Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Ngoại Truyện 01

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Ngày 27 tháng 1 âm lịch, Bác Thần chở Lâm Hiểu đến cục dân chính. Vốn bọn họ muốn đi lĩnh chứng lâu rồi nhưng vì cả hai vừa mới đổi việc, trong lúc đó còn phải đi phỏng vấn, tìm mua nhà, rồi chụp ảnh cưới nên bây giờ mới có thời gian.
Trong lòng Lâm Hiểu cảm thấy rất kì diệu, rất vui sướng nhưng cảm thấy vẫn chưa tổ chức tiệc cưới, theo truyền thống mà nói nghĩa là vẫn chưa chính thức kết hôn thì có gì mà vui sướng đây.
Vì vậy, ôm trong người tâm trạng thấp thỏm, Bác Thần kéo Lâm Hiểu vào cục dân chính sau đó chú nhân viên vô cùng thuần thục đóng con dấu, khác hẳn với tưởng tượng của Lâm Hiểu, toàn bộ quá trình chưa đến 15 phút đã hoàn tất.
Cô chỉ biết ngây ngốc nhìn hai tờ giấy chứng nhận kết hôn thật lâu, lật tới lật lui, một lúc sau mới có phản ứng, lầm bầm: “Chẳng có gì đặc biệt cả.”
Bác Thần vừa kéo cô lên xe vừa cười hỏi: “Em còn muốn đặc biệt thế nào, cũng chỉ là hai tờ giấy đỏ thôi mà.”
Lâm Hiểu đã xem xong “2 tờ giấy đỏ” nên cô ngắm phong cảnh bên ngoài, vẫn chỉ là cảnh vật bình thường quen thuộc nhưng nay nhìn vào lại phát hiện ra mấy điểm thú vị. Đột nhiên, cô nảy ra một ý định, quay đầu mỉm cười nói với Bác Thần: “Bây giờ chúng ta đi siêu thị mua đồ, tối nay hai nhà làm một bữa lẩu đi.”
“Hiếm khi nào em hăng hái thế, vậy có cần nói với bố mẹ anh một tiếng không?” Bác Thần lên tiếng.
Lâm Hiểu trừng hắn nhưng lại giống như liếc mắt đưa tình hơn: “Anh thuộc bài nhanh nhỉ? Chưa gì đã biết gọi là bố mẹ mình rồi.”
Bác Thần làm bộ như đắc ý nói: “Đương nhiên rồi.”
Lâm Hiểu vừa buồn cười vừa làm ra vẻ giận dữ liếc xéo hắn một cái.
Lâm Hiểu với Bác Thần cùng nhau đi siêu thị mua đồ, Lâm Hiểu nhìn đến quầy đồ ăn vặt lại không nhịn được muốn mua mấy thứ nhưng chỉ còn một thời gian ngắn nữa là tổ chức lễ cưới rồi, cô phải quyết tâm nhịn mới được.
Vì dáng người đẹp, phải nhẫn thôi!
Lâm Hiểu phụ trách việc cầm ví Bác Thần đi trả tiền, Bác Thần phụ trách mang đồ, hai người lại lên xe cùng trở về nhà.
Cửa nhà họ Lý đóng chặt, cửa nhà họ Lâm chỉ khép hờ, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của ba mẹ hai bên.
Người của hai nhà Lâm - Lý đều ở bên trong cả, thấy Lâm Hiểu và Bác Thần cùng nhau về, Lâm mẹ đứng lên tiếp lấy túi nilon trong tay Bác Thần: “Vừa mới đun xong nước, còn đang chờ hai đứa mang xương heo về.”
Lâm Hiểu đi theo Lâm mẹ vào phòng bếp lại bị bà đẩy ra: “Đi tắm đi, thay quần áo nữa, bên ngoài nhiều bụi bặm, nấu lẩu rất dễ, không cần con phụ.”
Bị nói thế, Lâm Hiểu cũng không phản đối gì, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ra.
Bác Thần đang ngồi trên sô pha, bên cạnh hắn là dì Lan, hai người cầm ảnh cưới sáng nay Bác Thần với Lâm Hiểu mới mang về vui vẻ nói chuyện.
Thấy Lâm Hiểu tới, dì Lan kéo cô lại gần: “Hiểu nha đầu, con tới xem này, tấm hình này thật đẹp, chẳng khác nào siêu sao cả.”
So sáng này khiến Lâm Hiểu không nhịn được cười mấy tiếng, cô ngồi xuống bên cạnh bà, hăng hái thảo luận: “Mấy bức ảnh này ban đầu chụp còn đẹp, càng về sau nụ cười càng cứng đờ.”
“Bức nào cứng đờ? Mẹ thấy bức nào cũng đẹp mà.”
Dì Lan và Lâm Hiểu nói chuyện, Bác Thần và chú Lý cũng ở bên cạnh xem giấy chứng hôn, chỉ là hai tờ giấy nhỏ thôi, vậy mà hai người cũng nói chuyện vô cùng sôi nổi.
Đến khi Lâm mẹ bắt đầu xếp các loại thịt tươi ra, dì Lan với Lâm Hiểu mới cùng vào trong giúp một tay.
Lúc ăn cơm, bốn vị phụ huynh vẫn còn dặn hai người sau khi cưới phải thế này phải thế kia, còn dặn đi dặn lại là không được buông thả, thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu trêu đùa, chọc cho Lâm Hiểu nóng mặt.
Một bữa cơm này, ấm áp vô cùng.
Cơm nước xong, dì Lan với Lâm mẹ lại cầm quạt ra ngoài sân tập tập múa. Lâm Hiểu với Bác Thần nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên cũng theo chân hai bà đến sân tập, sau đó cùng ngồi xuống ghế nhìn hai bà vặn eo.
Cảnh tượng này không phải là lần đầu tiên hai người nhìn, mặc dù nhàm chán nhưng thấy hai bà vui vẻ vì có hai người đi theo như vậy cũng là đủ rồi. Hơn nữa cô còn có Bác Thần bên cạnh nên cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Lâm Hiểu nhìn một dì đang cố gắng xoay cái bụng tròn trịa của mình thì cảm thấy cực kì thú vị.
Bác Thần nhìn Lâm Hiểu, thấy tâm trạng của cô cũng không tệ nên tâm trạng của hắn cũng tốt hơn, nói: “Ngày mai nhà dọn xong, chúng ta cũng nên mua ít vật dụng rồi.”
Nói đến chuyện này, Lâm Hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía Bác Thần: “Nhắc mới nhớ, thiếu chút nữa em đã quên mất chuyện này.”
Căn hộ này bọn họ mới mua hơn 1 tuần trước, tuy căn hộ đã qua hai đời chủ nhưng cũng không tính là quá cũ, tòa nhà này năm năm trước mới bắt đầu đưa vào sử dụng. Tòa nhà này cách tiểu khu của họ 7 phút đi xe, cũng coi như gần. Mặc dù tòa nhà này cũng không nổi tiếng hay quen tên gì nhưng được cái quản lí rất tốt, tình hình trị an cũng không tệ.
Lâm Hiểu không khát vọng mấy tòa biệt thự có vườn hoa linh tinh khác, cô chỉ muốn có một căn nhà không cần quá lớn, chừng trăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách là tốt rồi. Khụ khụ, nhà
lớn quá, quét dọn vệ sinh cũng mệt nhoài người.
Tìm được căn hộ này, cho dù là nhà đã qua hai đời chủ, Lâm Hiểu vẫn rất hài lòng, tân trang lại vật dụng trong nhà lại giống như căn hộ mới thôi, có gì là không ổn đâu? Huống hồ vì để căn nhà thêm tiện nghi, cô còn nhờ Tề Kỳ tìm giúp một tay thiết kế nội thất giỏi giang thiết kế lại kiến trúc bên trong căn nhà, lại đặt thêm một số tủ đồ nữa, tuy không gian không lớn nhưng cũng tận dụng được kha khá chỗ.
Cô chống cằm suy nghĩ hồi lâu, rồi nói tiếp: “Thứ bảy tới chúng ta cùng đi chọn đồ gia dụng được không? Anh nói nên mua đồ theo phong cách gì mới đẹp?”
“Em thích là được rồi.” Bác Thần thờ ơ đáp.
Lâm Hiểu cau mày véo hắn: “Đây là nhà tương lai của chúng ta, phải là chúng ta thích.”
“Ờm, vậy thì đơn giản một chút.”
“Vậy thì không đặc biệt lắm.”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Em muốn…phòng khách thì….” Lâm Hiểu khoa tay múa chân nói, trông cô thật hào hứng, hoàn toàn quên mất lời nói vừa rồi của mình là “chúng ta cùng thích.”
Mỗi ngày đều vừa đơn giản lại bận rộn như thế, mãi cho đến ngày 25 tháng 2 âm lịch - ngày hoàng đạo : thích hợp cưới gả.
Xế chiều hôm đó, Tề Kỳ vẫn đang ở bên Lâm Hiểu nhìn thợ trang điểm make up cho cô.
Lâm Hiểu vốn cho rằng mình sẽ lo lắng lắm nhưng có lẽ vì đêm qua đã lo lắng quá rồi nên bây giờ ngược lại cô trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Thợ trang điểm làm tóc ở đằng sau, cô nhìn cái bụng đã nổi lên của Tề Kỳ nói: “Bà bầu bụng bự như cậu mà vẫn còn ở đây với tớ, chồng cậu đau lòng trách tớ thì làm sao đây?”
“Yên tâm, cũng sắp tròn 4 tháng rồi, không phải là hai tháng đầu đâu mà phải lo lắng quá. Nếu cục cưng của tớ mà mệt, cậu tưởng tớ sẽ tốt bụng mà ngồi đây với cậu sao.” Tề Kỳ vừa xoa bụng vừa liếc xéo Lâm Hiểu.
Khóe miệng Lâm Hiểu cong lên, lười tranh cãi với Tề Kỳ, mở to mắt ngắm mình trong gương, lại nháy mắt mấy cái, cảm thấy mí giả gắn thêm vào có chút không thoải mái. Nhưng dù không thoải mái vẫn cảm thấy mắt mình đẹp hơn nhiều.
“Chao ôi, cậu cũng nên tính chuyện học một khóa make up đi, cậu xem, nếu mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa cậu chịu khó dặm phấn tô son, cho dù tinh thần cậu có không tốt, chỉ cần make up cao tay, cũng đủ trở thành mỹ nhân rồi.”
Nghe Tề Kỳ trêu chọc, Lâm Hiểu không biết làm sao đành ho khan khụ khụ vài cái, cũng không hiểu vì sao hôm nay phản ứng của cô lại chậm chạp như vậy.
Tất cả quá trình đều diễn ra bình thường đúng theo trình tự.
Đến hơn 4 giờ, Bác Thần mở cửa xe hoa tới đón Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu mặc áo cưới, khác với bộ khi cô chụp ảnh cưới, hai mắt cô linh động sáng ngời nhưng vẫn mang theo chút xấu hổ ngượng ngùng vì bị nhiều người vây quanh xem. Cả người cô dâu tản ra khí chất mê người như vậy, làm sao khó coi cho được.
Lâm Hiểu nhìn Bác Thần một thân tây trang giày da, tròng mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, con ngươi cũng không chuyển động lấy một chút, đám bạn bè đi bên hắn còn to giọng giễu cợt, Lâm Hiểu không khỏi nóng mặt, trợn mắt liếc hắn một cái.
Cuối cùng Bác Thần cũng có phản ứng, hắn đi lên trước đỡ lấy bàn tay Lâm Hiểu, mỉm cười, dắt cô
bước lên trên từng bước một.
“Vợ anh thật là đẹp.” Bác Thần dùng giọng nói không to không nhỏ cười nói.
Mặt Lâm Hiểu đỏ lên, tay lại bị hắn nắm chặt, vờ hờn giận nói: “Vậy trước đây em không đẹp đúng không?”
“Sao có thể, trước đây em rất đẹp, bây giờ lại càng đẹp hơn.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Lâm Hiểu quở trách khiến Bác Thần không nhịn được khóe miệng cong lên.
Quan hệ của Bác Thần rất tốt, đội ngũ đưa dâu cũng xếp một hàng dài.
Lâm Hiểu vừa phải tiếp khách lại vừa mời rượu, cả người có chút hồ đồ, người điều khiển chương trình bảo làm gì cũng chỉ biết ngơ ngác làm theo, hát mấy bài hát, chơi mấy trò chơi vô cùng mất thể diện, rõ ràng là giống y như tiệc cưới bình thường nhưng vì hôm nay mình là nhân vật chính nên cảm thấy mọi thứ đều giống như trong mộng.
Nhưng mà, cho dù có là “trong mộng” thì sau đó vẫn mệt mỏi muốn ૮ɦếƭ.
Mãi cho đến 11 giờ đêm, Lâm Hiểu với Bác Thần mới tiễn xong đoàn khách cuối cùng để trở về tân phòng bọn họ mới mua.
Lâm Hiểu mệt mỏi nằm rạp trên sô pha oán giận: “Đúng là ђàภђ ђạ người ta mà…”
Bác Thần rót một cốc nước cho Lâm Hiểu, thấy miệng nhỏ của cô khẽ nhấp, hắn cười híp mắt nói: “Vợ ơi…”
Lâm Hiểu chậm rãi ngẩng đầu lên đáp, “Ừm…?”
“Mọi người đi hết rồi.” Bác Thần nói.
“Đúng vậy.” Lâm Hiểu nhìn hắn.
“Bây giờ sẽ bắt đầu tiến vào giai đoạn động phòng hoa chúc.” Bác Thần tiếp tục chậm rãi nói.
Lâm Hiểu biết ngay suy nghĩ của hắn, mặt đỏ ửng lên: “Còn đêm động phòng hoa chúc nào nữa, chúng ta đã trải qua bao nhiêu đêm như vậy rồi.”
“Có bao nhiêu đêm đâu, mẹ anh siết chặt như thế, số lần được vận động cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.” Bác Thần nói rất nghiêm túc lại bày ra dáng vẻ vô cùng tiếc hận chỉ đổi lấy một cái phỉ nhổ của Lâm Hiểu.
Bác Thần hoàn toàn không thèm để tâm tiếp tục cọ xát vào người Lâm Hiểu, ôm cô rồi cắn lỗ tai cô, cảm thấy cả người cô run rẩy, hắn mới hài lòng nhỏ giọng cười: “Cuổi cùng thì chúng ta cũng có thể danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại…ngay cả “mũ” cũng không cần nữa, ồ đúng rồi, em còn chưa hưởng qua cảm giác sung sướng khi không có “mũ” là như thế nào phải không?”
Lâm Hiểu cựa quậy một cái, trong đầu chợt liên tưởng đến hình ảnh kì dị trên, cô không nhịn được cắn môi đấm иgự¢ hắn mấy cái: “Lưu manh! Sắc lang!”
Bác Thần nghiêm túc trình bày: “Anh cho rằng em thích anh như vậy.”
“Thối lắm!” Ngoài miệng Lâm Hiểu nói mấy lời thô tục nhưng vẻ mặt vẫn không nhịn được ngượng ngùng, mất tự nhiên.
Trong tình trạng cô nam quả nữ như bây giờ, dáng vẻ Lâm Hiểu lại quyến rũ như vậy, Bác Thần không nhịn được nuốt nước miếng. Tha cho XX của hắn đi, nó đã phải chịu đủ các loại phương pháp phòng tránh thai rồi!
Lúc này mà còn nhẫn nhịn nữ thì hắn khỏi làm đàn ông luôn, đang định cúi người gặm môi Lâm Hiểu, ai ngờ Lâm Hiểu nhanh chóng đưa tay che miệng hắn, lòng bàn tay mềm mại của cô chạm vào khiến nhịp tim hắn cũng nhanh hơn vài phần.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác không hiểu của Bác Thần, Lâm Hiểu dịu dàng quở trách: “Em còn chưa tháo trang sức, còn chưa tắm đâu. Anh gấp như vậy làm gì!”
Dứt lời, Lâm Hiểu liền bỏ tay xuống rồi chạy vào phòng tắm tắm rửa. Tốc độ của cô thực sự khiến Bác Thần buồn bực.
Trong phòng tắm truyến đến tiếng nước chảy róc rách, Bác Thần đi qua đi lại ngoài cửa phòng tắm, sau đó phẫn nộ trở về phòng ngủ cởi tây trang và cà vạt ra.
Vì là tân phòng nên bên trong sắp đặt tràn đầy hỉ khí, chiếc giường lớn một thước tám trải đầy hạt dưa đỏ lên ga trải giường với chăn. Bác Thần nhìn chiếc giường rộng lớn này, trong đầu hiện lên hình ảnh làn da trắng mịn của Lâm Hiểu nổi bật trên giường, đẹp đến cực hạn. Suy nghĩ một lát, cổ họng Bác Thần đã khô rát, cả người nóng hầm hập.
Hắn ra khỏi phòng, nhìn phòng tắm một lúc lâu cũng chẳng truyền ra tiếng động nào, hắn nhíu mày, lại gần hỏi: “Lâm Hiểu, không sao chứ?”
Trong phòng tắm, Lâm Hiểu không ổn chút nào, người cô Tʀầռ tʀʊồռɢ, chính là kết quả của việc xúc động chạy vào phòng tắm không mang theo quần áo! Đúng là không có đầu óc!
Lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bác Thần, nhìn thấy khăn tắm cho cô dâu, sau đó chậm rãi xoay người đối mặt với cánh cửa, bất đắc dĩ nói: “Em không sao…chỉ là quên mang quần áo rồi…”
Bác Thần đứng ở cửa nói: “Được rồi, vậy anh đi lấy cho em.”
Ngoài dự đoán, giọng nói của Bác Thần lại bình thường đến mức kì lạ.
Lâm Hiểu không hiểu mình nên thở phảo nhẹ nhõm hay thất vọng đây, cô có chút căm tức nhìn cửa phòng tắm, giống như là làm như vậy có thể xuyên thấu qua cánh cửa mà trừng Bác Thần.
Chỉ một lát sau, Bác Thần đã đứng ở cửa nói vọng vào: “Cầm tới rồi, mở cửa đi.”
Cửa mới hé ra có 1 cm liền nghe thấy tiếng hét đầy kinh hãi của Lâm Hiểu, cô xấu hổ lên án: “Nào có người như anh!”
“Cùng nhau tắm chung, tiết kiệm thời gian!” Bác Thần ôm chặt cơ thể trần trụi của vợ trong tay, hai mắt híp lại nguy hiểm không khác gì sói đói, nhưng lại ghé vào bên tai Lâm Hiểu, giọng nói tràn ngập vui vẻ và từ tính: “Vợ ơi, anh nhớ em lắm, ngoan ngoãn nghe theo anh chút đi nào…”
Lâm Hiểu cứng đờ, cô cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp của hắn, từng chút từng chút một liếm ʍúŧ cần cổ cô. Hai chân cô không nhịn được mềm nhũn, lùi về phía sau từng bước không ngờ chạm phải vòi nước nóng. Trong phút chốc, dòng nước ấm áp từ trong vòi phun ra, ướt đẫm cả hai người.
Chỉ chốc lát sau, bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy xen lẫn tiếng hô hấp dồn dập, khiến cả bóng đêm cũng trở nên mập mờ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc