Thất Niên - Chương 03

Tác giả: Nguyện Lạc

Hôm nay Lâm Tử Mạch vẫn cảm thấy trong lòng không yên, luôn cảm thấy như sắp có chuyện gì xảy ra. Đối với cô hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi vì đúng vào ngày này của bảy năm trước, lần đầu tiên cô nhìn thấy Âu Dương Thành, hơn nữa lại yêu thương anh, thế nên vào ngày này hàng năm, cô đều một mình kỷ niệm.
Hai năm trước, cô đã đến núi Lư Sơn, nơi hai người gặp nhau, nghỉ ngơi cả ngày, không làm gì hết, mà chỉ lẳng lặng ngồi, lắng nghe âm thanh của núi, một mình tưởng niệm. Sau đó, cô đến Nam Kinh, nơi hai người đang sống, cô liền chọn đến bên hồ Huyền Vũ. Bởi vì bọn họ thật sự đến với nhau, cũng là tình cờ gặp được ở nơi này. Có điều, bảy năm qua, cứ vào ngày này hàng năm, đều là cô một mình vượt qua. Bởi vì, ngày này, đối với Âu Dương Thành dường như cũng là một ngày đặc biệt. Không biết anh có chuyện gì vào ngày này, mà hàng năm, anh đều đến nhà ở Minh Thành Cảnh Uyển, một mình vượt qua. Thậm chí anh có thể mang theo Tiểu Cáp, tuy nhiên, lại không thể mang cô theo. Thế mà năm nay, anh lại nói với cô: “Buổi tối chờ anh cùng ăn cơm, anh muốn cho em gặp một người, có chuyện sẽ nói với em.”
Buổi sáng khi anh đeo cà vạt, cô ngồi trước gương bận rộn, anh đã bình tĩnh nói ra lời này, theo bản năng cô thấy sợ hãi.
Cô sợ rằng vốn dĩ mình chỉ tự lừa mình dối người, cô sợ anh sẽ nói với cô điều mà cô không thể thừa nhận, cô sợ đó là người mình không muốn gặp nhất. Lần đó không cẩn thận nhìn thấy bức ảnh được Âu Dương Thành cất giữ, cô đã không dám tiếp tục lừa mình dối người cho rằng Âu Dương Thành yêu mình. Thân ảnh màu trắng bảy năm trước đó, chính là ác mộng của Lâm Tử Mạch. Cô gái kia, dường như là khúc nhạc *** cho câu chuyện của họ, lại giống như người có thể đưa câu chuyện của họ đi vào hồi kết.
Đi dọc theo bức tường cũ phủ đầy dây thường xuân, Lâm Tử Mạch bước từng bước chậm rãi thong thả. Lại đi đến một lối rẽ, dưới bóng cây bên hồ có hai thân ảnh xâm nhập vào mắt cô. Áo sơmi trắng đơn thuần mặc trên người Âu Dương Thành luôn có vẻ đẹp đặc biệt, giờ phút này đứng cạnh anh là một cô gái mặc chiếc váy màu vàng chất liệu mềm mại, thoạt nhìn thấy rất cân xứng.
Gió nhẹ thổi tới làm cành liễu lay động, ngay cả chú chó Tiểu Cáp có bộ lông màu đen trắng đang ngồi xổm gần hai người cũng thật hài hòa. Lâm Tử Mạch theo bản năng bước đi tiêu sái, chậm rãi tới gần, đến gần đủ để nghe được bọn họ nói chuyện.
“… Em ở nước ngoài lâu như vậy, không nghĩ tới còn có thể trở về. Càng không nghĩ tới, bảy năm, mà anh vẫn còn chờ…” Giọng của cô gái thật uyển chuyện trong trẻo, trong giọng nói đó cũng mang theo cảm động sâu sắc.
Âu Dương Thành xoay người nhìn về phía cô ấy, bởi vì anh đứng quay lưng với Lâm Tử Mạch, cô không nhìn thấy ánh mắt anh, nhưng cô nghe thấy giọng nói của anh chứa đầy thâm tình lưu luyến: “Đúng vậy, bảy năm, nhưng rốt cục anh cũng đợi đến bây giờ.”
Bảy năm! Đợi đến bây giờ! Trong khoảnh khắc, những từ đó cứ ầm ầm nổ tung trong đầu Lâm Tử Mạch! Là cô gái mặc váy trắng trên núi Lư Sơn đã rời đi bảy năm đó sao? Âu Dương Thành đã đợi cô ấy bảy năm? Bây giờ cô ấy đã trở lại?
Cho nên Âu Dương Thành muốn nói với cô, người anh chờ đã trở lại, về sau không cần Lâm Tử Mạch cô nữa, hơn nữa vì làm cô hết hy vọng, còn có thể để hai người gặp nhau? Lâm Tử Mạch lúng ta lúng túng nhìn thân ảnh màu vàng kia. Thì ra cô gái anh chờ đã có một mái tóc quăn dài, khó trách nhiều năm nay cô để mái tóc thẳng dài này, anh lại chỉ biết nhìn chằm chằm ngẩn người; thì ra anh chờ cô gái mặc chiếc váy vàng có vẻ dịu dàng đáng yêu đó, đáng thương cho cô, hôm nay cô lại mặc một chiếc váy liền màu trắng, nghĩ là anh sẽ thích.
“Gâu, gâu gâu!” Tiểu Cáp ngồi một bên thấy cô đến, làm nũng với cô kêu lên hai tiếng.
Hai người đang nói chuyện với nhau cùng quay lại. Âu Dương Thành không nghĩ tới là cô, rất kinh ngạc, mỹ nữ bên cạnh cũng có chút kinh ngạc. Âu Dương Thành hơi nhíu mày nhưng giọng điệu lại vẫn bình thản: “Tử Mạch, em đến đây thế nào?”
Lâm Tử Mạch lại giống như đã làm gì sai, cúi đầu nói: “Em đi dọc theo hồ đến.” Một câu nói, thấy nó còn chưa rõ ràng gì, cô lại tiếp tục bổ sung: “Lúc anh gọi cho em, em cũng ở gần đây, thế nên đi tới luôn.” Cô vẫn cúi đầu, đây là thói quen khi cô ủy khuất, dễ dàng che giấu sự khổ sở của mình.
“Cô ấy là Trình Tử.” Âu Dương Thành không hỏi chuyện này nữa, mỉm cười nhìn về phía cô gái mặc váy vàng bên cạnh, giới thiệu cho cô.
Quả nhiên cô ấy chính là Trình Tử, cái tên vẫn luôn tồn tại trong danh bạ điện thoại của Âu Dương Thành, mà lại chưa bao giờ gọi đến. Lâm Tử Mạch ngẩng đầu, Trình Tử tươi cười tao nhã với cô, vuốt cằm nói: “Xin chào!”
Cô cũng tươi cười lễ phép đáp lại, nhìn thẳng vào cô ấy nói: “Xin chào, tôi là Lâm Tử Mạch.”
Trình Tử nghiêng đầu nhìn thoáng qua Âu Dương Thành, sau đó lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Đã nghe nhắc đến tên cô từ lâu rồi!”
Lâm Tử Mạch không hiểu ý của Trình Tử, theo thói quen nhìn về phía Âu Dương Thành, muốn tìm kiếm đáp án từ anh, anh lại chỉ nhìn Trình Tử, không hề chú ý đến ánh mắt cô. Lâm Tử Mạch nắm chặt lấy dây của túi xách.
Lúc này, đến Tiểu Cáp cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí kì quái đó, đột nhiên kêu một tiếng, vui mừng chạy vội tới bên Lâm Tử Mạch.
Âu Dương Thành không nắm chặt tay, Tiểu Cáp lại bất ngờ chạy đi khiến cái dây xích buộc nó tuột khỏi tay anh.
Tiểu Cáp vẫn luôn như vậy, đã nhiều năm rồi, nó vẫn như khi ở bên bờ hồ lần đầu gặp cô sau học kỳ đầu tiên của cô ở đại học, vô cùng nhiệt tình chạy về phía cô… Đó là lần thứ hai ở Nam Kinh cô nhìn thấy Âu Dương Thành. Trường học cách hồ Huyền Vũ không xa, thế nên cô thường ngồi bên hồ vào sáng sớm hay chạng vạng để đọc sách hoặc ngắm cảnh. Sau đó có một ngày, cô đã gặp được Âu Dương Thành hiếm khi mang theo Tiểu Cáp đi dạo. Lúc ấy khi cô đang định rời đi, lần đầu tiên Tiểu Cáp nhìn thấy cô đã thấy thích cô rồi, nó cũng chạy khỏi sợi xích nắm không chặt trong tay Âu Dương Thành, chạy vọt về phía cô. Cô từ nhỏ đã thích chó, vẫn không trốn tránh, nhất là khi thấy rõ chủ nhân của nó là Âu Dương Thành, cô lại càng không né. Kết quả lần đó, móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Cáp làm chân cô bị thương… Mà lần này, tích lũy nhiều năm như vậy, Tiểu Cáp cũng thông minh hơn, đến trước mặt cô, liền chạy chậm lại, chờ cô ngồi xổm xuống, cô vuốt ve cổ nó và cũng để che dấu nỗi buồn của chính mình. Có cái gì đó lăn đến chân Lâm Tử Mạch. Cô buông Tiểu Cáp ra, thấy rõ ràng, hóa ra là cái vòng cổ hình dạng kì quái của Tiểu Cáp, chắc là vừa rồi bị cô chạm vào mà rơi ra.
Cô nhặt cái vòng lên, sau đó kéo Tiểu Cáp lại giúp nó đeo vào. Cô không có dũng khí nhìn Âu Dương Thành đang làm cái gì, chỉ có thể lừa mình dối người nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh trong suốt như hồ nước của Tiểu Cáp.
Trong nháy mắt, khi cô khóa cái vòng lại, một giọt nước mắt không khống chế được chảy xuống từ trong mắt Lâm Tử Mạch, giọt nước mắt đó trùng hợp rơi lên hình bát quái khắc trên mặt vòng cổ của Tiểu Cáp… Trong nháy mắt có một luồng sáng lóa mắt bùng lên, Lâm Tử Mạch bị ánh sáng đó kích thích phải nhắm chặt hai mắt lại. Vào giây phút đó, hình như cô đã nghe thấy tiếng ve sầu kêu nơi quê hương mình, “Ve sầu, ve sầu…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc