Thanh Xuân - Chương 42

Tác giả: Diệp Thất Nhĩ

Xuất hiện

Tống Hàng Hàng giữ chức trợ lý biên tập cũng không lâu. Một tháng sau, có một lần không đủ nhân thủ, quản lý tài vụ tạm thời điều cô tới phòng tài vụ làm chút việc vặt, lại ngoài ý muốn phát hiện cô hết sức quen thuộc với công việc, hoàn toàn không giống như một người mới vừa tốt nghiệp trung học không có kinh nghiệm gì.
Quản lý đặc biệt hỏi thăm cô, câu trả lời của cô là khi nghỉ hè hồi Cao trung, họ hàng trong nhà mở công ty nhỏ, cô có đến giúp nên cũng có chút kinh nghiệm. Quản lý nửa tin nửa ngờ, sau đó liền điều cô đến tổ công tác của mình.
Hôm nay không quá nửa năm có thừa, mặc dù Tống Hàng Hàng cũng không dám biểu lộ nhiều những kinh nghiệm quản lý cao cấp kiếp trước, nhưng dựa vào thái độ làm việc chịu khó học hỏi, rất nhanh liền trở thành tâm phúc trong phòng tài vụ. Trải qua kỳ khảo sát ban đầu, quản lý cũng rất yên
l
lòng giao nhiều công việc cho cô làm.
Kể từ đó, cô càng thêm ngày ngày đi sớm về trễ, hơn nữa gần đây Y Tuệ luôn kêu khổ với cô, Nháo Nháo đã hơn một tuổi rồi, có thể bò có thể đi, thường thường chơi đùa náo loạn khắp nhà. Hai người suy nghĩ, cũng nên để bé đi nhà trẻ rồi.
Ngày hôm nay hết giờ làm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã tám giờ tối, không biêt trăng đã lên từ khi nào.
Tống Hàng Hàng đưa tay che miệng đánh ngáp một cái, xoa xoa hai mắt có chút mỏi, quay đầu lại nhìn tòa soạn trống rỗng, trong lòng không khỏi nảy sinh chút cảm xúc không hiểu.
Cũng không phải oán giận, gần đây thường là như vậy, quản lý luôn để lại cho cô đống lớn công việc, rồi làm dáng vẻ nghiêm túc với cô, cô biết quản lý là coi trọng cô, lo lắng kinh nghiệm cô chưa đủ mới để cho cô tích lũy kinh nghiệm từ thực tiễn. Tống Hàng Hàng chỉ là cảm khái, quanh đi quẩn lại, cư nhiên mình lại bước vào cùng một nghề, làm công việc tương tự, thậm chí là đồng dạng ca đêm.
Cả tòa soạn, không phải không có ai cũng tăng ca giống cô. Tống Hàng Hàng xoay người nhìn sang bên phải, thấy đèn trong phòng còn sáng, giậ mình, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ngải quản lý."
"Hàng Hàng, vào đi." Máy điều hòa trong phòng làm việc bị hỏng, Ngải Sầm ngẩng đầu cười với cô, xin lỗi sửa sang lại cà vạt đang buông lỏng, chỉ vào một cái ghế đối diện, "Ngồi đi, hiện tại đã muộn, bên ngoài không an toàn, công việc của tôi cũng không sai biệt lắm, lát nữa sẽ đưa cô về."
"Không cần, tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi. Ngải quản lý, tôi đã hoàn thành bản thảo, anh có cần xem qua trước không?" Cô đi tới bàn làm việc đối diện, tiếp tục đứng hỏi anh.
Đối phương cũng không miễn cưỡng, chỉ lắc đầu một cái, "Không cần, cô làm việc tôi rất yên tâm."
"Vậy được." Tống Hàng Hàng nhẹ nhàng đặt tài liệu lên trên bàn làn việc, "Quản lý cũng sớm tan làm đi, tôi về trước."
"Được, đi đường cẩn thận."
Từ tòa soạn ra ngoài, ngồi xe điện ngầm 20 phút, đi bộ thêm mười phút nữa thì đến nhà rồi, cũng thuận tiện.
Từ xe điện ngầm miệng về nhà, dọc đường là một công viên xanh, bên kia thưa thớt mấy quán ăn cùng cửa tiệm bán lẻ, mặc dù yên tĩnh, nhưng trị an cũng không kém. Dù sao đây cũng là thủ đô, hơn nữa thế vận hội Olimpic qua đi, Bắc Kinh một mảnh tường hòa yên bình, cho dù đây có phải chỉ là vỏ ngoài hay không.
Đến gần chỗ ở, Tống Hàng Hàng bước nhanh hơn, trong lòng có chút gấp gáp muốn ôm hôn bảo bối đã một ngày không thấy rồi.
Thình lình, dưới cây đại thụ chợt hiện ra một bóng dáng cao lớn.
Tống Hàng Hàng bị giật mình, giày cao gót dưới chân bị nghiêng, thân thể chợt ngã về phía trước. Mắt cá chân đau đớn, khiến cô phải "Ai ôi" kêu thành tiếng.
Người nọ lập tức đỡ lấy cô, "Hàng Hàng, em không sao chứ?"
"Ừm...Anh?" Ngẩng đầu thấy khuôn mặt quen thuộc, cô có chút khó tin.
Hơn nửa năm, cô đã sắp quên mất, khi đó, cô bởi vì chờ đợi Cố Ngự Lâm, sợ người đang đứng trước mắt này cứng rắn tấn công, sẽ tạo nên cục diện khó có thể thu thập, vì vậy lựa chọn rời đi.
Nửa năm nay, thoát khỏi thế giới kia, cô dần dần hiểu được một ít chuyện. Ban đầu Hứa Nghiêu Thực tiếp cận vốn đã hết sức quỷ dị, cô lại bị sự cảm kích che mắt, trước khi đi bạn cùng phòng của Cố Ngự Lâm đã để lại lý do thật kỳ quái, câu kia là không muốn để cô chân đứng hai thuyền, hôm nay nó lại rõ ràng hiện lên trong đầu.
Cô giống như lơ đãng tránh cánh tay muốn đỡ lấy cô của đối phương, nhẹ nhàng chuyển đến bên đường, một tay chống lấy thân cây, cúi đầu cẩn thận xoay xoay mắt cá chân. Đau đớn ban đầu dần dần đi qua, khớp chân chỉ còn hơi đau, chắc cũng không có gì đáng ngại.
"Em không sao." Cô không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi, "Sao anh tìm được em?"
"Anh....anh chỉ là lo lắng cho em..."
"...Chẳng lẽ là Tiếu Tiếu?" Suy nghĩ một chút cô lại lắc đầu, "Sẽ không, Tiếu Tiếu sẽ không nói lung tung."
"Em đừng đoán mò, căn bản Tiếu Tiếu không để ý tới anh." Trong giọng nói Hứa Nghiêu Thực mang theo chút bất đắc dĩ. "Anh nhờ Trần Thư Sướng hỏi thăm giúp, em cũng biết đấy, mối quan hệ của cô ấy ở Bắc Kinh rất rộng."
Bạn đang đọc truyện: Thanh Xuân tại website: WWW.ThichTruyen.VN (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !
A, Trần Thư Sướng, cô nghĩ tới, bà chủ của "Nghệ tâm" ở Bắc Kinh chính là chị ta. Sao cô lại quên, cho tới bây giờ bản lãnh của Hứa Nghiêu Thực đều rất lớn.
"Tìm được em, sau đó thì sao???"
"Hàng Hàng, sao em lại tức giận như vậy?" Hứa Nghiêu Thực vừa bất đắc dĩ cười một tiếng, "Không mời anh lên nhà ngồi một chút?"
"Trong nhà loạn lắm." Tống Hàng Hàng bĩu môi, "Chiêu đãi không tiện."
"..." Anh nhất thời trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng hỏi, "Chân của em, thật sự không có việc gì sao?"
"Ha ha, thật ra thì rất đau, cho nên thật ngượng ngùng, em phải lên trước dán cao. Anh cứ tự nhiên đi."
Tống Hàng Hàng không để ý đến anh nữa, cà nhắc bước lên cầu thang, bỏ lại sau lưng một bóng dáng cô độc.
Mở cửa, Nháo Nháo đã xông ra, dọa cô giật mình.
“Mẹ, mẹ!” Nháo Nháo gào to, được Y Tuệ ôm, cái tay mập mạp muốn bắt lấy cô.
“Nháo Nháo, chớ ồn ào!” Y Tuệ đánh vào cái tay đang giơ ra kia, “Mẹ mệt mỏi!”
“Dì… dì… Hư!”
“Nhóc thối, Nháo Nháo thối, nhóc lại biết mắng người, nhóc xem hôm nay dì làm thế nào thu thập nhóc!” Y Tuệ cực kỳ tức giận nâng lên một cái tay, làm bộ dáng muốn đánh vào ௱ôЛƓ bé, nhìn thấy Tống Hàng Hàng mệt mỏi thì buông tay xuống, “Hàng Hàng, cậu không sao chớ? Trong công ty bị người ta khi dễ? Nói với mình, mình giúp cậu tìm ả ta tính sổ!”
“Không phải, cậu đừng đoán mò.” Cô đá giày cao gót dưới chân đi, ôm đứa bé, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nháo Nháo, nghe đứa bé mở miệng một tiếng “Mẹ tốt nhất!”, cuối cùng những phiền muộn cũng tan đi một ít.
“Y Tuệ, gần đây nếu như có bạn bè cũ tới tìm mình, cứ nói mình không có ở đây, cũng không được để anh ta nhìn thấy Nháo Nháo.”
Mặc kệ có phải là cô suy nghĩ quá nhiều hay không, cũng không quản làm như vậy có thể sẽ tổn thương Hứa Nghiêu Thực, hôm nay, điều cô muốn bảo vệ, chỉ có mình và đứa bé, cùng với đoạn tình yêu không rõ tương lai kia. Nếu như có thể, cô thậm chí muốn chuyển nhà.
Hôm sau là thứ bảy, Tống Hàng Hàng sau một tuần bận rộn, đều lựa chọn ngày này mà ngủ nướng, sau đó chủ nhật sẽ cùng Y Tuệ, Diệp Nhất Đình ra bên ngoài buông lỏng tâm tình.
Trừ chủ nhật, Y Tuệ làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn khác biệt với cô, phần lớn thời gian cô ấy đều làm việc ở nhà, giống như Nháo Nháo, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường viết bản thảo, ngược lại đến cuối tuần sẽ dậy thật sớm làm một cuộc mua sắm lớn.
Nháo Nháo lâu dần cũng hòa theo cách làm việc và nghỉ ngơi của Y Tuệ, đến thứ bảy này cũng dậy sớm, vẫn đòi “Dì dì ôm”, thật ra chính là muốn cùng cô đi ra ngoài.
“Hư! Đừng ầm ĩ nữa! Mẹ nhóc đang ngủ!” Y Tuệ bất đắc dĩ, ôm đứa bé xuống phố, đây không phải bảo cô giết “hoa đào” sao? (*Nháo Nháo rất đáng yêu, thu hút nhiều “hoa đào”) Tại sao cô cảm thấy mẹ đứa nhỏ này không phải Tống Hàng Hàng mà là cô!
“Tốt lắm tốt lắm, ầm ĩ nữa dì đánh ௱ôЛƓ nhóc, dì dẫn nhóc ra ngoài là được chứ gì!” Trời đánh, chẳng trách được trong tiểu thuyết võ hiệp, võ lâm minh chủ nào cũng có đường ૮ɦếƭ, Nháo Nháo chính là khắc tinh vô địch của Y Tuệ cô!
Tống Hàng Hàng còn đang ngủ, Y Tuệ đau lòng không muốn đánh thức cô, vì vậy một tay ôm đứa bé, một tay xách lấy cái bọc lớn liền đi ra ngoài.
Vốn muốn hẹn người bạn đi phố Tây mua ít quần áo, bởi vậy mà toàn bộ kế hoạch bị nhỡ. Y Tuệ đứng dưới lầu suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi chợ phía Bắc mua ít thức ăn trước, tiếp tế cái tủ lạnh trống rỗng đến đáng thương, sau đó sẽ đến mấy cửa hàng nhỏ bên cạnh xem ít quần áo. Cứ như vậy khi về nhà vừa vặn đã là buổi trưa, Tống Hàng Hàng cũng đã rời giường, không chừng mình còn có thể đến phố Tây một chuyến.
Nhẩm tính như vậy, Y Tuệ cũng không buồn bực nữa, dùng sức véo véo gương mặt mềm mại của Nháo Nháo.
“Nháo Nháo, thời điểm dì mua thức ăn, nhóc phải thi triển sắc đẹp của mình nhé, mấy thím kia thích nhất là đùa giỡn với nhóc con, khẳng định có thể tiết kiệm cho dì không ít tiền, ha ha…”
Một tiếng sau, Y Tuệ từ chợ đi ra, quả thực mang theo nụ cười rạng rỡ, Nháo Nháo đã sớm quen mặt, bác này thím nọ mỗi người đều tranh nhau nhét đồ ăn vào tay bé, chỉ hận Nháo Nháo không phải là hậu nhân của Thiên Thủ Quan Âm, ngay cả lúc tính tiền cũng giảm giá thích hợp nhất cho Y Tuệ. Cả đám đều khen Y Tuệ sau khi sinh bảo dưỡng vóc người không tệ, khiến cô có phần bực tức rồi.
“Nháo Nháo, dì mua đồ chơi thưởng cho nhóc!” Y Tuệ đi tới bên ngoài một tiệm trang sức, chỉ vào một đống thú bông trước mặt, “Nháo Nháo thích cái nào?”
“Tròn tròn! Nháo Nháo! Tròn tròn!” Bé H**g phấn vỗ tay.
“Tròn tròn?” Y Tuệ nhìn theo ánh mắt của Nháo Nháo, khóe mắt hơi co quắp, “Cái đó, em gái, lấy cho chị cái siêu nhân trứng muối kia đi, gói lại luôn.”
Tầm mắt vừa chạm đến chiếc váy bên trong cửa hàng, mắt Y Tuệ chợt sáng lên, đưa đồ ăn trên tay cùng đứa bé trong *** đưa cho nhân viên phục vụ, “Em gái, giúp chị chăm sóc đứa bé một chút, chị vào bên trong xem.”
Vào trong được hai bước, cô lại quay đầu lại nhìn, “Em gái, em sẽ ôm đứa bé chứ?”
Nhân viên phục vụ chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, luống cuống tay chân nhận lấy Nháo Nháo, vội vàng gật đầu, “Biết, biết, tại quê nhà đã ôm qua con của chị họ, chị cứ yên tâm đi.”
Nháo Nháo cũng không sợ người lạ, xoạch một tiếng hôn cô gái trẻ một cái, “Chị chị! Thổi thổi!” Khiến người xem náo nhiệt đỏ ửng mặt.
Y Tuệ lưu luyến dạo quanh tiệm, trước kia cô cũng đã từng tới nơi này, nhưng vẫn luôn giới hạn ở việc mua ít trang sức, hôm nay mới biết bên trong cửa hàng còn có một khu riêng biệt, không ngờ giành cả một không gian lớn chuyên về váy, trông cũng không tệ, thiên tính của nữ nhân nhất thời nổi lên, những chuyện khác đều bị quẳng ra sau đầu rồi.
Nhân viên phục vụ ngồi ở cửa, ôm Nháo Nháo có chút cố sức, chớp mắt một cái, hỏi: “Bé à, bé biết đi chưa?”
“Nháo Nháo, đi!” Nháo Nháo tựa như tranh công nói.
“Đi cho chị xem, có được hay không?” Cô gái trẻ nói xong, cẩn thận để Nháo Nháo xuống đất, xoa xoa cánh tay hơi đau đớn, đứa bé quả thật đứng vững.
“Bé à, đi cho chị nhìn nào!” Nhân viên phục vụ cầm một chiếc kẹo que quơ quơ trước mặt bé, Nháo Nháo chậm rãi mà vững vàng bước tới.
“Em gái, cái váy này bao nhiêu tiền?” Giọng nói Y Tuệ chợt truyền ra từ trong cửa hàng.
“À, chị chờ một chút, em đến ngay!” Cô cao giọng nói, nhìn đứa bé vẫn còn đứng trên mặt đất, đưa kẹo *** trên tay cho bé, lại ôm bé lên ghế, “Bé à, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, không cho phép chạy loạn nha!”
Nói xong, cô chạy vào trong tiệm, chưa từng phát hiện đứa bé sau lưng đã bò xuống ghế, sau đó hướng chỗ xa từng bước một tập tễnh bước đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc