Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 47

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Tôi chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp lại Hạ Cận trong một buổi tiệc.
Sau khi về nước không lâu, mặc dù biết cô làm việc ở thành phố này nhưng không ngờ chúng tôi lại gặp nhau với tư cách là đồng nghiệp.
Thời điểm gặp Hạ Cận ở đại sảnh của Thịnh Thế rõ ràng là rất kinh ngạc, chỉ một cái liếc mắt tôi liền xác định chính là cô ấy.
Đã bao lâu rồi?
Gần mười năm rồi nhỉ?
Cuối cùng cũng gặp lại cô, cuối cùng.... ...... ....
Trình độ kinh ngạc của Hạ Cận cũng không thua kém tôi một chút nào, cô ấy trực tiếp ngẩn người ngay tại chỗ mà ánh mắt của tôi vẫn luôn đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang giật mình của cô ấy.
Mãi cho đến khi lãnh đạo của cô kéo cô ngồi xuống thì cô mới từ trong kinh ngạc hồi hồn. So với thời trung học là một nữ tướng thông minh, tại sao hiện tại lại trở nên ngây ngốc rồi? Nhưng mà không thể không nói vẻ mặt ngu ngốc của cô thật đáng yêu, ngốc tới mức làm cho người ta không nhịn được mà động lòng.
Lãnh đạo của cô lôi kéo cô tới để giới thiệu cho tôi, thấy vẻ mặt cô bày ra bộ dáng ngu si làm cho tôi có chút muốn bật cười nhưng vẫn âm thầm kiềm chế xuống sau đó kéo bả vai của cô qua giúp cô giải vây.
Bạn học cũ ơi bạn học cũ, thật đúng là đã lâu không gặp.
Sau khi ngồi vào vị trí không lâu thì liền nhìn thấy cô nhóc này bị người ta chuốc hai ly R*ợ*u, thấy dáng vẻ ngu ngốc của cô trong lòng tôi có chút đè nén, đầu óc của cô nhóc này hình như càng ngày càng đần hơn thì phải? Không biết là phụ nữ khi đi ra khỏi nhà không nên uống R*ợ*u hay sao?
Tôi không kiềm chế được cầm ly lên mời cô một ly R*ợ*u. Một ly không đủ lại thêm một ly nữa , không nhìn ra cô nhóc này nhìn thì nhỏ nhắn như vậy nhưng tửu lượng thì lại rất tốt. Lúc trước không phải chỉ cần uống một ly cô liền trực tiếp ngã xuống đất hay sao?
Đầu óc của tôi chợt thoáng qua buổi tiệc sinh nhật thời trung học đó, tôi mời bạn cùng lớp đến ktv chúc mừng. Trong buổi tiệc sinh nhật bởi vì cô nhầm bia thành nước ngọt cho nên mới uống hết một ly, kết quả là khuôn mặt đỏ lên mà cũng chính là vào buổi tối kia tôi chận cô ấy lại ở trên hành lang, dùng của miệng tôi đoạt đi nụ hôn đầu của cô.
Đêm đó, Hoàng Vũ Vi từng muốn tôi đáp ứng một yêu cầu của cô ta. Lúc ấy tôi cũng chỉ ậm ờ qua loa cho đến cô ta hát bài " Nói yêu em" thì tôi mới biết yêu cầu đó là cái gì, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì mới vừa rồi không có đồng ý cho dù ánh mắt mọi người có nhìn chằm chằm vào người tôi thì ánh mắt của tôi vẫn yên lặng lạnh lùng quét qua chỗ cô ta ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó bưng ly R*ợ*u lên uống một ngụm.
Nữ sinh theo đuổi tôi cũng không phải là ít, mặc dù tôi không cự tuyệt công khai nhưng cũng không có nghĩa là tiếp nhận toàn bộ.
Bạn tốt của tôi đã từng hỏi qua Hoàng Vũ Vi xinh đẹp như vậy ,đến Đại Mỹ Nữ mà cậu cũng đều coi thường thì người cậu thích phải là loại con gái xinh đẹp đến cỡ nào?.
Đẹp hay không đẹp tôi cũng không biết, chỉ biết một vấn đề là trong chớp mắt khi nghe câu hỏi kia trong đầu óc của tôi liền hiện lên hình bóng của Hạ Cận.
Tình đơn phương luôn là mối tình thắm thiết.
Không ngờ khi gặp lại thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Thật sự rất lâu không thấy, cô ấy có biết tôi nhớ cô ấy đến ૮ɦếƭ rồi không !
Rốt cuộc cũng đợi đến khi cô không chống đỡ được nữa, thời điểm chạy đến toilet, chân trước của cô vừa bước ra ngoài thì chân sau của tôi liền bước theo sát.
Nhiều năm như vậy, ở nước ngoài cũng đã gặp qua không ít phụ nữ nhưng hình như chỉ có cô, cái con nhóc không tim không phổi này vẫn luôn tồn tại trong lòng của tôi, đuổi mãi cũng không đi.
Mẹ nó, tôi dựa tường rút một ***, tối nay thình lình gặp lại hoàn toàn làm cho tôi cảm thấy mình đang nằm mơ, nhất định phải hút một điếu để tinh thần bình tĩnh trở lại.
Thấy cô từ toilet đi ra tôi cho rằng ít nhất cô cũng sẽ tiến lại đây trò chuyện với tôi mấy câu, ôn chuyện lại một chút chuyện cũ, nhưng không ngờ cô nhóc này lại gật đầu với tôi một cái sau đó trực tiếp lướt qua người tôi đi về phía trước.
Tức giận xông lên tới não, thời điểm tôi bắt đầu ý thức lại được thì tôi đã lôi cô ấy đến chỗ cầu thang sau đó hung hăng hôn cô.
Đã lâu không gặp lại chẳng lẽ cô ấy không có nhớ đến tôi một chút nào sao?
Sự thật đã chứng mình rằng người phụ nữ vô lương tâm này thật sự không nhớ đến tôi. Khi tôi bị mẹ bắt đi xem mắt thì cô cũng đang ở nhà hàng đối diện làm chuyện xem mắt tương tự, mà đối tượng lại là Trương Húc!
A, thế giới này thật sự rất nhỏ!
Vừa thấy người phụ nữ này ăn mặc xinh đẹp như vậy tôi liền tức cành hông. Tôi và Trương Húc là anh em, cùng là đàn ông với nhau chẳng lẽ lại không nhìn ra chút tâm tư của Trương Húc đối với Hạ Cận sao?
Chỉ là tôi không nghĩ tới người trong lòng Hạ Cận lại là Trương Húc.
Quan hệ của bọn họ phát triển nhanh hơn so với tôi tưởng tượng, mãi cho đến một ngày Hạ Cận nói với tôi cô ấy muốn đính hôn cùng với Trương Húc.
Cô muốn đính hôn.... ...... ......Cô muốn đính hôn. Vậy còn tôi? Tôi là cái gì?
Suy nghĩ đến việc cô ấy vì muốn nhìn thấy Trương Húc mà cố ý xin phép tôi thì tôi cảm giác lòng mình giống như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, ép chặt tới mức làm cho tôi không thở được, cả người tôi rơi vào trong bóng tối, tôi đã từng thề rằng không muốn gặp lại người phụ nữ này nữa.
Về sau tôi yên lặng quan sát camera được đặt trong phòng thư kí, nhìn thấy cô đuổi theo tới cửa phòng làm việc của tôi, vì đơn xin phép mà đeo bám thư kí dai dẳng, sau dùng chỉ vì một lá đơn mà thậm chí còn làm cho mình bị trẹo chân.
Tôi biết rõ tan nát cõi lòng có cảm giác gì nhưng thời điểm biết được cô hao tổn hết tâm tư chỉ vì một lá đơn xin phép thì tôi cảm thấy trái tim mình đang vỡ vụn.
Có lẽ đây là lúc tôi nên buông tay.
Tôi tự nhủ với chính mình phải cách xa người phụ nữ này ra một chút, vì cái người không có lương tâm này ngoại trừ việc làm cho tôi cảm thấy không thoải mái cả đời thì chẳng còn việc gì tốt nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nhịn được mà đưa cô tới bệnh viện kiểm tra cái chân bị thương, sau đó biết cô không trở về nhà được thì mang cô về nhà mình.
Tôi lo lắng cho cô ở một mình trong khách sạn không an toàn, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì bên cạnh cũng không có ai chăm sóc. Tôi lo lắng cô không chăm sóc tốt cho chính mình rồi lại lấy bản thân ra làm trò đùa.... ...... ...
Tôi biết tôi xong rồi, trong mắt người ngoài tôi là Lục nhị thiếu gia "Trong vạn bụi hoa không dính một cái lá" không nghĩ tới kết quả vẫn lại là thua trong tay một người phụ nữ, mà lại là trong tay một người phụ nữ chưa từng để tôi ở trong lòng.
Có lẽ do khoảng thời gian này quá mệt mỏi cho nên vừa dựa lưng vào ghế không bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ. Tôi lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, so với trước đây cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, trên mặt được trang điểm nhẹ làm cho người khác lần đầu nhìn thấy không phải là kiểu xinh đẹp kinh diễm nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thì khó mà dời đi được.
Chẳng qua là tôi vẫn thích bộ dạng thời còn trung học của cô hơn.
Từ nhỏ tôi đã theo ba mẹ qua nhiều tỉnh thành, lên trung học thì ba mẹ vội vàng mở rộng sự nghiệp ra nước ngoài cho nên gần như không rảnh để bận tâm đến tôi cùng Chi Dao. Ba mẹ đưa Chi Dao qua nhà ở nhà anh họ thì tôi mừng rỡ vì được thanh nhàn liền nói cho bọn họ biết tôi muốn học trung học ở gần nhà bà ngoại vì thế tôi mới gặp được Hạ Cận.
Khi đó cả người cô nhóc này đều trong veo mà lạnh lùng tựa như Hằng Nga trên trời vậy, mỗi ngày đều buộc tóc thành cái đuôi ngựa cao cao, chỉ cần tôi bắt một cái thì có thể túm chặt.
Thời trung học có rất nhiều nữ sinh thích tôi nhưng tôi lại chỉ thích mình cô ấy, cho dù tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nói ra miệng. Tôi bắt nạt cô, cùng cô đấu võ mồm hi vọng cô có thể chú ý đến tôi sau cùng nếu mỗi ngày không cùng cô cãi vả mấy câu thì đều cảm thấy thời gian trôi qua thật vô nghĩa.
Về sau bởi vì chuyện kia mà quan hệ của chúng tôi liền hoàn toàn rạn nứt, thậm chí trong lúc đó còn có dính líu đến Hoàng Vũ Vi. Vốn dĩ lúc ấy tôi đã chuẩn bị xong xuôi để thổ lộ với cô, nói cho cô biết tôi thích cô nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện nên ba mẹ vội vã đưa tôi nước ngoài. Trước khi đi tôi có gọi điện thoại cho cô nói cô ở dưới lầu chờ tôi, chờ tôi tới gặp cô.
Chỉ là lúc tôi đứng dưới lầu nhà cô thì cô lại đi ra ngoài chơi, quẳng lời hứa với tôi ra sau đầu.
Trong trí nhớ của vĩnh viễn đều có bóng dáng của Hạ Cận. Tôi đứng ở dưới lầu nhà cô chờ hơn 3 giờ đồng hồ những cũng không thể chờ được đến lúc cô về nhà, cuối cùng mẹ tôi tới tìm tôi sau đó bảo tôi ngồi lên xe quay về tỉnh.
Xe chạy đi rất nhanh, cây hai bên đường trước mắt biến mất càng lúc càng nhanh, tôi biết rõ có một thứ gì đó ở trong sinh mệnh của tôi đang lặng yên không một tiếng động biến mất.
Thời điểm lên máy bay tôi tự nhủ rằng đời này Lục Bách Nghiêu tôi cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
Tôi dành thời gian mười năm để khống chế chính mình không nên suy nghĩ đến cô nữa, cũng không thèm để ý nữa, muốn xóa hết dấu vết của cô trong sinh mệnh của tôi.
Cuộc sống lưu học sinh tôi trong mấy năm đó cực kỳ thuận buồm xuôi gió, danh tiếng tốt đẹp vang xa. Tôi cũng từng có rất nhiều bạn gái khác những lại vĩnh viễn cùng các cô ấy kết thúc khi mới chỉ nắm tay nhau.
Rất nhiều khi họ cũng sẽ chủ động hôn tôi nhưng vừa nhìn thấy đôi mội xinh đẹp của bọn họ thì tôi liền nghĩ tới mình đã từng hung ác hôn cô.
Tôi trúng ma chướng, trúng độc tình của cô rồi.
Không biết đã qua bao lâu chỉ cần nhìn khuôn mặt của cô đang ngủ say cho dù là nhìn cả đời cũng được. Tôi, cô và Trương Húc, ba người liền dừng lại tại đây cũng không sao. Cô sẽ không đính hôn với Trương Húc mà tôi thì vẫn cứ như vậy.... ........nhìn cô cả đời.
Sau cùng tiếng chuông điện thoại của anh họ Lục Kỳ Ngôn đánh thức tôi từ trong giấc ௱o^ЛƓ. Tôi xoay người lại nhìn cô đang ngủ say sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Anh, có chuyện gì vậy?"
" Hạng mục công trình có chuyện, bây giờ em tới quán bar đi, anh sẽ nói cụ thể chi tiết cho em nghe." Quán bar đó là sản nghiệp của anh, anh vẫn luôn là lão bản ở phía sau tấm màn, khi nào có chuyện quan trọng cần bàn bạc thì chúng tôi đều ở lầu ba nói chuyện.
"Ngay bây giờ ư? Bây giờ không được, em có việc, một lát nữa sẽ tới."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói chất vấn của anh họ: "Em cảm thấy còn có chuyện nào quan trọng hơn so với hạng mục này nữa sao?
Tôi trầm mặc không nói lời nào, một lúc lâu sau lại nghe anh họ hỏi tiếp: "Là vì cô gái kia?"
"Dạ.... ........"
"Chuyện hạng mục Cảnh Trình lần này không phải là nhỏ, nếu như em làm việc sai sót anh sẽ khiến cô ta phải gánh chịu hậu quả."
"Anh, đừng động vào cô ấy!" Lục Kỳ Ngôn là người có thể tùy ý hô phong hoán vũ trong giới hắc đạo, muốn xuống tay giải quyết một Hạ Cận nho nhỏ tuyệt đối không cần đến một ngón tay: "Chuyện không có liên quan đến cô ấy, toàn bộ đều là do em tình nguyện, cô ấy sẽ nhanh chóng đính hôn hẳn là chúng ta cũng không cần phải tiếp tục nữa. Yên tâm đi, em biết tầm quan trọng của hạng mục này, sẽ không làm hỏng việc."
Tôi thề son sắt với anh họ rằng tôi và Hạ Cận đã kết thúc chỉ là sau đó chúng tôi vẫn không thể kết thúc được.
Khi tình cờ bắt gặp Trương Húc và nữ hộ lí đến khách sạn thuê phòng, trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ thì lòng tôi cũng có bấy nhiêu. Nửa đêm cô tới quán bar giải sầu vừa lúc đó tôi cùng Lục Kỳ Ngôn cũng ở đó uống R*ợ*u, tôi lôi cô đi sau đó thừa dịp cô say R*ợ*u mà mạnh mẽ chiếm đoạt lấy cô.
Ngay từ lúc đầu chỉ là một cái hôn môi mà tôi cũng không kìm chế nổi nhưng một phút khi sắp tiến vào thân thể cô thì tôi lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, tôi cười nhạo chính mình từ khi nào thì trở nên khốn nạn đến vậy, phải dùng đến loại phương thức "cưỡng gian" này để có được cô?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không do dự mà muốn cô.
Rốt cuộc khi tôi tiến vào thân thể cô thì tôi cũng không hối hận, nhìn cô thương tâm khổ sở thì tôi rất muốn ôm lấy cô nói cho cô biết tôi yêu cô, nói cho cô biết cho dù không có Trương Húc thì tôi vẫn yêu cô nhiều hơn so với bất cứ người nào.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, vừa mới sáng sớm tôi liền chạy đi mua nhẫn muốn cầu hôn với cô nhưng cô lại nói cho tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi.
Tôi giống như người bị đánh một cú trực tiếp vào đầu, một tấm chân tình của tôi bị cô hung hăng giẫm đạp ở dưới chân, một lần lại một lần vỡ nát. Tôi thật sự rất muốn hỏi cô, con mẹ nó, trong mắt cô tôi là cái gì?
Ngày đính hôn đó cuối cùng cũng đã đến.
Tôi cố gắng kìm chế chính mình không được nghĩ đến cô nữa nhưng thời điểm nữ hộ lí kia đến tìm tôi thì tôi vẫn không nhịn được, trực tiếp chạy xe như bão lốc đến cửa khách sạn cô đính hôn.
Bốn người.... ......Thật là một tổ hợp đầy châm học.
Tại buổi tiệc đính hôn tôi hung hăng đánh cho Trương Húc một trận, tôi hận cậu ta không biết quý trọng, tôi hận vì sao Hạ Cận thích cậu ta mà cậu ta vẫn còn đi Ng*ai t*nh.... ...... .....?
Tôi dẫn cô đi, tôi yêu cô gái này, hôm nay cô rất đẹp khắc sâu vào ánh mắt tôi cho dù phần mỹ lệ này cũng không phải vì tôi mà nở rộ.
Tôi dẫn theo cô đào hôn, dẫn cô đi khỏi nơi mà cô không muốn ở lại. Bất kể là lúc nào chỉ cần cô muốn đi thì tôi đều có thể dẫn cô đi.
Khoảng thời gian tại hội quán suối nước nóng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của tôi. Ở nơi đó sự tồn tại của Trương Húc dần dần phai nhạt trong cô, cô cũng dần quên đi chuyện Trương Húc từng làm cho cô bị tổn thương.
Mà rốt cuộc tôi cũng có cơ hội thổ lộ cõi lòng mình với cô.
Cũng ở nơi đó tôi đã cầu hôn cô.
Sau một lần, một lần rồi lại một lần cầu hôn rốt cuộc cô cùng đã đồng ý.
Buổi tối ấy là thời gian tôi cảm thấy vui vẻ H**g phấn hơn so với bất cứ lúc nào. Cô gái tôi yêu trọn vẹn mười năm rốt cuộc cũng đã đồng ý lời cầu hôn của tôi. Tôi đã sớm chuẩn bị nhẫn để đeo vào ngón tay cô, từ đó muốn nhờ nó trói buộc cô cả đời.
Nhưng tôi lại không tưởng tượng được sẽ gặp anh họ Lục Kỳ Ngôn tại hội quán suối nước nóng.
Tôi sợ anh ta sẽ ra tay với cô.
Tôi dẫn cô đi đến buổi hẹn nhưng rất tốt, chuyện tôi lo lắng cả đêm cũng không có phát sinh. Thời điểm bữa tối kết thúc tôi nói với anh họ:"Anh, em thật sự yêu cô ấy."
Từ nhỏ đến lớn Lục Kỳ Ngôn vẫn là người anh họ mà tôi kính nể nhất, tuổi còn trẻ mà đã thừa kế sự nghiệp to lớn, phát dương quang đại, ở trên thương trường chỉ cần nói một thì không có hai nhưng cùng lúc đó tôi cũng sợ Hạ Cận sẽ vì tôi mà bị tổn thương.
Lục Kỳ Ngôn cũng không mở miệng nói gì cả chỉ cười cười, lúc chia tay còn tặng cho Hạ Cận một vòng cổ kim cương giá trị xa xỉ làm cho cô gái nhỏ hám tiền kia cao hứng như bắt được vàng.
Tuy không có nói rõ ra ngoài nhưng rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng tôi cũng được buông xuống.
Rốt cuộc cũng tới ngày trở lại, vốn dĩ tôi muốn ngay hôm trở về thành phố liền tới cửa chào hỏi ba mẹ Hạ Cận, nói với bọn họ chuyện chúng tôi muốn kết hôn nhưng xe vừa mới chạy tới nội thành liền nhận được điện thoại mẹ tôi sinh bệnh phải nằm viện.
Tôi vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện nhưng lại không nghĩ tới đây chỉ là một trò đùa của mẹ tôi, bà chỉ bị cảm vặt mà mục đích chính là muốn tôi trở về nhà ở chung với Chi Dao sau đó sớm kết hôn và sinh cho bà một đứa cháu nội.
Sau khi tôi về nước bà liền sắp xếp đủ loại tiệc xem mắt cho tôi, đến sau cùng lại đánh chủ ý lên người cùng tôi lớn lên từ nhỏ là Chi Dao.
Tôi xoay người rời đi, vừa lúc đó liền nhìn thấy Trương Húc.
Cậu ta đang ngồi trên xe lăn, sau lưng có mẹ cậu ta chăm sóc vì thế chúng tôi liền dùng trạng trái kì quái này mà nói chuyện với nhau tại hành lang bệnh viện.
Mẹ cậu ta xông lên trước muốn cùng tôi nói cho rõ vì sao lại đánh con trai bà ta thành ra như vậy nhưng lại bị Trương Húc gọi lại.
Cậu ta nhìn tôi: "Lục Bách Nghiêu, chúng ta nói chuyện riêng với nhau đi."
Đã từng là bạn thân thời trung học nhưng sau cùng chỉ vì một cô gái mà trở thành người xa lạ.
Thời điểm không còn ai Trương Húc liền cười lạnh: "Dùng phương pháp đê tiện như vậy để chiếm được cô ấy, cậu không sợ một ngày nào đó sẽ bị cô ấy biết được chân tướng sao?"
"Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu?"
"Lục Bách Nghiêu, đã đến mức này mà cậu còn giả bộ làm gì nữa? Dùng công ty của ba tôi để uy hiếp bắt tôi và Tiểu Cận phải chia tay, cậu thật sự là không chừa bất cứ thủ đoạn xấu xa nào!"
Tôi tiến lên túm lấy cổ áo anh ta: "Cậu đừng có nói rằng cậu không biết, thời điểm cậu cùng nữ hộ lí kia đến khách sạn thuê phòng đã bị tôi và Tiểu Cận bắt gặp, là cậu Ng*ai t*nh.... .........Trước đây nếu cậu không biết quý trọng cô ấy vậy thì để tôi!"
"Ng*ai t*nh.....? A, nếu không diễn trò như thế thì làm sao người anh tốt của cậu có thể buông tha cho công ty của ba tôi? Công ty là tâm huyết nửa đời của ông, người anh tốt của cậu làm cho công ty của ông phá sản, làm cho ba tôi phải ngồi tù để ép tôi từ hôn, cậu cảm thấy tôi có thể lựa chọn được con đường sống sao?"
Tôi mơ hồ cảm thấy được sự việc không bình thường như vậy lại không thể tin được: "Cậu cho rằng cậu nói vậy thì tôi sẽ tin tưởng sao?"
Trương Húc nhìn đôi mắt của tôi chỉ trong phút chốc đã ngưng tụ lại: " Nếu cậu không tin thì bây giờ sẽ không hỏi như vậy?"
Tôi nghe Trương Húc đang ở trước mặt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong một phút kia tôi liền á khẩu không trả lời được sau đó đóng rầm cửa lại đi ra ngoài, tiếp đó lập tức gọi điện thoại cho Lục Lỳ Ngôn.
Điện thoại của Lục Kỳ Ngôn không có tín hiệu cùng lúc đó điện thoại của người quản lí bất động sản không ngừng tấn công vào máy của tôi, tôi từ chối hai lần không có hiệu quả, qua đến lần thứ ba khi chuông điện thoại vang lên tôi cũng không thèm nhìn nữa mà trực tiếp rống vào trong điện thoại: "Mẹ nó, anh yên tĩnh một chút được hay không?" (chỗ này tiếng Trung chỉ dùng một từ là ngươi, không phân biệt con trai hay con gái nên chị Cận hiểu nhầm nha.)
Bên kia điện thoại bỗng dưng yên lặng, tôi còn đang nghi hoặc thì nghe thấy giọng của Hạ Cận vang lên bên tai: "Lục Bách Nghiêu, anh không sao chứ?"
Giọng nói của tôi liền nghẹn trở về, hiện tại liền muốn hung hăng đấm một cú lên mặt mình: "Tại sao lại là em? Thật xin lỗi, vừa rồi không phải là anh đang nói với em, anh còn tưởng rằng........Thôi, không nói cái này nữa."
Cùng Hạ Cận nói vài câu sau đó tôi liền nhanh chóng cúp điện thoại bởi vì tôi chột dạ, bởi vì những lời Trương Húc nói mà từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên tôi cảm thấy chột dạ.
Cuối cùng cũng gọi điện được cho Lục Kỳ Ngôn.
Tôi nói lại những lời mà Trương Húc đã nói với tôi cho anh họ nghe rồi hỏi: "Anh, anh nói cho em biết những lời của Trương Húc có phải là sự thật hay không?"
"Đúng."
"Vì cái gì?"
Giọng Lục Kỳ Ngôn trong điện thoại gằn từng tiếng: "Không phải là em yêu cô ta đến ૮ɦếƭ sao? Hiện tại không phải muốn kết hôn với cô ta sao, kết quả là tất cả đều vui vẻ, vậy thì còn vấn đề gì nữa?"
Thật sự là anh ta……..
Tôi nói vào di động: “Anh, đúng là em yêu cô ấy nhưng mà em không muốn dùng loại phương pháp này để có được cô ấy! Ngộ nhỡ sau này cô ấy biết được chân tướng sự việc thì cô ấy sẽ nghĩ về em như thế nào?”
“Em biết anh là người luôn luôn không chú trọng đến quá trình mà chỉ chú trọng kết quả. Kết quả đã đạt được, chuyện này anh đã giải quyết với Trương Húc, thằng nhãi đó không có cam đảm nói ra trước mặt Hạ Cận cho nên chỉ cần em không nói anh không nói thì vĩnh viễn cô ta cũng không biết được chuyện này, không phải là em muốn cô ta sao? Là đàn ông thì làm việc phải ngoan độc nếu không thì tới cuối cùng cái gì cũng không đoạt được!”
….
Trong chớp mắt đó tôi không có nói thêm nữa chỉ cảm giác mình là tiểu nhân, làm chuyện không quang minh chính đại. Mỗi khi nghĩ tới chuyện này tôi đều cho rằng cả đời này mình chỉ là một tên tiểu nhân.
Đêm hôm đó tôi tới quán bar mua say, muốn dùng R*ợ*u để làm tê liệt chính mình giống như sau khi say R*ợ*u thì tất cả có thể mờ nhạt dần, chuyện Trương Húc Ng*ai t*nh không phải là tình cờ nhưng chuyện chúng tôi ở chung một chỗ bởi vì tôi yêu cô mà cô cũng yêu tôi là sự thật không có xếp đặt.
Sau khi uống R*ợ*u xong tôi lái xe đến dưới lầu nhà cô.
Tôi gọi điện thoại cho cô nói cho cô biết: “Anh đang ở dưới lầu nhà em.”
Trong thời gian chờ đợi cô đi xuống tôi liền lấy bao TL ra dựa vào cạnh xe *** để ổn định lại tâm trạng lo lắng của chính mình.
Tôi ôm cô, nói với cô: “Anh rất nhớ em.”
Thật sự rất nhớ, rất nhớ cô.
Tôi hôn môi cô: “Vợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi anh, có được hay không?”
Bởi vì tôi thật sự không thể buông tay được.
Lục Kỳ Ngôn nói đúng, tôi muốn cô, cực kỳ muốn cô!
Thật vất vả mới có thể sánh vai cùng cô, tôi thật sự không muốn buông tay, tôi không làm được.
Cho dù sau khi ૮ɦếƭ có xuống mười tám tầng địa ngục thì tôi vẫn muốn nói……………………..Tôi không hối hận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc