Thanh Xuân - Chương 14

Tác giả: Diệp Thất Nhĩ

Tình Địch!
Mấy ngày qua, lúc nào Diệp Nhất Đình cũng làm bạn bên cạnh cô.
Cô luôn cười nói: "Nhất Đình, mình không sao, mình thật sự rất tốt, bạn vẫn nên quan tâm Trần Văn Trọng của bạn đi."
Nhưng Diệp Nhất Đình sẽ nói: "Văn Trọng mới không dễ giận như vậy đâu, hơn nữa mình cũng không phải là người trọng sắc khinh bạn!"
Tống Hàng Hàng không có cách nào. Sau đó, Diệp Nhất Đình lại gọi Y Tuệ đến, kể chuyện cười cho cô nghe, rõ ràng cô đã nghĩ thông rồi, hai người này lại ngày ngày kể chuyện cười cho cô, cô vừa buồn cười lại không cười nổi, thường xuyên bị nghẹn ૮ɦếƭ, Diệp Nhất Đình càng cho rằng cô còn chưa buông xuống đoạn tình cảm này.
Đến khi Y Tuệ tìm tới, đã rất lâu rồi không liên lạc với Cố Ngự Lâm.
Đúng là rất lâu rồi chưa kiên lạc, kể từ khi Cố Ngự Lâm biết quan hệ giữa cô và Đỗ Tử Thăng, anh đã tự động nhượng bộ lui binh, rõ ràng chì là bạn bè, lại sợ bị người khác hiểu lầm .
Cô đã từng rất nghi hoặc, bởi Cố Ngự Lâm không phải là người cố kị người khác, dần dần, cô cũng đã hiểu, anh suy nghĩ cho cô, anh đã suy tính toàn bộ những chi tiết cô không lưu ý.
Một người bạn như vậy, một người bạn có thể làm đến mức này, tới cùng là loại tình cảm gì, cho dù Tống Hàng Hàng có ngu ngốc thế nào đi nữa, cũng đại khái đoán được mấy phần.
Nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận, lúc đầu bị chính cô xem là em trai, sau đó lại trở thành bạn thân, nếu như muốn cô thay đổi tình cảm với anh, trong thời gian ngắn cô không thể tiếp nhận nổi, không thể làm gì khác ngoài tránh mặt Cố Ngự Lâm. Nhưng cô vẫn rất nhớ anh, rất nhớ thời gian trước kia không hề giấu diếm anh điều gì.
Đã bao lâu hai người không thật sự nói chuyện với nhau? Từ lần thi giữa kì lớp mười một, đến bây giờ, gần một năm, khi gặp mặt cũng chỉ chào hỏi, không quen thuộc thân thiện giống như trước kia.
Thật lâu, Tống Hàng Hàng vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô cho là Đỗ Tử Thăng đã đưa đến cho cô nhiều cảm giác mơ hồ không xác định, hôm nay chia tay, mới phát hiện không phải như vậy, mà bởi vì một người bạn thân từng hiểu cô rời đi, rời đi rất xa, cô không chạm tới, tâm, trống rỗng.
Cô đột nhiên phát hiện, thì ra người chân chính không cách nào thay thế được, là anh.
Cô sớm xem anh là thói quen, khi mà cô còn ngu ngốc chưa nhận ra. Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn
Cố Ngự Lâm và Y Tuệ đứng ở cửa phòng học ban 12, Cố Ngự Lâm chỉ đứng ở nơi đó, trầm mặc, cũng không có ý định bước vào phòng học .
Y Tuệ thở dài, mặc dù cô nhiều chuyện, thi thoảng nói bậy bạ đôi câu, nhưng cô tận mắt nhìn Cố Ngự Lâm và Tống Hàng Hàng như thế nào trở thành một đôi bạn thân, trong lòng anh, tới bây giờ không hề có quan hệ nam nữ đơn thuần, cô tin chắc Cố Ngự Lâm thích Tống Hàng Hàng, cô tin chắc Tống Hàng Hàng phải ở bên Cố Ngự Lâm, vì vậy, thậm chí cô đã tranh cãi với Diệp Nhất Đình.
Mắt thấy vai nam chính cô nhận định muốn tới an ủi nữ chính thất tình, trong lòng cô thật sự không cam lòng thay Cố Ngự Lâm, nhưng người cũng là cô tìm, cô càng không thể bỏ mặc.
"Cậu đứng ngoài này đi, mình vào gọi cô ấy ra ngoài." Y Tuệ nhẹ nói, sau đó đi vào phòng học.
Thật ra Tống Hàng Hàng đã sớm thấy anh rồi, Y Tuệ tiến vào, cô cũng không do dự nữa, không thể làm gì khác là đứng lên, "Tiểu Tuệ, mình sẽ tự đi ra."
Y Tuệ nhìn cô, lại quay sang nhìn Cố Ngự Lâm đang ngây người không có tinh thần, nhẹ nhàng lên tiếng, xoay người đi ra phòng học, trong lòng cầu nguyện, chỉ mong Cố Ngự Lâm có thể vực dậy tinh thần cho Hàng Hàng, ngàn vạn đừng làm mọi chuyện trở nên rối rắm
Khi Tống Hàng Hàng thấy Cố Ngự Lâm, anh còn đang nhìn theo cô nàng Y Tuệ hay xen vào việc của người khác, đến khi ra khỏi phòng học, Tống Hàng Hàng dần dần suy nghĩ cẩn thận, vỗ vỗ bả vai Cố Ngự Lâm, "Chỗ cũ?"
"Ừ, chỗ cũ."
Sáng sớm, sườn đồi nhỏ hơi ẩm ướt, mưa rơi tí tách trên ngọn cây, nhưng không làm trở ngại hai người nói chuyện công bằng.
Tống Hàng Hàng thở nhẹ nói: "Y Tuệ gọi cậu tới an ủi mình, muốn nói gì thì cứ nói đi, cậu biết mình không thích kéo dài dây dưa ."
Cố Ngự Lâm thoáng buông lỏng, mỉm cười, "Chỉ có em mới là người kéo dài dây dưa."
"Cậu là đồ ૮ɦếƭ tiệt, được! Là mình kéo dài dây dưa đó, chỉ có cậu là nhanh nhẹn hoạt bát!"
"Em đừng tức giận, em nói chuyện vẫn nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng trong lòng vẫn kéo dài dây dưa."
"…" Vậy sao? Cô nghĩ, Tống Hàng Hàng cô, có thể trước kia đã như vậy, nhưng về sau, cô muốn quả quyết.
"Hàng Hàng, lúc này, trong lòng em đã rõ ràng rồi sao?" Cố Ngự Lâm đơn giản mở lời, anh không muốn trong lòng cô vẫn lưu lại bóng dáng một người khác, "Em đã từng hỏi tôi, em nói anh ta tiếp cận em, em sợ hãi, em không xác định được, em không biết có nên tiếp nhận hay không, nhưng cuối cùng em vẫn đón nhận. Hiện tại thì sao, em đã buông tay?"
Tống Hàng Hàng không chút do dự ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của anh, từng chữ từng câu trả lời, "Đúng, mình xác định, mình buông tay."
Những chuyện khác cô không biết, nhưng với chuyện này, Tống Hàng Hàng cô đã hoàn toàn xác định, hoàn toàn buông tay. Người kia từng là ảo ảnh hoàn mĩ kiếp trước cô không cam lòng tạo ra, cô chìm trong ảo ảnh tình yêu của anh ta, sau đó biết rõ chân tướng trong hiện thực. Phần cảm tình này kéo dài thật lâu, nhưng không hề sâu, bởi vì nó là giả.
Có lẽ không nghĩ tới cô sẽ chắc chắn như vậy, Cố Ngự Lâm nhất thời thất thần không lên tiếng, hồi lâu sau mới mở miệng, cũng chỉ có bốn chữ, "Vậy thì tốt rồi." Nếu đã vậy, anh an tâm. . . . . .
Sau đó lại trầm mặc thật lâu.
Thật lâu sau, cô khẽ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Cố Ngự Lâm có vẻ quái lạ, hơi chần chừ.
Trong lòng cô cảm thấy thấp thỏm, chân hơi tê, vì vậy cẩn thận xê dịch bước chân.
Đột nhiên Cố Ngự Lâm trở nên thiếu kiên nhẫn, vội vàng mở miệng:
"Vậy tôi thì sao? Hàng Hàng, đã lâu như vậy, em có biết lòng tôi hay không?"
Anh chợt cầm tay cô lên, "Tôi vẫn cho rằng tôi có thể đợi, tôi ngu ngốc cho rằng em sẽ đứng yên tại chỗ, nhưng thiếu chút nữa em đã cất bước rời đi, em có biết tôi sợ thế nào không?"
Chưa từng thấy qua một Cố Ngự Lâm như vậy, Tống Hàng Hàng luống cuống lui về sau một bước, vội vàng rút tay mình ra, thầm cổ vũ chính mình: Tống Hàng Hàng, bình tĩnh! Bình tĩnh! Cũng không phải chưa từng bị anh nắm tay, tim đập nhanh như vậy là tìm đường ૮ɦếƭ!
Sắc mặt Cố Ngự Lâm không tốt lắm, nhìn thấy Tống Hàng Hàng rút tay về, trong lòng thất vọng lại tự lên án mình: chờ đợi lâu như vậy, thật vất vả người mới trở lại, sao anh lại nóng lòng đến thế?!
Anh nhìn Tống Hàng Hàng chăm chú, chỉ sợ cô thừa cơ chạy mất, nhưng lại không dám nắm tay cô lần nữa, cứ chần chừ do dự như vậy, anh không biết trong lòng Tống Hàng Hàng cũng đang chửi thầm anh, mắng anh sao không nói lời nào, mắng anh tại sao lại trầm mặc như vậy, khiến cô không biết phải làm sao.
Thôi thôi, lùi một bước là vực sâu, tiến lên phía trước một bước ít nhất sẽ có khả năng sống sót, bỗng anh có dũng khí:
"Tống Hàng Hàng, anh thích em! Anh thích em hai năm rồi! Thỉnh cầu em, em hãy cho anh một câu trả lời thẳng thắn đi!"
Như vậy coi là thổ lộ sao? Tống Hàng Hàng thầm nghĩ, nhưng lại nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, đơn giản ngậm miệng không nói.
Cô kinh ngạc với tâm tình của mình bây giờ, nhịp tim đập nhanh, đây gọi là H**g phấn ư? Cô lại H**g phấn vì cậu nhóc ૮ɦếƭ tiệt này tỏ tình với mình?! Hoàn toàn bất động với Đỗ Tử Thăng.
Cô, thích anh? Thích, đến thời khắc tỏ tình mới nhận ra?! Tay cô run run, cảm thấy nếu bây giờ cô mở miệng nói chuyện, nhất định giọng nói cũng sẽ run, cô không nên như thế! Đúng! Cô cần phải cẩn thận suy nghĩ đối sách!
Mắt thấy Tống Hàng Hàng dứt khoát trầm mặc không nói lời nào, Cố Ngự Lâm càng thêm uể oài, ngón tay bấu mạng lên đùi mình, trán nhăn lại, đôi môi không tự chủ được cong lên, như trẻ con giận dỗi.
"Cố Ngự Lâm."
Cuối cùng Tống Hàng Hàng cũng mở miệng, nhưng không nhìn vào mắt anh, "Bây giờ mình không chấp nhận lời tỏ tình của cậu, cậu biết trong lòng mình vẫn chỉ xem cậu là bạn thân ."
Cuối cùng, vẫn thất bại… Cố Ngự Lâm vô lực rũ tay, hận mình vì sao lại nóng vội đánh vỡ mộng cảnh của mình như vậy.
"Nhưng là…" Tống Hàng Hàng dừng một chút, "Mình cho phép cậu tự học với mình, giúp mình mua cơm chiên, mỗi ngày sau khi ăn xong sẽ tản bộ cùng mình, về phần những chuyện khác… Chờ mình quan sát đã, nếu thấy hợp lý hẵng nói!"
Tống Hàng Hàng đắc ý ngẩng đầu lên nhìn anh, "Thế nào? Không chấp nhận coi như xong, mình cũng không miễn cưỡng."
Cố Ngự Lâm ngây ngốc đứng nơi đó, trái tim nhảy loạn, sau đó nhìn như điềm tĩnh bước đến trước mặt Tống Hàng Hàng, tiến tới gần, chợt dùng lực ôm lấy hông cô, ôm cô điên cuồng xoay vòng tròn, Tống Hàng Hàng không kịp phản ứng, không thể làm gì khác là nắm chặt lấy tay anh hét lớn.
Mưa rơi tí tách lên người anh và cô, chiết xạ bảy sắc cầu vồng, nơi chân trời mây đen đã tản đi, ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi xuống, ánh sáng kéo dài trên mặt đất, thật là một bức tranh hạnh phúc tuyệt đẹp.
Sau đó ——
"Ai da!" Một tiếng, trong lùm cây bên cạnh ngã xuống hai người.
Không nghi ngờ chút nào, là hai bạn học nhiều chuyện Y Tuệ và Diệp Nhất Đình.
Ngoại Truyện Cố Ngự Lâm: Lỡ Miệng Dẫn Đến Lời Tỏ Tình
Anh vẫn tin chắc cô sẽ không rời khỏi anh, đã cho rằng cô là sinh mệnh của anh, không thể không tồn tại, nụ cười đáng yêu, lúc ngây thơ ngu ngốc, khi mạnh mẽ, khi lại khóc thút thít không rõ nguyên do.
Lần đầu tiên anh thấy nước mắt cô, cô ôm lấy chân anh vừa buồn cười vừa đáng yêu buộc anh phải thề, cô sẽ nở nụ cười sáng lạn khoe thành tích với anh, cô thổ lộ tâm sự với anh dưới ánh trăng, cô khoác áo ngoài lếch thếch đáng thương ngồi ở cửa phòng ký túc xá mà không về nhà được, là cô cười hì hì kiên quyết bỏ thịt nướng vào phần cơm của anh, là cô chơi trò ném bóng rổ ba điểm với anh…
Những ký ức này, chỉ thuộc về anh và cô, không có người thứ ba.
Anh cho rằng, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cho nhóc ngốc của anh thông suốt.
Lần đầu tiên anh biết sợ, là khi cô luống cuống vì tên nam sinh kia, vẻ mặt anh không đổi, nhưng trong lòng lại dẫy lên sóng biển mãnh liệt, cô, không ngờ lại nhắc tới một nam sinh khác trước mặt anh, không ngờ cô lại hỏi anh có nên tiếp nhận một nam sinh khác hay không.
Vậy anh ở trong lòng cô, được xem là gì? Nỗ lực lâu như vậy, nhưng chỉ từ quan hệ là một cậu em trai, biến thành quan hệ bạn thân đơn thuần thôi sao?
Anh đã từng chắc chắn như vậy, thậm chí chứng kiến tới cảnh bọn họ tay trong tay đi với nhau bên ngoài phòng học, còn tưởng rằng chỉ là cơn ác mộng, tỉnh mộng, tất cả lại trở lại điểm xuất phát.
Nhưng Y Tuệ nói cho anh biết, cô không còn là của anh, bên cạnh cô, đã có người có thể thay thế anh.
Lúc ban đầu, tim anh đau, anh tức giận, nghĩ tới việc trực tiếp đoạt lại cô nhóc ngốc nghếch kia, nhưng khi anh vọt tới cửa phòng học cô, anh nhìn thấy cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, cười nhẹ nhàng nói chuyện với người kia, anh sợ, anh nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô, trong lòng rất vui, chỉ cần cô vẫn giữ được nụ cười này, vậy là đủ rồi, anh nghĩ, vậy là đủ rồi, nếu như người kia có thể khiến cô vui vẻ, anh sẽ không làm khó cô.
Không có cô trong cuộc sống, hình như cuộc sống của anh cũng không có gì thay đổi, vẫn ăn cơm, đi học, giờ tự học buổi chiều vẫn nằm ngủ như cũ, các bạn học đều nói anh là ông cụ non, người khác không dễ nhận ra tâm tình anh đang biến hóa.
Chỉ có chính anh biết, mỗi lần nhìn thấy cô, thấy cô ở trong căn tin ăn phần cơm người kia lấy cho cô, thấy cô nói chuyện cười đùa trên hành lang với người kia, thấy bàn tay nhỏ bé của cô được người kia thân mật nắm lấy, tim của anh, rất đau, đau đến nỗi, chỉ có thể dùng vẻ mặt vô cảm để che giấu.
Anh bắt đầu chủ động xa cách cô, anh bắt đầu chủ động từ bỏ thói quen trước kia, ví dụ như lúc tan học sẽ không kêu cô đi chơi bóng, không hề kéo cô đến sườn đồi nhỏ tâm sự, thậm chí cô đến tìm anh cũng từ chối bằng mọi cách. Sau đó, dần dần, cô không đến tìm anh nữa, anh chỉ có thể giống như tên trộm, núp trong bóng tối lặng lẽ nhìn cô, mỗi lần thấy, lại là một lần đau lòng, nhưng lại không có cách nào từ bỏ.
Người kia, nhất định biết, bởi vì lần đầu tiên chạm mặt ở căn tin, anh chưa hề che dấu th*m mu*n giữ lấy cô ấy, trừ nhóc ngốc kia, trên đời này cũng không có người thứ hai không nhìn ra. Sau đó cô và người kia bên nhau, mỗi lần gặp riêng người kia, anh cũng không hề che giấu địch ý của mình, anh muốn khiến người kia lúc nào cũng nhớ tới mình.
Anh ngây ngốc nghĩ: Chỉ cần có sự hiện hữu của anh, người kia sẽ có cảm giác nguy cơ, mới có thể càng đối xử tốt với cô ấy.
Anh, muốn cô, vẫn luôn tươi cười như vậy, vẫn luôn hạnh phúc như vậy.
Một năm rồi, một năm nhớ nhung, một năm khổ sở, cho đến khi Y Tuệ nói cho anh biết, bọn họ, chia tay. Một khắc kia, phản ứng đầu tiên của anh không phải vui vẻ mà là lo lắng, lo lắng cô nghĩ quẩn, sợ cô đau lòng, Y Tuệ bảo anh đi an ủi cô, anh lại hèn nhát, bọn họ đã rất lâu rồi không nói chuyện nghiêm túc, trong lòng cô, anh vẫn là người bạn thân thấu hiểu cô trước ki sao? Lần đầu tiên, anh hi vọng cô chỉ coi anh là thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt, là bạn thân. Anh muốn nói chuyện với cô, anh muốn cô được vui vẻ.
Cô đi ra phòng học, cô đến gần, cô vươn tay, vỗ bờ vai anh, tựa như ngày trước vẫn làm, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Chỗ cũ?"
Ôi, cảm tạ trời cao, cô còn nhớ rõ, bọn họ có một chỗ cũ.
"Ừ, chỗ cũ." Anh biết nhất định mình đang trưng ra bộ mặt than vô cảm, lần đầu tiên gặp mặt, cô đã gọi anh là "Mặt cương thi" (mặc xác ૮ɦếƭ) , nhưng hiện tại tâm tình anh rất phức tạp, cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Cô rất trực tiếp, "Y Tuệ gọi cậu tới an ủi mình, muốn nói cái gì cứ nói đi, cậu biết mình không thích dài dòng dây dưa mà."
Câu nói này khiến anh yên tâm, nhóc ngốc nói như vậy, rõ ràng cô cũng không khổ sở như lời Y Tuệ nói, lập tức nảy lên ý định trêu chọc cô,"Chỉ có em mới là người dài dòng dây dưa."
Tính tình của cô vẫn không đổi, vẫn không nhịn được phép khích tướng, tức giận mở miệng nói: "Cậu nhóc ૮ɦếƭ tiệt, được! Mình dài dòng dây dưa đó, chỉ có cậu là nhanh nhẹn hoạt bát!"
Anh vội vàng an ủi, "Em đừng tức giận, em nói chuyện vẫn rất nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng trong lòng vẫn dài dòng dây dưa."
Cô không trả lời, không biết lại nghĩ gì, anh muốn tiếp tục hỏi, muốn lý trí hỏi, hỏi cô có phải rất đau lòng không, hỏi cô đã thật sự buông tay với người kia chưa. Anh nói rất nhiều, mặc dù anh cũng không rõ mình đang nói gì.
Anh không kỳ vọng mọi chuyện sẽ quay trở lại như xưa, anh chỉ là mong rằng cô có một cuộc sống hạnh phúc.
Nên anh cũng không nghĩ đến, cô lại kiên định nói với anh…
Rằng cô buông tay, hoàn toàn buông tay.
Sau đó thì sao? Anh đến để an ủi cô, nhưng cô không cần anh an ủi, anh còn có thể làm gì?
Anh ầm ừ nói "Vậy thì tốt", dũng khí trong lòng cũng lặng lẽ biến mất, sau đó từ từ dâng lên một nỗi sợ hãi khác: cô buông tay, có phải cũng đồng nghĩa với việc cô không cần anh nữa hay không, vậy anh cũng không còn lý do đứng ở đây nữa hay không? Anh…, anh sẽ phải rời đi, đúng hay không…
Anh vẫn còn đang do dự, thầm nghĩ sẽ không rời đi, bỗng nhận thấy lùm cây sau lưng hơi rung, sau đó một cái đầu dần dần lộ ra, lại là Y Tuệ!
Không chỉ có cô, còn có Diệp Nhất Đình nửa ngồi bên cạnh, hình như hai người đã ở đây một khoảng thời gian.
Trong lòng anh nghi ngờ, lại thấy Y Tuệ đặt tay che miệng bảo yên lặng, sau đó hé miệng, dùng khẩu hình.
Thổ, thổ lộ? Y Tuệ nói "Thổ lộ" ! Cô, cô ấy nói anh “thổ lộ”?
Anh cực kỳ kinh ngạc, trong lòng rất loạn, nhóc ngốc của anh mới thất tình, nếu anh tỏ tình, có thể sẽ hù dọa cô chăng? Nhưng Y Tuệ là bạn thân của cô, nếu Y Tuệ nói như vậy, nhất định là có chủ ý riêng, chẳng lẽ, chẳng lẽ nhóc ngốc lại nói thích anh với Y Tuệ? Nhưng anh, anh thật sự không thể tin được…
Anh lại nhìn phía sau cô, Diệp Nhất Đình cũng lộ người ra, sau đó cũng dùng khẩu hình như Y Tuệ, bộ dáng kéo Y Tuệ muốn rời đi.
Vừa lúc đó, nhóc ngốc đứng đối diện xoay người, hình như muốn rời đi.
Anh luống cuống, trong đầu chợt trống rỗng, đôi tay không khống chế được mà nắm lấy tay cô lớn tiếng nói: "Vậy tôi thì sao? Hàng Hàng, lâu như vậy, em có biết trong lòng tôi nghĩ gì không? Tôi vẫn cho rằng tôi có thể chờ, tôi ngu ngốc cho rằng em sẽ đứng yên ở đó, nhưng thiếu chút nữa em đã rời đi, em có biết tôi sợ hãi đến thế nào không?"
Nhưng sắc mặt cô thay đổi, lui về phía sau mấy bước, bàn tay nhỏ bé vội vàng rút khỏi tay anh.
Anh chưa bao giờ tỏ tình với ai, từ nhỏ đến lớn, anh chỉ thích cô gái này, trong lòng anh rất sợ hãi, cô làm vậy là có ý gì? Cô làm vậy, có phải là vì cô không thích? Muốn cự tuyệt anh?
Không dám lần nữa nắm lấy tay cô lần nữa, sợ cô chạy đi, sợ rằng đến cả bạn bè anh cũng không làm được.
Hai người giằng co, anh không biết làm gì. Trong nháy mắt, trong lòng anh chợt bùng lên dũng khí, còn có thể thế nào! Không thể hèn nhát hơn nữa! Anh tiến lên phía trước một bước.
"Tống Hàng Hàng, anh thích em! Anh thích em hai năm rồi! Thỉnh cầu em, em hãy cho anh một câu trả lời thẳng thắn đi!"
Không có tiếng trả lời, anh nhìn cô chăm chú, nhưng cô vẫn im lặng.
Vậy là thất bại ư, anh chán nản nghĩ, ngón tay bấu mạnh vào chân mình, anh không muốn rơi lệ, đau, thì cứ đau đi.
Cô lên tiếng, chậm rãi, nhưng lại là những từ động trời với anh.
"Không chấp nhận" , "Bạn thân"…
Vô lực rũ tay xuống, tâm, đau như cắt.
Ha ha, vô luận cố gắng như thế nào, anh, chung quy, chỉ là, bạn thân.
"Nhưng là… "
Anh ngẩng đầu lên, “nhưng” gì? Còn có gì nữa?
"Mình cho phép cậu tự học với mình, giúp mình mua cơm chiên, mỗi ngày sau khi ăn xong sẽ tản bộ cùng mình, về phần những chuyện khác… Chờ mình quan sát đã, nếu thấy hợp lý hẵng nói!"
Trái tim của anh cuồng loạn, ngơ ngác nhìn cô, cô đắc ý ngẩng đầu lên nhìn anh, "Thế nào? Không chấp nhận coi như xong, mình cũng không miễn cưỡng."
Ngay sau đó, anh từ từ tiến đến trước mặt Tống Hàng Hàng, lại gần, chợt dùng lực ôm lấy hông cô, ôm cô điên cuồng xoay vòng tròn. Cô hét chói tai trên đình đầu anh, vang xa nơi sườn đồi, anh nghĩ thầm, đây là giọng nói tuyệt với nhất trên thế giới!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc