Thầy Giáo Khó Tính ! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao? - Chương 05

Tác giả: Ích Ân

Tuyết Nhung ngẩng người một lúc rồi nhanh chống chạy đến nhà cô .Do nhà cô rất gần trường nên Tuyết Nhung đi rất nhanh là đến . Cô bấm chuông .Một người phụ nữ bước ra ánh mắt hiền hòa như biết cười vậy . _Con chào cô _Tuyết Nhung nói mỉm cười
_Con vào đi Quân nó ở bên trong _Bà Hạ nói rồi mở cửa cho Tuyết Nhung vào .Tuyết Nhung vào lập tức chạy thẳng vào phòng cô .Thì thấy cô đang ngủ rất ngon . Đối môi còn mỉm cười nữa .
_Dậy dậy nhanh _Tuyết Nhung kéo chăn của cô ra miệng kêu gấp gáp
_Oáp , sao vậy Nhung tao bệnh mày lại không cho ngủ mà bắt dậy vậy hả _cô dụi mắt ,mắt nhắm mắt mở.
_ Này là sao ?_ Tuyết Nhung quơ quơ điện thoại của cô trước mặt .
_Sao ...sao mày có nó_cô dụi mắt ,tỉnh ngủ,hốt hoảng
_Khai mau,Quân hệ giữa mày và thầy Nguyên là sao ? _Tuyết Nhung áp sáp mặt vào cô
_Không...không có gì _cô trợn mắt chữ A ,miệng há hốc chữ O .
_Sao mày có nó? _cô hỏi thêm
_Không cần biết ,sao thầy giữ điện thoại của mày ? _Tuyết Nhung hỏi
_Không nói _cô cuộn tròn trong chăn trốn tránh.
_Nói Tao trả_Tuyết Nhung dụ ngọt cô nhưng cô vẫn không nói .Trong chăn không nhúc nhích
_Một chầu bánh xèo nhá _Tuyết Nhung nói thêm.Cô tung chăn ,hai mắt sáng rỡ
_Đi ăn đưa về bỏ quên điện thoại chấm hết _Cô nói nhanh như gió
_Còn không? Hai người ghét nhau lắm mà_Tuyết Nhung tra thêm
_Không_ cô nói vậy nhưng nhớ đến cảnh nắm tay ,đuổi nhau cô gượng đỏ mặt
_Sao mặt đỏ thế _Tuyết Nhung phát giác nhìn qua .Còn cô đưa tay sờ mặt
_Tao sốt mà_cô ngụy biện , cười khanh khách khiến Tuyết Nhung chịu thua .
_Thật không bình thường mà _Nhung nói
_Không bình thường ? _cô đầy dấu chấm hỏi trên đầu . không bình thường ? Thật ra đúng là không bình thường thật ,khi anh hôn cô cô thấy rất ngọt ngào ,nắm tay rất ấm áp và ...rượt đuổi rất sảng khoái.Cảm giác đó là gì?
Không lẽ mình thích thầy ? Không thể ,không thể và không thể . _Mày thích thầy đúng không ? _ Tuyết Nhung hỏi miệng nhếch lên.
_Làm gì có _Cô xua tay mặt ửng đỏ lên
_Thôi thích hay không cũng tùy ,nhưng tao thấy thầy rất ân cần với mày à nha ,thầy sẽ ngưng dạy Anh lớp mình một thời gian đó _,Tuyết Nhung nói vẻ mặt rất bình thường .
_Hảaaaaaa? Sao lại nghỉ ? _Cô ngạc nhiên hét toáng lên.Sao trái tim cô lại nhói nhói buồn buồn thế này? Hay cô bệnh tim thật rồi ? Sock nên mới làm mệt ?.Hai tay cô kéo chặt chiếc chăn lại bấu víu vào nó.
_Làm gì ngạc nhiên vậy ? Rõ là không bình thường mà ._Tuyết Nhung lắc đầu , bây giờ thì khẳng định có vấn đề rồi đây ....
_À...hi hi không có gì ..chỉ là hơi ngạc nhiên thôi ,mai mày rảnh không ? _Hai mắt cô sáng rực lên.
_Chi vậy ? _Tuyết Nhung thấy hơi bất an .Cô hỏi vậy và mắt sáng lên à chỉ có ....nhờ vả mà thôi!
_Hì!Dẫn tạo khám bệnh đó mà ..._Ừ cũng được _Tuyết Nhung nói nhưng chưa gì hết là cô lại nói _Còn bao bánh xèo nữa _Cô nói xong không cần để ý nét mặt bạn mình thế nào mà tống thẳng Tuyết Nhung ra ngoài cửa .
_Nhớ mai đi học về là đi á _Cô chốt cửa ,rồi nói vọng ra .Tuyết Nhung nửa khóc nửa cười với cô bạn này mà .Ai biểu cô với Tuyết Nhung cơ chứ ?Đúng vậy,là do Tuyết Nhung ngu ngơ mà bị Hạ Quân này lừa làm bạn thân từ nhỏ đến giờ mà ! Cô đuổi được Tuyết Nhung rồi lập tức lấy Laptop online facebook nhưng kết qủa cô nhận được chỉ là con số không _Thầy Nguyên đã không online như mọi ngày ! Cô ngao ngán bực mình ,chả biết sao mà cô có cảm giác như vậy nữa !, aizz thật là đau tim mà !
...............
Sáng ngày mai ,cô thức dậy để đi học ,cơn bệnh sốt của cô cũng đã hết cô.Nhưng....Cô lại trễ học , vô thức cô chạy cấp tốc đến trường .
_Nhanh lên Quân Quân ơi ,trễ nữa là viết kiểm điểm thứ 36 đó ,sẽ không được danh hiệu học sinh giỏi đâu _Cô dùng" căng hải " (1) đạp nhanh thật nhanh.Sau khi vượt qua 5căn nhà cách trường cô thở hỗn hễn.
_Phù!Tới rồi _Cô đến cổng thì lại gặp bác bảo vệ đẹp trai ngày nào .
_Quân lại đi trễ à _Bác ấy đã ngoài 40 ,nên rất hiền hậu và đặc biệt rất thương cô à nha.
_Bác mở cửa cho con nha hihi con sốt mà cô gắng đi học nè _Tội cho bác đã bị cô đánh lừa đây mà .Cô hết bệnh rồi !
_ Ôi bệnh hả ,con mau vào đi kẻo nắng không tốt _Bác lập tức mở cửa .Cô cười "gian" chạy vụt vào rồi rón rén ở hành lang như mọi ngày vì sợ gặp thầy "Nguyên" bắt đây mà .Nhưng hôm nay cô đi thẳng thẳng mãi cũng chả Ai bắt cả cô mới sực nhớ ra thầy Nguyên này đâu có dạy ?Cô lú lẫn qúa cơ mà !Cần đi khám và kiểm tra cả tim lẫn não luôn đây ! Không có thầy Nguyên cô lại thấy thiếu vắng vậy nhỉ? Cảm thấy nhớ quá ,nhớ cái bắt nạt ,mắng yêu của thầy quá !Sao thế này ? Không lẽ ....Cô thích thầy?
(1) căng hải là hai cẳng là đi bộ nha ,nhưng do mọi người đọc láy lại để gây sự mới lạ !!!
Cô xua đi dòng suy nghĩ ,bước vào vòi nước bên cạnh rửa mặt rồi vỗ má cho tươi tỉnh .Tự tin bước vào lớp . Nhưng sao hôm nay hành lang vắng thế? Cô thấy trống rỗng quá . Bóng dáng ai đó đâu? Cô nhìn xung quanh ,chợt nhớ thầy đã nghỉ phép mà ... Hừ ...Cô cứ sai sao vậy nè bực bội thật! Cô lập tức bước vào cửa lớp xin phép giáo viên rồi bước vào .May sao hôm nay cô đươc gặp cô Huyền công nghệ dạy tiết đầu cơ nè. Sướng thế ! cô này hiền nhất trường nên cô được giáo viên nhanh chóng cho vào chỗ ngồi .Hôm nay cô cực may mắn à nha ! Nhưng sao ...cô cứ buồn thế này ? Cô ngồi trong lớp mà giáo viên giảng cứ lời nói gió bay , tai này bay sang tai kia , không có chú ý gì hết ..cũng may là công nghệ chứ nếu môn chính \'\' toán , văn , anh " thì chắc cô \'\'tiêu\'\' vì không hiểu bài rồi .Cô ngồi vào chỗ tay phải chống cằm ... ngó ra ngoài cửa sổ.Mùa hè sắp đến rồi cây phương đã ra lá trổ hoa đỏ rực -Mặc cho cây phượng đẹp thế nào , chứ cô cũng có nhìn nó đâu? Trong ánh mắt của cô hết sức mơ màng à nha ...cứ lơ lẫn trên mây ấy chứ.
-Hạ Quân , đọc giúp cô ghi nhớ bài mới nhé -Cô Huyền quay lưng viết bảng
-....
-Quân- Không thấy tiếng trả lời , Cô Huyền quay xuống nhắc
-....-Vẫn im lặng .Tuyết Nhung nhận ra sắc mặt cô Huyền đang nhăn lại , Nhung lập tức khều khều tay của cô .Còn cô Huyền cứ tưởng cô đang say mê cây phượng nhưng...đâu phải
-Dạ ?- Cô lập tức đứng dậy , hết sức nghiêm chỉnh à nha
-Đọc ghi nhớ bài mới nhé - Cô Huyền giãn chân mày ra , cười tươi
-Dạ- cô lập tức mở sách lật thật nhanh ...nhưng cô chả biết ở đâu .Cô gãi đầu ...
-Trang 136 - Nhung nhắc nhỏ , cô đọc ghi nhớ rồi ngồi xuống .
................
Tan học , cô lập tức đi về nhưng người cứ thẫn thừ ra .Nhung chạy đến nắm tay cô
-Sao hôm nay không chú ý vậy , công nghệ mày thích nhất mà - Nhung bất an nên hỏi cô
-Không có gì hihi đi khám bệnh thôi -Cô nói rồi đi về nhà thay đồ . Cô và Nhung cất bước đi ...
-Hạ Quân !!!!!! - Có tiếng người nào đó gọi cô , cô lập tức quay lại - À ! ra là Thế Mạnh lớp kế đây mà .
-Sao ?- Cô hỏi , còn Nhung thì cứ y như là gặp phải ai làm gì đó ấy , cứ mặt ửng lên không nói một lời .
-Chủ nhật này rảnh không Quân ? Chúng ta đi đến cầu Huê Cúc ?- Mạnh gãi đầu thẹn thùng
-À rảnh , Nhung đi cùng nhé !- Cô nói , mặc cho Mạnh đang nhăn nhó
-Không được , chủ nhật tao mắc đi ...đám cưới bạn của mẹ rồi - Nhung tiếc nuối ,nhưng Mạnh lại hết sức vui vẻ
-Vậy thôi chủ nhật 7h gặp lại nhé!- Mạnh nói rồi bỏ chạy ,Cô không quan tâm cứ tiếp tục đi tiếp.Về nhà cô thay đồ thật nhanh rồi nói mẹ đã cùng đi với Nhung nên mẹ cũng gật đầu vui vẻ cho đi chơi .Cô và Nhung đến bệnh viện Cao Lâm - bệnh viên tim mạch lớn của thành phố .
-Sao vào đây ?-Nhung thắc mắc
-Tao hơi \'\'đau tim\'\' sợ bị bệnh hề hề - cô nói rồi thấp thổn bước vào....
Ngồi ở ngoài chờ bắt số tới lượt mình.Ôi! sao hôm nay bệnh viện đông thế nhỉ? Càng ngày càng có nhiều người bị bệnh về tim mạch sao? Cô đang nhìn xung quanh, ai bước ra khỏi cánh cổng đó cũng đã lớn tuổi, sao mình mới 17 tuổi đã vào đây? Chẳng lẽ bị bẩm sinh? Cô đang suy nghĩ lẫn quẩn.
-Mời Lê Hạ Quân vào-cô y tá bước ra gọi tên , cô giật thốt cả người rồi bước vào trong.Mùi sát trùng của bệnh viện rất đặc mùi nên cô cảm thấy sống mũi hơi khó chịu .Cô tiến lại gần chỗ ghế của bệnh nhân, ngồi đối diện với bác sĩ nữ trẻ tuổi.
-Em cảm thấy thế nào?-Người bác sĩ hỏi
-Dạ, em thấy hơi \'\'đau tim\'\' khi gặp thầy của em, và cảm thấy hơi nhói nhói khi thầy ấy nghĩ dạy một thời gian - Cô thành thật kể cho bác sĩ nghe, mong sao bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
-Học sinh...mà lại như vậy? - bác sĩ nhìn cô một hồi lâu rồi nói- Có phải đi nhầm bệnh viện không?- Bác sĩ nữ nói,làm cô giật mình. Sao lại nhầm? Bệnh viện này là bệnh viện tim mạch đúng rồi mà? Sao bác sĩ nói vậy chứ!Thật bực mình.
_Sao ạ, em vào đúng rồi mà?_cô hỏi lại
_Chị nghĩ em đến bệnh viện tâm lý ấy chứ?_Lại thêm một câu nói khó hiểu nữa.Hừ... Cô nương đây đâu bị điên hay áp lực đâu? Cần gì tới bệnh viện tâm lý kia chứ!Xí.
_Thôi!Chị nói luôn, em hiện tại đang yêu và biết yêu lần đầu đấy nên em mới có cái bệnh như vậy!Em đến bệnh viện tâm lý thì sẽ đươc tâm lý nhiều hơn,chị thì không có rành à nha_Bác sĩ ấy mỉm cười.
_Yêu? Không được! Chị khám cho em đi mà _cô lay tay bác sĩ.Bác sĩ gật đầu rồi khám tổng quát cho cô.Nhưng kết qủa cô đâu bị gì về tim mạch, chẳng lẽ đúng như bác sĩ cô Y.Ê.U _Mà còn là thầy Nguyên cơ đấy.Người không đội trời chung với cô.
_Chị khám thêm lần nữa được không chị?_Không tin vào kết quả này .Cô này nỉ bác sĩ.
_Không!Chị đã khám cho em tận 3lần rồi cơ đấy_Chị bác sĩ ấy nói, đội này liễu chau lại.Cô gật đầu thành toán, rồi ra về.
_Nè!Làm gì lâu thế_Nhung ngồi bên ngoài chờ đợi.
_Không có gì đi thôi_Cô nói rồi kéo tay Nhung đi ăn bánh xèo.Chiều đã ngã bóng,hai bóng dáng mảnh mai bước đi trong hoàng hôn_Khi mặt trời sắp lặn
_Có bị gì không?_Nhung quay qua hỏi,còn cô thì cứ lẫn lẫn lơ lơ như không nghe thấy gì, cứ đi mãi cắm thẳng đi mà không biết gì.BỐP...
_Trời ơi! Quân mày có sao không?_Nhung hoảng hốt chạy lại, cô hiện tại đang bị đâm trúng cây cột điện.
_Á! Đau quá_Cô xoa trán.
_Không sao âu! Đi thôi_Cô cười thản nhiên như không có chuyện gì.
_Quân...Quân máu máu kìa_Nhung hoảng hốt. Trời ơi! Thứ dung dịch màu đỏ đỏ ấy đang chảy xuống trán cô, cô đưa tay sờ vào trán. Ôi! Cô chảy máu, đúng rồi chắc do trúng cái cây kẽm gần cột điện rồi. Còn Nhung đang bấm dãy số trên điện thoại để gọi taxi.
_Tao....tao sợ máu mày ơi_Cô nói xong rồi ngất xỉu.
_Quân Quân_Cô khép mắt lại trong tâm trí chỉ còn nghe ù ù tiếng Nhung gọi tên mà thôi.
*****
Cô từ từ hé mắt, trên đầu hơi nặng do tấm vải trắng được băng trên đầu, hơi che khuất tầm nhìn của cô, mở mắt ra cô, trước mặt cô hiện giờ là ba mẹ ...kế bên còn có cả Nhung nữa. Úi! Nhưng mà kia...là Thế Mạnh nữa kìa! Cô bị hoang tưởng sao? Mạnh sao lại ở đây nhỉ? Mọi thứ trước mắt cô mờ ảo, không thể nhìn ra rõ.
_Con tỉnh rồi à _Mẹ cô lên tiếng.
_Sao con lại ở nhà? Còn có cả ...Mạnh?_cô nói nhỏ.
_Con đó, đi không chịu nhìn gì hết tông vào cột điện luôn, may có Mạnh đi ngang qua đưa con và Nhung về ...không ấy chờ taxi không biết vết thương con sao nữa, cũng may là nhẹ chỉ do kẽm lâu ngày của các bảng hiệu dán thôi, bác sĩ đã băng lại cho con rồi đấy, lần sau phải cẩn thận mẹ con và mọi người lo lắm_ba cô nói
_Thôi trễ rồi tụi mình về, Quân nghĩ ngơi nha_ Mạnh nhìn đồng hồ rồi nói, trong lòng thấy lo cho cô lắm.
_Tao về nha,mày nghỉ ngơi đi_ Nhung nói rồi nhanh chống đi theo Mạnh. Hôm nay được Mạnh đưa về nên Nhung rất vui và thẹn thùng.
***
Ông bà Lê đi xuống nhà dưới, trong phòng lúc này chỉ còn về cô thì cứ suy nghĩ và đánh mạnh vào con gấu bông. Miệng lẩm bẩm.
_ Tất cả tại nhà ngươi đó Khôi Nguyên, ngươi làm ta suy nghĩ mãi mà đâm cột ấy, thật là đáng chết mà_Cô tự kỷ đánh con gấu cô yêu qúy nhất. Sao mình lại thế chứ? Tất cả tại thầy đấy, Cao Khôi Nguyên à! Đánh đến nổi tay đau, cô ngưng lại lập tức lấy laptop online facebook để hạ hỏa. Facebook chính là cuộc sống của cô, khi buồn vui gì cô cũng bên nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc