Thầy Giáo Khó Tính ! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao? - Chương 04

Tác giả: Ích Ân

Anh mở cửa xe, bước vào nhà thì nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh có một vật gì đó . Vớ tay lấy anh thấy thì ra là túi xách và điện thoại của cô .Nhìn đồng hồ , đã điểm 9h , anh cười khì lắc đầu rồi cầm nó đi vào nha . Đặt trên bàn làm việc , anh vào phòng tắm . Nước chạy xối xuống sàn nhà vang lên những tiếng \'\'tách tách\'\' , khi bước ra lúc này anh chỉ còn lại tắm khăn trắng quấn ở nữa người lộ ra body 6 múi rắn chắc , mái tóc có những giọt nước rơi xuống trông rất quyến rũ. Lại một lần nữa tiếng nhạc của lần lúc nảy trên xe vang lên . Anh bước lại gần bàn làm việc , tay vẫn cầm khăn lau tóc , tay còn lại cầm điện thoại của cô lên .Lúc này màn hình hiện lên dãy số có tên : Tuyết Nhung .Anh không do dự bấm nút \'\'Trả Lời\'\'
_Alô sao chiều gọi mày ,tìm mày không được vậy Quân Quân_Tuyết Nhung đầu đây bên kia đầy lảnh lót và giọng trách móc.Dứt lời cô nghe bên kia im lặng liền cảm thấy kì lạ.
_Alô Quân,mày có nghe máy không? _Tuyết Nhung lo lắng muốn khẳng định có phải cô đang nghe máy không.
_Không,Hạ Quân để quên điện thoại trên xe tôi_giọng nói trầm ấm của anh vang dội khắp căn phòng của đêm tĩnh mịch.
_Dạ??? _Tuyết Nhung hết sức ngạc nhiên .Giọng nói này ? Có quên quen .... Tuyết Nhung cố gắng hết sức để nhớ ra . Giọng này ....là thầy ..N.G.U.Y.Ê.N cơ mà ???? Hạ Quân không đội trời chung với thầy làm sao có thể giữ điện thoại cô được?
_Thầy Nguyên phải không ạ?- Tuyết Nhung hỏi lại giọng hơi run run , muốn khẳng định ý nghĩ của mình là đúng - có cơ sở
-Ừm...thầy đây - anh hết sức bình tĩnh , bình tĩnh đến đáng sợ trong khi đó cô đang lo lắng, lo lắng Tuyết Nhung và mọi người sẽ hiểu nhầm mối quan hệ này.
-Cho em hỏi ? sao Quân nó để điện thoại trên xe thầy được vậy ạ?- Tuyết Nhung thật sự rất nghi ngờ à nha .Nghi ngờ đến đáng sợ .
-Ăn .Đi xe chung . Đưa về - chỉ 3 hoạt động đó thôi ,cũng khiến Tuyết Nhung té ghế .Hai người này rất ghét nhau mà? Sao có thể ,chẳng lẻ...... Bên kia anh không thấy ai trả lời ,chỉ nghe tiết va chạm mạnh ,chắc là Tuyết Nhung đã làm rới điện thoại nhẹ xuống sàn và đang bật ngửa ở nhà đây mà . A~ dường như anh có ma thuật trong lời nói à nha , nói ra là khiến người ta bật ngửa nhưng mình lại hết sức thản nhiên. KHông có tiếng trả lời anh nhấn nút kết thúc rồi cầm khăn lau tóc bước đến chiếc giường của mình. Chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên:
Em vẫn ngồi đây,mặc cho tháng năm kia vẫn cứ đi qua
Vẫn không là người anh yêu,nhưng em vẫn là người yêu anh rất nhiều
Anh có mệt không,khi cứ mãi chơi trò cuốc bắt để em đi tìm???
Đến khi tìm thấy được anh thì ra anh đang trốn em cùng với ai
Em vẫn là em chỉ khác mỗi vết thương kia chữa không làm
Vẫn không thể nào quên anh,dù cho em đã tìm không thiếu một cách
Dẫu biết tình yêu là liều thuốc tiêm vào trái tim làm anh khó hiểu
Bàn tay đang nắm tay em nhưng vẫn cố tìm kiếm tay ai
Thiên đường hạnh phúc,gồm có bao nhiêu bậc thang,vì sao anh nỡ dối gian???để cho e cứ phải bước đi tìm hoài...
Anh lại bước tới bàn làm việc , thì ra điện thoại của anh, anh cầm máy lên nghe
- Alô - giọng anh trầm bổng , có phần lễ phép
- Con yêu à , sắp tới mama muốn giới thiệu con cho các bà bạn , con bay qua đây được không ?- giọng nói của một người phụ nữ bên đầu dây rất chững chạc có phần trẻ con
- Nhưng đây là Việt Nam ? Đâu phải bay qua Anh là đến liền đâu? Con không biết , con không về - Anh nói vẻ mặt hơi chau lại , giọng hết sức kiên định
- HIX.... ba nó ơi con nó nuôi cho lớn rồi giờ hất hủi mẹ nó rồi kìa huhu... em không biết em có hẹn với các bà bạn cuối tuần rồi , anh bắt nó về đi - Bà Kim lại trẻ con như thường ngày , tuy đã chững chạc tuổi trung niên nhưng bà rất trẻ con và sành điệu với bạn bè và có cả .... anh cùng ba của anh.
- Được rồi , bà để cho tôi - Ông Khánh Nguy nói rồi giữ máy
- Nguyên , sao con không đồng ý ? Mẹ con đang khóc sướt mướt như coi phim tình Hàn Quốc rồi đây - Tiếng trầm bổng y như anh cất lên .
-Nhưng ..con
-Không nhưng gì hết , con sắp xếp đi , ba cho con một ngày sắp xếp , đừng để mẹ buồn , hiểu không ?- Ông Khánh Nguy nói , giọng rất quan tâm bà Kim
-\'\' Đừng để mẹ buồn , hiểu không ?\'\' Nghe ông Khánh Nguy nói vậy anh mỉm cười chân mày dãn ra một chút
- Được , con sẽ qua Anh trong thời gian sớm nhất , ba thật chiều chuộng mẹ à nha - anh cười giọng cười hạnh phúc trêu chọc ông Nguy
- Nguyên lại chọc ba ? Khi nào có vợ con sẽ hiểu - Ông nói rồi cười ha hả trong điện thoại
-\'\' Khi nào có vợ con sẽ hiểu ?\'\' Đúng vậy khi nào có vợ anh cũng sẽ tốt như ba , sẽ không để vợ mình buồn luôn yêu thương người vợ hết mực , mãi chung thủy ... khong xa lìa ...
Khi anh đã đồng ý , ông Nguy chuyển máy cho bà Kim
- Con đồng ý quay về ?- Hai mắt bà sáng lên , giọng nói hết sức ngạc nhiên
-Vâng- một chữ \'\'vâng\'\' thôi cũng đủ khiến bà Kim rất vui mừng
-AAA anh thật là hay nha , ngày mai em sẽ làm món ngon để thưởng anh, được chứ - Bà Kim vẫn giữ máy , nói vọng ra với ông Nguy
-Thôi được rồi , em không cần thưởng , nếu em mà thưởng e là....- ông nói hơi lớn cố ý để cho anh nghe .Rồi anh và ông Nguy cùng bật cười một tràng sảng khoái , lúc này chỉ có một gương mặt sáng chói đang rất căng thẳng , lửa đã bốc khói cả đầu .
-Anh và con dám ....!!- Bà Kim tức giận hét toáng lên . Thì ra cách đây 2 năm trước , do sinh nhật của ba anh nên bà Kim đã tự tay xuống bếp nấu nướng không cho cô giúp việc làm và cho tiền cô giúp việc phải đi chơi với gia đình không được làm việc ngày hôm nay, lúc đầu nhìn rất bình thường ... anh và ba nhìn nhau không muốn ăn ..nhưng vì mẹ vì vợ nên hai người nếm thử một miếng sườn xào chua ngọt của bà Kim ...và kết quả .....anh và ba ngậm ngụi nuốt những miếng sườn \'\'SỐNG\'\' .Thấy vẻ mặt kì lạ của cả hai , bà nếm thử ...AIZZ chính bà cũng không thể tin nổi mình lại làm ra cái thứ gì tồi tệ thế này - vì vốn dĩ trước đây bà cũng là thiên kim danh giá mà, khi kết hôn lại được ông Nguy cưng chiều hết mực . Cuối cùng cả nhà cũng đã ra nhà hàng ăn tiệc . Kết thúc sinh nhật của ông Nguy tràn đầy hạnh phúc.
-Thôi vợ anh là số 1 được chưa ?- Ông Nguy dỗ dành bà
- Tốt ! - bà nói với ông Nguy rồi quay sang anh
-Con nhớ về nhé ! Con ngủ ngon - bà Kim nói
-Ba mẹ ngủ ngon - anh nói xong rồi chờ mẹ dập máy rồi anh cũng ngồi trên bàn làm việc soạn giáo án.
Bên nhà cô
- Mẹ ơi , Quân Quân lạnh - Cô đang nóng thế này mà vẫn không ngừng kêu lạnh .
-Quân Quân ngoan , có ba mẹ ở đây - Bà Hạ nói trong lòng như lửa đốt . Ông Qúy - ba cô đang đứng bên cạnh đắp khăn cho cô
-Sao con bé lại bị sốt vậy ?- Ba cô quay sang hỏi mẹ cô , chân mày chau lại
-Chắc mấy hôm nay trời vào hè nắng nóng con bé uống nước lạnh nhiều nên bị viêm phế quản nữa rồi , uống thuốc rồi chắc sẽ không sao - Tuy nói vậy nhưng bà Hạ cảm thấy rất lo
- Ngày mai sẽ cho con gái nghĩ một bữa - ông Qúy nói rồi nhìn con gái . Ba mẹ của cô thức trực mãi ở phòng cô mà không đi ngủ ... Gần đến sáng ba mẹ cô mới dần thiếp đi gục bên cạnh giường của cô. Sáng sớm từng ánh nắng mạnh mẽ chiếu vào những tán cây phía trước xuyên qua cửa sổ tại căn phòng của cô . Ba cô muốn nghĩ ở nhà lo cho cô ,nhưng bên nhà xuất bản khá bận rộn , nên mẹ cô đã kêu ba cô đi làm . Bà Hạ bước đến áp tay vào má và trán cô .
-Đã hạ sốt rồi- Bà nói rồi thay khăn đắp trên trán cô ,xuống bếp nấu cháo. Cô tỉnh dậy mở mắt, nhìn đồng hồ đã 7h45. Cô vội thay áo đầm phục .
-Mẹ ơi, mẹ ơi - cô cất tiếng gọi
-Aizz mình lại ngủ dậy trễ rồi. Sao mẹ không kêu mình dậy ?thế nào cũng bị viết kiểm điểm nữa đây ,thật mệt mà- cô nói rồi hối hả chạy xuống lầu ._Quân Quân hôm nay không cần đi học mẹ xin cho con nghĩ phép rồi _Bà Hạ nói rồi kéo cô lên phòng nằm .
_Hôm nay được nghỉ học ? _Hai mắt cô sáng rực lên .
_Ừm ,con bị sốt nên không cần đi học _Bà Hạ nói rồi tiếp tục nấu nướng ,còn cô thì chạy tót lên lầu .5phút sau ,mẹ cô bước lên với một tô cháo thịt bò bằm thơm phức .
_Con ăn đi nhé ,rồi nghỉ ngơi cho khỏe _Bà Hạ nói rồi đi xuống nhà . Cô ăn xong rồi đọc tiểu thuyết ,chán thì lướt facebook nhưng đâu có ai ,người ta đi học hết rồi cơ mà ..chán chán hết sức . Cô nói rồi đi ngủ .Ngủ sẽ tốt nhất .
Trường Green. Tại lớp học của cô
_Sắp tới thầy sẽ nghỉ phép vài ngày , các em theo sự chỉ dẫn của Cô Tiên học tốt môn Anh nhé !_anh nói, ánh mắt tìm kiếm vật gì đó .
_Sao thầy nghỉ vậy ạ?
_Lớp làm gì sai sao ạ?
_.....
Cả lớp nháo nhào lên .Anh ra dấu hiệu im lặng ,cả lớp im bặt
_Các em rất ngoan nhưng do một số việc thầy mới nghỉ vài ngày thôi _anh nói rồi cười ấm áp với học sinh .Tiết của anh là tiếc cuối nên hôm nay anh cho học sinh nghỉ .
TÙNG TÙNG TÙNG học sinh chào anh rồi nhanh chống chạy ra về . Tuyết Nhung lặng bước đi một mình vì hôm nay cô nghỉ học .
TUYẾT Nhung _có tiếng gọi Tuyết Nhung từ phía sau cô quay đầu lại nhìn...
_Sao ạ ? _Tuyết Nhung quay lại thì thầy anh liền cúi chào ._Em trả cho Quân Quân này giúp thầy nhé !_anh nói giọng trầm ấm thu hút. Quân Quân ? Sao gọi thân thiết vậy? Chẳng phải chỉ có gia đình ,bạn bè thân mới gọi như vậy sao ? A~thật kì lạ à nha . Phải lưu ý về người thầy này .
_Nhung ,sao Quân Quân không đi học _Anh luôn thắc mắc sao cô gái nhỏ này lại không đi học chứ ? Thường ngày có trễ cũng sẽ đi học mà? .
_......
_Nhung _anh quơ quơ tay trước mặt cô khi thấy cô không trả lời ,ánh mắt cô chau lại .
_......
_Nhung ,sao vậy? _giọng anh bắt đầu khàn hơn
_Dạ? _Tuyết Nhung lúc này mới quay trở về trần gian ,thoát khỏi vòng suy nghĩ . Anh chỉ tay về hướng cậu học sinh kia .
_Em đang nhìn cậu đẹp trai kia à ?_anh khẽ cười ,Tuyết Nhung nhìn theo hướng anh chỉ ,mặt ửng hồng ,thu ánh mắt về phía khác.
_Không phải em nhìn Thế Mạnh đâu _Tuyết Nhung xua tay
_Biết cả tên luôn_anh trêu chọc khi thấy Tuyết Nhung ngại . Đây là điểm yếu của Tuyết Nhung vì người Tuyết Nhung thích chính là Thế Mạnh . Tuyết Nhung cúi đầu không dám nhìn .
_"Ra là cậu nhóc bên lớp kế đây mà"_anh thầm nhớ ra
_Lúc nãy thầy hỏi em gì vậy ạ _Tuyết nhung hỏi phá tan bầu không khí này
_Quân Quân sao không đi học _ Anh nhắc lại
_Quân bị sốt tối đến giờ nên nghỉ thầy ạ _cô nói ,ánh mắt quan sát anh .
_Cảm ơn em ,thầy đi trước nhé _anh nói rồi bước đi rất nhanh . A~ sao không có biểu hiện gì ? Chẳng lẽ ...mình sai sao ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc