Thất Niên - Chương 11

Tác giả: Nguyện Lạc

Một lần nữa bắt đầu (4)
Âu Dương Thành rốt cục kiên định mở miệng hỏi, Lâm Tử Mạch lại không biết phải trả lời như thế nào. Âu Dương Thành lập tức hỏi lại lần nữa: “Nói cho tôi biết bệnh tình thật sự của tôi, tôi biết mẹ tôi đã đến văn phòng viện trưởng.”
Trời vẫn đang mưa nhỏ, tí tách tí tách, Lâm Tử Mạch chống một tay vào cửa xe, xuyên thấu qua làn mưa bụi, chăm chú nhìn Âu Dương Thành.
Áo sơmi màu trắng hơi ẩm ướt, trên mái tóc ngắn của anh còn đọng lại vài giọt nước, nước mưa rơi xuống trên nóc chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, đôi khi có vài giọt trượt xuống mặt đất, bọt nước văng khắp nơi, không tiếng động, lại giống như xuyên được vào tâm lý của con người. Trong lòng cảm thấy ướƭ áƭ, tầm mắt cũng bị làn mưa bụi làm cho mơ hồ, nhưng cô vẫn cố gắng làm giọng nói của mình không lộ ra chút u buồn nào, cô nhẹ nhàng nói với Âu Dương Thành: “Anh yên tâm đi, mẹ anh khá tin tưởng em, cái gì cũng nói với em, bác đi ra văn phòng viện trưởng cũng nói giống như bác sĩ Hứa thôi, chỉ cần anh giữ tâm tình thoải mái thì nhất định sẽ tốt.”
Dường như Âu Dương Thành vẫn không thể nào tin được, yên tĩnh một lúc, lại nói: “Tôi muốn nghe lời nói thật.” Gằn từng tiếng, Lâm Tử Mạch thấy lòng mình đau sót. Âu Dương Thành đã bị mù bao lâu rồi? Lâu đến mức ngay cả người luôn luôn tự tin như anh cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ sao. Lâm Tử Mạch thở sâu, cho dù cô nhắm mắt lại, cũng không thể cảm thụ rõ ràng thế giới đen tối mịt mù là như thế nào, Âu Dương Thành, anh đã phải cố gắng như thế nào, mới có thể áp chế cái loại khủng hoảng này, mới có thể chiến thắng bóng tối? Mà cô có tài cán làm gì cho anh đây, ngoại trừ làm cho anh có niềm tin tưởng vững chắc vào bản thân mình, ở lại bên cạnh anh, toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, còn có thể có cái gì?
Cô không hề do dự, dùng ngữ khí chắc chắn nói với Âu Dương Thành: “Em nói chính là lời nói thật, anh không cần hoài nghi, em cũng không cần lừa anh làm gì.” Âu Dương Thành nghe xong lại lặng im, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới nói: “Mẹ tôi còn nói gì?”
Chắc là anh đã tin rồi. Lâm Tử Mạch khẽ thở dài, “Bác nói em còn có trường học, nếu em muốn trở về Mỹ, bác sẽ không ngăn cản em.” Nói đến đây, cô dừng lại, chuyển sang chuyện khác, “Nhưng em cũng có chút tò mò, Trình Tử thật sự đâu, tại sao cô ấy không trở về thăm anh?”
Nhìn kỹ sắc mặt của Âu Dương Thành, vẫn là bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí anh không hề nghĩ ngợi mà đã trả lời: “Chuyện này cô không cần xen vào, cô làm tốt việc mình nên làm là được.” Không thám thính được gì, Lâm Tử Mạch cũng không phải thực để ý. Âu Dương Thành không tiếp tục nghi ngờ về bệnh tình của mình nữa, thanh thanh cổ họng nói: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Lâm Tử Mạch “Ồ” một tiếng, mở rộng cửa xe ra. Âu Dương Thành xoay người, tay trái ᴆụng đến thân xe, tay phải vừa nhấc lên chuẩn bị đỡ lấy cửa xe, nhưng lại không thể rút ra được.
Cổ họng phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng, Lâm Tử Mạch không có chút tự giác nào, vẫn gắt gao nắm lấy tay anh như cũ. Âu Dương Thành khẽ nhăn mày, tiếng nói dễ nghe thoáng mang theo chút bất đắc dĩ: “Tôi muốn lên xe, cô có thể buông tay tôi ra không?” Nắm tay Âu Dương Thành đã là thói quen từ lâu của cô rồi, thế nên Lâm Tử Mạch cũng không chú ý nãy giờ mình vẫn đang nắm chặt tay anh, nếu không phải lúc này Âu Dương Thành cần một người dẫn đường thì có lẽ người xa lạ như cô đã sớm bị ném sang một bên rồi. Cô cứ nắm chặt tay một người con trai không quen thuộc như vậy, không biết Âu Dương Thành sẽ nghĩ như thế nào về cô đây. Lâm Tử Mạch bối rối, vội vàng buông tay ra, chạy đến bên kia của chiếc xe.
Xe chạy đến trung tâm thương mại khách sạn Kim Lăng, Tiểu Chu dừng xe, hai người trực tiếp đi vào trung tâm mua sắm. Độ ấm bên trong trung tâm này rất thích hợp, Lâm Tử Mạch ϲởí áօ khoác của Âu Dương Thành ra, sau đó tiến lên kéo cánh tay anh, chậm rãi bước đi cùng anh. Âu Dương Thành có vẻ không quen được Lâm Tử Mạch dẫn đi, nhưng như vậy cũng tăng thêm hệ số an toàn. Một mình một người sờ soạng phỏng đoán trong bóng đêm cũng không tiện lắm, có Lâm Tử Mạch đi bên cạnh, không hiểu sao trong lòng anh lại có cảm giác yên ổn.
Anh tự nhiên cầm lấy áo khoác trong tay Lâm Tử Mạch, khoát lên tay mình, hai người đi gần nhau, nam phóng khoáng nữ dịu dàng, thoạt nhìn thật sự là một đôi làm người ta cực kỳ hâm mộ. Âu Dương Thành nói: “Cô thiếu cái gì thì cứ mua cái ấy đi.” Giống như một chàng trai yêu chiều bạn gái vậy. Lâm Tử Mạch cũng không ngại ngùng nói: “Tốt, anh nói muốn trả tiền lương cho em, coi như là trích ra từ tiền lương nhé.”
Âu Dương Thành ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng tiếp lời cô: “Cứ như vậy đi.” “Là anh nói đó nhé, không cho đổi ý.” Lâm Tử Mạch vẫn không khách khí như trước. Dựa vào cánh tay Âu Dương Thành, thấp giọng nhắc nhở anh phía trước có hướng rẽ, cô rảo bước không ngừng hướng về quầy quần áo, giầy dép, túi xách.
Trở thành bạn trai của Lâm Tử Mạch, Âu Dương Thành cũng rất thích cho cô mua nhiều thứ, thường xuyên mang theo cô đến nơi này mua sắm, có khi trực tiếp dẫn cô đến các cửa hàng mua sắm, sau đó tùy cô chọn lựa. Váy liền, quần áo, giày cao gót, các loại kiểu dáng, các loại màu sắc, Âu Dương Thành chưa bao giờ ngại phiền toái. Màu đỏ, màu trắng hoặc là màu vàng, hỏi anh màu nào thì đẹp, anh sẽ nói, em đều thử hết đi, sau đó ngồi ở chỗ kia, chờ cô thay hết cái này đến cái khác. Anh sẽ trầm ngâm hoặc là gật đầu, có khi cũng sẽ không nói được một lời, chỉ là nhìn cô chằm chằm. Nghe nói khi nào con gái có tâm trạng không tốt, sẽ đặc biệt muốn tiêu tiền, tiêu tiền nhiều sẽ làm tâm trạng tốt hơn. Nhưng khi Âu Dương Thành có chuyện gì buồn bực, anh lại muốn nhìn cô tiêu tiền, sau đó giúp cô cầm túi lớn túi nhỏ, thản nhiên cười đưa cô về nhà. Khi đó Lâm Tử Mạch không suy nghĩ nhiều, cười rất ngọt ngào, lúc đầu còn không quen, sau đó đến cuối lại cùng cam tâm tình nguyện. Dần dần cô cảm thấy, dù Âu Dương Thành không đi mua sắm cho cô, cô cũng sẽ tình nguyện thay hết bộ này đến bộ khác cho anh xem, ít nhất, anh có thể nhìn thấy cô, người đang ở bên cạnh anh là cô. Chỉ có điều lần này không giống như vậy, lần này, Âu Dương Thành không coi cô trở thành người khác, tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng lại thật sự đến đây cùng cô mua sắm. Nghĩ vậy, trên mặt cô đã có thêm một nụ cười tươi sáng.”Tiểu thư, kiểu dáng này mới ra vào mùa hè năm nay đó, chân cô trắng như vậy, đi đôi xăng đan màu đỏ này sẽ càng có vẻ mềm mại nhẵn nhụi hơn.”
Cô bán hàng nói chuyện thực ngọt, làm Lâm Tử Mạch đắc ý không thôi, nhưng vẫn ra vẻ khiêm tốn nói: “Có sao, tôi cảm thấy bình thường mà!”
“Đương nhiên là có.” Nó rất hợp với cô đấy, “Không tin cô bảo bạn trai cô nhìn xem, đôi giày này đi vào chân cô có giống như dệt hoa trên gấm không?”
Âu Dương Thành ngồi trên sô pha, hai tay ôm trước иgự¢, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy lời nói của nhân viên bán hàng, ánh mắt vẫn chưa mở ra, anh nói: “Mua đi.” Sau đó lấy một cái thẻ từ trong ví ra. Có một nhân viên cửa hàng cầm thẻ đi xoát, nhân viên giúp cô chọn giày kia không biết nói gì cho phải, thẳng đến khi Lâm Tử Mạch cởi đôi giày ra, cô nhân viên đó mới giúp cô gói lại. Lâm Tử Mạch ở một bên cười thầm, Âu Dương Thành như thế này thật sự là vô cùng lãnh khốc a! Bởi vì Âu Dương Thành hào sảng rõ ràng, gần như Lâm Tử Mạch thử một cái anh liền mua một cái, cũng tốn thời gian một chút, áo, váy, quần, giầy dép, thậm chí cả đồ lót, áo ngủ, toàn bộ đều mua đủ, cuối cùng Tiểu Chu phải vào đó đem tất cả mọi thứ ra xe.
Những gì cần thiết đều đã mua cả rồi, Lâm Tử Mạch kéo Âu Dương Thành đi vào thang máy xuống tầng, làm một lần tìm kiếm cuối cùng nữa. Nhân viên bán hàng nhìn bọn họ chằm chằm với ánh mắt sáng quắc, hận không thể làm cho họ lại đến mua một lần nữa. Trong lòng Lâm Tử Mạch cũng rất là rung động, may mắn mình đã sớm được Âu Dương Thành huấn luyện ra rồi, trước đó cũng từng đi mua rất nhiều đồ ở đây, nên hôm nay mới không bị đợt mua sắm long trọng như thế này làm sợ hãi. Chỉ có điều, đi từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong hơn một giờ rồi, dù cô đã cố ý không chế, nhưng ít nhất cũng tốn hơn một vạn nhân dân tệ, thật sự là xa xỉ! Giữa lúc Lâm Tử Mạch còn đang xót xa thay Âu Dương Thành thì di động của Âu Dương Thành đã vang lên. Cô dừng bước, buông cánh tay anh ra, để anh nghe điện thoại. Không biết là ai, chỉ nhìn ra được anh vừa nghe người kia nói vài câu đã thả lỏng người, nhàn nhàn nói: “Em ở Kim Lăng, anh đến tầng 36 ở đây đi.” Chỉ nói một câu, người bên kia cũng không nói thêm gì nữa, Âu Dương Thành nhân tiện nói câu chào rồi tắt điện thoại. Lâm Tử Mạch tự giác tiến lên một lần nữa khoát tay anh, Âu Dương Thành ra lệnh: “Lên tầng 36 của khách sạn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc