Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 42

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Lục Bách Nghiêu lôi kéo tay tôi, nổi giận đùng đùng muốn dẫn tôi đi. Tôi bước theo anh cho dù biết anh vừa mới đấm Trương Húc một cái không nhẹ, biết Trương Húc vừa ngã xuống đất nhưng tôi vẫn quyết tâm không quay đầu lại.
Tôi không có dễ bị coi thương như vậy đâu, đã từng bị Trương Húc hung hăng đả thương một lần thì không thể còn tồn tại một chút nào gọi là lưu luyến đối với anh ta. Yêu tôi tôi sẽ yêu lại gấp bội, không thương tôi nữa cho dù tôi yêu nhưng cũng sẽ không ủy khuất cầu toàn.
“Lục Bách Nghiêu, tôi không có tư cách, cậu xác định mình có tư cách sao?!”
Giọng nói của Trương Húc từ phía sau truyền đến, xen lẫn tức giận gào thét: “Cậu dám nói bây giờ cậu cùng cô ấy ở một chỗ, cậu không có…….”
“Câm miệng!” Trương Húc mới nói được một nửa lập tức bị Lục Bách Nghiêu cắt đứt, anh đưa hai tay ôm chầm lấy bả vai tôi, từng câu từng chữ đều giống như cắn răng nghiến lợi nói ra: “Cô ấy là của tôi!”
Đã sớm quên cuối cùng mọi chuyện diễn ra như thế nào, thì tôi đã bị Lục Bách Nghiêu lôi tới phòng ăn nhưng buối tối hôm đó khi nằm ở trên giường trong đầu óc tôi vẫn còn khắc sâu cảnh tượng đó.
Lúc Lục Bách Nghiêu nói câu “Câm miệng” kia, đứng ở bên cạnh anh, tôi có thể cảm giác được rõ ràng trong một chớp mắt đó thân thể của anh cứng ngắc, giọng nói còn mang theo run rẩy.
Buổi tối khi anh đưa tôi trở về, anh ôm chặt thân thể của tôi vào иgự¢, dùng sức như vậy gần như làm cho tôi không thể thở được. Tôi muốn tránh thoát nhưng lại phát hiện anh cậy mạnh làm tôi không thể nhúc nhích chỉ có thể để mặc cho anh ôm…
Ở trong nhà hàng, tại sao anh không để cho Trương Húc nói hết? Rốt cuộc thì anh đang sợ cái gì?
Tôi kinh ngạc nằm ở trên giường, hồi tưởng lại lúc Lục Bách Nghiêu cùng Trương Húc gặp mặt cho đến khi chuyện phát triển, vắt hết óc suy nghĩ hết các loại chi tiết muốn hiểu thông suốt tất cả mọi chuyện.
Suy nghĩ hồi lâu, ở một mặt tôi chợt phát hiện thật ra thì Lục Bách Nghiêu đã sớm có ý định với mình chẳng qua là tôi chưa từng để ý và anh cũng chưa từng lộ ra bên ngoài, còn một mặt thì nghĩ tới ban đầu Trương Húc ngoại tình…………..đột nhiên có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì khi đó đột nhiên như vậy cho nên ban đầu tôi mới có thể khó khăn tiếp nhận tất cả mọi chuyện như vậy, mới có thể cảm giác được tim mình đau đớn tới tê tâm liệt phế.
Cuối cùng sự thật rốt cuộc là cái gì?
Còn có bao nhiêu chuyện mà tôi chưa từng được biết đây?
Tôi ngồi dậy bật đèn, tìm trong di động số điện thoại của Trương Húc, nhắn một tin nhắn: Ngày mai có rảnh không? Dành thời gian ra ngoài gặp mặt một chút đi.
Hai phút sau có tin nhắn trả lời: Được.
Tôi tắt đèn, nằm lên giường một lần nữa, nhắm mắt chờ cho tới ngày mai.
Tôi cùng Trương Húc hẹn gặp nhau lúc 10 giờ sáng, tìm một cái cớ nói dối Lục Bách Nghiêu sau đó bắt xe taxi tới chỗ hẹn.
Lúc tôi đến thì nhìn thấy Trương Húc đã chờ từ lúc nào. Mặt bên trái của anh ta vẫn còn bầm đen, sắc mặt có chút tiều tụy tái nhợt, chỉ tới khi thấy tôi khóe miệng anh ta mới cong lên một nụ cười, mới cảm giác được có sức sống.
Tôi ngồi xuống đối diện Trương Húc, mở miệng nói: “Tôi có một số việc muốn hỏi anh.”
“Được, có chuyện gì thì em cứ hỏi đi.”
“Tôi muốn hỏi chuyện tình của anh cùng Nguyệt Nguyệt bắt đầu từ khi nào?”
Trương Húc nhìn tôi , muốn nói lại thôi sau đó lấy lại bình tĩnh đang định mở miệng thì điện thoại lại vang lên.
Tiếng chuông vẫn cứ vang lên mãi, tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta tập trung trên màn hình điện thoại nhưng thần sắc vẫn còn đang do dự chưa muốn nhận.
Tôi hỏi anh ta: “Không nhận sao?”
Đôi mắt thất thần của anh ta chợt ngước về phía tôi, trầm trầm nói: “Nhận.”
Giọng nói trong điện thoại vang lên không tính là nhỏ, anh vừa mới nhận điện thì tôi liền nghe được giọng nói trong điện thoại truyền đến, là nữ hộ lí đó: “Húc, em vừa mới té ngã, bụng đau quá, con của chúng ta có thể………..”
Con……….Con……….
Bên tai của tôi đã sớm không nghe được bất kỳ từ nào nữa, chỉ có duy nhất từ này.
Giữa bọn họ đã có con.
A, một phút trước tôi còn đang hỏi anh ta bắt đầu với Nguyệt Nguyệt lúc nào thì không nghĩ tới giữa bọn họ đã có con, đã có một sinh mạng mới tồn tại.
Trương Húc ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tôi nhìn anh, nói một câu: “Anh có việc gấp thì nên đi trước đi.”
Trong lúc mang thai rất dễ dàng sinh non, so với tôi anh ta càng rõ hơn điểm này. Làm cha của đứa bé, anh ta phải có trách nhiệm.
Sau khi Trương Húc đi, tôi vẫn ngồi tại chỗ, ngồi thật lâu. Tôi đã từng cho rằng ngoại tình ……trong đó cất giấu chuyện gì đó mà tôi không biết, hóa ra đó chỉ là ý kiến của bản thân tôi, sự thật chứng minh tôi vẫn còn quá ngu ngốc.Di e n da n le q uy d o n Cho tới nay chẳng qua tôi đang sống trong thế giới của mình, quy định phạm vi hoạt động.
Tôi đứng dậy tính rời đi, hơi xoay người lại thì thấy Lục Bách Nghiêu đang đứng trước mặt.
Anh xuất hiện ở nơi này lúc nào?
Anh đứng chỗ này bao lâu?
Anh biết tôi cùng Trương Húc lén gặp mặt sao?
….
Những nghi vấn liên tiếp được đặt ra trong đầu tôi, tôi kinh ngạc đứng ngay tại chỗ, không có tiến lên bởi vì không biết đối mặt như thế nào, mở miệng ra sao.
Cuối cùng vẫn là Lục Bách Nghiêu đi tới, mỉm cười nhìn tôi: “Vợ, có đói bụng không? Mẹ bảo anh gọi em về ăn cơm.”
Tôi hơi ngước mắt lên đón nhận ánh mắt của anh: “Lục Bách Nghiêu, anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Khóe miệng của anh vẫn cười như cũ, nhưng tôi nhận thấy thật ra anh cười rất miễn cưỡng: “Không có, mau về nhà ăn cơm, nếu không vợ anh đói bụng thì làm sao bây giờ.”
Làm sao lại có thể không có vấn đề gì hỏi tôi đây?
Rõ ràng anh đứng chỗ này thật lâu, đợi tôi thật lâu, không phải sao?
Anh biết rõ rằng tôi nói dối anh cùng Trương Húc gặp mặt, không phải sao?
Anh biết rõ rằng tôi không tin anh, không phải sao?
Tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Lục Bách Nghiêu, tại sao anh lại không hỏi em?”
Anh trầm trầm nhìn tôi, vuốt mái tóc dài của tôi, hơi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Chỉ cần lúc em xoay người vẫn thấy anh ở tại chỗ chờ em, chuyện gì anh cũng không quan tâm.”
Anh không có hỏi gì cả, sao cũng được, bởi vì bất luận đáp án của vấn đề là cái gì anh đều giao quyền chủ động đến trên người tôi.
Tôi cảm giác иgự¢ mình bị đè nén đến hốt hoảng, đợi đến lúc ý thức được mới phát hiện Lục Bách Nghiêu đang vuốt ve gò má tôi đang tràn đầy nước mắt nóng hổi.
Tôi nặng nề nhắm hai mắt lại, muốn nước mắt ngừng chảy hỏi anh: “Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Lục Bách Nghiêu ôm chặt tôi, dúi đầu tôi trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh: “Vợ ngốc, yêu một người thì làm sao lại có nhiều lý do như vậy.”
Tôi lẳng lặng tựa vào trong иgự¢ anh, không nói gì. Bất kể là lúc trước hay là hiện tại, chỉ cần tôi quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh đang đứng sau lưng, luôn luôn mở rộng vòng tay với tôi.
Tôi thật sự………….Có tài đức gì!
Sau khi trở về, tôi cho tên của Trương Húc vào danh sách đen, cắt đứt tất cả các khả năng liên lạc. Nếu đã kết thúc thì tại sao còn phải đau khổ dây dưa.
Thỉnh thoảng Lục Bách Nghiêu đến nhà tôi ăn chực cơm, còn thân thiết với Lão Phật Gia và ba Lưu hơn cả tôi nữa. Mấy ngày qua, không phải tôi vội vội vàng vàng bận rộn cùng Lão Phật Gia và ba Lưu sửa chữa nhà ở thì chính là giúp Đồng Yến chuẩn bị hôn lễ, hai chuyện luân phiên làm cho tôi có cảm giác cường độ công việc gia tăng rất nhiều, chẳng qua chỉ một tháng ngắn ngủi mà cân nặng đã giảm rất nhiều, ngay cả lúc trước tôi vẫn lo lắng mình có chút mập mạp béo ú thì lúc này đã hoàn toàn biến mất.Di e n da n le q uy d o n
Thỉnh thoảng tôi còn có thể cùng Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm mấy câu, dùng lời của anh là ôn lại hình thức nhiều năm sống chung của hai người nhưng gần đây người này lại thay đổi chiến thuật, phàm là ngoài miệng bị thua thiệt thì nhất định sẽ “ăn miếng trả miếng”, đòi lại bằng miệng!
Có một lần anh hôn rất hung ác, trực tiếp cắn nát môi tôi làm hại tôi mấy ngày này khi ra cửa đều phải mang khẩu trang, vừa nhìn thấy anh là chạy theo đuổi đánh!
Anh vẫn là người lưu manh như cũ, rất lâu, có nhiều chuyện nhìn như không chút để ý, rất nhiều chuyện tôi chưa từng quan tâm kỳ thực trong đó lại mang theo lãng mạn giấu kín, Di e n da n le q uy d o ntrong đầu óc của tôi chợt nhớ đến tình cảnh ngày đó, nhớ tới ngày đó trong phòng đầy hoa Hạ Cân, nhớ tới anh ngọt ngào ôm tôi, nhớ tới lúc tôi cùng với anh, rất nhiều……….rất nhiều nữa….
Đó là trước ngày kết hôn của Đồng Yến một ngày, anh dẫn tôi tới nhà anh, bịt kín hai mắt tôi. Vừa bắt đầu tôi còn kin ngạc nghĩ anh đang muốn giở trò quỷ gì nhưng khi miếng vải đen được mở ra, tôi nhìn thấy cả phòng tràn đầy hoa Hạ Cận, xếp thành hình trái tim. Cả một biển hoa xanh dương xếp trên nền cát là hoa lau trắng, hoa Hạ Cận ở chính giữa, bên trong dùng hoa hồng xếp thành ba chữ “Anh yêu em”, một phòng hoa đều là do tự anh sắp xếp.
Từng cánh hoa Hạ Cận màu lam tím xen lẫn với hoa hồng màu đỏ lửa nóng bỏng giống như vì tình yêu của tôi và Lục Bách Nghiêu mà viết lên một nét mực đạm màu.
Trong một chớp mắt ấy cả người tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, một câu cũng không nói ra được khỏi miệng, khi*p sợ đã vượt qua tất cả mọi ngôn ngữ.
Anh ôm tôi từ phía sau, nhẹ nhàng nói ở bên tai tôi: “Cả phòng Hạ Cận, anh chỉ vì em.”
Anh từng nói với tôi vô số lời yêu thương nhưng bất kể là “Anh yêu em” hay là “Ở chung một chỗ” cũng không sánh bằng câu này “ Cả phòng Hạ Cận, anh chỉ vì em.”
Năm đó bởi bì ba ba thích hoa Hạ Cận nên đặt tên tôi là Hạ Cận, tôi cho rằng rất ít người biết loại hoa này lại chưa từng nghĩ lâu như vậy, trên thế giới này vẫn có người hiểu được ý nghĩa đích thực kia.
Cảm động không phải bởi vì cả một phòng hoa Hạ Cận rực rỡ mà bởi vì đàng sau nó chứa đựng hoài niệm đối với người cha đã qua đời của tôi. Ông đã từng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của tôi, từng bước từng bước dẫn tôi đi bộ, làm bạn với tôi khi lớn lên hay cuối cùng cũng bởi vì tôi mà mất đi tính mạng.
Đó là một vết thương vĩnh viễn không lành được, cho dù tất cả mọi chuyện có thay đổi, Lão Phật Gia đã có ba Lưu làm bạn ở bên cạnh, cho dù tôi sắp cùng Lục Bách Nghiêu kết hôn không còn quấn bên người ba ba như ban đầu, hỏi ông “Tại sao trên đời chỉ có mẹ đẹp, mà trên đời không có baba đẹp”. Tôi chưa từng bao giờ dễ dàng từ biệt quá khứ mà Lục Bách Nghiêu trong lúc đó, cho tôi một cái ôm thật chặt, nói với tôi: Anh vẫn ở bên tôi, bất kể là bây giờ hay là tương lai.
Hôn lễ của Đồng Yến và Lưu Chi Dương được chờ mong bao ngày rốt cuộc cũng đã đến. Di e n da n le q uy d o n. Ngày đó ngoại trừ Lục Bách Nghiêu giúp tôi cản rượu vẫn không quên cầm ly rượu cảnh cáo Lưu Chi Dương và Đồng Yến: “Ai dám lợi dụng vợ tôi, tới một gia trực tiếp diệt một, tới hai trực tiếp diệt hai..”
Đồng Yến trêu chọc: “Nếu là cha mẹ vợ của anh thì làm sao bây giờ?”
Chí khí dâng trào của Lục Bách Nghiêu bị xẹp đi một nửa: “Vẫn là lợi dụng tôi đi.”
Tôi si ngốc cười nhìn anh, thấy anh bởi vì cản rượu giúp tôi mà hai gò má trở nên ửng hồng, có chút say, nhìn thấy hai con ngươi của anh sáng rỡ, nụ cười tươi sáng cộng thêm tây trang màu trắng đang mặc trên người lập tức làm cho khí thế của chú rễ giảm đi một nửa.
Dùng lời của Đồng Yến mà nói tôi chính là người tồn tại cả ba cái“Giả bộ dễ thương không được, dáng người cùng không xinh đẹp, đánh cũng không lại người ta lại hạ không được thắt lưng” mà đời này lại có thể gặp gỡ được Lục Bách Nghiêu xem như là phúc tám đời vậy.
Vừa mới bắt đầu tôi ngàn vạn phần trăm phản đối chuyện này, tại sao không phải là Lục Bách Nghiêu gặp được tôi, tại sao không phải là phúc tám đời của anh ta?!Di e n da n le q uy d o n Nhưng mà hiện tại nhìn thấy Lục khốn kiếp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, chỉ cần cười một cái liền trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ tuyệt đại đa số cô gái có mặt trong đám cưới thì tôi chợt cảm thấy cái gì gọi là phúc tám đời!
Tôi ác độc phát hiện hình như mình thật sự nhặt được vàng.
Trong tiệc cưới Đồng Yến đang mang thai nên không uống được rượu, Lục Bách Nghiêu đã gần như ngã xuống chỉ còn sót lại một mình Lưu chi Dương đang chiến đấu hăng hái. Tôi dìu Lục Bách Nghiêu đi đến phòng nghỉ ngơi, vừa lúc rẽ vào hành lang nhỏ thì gặp phải Lưu Chi Dao. Hôm nay là hôn lễ của Lưu Chi Dương, cô ta là làm gái tất nhiên phải tham dự, chẳng qua khuôn mặt buồn buồn ngồi bên cạnh ba Lưu, làm sao cũng không chịu mở miệng nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng dời về phía cô ta cũng chỉ thấy cô ta ngồi uống rượu một mình.
Bởi vì cô ta có chút say nên trên mặt phiếm hồng, tôi không khỏi mở miệng nói: “Không có sao chứ? Khách sạn có trà giải rượu, bảo nhân viên phục vụ lấy giúp cô một ly đi.”
Lưu Chi Dao không có trả lời vấn đề của tôi mà ánh mắt gần như dời về Lục Bách Nghiêu đang dựa cả người vào người tôi, liếc mắt một cái thật sâu, thở dài nhìn tôi: “Khi nào thì cô và Lục ca ca kết hôn?”
Đối với quan hệ của Lục Bách Nghiêu và Lưu Chi Dao, tôi chỉ nghe anh nói sơ qua, là em gái từ nhỏ được gởi nuôi, còn cụ thể thì tôi cũng không biết nhưng từ trong ánh mắt của Lưu Chi Dao tôi có thể cảm giác được rõ ràng tình cảm của cô ta với Lục Bách Nghiêu cũng không thua kém gì tôi.
Chẳng qua hôm nay bởi vì biết được tôi và Lục Bách Nghiêu ở chung một chỗ cho nên mới trở nên ảm đạm, muốn buông tay sao?
Tôi nhẹ nhàng nói: “Nhanh thôi, hơn nửa năm nữa sẽ tổ chức hôn lễ.”
“Ha ha…” Ánh mắt của Lưu Chi Dao không sáng nữa, con ngươi cũng không có tiêu cự, có chút tự giễu cười cười: “Đến lúc đó tôi nên gọi cô là chị hay là chị dâu?”
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ không biết nên trả lời thế nào, sau đó Lưu Chi Dao cố tình rời đi trước làm cho đoạn trò chuyện ngắn ngủi này thành chung kết.
Nhìn bóng lưng xoay người rời đi của cô ta mang theo một chút tịch mịch làm tôi có chút không đành lòng, lại không thể giúp đỡ, dù sao tình yêu trong mắt tôi chính là không thể chia sẽ và không muốn chia sẽ.Di e n da n le q uy d o n
Tôi dìu Lục Bách Nghiêu đến phòng nghỉ, đặt anh dựa vào sô pha, đang muốn ra ngoài lấy ly trà giải rượu thì người liền bị anh kéo lại.
Tôi nghi ngờ xoay người, thấy anh mở mắt ra, lúc này đang sáng lấp lánh nhìn tôi, mặc dù trên mặt có chút hồng hồng như thần sắc sâu trong mắt nơi nào có thể nhìn thấy đang say rượu?
Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Anh không say hả?”
Lục Bách Nghiêu làm như chuyện đương nhiên, nhún vai: “Hai người kia không phải là người, bởi vì hôn lễ của bon họ mà làm vợ anh gầy đi một vòng, vậy mà lại còn muốn gia ở tiệc cưới cản rượu giúp bọn họ, chuyện này không nực cười sao?”
Vừa mới bắt đầu tôi còn tưởng rằng người này đang say, không nghĩ tới hoàn toàn là đang diễn trò, chậc chậc chậc, kỹ năng diễn xuất này, ngay cả tôi là người xuất thân từ hệ Trung văn đã xem nguyên cả bộ “ Chân Huyên truyền” cũng phải mặc cảm!
Tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lục Bách Nghiêu, thật muốn nhào tới cắn một cái sau đó cực kỳ khí phách mà khen: Lục khốn kiếp, anh thật là dễ thương!
“Tới đây, để cho anh hôn nhẹ.” Lục Bách Nghiêu ngồi trên sô pha ngoắc tôi, cười đến một trăm phần trăm sức quyến rũ trời sinh: “Vợ ngốc của anh, chừng mấy ngày rồi chưa có ôm em cũng chưa có hôn nhẹ.” Lục Bách Nghiêu mỉm cười, chống lại ánh mắt thuận theo của tôi, cười sáng tỏ.
Anh lưu luyến dịu dàng bắt được tay tôi, đặt môi hôn xuống một cái. Tôi mờ mịt nhìn anh, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không thể nào nói ra miệng.
Anh chậm rãi buông tay tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, thân hình cao lớn chặn lại ánh sáng, tôi ngoan ngoãn dựa vào иgự¢ anh, thân thể dính vào anh, cả người chợt ngã vào ghế sôpha.
Anh cười nhạt, môi hôn rối rít rơi vào trên trán tôi, trên mắt, trên lỗ mũi, trên gương mặt cuối cùng là môi dán môi.
Môi cùng môi chạm nhau, từ một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước dần dần biến thành một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, lưỡi anh dây dưa trong răng môi tôi, mùi rượu xuyên thấu qua nụ hôn chui vào thật sâu, từ từ ngấm vào trong miệng tôi.
Anh ôm lấy thân thể tôi, từ từ thu hẹp khoảng cách trên ghế sa lon, vào giờ phút này bất luận là trong mắt anh hay trong mắt tôi cũng chỉ còn lại bóng dáng của nhau.
Lúc trước anh dùng một quả bóng nện vào tôi khi tôi đi ngang qua sân bóng rỗ làm tôi ngã xuống đất. Anh vội vàng chạy lên phía trước, tôi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cặp mắt tươi sáng giống như những ngôi sao.
Hôm nay thần cupid bắn ra mũi tên tình yêu, làm cho tính mạng của tôi và anh dính thật chặt cùng một chỗ, âu yếm nhau cùng trải qua một phen thế sự chìm nổi cuối cùng tôi và anh vẫn lại đi cùng với nhau.
Ghim Siral trong bài thơ “ Thương Ương Gia Thố Thuyết” có viết: Chúng ta yêu nhau là chuyện đương nhiên. Hư không có thể làm chứng chuyện chúng ta yêu nhau so với chuyện sinh tử còn hiển nhiên hơn.”
Đây là bài thơ mà tôi thích nhất, hôm nay vừa vặn làm chứng cho tình yêu của tôi và Lục Bách Nghiêu. Anh chính là người đàn ông mà tôi chờ đợi, anh là toàn bộ sự thật của tôi, là ảo tưởng duy nhất của tôi, là lễ, nghĩa, liêm sĩ , là trên là dưới, là hiện tại, là tương lai……..là toàn bộ thế giới.
Khi anh ôm tôi, dụi đầu vào trong cổ tôi, nói với tôi: “Rốt cuộc anh cũng chờ được em”, lúc tôi nhìn thấy hai con ngươi sáng rỡ của anh là lúc tôi nói ra lời nghiêm túc từ trước nay chưa từng có: “Bởi vì có anh yêu em cho nên em biết trên thế giới này em là người phụ nữ hạnh phúc nhất.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc