Thầy Giáo Khó Tính ! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao? - Chương 09

Tác giả: Ích Ân

Anh nheo mắt nhìn về phía cô...
-Chuyện gì đây Quân, hết giờ dạy rồi em phải cho tôi có tình yêu chứ?- Anh nói khích cô.
- KHÔNG ĐƯỢC- cô hét lớn lên, muốn thủng màng nhỉ đối phương, sự tức giận, máu ghen của cô lên đến đỉnh đầu rồi...
-Em có ý kiến?- Lần này là giọng của cô Kim lên tiếng, vẻ mặt nhếch lên
-CÔ NGHE RÕ ĐÂY, KHÔNG AI ĐƯỢC DÀNH THẦY NGUYÊN VỚI EM!!! THẦY NGUYÊN LÀ CỦA EM- cô nói bằng hết sức có thể, nước mắt cô sắp tuông rơi...
-Nín nào, ngoan thầy thương- Một luồn khí ấm áp truyền đến cơ thể của cô, cô ngước mặt lên...thầy đang ôm cô.. cái ôm thật sự, chứ không phải là sự vô tình. Còn cô Kim ....tại sao lại im lặng đứng nhìn như thế? Anh buông cô ra rồi quay lại mỉm cười với Cô Kim._Cảm ơn em nhé Kim, thật không hổ danh là diễn viên giỏi nhất trường_Anh nói, rồi cười với Quân
_Nhớ xin nghỉ việc giúp em ... nhé anh trai _Cô Kim nói rồi vẫy tay, tạm biệt cô và anh.
_Chuyện này ...l.à s.a.o? _, Cô mở tròn xoe mắt,không biết gì.
_ Chẳng phải em nói yêu tôi? _Anh nhìn vào mắt cô.
_Không có_Cô ngượng ngùng nói
_ Có_Anh nói, vịn chặt vào vai cô.
_Không thiệt mà_cô lấy hai tay che mặt.
_Vậy tôi đi yêu người khác nhé? _Anh buông cô ra rồi bước đi.
_Ấy, Em yêu thầy_ Cô đứng đó hét lên thật to. Anh quay lại, cô ôm anh thật chặt. Nhón chân lên hôn vào môi anh. Anh cũng vậy, cùng ghì chặt cô vào góc tường hôn thật mạnh. Nụ hôn ngọt ngào lướt trên môi cô, bờ môi lạnh mà ấm áp của anh đặt trên bờ môi mỏng của cô. Lưỡi cả hai hòa quyện vào nhau, trêu đùa nhau. Anh buông cô ra rồi kéo tay cô đi, đôi môi mọng nước của cô bị ăn làm sưng lên. Cô mỉm cười hạnh phúc chạy theo anh, chạy theo bến bờ hạnh phúc của hai người...
Cô và anh đi lại chỗ ghế đá của Huê Cúc ngồi, cô thấy cặp tình nhân kia đang tay trong tay ôm nhau ăn kem. Cô thấy "thèm thuồn" liền làm nũng với anh, quay sang anh mắt chớp chớp._Thầy à... à không anh mua kem cho em đi_Cô mỉm cười.
_Em có bài giờ thích anh kem đâu?_ Anh nhìn chằm chú cô.
_Em... hứ em thích ăn kem ấy chứ nhanh mua cho em NHANH_ cô lớn tiếng, hừ... mới tỏ tình ngây ngô với người ta mà bây giờ cô từ cừu trở thành cáo rồi. Cô nũng nịu mãi... Anh cốc nhẹ lên trán cô, rồi đi mua kem cho cô. Cô nhe răng cười, đung đưa chân thích thú.
Năm phút sau, anh đem về cho cô và anh hai cây kem ốc quế xoắn.
_Woa, kem dễ thương quá._Một cây kem hương socola,Và một cây kem hương dâu. Vốn tính cô là con gái thích ăn dâu còn anh là con trai thì sẽ ăn hương socola, anh đưa que kem dâu cho cô, cô lắc đầu nhăn mặt.
_Sao nữa đây?, cô chủ nhỏ_Anh nhìn cô
_Em muốn ăn socola của anh cơ_Cô nói xong dựt lấy que kem trên tay anh, ăn ngấu nghiến. Còn anh thì anh kem dâu, những người đi đường nhìn anh, vẻ mặt hết sức ngưỡng mộ vì anh nhường bạn gái như thế.
_Anh à_Cô khẽ kêu anh.
_Sao vậy?_Anh cầm que kem giúp cô.
_Em muốn ăn hương của anh_Cô đưa chiếc môi nhỏ của mình lại gần kem của anh để liếm kem.
_Woa, ngon nhỉ_Cô ăn vào miệng cảm nhận vì hương thơm của hương dâu, sự ngọt ngào của tình yêu. Anh vén tóc giúp cô tránh kem dính vào, hành động này của anh thật đáng ngưỡng mộ khiến các cô gái khác mong muốn.
_Không ăn nữa em muốn ăn bánh của kem thôi, anh phải ăn hết kem chừa bánh cho em _cô dở thói ra lên cho anh, trước đây đi ăn kem với ba, ba cô toàn ăn kem và chừa cho cô lại phần bánh.
_Em phải ăn hết_Anh tỏ vẻ không hài lòng.
_Kem dở, Em không ăn_Cô cãi bướng với anh. Anh khóa chặt môi cô lại bằng một nụ hôn ngọt ngào, va lẫn hai vị kem. Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua bờ môi mỏng của cô. Cô trợn mắt thật to, nhìn anh chăm chú. Rồi bắt đầu phối hợp liếm môi anh. Anh thả môi cô ra, cô không hài lòng nhào vào hôn vào môi của anh như một "sắc nữ" đang cuồng soái ca vậy!.
_Ngon quá!_cô buông ra liếm mép rồi nói
_Anh không phải đồ ăn, Hạ Quân_Anh chau mày tỏ vẻ không hài lòng._Nhưng quả thật môi anh rất ngon mà_Cô cũng chau mặt lại đanh đá.
_Em nói ngon? _Anh từ từ tiến lại sát mặt cô, cô nhắm tịt hai mắt lại_Là nước bọt đấy_cô bật ngửa, anh lại dùng chiêu cũ của cô rồi. Nhớ đến chuyện "nước bọt" làm cho cô dẫn đến kết cục này thì cô lại e thẹn, mặt đỏ như trái cà chua. Hừ...
_Anh thiệt ...Là!!!_Cô đứng dậy giẫm chân anh, chạy đi xa tít...
****
Hai tuần sau, hôm nay là ngày cô biết được điểm nghề của mình, cô vui vẻ chạy chân sáo đến bảng điểm của trường để xem. Cô nắm tay Nhung chen lấn vào nơi nhỏ chật hẹp. Cô đưa ngón tay trỏ vào tờ giấy để dò tên.
_Cao Lâm Anh 8
_...
_ Trần Tuyết Nhung 9
_...
_Lê Hạ Quân 9
_...
Cô nhìn vào thấy Tên Nhung thì réo lên.
_Ê, mày 9 điểm_Cô nói xong lập tức nhìn xuống phía dưới.
_Trời ơi! LÀ 9 điểm, Khánh Nguyên anh lừa em sao?_Nói xong cô kéo tay Nhung đi gặp anh. Ở phòng giáo viên chỉ có anh và một cô học sinh nào đó. Hình như, anh đang giảng bài cho cô học sinh ấy thi học sinh giỏi cấp thành phố. Cô học sinh mặt cười tươi như hoa lộ ra cái vẻ "mê trai". Đầu cô ta lúc nào cũng để vài loạn tóc bay bay vào mặt anh như đang mê hoặc anh vậy. Đúng là tạo ra một không cảnh lãng mạng đáng ghét mà! Cô nghiến răng ken két. Bước vào, Nhung đi theo sau.
_A! Chào thầy Nguyên có lẽ... Em đang làm phiền khung cảnh đẹp đẽ này nhĩ? _Cô trừng mắt nhìn anh, rồi liếc sang cô gái ấy. Hừ mới lớp 10 mà đã dụ dỗ người của tôi à, thật là đáng ghét, còn anh nữa Khánh Nguyên anh thật là...Hư!
Anh suýt nữa bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ghen tuông, những câu nói của cô tuy rất giận dữ nhưng lại mang một sự đáng yêu vô cùng! Chính vì thế mà anh yêu cô, yêu sự đáng yêu, ngọt ngào ấy. Điều đã chinh phục anh khi gặp cô..._Như vậy đó, Em về lớp làm thêm bài tập nhé!_ anh nhìn cô rồi quay qua nói với cô học trò kia, cô ta gật đầu rồi cất tập sách bước đi.
_Em chào thầy, chào...chị ạ_Cô bé lễ phép nói. Cô gật đầu nhưng vẫn giữ phong thái lạnh lùng ấy.
_Sao đây, bé con?_Anh ngã người xuống ghế rồi nói. Ánh mắt của anh nheo lại mỉm cười.
_Tại sao anh nói sẽ cho em 10 điểm hả hả hả, vậy mà...chỉ có 9 mà chẳng được 10 em thật ngu ngốc khi tin anh mà_Cô nhăng nhó nói. Vẻ mặt không hài lòng, khoanh hai tay lên trước mặt nhìn rất ra vẻ một cô vợ đang gia giáo chồng khi bị phát hiện đối phương ngoại tình!
_Là vì...
_Vì sao?_Cô đứng xích lại anh, còn Nhung che miệng mỉm cười nhỏ, Nhung cảm thấy cô và anh thật xứng đôi, có một tình yêu thật đẹp. Vừa ganh tỵ vừa vui cho bạn. Chỉ mới hai ngày quen nhau mà đã như vậy, còn ...mình thì sao? Có phải mình không tốt? Hay là do mình không xứng mà Mạnh không thích mình? Khóe mắt của Nhung đột nhiên cay cay, cô cất bước chạy khỏi phòng đi tìm nơi yên tĩnh phía sau trường để khóc chỉ vì hai chữ "tủi thân"!
_Nhung,Nhung mày sao vậy?_Thấy Nhung chạy đi cô cảm thấy là lỗi tại mình, tại mình mà Nhung thấy tủi mà.
_Không sao, rồi Nhung sẽ hiểu và tìm người thích hợp với mình hơn, Quân Quân à_Anh nhìn cô, vẻ mặt trìu mến ấy thật sự rất thu hút cô. Cô như bị người đàn ông trước mặt mê hoặc.Cô vội xua đi ánh nhìn ấy, bình tĩnh lại và nói.
_Anh chưa trả lời em._Cô lại chống hông nói, là giờ ra chơi tiết cuối nên phòng giáo viên không còn ai cả,mọi người đều đi thư giản. Chỉ có anh và cô ở trong đó rất bí mật.
_Vì em không có khả năng đặt quá 10 điểm chuẩn_Anh nói, quả thật anh nổi tiếng vì sự công bằng mà, ngay cả người.mình thích là cũng chẳng cho điểm cao quả là công bằng hết sức!
_Anh có coi em là bạn gái không?, Thầy Nguyên? _Cô hỏi, trong lòng hơi tức giận.
_Chỉ cần em biết, anh luôn coi em là bạn gái và chỉ có một mình em là bạn gái thôi là đủ! Chỉ một mình em! _Cô tròn xoe mắt nhìn anh, thật sự không thể tin người trước mặt mình nói vậy. Cô thật sự rất hạnh phúc mà, có anh cô coi như là người hạnh phúc nhất rồi... Cô nhón chân lên hôn vào má anh một cái, đúng lúc Mạnh đi ngang qua phòng giáo viên để tìm thầy Tuấn thì thấy cảnh tượng đó, anh nắm chặt tay lại đánh mạnh vào bức tường. Ánh mắt đỏ hằn lên sự tức giận của ghen tuông.
_Em về đây...
Một cô gái đang co người ngồi ở vệ đường của hàng hoa của trường, cô đang khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên mi, chỉ một mình cô một mình cô mà thôi...Đột nhiên, hàng rào của tường có tiếng động...Một người từ phía ngoài nhảy tót vào,bức tường không quá cao nên dễ dàng làm đồng phạm cho những học sinh hay thích "tập thể dục" leo tường trốn học. Một người từ cái cây phượng cao đầy hùng vĩ bước ra, anh ta chính là Lâm Minh Huy. Anh năm nay 25 Tuổi, làm nghề kiến trúc sư... Anh là cựu học sinh của trường Free._Lại thêm một cô gái khóc vì tình yêu tan dở...haizz còn nhỏ không lo học hành mà ngồi ở đây khóc!_ Huy ta nhìn Nhung nói, anh rất thích về thăm ngôi trường đã dạy mình thành tài, nhưng lại rất thích leo tường vào thăm thầy cô, không bao giờ thích đi cổng chính.
_Anh kia, anh là ai dám vào trường của tôi? Anh định...Ăn...trộm?_ Nhung nói rồi nhìn vào con người kia, sao lại có thể vì...Anh là một người có vẻ tri thức và trong cái áo sơ mi kia cũng đã nói lên anh là người như thế nào cơ mà.
_Không cần biết đâu, nhóc con_Anh ta nói xong rồi vội bước đi.
_Nè anh tên gì, để tôi còn nói với trường có người đột nhập_Nhung nói, vẻ mặt sướt mướt đã biến mất mà thay vào là sự tò mò.
_Lâm Minh Huy cứ nói vậy nhé! _ Anh nói xong rồi vội đi về phía trước rất ung dung. Cô đang đi tìm Nhung thì thấy Nhung ở đằng trước, cô lập tức chạy đến đụng phải ai đó, nhưng cô không quan tâm cứ đi về phía trước. Còn Nhung đang suy nghĩ về người đó, đó là ai? Sao lại bí ẩn như vậy?
_Nhung, có sao không? _Cô hỏi, thấy mắt Nhung hơi ướt.
_Không sao, tao quyết định rồi tao sẽ tỏ tình với Mạnh_Nhung nói bằng cả quyết tâm của mình, cô gật đầu ủng hộ, cũng mong rằng Nhung có một người đàn ông nương tựa giống như Thầy Nguyên của cô.
_Ừ, tao ủng hộ mày!
Tan học...Cô và Nhung vui vẻ ra về, còn anh do phải dậy tiết cuối cho các lớp nâng cao nên phải đi về trễ hơn, anh dặn cô, phải về cẩn thận và đi cùng Nhung cho đỡ phải gặp nguy hiểm. Mà nhà cũng đâu xa trường nhiều đâu? Chỉ cách trường vài ngôi nhà thôi mà. Anh thật khéo quan tâm cô. NGười đàn ông này, quả nhiên đáng để người ta dựa dẫm cả đời!
...
Cô và Nhung đang đi trên đường, Thế Mạnh không biết từ đâu xuất hiện, chạy đến chặn đường cô.
_Có chuyện gì sao, anh trai_cô hỏi, trong lòng luôn coi Mạnh là anh trai, vì cô chẳng có anh chị em ruột nào, có anh chị em họ hàng thì cũng ở xa tít chẳng khi nào gặp nhiều, bệ đối với cô có thêm anh trai cũng là điều đáng vui cần nên trân trọng!
_Quân và Thầy Nguyên đang quen nhau sao?_ Mạnh hỏi, vậy giờ mới để ý ánh mắt của Mạnh dường như hơi khác, nó cứ đỏ hằn vạch máu như đang tức giận vậy!
_Sao...sao Mạnh biết?_ Cô và anh giữ bí mật lắm cơ mà?, Sao lại có thể...
_Hừ... thừa nhận rồi chứ gì? Được lắm!_Mạnh ghì chặt cô vào bức tường, đưa bờ môi của mình ép sát vào.môi cô, cô vùng vẫy tránh né cự tuyệt.
_Cậu làm gì vậy hả???_Nhung nảy giờ không hiểu gì, cứ nghĩ Mạnh sẽ đến chúc mừng cho em gái kết nghĩa của mình, ai ngờ... Hiện tại cô chẳng biết gì, người mà cô yêu mến thương thầm trộm nhớ hai năm nay là con người vậy sao? Thật không thể tin vào mắt của mình, người ấy...đang cưỡng hôn con bạn thân thiết nhất của mình. Nhung nắm chặt lòng bàn tay lại, nước mắt rơi xuống má, cô dùng hết bằng tất cả sức mạnh mình có đẩy Mạnh ra, tránh xa bờ môi ấy khỏi bạn cô. Mạnh tức giận hất Nhung ra xa, cô văng ra bước tường, Chảy máu!
_Cậu không được hại Quân, tôi sẽ không cho cậu làm đều đó_Nhung yếu ớt ngày nào nay đã trở nên lạnh lùng và mạnh mẽ hơn. Lúc này cô rất là hung dữ, dùng cả sức lực để giúp cô.
_Cô làm gì được tôi? _Mạnh nghếch môi lạnh lùng, thật sự thành một con người khác.
_Đây, số công an tôi sẽ báo nếu cậu có hành vi này thêm lần nữa_Nhung dơ ra chiếc điện thoại.
_Được, coi như tôi chịu, Hạ Quân anh sẽ dành được em!_Mạnh nói xong rồi bỏ đi, đút tay vào túi bước đi đầy tính chất mưu mô...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc