Thành Phố Hoang Vắng - Chương 14

Tác giả: Thi Định Nhu

Tiếp xúc với người dưng là thế đấy. Chỉ vì một câu nói, bạn sẽ thích một người nào đó, cũng chỉ vì một câu nói mà ghét một ai đó, và quyết định từ nay về sau không qua lại nữa.
Nhưng Thái Hồng tự nhận mình là người lý trí, người lý trí sẽ không để những chuyện phi lý trí ảnh hưởng đến mình. Cô nhớ đến câu nói của cô Quan Diệp: “Quý Hoàng có lòng tự tôn rất cao và rất kiêu ngạo đấy.”
Có lẽ Quý Hoàng vẫn luôn cao ngạo như thế, chỉ là cô không phát hiện ra. Nếu đó là tính cách của anh, cô càng hiểu rõ sớm chừng nào thì càng tốt chừng đó, huống chi đây cũng chẳng phải lần đầu hai người đấu khẩu vì vấn đề học thuật.
Thái Hồng quyết định coi lần xung đột này là “bất đồng học thuật”. Xét thấy biểu hiện của Quý Hoàng với cô trước giờ luôn được điểm cộng, bất giờ đột nhiên xuất hiện một điểm trừ, cũng nên cho anh một cơ hội sửa sai.
Thái Hồng đến thư viện mượn vài quyển sách, sau đó đến phòng nghỉ hâm nóng cơm, cầm hộp cơm quay lại văn phòng, phát hiện Quý Hoàng cũng đang ở đó ăn cơm trưa. Vẫn là mấy món cũ, một cái đùi gà, nửa bát cơm, một cốc nước lọc, một quả dưa chuột. Anh ăn rất chậm rãi, rất nghiêm chỉnh, giống như đó là một sự hưởng thụ.
Thái Hồng khẽ thở dài: “Một người viết ra những thứ rác rưởi không sao, nhưng nếu thức ăn cũng là rác rưởi thì… cuộc đời anh ta thực sự là thê lương quá.”
Khẳng định dụng ý của câu nói này chỉ là trêu chọc mình, Quý Hoàng ngẩng lên nhìn cô, rồi cúi xuống ăn tiếp.
Cô bước đến bên cạnh anh, cúi người, ghé sát vành tai anh, nói: “Thầy Quý, chưa có người nào dám ném bài viết của tôi vào sọt rác. Chưa bao giờ!”
“…”
“Chưa bao giờ có người sỉ nhục công việc và năng lực nghiên cứu của tôi.” Cô đanh giọng nói.
Quý Hoàng điềm tĩnh nhặt lại xấp giấy đã bị vo tròn trong sọt rác, vuốt thẳng, trả lại cô: “Đem gửi đi. Tổng biên tập là Tô Thiếu Bạch. Chúc cô may mắn!”
“Tô Thiếu Bạch?” Trong giới học thuật, chỉ cần nghe đến cái tên này mặt ai cũng biến sắc, nói gì đến người chưa từng trải qua sự đời như Thái Hồng, sắc mặt cô liền trở nên trắng bệch.
“Cô mới nghe ý kiến của tôi mà đã tức giận như thế rồi thì khi nghe ý kiến của Tô Thiếu Bạch chắc chắn muốn treo cổ cho xem.”
Nói rồi anh cúi đầu ăn cơm tiếp, nhưng dáng vẻ ăn cơm một cách ngon lành của anh lại khiến cô sôi máu.
Cô đưa tay giật lấy hộp cơm của anh, ném thẳng vào sọt rác.
Quý Hoàng cau mày: “Sao cô ném cơm trưa của tôi? Tôi nghĩ chẳng qua chúng ta tiến hành thảo luận về học thuật thôi, có cần thiết phải biến thành hình thức bạo lực thế này không?”
“Rác rưởi thì đương nhiên phải cho vào nơi đựng rác rồi.”
“Cô Hà, ban nãy cô nói, không cần quá để ý đến lòng tự trọng của cô…”
“Anh không cần phải quá để ý đến lòng tự tôn của tôi, nhưng anh không được coi thường lòng tự tôn của tôi. Quý Hoàng, tôi là đồng nghiệp chứ không phải học sinh của anh.”
Anh xòe hai bàn tay ra: “Tôi tưởng cô muốn nghe ý kiến của tôi, tôi cũng đã nói ý kiến của tôi chưa chắc đã sâu sắc. Nếu cô không thích nghe thì cứ việc coi như tôi chưa nói.”
Cô hít thở vài cái: “Được lắm, Quý Hoàng, anh… anh rất thú vị. Nói thử xem, anh sẽ làm gì để bù đắp lại lỗi lầm của mình?”
Anh không hiếu: “Tôi? Lỗi lầm?”
“Đứng trên góc độ học thuật mà nói thì đó là anh hạ nhục tôi.”
“Nghiêm trọng đến mức đấy sao?”
“Đúng! Anh phải xin lỗi tôi!”
“No!”
“Anh nhất định phải sửa giúp tôi bài viết này, đến bao giờ nó được đăng trên tạp chí thì thôi.”
Vừa nói xong, Thái Hồng cũng cảm thấy mình đang gây rối vô cớ, thậm chí còn hơi bắt chẹt người ta.
“Cái gì?”
“Anh phải giúp tôi chỉnh sửa bài viết này.”
Anh nhìn cô, nhìn đồng hồ, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chỉnh sửa thì được, nhưng tôi sẽ là tác giả chính.”
“Anh không được đề tên.”
“Tại sao? Cái này gần như tôi viết lại toàn bộ.”
“Bất luận anh chỉnh sửa thế nào, bài viết này vẫn là của tôi. Anh bắt buộc phải sử dụng trên bảy mươi phần trăm nội dung bản thảo.”
“Cô Hà, cô thấy tôi giống nhà ảo thuật ư?”

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
“Sao lại không giống? Chẳng phải anh nói bài này không hay sao? Biến đá thành vàng không phải sở trường của nhà ảo thuật hay sao?”
“No.”
Cô chú ý đến cách biểu đạt kỳ quái của Quý Hoàng. Bởi trong tình huống này, nói “Đừng có hòng!” có vẻ quá bất lịch sự, nói “Không!” có vẻ quá kiên quyết, nói “Không được!” lại có vẻ quá nhu nhược. Cho nên anh dùng một từ “No” của tiếng Anh để khái quát hết cả ba loại biểu đạt trên.
“Sẽ không mất công lắm đâu, tôi đã viết được bảy mươi phần trăm rồi, anh chỉ cần bổ sung ba mươi phần trăm còn lại là được.”
“No.”
Cô không nhúc nhích, đôi mắt mở to đau đáu nhìn anh, chiêu này gọi là “lời nguyện cầu của thiếu nữ”, không ai có thể chống đỡ trước ánh mắt này. Quả nhiên, Quý Hoàng cũng phải chào thua trước ánh mắt lấp lánh như nàng tiên hoa ấy.
“Thế này đi”, cuối cùng anh nói. “Cô tự viết, tôi hướng dẫn cho cô.”
Thái Hồng được thể lấn tới: “Này, anh hãy chú ý cách nói nhé. Chúng ta là đồng nghiệp, vào làm việc cùng năm, tuổi nghề ngang nhau, chẳng ai thấp hơn ai cả, sao lại gọi là “hướng dẫn” được chứ? Cùng lắm chỉ là “nghiên cứu, thảo luận giữa đồng nghiệp với nhau”…”
Anh im lặng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thái Hồng tuyệt vọng, đó là một tạp chí uy tín của giới học thuật, nếu có bài đăng trên đó thì sẽ rất thuận lợi, vì vậy cô chẳng có lý do gì để sĩ diện hão mãi: “Được thôi, thầy Quý, nhờ anh hướng dẫn cho tôi.”
Anh uống nửa cốc nước: “Nửa tiếng nữa tôi có tiết, sau khi hết tiết sẽ thảo luận với cô, được không?”, nói rồi uống cạn nửa cốc nước còn lại.
Không kiềm chế được, cô hỏi: “Sao anh uống nhiều nước thế? Khát nước à?”
“Tôi chưa ăn no.”
“Á, xin lỗi anh!” Thái Hồng liền đưa hộp cơm của mình cho anh. “Anh ăn suất cơm trưa của tôi đi. Thịt bò ngũ vị, ớt xanh xào. Gần đây tôi ăn kiêng, mới ăn một quả táo, tôi không đói. Thật đấy!”
Anh thoáng ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không ăn được. Tôi bị… dị ứng hạt tiêu.”
Cô ngớ người, cô chưa bao giờ nghe nói có người bị dị ứng hạt tiêu. Nhưng cô nhớ đến một chuyện khác.
Quý Hoàng không bao giờ viết bảng, dù chỉ một chữ. Những câu quan trọng anh sẽ đọc lại nhiều lần, còn hỏi sinh viên “ghi xong chưa?”, nhưng tay anh hầu như không bao giờ chạm vào phấn viết bảng. Chính vì điều này mà bọn học trò đều nghĩ anh rất ngầu.
“Anh cũng bị dị ứng phấn viết bảng, đúng không?”
“Tôi bị hen suyễn”, anh nói. “Dạng nhẹ.”
“Chuyện anh giúp tôi sửa bài có ảnh hưởng đến bệnh của anh không?”
“Không.”
“Thế anh thích ăn gì?” Thái Hồng chống khuỷu tay lên bàn, nhoẻn miệng cười dịu dàng. “Tôi đi mua cho anh. Thịt gà luộc nhé? Nhà ăn phía Đông làm ngon lắm. Anh nhất định phải ăn đấy, tôi mời!”
“Tại sao khi nghe tôi bị hen suyễn cô lại cười?” Quý Hoàng hỏi.
“…”
“Nhớ rồi”, anh nói. “Cô Hà thích kiểu đàn ông dễ bị tổn thương.”
Anh quan sát cô với vẻ mặt kỳ lạ, nụ cười thấp thoáng, ánh mắt xa xăm ngút ngàn.
Trêu chọc? Chế nhạo? Châm biếm? Đùa cợt? Cô cố gắng phân biệt nhưng chỉ là công cốc. Khi nhìn kỹ lại thì mọi thứ đã tan biến như khói mây, ánh mắt anh lại trở về vẻ sau lắng, tĩnh mịch thường ngày.
Cô mê mẩn nhìn anh, đời này cô chưa từng bắt gặp ánh mắt nào như thế. “Tôi đi mua cơm.” Cô nói.
Sau khi ăn xong cơm với thịt gà luộc và đĩa trái cây Thái Hồng mua về, Quý Hoàng lên lớp. Thái Hồng lấy từ trong tủ ra chiếc thảm ngủ, nằm trên sofa ngủ trưa. Cô hồi tưởng lại trận khẩu chiến xảy ra bạn nãy, sao cứ thấy giống cô lấy cớ giao lưu học thuật để tiếp cận Quý Hoàng? Cô tưởng rằng cùng chung một văn phòng sẽ nảy sinh nhiều thứ, vậy mà cả tháng trời trôi qua vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Trừ khi có tiết dạy, bình thường Quý Hoàng rất hiếm khi đến trường. Để cô được thoải mái ngủ trưa, anh gần như tránh đến văn phòng. Dù có gặp nhau một, hai lần trong tuần thì cũng chỉ gật đầu chào hỏi xã giao, rồi tán gẫu vài câu về thời tiết, cây cỏ… vậy thôi.
Chàng trai mang đến cảm giác mát lạnh như bạc hà ấy khiến Thái Hồng say như điếu đổ, cứ ngóng trông, đợi chờ lần nữa hai tâm hồn gặp nhau.
Nửa tiếng sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Là Hàn Thanh.
“Thái Hồng, có thể nhờ cậu một chuyện không?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện gì?”
“Thứ Sáu Hạ Phong có cuộc phỏng vấn, công ty truyền thông Thái Vũ tuyển một trưởng phòng kế hoạch.” Cô dừng một lát rồi nói: “Mình tìm trên mạng, biết Thái Vũ trực thuộc tập đoàn Nguyên Hựu, cậu có thể đánh tiếng với Đông Lâm giúp mình được không?”
“Công ty truyền thông Thái Vũ?” Thái Hồng nói. “Hạ Phong làm ở báo tỉnh không thoải mái sao? Đấy là đơn vị hành chính, môi trường làm việc cũng được đấy chứ. Đi làm ở những công ty truyền thông như thế này, tiền thì nhiều nhưng rủi ro cũng cao, lại nhiều áp lực.”
“Thái Hồng, tiền trả góp nặng như thế, tiền lương của mình lại ba cọc ba đồng, dựa vào thu nhập của anh ấy ở phòng quảng cáo thì không biết bao giờ mới trả xong. Huống chi…” Hàn Thanh thoáng ngập ngừng, thấp giọng nói: “Mấy hôm trước, cấp trên của Hạ Phong lại nói bóng gió rằng, không vừa ý với doanh số của anh ấy, có khả năng sẽ điều sang bên công đoàn. Ở chỗ anh ấy, toàn những người sắp nghỉ việc mới bị tống vào đó.”
Thái Hồng lưỡng lự: “Mình có thể gọi điện giúp cậu, nhưng thái độ của Tô Đông Lâm thế nào thì mình không biết đâu nhé!”
“Chỉ cần cậu xin anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ nhận lời.” Hàn Thanh nói. “Tình cảm của hai người rành rành ra đó.”
Những lúc như thế này không thể không giúp, Thái Hồng liền gật đầu: “Được. Mình gọi điện cho anh ấy, lát nữa mình trả lời cậu.”
Cúp máy, chợt một cảm giác hồi hộp vô cớ trào lên trong lòng Thái Hồng. Mấy năm nay, sở dĩ quan hệ giữa cô và Đông Lâm thân thiết đến mức không giấu nhau chuyện gì chính là bởi vì cô chưa từng xin anh bất cứ thứ gì, hoặc nhờ vả anh chuyện gì, dù biết nhà họ Tô giàu có và quyền thế.
Cho dù có vài cuộc giao dịch nho nhỏ giữa cô và Đông Lâm, chẳng hạn như chuyện viết hộ thư tình, thi hộ, trước giờ đều công bằng, sòng phẳng, tình bạn suốt mấy năm qua của hai người, không ai nợ ai cái gì. Khi tốt nghiệp, ngay đến chuyện tìm việc làm Thái Hồng cũng chỉ bám chặt vào Quan Diệp, giáo viên hướng dẫn không lo thì ai lo đây? Cũng chỉ tặng quà cho chủ nhiệm khoa và lãnh đạo trường mấy lần, bảo đảm bên trên không xảy ra sơ suất gì, còn lại tự cô âm thầm giải quyết hết.
Sự cân bằng mà cô luôn cẩn thận, dè dặt để duy trì ấy hôm nay bị phá vỡ vì một cú điện thoại của Hàn Thanh.
Ngập ngừng một lát, cô bấm số của Đông Lâm.
Đầu bên kia uể oải vang lên tiếng: “Hi!”
Thái Hồng đi thẳng vào vấn đề: “Đông Lâm, có chuyện này muốn nhờ anh giúp.”
“Chuyện gì?”
“Thứ Sáu này Hạ Phong có cuộc phỏng vấn ứng tuyển trưởng phòng kế hoạch ở công ty truyền thông Thái Vũ, anh có thể đánh tiếng với sếp tổng bên đó được không?”
“Đánh tiếng gì?”
“Hạ Phong muốn đổi việc, anh có thể nói giúp cậu ấy không?”
Cô hỏi thằng, Tô Đông Lâm cũng trả lời thẳng: “Anh không thích gã đó, không hoan nghênh hắn đến Thái Vũ.”
“Ơ kìa, Hạ Phong cản trở chuyện gì của anh hả? Thái Vũ chỉ là công ty con của tập đoàn Nguyên Hựu, dù có đi làm cũng chẳng chạm mặt anh, lo gì?”
“Gã này chí lớn nhưng tài mọn, bảo thủ, cố chấp, lại bụng dạ hẹp hòi, làm việc quá cảm tính, không ai có thể hợp tác với hắn cả.”
“Dạo này Hàn Thanh rất khó khăn.” Thái Hồng đành dịu giọng, nói. “Áp lực trả nợ tiền mua nhà quá nặng, hai vợ chồng cứ cãi nhau suốt.”
“Chuyện này liên quan gì đến anh? Đó là chuyện của Hạ Phong đấy chứ!”
“Được rồi, anh không thích Hạ Phong, chuyện này coi như anh giúp Hàn Thanh, được không?”
“Anh với Hàn Thanh đâu có thân, anh chẳng nhiệt tình đến mức giúp người ta tìm việc làm. Thái Hồng, em trước giờ rất hiếm khi lo chuyện bao đồng. Con người Hạ Phong, em giúp, hắn không biết ơn lại còn quay lại trách em. Em đừng tự rước họa vào thân.”
Tuy biết con người này trước nay là như vậy nhưng Thái Hồng vẫn không khỏi chạnh lòng, không kiềm chế được, hỏi: “Tô Đông Lâm, sao cứ nói đến quan hệ giữa người với người là anh lại trở nên lõi đời như vậy?”
Đâu chỉ có Tô Đông Lâm, Thái Hồng cảm thấy những người xung quanh cô, kể cả mẹ mình, cứ nói đến chuyện nhân tình thế thái là người nào người nấy có mắt nhìn người sắc bén, càng nói chỉ càng chứng tỏ cô là con ngốc.
“Đó là vì em quá ngốc.”
“Anh không giúp họ, nhà đó coi như tiêu. Hôm qua hai vợ chồng đánh nhau luôn rồi kìa!”
“Shit!”
“Giúp Hàn Thanh đi, coi như em xin anh!”
Bên kia im lặng giây lát, rồi nói: “Thế này đi, phòng hành chính bên anh đang tuyển người, nếu Hàn Thanh chịu đi làm, bảo cô ấy ngày mai đến tìm anh. Bên anh đã hết hạn nhận hồ sơ, nhận được đến ba trăm hồ sơ rồi, ngày mai cô ấy không đến anh tuyển người khác.”
“Này, này, em nhờ anh giúp Hạ Phong cơ mà!”
“Hạ Phong không cần, Hàn Thanh thì được.”
“Hả?” Không ngờ Đông Lâm thay đổi nhanh như thế, bất thình lình đưa ra chiêu này, Thái Hồng ngớ người.
“Nhưng mà… Hạ Phong thì sao?”
“Có thể ở nhà làm ông nội trợ.” Đông Lâm cười khoái trá. “Thời đại khác rồi, đàn ông đàn bà giống nhau cả. Thái Hồng, không phải em theo chủ nghĩa nữ quyền sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc