Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 49

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Thời điểm Hoàng Vũ Vi thể hiện tình yêu với Lục Bách Nghiêu thì ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn về phía tôi, những người ở chỗ này cũng ngầm hiểu lẫn nhau nhưng người nào cũng không có nói toạc ra chỉ riêng có sắc mặt Hoàng Vũ Vi là giống như trái cà héo, cực kì khó coi.
Tôi cố ý né tránh ánh mắt Lục Bách Nghiêu nhìn tới, trên thực tế là tôi hoàn toàn không biết mình nên đối mặt như thế nào.
Hôm nay, từ lúc Lục Bách Nghiêu bắt đầu xuất hiện thì một lời nói của anh ta đều khắc sâu ở trong lòng của tôi, tôi không nói lời nào cũng không đại biểu cho không thèm để ý mà là hoàn toàn ngược lại, tôi hiểu rõ chính mình là người để ý hơn bất kì ai hết nhưng cho dù để ý thì tôi cũng không dám đến gần.
Đối với tình cảm Trương Húc tôi coi đó như một mối tình thầm mếm thời trung học, càng về sau rốt cuộc ước mơ nở hoa kết trái cũng đã trở thành sự thật; mà tôi đối với Lục Bách Nghiêu, mặc dù không phải cố tình nhưng cuối cùng tôi thật sự yêu anh ta sâu sắc hơn bất cứ người nào nhưng chính là bởi vì phần khắc sâu này cho nên tôi càng thêm hi vọng tình yêu này là đơn thuần trắng trong không tỳ vết, cuối cùng lúc chân tướng được vạch trần ra trước mắt mới làm cho tôi khiếp sợ khó có thể tiếp nhận như thế, chưa bao giờ tôi biết được rằng ngay lúc bắt đầu thì mình đã sớm trở thành một con cờ trên bàn cờ của anh ta, thì ra là ngay từ lúc bắt đầu, vì có được tôi thậm chí anh ta không chừa bất cứ thủ đoạn nào.
Người đàn ông tôi yêu chính là ác ma, còn có cái gì có thể kinh khủng hơn so với chuyện này. Tôi không dám đến gần thậm chí là sợ hãi anh ta từ trong đáy lòng, từ sau khi baba ૮ɦếƭ cuộc sống của tôi vẫn luôn thiếu hụt tình yêu và cảm giác an toàn. Vốn dĩ tôi cho rằng anh ta sẽ là bến đỗ của tôi nên tôi mới toàn tâm lệ thuộc vào và yêu anh ta không giữ lại chút nào nhưng thực tế lại khiến tôi nhận ra mình ngu ngốc đến dường nào, buồn cười đến dường nào.
Lục Bách Nghiêu trầm mặc nhìn về phía tôi mà tôi thì trầm mặc cúi đầu không nói, vốn dĩ không khí huyên náo lập tức trở nên ngưng trệ giống như bị đông cứng trong nháy mắt.
Cuối cùng Tiểu Bàn uống R*ợ*u say rống lên một bài "Tinh Trung Báo Quốc " mới làm cho mọi người thu hồi ánh mắt đang ghim vào trên người tôi và Lục Bách Nghiêu.
Sau khi hát xong Tiểu Bàn cảm khái vạn phần nói: "Qua nhiều năm như vậy, lão tử vẫn còn nhớ rõ một chuyện, hiện tại tất cả mọi người đều ở đây thì cũng nên nói cho rõ ràng đi. Thời điểm tốt nghiệp trung học, tất cả mọi người đều kí tên vào đồng phục của nhau, là ai viết trên lưng của lão tử bốn chữ ‘ Tinh Trung Báo Quốc ’này, lại còn dùng Pu't màu đỏ để viết?"
Tiểu Bàn nói chuyện làm mọi người cười ra tiếng mà tôi không thể nghi ngờ là đang cúi đầu cười đến không còn hình tượng bởi vì người viết bốn chữ "Tinh Trung Báo Quốc" sau lưng Tiểu Bàn chính là tôi!!
Thời điểm ký tên nhiều người lại hỗn loạn, tôi vừa viết vào đó liền chạy ra ngoài, đợi đến khi Tiểu Bàn phát hiện mấy chữ này ở trên lưng thì cho dù có hỏi cả lớp cũng không tìm ra được thủ phạm lại không nghĩ đến chuyện này lại làm cho cậu ta rối rắm lâu như vậy.
Hồi tưởng lại thời tuổi trẻ đó, tinh khiết giống như nước suối, không buồn không lo, tùy ý tự nhiên đến mức nào, chỉ tiếc thời gian đã qua đi, chúng tôi cũng không thể trở lại những năm tháng rực rỡ ánh nắng ngày hè kia nữa.
Kế tiếp là Đồng Yến hát bài "Lúm đồng tiền", ban đầu vốn là tôi định song ca một bài trữ tình nhưng chờ đến phiên của tôi thì Đồng Yến vô duyên này lại chuyển micro cho Lục Bách Nghiêu làm tôi đứng ở một bên nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía!
Nhạc lại nổi lên một lần nữa, có mấy người trực tiếp đẩy Lục Bách Nghiêu tới bên cạnh tôi làm tôi không biết nên tránh đi hướng nào. Âm nhạc bắt đầu vang lên bên tai, tôi cũng không thể cự tuyệt chỉ có thể oán hận nhìn Đồng Yến đang cười hả hê sau đó cầm micro lên song ca với Lục Bách Nghiêu.
Chẳng lẽ trốn tới trốn lui mà tôi vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh lao tù sao?
Giọng hát của Lục Bách Nghiêu kỳ ôn hòa, ít đi mấy phần triền miên của Lâm Tuấn Kiệt lại nhiều hơn mấy phần dịu dàng nghiêm túc. Càng về sau, Lục Bách Nghiêu càng thêm trực tiếp quăng ánh mắt nóng rực về phía tôi, từng câu từng chữ từng lời ca giống như là lời nói chân thành tha thiết mà anh ta muốn nói ra khỏi miệng, trên mặt còn được che phủ bởi một tầng R*ợ*u say nồng
Chẳng biết từ lúc nào mà bài hát đã kết thúc, đợi đến khi tôi hồi hồn thì Lục Bách Nghiêu đã đi tới trước mặt của tôi, nhìn tôi nói từng câu từng chữ: "Mặc dù anh đã làm một chút chuyện không đúng nhưng xin em hãy tin tưởng anh, đã nhiều năm như vậy người anh yên vẫn luôn chỉ có một mình em."
Một câu rất đơn giản trong nháy mắt lại làm cho cảm xúc của tôi ngập tràn mênh ௱ô**.
Suy nghĩ của tôi lại quay về thời trung học không buồn không lo , mỗi ngày chúng tôi đều cãi vả đùa giỡn, tất cả bạn học trong lớp đều biết chúng tôi không đội trời chung. Mỗi sáng sớm tới trường học, anh ta liền trực tiếp lấy cặp sách của tôi, chép tất cả các bài tập. Tội vội vã muốn đoạt lại quyển tập từ trong tay anh ta thì lại bị anh ta sờ vào gương mặt, nhất thời liền hoảng hồn thất sắc.
Vào giờ phút này tôi vẫn còn nhớ nét mặt hài hước của anh ta lúc đó: "Cô bé, cho gia chép bài tập thì gia liền cười với cô bé một cái."
Mỗi lần ***ng phải tình huống như thế tôi đều trực tiếp đuổi theo đánh anh ta: "Lục Bách Nghiêu, đồ vô lại!"
Trong phòng học đều là bóng dáng đùa giỡn của hai người chúng tôi, đến cuối cùng anh ta đặt một chai sữa tươi lên bàn học của tôi và nói xin lỗi thì tôi mới đồng ý ngưng chiến.
Chuyện tương tự như vậy được lặp đi lặp lại vào mỗi ngày, cùng một cái phòng học đó đã chứng kiến thời thanh xuân tươi trẻ của hai chúng tôi còn có kí niệm khóc cười qua thời gian.
Thoáng một cái không ngờ là đã hơn mười năm, vừa bừng tỉnh mà đã cách cả thế hệ.
Hồi ức như sóng triều dâng, cười vui cùng bi thương cứ ào ạt ập tới. Tôi đã từng ngây thơ không biết chuyện tình ái là gì thì hôm nay giống như một cái chớp mắt nhớ tới chờ đợi cùng chấp nhất nhiều năm như vậy rốt cuộc vào thời khắc này giống như mây mù thấy trăng sáng.
Đoạn sau bài thơ "Trí Thanh Xuân" của Phạm Xướng có viết : Ngày tốt đẹp cũng chẳng biết làm sao, vì ai vất vả vì ai ngọt. Này tuổi tác ngây ngô mất đi mới thấu hiểu được thời gian.
Phí thời gian mười năm, chúng tôi đã từng đến gần nhau nhưng cuối cùng vẫn không cùng lựa chọn tại ngã tư đường rốt cuộc đi ngược lại.
Chung quanh đồng học liên tiếp nói "Ở chung một chỗ" , tôi ngước mắt nhìn ánh mắt của anh ta trong suốt giống con suối, không tìm ra một chút tỳ vết nào. Ánh sáng trên đèn thủy tinh chập chờn mờ ảo đập vào trong đôi mắt của anh ta, mê người như vậy cũng làm cho người ta khó có thể dứt bỏ như vậy.
Qua một tháng không gặp anh ta, tôi cho rằng tôi có thể quên được nhưng trong cái phút chốc gặp lại kia, nhìn thấy ánh mắt chân tình sâu thẳm thì cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ mình không thể trốn thoát được.
Mặc dù thân thể thoát được nhưng tâm lại bị anh ta khóa chặt.
Tôi thật sự có thể buông xuống tất cả quá khứ và bắt đầu lại một lần nữa với anh ta sao?
Tôi thật sự . . . . . . Còn có thể tin tưởng anh ta sao?
Cho dù thế giới bên ngoài huyên náo như thế nào thì tôi vẫn bình tĩnh tự đặt ra từng câu hỏi ở trong đáy lòng.
Mặc dù tôi vẫn thương anh ta như trước nhưng mà tôi lại không dám, không dám tiếp tục cùng với anh ta
Bởi vì tôi thật sự sợ hãi.
Vừa bắt đầu anh ta đã lừa gạt tôi...tôi sợ trong cuộc sống tương lai mình lại sẽ rơi vào tay giặc, phải chịu khống chế của người đàn ông này hay không.
Tôi yêu anh ta nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu rằng tôi phải đánh mất đi chính bản thân mình. Nếu như giờ phút này tôi gật đầu thì cuối cùng cả đời tôi có lẽ phải sống trong thế giới của anh ta, chỉ vì một mình anh ta mà sống, chuyện này. . . . . . Đây là cuộc sống mà tôi mong muốn sao?
Hồi lâu tôi nghe được giọng nói của mình vang lên trong không khí ngưng trệ: "Thật xin lỗi, chúng ta. . . . . . Không thể quay trở lại được như cũ."
Thật sự là không thể quay trở lại được, nếu đã nói chia tay thì không cần quay đầu lại.
Tôi không dám nhìn nét mặt Lục Bách Nghiêu, sau khi nói xong câu này thì lập tức cầm túi xách chạy ra ngoài. Lục Bách Nghiêu đuổi theo sát tôi, tới cửa quán bar thì đuổi kịp, anh ta kéo tôi đến hành lang yên tĩnh, hai tay chống tường, khóa chặt tôi trong khuỷu tay của mình, thở hổn hển hỏi tôi: "Thật sự là một chút cơ hội cũng không có sao?"
Trong đôi mắt anh ta hàm chứa nồng đậm không tha mà tôi ngay cả ngước mắt liếc nhìn cũng không dám, sợ mình nhìn lâu sẽ bị con ngươi của anh ta trói chặt, sau đó không thể tiếp tục chạy trốn khỏi nhà tù của anh ta.
Tôi nhìn cổ tay trái của mình, nơi đó có một vết sẹo vừa mới kết vảy không bao lâu, vết thương này là do tôi tự mình gây ra vì muốn nhắc nhở chính mình lúc trước có thể thành công thoát khỏi Lục Bách Nghiêu là khó khăn đến dường nào.
Nếu đã từng liều ૮ɦếƭ muốn rời đi thì hiện tại cần gì phải trở về nữa đây.
Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trầm trầm nói: "Lục Bách Nghiêu, đừng quấn lấy em nữa."
"Ưmh. . . . . ."
Môi của anh ta vội vàng không kịp chuẩn bị đè xuống, ép môi tôi cực kỳ chặt chẽ, sau đó đầu lưỡi *** láp vòng vào trong môi và răng của tôi, hung hăng hôn tôi, mang theo nồng đậm quyến luyến.
Không biết đã hôn được bao lâu rốt cuộc anh ta cũng buông tôi ra, ánh mắt u ám: "Anh sẽ quên em."
Anh ta xoay người đi, dáng người cao to bản lĩnh ở một không gian xa hoa truỵ lạc lại càng có vẻ cô đơn. Tôi ngơ ngác nhìn hình bóng xa dần kia, nước mắt rơi đầy mặt.
Rốt cuộc tất cả đều đã kết thúc rồi sao?
Tôi đứng ngẩn người dưới ngọn đèn, tự nói với mình: "Hạ Cận, con đường này là mi tự chọn , mặc kệ kết cục cuối cùng là như thế nào cũng phải đi thẳng đến cuối, mi không có cơ hội hối hận."
Tôi bước từng bước về phía cửa muốn rời khỏi chỗ này. Bên cạnh thỉnh thoảng lại lướt qua vài cô gái trẻ tuổi ăn mặc nóng bỏng cùng những thanh niên sành điệu, cười đùa khiêu vũ, uống R*ợ*u, điên cuồng mà tùy ý, náo nhiệt như thế nhưng náo nhiệt là của bọn họ, không phải của tôi.
Một mình tôi cô độc bước đi trên hành lang dài, trong đầu hồi tưởng lại lúc đầu cùng Lục Bách Nghiêu quen biết, từ thế không đội trời chung, ૮ɦếƭ cũng phải đối đầu đến yêu đương thân mật khắng khít, cuối cùng đi tới người lạ. Tôi đưa tay lau gương mặt mình, trên bàn tay thấm nước một mảnh thì ra trên mặt tràn đầy nước mắt. . . .
Tâm đau đớn như muốn tê liệt.
Tôi đã thấy một câu như vậy trong một quyển sách: Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa trị tình cảm.
Mà đến tột cùng tôi phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể xóa sạch cái tên Lục Bách Nghiêu trong lòng của tôi?
Phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể làm cho tim mình không hề nữa đau đớn?
Đêm hôm đó Lục Bách Nghiêu nói với tôi rằng anh ta sẽ quên tôi.
Cuối cùng anh ta thật sự quên mất tôi.
Khi hạng mục Cảnh Trình cấp tỉnh được thực thi thì cái tên Lục Bách Nghiêu này trong nháy mắt trở thành lời vàng ngọc của giới bất động sản. Vốn dĩ tôi cho rằng anh ta chỉ là Thái tử gia tồn tại phụ thuộc vào gia tộc lại không nghĩ tới bên trong vẻ ngoài bất cần đời lại còn cất dấu nhiều điều mà tôi chưa từng biết như vậy.
Cái tên Lục Bách Nghiêu này ngoại trừ xuất hiện trên các tờ báo tạp chí thương nghiệp còn xuất hiện trên các tờ báo giải trí, giới truyền thông thỉnh thoảng lại đột ngột tung ra hình anh ta và Hoàng Vũ Vi đi chung với nhau, xì căng đan của hai người liên tiếp được đăng báo, không phải là đi nơi nào đó ăn tối thì cũng là mua vàng bạc châu báu, thời trang hàng hiệu tặng giai nhân.
Tôi ném giải trí tờ báo hôm nay vào thùng rác. Bài trên trang đầu tạp chí " Ông chủ bất động sản mới nổi cùng MC nổi tiếng của Tân Tấn- Hoàng Vũ Vi " làm tôi chói mắt, mặc dù chỉ là một tấm hình bóng lưng mơ hồ nhưng tôi cùng Lục Bách Nghiêu và Hoàng Vũ Vi đã quen biết lâu như vậy, làm sao lại không nhận ra người trong hình, không phải chính là hai người bọn họ đó sao.
Lục Bách Nghiêu đã quên tôi hơn nữa còn quên một cách hoàn toàn triệt để.
Cho dù Hoàng Vũ Vi không có chính thức tuyên chiến với tôi nhưng liên tục hơn mười ngày tin tức này đều được đăng lên trang bìa, không thể nghi ngờ đó là một cách khác mà cô ta dùng để đùa cợt và châm chọc tôi.
"Người đàn ông mà cô yêu cùng người phụ nữ khác ở một chỗ, hiện tại cô có thể cảm nhận được tâm tình của tôi chưa?"
Một giọng nữ vang lên, tôi ngừng lại nâng đầu lên thì thấy Nguyệt Nguyệt đứng trước mặt tôi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tôi không khỏi nghi ngờ: "Tại sao lại là cô?"
Trừ chuyện Trương Húc Ng*ai t*nh thì giữa chúng tôi không còn quan hệ gì, tôi thật sự không nghĩ ra tại sao cô ta lại xuất hiện tại nơi này.
Cô ta nhìn tôi, nhàn nhạt nói: "Tôi đặc biệt tới tìm cô."
Tôi nhìn cô ta một cái, nói: "Cô chờ tôi một chút, chúng ta đi đến quán cafe đối diện nói chuyện."
Trừ chuyện Trương Húc Ng*ai t*nh thì giữa chúng tôi không còn quan hệ gì, tôi thật sự không nghĩ ra tại sao cô ta lại xuất hiện tại nơi này.
Cô ta nhìn tôi, nhàn nhạt nói: "Tôi đặc biệt tới tìm cô."
Tôi nhìn cô ta một cái, nói: "Cô chờ tôi một chút, chúng ta đi đến quán cafe đối diện nói chuyện."
Tôi dặn nhân viên phục vụ trông tiệm sau đó cùng Nguyệt Nguyệt đi tới quán cà phê đối diện. Ngồi xuống ghế, tôi hỏi cô ta:"Nói đi, cô tìm tôi là vì muốn nói cái gì."
"Chiều hôm nay tôi sẽ đi xa." Cô ta nhàn nhạt nói xong: "Vốn là nên chờ ở bến xe nhưng cuối cùng tôi cảm thấy nên tới gặp cô một lần nên mới từ bến xe đến tìm cô."
Tôi nhìn cái bụng đang nhô lên, hỏi: "Tại sao cô phải đi?"
Giữa cô ta và Trương Húc cũng đã có một đứa bé, cho dù trong lòng Trương Húc còn cảm tình với tôi nhưng tôi cho rằng vì tồn tại của đứa bé hôn lễ của hai người chỉ là chuyện sớm hay muộn lại không nghĩ rằng thế nhưng Nguyệt Nguyệt lại chọn rời đi.
Cô ta tự giễu cười một tiếng: "Anh ấy không yêu tôi, tôi ở lại chỗ này thì có nghĩa lí gì?"
Tôi không biết nên làm sao để mở miệng, chỉ chầm chậm thêm đường vào trong cà phê: "Nhưng dù sao giữa hai người cũng đã có một đứa bé."
"Cô đã cho thêm năm muỗng đường rồi." Nguyệt Nguyệt nhìn tôi nhắc nhở.
"À? Thật sao?" Tôi thử uống một hớp: "Nhưng tôi cảm thấy được mùi vị còn chưa đủ ngọt, gần đây rất ưa ăn ngọt."
Nguyệt Nguyệt khẽ gật đầu một cái cũng không quá để ý, nói tiếp chuyện của cô ta và Trương Húc: "Đứa bé là do tôi bỏ thuốc trong nước của anh ấy nên mới mang thai . Ban đầu tôi cho là chỉ cần gạo sống nấu thành cơm chín thì tôi có thể gả cho anh ấy nhưng mà anh ấy lại nói cho tôi biết, anh ấy sẽ lấy tôi nhưng vĩnh viễn cũng không yêu tôi."
Nói xong trong mắt Nguyệt Nguyệt đã chảy ra nước mắt ẩn nhẫn, cho dù Trương Húc chưa bao giờ yêu cô ta nhưng cô ta thì thật lòng yêu Trương Húc giống như làm việc nghĩa không hề chùn bước vậy.
Tôi nghe thấy giọng nói Nguyệt Nguyệt tiếp tục vang lên: "Gả cho ấy anh là cả đời làm quả phụ nhưng mà không kết hôn thì không có nghĩa là tôi sẽ bỏ đứa bé này, tôi không bỏ được cho nên tôi mới suy nghĩ, cuối cùng phát hiện tôi chỉ có thể rời đi nơi này."
Tôi lại cho thêm hai muỗng đường vào trong cà phê, hỏi cô ta: "Vậy cô muốn đi đâu?"
"Không biết, tôi muốn không ai biết chỗ của tôi, một mình sinh con sau đó nuôi nó lớn."
"Mặc kệ ba mẹ cô sao?"
"Tôi là cô nhi, không có ba mẹ."
"Tại sao không tìm Trương Húc nói cho rõ ràng"
"Cho dù có nói chuyện thì kết quả cũng sẽ không thay đổi."
"Vậy hôm nay cô tới tìm tôi chính là vì muốn nói cho tôi biết cô phải đi rồi sao?"
"Xem như thế đi. Tôi hiểu rất rõ cô và Lục Bách Nghiêu là không thể nào nhưng Trương Húc, anh ấy thật sự yêu cô, tôi nguyện ý rút lui thành toàn cho hai người, chỉ cần anh ấy hạnh phúc thì tôi. . . . . ." Giọng nói của Nguyệt Nguyệt dừng một chút: "Tôi có thế nào cũng không đáng kể, chỉ cần anh ấy có thể cảm thấy hạnh phúc."
"Tôi gọi điện thoại cho Trương Húc để cho anh ta đón cô về nhà. Anh ta là ba đứa bé không thể cứ ngồi nhìn rồi bỏ qua như vậy." Tôi muốn lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra thì lại bị Nguyệt Nguyệt cản lại: "Không cần nói cho anh ấy biết, hôm nay tôi tới tìm cô chỉ hi vọng là cô có thể cho Trương Húc thêm một cơ hội, hai người có thể thử bắt đầu lại một lần nữa dù sao ở trong tất cả mọi việc anh ấy đều vô tội."
Trước đó chúng tôi vẫn còn đứng ở vị trí tình địch, bởi vì một người đàn ông tranh trái đoạt phải, không đội trời chung lại không nghĩ đến có một ngày hai người thế nhưng lại tâm bình khí hòa ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm.
Trong lúc nói chuyện Nguyệt Nguyệt nhiều lần khẩn cầu tôi, hi vọng tôi có thể cho Trương Húc thêm một cơ hội để cho tôi cùng anh ta bắt đầu sống lại lần nữa.
Trong phương diện tình cảm người bỏ ra càng nhiều nhất định là người yêu càng hèn mọn. Nguyệt Nguyệt so với Trương Húc là như thế, Trương Húc so với tôi là như thế còn tôi và Lục Bách Nghiêu, ai là người yêu hèn mọn hơn?
Nhưng lập tức tôi biết rằng cho dù có biết đáp án của vấn đề này cũng không còn ý nghĩa gì nữa bởi vì tôi và Lục Bách Nghiêu đã chia tay rồi.
Sau khi nói chuyện xong tôi đứng lên chào tạm biệt với cô ta, đang muốn mở miệng thì đột nhiên cảm thấy lợm giọng, làm một dấu tay ra hiệu xin lỗi với Nguyệt Nguyệt xong tôi vội vàng chạy về hướng phòng vệ sinh.
Cuối cùng đã tới toilet, cả người tôi nằm úp sấp ở trên bồn rửa tay, gương mặt trắng bệch, muốn ói nhưng trừ nôn ra được nước chua thì cái gì cũng không phun ra được.
Nguyệt Nguyệt chạy theo tới toilet, vỗ nhè nhẹ lưng của tôi, lo âu hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tôi rửa mặt, xua tay với cô ta: "Không có việc gì, mấy ngày nay đều như vậy, có thể là do ăn thứ gì đó hư thối thôi."
Nguyệt Nguyệt nghi ngờ hỏi tôi: "Mấy ngày nay đều như vậy?"
"Ừ." Tôi gật đầu một cái.
Cô ta đột nhiên hỏi: "Hạ cận, sẽ không phải là mang thai chứ?"
Mang thai?
Không thể nào? !
Tôi bị Nguyệt Nguyệt hỏi, lập tức cả người cũng bối rối: "Tôi. . . . . . Mang thai?"
Con mẹ nó, cô đang trêu chọc tôi sao?
Mặc dù mấy ngày nay có nôn hơi bị nhiêu nhưng tôi chưa bao giờ liên hệ chuyện này cùng mang thai với nhau lại nói tháng này đại di mụ thật đã kéo dài rất lâu cũng không có tới chỉ là tôi và Lục Bách Nghiêu đã chia tay, bây giờ nếu thật sự như vậy thì thật là oh my­la­dy­ga­ga!
Tôi vô cùng khiếp sợ nhìn Nguyệt Nguyệt, mong đợi cô ta nói một câu có thể là cô ta suy nghĩ nhiều nhưng không ngờ cô ta lại nhìn về phía tôi nói: "Trước đây tôi đã từng là y tá, mặc dù không thể nói là nắm chắc 100% nhưng mà cũng sẽ không có bằng chứng mà đã nói lời này, tốt nhất vẫn là cô nên tìm thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Cuối cùng sau khi chia tay với Nguyệt Nguyệt, tôi cảm giác cả người run rẩy, trên đỉnh đầu tựa như bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc, sấm sét vang dội. . . . . .
Mặc dù trước đó từng có kinh nghiệm giả mang thai một lần nhưng dù sao lúc đó vẫn còn đang cùng Lục Bách Nghiêu ngây ngốc ở chung một chỗ, hiện tại tôi thật sự cần phải suy nghĩ khi mang thai nên làm cái gì?
Chẳng lẽ giống như tiểu thuyết đã từng viết tự mình len lén sinh con ra sau đó nhiều năm sau mang theo đứa bé gặp lại Lục Bách Nghiêu, Lục Bách Nghiêu nhìn phiên bản thu nhỏ Tiểu Lục của mình, khóc lóc nức nở, quỳ trên mặt đất nói "Chúng ta kết hôn đi" ?
Không được, tuy nói cuộc đời ai mà không ૮ɦếƭ một lần nhưng tại sao tôi lại ૮ɦếƭ nhanh như vậy!
Cả người tôi hoàn toàn bị bao vây trong trạng thái ngẩn ngơ sau khi dần dần hồi phục lại phản ứng thì vội vàng bắt một chiếc taxi ở ven đường trực tiếp đi tới bệnh viện.
Tìm chỗ đăng kí xong sau đó xếp hàng ở cửa phòng bệnh, trong lúc xếp hàng lòng của tôi vẫn nhảy lên nhảy xuống "Bang bang", không biết có phải mang thai thật hay không nhưng trong lòng cũng đã xuất hiện hai người liên tục cãi vả xem rốt cuộc là có nên để lại đứa bé này hay không.
" Số 23, Hạ Cận!"
Thời điểm gọi đến mã số của tôi , tôi một chưởng đánh ૮ɦếƭ hai người sau đó sửa sang lại áo rồi đi vào.
Người khám bệnh chính là một bác sĩ nữ trung niên hơn 50 tuổi , trên sống mũi đeo một cái mắt kiếng, tay thì viết lia lại kiểu chữ như con kiến mà tôi đọc ko hiểu. Sau khi bác sĩ hỏi thăm cặn kẽ mười tám đời tổ tông của tôi thì tiếp tục áp dụng một loại các loại kiểm tra không rõ tên tuổi. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy mấy dụng cụ kiểm tra này nhưng thủy chung vẫn là dừng lại ở việc chúng nó biết tôi... và tôi không biết nó.
Cuối cùng sau khi giằng co một lúc lâu thì vị bác sĩ trung niên này nói cho tôi biết: "Cô mang thai!"
Cả người tôi gầm thét gần như vượt qua cả Mã Cảnh Đào : "Hả? Bác sĩ, cô chắc chắn không có chẩn đoán sai sao? Cô chắc chắn không phải là tôi ăn đồ hư hỏng mà là mang thai sao?"
Bác sĩ nhìn bộ dạng ngu ngốc tôi sau đó quăng cho tôi một ánh mắt xem thường, xoay 360 độ siêu cao khó lường.
Tôi nắm vạt áo của cô ấy, trái tim ôm ấp hy vọng hỏi: "Nếu không thì cô cho tôi thử lần lượt những dụng cụ kia một lần? Xác định tôi không phải là mang thai thật?"
Cuối cùng tôi trực tiếp bị bác sĩ vô tình ném ra cửa sau đó nghe giọng của bác sĩ đó kêu: "Người kế tiếp!"
Tôi cất giấy kiểm tra, đầu óc ngây dại, quyết định ở bệnh viện đi lại vài vòng, cũng không biết tại sao lại đi đến chỗ cửa ra vào.
"Ai, cái người này bị sao vậy hả? Đụng vào người ta mà còn không biết nói tiếng thật xin lỗi à?" Một giọng nói chói tai truyền đến làm cho đầu óc đang ngây dại của tôi trở nên rõ ràng, tôi quay đầu nhìn về phía tiếng nói bên kia thì thấy một người phụ nữ trung niên đang chỉ vào một cô gái trẻ tuổi, khoảng chừng hơn 20 tuổi mà chửi mắng, nhìn không kém cạnh một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng.
Nhưng kỳ quái hơn chính cô gái này trẻ tuổi mặc một đồ giống y như đồ bảo vệ, trên đầu đội mũ, trên sống mũi còn có một cái kính mát cực lớn, ngoại trừ cái miệng thì cái gì cũng không nhìn thấy được.
"À. . . . . . Thật xin lỗi." Cái cô gái trẻ tuổi đó nhanh chóng nói một tiếng, nói xong đang muốn nhanh chóng rời đi thì lại bị phụ nữ trung niên kia kéo tay: "Ai, cái người này, thái độ gì vậy hả? Đụng vào người khác còn muốn bỏ đi sao? Như vậy cũng quá tiện nghi rồi?"
Phụ nữ trung niên lôi kéo áo của cô gái trẻ tuổi không chịu buông tay, cô gái trẻ tuổi đó thử tránh thoát nhưng vẫn không tránh khỏi mà giọng hai người cãi vả cũng không nhỏ làm cho người xung quanh tới vây xem ngày càng nhiều.
Đối với loại cãi vả này gần như mỗi ngày đều diễn ra nhưng điều làm cho tôi dừng bước lại không phải bởi vì chuyện đó mà bởi vì thân hình của cô gái trẻ tuổi kia nhìn rất giống Hoàng Vũ Vi?
Tôi chăm chú nhìn cách ăn mặc của cô gái trẻ tuổi kia, thân hình của cô ta đúng là cực kì giống với Hoàng Vũ Vi, hơn nữa cô ta ra cửa còn che chắn mình vô cùng chặt chẽ, chuyện này cũng có chút kì lạ, chỉ là tại sao Hoàng Vũ Vi lại tới nơi này?
Tôi nhìn xung quanh phòng khám bệnh, chẳng phải là cô ta đang đi đến chỗ khám thai của tôi lúc nãy sao?
Chẳng lẽ Hoàng Vũ Vi tới chỗ này cũng vì mục đích giống như tôi? !
Tôi đi từng bước một tiến lên muốn xác nhận cô gái trẻ tuổi này đến tột cùng có phải là Hoàng Vũ Vi hay không nhưng chân vừa mới nhúc nhích thì mắt kính và cái mũ của cô gái trẻ tuổi kia đã bị người phụ nữ trung niên giật xuống để lộ ra gương mặt cực kì quen thuộc.
Hoàng Vũ Vi!
Thật sự là cô ta!
Bây giờ cô ta chính là nữ MC nổi tiếng của Tân Tấn lại hơn mười ngày đều được lên trang đầu của báo giải trí, nếu như nói ở chỗ này không ai biết cô ta thì cũng khó.
Mọi người vừa nhận ra cô gái trẻ tuổi này là Hoàng Vũ Vi thì liền ồn ào rối loạn không ngừng, mỗi người đều lấy điện thoại di động ra chụp hình hoặc quay video, đám người vây quanh Hoàng Vũ Vi cực kỳ chặt chẽ, cô ta bị vây tại trung tâm, không ngừng dùng túi xách che mặt, ngoài miệng kêu "đừng chụp" nhưng hoàn toàn không thể làm nên chuyện gì.
Tôi đứng ở bên ngoài đám người, nhìn đám người chen lấn vây tới càng ngày càng nhiều, trong lòng bị một khối đá lớn nặng nề đè chặt.
Hoàng Vũ Vi, cô ta mang thai sao?
Đứa bé kia là của Lục Bách Nghiêu sao?
Theo thời gian trôi qua thì người vây tới càng lúc càng nhiều, chính tôi cũng bị đám người xô đẩy cuối cùng hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Vũ Vi ở chính giữa nữa lại thấy có không ít kí giả rối rít chạy tới bao vây bệnh viện cực kỳ chặt chẽ.
Tôi chen lấn ở trong đám người vội vàng ra khỏi cửa chính bệnh viện , vẫn có không ít ký giả điên cuồng chạy vào trong bệnh viện như cũ. Tôi nhìn đám người chật ních lại nhìn lên bầu trời xám xịt, thời tiết thay đổi rồi sao?
Mặc dù chuyện mang thai đã được chẩn đoán chính xác nhưng tôi vẫn do dự, đến cuối cùng lựa chọn không nói với ai, xem tất cả đều chưa từng xảy ra.
May mắn những ngày qua vì kinh doanh tiệm sách nên tôi hoàn toàn ở trong trạng thái đi sớm về trễ cộng thêm gần đây Lão Phật Gia và ba Lưu mới vừa đăng kí tham gia một cuộc thi khiêu vũ giao tế, cả ngày lẫn đêm đều vội vàng tập luyện cho nên Lão Phật Gia cũng không nhìn ra bất cứ khác thường nào của tôi nếu không dựa theo cặp mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh kia bảo đảm vừa nhìn một cái liền chính xác, tôi phải trực tiếp hiện nguyên hình.
Sau khi biết được chuyện mang thai khoảng hai tuần lễ rốt cuộc tôi cũng nhịn không được nên hẹn Đồng Yến ra ngoài.
Tôi nhìn cô ấy nói hai câu.
Câu thứ nhất: "Mình mang thai."
Câu thứ hai: " Đứa bé của Lục Bách Nghiêu."
Tình hình này cực kỳ giống như lần đầu tôi nói chuyện mình nghi ngờ mang thai cho Đồng Yến biết
Nhưng mà dầu gì bây giờ cô nàng này vẫn đang mang thai cần phải giữ tâm lý bình tĩnh vậy mà cô ấy rất không khách khí trực tiếp phun cà phê lên trên mặt tôi.
Vẻ mặt Đồng Yến khó có thể tin sau cùng vỗ trán nói với tôi: "Cho mình thời gian hai phút để bình tĩnh."
Tôi vừa uống nước nóng vừa chờ hai phút trôi qua. Sau hai phút, Đồng Yến chợt ngẩng đầu, hỏi tôi: "Cậu xác định là cậu không có trêu chọc mình?"
Tôi nhấp một hớp nước nóng, vô cùng bình tĩnh trả lời: "Mình bị choáng thật mà, chính mình cũng hy vọng mình đang trêu chọc cậu.."
Đồng Yến kích động chạy đến bên tôi, dùng tay vuốt bụng của tôi: "Ai da , tại sao cậu lại mang thai đứa bé của Lục Bách Nghiêu cơ chứ?"
Tôi dùng một chưởng đánh bay móng gà của cô ấy : "Chị đây cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện quỷ quái này! Lại nói muốn biết mình mang thai bằng cách nào không phải cậu nên hỏi Lục Bách Nghiêu sao?"
Dù sao đây cũng là công sức cố gắng của anh ta có được không?
Đồng Yến bị tôi kéo trở về chỗ ngồi của cô ấy, thở dài một tiếng: "Ai da, chị cũng hy vọng chuyện quái quỷ này không xảy ra!"
Đã qua hơn nửa ngày, rốt cuộc Đồng Yến cũng khôi phục khí thế chị đại của cô nàng, bất chợt vỗ bàn một cái đứng lên làm cho tôi sợ đến mức thiếu chút ném cái ly xuống đất: "Nói thế nào? Một câu thôi, có muốn đứa nhỏ này hay không?"
Tôi ngẩng đầu hỏi cô ấy: "Cậu nói có nên giữ hay không?"
Đồng Yến dừng một hồi lâu, trầm trầm nói: "Mình cảm thấy không thể giữ, về sau một mình cậu phải mang theo đứa bé sống qua ngày, cuộc sống này nhiều khó khăn lắm. Lại nói cha đứa bé này lại cùng người phụ nữ khác lăn thành một khối, nói không chừng sau khi đứa bé này được sinh ra anh ta sẽ quấn lấy cậu dây dưa không ngớt đòi nhét đứa bé này về trong bụng cậu nữa."
Tôi vỗ tay phát ra tiếng: " Đồng anh hùng mưu lược!."
Hiện tại Lục Bách Nghiêu và Hoàng Vũ Vi đã lăn cùng với nhau, chẳng lẽ tôi lại nâng cao cái bụng bự tới náo loạn sao, tư thế này nhìn thế nào cũng thấy có cảm giác mượn đứa bé bức Vua thoái vị!
Ai da, lão nương anh minh một đời đã bị tên khốn Lục Bách Nghiêu này phá hủy trinh tiết, không thể vứt bỏ khí tiết thêm lần nào nữa!
"Hay là mình nói Lưu Chi Dương giúp cậu." Đồng Yến suy nghĩ một chút lại lập tức bác bỏ: "Không được, Lưu Chi Dương thân với Lục Bách Nghiêu lắm, nếu anh ấy biết nhất định Lục Bách Nghiêu cũng sẽ biết ngay lập tức hay là chúng ta tìm một bệnh viện cách xa đây một chút tự mình đi *** thôi. Gặp loại chuyện như vậy nên bỏ đứa bé càng sớm thì càng tốt nếu không đến cuối cùng người bị thương tổn vẫn lại là cậu. Lục Bách Nghiêu cùng tiện nhân Hoàng Vũ Vi này thông đồng ở một chỗ tính là gì, dù sao chị đây cũng sẽ bảo kê cho cậu!"
Tôi cảm động đến u mê hồ đồ, hướng về phía Đồng Yến nháy nháy con mắt, gật đầu một cái: "Ừ."
Suy nghĩ của Đồng Yến cũng không khác tôi bao nhiêu, trước là Trương Húc, sau là Hoàng Vũ Vi, nếu tôi và Lục Bách Nghiêu đã xác định rõ ràng rằng không thể nào ở cùng nhau thì cần gì phải sinh đứa bé để tăng thêm đau đớn.
Chính tại đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tôi đã vĩnh viễn mất đi cha của mình, đó thực sự là một vết sẹo không thể phai mờ trong lòng tôi , so bất cứ người nào thì tôi lại càng hiểu sâu sắc loại đau đớn này. Hôm nay cần gì phải bắt một đứa bé vô tội lớn lên trong hoàn cảnh không có cha để cho nó phải chịu đựng đau đớn mà tôi đã từng trải qua.
Tôi không có dũng khí cùng quyết tâm để chăm sóc cho nó nên tôi hèn nhát không dám giữ nó lại.
Cuối cùng Đồng Yến nhìn tôi, trầm trầm nói: "Tiểu Cận, mặc dù trên lý trí mà nói Lục Bách Nghiêu đã cùng Hoàng Vũ Vi ở chung một chỗ, đứa bé này dù có nói gì cũng không thể giữ lại nhưng mà mình lại cảm thấy cậu nên nói rõ chuyện này với Lục Bách Nghiêu dù sao anh ta cũng là ba đứa bé, anh ta có quyền biết chuyện này. Huống chi đây là một sinh mệnh nhỏ, cậu thật sự bỏ được sao?"
Đúng vậy, dù sao đây cũng là một sinh mệnh nhỏ, tôi thật sự . . . . . . Bỏ được sao?
Vừa nghĩ tới tôi sẽ phải mất đi sinh mệnh nhỏ thì trong lòng giống như bị ai cấu véo, sinh mệnh nhỏ này thật vất vả mới đến được với thế giới, còn chưa có ý thức liền bị tôi vứt bỏ, chuyện này công bằng với nó sao?
Thậm chí tôi có thể tưởng tượng đến tương lai sau khi sinh mệnh nhỏ này ra đời, nó sẽ đáng yêu đến dường nào, nó có một đôi mắt xinh đẹp, làn da trắng nõn, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn rồi nó sẽ lớn lên từng ngày, học cách đi, học mở miệng gọi tôi là "Mẹ" . . . . . .
Chỉ là chuyện mang mang thai này rốt cuộc tôi có nên nói cho Lục Bách Nghiêu hay không đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc