Thầy Giáo Khó Tính ! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao? - Chương 12

Tác giả: Ích Ân

- AAAAA, E.m .kh.ô.n.g b.i.ế.t b.ơi! - Cô hấp hối, anh lôi cô lên. Người khô thành một con chuột lột. Cô tức giận liếc xéo anh.
-Ra em không biết bơi à? Vậy mà đòi đi biển- Anh nói. Vẻ mặt cực kì thản nhiên
-Hừ, em thích cái mùi nước biển hiểu không? thích những con ốc cùng con dã tràng chạy lên chạy xuống dưới bãi cát trắng. Hừ anh thật quá đáng- Cô tức giận nói. Cô bước đi, anh kéo tay lại bị cô giật ra đến chỗ nướng thịt.
-Chín rồi đấy ăn đi mày- Nhung nói.
-OK- Cô gắp miếng thịt vào miệng thì anh lại vịn tay cô lại, há miệng ra.
-AAA, cho anh ăn?- Anh nói với cô.
-Có tay, có chân tự lấy mà ăn- Cô hờn anh, dựt phắt miếng thịt lại cho vào miệng. Nhung và Huy lặng lẽ nhìn hai người khiến cô càng bực thêm.
-Ăn đi, hai người nhìn gì?
-Vì ghen ăn tức ở- Thần giao cắt cảm đã mang đến, huy và Nhung đồng thanh.
_Ghê ta_Cô khẽ chọc. Hai người kia ngượng đỏ mặt. Vội bước đi.
....
Ăn xong, mọi người rủ nhau đi leo núi nhân tạo. Cô buồn bả, leo đến mệt chảy mồ hôi nhễ nhại.
_Haizz, mệt quá Nhung xuống trước đây_Nhung tuột dây xuống. Cô cũng đi theo chỉ còn anh và Huy.
_Lâu rồi, không leo núi tao với mày thi coi ai nhanh hơn _Huy đập vào bả vai anh. Anh gật đầu. Bắt đầu hăng hái leo lên tận đỉnh núi.
....
_Nhung ơi! Tao đi thay đồ mày đứng đó nha_Cô nói rồi thay đồ. Nhung nghe thấy tiếng em bé khóc. Nhìn xung quanh thì thấy thằng bé kia đang ngồi ở bãi cát khóc, Nhung đi lại gần nó, một chiếc máy bay giấy bay lại Nhung, Nhung lấy nó ra xem.
_"Huy đang gặp nguy hiểm ở rừng, cô nhanh đến đó. ML!"
Nhung nhìn dòng chữ đó, suy nghĩ chẳng phải Huy đang cùng anh leo núi sao? Cô có nên tin không. Tờ giấy rớt xuống trên mặt đất. Thằng bé cầm lên đọc. Rồi lay tay Nhung.
_Cô ơi! Lúc nảy cháu thấy có chú kia vào rừng bên cạnh rồi không thấy ra nữa. Rừng đó rất nguy hiểm toàn rắn rết, thú dữ nơi cấm vào_Thằng bé ngây thơ nói. Cô chợt thốt tim. Vứt tờ giấy rồi bỏ chạy vào khu rừng bên cạnh.
Nhung đi vào trong rừng, không khí âm u, từng cơn gió thoảng qua lạnh người. Nhung thật sự rất sợ. Mặc dù, là đã trưa nhưng vẫn có cảm giác sợ vì đây không lầm cũng đã khoảng 12h trưa. Mà không biết HUy vào đây làm gì? Có đang gặp nguy hiểm không? Nhung bất chấp can đảm đi vào sâu hơn tí nữa.
....
Cô thay chiếc áo khác ra, thấy rất thoải mái vì không còn bám bẩn mồ hôi. Nhìn xung quanh kiếm Nhung thì chẳng thấy bóng dáng Nhung đâu. Cô bắt đầu hoảng hốt đi tìm. Ra xa hơn chút cũng chả thấy. Cô có linh tính không lành, vội vàng tìm Huy và anh. Đi dọc qua bờ cát thì chả thấy ai. Nước mắt cô sắp tuông xuống, thật sự cô đang rất lo lắng cho Nhung, cô không biết kiếm Nhung ở đâu cả.
_Anh! Nhung đã biến mất_Cô hét lớn cho hai người đang leo cao. Nghe tin vậy hai người đi xuống, mồ hôi nhễ nhại.
_Sao? Nhung đâu? Chẳng phải đi cùng em sao? _Huy hỏi, có chút lo lắng. Cô không nói gì, chỉ gật đầu. Mọi người bắt đầu đi tìm kiếm. Thì một chiếc máy bay giấy lần nữa lại bay về phía họ.Anh cầm lấy chiếc máy bay lên mở ra xem.
" Trần Tuyết Nhung đang ở trong rừng sâu, hãy vào đó khi muốn tìm nó MT""
Dứt lời, Anh bốp nát tờ giấy đó. Cô như sụp đổ chẳng phải trong rừng có rất nhiều thú dữ sao? Nếu chậm trễ... sẽ bị ăn thịt mất! Cô cảm thấy choáng váng, ngã xuống. Anh vội giúp cô tựa vào vai mình.
_Quân, Quân em làm sao vậy?_Anh khẽ kêu. Cô mở mắt ra.
_Không sao, em thấy lo cho nó quá_Cô khẽ đáp.
_Huy, mày vào trước đi. Tao cùng Quân sẽ theo sau_Anh nói rồi dìu cô đi. Trong lòng Huy đang nóng như lửa đốt, Huy cũng chẳng biết mình làm sao lại lo cho cô bé đó nữa.
...
Dưới đường phố ầm ĩ nhạc sàn, trong quán bar Lớn của thành phố. Một người đàn ông đang bước vào nhìn thấy một cô gái rất quen thuộc. Anh ta đi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Môi khẽ nhếch lên.
_Sao lại ra nông nổi này, thất tình sao?_ anh ta nói, cô gái kia cứ cầm lấy chai rượu cho hết vào miệng. Liếc nhìn qua anh ta.
_,Ừ! Rồi sao? Chẳng phải anh rất thích như vậy sao?_Đồng nước mắt nóng hỏi chảy xuống khóe mắt cô.
_Là ai? Là ai đã làm em như vậy hả Khánh Liên? _Anh ta cười gượng đây chẳng phải là người mà trước kia đã yêu thương anh mà bị anh từ ruồng bỏ sao? Vậy mà một năm nay không gặp, cô ta lại yêu một người khác điên dại như vậy. Thật khiến anh tức chết mà.
_Là Cao khánh Nguyên._Liên dứt lời, anh nghiến răng. Muốn lập tức bốp chết Nguyên ngay bây giờ. Rất tiếc, anh ta không có khả năng đđó.
_Được lắm, Anh sẽ trả thù cho em được không?_ Anh ta nói
_Anh đừng hại anh ta, là do em không biết thân phận, anh ta sao có thể thích một người mới gặp một lần chứ? Em ngốc quá đúng không?_Liên cười gượng gạo. Liên đã từng vì Nguyên mà phải điều trị bệnh rối loạn thần kinh. Ngày đêm cô nhung nhớ hình bóng đó. Cho nên khi điều trị xong cô muốn về Việt Nam để gặp Nguyên và chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu. Cô ta đã điều tra rất kĩ vì thế đã biết anh đã có người yêu! Và cung giúp cô nhận ra mình không nên cướp những thứ không thuộc về mình.
_Anh_sẽ_trả_ thù!_Anh ta gằn lên từng tiếng, rồi bỏ đi.
_Mạ... _Liên định nói gì đó nhưng mà do rượu quá nhiều thấm vào người nên cô gục xuống bàn.
Nhung bắt đầu thấy dường như có sự không bình thường ở đây, Nhung vừa đi vừa gọi tên Huy.
_Minh Huy, Anh ở đâu?_Nhung gọi thật lớn nhưng chả ai trả lời cả. Cô gọi thêm nhiều lần nhưng cũng chả có ai lên tiếng.
_Âu da_Nhung khẽ kêu, cô vừa vấp một cái gì đó đau qua, gượng đứng dậy thì không đứng dậy nổi, nó buốt quá.
_Có ai không??? Cứu tôi với! _Nhung cầu cứu nhưng cũng chả ai đi qua. Chẳng lẽ cô phải chịu chết ở đây? Nhung ngồi bệch xuống đó bắt đầu lo lắng, tìm kiếm điện thoại thì cũng chả thấy đâu, chắc lúc nảy quên mang theo, Nhung bất lực ngồi đó khóc. Da cô lạnh buốt.
...
Rì rào....
Nhung nghe thấy tiếng bước chân ai đó.
_Tuyết Nhung, em ở đâu?_Huy gọi
_Tuyết Nhung....
Có ai đó gọi Nhung, cô nhanh chóng trả lời.
_Ai đó?
Một người con trai bước đến, đó là Huy, người cô đang mong đến nhất. Cô rất muốn đến ôm lấy Huy, nhưng đôi chân cô không cho phép. Cô ngồi đó, Huy bước đến ôm lấy Nhung.
_Vì sao lại vào đây? HẢ? _Ánh mắt lóe lên tia tức giận.
_Em...
_Vì sao???
_Em sợ anh nguy hiểm nên nên...em sợ lắm!_Nhung như vỡ òa lên. Huy ôm cô vào lòng
-Không sao, có anh rồi. Đi thôi- Huy nói rồi đỡ Nhung dậy nhưng Nhung không đứng lên nổi, chân đỏ lên. Chắc bị sưng rồi. Không nói gì, Huy nhấc bỏng Nhung lên. Nhưng không thể tin được, Huy đang bồng mình, thật sự như là một giấc mơ...
....
Về đến nơi nghỉ, Nhung được băng bó và uống thuốc đầy đủ... Mọi người đang thắc mắc vì sao, đang yên đang lành lại có người phóng máy bay giấy để gửi những đều làm cho người ta phải làm theo chứ? Thật là đáng khó hiểu...
- Nhưng đỡ rồi, em đi ra ngoài mua tí quà lưu niệm nhé?- Cô nói, nhưng anh lắc đầu
-Không được, rất nguy hiểm lỡ em bị gì sao?-Anh tỏ vẻ không an tâm.... Cô đành ngồi đó, đợi khi anh đi tắm cô tinh nghịch lén ra ngoài dạo chơi. Nhung đã ngủ, huy cũng vậy nên cô đành đi một mình... Dạo một dòng quanh các nơi bán những vỏ sò thật thích thú! Cô nghe người ta nói ra ngoài biển có những vỏ ốc ở dưới cát rất đẹp cô cũng muốn ra đó khám phá thử...
....
Anh tắm xong, không thấy cô đâu thì hốt hoảng chạy đi tìm. Một chiếc máy bay lại phóng tới anh...
\'\'Lê Hạ Quân đang ra biển, biển to, nguy hiểm! MT\'\' Anh bắt đầu cảm thấy sôi máu, bốp nát thêm một chiếc máy bay nữa. Vì nó mà làm Nhung bị thương. Liệu Quân Quân của anh có xảy ra chuyện không? Anh lập tức chạy ra ngoài tìm kiếm, tức thiệt! Tại sao cô lại không nghe lời chứ? Vẫn tinh nghịch mà chạy đi tìm kiếm mua đồ, nếu lỡ gặp nguy hiểm thì sao. Anh ngước nhìn đồng hồ, chỉ mới 3h chiều không sao, vẫn còn tốt hơn là buổi tối! Anh đi kiếm xung quanh, hỏi mọi người mãi. Tới khi gần 3h30, anh mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, của mình ở gần bờ biển. Phù! Cuối cùng cũng tìm ra.
-HẠ QUÂN!!!- Anh gọi rồi nhanh chóng chạy về phía cô.
-Dạ? - Cô bỗng nhiên thấy tia giận dữ của anh. Cô co người lại mặt cúi gầm xuống đất.
-Tại sao em đi chưa xin phép anh?- Anh không những không giận dữ mà còn rất hiền hòa, ánh mắt anh giãn ra. Tia giận dữ cũng bay đi mất.
-Em...
-Không sao. Em ổn là được rồi- Anh ôm chầm lấy cô, chả hiểu sao anh lại hành động như thế này giữa trốn đông người nữa! Hai cái má của cô đỏ ửng lên, vội tránh xa cái ôm ấm áp kia.
-Người ta nhìn kìa... Em ngại
-Không cần ngại. Vì em là người yêu anh!
Hôm nay, những trò của người bí mật nào đó đã phá rối buổi đi chơi của bốn người, mặc dù vậy anh cũng rất lo cho cô. Từ việc Nhung bị đau chân, đến việc cô đi đâu và làm gì người đó cũng biết. Thật quá nguy hiểm! Anh cần phải tìm ra người đó, người bí mật đã làm nên chuyện này. Sẽ sớm nhanh thôi...
Sau khi trải qua chuyến đi chơi đầy nguy hiểm và vui vẻ. Mọi người đều quay về với công việc của mình. Cô và Nhung tặng cường học thêm hơn cho cái nắm cuối cấp, còn Anh vẫn phải đi công tác và làm việc trong hè. Huy thì thiết kế cho các công ty. Mọi việc lắng đọng xuống hơn. Kể phá hoại cũng ngưng đi những trò điên rồ đó. Tất cả đều theo về quỹ đạo cũ của nó.
....
Tuần sau, do là ba mẹ cả hai muốn gặp mặt nhau để nói chuyện nên ba mẹ anh đã về Việt Nam để tham gia buổi cơm gia đình của cả hai. Không khí ở nhà cô rộn nhịp hơn.
KING KONG...
Có tiếng chuông cửa vang lên, bà Hạ nhanh chóng mở cửa, nhìn người đàn bà trước mặt của mình. Mắt không chớp, hai ánh mắt nhìn nhau. Mọi người đều khó hiểu.
_Hạ, có phải bà không?_ bà Kim cất tiếng. Bà Hạ khẽ gật đầu. Mỉm cười thật tươi vừa vui vừa mừng.
_Trời ơi! Lâu lắm mới gặp bà, tôi mừng quá! _Bà Kim mặc chiếc áo đầm màu tím nhạt.
_Trông bà kìa, 35tuổi rồi mà cứ teen như con nít vậy. _Bà Ha nói.
_Teen vậy mới xứng với con dâu tôi chứ!_Bà Kim liếc nhìn sang cô, cô khẽ gật đầu. Cô chưa bao giờ thấy bà, hôm nay là ngày đầu gặp, trước đó đã được nghe anh lễ bà rất teen nhưng cô cứ không tin, hôm nay gặp nhau cô mới tin anh nói là sự thật. Tuy hai người bằng tuổi nhưng có lẽ mẹ cô chững chạc và nghiêm nghị hơn, còn mẹ anh thì quá trẻ trung và năng động!
Cả nhà ăn bữa cơm vui vẻ, hai bên rất hài lòng về nhau, một là do cô và anh rất xứng đôi, hai là bạn bè lâu năm nên rất dễ nói chuyện. Bà Kim cứ đi với cô gọi cô là con dâu và bắt buộc từ nay phải gọi bà là mẹ nữa. Cô rất vui vì tính cách của bà. Bà còn bắt cô phải thường xuyên liên lạc với bà bằng mạng cộng đồng, hoặc là điện thoại chi bà nữa.
_Tháng sau là sinh nhật lần thứ 18 của Hạ Quân_Anh nói, khi gia đình cùng nhau ăn hoa quả trên ghế sofa.
_Thật sao? Mẹ sẽ làm sinh nhật lớn nhất cho con dâu, chịu không?_Mắt bà Kim sáng rực, bà nắm tay con dâu hỏi.
_Bà cứ trẻ con mãi, con dâu bà tôi thấy con chững chạc hơn bà đấy!_Ông Nguy nói, nhắc nhở vợ mình. Liền bị một ánh mắt nào đó lườm cho một cái.
_Cứ để chị đây teen, bà nhà tôi cứ trầm lặng lắm_Ba cô nói vào, thế là hai ông tránh nhau nói "xấu" vợ mình. Còn hai bà thì ra ngoài nói về lớp học trước kia. Từ khi tốt nghiệp cấp 3 hai người đã không còn gặp mặt nhau, nay lại được gặp mặt với vị trí là sui gia với nhau thì thật không có gì sánh bằng!
...
_Thấy chưa, Anh đã bảo là mẹ anh rất hiền mà_Anh và cô đi ra ngoài vườn nhà cô hóng gió. Cô im lặng gật đầu, tựa người vào vai anh, gió thoảng qua man mát. Tiếng lá cây rì rào như chức phúc cho hai người. Cô hiện tại đang rất hạnh phúc. Mới đây thôi, quen anh 2 năm với vị trí thầy trò, vậy mà giờ đây chỉ quen nhau với vị trí người yêu mấy tháng thì cô lại sắp cưới anh. Đúng như ước nguyện của hai người.
...
Nhung bước đến cầu Huê Cúc, Nhung đang ước mình sẽ cố được một người nương tựa giống như cô. Nghĩ đến mấy năm qua Nhung đã yêu lầm Mạnh, thì bây giờ cô mới ngộ nhận rằng mình chưa từng yêu Mạnh, có lẽ cô đã say nắng cái học giỏi và vẻ bề ngoài lương thiện của Mạnh, giờ Nhung đã biết được Manh là người như thế nào thì hy vọng vụt tắt. Đối với Huy hiện tại, cô luôn cảm thấy có sự ấm áp quan tâm và bảo vệ. Còn ngược lại với Mạnh chả có gì là lưu luyến. Khẽ bước chân đi dòng cây cổ thụ, nó là nơi tâm sự giữa Nhung và người bánh thân mang tên Hạ Quân. Cô áp tay vài cây cổ thụ, ngày nào còn chững chạc thì nay đã lớn hơn cao hơn trước, chạm vào tay một ai đó, Nhung ngẩn mặt lên. Khuôn mặt cô đang mong đã đến, đó là Huy trong cái áo sơ mi đen thẳm.
_Em xin lỗi_Nhung cúi mặt xuống
_Không sao. Em đến đây làm gì?
_Tìm người yêu!_Ánh mắt của Nhung trở nên mơ hồ trong màn đêm.
_Chẳng phải em có rồi sao? _Huy hơi ngạc nhiên, lần đầu gặp Nhung đang khóc, Huy nghĩ đăng giận người yêu, còn lần cô nói thích anh thì cung nghĩ rằng đó là một trì chơi để trêu nhau!
_ Haha em chưa có_tự nhiên khóe mắt Nhung long lanh từng giọt nước mắt rơi xuống.
_Sao lại khóc? Ai bắt nạt em?_Huy cuồng cuồng lên. Mình nói gì sai? Sao Nhung phải khóc giữa trốn đồng người như thế này, quả thật là...
_Em sẽ kể cho anh nghe_Cô bước đến ghế đá của cây cổ thụ ngồi đó rồi kể cho Huy nghe về mình.
...
Có tiếng chuông reo lên, Khánh Liên ở trong khách sạn của thành phố bật máy.
_Alô?
_Còn nhớ anh không? _ giọng trầm trầm nói lên.
_Ừm, em nhớ mà tìm em có việc gì?
_Anh muốn gặp em, tại quán bar lần trước, cho em 5 phút._Dứt lời người đàn ông kia cúp máy. Khánh Liên mặc chi mình chiếc váy cúp ngực đen quyến rũ bước ra phố...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc