Thành Phố Mùa Tuyết Tan - Chương 07

Tác giả: Dương Liễu Liễu

Chiếc xe hơi nổi trội giữa long đường cao tốc cứ phóng vun ✓út về phía trước. Ánh tịch dương đã bắt đầu buông xuống thành phố, màu cam hồng ấm áp rải xuống. Người trong xe vẫn ngồi im, nhắm chặt mắt, long thầm cầu mong người bên cạnh đừng lên cơn điên nữa. Nếu không cô mất mạng như chơi.
Mến lo lắng thừa thãi.
Với một tay đua cỡ lớn như anh thì việc tránh một chiếc xe tải là việc quá đơn giản. Nhưng anh không ngờ người ngồi cạnh anh lại nhát gan đến thế. Bình thường thì mạnh mồm lắm. Ai ngờ gặp chuyện thì nhắm mắt tụng kinh. Anh cất giọng cao ngạo:
-Sợ gì chứ. Diêm Vương chưa chấm số anh và em đâu. Mở mắt được rồi đấy.
Cô tí hí mắt xem tình hình. Có vẻ ổn thỏa, cô liền mở to mât. Chiếc xe tải suýt đâm ban nãy đang ở đằng sau chạy hướng ngược lại. Hai tên cảnh sát trực khu ban nãy đi môt đuổi theo, tốc độ chẳng kém gì.
-Cảnh sát vẫn bám theo, làm gì bây giờ?
-Bọn nhãi nhép, không đáng bận tâm.
Anh tiếp tục tăng ga. Đã đến vạch cuối cùng. Xem phim hành động bao lâu, lần đầu được trải nghiêm, Mến có vẻ rất thích thú, cười tủm tỉm. Nhnf cảnh trước mắt cứ vun ✓út trôi qua thật là thú vị. Việt Anh không thể hiểu nổi vừa nãy còn nhắm tịt mắt, giờ đã cười rồi. Đàn bà đúng là khó hiểu.
-Cười gì? Không sợ à?
Mến lắc đầu: -Hì. Mấy khi được làm nữ chính trong phim hành đông. Phải tận hưởng chứ. Hihi
Anh bó tay. Anh đã bỏ xa 2 cảnh sát ngu ngốc đó. Một thoáng đã không thấy họ đâu nữa.Anh giảm tốc độ chở cô dạo quanh thành phố. Lúc này ánh hoàng hôn đã bao trùm toàn bộ. Mến hết căng thẳng cũng là lúc cô nhận ra vấn đề: bụng cô đang réo; cô đói nên chẳng có hứng thú đi dạo cùng anh ta.
Bắt gặp ánh mắt của Mến đang nhìn, anh ta ngạc nhiên:
-Gì vậy?
-Lúc khác đi tiếp. Chúng ta dừng lại đi. Tôi đói rồi!
Thế mà anh nghĩ cô đang ngắm mình. Anh lái xe đứ cô vào một nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố. Anh đã đặt phòng trước rồi. Người quản lý nhìn thấy anh liền chạy ra, mặt mày hớn hở:
-Giám đốc Việt Anh! Thật vinh dự cho nhà hàng chúng tôi được tiếp đón ngài.
Việt Anh gật đầu cao ngạo. Mến đi đằng sau rủa thầm: Đúng là đại gia có khác, đi đâu cũng được tiếp đón nồng hậu. Tên quản lý cười toét miệng ra đến mang tai, dẫn hai người đến một phòng VIP rối ra ngoài.Anh lịch sự kéo ghế cho cô rồi ngồi phía đối diện. Như thế anh có thể quan sát được mọi đọng tác của cô.
Trong lúc đợi món ăn được đưa lên, Mến tranh thủ nhìn kết cấu căn phòng: ánh sáng phát ra chủ yếu là từ nến, có chút hoa tươi. Cách bài trí mang hơi hưởng cổ điển rất hài hòa. Giờ cô mới để ý dưới chân được rải một lớp hoa hồng.Khung cảnh cực kì lãng mạn nhưng với cô thì thật là lãng phí. Mất tiềm mua hoa để làm gì rồi giẫm đạp lên nó.
Món ăn sơn hào hải vị được bày lên bàn. Lúc này cô chẳng còn để ý gì nữa, cũng không thèm ngẩng lên nhìn anh chứ đừng nói chúc anh ăn ngon miệng. Cô tập trung vào chuyên môn.
Việt Anh rất khó chịu. Chẳng lẽ anh lại không hấp dẫn hơn đồ ăn hay sao? Mất bao công đặt phòng rồi trang trí mà chẳng nhận lại được sự đáp trả nào cả. Anh đang nghi ngờ người ngồi trước mặt anh có phải con gái không vậy? Anh ngán ngẩm:
-Em ăn ngon miệng…
Tuy rất tập trung vào chuyên môn nhưng không có nghĩa là cô không để ý những gì xung quanh. Cô đáp lại anh ta rất từ tốn:
-Không có anh chúc tôi vẫn ngon miệng như thường.
Anh ngán ngẩm.
Một tuần mới bận rộn. Bệnh viện không lúc nào ở tình trạng dễ thở. Oanh bước ra khỏi phòng phẫu thuật, đã đến giờ ăn trưa. Làm nghề này nhiều lúc rất áp lực, nhiều lúc bệnh nhân đông khiến cô không có thời gian nghỉ ngơi. May chiều nay không có ca phẫu thuật nào, cô được nghỉ để lấy lại tinh thần.
Đang đi thì tiếng Ngọc Minh gọi cô đứng lại. Cô đứng chờ anh bước đến. Giờ cô rất mệt, không muốn tiếp chuyện ai cả. Dù viện trưởng có đến trước mặt cô thì cũng thế cả thôi.
-Có chuyện gì vậy?
-Đi ăn trưa với anh..
Cô đảo mắt sang xung quanh. Cô không muốn ai hiểu làm rằng cô công tư không phân minh. Cô lắc đầu từ chối anh, ánh mắt cô cương quyết:
-Tôi sẽ về nhà bây giờ. Hẹn gặp anh ngày mai.
Cô quay người bước đi nhưng Ngọc Minh đâu dễ dàng buông tha như vậy. Anh vẫn không thể hiếu nổi tại sao không chịu chấp nhận anh. Xét về mọi góc độ tiêu chuẩn, anh đều có cả: Kinh tế ổn định, đẹp trai phóng khoáng, gia đình công chức nhà nước, lại chưa yêu ai lần nào. Hai mươi tám năm nay anh chưa hề bị bóc tem. Vậy mà cô chẳng mảy may cân nhắc. Xem chừng cú này khó đây.
-Tối nay em rảnh không?
Chẳng phải nghĩ: -Không! Tối nay tôi bận.
Ngọc Minh chẳng thèm chấp thái đọ lạnh lùng xa cáh của cô. Anh cười đầy ẩn ý: -Tối nay anh qua đón em. Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.
Oanh lừ mắt khó chịu:
-Ngoài giờ làm việc, anh không có quyền ra lệnh cho tôi.
Tuyên Bố xong, Oanh đi thảng ra khỏi bệnh viện.
Nhìn theo bong cô, anh không còn khó chịu gì nữa. Oanh chính trực và nghiêm túc chứng tỏ khi yêu ai cô ấy cũng có trách nhiệm và tuyệt đối trung thành. Người như vậy rất hợp với anh. Tuy anh không thể đánh đổ bức tường thành kiên cố trong Oanh nhưng anh vẫn tin rằng một ngày nào đó Oanh sẽ phải tự páh bỏ nó, tình nguyện ở bên anh. Anh nhất định không bỏ cuộc. Oanh chỉ có thể thuộc về anh mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc