Thầy Ơi Em Ghét Thầy ! - Chương 06

Tác giả: Hoa Cười Với Tôi

Thầy giáo kính yêu
Tôi đột nhiên nhớ ra tiếng hát quen thuộc cch một nghìn năm bên đường kia. Quả nhiên, Chu Dật – thầy Chu cũng giống Đinh Trạch, đều là những người không đơn giản!
Nhìn gã đàn ông tuyệt vời bên cạnh anh ta, cả người tôi bất giác run rẩy. Cái eo nhỏ mềm mại uốn éo như con rắn, toát ra phong thái quyến rũ đầy ma lực, dường như muốn khiêu khích tầm nhìn của tôi về thế giới này.
Tôi núp bên đường đối diện, nhìn bọn họ đăm đăm như bị động kinh. Nhưng tiếc thay, tung tích của tôi đã bại lộ rất nhanh. Đồng chí Chu Dật ngước lên đôi mắt oán hận nhìn trừng trừng vào tôi! Còn tôi đứng trong cơn gió lạnh, chẳng biết phải phản ứng ra sao.
“Này – bé Chu! Thật trùng hợp quá.”
“Ơ, thầy Chu! Thầy thật hung dữ quá đi.”
“Em không nhìn thấy gì hết nhé, thầy cứ tự nhiên tiếp tục đi.”
Vô số lí do hiện lên trong đầu tôi, nhưng trong lúc này tôi do dự không biết nói gì mới phải.
Tôi suy nghĩ một cách khổ sở, càng suy nghĩ càng khiến tôi mất bình tĩnh, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hôm nay cách ăn mặt của thầy Chu vô cùng sang trọng, hiên ngang kéo‘bạn trai’ yêu nghiệt đằng đằng sát khí bước về phía tôi.
Lúc Chu Dật đứng trước mặt, nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt lạnh lẽo, cuối cùng tôi cũng lấy lại sự thăng bằng.
Tôi tỏ vẻ am hiểu, nhìn anh ta một cách sâu xa, lắc nhẹ đầu nói: “Thầy ạ! Em nghĩ thật ra thầy cũng chẳng cảm thấy dễ chịu gì. Yên tâm đi! Em tuyệt đối không nói chuyện này với ai đâu.”
Anh ta cau mày, thái độ có chút xem thường cách suy nghĩ của tôi: “Em…”
“Ồ!” Tôi ngắt lời anh ta.
“Tuy nhiên ngoại trừ những tình huống bất khả kháng như: Khi em say R*ợ*u, ngủ mớ, hay ăn uống quá no nê. Nếu xảy ra những việc như vậy, thì khó tránh khỏi em lỡ mồm khui ra chuyện tình giấu diếm nhiều năm nay của thầy cho người khác biết.”
Đôi mắt phượng của Chu Dật nhìn tôi không chớp, môi cong lên một nụ cười ngấm ngầm như kiểu: ‘Em muốn ૮ɦếƭ hả?’, nụ cười đó khiến tôi sợ phát khiếp trong lòng.
Một bàn tay của anh ta bị tên yêu nghiệt kia quấn lấy, bàn tay còn lại giơ lên giữa không trung… Rồi bỗng nhiên Chu Dật nắm lấy cằm của tôi, nâng lên để mắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Trò Chu, sức tưởng tượng của em quá phong phú rồi đấy. Em nên đem tâm tư đó tập trung vào việc học của mình, được chứ?”
Hành động của anh ta khiến tôi hoảng sợ đến nỗi không thốt thành lời. Miệng há hốc, chỉ có thể trơ hai mắt nhìn tay chân cứng đờ, mặc cho anh ta định đoạt.
Cằm bị ngón trỏ và ngón cái của Chu Dật xiết chặt. Khi tiếp xúc với miền *** lạnh lẽo của anh ta, bỗng dưng có một cảm giác xôn xao khó hiểu truyền tới người tôi.
Nếu nói thái độ thường ngày của Chu Dật ở trong trường luôn hòa nhã, dễ gần, lịch thiệp và nghiêm túc, thì hiện giờ, thầy Chu đang đứng trước mặt tôi chính là một phiên bản khác: Một ác ma Chu Dật với thái độ ngạo mạn, lạnh lùng nguy hiểm và gương mặt góc cạnh của anh ta toát lên vẻ tà mị ૮ɦếƭ người… Đột nhiên, tôi muốn tháo chạy ra khỏi nơi này.
Lăng Linh hay nói, tôi chỉ như một kẻ luôn bắt nạt người yếu thế. Tôi cảm thấy cô nàng nói thật có lý.
Ví dụ như bây giờ, cả người tôi trở nên mềm nhũn, bất lực nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của anh ta, lẩm bẩm nói: “… Chu.”
“***!” Đột nhiên tên đàn ông yêu nghiệt bên cạnh anh ta mắng tôi ba chữ rất kinh dị, sau đó lập tức buông tay Chu Dật ra.
“Được rồi, được rồi! Không phải anh muốn chơi đùa ư? Nhưng tại sao tìm một cô gái nhà lành xinh đẹp để trút giận, thật kì quặc nha.” Nói xong, hắn đứng dưới tàng cây yên lặng ngắm nhìn mây bay gió thoảng.
Sắc mặt của tên ác ma hóa thân thành Chu Dật không chút biến đổi, nhìn tên đàn ông yêu nghiệt kia một cái, rồi buông lỏng tay đang nắm cằm tôi ra.
Trong phút giây tích tắc đó, tôi cảm thấy mình được trở về trái đất, hít lấy không khí trong lành.
Chu Dật trầm ngâm, sau đó mỉm cười vỗ nhẹ vào vai tôi: “Chuyện vừa rồi có nhiều khả năng em đã hiểu lầm điều gì đấy, coi như thầy sợ em rồi. Bây giờ đã trễ, bé con! Hãy trở về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Đối với một nhân vật trở mặt nhanh như vậy, phản ứng của tôi có lẽ hơi quá chậm. Nhưng chẳng lẽ thầy Chu này là người đa nhân cách sao?
“Colin.” Phía sau vang lên một giọng nữ. Chu Dật đang đứng trước mặt tôi xoay người lại gật đầu. Tôi nghiêng đầu nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, thành thục và Khêu g**.
Cô ta nở nụ cười *** với thầy Chu. Tôi thật không ngờ Chu Dật lại có khẩu vị như thế. Chậc chậc! Hóa ra anh ta cũng là kẻ ***ng gì ăn nấy.
Chu Dật lạnh lùng liếc tôi: “Đừng đi đâu hết, đứng đây chờ tôi.”
Không để ý tới phản ứng của tôi, anh ta chào đón người phụ nữ đang đi tới, có vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi và A Phù tính sao bây giờ?” Ánh mắt của người phụ nữ làm ra vẻ như vô tội.
Nhưng thầy Chu im lìm rất tàn nhẫn lạnh lùng, chỉ bảo: “Về nhà.”
Cái người được gọi là A Phù kia cỡ trang lứa với tôi, vừa nở nụ cười xấu xa, vừa nhìn gã đàn ông yêu nghiệt đang ***. Tôi có cảm giác ánh mắt này như đang liếc mắt đưa tình.
Hắn dường như đang trần trụi bị tôi nhìn thấy hết, cuối cùng tôi cũng thấy ngờ ngợ như đã gặp qua hắn ở chỗ nào rồi. Tô tiến lên từng bước, dùng tài ăn nói trôi chảy của mình, bắt chuyện: “Bạn học, đúng đúng! Chính là bạn, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt của ba người đột nhiên biến đổi lớn. Trong đó thái độ của gã đàn ông yêu nghiệt là khoa trương nhất! Hắn căm tức nhảy vào giữa tôi và người thiếu niên, nói: “Thật nhìn không ra, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã không vừa rồi. Nhưng anh đây nói cho cô em biết, chiêu này quá xưa rồi! Cô đừng có ý nghĩ muốn ςướק cục cưng của tôi!”
Ai muốn ςướק cục cưng của ông… Thứ vô duyên! Nhưng khoan đã, cục cưng á?
Khóe miệng của tôi giật giật nhìn người đàn ông yêu nghiệt, lại nhìn sang thiếu niên kia.
“Các người?”
Yêu nghiệt ôm cổ thiếu niên ngây thơ: “Đúng, đúng vậy! Cô em đừng mơ tưởng!”
Tôi chỉ im lặng, lùi về phía sau từng bước, trở lại vị trí ban đầu, và muốn chạy trốn…
Người phụ nữ bên cạnh Chu Dật liếc mắt đưa tình, hỏi: “Cô gái đó là ai vậy?”
“Là học trò của tôi.”
Chu Dật xoa xoa giữa ấn đường, rồi kéo lấy cổ tay tôi nói: “Đi thôi.”
Sau đó… tôi ngoan ngoãn cùng thầy Chu bước ra ngoài.
Tôi và anh ta sánh vai mà chẳng biết đi đâu, dọc đường đi, bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả hai người. Cảnh tượng này khiến tôi không thoải mái để thốt thành lời.
Trời xanh, mây trắng, gió thu mơn man ***, xa xa có tiếng ca du dương không biết từ đâu vọng tới. Với cảnh sắc này, làm tôi ao ước mình được đi dạo cùng Đinh Trạch, cha mẹ, Lăng Linh, An Nhược và cả con mèo nhỏ Lượng Lượng trước kia của tôi nữa.
Thật không tài nào ngờ nổi tôi sẽ đi dạo trong một khung cảnh nên thơ thế này với người thầy chủ nhiệm mà mình ghét cay ghét đắng. Tôi lén lút liếc nhìn Chu Dật – kẻ cao hơn mình một cái đầu đang đi bên cạnh.
Trong bất giác, một cảm giác bối rối chợt nảy lên từ đáy lòng. Tại sao vậy? Bởi vì, dù chỉ nhìn thoáng qua, tôi cũng nhận ra diện mạo của Chu Dật rất được. Một bên mặt hoàn mỹ với chiếc cằm có độ cong tao nhã. Từ góc độ này, anh ta hiện lên trong mắt tôi như một bức tranh thủy mặc thanh nhã, nổi bật giữa chốn thành đô phồn hoa trụy lạc này. Với bộ âu phục màu đen thẳng thớm vừa khít, khiến anh ta như một con hạc cao quý lạc giữa bầy gà loi choi.
Tôi rùng mình, vội vàng lắc lắc đầu.
Chu Dật nhìn thấy cử chỉ đó, nghiêng đầu hỏi: “Em lạnh sao?”
Tôi đứng bên cạnh xua xua tay pha trò: “Không lạnh, không lạnh! Thầy trăm ngàn lần đừng đưa âu phục của mình cho em mặc, em lo thân thể cao quý của thầy bị nhiễm lạnh.” Nói xong, răng của tôi cũng cảm thấy ê, thật sự muốn cho mình hai cái tát!
Anh ta kinh ngạc sửng sốt, rồi chợt hiểu ra. Trên môi anh ta vừa nở nụ cười vừa khinh thường nhìn vào mắt tôi nói: “Thầy có nói muốn cho em mượn áo bao giờ?”
Tôi chỉ biết… mình một lần nữa rơi vào gian kế của tên Biến th' này rồi!
Lòng trào lên sự bất mãn nặng nề, tôi căm giận trừng mắt nhìn anh ta một cái. Anh ta không cho là đúng, lấy bao diêm trong túi ra, lẳng lặng châm thuốc hút.
Tôi kinh ngạc la lên hai tiếng: “A… a.”
Tôi hơi bất ngờ trước một tên khiêm tốn ngụy quân tử như Chu Dật cũng biết ***. Tuy nhiên tôi cho rằng, dù sao cũng thuộc một loại ngụy quân tử. Anh ta ***, chắc phải có ẩn tình gì bên trong.
Có thể do thái độ của tôi quá lộ liễu, Chu Dật nhẹ nhàng phà khói lượn lờ che mắt, sau đó hỏi tôi: “Em bất ngờ hả?”
“Sao cơ? À… có một chút.”
Anh ta im lặng, một lúc lâu sau không thèm để ý bảo tôi: “Chu Đạm Đạm, em qua đây.”
Những lời ấy vừa lọt vào tai, tôi ngơ ngơ ngáo ngáo bước về phía anh ta. Chỉ còn hai bước nữa thì đến gần, tôi dừng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy thầy?”
Anh ta cười khẽ, lắc nhẹ đầu, cúi người áp dần vào tôi.
Tôi sợ tới mức tim đập thình thịch, suýt chút nữa nhảy ra ngoài đường. Gương mặt đẹp trai của Chu Dật hiện rõ trước mặt, và nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, tôi có thể thấy sự hoảng hốt ngốc nghếch của mình.
Trên người anh ta phảng phất một hơi thở thơm mát khó cưỡng lại, trộn lẫn với mùi TL làm tôi gay mũi. Cứ như thế, tôi bị hương thơm của anh ta quấn quít bao quanh.
Trong nhất thời, tôi chả hiểu lão thầy giáo vô lại này muốn giở trò gì nữa.
Khi tôi đang bực tức muốn trào máu, thì anh ta nở nụ cười mê hồn, đứng thẳng người, nhìn vẻ bối rối của tôi mà buồn cười.
Có quái gì phải cười chứ! Muốn cười, xin cứ tự nhiên!
Đang lúc giông gió sắp nổi lên, thì anh ta bỗng nhiên nghiêm mặt gõ nhẹ vào đầu tôi một cái: “Mùi TL có hại cho sức khỏe. Thầy biết em muốn chống đối với thầy, nhưng dẫu sao em cũng là một cô gái. Mặc kệ là bây giờ hay về sau, cũng đừng dính vào TL, hiểu không?”
Hóa ra là vì điều này? Tôi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu lia lịa: “Không phải toàn bộ những kẻ hay cãi lời đều *** lá. Em sẽ không dây vào nó đâu, nhà em cũng chẳng ai *** cả. Điều này thầy có thể an tâm, ha ha.”
Anh ta liếc tôi một cái thật sâu, im lặng không thèm nói thêm nữa.
Đi chưa xa lắm, tôi và anh ta đứng trước một ngã tư. Hóa ra đã đến trạm xe.
Những chiếc xe trống xếp thành hàng dài, Chu Dật vứt đầu TL vào thùng rác, quay trở lại nói: “Lên xe bây giờ đi, trên đường nhớ cẩn thận chú ý an toàn của mình nhé.”
“Thầy yên tâm ạ! Thứ nhất em không có tiền, thứ hai em không có nhan sắc, chả có gì để người ta ςướק ở em cả, ha ha.”
Tôi cười hì hì ngồi vào xe taxi, thò tay ra vẫy chào anh ta.
“Chào thầy ạ, hẹn gặp lại sau.”
Anh ta nở nụ cười, gật đầu.
Lúc tài xế định cho xe chạy đi, tôi đột nhiên quay cửa kính xuống, gọi giật giọng: “Thầy Chu ơi! Thầy qua đây một chút đi.”
Chu Dật bước nhanh tới, hỏi: “Sao vậy? Trên người không có tiền à?” Nói xong, anh ta lập tức mở ví ra.
Tôi vội vã ngăn lại, á mặt vào cửa kính xe cười nịnh bợ: “Không phải, không phải! Thật ra, trước khi đi em còn một vấn đề muốn thỉnh giáo thầy!”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của tôi, theo thói quen, anh ta cau mày lại.
Tôi cho rằng anh ta im lặng là đồng ý, vì thế hắng giọng, lên tiếng hỏi thật rõ ràng:
“Thưa thầy, xin hỏi lúc trên giường thầy nằm trên hay nằm dưới vậy?”
Vừa nói xong, tôi đã thấy sắc mặt của Chu Dật trở nên u ám dữ tợn, ánh mắt tối sầm nhìn tôi đăm đăm, rồi rảo nhanh về phía xe tôi đang ngồi: “Chu Đạm Đạm, em…”
“Ha ha, bác tài ơi, cho xe chạy đi ạ.”
Tôi gập người lại, cười nghiênh ngả. Vừa cười vừa nhìn theo bóng Chu Dật đang nổi giận đùng đùng trong kiếng chiếu hậu, vẫy tay chào.
Xe đã chạy khá lâu, nhưng dường như tôi vẫn còn hình dung ra được cái dáng đẹp trai đang nổi cơn tam bành của Chu Dật.
Đêm nay, tôi tạm thời quên mất chuyện bị ‘thất tình’, vì được Chu Dật bất ngờ lấy lòng, mà rơi vào giấc ngủ một cách vô cùng say sưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc