Thanh Xuân - Chương 16

Tác giả: Diệp Thất Nhĩ

Ôm Một Người
Một tháng sau, thư trúng tuyển của trường Đại học cũng đến, Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm như ý nguyện thi đậu vào trường Đại học lý tưởng.
Tống Hàng Hàng đưa số điện thoại nhà của cô cho Cố Ngự Lâm, nhưng lại không dám cho anh táo bạo gọi điện thoại, chỉ ước định chuông điện thoại reo một tiếng, nếu như không ai nhận hoặc có người khác nhận thì nhanh chóng dập máy, như vậy do dù cô không kịp nhận điện thoại cũng biết là anh gọi đến.
Mỗi ngày cô như thiếu nữ hoài xuân, chờ đợi điện thoại của anh. Nhưng không biết cảnh mình ngày ngày nhìn chằm chằm điện thoại đã sớm bị mẹ nhìn thấu.
Thật ra mẹ Tống không hề cổ hủ giống như cô nghĩ, bà cũng không muốn bóc trần tâm sự của con gái, trong lòng lại rất vui vẻ, xem ra nữ nhi đã thật sự trưởng thành, ha ha.
"Reng reng reng…" Điện thoại lại vang lên, Tống Hàng Hàng đang trong phòng đọc sách vội vàng đứng dậy cầm điện thoại lên.
Ba Tống đang ngồi trong phòng khách kỳ quái nói: "Sao gần đây điện thoại lại nhiều như vậy." Mẹ Tống liếc ông một cái, trong lòng thầm nghĩ đầu óc ba Tống thật chậm chạp.
"A lô." Tống Hàng Hàng nhỏ giọng nói về phía ống nói.
"Ừ, Hàng Hàng, là anh."
"Em biết rồi."
"Hàng Hàng, anh nhớ em lắm."
"Em cũng nhớ anh…"
"Trưa nay ăn gì?"
"Mẹ nấu sườn xào chua ngọt, rất ngon, lần sau mời anh tới ăn."
"Hàng Hàng."
"Ừ…"
"Không thể để ba mẹ em biết chuyện của chúng ta sao? Mẹ anh đã cho phép rồi."
"Anh, anh nói với mẹ anh rồi?"
"Ừ, bà ấy không có ý kiến."
"Mẹ anh thật tốt, em cứ sợ mẹ sẽ mắng em, bà lại càm ràm."
"Hàng Hàng, em đi xuống được chứ?"
"Xuống…, xuống?"
"Anh ở dưới lầu."
"A? Anh, sao anh lại tới đây, anh chờ một chút, em lập tức xuống ngay."
Tống Hàng Hàng vội vàng cúp điện thoại, ông trời phù hộ, sao anh lại tới cơ chứ, mẹ mà biết không phải sẽ làm thịt cô sao! Di”ễnđ”ànL”êQu”ýĐ”ôn
Giả vờ trấn định đi ra khỏi phòng, "Mẹ, con xuống dưới lầu mua chút đồ nhé!"
"Đừng quên cây dù."
"Dạ." Bên ngoài đang mưa, cô không biết, không ngờ anh ấy lại đội mưa chạy tới.
Ra khỏi nhà, cô không biết mẹ cô đang trừng mắt sau lưng, Tống niếp này (*niếp: cách gọi thân mật giữa mẹ với con gái), lén chạy đi tìm tình lang cũng thôi đi, lại dám nói tôi dài dòng!
Tống Hàng Hàng vòng quanh cả tòa nhà, mới phát hiện Cố Ngự Lâm đang đứng dưới mái hiên ở quầy bán đồ ăn vặt, cả người ướt nhẹp .
Cô vội vàng chạy tới, "Anh không mang ô à?"
"Tới rồi trời mới mưa, không có việc gì, mưa không lớn."
"A…" Tống Hàng Hàng ngừng một chút, lấy ra khăn tay lau khô vạt áo giúp anh.
"Sao đột nhiên lại chạy tới?"
"Không phải đột nhiên…"
Tống Hàng Hàng nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cố Ngự Lâm cẩn thận nhìn vào mắt cô, "Ngày mai, anh đã lên tàu rồi."
"Vậy à…"
Nhanh như vậy sao, thời gian khai giảng của trường Đại học ở thành phố K tương đối trễ, cô đã quên anh sẽ rời đi trước cô…
"Hàng Hàng, mẹ anh rất thích em."
"A?"
"Em vẫn chưa biết đi, " Cố Ngự Lâm chợt cảm thấy không được tự nhiên, "Mẹ anh, chính là Hứa Yến, Hứa Nghiêu Thực, là cậu nhỏ của anh."
Hứa Yến? Hứa Nghiêu Thực? Tống Hàng Hàng nhất thời không hiểu, cái tên này, sao lại quen thuộc như vậy.
Tìm kiếm trong đầu, cô chợt nhảy lên, "Anh, mẹ anh là Hứa hiệu trưởng? Còn nữa, còn có Hứa chủ nhiệm!"
"Đúng vậy."
"Ông trời ơi..! Anh chính là công tử Trường Thanh trong truyền thuyết? Anh, anh che giấu thật sâu!" Tống Hàng Hàng khó có thể tin nói, sau đó chợt nhớ tới một chuyện, "Không đúng, vậy lớp 11, chẳng phải Hứa chủ nhiệm tìm chúng ta nói chuyện ư, tại sao?"
Cố Ngự Lâm ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Cậu nhỏ nói muốn gặp cháu dâu tương lai…"
Ặc, nếu để cho đám học sinh Trường Thanh biết, người nghiêm khắc hung dữ “xuống tay” với những đôi nam nữ yêu sớm, bị xưng là giáo đạo "Diệt tuyệt đạo trưởng" quản lý kỷ luật – Hứa chủ nhiệm lại… lại là… A trời ơi…
"Mẹ anh không giống vậy, lúc trước bà ấy không biết." Cố Ngự Lâm không muốn phá hỏng hình thượng tốt đẹp của Hứa hiệu trưởng, "Bà ấy đã biết từ nửa năm trước… Bà ấy nói không phải em, bà sẽ không đồng ý…. " Di”ễnđ”ànL”êQu”ýĐ”ôn
"…"
Được rồi cô thật sự được đối đãi với ánh mắt khác, thì ra Hiệu Trưởng đại nhân luôn tới lớp cô thị sát, may mắn cô tuân thủ bổn phận!
"Vậy anh với hiệu trưởng trường Quảng Hoa, có quan hệ gì?" Tống Hàng Hàng lại nghĩ tới lúc tốt nghiệp sơ trung, chuyện bát quái của Y Tuệ.
"Đó là cha anh."
Orz (*), lại là thật, Tống Hàng Hàng hoa lệ hạnh phúc, một đôi cha mẹ hiệu trưởng, thư hương thế gia cơ đấy, chẳng trách lại sinh ra một quái thai như vậy.
(*)Orz: một thuật ngữ của cư dân mạng (giống một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất).
"Hàng Hàng…" Cố Ngự Lâm lấy một tờ giấy từ trong túi áo, phía trên ghi một chuỗi các con số, "Đây là số điện thoại di động của anh, sau này, sau này đừng quên gọi điện thoại cho tôi."
"Tốt!" Cô đưa tay tiếp nhận .
"…Hàng Hàng, ngày mai em… có thể tới đưa tiễn anh không?"
"Không!" Cô không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, cô không thích cảnh sinh ly tử biệt.
Cố Ngự Lâm đau lòng, cúi đầu nói "Vậy cũng tốt", bộ dáng muốn rời đi.
Còn kỳ cục như vậy, cô thầm nghĩ, trong lòng lại cảm thấy ấm áp không thôi.
Cô từ từ tiến lên, đưa tay ôm lấy anh, "Đáng ghét, em không muốn khóc trước mặt anh, thật là khó coi."
Thân thể anh khẽ run rẩy, giơ tay ôm lấy cô, "Đồ ngốc…"
Cô vùi đầu trước иgự¢ anh, thật ấm, còn xen lẫn hương thơm sữa tắm cùng nước mưa mát lạnh, cô không nhịn được tham lam hít sâu, đầu lại chôn sâu hơn.
"Em sẽ rất nhớ anh, anh cũng phải nhớ em đó!"
"Ừ." Anh ôm thật chặt, sợ cô rời đi, mặc dù trên thực tế, người phải ròi đi chính là anh.
Bên ngoài mái hiên, mưa rơi tí tách, yên lặng hòa vào giọng nói của bọn họ…
Cô đưa ô cho anh, muốn ngày mai khi anh đến nơi thì phải báo bình an cho cô ngay.
Cô nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong lòng thầm hỏi, Tống Hàng Hàng a Tống Hàng Hàng, lần này, mày thật sự đã mở lòng? Nếu không tại sao phải cười vì anh, khóc vì anh, lần lượt nghĩ về hình bóng của anh?
Cảm giác này, thì ra lại tốt đẹp như vậy…
Cảm tạ trời cao, đã cho em gặp được anh.
Chờ anh đi xa, cô mới phát hiện trên tay mình không có ô, hơn nữa gạt mẹ phải xuống nhà mua đồ, nhưng ngay cả tiền cũng không mang, không thể làm gì khác hơn là đội mưa tay không chạy về.
May mắn quãng đường chỉ dài khoảng hai đến ba phút, trên người không quá ướt, cô lo lắng ngồi trên mặt đất rất lâu, trong lòng suy nghĩ làm thể nào để đối phó với sự tra hỏi về chuyện cái ô của mẹ.
Mẹ Tống mở cửa, nhìn thấy bộ dáng như đưa đám của con gái, liếc mắt nhìn đôi tay trống rỗng, bĩu môi không nói gì, xoay người lại đi về phòng bếp. Di”ễnđ”ànL”êQu”ýĐ”ôn
Oa? Sao lại không tra hỏi cô? Tống Hàng Hàng cô vẫn còn đang tìm cho mình một cái cớ đó.
Trái lại ba Tống kỳ quái nhìn cô, "Không phải là mua đồ sao?"
"Dạ, quên mang về, cái ô cùng mấy thứ đều ném ở siêu thị rồi."
Cha còn dễ đối phó, cô nói nhanh những lời này, trực tiếp chạy vào phòng của mình, cũng không biết me đang trừng mắt trong phòng bếp.
Quả nhiên con gái đều là người ngà người ta, mẹ Tống nghĩ vậy, hơn nữa lại bắt đầu hối hận tại sao lúc đầu không kiên trì sinh thêm một đứa con trai.
Ngày hôm sau, Tống Hàng Hàng nhốt mình trong phòng cả ngày, lại lấy cớ không thoải mái, cả buổi chiều nằm trên giường giả bộ nghỉ ngơi.
Cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, xanh thẳm xanh thẳm, giống như được gột rửa.
Đương nhiên là có nước mưa gột rửa rồi…, cô ảo não vỗ vỗ đầu mình, không phải ngày hôm qua mới vừa mưa sao, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm của mưa đấy.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt cô đỏ lên, mùi hương trên người Cố Ngự Lâm, thật dễ ngửi.
Nhớ tới cái ôm với anh ngày hôm qua, lúc ấy tim của cô đập rất nhanh, anh cũng rất khẩn trương, còn hơi giật mình, rất lâu không nói gì.
Cô, rất nhớ anh, lúc này mới là ngày đầu tiên, cô cũng đã hết thuốc chữa mà nhớ nhung anh rồi.
Cho đến lúc này, trong lòng cô mới hối hận, sớm biết vậy đã báo nguyện vọng cùng vào Đại học B với Cố Ngự Lâm.
Gió nhẹ nhàng thổi vào từ cửa sổ, thổi qua chuông gió, phát ra âm thanh "Đinh linh linh" dễ nghe.
Có phần lạnh.
Cô không mặc thêm áo mà xuống giường, đi tới trước cửa sổ, cây ngọc lan dưới lầu đang nở hoa, lá cây xanh ngắt tinh khiết, đóa hoa thuần trắng muốt.
Một nhánh hoa vừa lúc sà vào cửa sổ, cô vươn tay muốn bắt, nỗ lực rất lâu cũng không bắt được, đành thôi.
Hừ, ngay cả một bông hoa anh cũng chưa từng tặng cho cô.
Nhưng là… Cô nhớ anh đã tìm một ít cây cỏ bốn lá, trồng trong chậu hoa nhỏ anh tìm được, đặt trên bàn học của cô.
Đáng tiếc đó đã là chuyện thật lâu trước kia rồi, lớp mười đi, khi đó, cô cười nhạo anh, nói anh là một nam sinh mà còn chơi mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này. Anh bị cô nói vậy, buồn bực, sau đó đoạt cỏ bốn lá về, cả ngày không nói với cô câu nào.
Ha ha, cái tên kia, đã sớm có lòng dạ xấu xa với mình rồi, mình lại trì độn đến thế.
Thật không biết… Là anh ngốc, hay là cô ngốc…
Anh buồn bực, mày sẽ nhăn lại thành hình chữ "Xuyên" (川), xụ má, nhịn không được, nhịn không được muốn vươn tay ra nhéo.
Ha ha, nếu nhéo thật, anh mới thật sự buồn bực.
Sau đó cô mới biết, anh vẫn không thổ lộ với cô, cũng bởi vì cô một mực gọi anh là "cậu nhóc", anh sợ trong lòng cô vẫn coi anh là đứa bé.
Mới không phải đâu, Tống Hàng Hàng thầm nói, ai bảo anh lại có khuôn mặt trẻ con như thế chứ, khiến người ta nhịn không được yêu thích như em trai, đáng tiếc sau khi được cô "đào tạo" đã phát triển rất tốt… Sau đó, sau đó lại trở thành bạn thân, cô cũng coi anh là bạn rất thân, nhiều nhất chì gọi “cậu nhóc” thế mà thôi. Ai nói chỉ có đứa bé mới có thể đáng yêu, cô còn thích bạn trai đáng yêu của cô!
Cố Ngự Lâm thật khờ, cũng bởi vì điều này, lại ngây ngốc giữ mình hai năm…
Nhưng cô lại còn muốn anh đợi thêm bốn năm nữa. Nghĩ tới đây, cuối cùng cô cũng ý thức được mình đã sai lầm đến thế nào.
Cậu nhóc ૮ɦếƭ tiệt, dường như cô đã nợ anh quá nhiều…
Cô giơ tay lên lay lay chuông gió, trong lòng lại cảm thấy không kiên nhẫn rồi, tức giận trở lại nằm xuống giường.
Ngây ngốc chốc lát, không khống chế được, nhẹ nhàng giương lên khóe môi.

Cho dù đáng yêu chính là anh, kỳ cục chính là anh, đều là Cố Ngự Lâm yên lặng thủ hộ cô, đều là Cố Ngự Lâm ngày nào cô cũng nhớ nhung, là Cố Ngự Lâm cô chôn sâu dưới đáy lòng.

Thâи áι, thuận buồm xuôi gió.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc