Thành Phố Mùa Tuyết Tan - Chương 15

Tác giả: Dương Liễu Liễu

Huyền bắt mọi người đi làm như bình thường, công việc không thể để ứ đọng được nữa. Mỗi tối sẽ thay một người đến nói chuyện và ngủ lại với Liễu. Cuối tuần thì mọi người sẽ cùng nhau họp lại. Tuần đầu tiên vượt qua thật khó khăn. Tuy đã cố gắng làm ra mọi chuyện bình thường nhưng không khí u trầm bao trùm nặng nề. Chưa bao giờ căn nhà chung lại chống trải và vô vị như vậy. Bữa cơm không đầy đủ, phòng khách lạnh tanh không tiếng cười đùa…
Thành Phong không an tâm để lại Trà một mình trong thời gian này nhưng anh bắt buộc phải đi công tác bên Mĩ một tuần. Nhìn cô dạo này hốc hác xanh xao làm anh xót xa.
-Ngoan đợi anh về, anh sẽ bù cho em.
Trà nhìn anh ngượng ngạo gật đầu. Nhìn cô, anh không kìm lòng được mà ôm lấy. Giá như Liễu tỉnh lại thì mọi chuyện…
-Hưa với anh không được bỏ bữa được không?
Cô vùi sâu vào *** anh gật đầu…
***
21h tại sân bay….
Đạt đã chuẩn bị sẵn x echo Thành Phong. Anh đưa hành lý cho nhân viên, còn mình thì ngồi luôn vào xe.
-Đạt! Lái xe đi. Giờ cô ấy đang ở đâu..
-Bệnh viện. Anh muốn đến đó bây giờ à?
-Ukm. Chạy nhanh lên.
Qua gương, Thành Phong xoa thái dương, gương mặt thoáng mệt mỏi. Nhưng anh muốn gặp Trà bây giờ. Một tuần không gặp, không được ngửi mùi hương trên người cô, anh thấy rất khó chịu…
-Anh chợp mắt chút đi, đến nơi em sẽ gọi..
Thành Phong gật đầu chợp mắt. Đạt lái xe vào đường thành phố. Hà Nội đang rét căm căm, mặc mỗi chiếc áo vest quả là không đủ ấm. Đang lái xe bỗng điện thoại kêu, Đạt nhìn giám đốc đang ngủ say nên muốn tắt đi. Điện thoại ở ghế sau, anh giảm tốc độ, với tay ra sau. Nhưng tiếng chuông đã đánh thức anh. Anh mở mắt nhìn về phía trước, đôi đồng tử mở to:
-Đạt! Lái xe..
Đạt giật mình quay ra. Chiếc ô tô đằng trước không hiểu lý do gì phóng với tốc độ cật lực. Đạt tròn mắt, khoảng cách chỉ còn 2m. Anh quành nhanh tay lái sang hướng khác. Chiếc xe kia liều ૮ɦếƭ lao đến như muốn tự sát.
Rầm….
Chiếc xe xủa Thành Phong bị hất tung, lăn ra khỏi làn đường, đập vào rào chắn. Một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt thiêu rụi chiếc ô tô…
***
Oanh đi trực, chỉ còn mình Trà ngồi trong phòng đọc tin mới nhất cho Liễu nghe. Liễu làm phóng viên mà, phải cung cấp thông tin cho cậu ấy chứ. Dù không đứng dậy, nói chuyện cười đùa được nhưng Liễu sẽ nghe được những gì cô nói. Hoàng Trân từ ngoài bước vào, anh vẫn còn mặc nguyên đồ. Trà đoán là anh từ công ty về thẳng đây. Bé Thu đã xuất hiện. Trân đã thuê một hộ lý chăm sóc cho nó. Cuối tuần, nó được đến thăm Liễu.Trà đứng dậy, nhường chỗ cho anh.Ánh mắt dịu dàng của Hoàng Trân nhìn Liễu làm cô nhẹ lòng.
-Anh ăn tối chưa?
-Tôi chưa.
-Anh đợi chút, tôi sẽ đi mua đồ ăn về đây. Nếu anh bỏ bữa là Liễu giận anh đấy.
Trà ra ngoài, tiện tay khép cửa. Dù sao Hoàng Trân cũng là một chàng trai tốt. Liễu như vậy mà anh ta vẫn một lòng chăm sóc. Quả là hiếm có! Trà gặp Oanh ngoài hành lang:
-Sao lại ra đây?
-Hoàng trân đến, tớ ra mua chút đồ ăn cho cậu ta.
“gom se mari ga han jibbe iso
Appa gom, omma gom, aegi gom…”
Trà giật mình bời tiếng điện thoại kêu. Bài nhạc chuông “ba con gấu” này là Liễu cài cho cô. Khóe miệng cô bỗng nhếch lên một nụ cười hiếm hoi. Oanh huỵch vào tay Trà:
-Cười gì? Nghe đi chứ..
Là số lại nha. Trà bấm máy nghe.
-Aloo…
Bên trong tiếng điện thoại, giọng gấp gáp:
-Cô hai… Cậu chủ bị tai nạn giao thông…
Cánh tay cô buông thõng xuống, chiếc điện thoại rơi xuống sàn, tự ngắt những tiếng tút dài. Chân cô run run, muốn quỵ xuống. Oanh đỡ aty cô, hốt hoảng:
-Trà! Sao vậy?
Trà nói như bị hụt hơi:
-Thành..nh Phong..ng! Anh ấy…anh ấy bị tai nạn giao thông.
Dầu óc cô như lăn xuống vực thẳm. Trà đứng thẳng dậy, hai mắt mở to, lắc lắc đầu:
-Không được! Không thể như thế được.
Trà lao ra khỏi bệnh viện, chiếc xe cấp cứu còi kêu từng hồi dài đi vào. Một đoàn áo đen chạy theo chiếc xe cấp cứu. Trà nhận ra Tôn, quản gia nhà Thành Phong, người vừa gọi điện thoại cho cô.Bệnh nhân nhanh chóng được đưa xuống khỏi xe cấp cứu. Ông Tôn chạy theo, trá tim Trà như bị P0'p nghẹt. Người nằm trên chiếc giường đó là Thành Phong của cô. Cô không nhận ra nước mắt đang giàn giụa. Cô chạy đến bên người quản gia, ông nhìn Trà, một chút sững lại rồi gật đầu:
-Cô hai.
Một đám y tá đẩy chiếc xe nằm của Thành Phong vào trong bệnh viện. Trà chạy theo, sững lại, nhìn người năm trên xe. Khuôn mặt bị cháy xém một nửa, người cũng bị đen một phần trước ***, chiếc áo sơ mi trắng vừa đen vừa lẫn với máu. Trông thật kinh hãi. Đây là Phong? Thành Phong của cô sao?
Không phải… Không thể như thế được… Cô hét lên:
-KHÔNG…
Oanh nhìn trà shock, cô nhanh chóng tìm đến chỗ Trà, ôm lấy Trà đang lắc đầu nguầy nguật như bị điên, miệng lảm nhảm:
-Không… Không…!
-Cậu bình tĩnh, bình tĩnh nào…
Trà vùng vẫy, chạy theo chiếc xe cấp cứu mà gọi:
-Thành Phong…
Cô ôm lấy tay đầy máu của anh, nhất quyết không buông. Ông Tôn ôm lấy cô, kéo cô ra để bác sĩ đưa Phong vào phòng cấp cứu . Trà vùng khỏi tay ông Tôn, lao vào cánh cửa phòng cấp cứu đã đóng chặt, tay đập lien tục lên cửa mà gào thét:
-Trả đây! Trả Phong cho tôi… Huh…huh…
-Cô hai. Cô bình tĩnh. Cậu chủ sẽ không sao.
Một chiếc xe nằm khác đưa Đạt vào phòng cấp cứu bên cạnh. Trà túm lấy áo ông Tôn mà kéo giật:
-Các người đã làm gì hả? Làm gì mà để anh Phong bị tai nạn hả?... Nói mau.
-Cô hai. Tôi xin lỗi. Xin cô bình tĩnh lại.
Trà đang bị shock nặng, cứ kéo cổ ông Tôn mà quát lên:
-Bình tĩnh? Ông bảo tôi bình tĩnh kiểu gì bây giờ hả?
Trà mở chừng chừng mắt, cánh tay buông lỏng cổ áo ông Tôn, rồi ngã xuống bất tỉnh. Tiếng y tá hét lên:
-Có bệnh nhân shock bất tỉnh. Mau cấp cứu…
Bệnh viện được phen hỗn loạn. Ông Tôn sợ xanh mặt, nhanh chóng cho người đi điều tra kẻ đã đâm xe. Chắc chắn không phải vô tình mà là đã có người sắp đặt..
Trà mê man đến tận 3 ngày sau mới tỉnh. Mọi người lo sót vó. Mến nguyền rủa bệnh viện. Đúng là xui xẻo, hết chuyện này rồi đến chuyện kia. Trà vừa tỉnh đã lao luôn xuống giường. Đầu cô choáng vánh nhưng mặc kệ. Cô muốn đi tìm Thành Phong. Oanh ngăn lại:
-Cậu không được đi…
-Tại sao? Tớ muốn gặp Phong. Anh ấy sao rồi? Cậu tránh ra đi.
Nước mắt Trà đã giàn giụa. Mọi người đau đến xé lòng. Huyền cắn môi nhìn Oanh:
-Để nó đi đi. Nó cần đối diện.
Oanh đau lắm nhưng lắc đầu:
-Không được.
Trà khóc lóc, quỳ sụp xuống mà nức nở:
-Oanh! Tớ xin cậu đấy. Hãy cho tớ gặp Phong.
Mấy ngày mê man, cô mơ giấc mơ khủng khiếp: Thành Phong bị hóa thành quỷ dữ, Thành Phong ૮ɦếƭ rồi, Thành Phong không thể ở bên cô được. Cô giãy giụa để thoát khỏi cơn mê man nhưng bất lực. Cô rất sợ, sợ mất Phong. Huyền cắn môi để không khóc nhưng ai kia đã khóc rồi. Oanh cúi xuống, cầm lấy hai vai Trà, kéo Trà đứng dậy:
-Cậu phải thật bình tĩnh.
Trà lau nước mắt, gật gật đầu.
Qua dãy hành làng đến phòng VIP, mọi người dừng lại trước tấm kính trắng. Bên trong phòng, Phong đang nằm đó, im lìm lạnh lẽo. Trà chạm tay lên mặt kính rồi rồi một mình đi vào phòng. Bước chân cô chầm chậm. Nửa khuôn mặt của Phong bị bỏng đỏ lên, chân và tay thì phải bó bột lại.
Trà đứng đó, ngám nhìn Phong. Đây là Phong của cô chỉ sau một tuần không gặp sao? Sao anh lại thế này? Tên xấu xa.
Ông Tôn bước đến cùng hai người trung tuổi khác. Oanh ra dấu cho ông im lặng. Thế nhưng người phụ nữ trung niên hét lên rồi đưa tay che miệng, gục đầu vào người đàn ông còn lại. Hóa ra đây là bố mẹ của Phong.
Trà gẩn ngơ nhìn anh, chạm vào khuôn mặt bỏng rát của anh. Nỗi đau đớn truyền vào cơ thể, nhức nhối lắm. Cô bật thốt:
-Thành Phong! Em Xin lỗi…
Cô ôm lấy người anh, khóc nức nở.
Oanh dìu Trà ra phòng khách bệnh viện. Đây là lần đầu tiên cô gặp bố mẹ của Phong. Cô chẳng nói câu nào, đầu óc thẫn thờ. Bà mẹ có vẻ yếu đuối, ngất lên ngất xuống. Thành Phong có vẻ giống bố hơn, nhìn vào có chút lạnh lùng vô cảm. Từ lúc biết con trai bị tai nạn, ông chưa hề biểu lộ cảm xúc gì. Gặp Trà, ông mới mở miệng, không phải hỏi han chia sẻ mà là…
-Thành Phong như vậy, cháu định thế nào?
Mọi người ngẩn ra.
Ý ông ta là gì?
Trà ngẩn đầu nhìn ông: định thế nào là định thế nào? Giọng ông trầm lạnh, mang ra sự lạnh lùng khí chất của người đàn ông từng trải trên thương trường.
Tiếng Trà nhỏ nhưng ngữ điệu chắc chắn:
-Ngoài việc ở bên cạnh anh ấy ra,cháu chẳng làm được gì cả.
Nói xong, cô đứng dậy, bước một mạch ra khỏi phòng. Cô không vè phòng nghỉ mà cũng không sang phòng Thành Phong. Cô đi ăn. Ba ngày hôn mê, bây giờ cô thục sự rất đói. Cô phải thật khỏe mạnh mới có thể ở bên chăm sóc anh ấy được. Cô yêu một Phong hoàn mỹ.
Dù rất khó khăn để tiếp nhậ nhưng cô yêu anh, nhất định sẽ chấp nhận tất cả những thứ thuộc về anh.
Lúc này là lúc cô phải suy nghĩ thật chin chắn về tình yêu bao năm qua…
Mọi người đứng nhìn Trà đằng xa. Nhìn bề ngoài, Trà có vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại tiềm tang một sức mạnh phi thường. Một tâm hồn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bố mẹ Thành Phong hơi mỉm cười nhìn con người nhỏ bé kia đang hừng hực ăn cơm.
-Thành Phong không nhìn nhầm người đâu. Kệ nó đi.Chúng ta về Mĩ thôi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc