứ!”
“Anh chưa có bạn gái!”
Tôi vừa nghe, vô cùng tức giận: “Thầy lại muốn phủ nhận!? Chính miệng anh nói, ở nước Anh! Anh thật sự là người hay quên nha!”
Chu Dật thấy tôi nhắc tới, lập tức hiểu được tôi đang chỉ cái gì, mắt ánh lên ý cười: “Anh còn tưởng em không thèm để ý, không nghĩ tới……”
Mặt tôi đỏ lên, hung hăng nói: “Thế nào, nghĩ ra rồi? Hai mặt!”
Chu Dật ý cười càng thêm sâu sắc, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ôm khuôn mặt của tôi: “Chu Đạm Đạm, cá tính này của em thật đúng là tăng trưởng theo tuổi của em đấy.”
“Mới là lạ.”
Khóe miệng của anh nhếch lên, nỉ non thì thầm: “Chỉ sợ cũng chỉ có anh mới thích cá tính này của em.”
“Nói bậy, cách em xa một chút!” Tôi bị hơi thở của hắn làm cho hoảng hốt.
Bàn tay to của anh vòng qua, đem tôi từ trên ghế kéo lên: “Đi thôi, anh đưa em trở về, vừa đi vừa thẳng thắn nói cho em, thế nào?”
“……”
Chu Dật buồn cười dỗ dành tôi đi vào t: “Được rồi được rồi, tay trái không nên làm loạn.”
Tôi vốn cho rằng chuyện của Chu Dật và cô ‘bạn gái nước Anh’ trong lúc đó xảy ra chuyện ly kì phức tạp không tốt cỡ nào mà kết thúc, còn muốn châm chọc khiêu khích Chu Dật một trận.
Nhưng là, thực tế luôn không thể đoán trước.
Nghe Chu Dật thờ ơ nói ra, tôi hoàn toàn thất vọng rồi. Nhìn cảnh phố xá ngoài cửa xe vụt qua, nhất thời không nói gì.
“Không vui sao?”
Tôi quay đầu hỏi anh: “Nếu Liz tốt giống anh nói, vì sao lại chia tay với chị ấy?”
Anh cười nhạt vò tóc tôi: “Không phải vừa mới nói, anh không thích tính cách của cô ấy à?”
Tôi buồn bực nói: “Đàn ông các anh không phải đều thích như vậy sao? Quan tâm này, đáng yêu này, hiền lành này, hiểu lòng người này. Trình độ thưởng thức của anh có phải có vấn đề hay không?”
Chu Dật cười như không cười nhìn chằm chằm phía trước, hỏi tôi: “Còn em?”
Tôi? Tôi làm sao? Lẽ nào anh đang hỏi tôi có phải cũng giống ‘chim nhỏ nép vào người’ hay không ư?
Tôi mờ mịt nhìn anh, có chút oán giận nói: “Em không phải người dịu dàng cũng không phải là từ lần đầu tiên anh đã biết ư, em chính là một con hổ dữ, vậy thì thế nào!”
Không nghĩ tới, vừa mới dứt lời, Chu Dật liền cười ha ha: “Trình độ thưởng thức của anh quả thực không được tốt cho lắm, anh biết rõ là núi có hổ, vẫn hướng núi có hổ mà đi. Nhưng mà……” Anh đột nhiên quay đầu hai mắt tinh tế quan sát tôi, “Em cũng chỉ có thể là tiểu hổ thôi.”
“Anh!” Khóe miệng tôi co giật trừng Chu Dật.
Trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Tiểu Tiểu, đang nghiêm trang nói: ‘Phụ nữ phải nắm chặt quyền lực trong tay, mới có khả năng nắm chắc được đàn ông trong tay! Đàn ông ấy, chính là đối với thứ mà mình không chiếm được lại càng cảm thấy có hứng thú, đầu tiên cậu phải cho anh ta nếm mùi đau khổ, sau đó thưởng cho hắn một viên đường, cam đoan nửa đời sau anh ta đều cúi đầu phục tùng cậu.’
Hix…… Tuy rằng logic của c rất kỳ quái, nhưng mà Tiểu Tiểu, tớ tạm thời tin tưởng cậu một lần đi!
Tôi nghiêng mặt liếc nhìn sang Chu Dật, nói: “Anh đang đùa giỡn em sao? Hay là… Anh đang thông báo cho em biết.”
“Nói bậy bạ cái gì đó!”
“Ố~~~ Anh thật sự đang thông báo với em.”
Chu Dật rầu rĩ không nói, vùi đầu lái xe.
Ngã tư đường gặp đèn đỏ, xe vững vàng dừng lại.
Tôi nhìn thấy mặt Chu Dật đen lại, trong lòng thầm sảng khoái vô cùng, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt khó xử: “Thế nhưng ngài Chu này, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Vậy thì thế nào?”
Cái gì mà vậy thì thế nào! Còn giả bộ co quắp mặt là làm sao!
“Không được tốt lắm, nếu đã chia tay, vừa rồi anh lại bày tỏ tình cảm với em, có phải anh phải theo đuổi em một lần nữa hay không?”
Chu Dật lập tức quay đầu sang trừng tôi: “Nghĩ thích quá nhỉ! Lại muốn anh làm ra biện pháp thối gì đây!”
“Ơ……” Tôi án binh bất động.
“Chu Đạm Đạm!”
“……”
“Đạm Đạm……”
“……” Cứng mềm đều không ăn.
Đèn đỏ còn 48 giây.
Chu Dật nhíu mày thở dài: “Được được được, anh đồng ý với em.”
“Hừ hừ…… Ha ha.” Tôi cười đắc ý.
Chu Dật thả lỏng tay lái, có chút suy nghĩ nhìn tôi, cười xấu xa nói: “Cô Chu, anh đột nhiên nghĩ nếu phải theo đuổi em một lần nữa, anh đây có phải nên tặng cho em một món quà gặp mặt không nhỉ? “
“Cái gì?”
Đột nhiên, cằm tôi bị bỗng chốc nắm lấy, đôi môi nóng bỏng đã hạ xuống, hơi thở của anh nóng đến kinh người, nóng đến nỗi không thở được.
Bên trong xe tình cảm ấm áp dào dạt, giọng hát lan toả.
Đếm ngược lần thứ hai
Tôi đỏ mặt.
Ừ, bạn không nhìn lầm đâu, tôi là một nữ sinh viên bình thường ở trong trường học, cũng sẽ có lúc chẳng biết tại sao mà đỏ mặt.
Tôi tuyệt đối không nghĩ tới ngày đó, tại nhà của Tiết Lai Thụ bị ông bố hung thần ác sát đánh cho một gậy được kênh tin tức online của thành phố im hơi lặng tiếng mà truyền đi.
Tôi nhìn trời cảm thán, đây là bi kịch của việc phát sóng trực tiếp, cái gì cũng không thể cắt xén, trực tiếp đặc tả bộ dáng kinh hoàng sợ hãi của tôi.
Mà ba người bạn cùng phòng yêu quý của tôi thực sự là yên tĩnh quá…, đem cái kênh này phát từ đầu tới cuối đến ba mươi tám lần! Tôi nhìn hình ảnh của mình trưng ra vẻ mặt giật nảy mình 囧, bắt đầu khiếp sợ sâu sắc đến nỗi không nói gì, đông cứng, khó thở, yên lặng mà cặp Pu'i tóc, cuối cùng đã có thể tương đối ૮ɦếƭ lặng.
Tôi cũng đánh giá thấp H*m mu*n nghiệp dư của các sinh viên hiện nay, tôi vẫn thật sâu chắc chắn đám sinh viên um tùm này đối với kiểu chương trình thực tế phát sóng trực tiếp lố lăng dành cho các bà các mẹ sẽ khinh thường ngoảnh mặt đi, nhưng mà sai rồi, bọn họ không chỉ xem, còn đặc biệt thích thú, cho nên lúc những bạn học trong khoa thấy cái bi kịch lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào vào ống kính của tôi thì bọn họ hơi bị chấn động rồi…
Hiện tại, không kể là ở phòng học, căn tin, sân thể dục hay là trên đường trở về phòng ngủ, tôi đều có thể nhận được ánh mắt thăm hỏi yêu mến của các đồng chí từ bốn phương tám hướng, thật sự là làm cho tôi giống như cây trong gió xuân,
囧囧 có hồn quá!
Ngay cả giáo xảo quyệt của khoa chúng tôi cũng trêu đùa ở trên lớp học, gọi tôi là nữ hiệp khách.
Nữ hiệp khách…=_=#
Giáo sư ơi, ông không nên làm tổn thương người khác như vậy chớ!
Chao ôi, tuy rằng ở trước mặt mọi người, cách cư xử của tôi vẫn hết sức bình tĩnh vả lại không sợ hãi vinh nhục, nhưng thành thật mà nói, nội tâm của tôi giống như là bốc lên lửa nóng, bùng cháy hừng hực, hận không thể khắc lên cái gáy ba chữ nữ anh hùng.
Khụ khụ khoa trương quá, tôi chỉ là một cô gái trẻ thẹn thùng có chút thầm vui mừng mà thôi.
Tôi nhàn nhã vô tư vặn mở cái cửa gỗ nhỏ của kí túc xá, giây tiếp theo, gương mặt trong nháy mặt xị xuống…
Tôi lại một lần, lại một lần nữa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rút gân không nói gì của tôi, trên màn hình máy vi tính lại đặc biệt bắt mắt thô tục!
Tiểu Tiểu nồng nhiệt nhìn về màn hình máy vi tính: “Các cậu xem, Đạm Đạm ngã quá khó coi đi, cho dù tình thế trước mắt cấp bách, cô nàng cũng nên chú ý hình tượng chứ… ít nhất… cũng phải ngã một cách đẹp mắt một chút.”
Thiểm Nhất Thiểm ngồi bên cạnh sờ cằm: “Cô nàng nhăn mặt nhíu mày quá chặt, cảm giác giống như là bị táo bón ấy.”
Tư Ngôn ngồi bên giường im lặng liếc mắt nhìn tôi đứng ở cửa mới im lặng nhìn màn hình máy vi tính, lắc đầu nói: “Tớ cho rằng người thật vẫn là đẹp hơn.”
Khóe miệng giật giật.
Thực ra ba cô gái này là do ông trời phát tới ám sát tôi thì phải?
Mặt tôi đầy vạch đen đi vào: “Tớ van xin các cậu, các cậu đừng… nghiên cứu gương mặt của tớ nữa được không!”
Tiểu Tiểu quay đầu lại, lo lắng nhìn chằm chằm tay trái của tôi: “Bạn yêu, tay còn đau không?”
“Ờ, không đau.”
“Cảm thấy thế nào rồi? Hiện tại có phải suy nghĩ tỉnh táo, thần thanh khí sảng rồi hay không?”
“Hmmm…” Tôi dè dặt nhìn đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Tiểu đồng chí đang ném cho tôi ánh nhìn mãnh liệt: “Vẫn tốt, bên ngoài rất mát mẻ.”
Tiểu Tiểu cười mờ ám, đặt ௱ôЛƓ ngồi vào bên cạnh tôi: “Nếu như vậy, mau mau báo cáo đi, người đàn ông ngày đó đưa cậu về là ai, he he?”
“…”
Chu Dật.
Tôi hờn tủi nhớ tới anh, từ sau khi anh đuổi tôi về trường, đã qua ba ngày, mà anh giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không có tin tức gì, làm cho tôi không khỏi hoài nghi những lời mà ngày đó anh nói trên xe, có phải là do tôi bị ảo giác…
Đang lúc buồn bực, cửa phòng ngủ bị một cô nàng của phòng bên cạnh đập mở ra: “Chu Đạm Đạm có ở đây không? Dì Phùng bảo tớ gọi cậu xuống lầu, hình như là ba cậu đang ở dưới lầu đó.”
A!!
Tôi đột nhiên từ trên giường đứng lên, ba làm sao lại tới, cũng không báo trước cho tôi một tiếng.
Ba người ở phía sau thúc giục: “Nhanh xuống dưới đi.”
Tôi buông tay trái xuống, cố gắng làm cho nó thoạt nhìn trước lúc bị thương không có gì khác nhau, sau đó xuống lầu.
Tôi vội vàng chạy xuống, quả nhiên thấy ba đang ngồi trên ghế nhựa.
“Ba! Sao ba lại tới đây, cũng không nói với con một tiếng, nhỡ đâu con không có ở kí túc xá thì sao.”
Ba gõ vào gáy tôi một cái, chỉ vào tay trái của tôi, dạy bảo: “Nếu không phải là Thầy Chu của con đến gặp ba, ba còn không biết tay của con bị thương đâu!”
Thầy Chu? Sẽ không phải là Chu Dật chứ?
Có một loại linh cảm chẳng lành…
Không đợi tôi lấy lại tinh thần, ba đã đi vài bước ra ngoài: “Còn không nhanh tới đây.”
Tôi buồn bực theo sau đi ra mép bồn hoa ở bên ngoài, quay đầu vừa nhìn, nhất thời hai mắt đăm đăm.
Nắm tay của Chu Dật đút trong túi quần, nhàn rỗi đứng dưới cây cổ thụ khô héo, nhìn chằm chằm tôề chớp mắt, sau đó thong thả bước từng bước lại đây, quét một vòng trên mặt tôi, thản nhiên cười đầy ý nghĩa.
Sắc mặt tôi biến đổi nhanh, chỉ tay về phía anh: “Thầy, thầy làm sao lại ở chỗ này?”
Mẹ của tôi ơi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo anh thật sự chuyên nghiệp, bỗng nhiên xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của tôi.
Vừa dứt lời, lại ăn một chưởng của ba: “Đứa trẻ này, sao con lại nói chuyện như thế chứ!”
Tôi hậm hực ngậm miệng, liếc mắt nhìn Chu Dật, vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi anh: “Anh làm sao lại cùng ba em… cùng nhau?”
Ai ngờ Chu Dật xảo quyệt trừng mắt nhìn, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngày hôm nay trùng hợp gặp được bác, cho nên hai người cùng đến thăm em.”
Trùng hợp, trùng hợp cái đầu anh! Anh là ***ng phải gió lốc mới có thể gặp được ba em thì có!
Ba cảm kích nhìn Chu Dật, trả lời: “Nhà hàng nhỏ kia của ba chẳng phải là làm ăn không tệ cho nên mở thêm chi nhánh ở khu phố phía Tây sao, có thể là người cũng nghề rất tức giận, thường tìm mấy tên côn đồ đến cửa hàng gây sự. Ngày hôm qua, đám người kia đến gây sự đúng lúc để cho thầy… để cho Chu Dật nhìn thấy, thật đúng là may mà có cậu ấy đấy, giúp ba con một việc lớn, đám côn đồ tự xưng là xã hội đen kia cũng không dám đến nữa.”
Tôi hoài nghi nhìn Chu Dật, anh có thể giúp cái gì nhỉ? Không phải là một mình khó khăn đấu lại đám côn đồ bẩn thỉu đó?
Tôi tiếp tục dùng ánh mắt có chút suy nghĩ đánh giá anh.
Chu Dật len lén liếc mắt nhìn tôi, sau đó quay sang phía ba khiêm tốn lễ phép cười cười: “Chỉ là cháu cũng có bạn làm trong ngành ẩm thực, loại chuyện này chẳng có gì lạ đối với bọn họ, cho nên biết rõ cách đối phó.”
Ba chất phác khoát khoát tay: “Vẫn nên cảm ơn cậu rất nhiều.”
Tôi nhíu mày bất mãn nói: “Tiệm ăn của ba xảy ra chuyện sao lại không nói với con hả, nếu như lần này không có ai giúp ba giải quyết chuyện này, ba lại thờ ơ dự định nuốt giận sao.”
“Chuyện nhỏ ấy nói với con làm gì, con còn nói ba, con nhìn con xem, mới vài ngày thực tập, đã làm cho tay bị cắt đứt, lập tức nghỉ ngơi đi, tay trái của con có thể cử động không? Vẫn có thể thi chứ?”
Tôi bất đắc dĩ vỗ vai ba: “Ba! Con đi thi chỉ dùng tay phải để viết thôi, huống hồ tay của con vẫn còn tốt, đâu có bị chặt đứt chứ, ba xem con còn có thể cử động mà!” Nói xong tôi giơ tay trái lên, vẫy vẫy vài cái trong không trung
Ba vẫn không yên tâm, tận tình khuyên bảo lải nhải: “Xương cốt bị thương phải một trăm ngày mới khỏi, con không nên cử động lung tung, nghỉ ngơi thật tốt, con có muốn ăn gì không, ba về nhà làm rồi mang đến cho con?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Con không phải bị bong gân cũng không ảnh hưởng đến xương, bác sĩ nói qua vài ngày là tốt rồi, còn nói phải hoạt động thỏa đáng mà. Ba đừng quan tâm vớ vẩn, trong tiệm ăn bận rộn như thế, ba mau chóng trở về đi, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.”
Tôi vội vàng dùng hành động ngăn lại ‘lời tâm huyết’ của ba, ba nhìn giờ, quả thực không còn sớm, lúc này mới dự định về nhà.
Tôi đứng dậy định tiễn ba, ai ngờ ba xua tay ý bảo không cần, sau đó nói những câu tình ý sâu xa: “Ba con tự tìm được đường, con cũng đừng tiễn. Ờ…” Ba nhìn Chu Dật: “Thầy Chu của con không dễ dàng mà đến đây, các con trò chuyện đi, ba vẫn nên đi về trước.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của ba thoải mái rời đi, tiếng chuông cảnh bảo ở trong lòng đột nhiên vang lên.
Ngẩng đầu trừng Chu Dật: “Ba em làm sao lại có chút kì lạ nha?!”
Chu Dật nhìn ba tôi rời đi, nhướng mi dài, lười biếng ngồi xuống bên cạnh tôi, nâng tay sửa lại tóc tôi bị gió thổi loạn: “Sao lại kì lạ?”
“Không biết, cách nói chuyện cảm thấy có chút kì lạ.” Tôi quay đầu nhìn Chu Dật: “Vừa rồi anh chưa nói rõ ràng, anh dùng biện pháp gì đánh đuổi đám côn đồ kia?”
Chu Dật phản đối nhếch khóe miệng: “Bọn họ gây sự chỉ là để dùng phương thức đe dọa thu phí bảo kê, anh bảo người bạn có chút quan hệ tìm người đe dọa trở lại, thế là xong.”
Đe dọa, phí bảo kê?
Thật sự là có xã hội đen nha!
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối hỏi: “Vậy vậy bạn của anh tìm người cũng là xã hội đen
Chu Dật gật đầu.
Tôi thầm líu lưỡi.
“Làm sao vậy?” Chu Dật vuốt tóc tôi.
Tôi hé ra khuôn mặt đau khổ, rầu rĩ nói: “Chỉ là em đang cảm thán hiện tại mặc kệ là làm nghề gì đều rất nguy hiểm nhỉ?!”
Chu Dật nghe xong buồn bực cười một tiếng: “Đồ ngốc.”
Chúng tôi ngồi trên ghế dài cạnh bồn hoa, lúc này chính là giờ cao điểm sinh viên đi ăn cơm trở về kí túc xá, tôi và Chu Dật rõ rành rành ngồi ở chỗ này, khó tránh khỏi hấp dẫn cái liếc mắt của người khác.
Một cơn gió lạnh đánh úp đến, lá khô trên mặt đất bay mấy vòng trên không trung mới thong thả rơi xuống, ánh chiều tà phía sau sân thể dục từng chút một bị cắn nuốt, nhiệt độ không khí cũng từ từ chuyển lạnh.
Tôi chà xát hai tay, mùa đông năm nay hình như tới vô cùng sớm.
Chu Dật nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra: “Không đưa anh đi tham quan trường học của em sao?”
Tôi bĩu môi: “Có gì đẹp mà tham quan, trường đại học nào mà chẳng cùng một kiểu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng vẫn là người dễ thương đứng lên, đưa Chu Dật đi dọc theo con đường xi măng về phía trước.
Trên sân thể dục vẫn còn sinh viên điền kinh đang luyện môn vượt rào, thỉnh thoảng lại bay qua mấy cái rào nhỏ không biết tên màu xanh lam, cảnh vật hợp lòng người.
Tôi chắp tay sau lưng, đối mặt với Chu Dật, nghiêng về một phía đi bên cạnh hỏi anh: “Anh còn nói gì đó với ba em không?”
Anh hà hơi, thích ý cực kì nói: “Em nghĩ anh còn có thể nói với bác cái gì?”
Tôi không nói chuyện, hai mắt hung hăng trừng anh.
Nếu như không nói cái gì, ba tôi làm sao từ chỗ xưng hô là ‘Thầy Chu’ lại biến thành ‘Chu Dật’ chứ, tuy rằng cho qua những lời ba nói, nhưng tôi vẫn chú ý tới sự thay đổi trong cách xưng hô của ông.
Tôi lui từng bước, không để tâm, cùng lúc nghe thấy tiếng “Cẩn thận” của Chu Dật, lưng va phải một cái gì đó lạnh như băng. Nhìn lại, hoá ra là cái xà kép trong góc.
Cái xà kép này hình như đã được đặt ở đây rất nhiều năm rồi, cũng rất ít người đến chơi. Lẻ loi đứng ở chỗ này, vô cùng đáng thương.
Chu Dật thấy tôi không sao, liền ngồi ở trên bậc thang cạnh khán phòng, chống cằm, hứng thú dạt dào nhìn chăm chú vào tôi.
Trên sân thể dục gió thổi mạnh, mái tóc thường ngày đâu vào đấy của anh bị gió đêm thổi có chút mất trật tự, vài sợi tóc buông xuống che khuất nửa con mắt của anh, cặp lông mày kiên nghị hơi lộ ra.
Anh không chút nào để ý, tùy ý để gió lạnh thổi loạn tóc của anh, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng mím lại, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, móng tay ngắn mà chắc, khớp xương thon gầy, làm tôn lên cái đồng hồ có giá trị xa xỉ trên cổ tay, phong thái nổi bật.
Tôi yên lặng nhìn sắc đẹp trước mắt, rất không triển vọng mà tim đập nhanh hơn.
Lúc này, có hai nữ sinh mới ăn cơm chiều xong đang đi dạo, đi qua bên cạnh anh lén lút nói chuyện, khuôn mặt mang theo vẻ thẹn thùng vui vẻ, ánh mắt không che đậy dính vào trên người anh.
Tôi đang muốn bĩu môi, Chu Dật buông tay chống cằm, sau đó hơi nghiêng đầu, híp mắt lại, mắt không chút thay đổi chống lại ánh mắt lửa nóng của hai cô gái kia, đôi mắt trầm xuống, vẻ khó chịu hiện rõ trong ánh mắt.
Những động tác bừa bãi kiêu ngạo liên tiếp của anh càng làm cho hai nữ sinh hoảng sợ, vội vã xoay người bỏ đi, lòng còn sợ hãi quay đầu lại nhìn Chu Dật.
Tôi bật cười, xoay người, hai tay nắm một cây xà đơn, sau đó hai chân nhảy một cái, hai tay dùng sức dính vào, thoải mái mà lật người lên. Ngồi ở trên đó, rung đùi đắc ý vẫy tay với Chu Dật.
Chu Dật khó hiểu, phong tình nói mát: “Tay trái của em lành rồi?”
Tôi đắc ý giật giật tay trái: “Không thành vấn đề, bản cô nương thân thể khỏe mạnh, năng lực hồi phục có thể so với thần tiên.” Sau đó tôi điều chỉnh hạ tư thế, sau đó buông hai tay từng tý một, đón gió nhẹ chầm chậm, cái xà kép này của đại học A cao hơn rất nhiều so với những cái bình thường, cảm giác cả người đều bay trong không trung, rất tự
Khuôn mặt của Chu Dật thiếu chút nữa là P0'p méo, hổn hển quát tôi: “Em đang làm gì đó! Không muốn sống nữa sao, đến lúc ngã bắt chó, em đừng tưởng rằng anh sẽ quản em!”
Tôi nhìn xuống anh khiêu khích: “Ngạc nhiên chưa, em từ nhỏ đến lớn đều chơi cái này, làm sao có thể ngã xuống đây.” Nói xong tôi nhìn theo hướng đám sinh viên đang đá bóng trên sân thể dục, “Anh mặc kệ em, quên đi, dù sao khẳng định cũng sẽ có người tới quản em.”
Chu Dật tức giận đến tái mặt: “Chu Đạm Đạm, em không nên lộn xộn.”
“Được được được, em không cử động lung tung là được rồi chứ.” Tôi buông hai tay vin lấy xà đơn, nghiêng đầu cười: “Đồng chí Chu Dật, thực ra trong lòng anh đặc biệt hâm mộ thân thể mạnh mẽ của em nhỉ. Anh cũng gần ba mươi rồi, đầu khớp xương già nua muốn chơi cũng không chơi được, đây là cái mà người ta gọi là lòng có thừa nhưng lực không đủ ấy~~”
Chu Dật nghe xong lại không bác bỏ, mà là khuôn mặt lướt qua tôi cười xấu xa, khe khẽ thở dài, dựa vào lan can, ý vị thâm trường sâu kín nói rằng: “Em nói không sai, anh đích thực là lòng có thừa nhưng lực không đủ. Em còn trẻ tuổi như thế, còn có thể chơi vài năm nữa, mà anh lại không thể.”
Ôi chao, mẹ của tôi ơi, giọng điệu này nghe sao có vẻ buồn thảm thế chứ.
Tôi run như cầy sấy nói với Chu Dật: “Đồng chí Chu, anh cũng đừng quá u buồn, với khuôn mặt này của anh nói với người khác anh chỉ mới hai mươi hai tuổi, bọn họ còn tin sái cổ ấy chứ!”
Trầm mặc một lúc, tiếng nói trầm thấp của Chu Dật bỗng dưng vang lên bên cạnh.
“Chu Đạm Đạm… Một năm cuối cùng chuyển ra ngoài ở với anh đi.”
Tôi hơi nghiêng thân mình, thiếu chút nữa ngã từ trên đó xuống.
Tôi cẩn thận ôm lá gan đang đập bịch bịch, kinh ngạc nhìn Chu Dật, chỉ tiếc, không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Màn đêm yên lặng không một tiếng động phủ xuống, mấy nam sinh vừa rồi còn đang đá bóng không biết đã ra khỏi sân thể dục từ bao giờ, tiếng động lớn xôn xao theo bóng đêm càng ngày càng nhỏ dần, không qua bao lâu, sân thể dục liền trống trơn không một bóng người, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió thổi qua bên tai cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Giọng nói của tôi rõ ràng, cân nhắc mở miệng: “Anh làm sao… đột nhiên lại nhắc đến việc này, nói thật thì em không biết trả lời anh như thế nào.”
Chu Dật không nhìn tôi, ánh mắt xa xăm trong suốt nhìn về ngọn đèn đường đang phát sáng ở phía xa, “Anh biết, cho nên anh cho em thời gian suy nghĩ, anh không nóng vội, em cũng không cần phải thế.”
Tôi rầu rĩ gật đầu, cảm thấy trên mặt lướt qua một cảm giác mát lạnh.
“Chu Dật anh có nghĩ mùa đông năm nay đến vô cùng sớm không, trời cũng nhanh tối nữa.”
Chưa tới nửa giờ, sắc trời đã trở nên tối đen, tôi ngồi trên xà đơn, cái gì cũng mờ mịt không thấy rõ lắm.
“Ừ, em xuống đây đi, đừng để bị cảm.”
Tôi bằng lòng, sau đó nghiêng người chuẩn bị nhảy xuống, vừa mới cúi đầu, đã do dự mà rụt lại.
Mặt đất tối như mực, nhìn không rõ lắm, phía trên lại cách mặt đất rất cao, nếu như nhìn không rõ ở phía dưới, trong lòng tôi lại có một chướng ngại vật, không dám nhảy xuống.
Đang lúc tôi vướng mắc, Chu Dật đã sớm đi đến dưới xà kép, trưng ra một bộ mặt thiếu nợ bảo em xem đi, anh bảo em đừng lên đó, bây giờ em bị bẽ mặt chưa, ha ha ha ha, rất nhàn nhã vươn hai tay: “Đồ ngốc, nhảy xuống đi, anh đỡ em.”
Tôi nhô người ra dò xét, cẩn thận nói: “Vậy thì đồng chí Chu, anh cần phải đỡ được em cẩn thận đấy nhá, em chính là đóa hoa được dày công vun xới của Tổ quốc đấy, không thể nào ngã được!”
Nói xong tôi thả người nhảy xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc