Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới - Chương 05

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Cùng xem đom đóm
Thành phố A nơi Lâm Hiểu ở tuy không phải một thành phố lớn, nhưng kinh tế khá phát triển, ban đêm ngã tư đường đèn sáng rực rỡ xa hoa.
Đã hai, ba năm không gặp nhau, một bạn nam cùng học chung trung học với Lâm Hiểu nhân dịp được trở về quê hương làm việc tổ chức một buổi đi ăn đồ ăn Tứ Xuyên. Buổi họp lớp kiểu này không chỉ bao gồm đám bạn cũ mà còn có cả những người Lâm Hiểu không biết. Lâm Hiểu không muốn đi nhưng không biết nên lấy lí do gì, bởi bạn nam tổ chức buổi họp mặt lại là bạn trai của bạn thân cô. Cả hai đều học cùng lớp với Lâm Hiểu, một người tên Quách Chính Khải, người kia tên là Tề Kỳ. Hai người này đến với nhau không hề dễ dàng bởi Tề Kỳ học lên đại học còn Quách Chính Khải thì không thi đỗ. Vì không để cho khoảng cách làm tan vỡ tình cảm cả hai nên Quách Chính Khải đi theo Tề Kỳ đến thành phố cô học làm công, đoạn thời gian đó trôi qua không hề dễ dàng. Có một lần vào lúc rạng sáng, Tề Kỳ gọi điện thoại cho Lâm Hiểu, khóc lóc ầm ĩ, nói có lỗi với Quách Chính Khải, cô ấy đã yêu một người khác.
Thật ra Lâm Hiểu hiểu rõ, một người lao động chân tay và một người đọc sách thì rất khó có chung suy nghĩ. Chậm rãi không có chung một chủ đề nói chuyện rồi chậm rãi cãi nhau sau đó tình cảm nhạt dần thậm chí biến mất là chuyện bình thường. Lâm Hiểu lúc ấy không nghĩ ra được ý kiến gì chỉ đành an ủi Tề Kỳ. Sau đó nghe nói bọn họ đã chia tay, nhưng một năm trước hai người lại trở về với nhau.
Trong chuyện tình này có bao nhiêu sóng gió khúc triết, tuy thỉnh thoảng Lâm Hiểu có nghe Tề Kỳ nhắc tới nhưng cô không có hứng thú nên nghe xong cũng quên luôn.
Mọi người đều là bạn học, tuy đã lâu không gặp nhưng nói chuyện vẫn rất vui vẻ. Quách Chính Khải mặt mày hồng hào, trong mắt Tề Kỳ tràn đầy ôn nhu. Lâm Hiểu đoán được, hai người này sắp có việc vui.
Quả nhiên, còn chưa bắt đầu vào bữa, Quách Chính Khải đã tuyên bố tin tức hai người kết hôn, làm cho đám bạn học tại đây ồn ào cả lên.
Lâm Hiểu ngồi bên cạnh Tề Kỳ nhưng lúc này Tề Kỳ không có cách nào nói chuyện cùng Lâm Hiểu. Bởi buổi họp mặt hôm nay hai người bọn họ là nhân vật chính, phải ứng phó với sự trêu chọc của mọi người. Lâm Hiểu cũng thấy vui thay cho Tề Kỳ, tuy không nói chuyện với nhau được nhưng khuôn mặt cô tươi cười nhìn họ.
Đến khi ăn xong, Lâm Hiểu vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang tựa vào cửa chiếc xe màu đen của hắn; thấy cô đi ra, hắn cho cô một nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái.
Lâm Hiểu kinh ngạc, trong lòng hơi giật mình.
“A~~ Lâm đại tiểu thư của chúng ta hình như cũng sắp có chuyện vui?” Người cả ngày hôm nay bị trêu đùa – Tề Kỳ rốt cuộc đã tìm được cơ hội “trả thù”, tươi cười vỗ vào thắt lưng Lâm Hiểu.
Tâm Trạng Lâm Hiểu bây giờ khá tốt, nên đùa giỡn nói: “Đây không phải tại cậu kết hôn trước làm mình vội muốn ૮ɦếƭ sao?”
Tề Kỳ cười lớn: “Bạn tốt, mình chờ rượu mừng của cậu.”
Khóe miệng Lâm Hiểu cong lên, vẫy tay tạm biệt đám bạn, đi tới chỗ Lý Bác Thần.
Ngồi trong xe, đại khái là do chỗ ngồi quen thuộc hoặc là bởi người bên cạnh quá quen thuộc mà tinh thần và thể xác Lâm Hiểu đều có cảm giác thả lỏng, cô không nhịn được thở ra.
“Làm sao vậy? Một bữa ăn làm em mệt thế à?” Bác Thần vừa đánh tay lái rẽ sang, vừa nhìn Lâm Hiểu hỏi.
“Không.” Lâm Hiểu không hề nghĩ ngợi phủ nhận, lại hỏi: “Sao anh tới đón em?”
“Mẹ bảo anh đến, mẹ nói em không có xe, lúc đi về lại phải bắt xe rất mệt mỏi.”
Lâm Hiểu “Nga” một tiếng, khó trách lúc đi mẹ hỏi cô đến chỗ nào ăn cơm, trước kia làm gì quan tâm cô như thế.
“Mẹ anh cũng muốn anh mang em ra ngoài thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, có muốn đi không?” Bác Thần thẳng thắn đem mục đích nói ra làm Lâm Hiểu cười không ngừng.
“Nếu không muốn đi thì có thể về nhà không?”
“Việc này sợ hơi khó, nếu như vậy khi trở về mẹ anh chắc chắn sẽ cằn nhằn anh nửa ngày.”
“Nhìn kìa, đối mặt ba mẹ em anh thực hiện tốt như vậy, sao ở trước mặt dì Lan anh lại bi thảm thế chứ?” Lâm Hiểu cười nhạo nói.
“Em đang ghen tị phải không? Ba em thực muốn làm khó, anh phải mất rất nhiều công sức mới đánh hạ được… nếu không anh làm sao mang em đi dạo được?”
“Đi đi.”
Bác Thần dường như rất quen thuộc nơi này, mang theo cô rẽ trái rẽ phải thì đi tới trước một ngọn núi. Lâm Hiểu nhìn con đường trải dài phía trước, bên trái là khoảng đất rộng lớn, nhìn kĩ thì phát hiện có ánh sáng loang loáng, nghĩ lại chắc đây không phải đất mà là một cái hồ?
Không hề nghe thấy tiếng động cơ ô tô khác, xung quanh tĩnh lặng càng mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.
Lâm Hiểu cảm giác hơi kì lạ, khẽ nhếch da mặt nói: “Nơi này rất thích hợp để hành hung Gi*t người.”
Trùng hợp là Bác Thần phanh xe đúng lúc này, hắn nhìn Lâm Hiểu cười nói: “Những người con gái bình thường trong tình huống này nhất định sẽ cho rằng trong sạch của mình khó giữ được?”
Trong lòng Lâm Hiểu run lên, mặc dù rất khẩn trương nhưng vẫn cố gắng áp chê cảm xúc lại. Lí trí mách bảo, chỉ cần hắn không phải kẻ ngu ngốc nhất định sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ cô làm hành động cầm thú.
Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh hơn rất nhiều, lại tìm được mồm mép lưu loát của mình, châm chọc nói: “Ngay cả trên giường cũng chưa làm mà đã định xe chấn hay dã chiến sao?”
Bác Thần nhướng cao mi lên: “Đề nghị này của em khá hay, nhưng mà anh cũng đề nghị em trong tình huống chỉ có cô nam quả nữ thì đừng đưa ra đề nghị kiểu này kẻo làm cho đàn ông suy nghĩ lung tung. Đến lúc đó vốn không có gì lại biến thành làm chuyện xấu.”
“Anh___” Lâm Hiểu bị lời nói của hắn làm cho mắc nghẹn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Bác THần cười cười, nói: “Xuống xe đi.”
Lâm Hiểu không thèm trả lời, lưu loát mở cửa xe xuống luôn.
Vừa xuống xe còn chưa nhìn thấy rõ ràng phong cảnh xung quanh, Lâm Hiểu đã bọ những đốm sáng nhỏ hai bên bờ hồ hấp dẫn: “Đom đóm?”
“Đúng vậy, trước kia chưa tới đây à? Mười năm trước buổi tối đến đây có thể nhìn thấy hàng trăm con nhưng bây giờ có thể nhìn thấy hai, ba chục con là may mắn lắm rồi.”
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa xe cùng tiếng bước chân, không cần quay đầu, Lâm Hiểu vẫn có thể cảm giác được hắn đang đứng bên cạnh cô.
Cô đột nhiien nhớ tới ước mơ từ ngày xưa của mình, quay mạnh đầu lại kinh ngạc, hỏi: “Nơi này là Tử Kim Sơn?”
“Đúng rồi đó, phản ứng của em thật chậm chạp.”
Khi còn học sơ trung Lâm Hiểu từng nghe bạn học nói qua, trên sườn núi ở Tử Kim Sơn có một cái đập chứa nước, ở đó buổi tối có rất nhiều đom đóm, cực kỳ đẹp. Lâm Hiểu nghe vậy, tâm hồn xao động, mong một ngày nào đó cùng bạn trai mình đi xem thì thật tuyệt.
Về sau, bạn trai thì không có, chỉ có ba Lâm lôi cô khỏi giường đi đến Tử Kim Sơn leo núi.
Được rồi, lý tưởng với sự thật thực ra rất chênh lệch.
Xem ra bây giờ, nguyện vọng ngày xưa coi như thành hiện thực. Cô đã có thể được “bạn trai” vào buổi tới dẫn lên Tử Kim Sơn leo núi.
Nhưng mà phong cảnh xưa kia sớm không còn, đom đóm xinh đẹp nay cũng chỉ còn một nửa…
Đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng Lâm Hiểu phản bác, Bác Thần quay đầu lại, thấy Lâm Hiểu đang nhìn hai con đom đóm mà ngẩn người, hắn không hiểu, nói: “Ngạc nhiên đến vậy sao? Hai con đom đóm cũng đáng để em nhìn lâu như thế sao?”
Lâm Hiểu phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Em đột nhiên nhớ ra, đây là Tử Kim Sơn vậy thì trước mắt chúng ta không phải là cái đập nước mà bao nhiêu người đã ૮ɦếƭ đuối ở đó sao?”
Lông mi Bác Thần giật giật, lời nói ngậm trong miệng thiếu chút nữa thốt ra. Tay chân Bác Thần điều chỉnh lại vị trí, hắn cẩn thận đứng sau lưng Lâm Hiểu nói: “Đúng rồi, thời tiết nóng như vậy, em có muốn xuống đó bơi vài vòng?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc