Thất Niên - Chương 23

Tác giả: Nguyện Lạc

Trở về (2)
Rạng sáng ngày 4 tháng 7, phát hiện ra mình tựa như đang tự tay thúc đẩy mối tình đầu của mình, hơn nữa đêm trước ngày bắt đầu số mệnh nhất kiến chung tình, Lâm Tử Mạch đã mất ngủ. Tùy tay chọn một chiếc áo mặc vào, cô đứng dậy xuống giường muốn đi ra ngoài một chút.
“A Tử, em dậy sớm thế!” Vừa mới ra khỏi phòng, từ trong bóng tối bỗng nhảy ra một người, nếu không phải anh mở miệng trước, thì tuyệt chiêu phòng thân của Lâm Tử Mạch sẽ lập tức tặng cho anh rồi. Kéo kéo lại quần áo, Lâm Tử Mạch thầm oán nói: “Muộn như vậy mà anh còn không ngủ đi, canh giữ trước cửa phòng em làm chi?”
Hứa Mục chớp chớp mắt, con ngươi đen trong đêm khuya tăm tối bỗng rạng rỡ lóe sáng: “Anh hy vọng buổi sáng em thức dậy sẽ nhìn thấy anh đầu tiên, cho nên mới canh giữ trước cửa phòng em.” Lâm Tử Mạch lập tức nhíu mày, nhưng vẫn không mở miệng, Hứa Mục lại vươn một bàn tay lên xoa xoa trán cô.
“Không cần nhíu mày, anh không hy vọng nhìn thấy em phải ưu thương.” Nhẹ nhàng vuốt lên cái trán đang nhăn lại của cô, Hứa Mục nhẹ giọng nói, “A Tử, em nghĩ vì sao đột nhiên anh lại chạy tới Lư Sơn?”
“Em,” đối mặt với ánh mắt thâm tình này của Hứa Mục, Lâm Tử Mạch đột nhiên hiểu được, nhưng chỉ có thể làm bộ như không biết, chậm rãi chuyển tầm mắt, cô nói nhỏ, “Em không biết.”
Hứa Mục bước sang bên cạnh, lại đối mặt với cô: “Khi em hỏi anh đã từng gặp Trình Tử chưa anh mới hiểu được, hóa ra người trong lòng em là A Thành! Nhưng khi đó anh cũng hiểu được một điều, anh không muốn tặng em cho cậu ấy. Tuy rằng có lẽ anh đến chậm hơn cậu ấy một chút, nhưng anh lại chủ động hơn cậu ấy, anh sẽ cố gắng mang đến hạnh phúc cho em, em cũng cho anh một cơ hội nhé, được không?”
Lâm Tử Mạch lại quay người, Hứa Mục liền bước qua chặn cô:”Anh nói thật đó! A Tử, nhìn anh đi, nói cho anh biết, có thể!”
Cúi đầu thật lâu, Lâm Tử Mạch rốt cuộc cũng ngẩng đầu đối mặt với Hứa Mục, nghiêm túc nói với anh: “Thực xin lỗi.”
“Tại sao?” Hứa Mục yêu cầu lý do, “Anh chỉ chậm hơn cậu ấy một ngày thôi.” Lại là thật lâu sau, Lâm Tử Mạch mới nhẹ nhàng mở miệng:”Không chỉ một ngày, anh Hứa Mục à.”
“Anh không tin!” Hứa Mục nhìn Lâm Tử Mạch chằm chằm.
“Em sẽ nói tất cả nguyên nhân cho anh.” Lâm Tử Mạch hít một hơi thật sâu, “Nói cho anh em là ai, nói cho anh biết vì sao em lại đến nơi đây, và cả đồng tiền xu kia nữa. Nhưng, nếu bây giờ anh không hiểu thì cũng không nên hỏi em, hỏi em em cũng sẽ không giải thích.” Lâm Tử Mạch lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói, “Chỉ một ngày thôi, anh sẽ hiểu tất cả. Mà chờ đến khi anh hiểu rõ rồi, em mong anh nhất định không thể nói ra, được không?”
Nhìn Hứa Mục suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng gật đầu, Lâm Tử Mạch như trút được gánh nặng: “Chờ em một chút.”
Trở về phòng mình thay quần áo, Lâm Tử Mạch lại cầm theo cái túi nhỏ mà cô mang đến từ năm 2007, để lại cho Âu Dương Thành một tờ giấy trên bàn trong phòng khách, cô cười cười với Hứa Mục: “Đi thôi, anh Hứa Mục, nhớ kỹ, không nên hỏi em chuyện gì.”
Thời gian bây giờ là hơn bốn giờ sáng ngày 4 tháng 7, Lâm Tử Mạch mang theo Hứa Mục gọi một chiếc xe, đi thẳng đến nội thành Cửu Giang. Hứa Mục thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn tuân theo ước định nên anh không hỏi câu gì. Gần sáu giờ rốt cục xe cũng chạy tới trước cửa một nhà, xuống xe, Lâm Tử Mạch dẫn Hứa Mục đi vào một cái sân nhỏ.
Sáu giờ sáng đầu hè cũng không phải là sớm, nhưng bởi vì hôm nay có chút mưa nhỏ, nên Lâm Tử Mạch cũng không nhìn thấy ông bà nội tập thể dục buổi sáng trong sân nhà, vì vậy họ thuận lợi ẩn núp đến phía sau phòng cô. Nhà ở khu này đều là nhà trệt, bởi vì không ở khu phố trung tâm nhộn nhịp, cho nên đến năm 2007 vẫn có thể bảo trì nguyên dạng không xây thêm nhà tầng. Phòng trong nhà Lâm Tử Mạch đều quay về phía bắc, lại là nhà đầu tiên trong ngõ, cho nên rất dễ dàng tìm được chỗ ẩn nấp ở đoạn rẽ. Mà chuyện làm Hứa Mục trợn mắt há hốc mồm chính là, vào khoảng hơn sáu giờ có một cô gái đi ra khỏi nhà rồi nhìn quanh bốn phía.
Hơn sáu giờ, Lâm Tử Mạch 15 tuổi vụng trộm để lại một tờ giấy, mang theo tiền, máy ảnh và một ít thức ăn, một mình hướng tới Lư Sơn. Ra khỏi nhà, cô không hề biết ngay mười mét phía sau cô, chính là cô trong tương lai và anh Hứa Mục đang không dám tin vào ánh mắt của mình, nhìn bóng dáng cô và cô gái đang ở bên cạnh anh. Còn chưa mở miệng đã bị ngăn cản, Lâm Tử Mạch thấp giọng nói: “Không nên hỏi em.” Cúi đầu lấy điện thoại di động Âu Dương Thành cho cô từ trong túi, lại lấy ví tiền ra, rút ra mấy trăm tệ và hóa đơn giá trị lớn, nhét vào ví tiền những tờ tiền in năm 1999, những thứ khác của năm 2005 đều để vào túi, sau đó lại lấy ra một chuỗi chìa khóa, đưa túi cho Hứa Mục: “Không được mở túi của em, em tin tưởng anh, anh cũng đừng để em phải thất vọng.”
Hứa Mục còn chưa tiêu hóa được sự thật vừa nhìn thấy một cô bé A Tử giống cô như đúc, mờ mịt nhận lấy cái túi trong tay Lâm Tử Mạch, gật gật đầu. Lâm Tử Mạch lại nói: “Đợi sau khi em đi, anh có thể đi theo em, nhưng không được để bị phát hiện, lại càng không được nói gì với em.”
Hứa Mục khẽ gật đầu, Lâm Tử Mạch thư thái cười cười, xoay người đi về hướng cửa nhà. Khóa nhà từ khi cô sinh ra đến giờ vẫn chưa đổi, mà cô, cũng có thói quen mang khóa nhà bên người, cho nên, cô dễ dàng mở khóa ra, khi bố mẹ còn chưa rời giường, cô nhanh chân đi vào phòng mình. Chị cô là sinh viên năm nhất, bây giờ không phải là kỳ nghỉ, nên chỉ có mình cô ở một phòng. Trên bàn học bày hỗn độn mấy quyển sách giáo khoa, còn có bài tập chưa làm xong, đồng phục gấp gọn để ở đầu giường. Lâm Tử Mạch cởi chiếc váy trên người ra —— đó vẫn là chiếc váy trắng cô mặc từ năm 2007 đến đây —— thay đồng phục.
Trong phòng khách phát ra âm thanh lách cách, chắc mẹ đã rời giường, Lâm Tử Mạch cũng mở cửa rồi đi ra ngoài.
“Tử Mạch, hôm nay sao con lại dậy sớm thế, được nghỉ có bao giờ con dậy sớm đâu.” Tóc mẹ 乃úi cao lên, mẹ đang bận rộn nên cũng không chú ý cô là Tử Mạch 22 tuổi.
“Mẹ, hôm nay con muốn đi cùng mẹ mua thức ăn.” Chỉ vì cô muốn nói cho Hứa Mục một vài điều gì đó sao? Không, thật ra cô muốn đến thăm bố mẹ mình.
“Được.” Mẹ không nghi ngờ chút nào, còn rất vui vẻ, “Mau rửa mặt đi rồi đi mua thức ăn cùng mẹ, hôm nay muốn ăn cái gì thì mua cái ấy.”
Chợ rau không cách xa nhà, Lâm Tử Mạch và mẹ cùng tới đó, Hứa Mục cũng đi phía sau họ không xa, cô gọi mẹ chắc là anh cũng nghe thấy rồi. Tuy rằng con gái không chọn gì, nhưng có con gái đi chợ cùng mẹ vẫn làm cho mẹ rất vui, họ mua hai cân cà tím, mua đỗ xanh, rất nhanh trên tay cô đã không thể cầm nổi gì nữa.
Lúc này, di động của Lâm Tử Mạch lại rung lên. “Mẹ, thế này là đủ rồi, chúng ta về nhà đi.” Thực ra cô biết mẹ còn chưa mua xong, cũng sẽ không đi.
“Nhà mình hết gừng, mẹ còn phải đi mua một ít gừng đã, còn cần mua tỏi tây và cà rốt nữa.” Quả nhiên, sau khi mẹ kiểm tra lại đồ đã mua còn nói thêm, “Nếu không con về trước đi, trên tay cầm nhiều thứ như thế, khẳng định là không muốn cùng mẹ đi chợ rồi.”
Lâm Tử Mạch làm nũng cười cười: “Con về đây, mẹ ạ!”
Mẹ cô lắc đầu cười nói: “Đi thôi đi thôi.” Nhìn Lâm Tử Mạch chạy đi rồi biến mất trong đám người, bà mới xoay người tiếp tục mua thức ăn.
Lâm Tử Mạch tiến vào đám người, nhanh chóng dúi mấy thứ trên tay mình vào trong tay Hứa Mục, nghe điện thoại. “A Tử, em ở đâu, sao không nhận điện thoại?” Giọng nói lo lắng của Âu Dương Thành truyền đến, anh liên tục gọi ba cuộc điện thoại đều không có người nghe, khiến anh nghĩ cô đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì mặc đồng phục mà nghe điện thoại di động thì không đúng lắm, Lâm Tử Mạch liền xõa tóc che di động, thấp giọng đáp: “Em ở Cửu Giang, làm sao vậy?” Lúc này không phải là anh đang đến hang Cẩm Tú chờ Trình Tử à?
“A Tử, mấy ngày hôm trước Trình Tử đã nói với anh cô ấy không tới.” Lời nói như tiếng sấm của Âu Dương Thành làm đầu Lâm Tử Mạch nổ tung, “Thật ra anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, bây giờ anh đến ngọn núi hôm trước chúng ta đến chờ em, em nhanh đến đây nhé!” Trình Tử chưa tới! Mà Âu Dương Thành, có chuyện quan trọng, sẽ nói với cô! Đến ngọn núi đó chờ cô!
Hay là, cô đã luôn sai rồi? Thật ra, cô muốn Hứa Mục đi cùng về thăm bố mẹ không phải đã rõ ràng rồi sao? Cô, Lâm Tử Mạch 22 tuổi, tồn tại trong năm 2000 này, là tồn tại cho cuộc sống của Âu Dương Thành và Hứa Mục, năm 2003 khi cô đi cùng Âu Dương Thành, quen biết Hứa Mục, trong trí nhớ của họ là năm 2000 có Lâm Tử Mạch 22 tuổi này! Mà, cô gái trong bức ảnh kia… Không biết muốn khóc hay muốn cười nữa, Lâm Tử Mạch nhắm hai mắt lại, trong giọng nói không nhịn được có chút nghẹn ngào: “Âu Dương, bây giờ em ở trong thành Cửu Giang, có chút việc, khoảng hơn chín giờ mới đi được, anh đừng chờ em lâu quá. Hôm nay trời mưa, trên núi rất lạnh, anh mặc nhiều quần áo vào nhé.”
Còn có thể nói cái gì đây? Lâm Tử Mạch treo điện thoại, rồi lại buộc tóc lên. Ngẩng đầu chống lại ánh mắt tra hỏi của Hứa Mục, cô mỉm cười, lấy thức ăn trên tay anh: “Đi theo em đi.” Lẳng lặng đi về nhà, Lâm Tử Mạch nhẹ nhàng nói với Hứa Mục: “Phố này gọi là Phố Hân.”
Năm 2003 Hứa Mục từng hỏi cô: “Nhà em ở phố Hân?” Khi đó anh mới hiểu được tất cả. Lúc này anh chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng. Lâm Tử Mạch biết anh vẫn còn ở trong mê hoặc, đối mặt với hai người giống nhau như đúc lại là một lớn một nhỏ, anh có thể nghĩ đến chuyện gì? Xuyên qua thời không, chuyện này ngay cả cô tự mình trải qua cũng không thể tin nổi, nhất định anh không thể tưởng được, cho dù cô nói với anh, anh cũng sẽ không tin tưởng. Tất cả chỉ có thể chờ anh dần dần hiểu thôi. Năm 2003 khi anh nhìn thấy cô, anh mới chính thức hiểu rõ, hơn nữa còn tin vào điều đó.
Mưa đã nhỏ đi nhiều, trên đường về nhà cô gặp vài người hàng xóm, các cô các chú ấy đều không nhìn ra tuổi của cô, gặp ai cô đều thân thiết chào hỏi. “Tiểu Tử Mạch, có khách à!”
“Vậy ạ, Chú Vương! Chú đi làm sớm vậy sao?”
“Ừ.” “Chú đi đường cẩn thận ạ!” “Ha ha, Tiểu Tử Mạch cứ như lúc nhỏ vậy. Chú đi đây, chào cháu!”
“Chào chú ạ.” Chú Vương đi rồi, Hứa Mục rốt cuộc không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi: “Em tên là Tử Mạch?”
Lâm Tử Mạch dừng bước, quay người nhìn về phía Hứa Mục đang đứng sau, nghiêng đầu thản nhiên cười. Hứa Mục sững sờ trước nụ cười của cô, Lâm Tử Mạch vẫn rất nhẹ thanh nói: “Đi thôi, anh hai.”
Đến cửa nhà, Hứa Mục vẫn đứng ở chỗ rẽ chờ cô, cô đi vào một mình. Đặt đồ ăn trong phòng bếp, đi vào phòng khách, bố cô cũng dậy rồi, đang xem tin tức buổi sáng. “Bố à, vừa nãy con đi mua thức ăn với mẹ, nhưng con lại về trước, đồ ăn con để trong phòng bếp rồi.” Lâm Tử Mạch tiến lên rót cho bố một cốc nước đầy, đứng bên cạnh nói.
Bố cô tập trung xem tin tức, quay đầu nhìn cô một cái, cũng chỉ “Ừ” một tiếng, không để ý nói: “Sao hôm nay con dậy sớm thế?”
Lâm Tử Mạch hợp thời nói: “Bố, hôm nay con muốn đến Lư Sơn, bây giờ đi luôn mới không muộn.”
Bố cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Không muộn, mình con đi hả?”
“Vâng, à không phải, con đi cùng bạn ạ.” Trước đây bố mẹ cũng quản cô rất chặt, bình thường không cho phép cô ra ngoài chơi một mình, ngày đó cô để lại một tờ giấy rồi đi Lư Sơn một mình, vậy mà khi trở về bố mẹ lại không nói cô cái gì, cô còn thấy rất kỳ quái. Bây giờ xem ra, có lẽ nên nói dối vài lời để giải vây cho mình. Cô dần phát hiện, thì ra mình 22 tuổi đã để lại ở năm 2000 này nhiều dấu vết như vậy, bây giờ còn tham gia vào cuộc sống của mình nữa, thế giới thật sự có nhiều chuyện đáng kinh ngạc.
Quả nhiên bố cô không nói gì nữa, chỉ nói: “Vậy con đi đi, trên đường cẩn thận một chút là được. Khi nào thì trở về?”
“Buổi chiều ạ, con trở về ăn cơm chiều.” Bố bỗng ngẩng đầu nhìn cô, cô có chút chột dạ, gãi gãi đầu, sợ bị nhìn ra cái gì.
Nhưng may mắn chỉ là cô lo lắng quá nhiều thôi, bố cô luôn không để ý những chi tiết nhỏ nhặt. Nghe cô nói xong, bố liền xoay đầu dựa vào sô pha tiếp tục xem TV, chỉ bỏ lại một câu: “Trong túi áo của bố có tiền, con đi lấy một ít mà dùng.”
“Vâng ạ.” Lâm Tử Mạch gật đầu, liền đi vào phòng ngủ bố mẹ tìm ví tiền của bố, sau đó cô để hai trăm tệ trong ví của mình vào ví bố. Bố cô là người không cẩn thận, ngay cả trong ví mình có bao nhiêu tiền cũng thường xuyên quên, cho nên cô để thêm tiền vào đó chắc chắn bố cũng không biết. Hai trăm tệ tính là gì đâu, thật sự không nhiều, chỉ là một chút tấm lòng của con gái thôi và cũng là điều duy nhất bây giờ cô có thể làm. Trở về phòng mình thay đồng phục ra, trước khi ra khỏi nhà, Lâm Tử Mạch lại nhìn bố chăm chú một lúc. Khi cô còn học trung học tóc bố ít bạc hơn sau khi cô đi làm rất nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn khiến cô không khỏi đau lòng. Cô đăng ký học đại học không phải ở Giang Tây, mà lại đi Nam Kinh, bố mẹ cô cũng buồn một thời gian, nhưng họ vẫn không nói gì, tặng con gái mình đến phương xa đọc sách. Tuy rằng đó là vì tình yêu của cô, vì Âu Dương của cô, cô không hối hận, nhưng đối với bố mẹ, cô luôn áy náy. Như vậy, cô cũng chỉ có cố gắng hạnh phúc, mới có thể không làm họ thấy vọng. Mà bây giờ, rốt cuộc cô cũng biết, thật ra cô hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc