Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 39

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Vốn trong lòng vẫn còn oán khí tích trữ từ tối hôm qua nhưng đến lúc này tất cả giống như dần dần tản đi. Anh chủ động đến gần tôi thì tôi liền quân bại lính tan rã, hoàn toàn trầm luân trong tình yêu say đắm.
Tôi nghe giọng nói của Lục Bách Nghiêu vang lên: “Anh đến đón em về nhà.” Anh thân mật vuốt mái tóc rối bời của tôi: “Không phải là nhà của anh mà là nhà của chúng ta.”
Chờ tôi rửa mặt xong, mới lấp bụng bằng vài miếng điểm tâm sáng thì đã bị Lục Bách Nghiêu lôi kéo lên chiếc Mercedes-Benz phóng như bay về nhà. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi tới nhà anh nhưng theo tốc độ xe phăng phăng lướt đi thì sóng gió trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt
.
Kết quả là trái tim thiếu nữ mềm mại non nớt lại càng nhộn nhạo!
Tôi ngước mắt bốn mươi lăm độ, nâng trán âm thầm ưu thương, bộ dáng giống như thiếu nữ sa chân lầm lỗi nhưng thực tế lại là một thiếu nữ mất tâm mà cái kẻ trộm tâm lúc này đang ngồi bên cạnh tôi, mặt mày đắc ý ngâm khe khẽ.
Tôi ổn định tinh thần tĩnh tâm lắng nghe, kết quả người này khá lắm, vậy mà dám đổi lời bài hát “ Con lừa lông ngắn”: Tôi có một con lừa lông ngắn, tên là Hạ Tiểu Cận, có một ngày tôi tâm huyết dâng trào mang nó đi họp chợ, tôi cầm trong tay một cái roi da nhỏ, trong lòng rất đắc ý, không để ý tới tiếng ồn ào xôn xao do Hạ Tiểu Cận té ngã……..
Người này sửa lời coi như xong lại còn coi như tôi đang ngồi bên ghế phụ không hề tồn tại, hát không biết mệt cứ lặp lại mãi bài “Con lừa lông ngắn”.
Mother anh con lừa lông ngắn Hạ Tiểu Cận á, cả nhà Lục Bách Nghiêu anh đều gọi là Hạ Tiểu Cận!
Tôi không thể kìm nén trong lòng, lần này quyết tâm phản kháng mạnh mẽ nói ra miệng, rốt cuộc sau đó cũng nghe tên khốn Lục Bách Nghiêu này yên tĩnh một hồi, thừa dịp đèn đỏ, anh ta xoay đầu lại nhìn tôi: “Vợ, em cũng là nhà của anh!”
Tôi nghẹn một hơi, cương quyết không mở miệng, sau đó ở mấy giây đèn đỏ còn sót lại, chợt nhìn thấy môi anh ta ghé sát vào giống như chuồn chuồn lướt nước để lại môi tôi một làn sóng nhỏ xao động.
Tôi kinh ngạc nhìn đôi mắt anh, anh ta chớp chớp cặp mắt đào hoa xinh đẹp, lấy tay xoa xoa hai gò má tôi nói: “Vợ anh thật là thơm.”
Thời gian dừng đèn đỏ đã qua, sau khi nghe những xe sau bấm còi thúc giục thì Lục Bách Nghiêu mới không tình nguyện khởi động xe nhanh chóng chạy về nhà.
Thời điểm đến nhà anh ta còn cách bữa cơm trưa một khoảng thời gian rất lâu, người giúp việc còn đang bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng. Tôi lôi kéo Lục Bách Nghiêu đi dạo một vòng, kết quả phát hiện người mà mình đang lo lắng không có ở nhà, nghe người giúp việc nói phải đợi cơm trưa thì bà mới trở về không khỏi làm cho tôi thở dài nhẹ nhõm, nhưng lòng tôi vừa mới vui vẻ chưa được bao lâu thì đã bị ba Lục Bách Nghiêu gọi đến thư phòng.
Lục phu nhân không có ở nhà nhưng mà người ba hằng năm đi công tác xa lại đang ở nhà chờ chúng tôi đấy!
Thật vất vả Lục Bách Nghiêu mới trở về nhà một chuyến lại ***ng phải vị trưởng bối khó tính……….Thời gian này quả thật gặp quỷ………….Thật đúng là mạo hiểm thú vị mười phần!
Thời điểm tôi đi theo ba anh lên lầu thì Lục Bách Nghiêu khẩn trương lôi kéo tay tôi, ghé vào tai nói nhỏ: “Nếu lão đầu có nói gì nặng lời thì ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Vấn đề là Lục Bách Nghiêu âm thầm nói với tôi coi như xong nhưng ngoài miệng giả bộ lặng lẽ mà âm lượng thì lại không có giảm bao nhiêu.
Ba Lục Bách Nghiêu là người nhạy bén như thế nào? Hơn nữa ba chúng tôi còn cách nhau không xa cho dù Lục Bách Nghiêu có đè thấp âm thanh nói chuyện nhưng tôi vẫn thấy được mi mắt ba anh ta hơi nhíu một chút, hiển nhiên là nghe hết tất cả.
Bất quá hình như ba Lục Bách Nghiêu vẫn rất cố gắng…………….Ừ, nói thế nào nhỉ?... .........Chắc là bình tĩnh đi. Bởi vì dưới tình huống giống như vậy, tôi ở trước mặt Lão Phật Gia nói những lời đó thì chắc chắn chưa tới một giây Lão Phật Gia đã cầm chổi quét tôi ra khỏi cửa, một chút cũng không nể nang mặt mũi huống chi chỉ là một cái nhăn mặt nhíu mày đã có thể vui mừng kết thúc?
Lại nói đây là lần đầu tiên thấy baba Lục Bách Nghiêu, mặc dù trước kia là học chung với Lục Bách Nghiêu, cũng đã tới nhà bà ngoại anh nhưng lại chưa từng gặp qua ba anh ta.
Người trước mặt tôi khoảng trên dưới năm mươi tuổi, hoàn toàn là phiên bản trung niên của Lục Bách Nghiêu, cả người nhìn qua anh khí mười phần không biết có phải là do lăn lộn trên thương trường nhiều năm hay không mà so với cặp mắt hoa đào sáng quắc của Lục Bách Nghiêu thì đôi tròng mắt của ba anh ta lại lộ ra vẻ trầm tĩnh cùng khó nắm bắt.
Loại ánh mắt này tôi đã từng nhìn thấy trên người anh họ Lục Kỳ Ngôn của Lục Bách Nghiêu, không màng thế sự. Loại ánh mắt không hơn thua như thế rất khó tạo thành.
Cho nên cho dù người đàn ông này trước mặt tôi có tỏ ra hiền hòa thế nào thì tôi cũng có thể mơ hồ cảm giác được ông ta không phải là người dễ dàng đối phó như ba Lưu.
Vừa vào thư phòng, ông liền đóng cửa lại, sãi bước đi tới chỗ ngồi: “Hạ tiểu thư, mời ngồi.”
Hạ tiểu thư………..Đây tuyệt đối không phải là tần số tốt, chẳng lẽ Lục phu nhân đã sớm thổi gió bên gối, sau đó lượng biến đổi đưa tới chất cũng biến đổi?
Tôi không muốn yếu đuối như vậy, xuất sơn chưa được bao lâu đã ૮ɦếƭ ngắc!
“Dạ”. Tôi gật đầu ngồi xuống, trong đầu chỉ một lòng một dạ suy nghĩ ba Lục Bách Nghiêu có thể giống như mẹ anh ta hay không, vừa mở miệng đã hỏi “Tốt ngiệp trường nào?” “Đã đi mấy quốc gia?” cùng các vấn đề linh tinh khác để oanh tạc tôi?
Hiển nhiên là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bởi vì người ta hoàn toàn không thèm để ý tới tôi.
Có thể tưởng tượng được không? Trong vòng mười lăm phút từ khi tôi đi vào và ngồi xuống, ba Lục Bách Nghiêu đều dùng ánh mắt bất động thanh sắc quan sát tôi, hơn nữa một câu cũng không chịu nói!
Mẹ nó, lão nương đã chuẩn bị bài thuyết giảng thao thao bất tuyệt nhưng khi thấy ba Lục Bách Nghiêu trầm mặc thì thân xác liền chìm xuống đáy biển!
Đang lúc tôi cùng ba Lục Bách Nghiêu mắt to trừng mắt nhỏ đến phút thứ mười sáu thì cuối cùng ông cũng mở miệng: “Cô gái nhỏ, còn nhỏ nhưng tính nhẫn nại ngược lại không tệ.”
“Ha ha…………ha ha.” Chuyện này hình như vượt qua logic bình thường trong đầu tôi, đầu của tôi là một viên bi nhỏ, hoàn toàn không dụng nạp được có được hay không?! Tôi không biết nên nói tiếp thế nào chỉ có thể giả ngu như nhân vật trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu, liên tục cười khúc khích.
Cười ngu ngốc nửa ngày, ba Lục Bách Nghiêu lại im lặng không nói thì tôi liền buồn bực ngậm miệng, suy nghĩ thật lâu mới từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Tính nhẫn nại của bác quả thật cũng không tệ!
Nghe tôi nói tới đây, hiếm thấy ba Lục Bách Nghiêu ho khan một tiếng…………
Hình như tôi không có trêu chọc ai đi?
Vừa mới mở miệng đã làm cho ba Lục Bách Nghiêu rùng mình ớn lạnh?!
Tội vội vàng rót nước đưa cho ông, một tay thì giúp vỗ vỗ lưng đợi đến khi ông không ho khan nữa thì tôi nghĩ rốt cuộc buổi điều tra phỏng vấn cũng chính thức bắt đầu, trong lòng liền có chút kích động nhỏ?
Vì vậy kích động nhỏ liền biến thành kích động lớn, trong một phút thất thần đã làm rơi ly nước mà ba Lục Bách Nghiêu vừa uống xong xuống đất.
“Loảng xoảng………” một tiếng, nguyên nhân là do lúc tôi đi tới không cẩn thận vấp phải cái chân bàn nên làm rơi ly nước.
Ngay sau tiếng “loảng xoảng” đó là một tiếng “loảng xoảng” còn to hơn, tôi đang kinh ngạc hoảng sợ thì đã nhìn thấy Lục Bách Nghiêu đạp cửa đi vào, sau đó “vèo” một cái ôm tôi vào trong ***, lời nói xác thực nhìn ba anh ta: “Ba, cô ấy là con dâu của ba, tại sao ba lại có thể động thủ đánh cô ấy?!”
Đánh……………
Con mắt nào của Lục Bách Nghiêu thấy được?!
Còn nữa, mới vừa rồi anh ta vẫn luôn đứng tại góc tường nghe lén sao?!
Nếu không thì làm cách nào mà vào nhanh như vậy?
Trong nháy mắt tôi liền bay bay trong gió……….
“Lục………..Lục Bách Nghiêu, anh nói cái gì đó?” Tôi nâng trán nhìn Lục Bách Nghiêu, trong nháy mắt không biết nói gì cho phải: “Người làm vỡ cái ly là em.”
Lục Bách Nghiêu bảo vệ tôi ở trong ***, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới một lúc mới coi như yên lòng, sau đó bộ dạng giống như chim ưng bắt gà con, nắm tay tôi kéo ra ngoài cửa: “Ba, các người nói chuyện lâu như vậy chắc cũng xong rồi, con dẫn Tiểu Cận ra ngoài trước?”
Nói xong?
Là cái gì cũng chưa nói có được không?
Chỉ tiếc lúc này ngay cả quyền phát ngôn tôi cũng không có, thân thể liền bị Lục Bách Nghiêu xách đi, kéo tới trong phòng của anh.
Sau khi vào phòng, Lục Bách Nghiêu lập tức khóa trái cửa, cúi đầu hỏi tôi: “Không sao chứ? Vừa rồi trong thư phòng ba anh nói gì với em? Đáng ૮ɦếƭ! Cách âm tốt như vậy, anh đứng ở bên ngoài một chút cũng không nghe được!”
Đáng ૮ɦếƭ không phải là hiệu quả cách âm tốt mà là nụ cười nham hiểm cùng không có nói gì của ba anh có được hay không?
Tôi đang có ý định muốn treo ngược Lục Bách Nghiêu lên: “Cũng không nói gì, chỉ nói một chút chuyện ngu ngốc của anh hồi còn bé thôi.”
Trong nháy mắt gương mặt của Lục Bách Nghiêu không khác gì quả cà chua chín, hoàn toàn là bộ dáng “Cô em tử cay ~ ~ Cô em tử cay” (Mèo cũng chẳng biết là gì nữa. .!!!)
Gương mặt Lục Bách Nghiêu biến đổi hẳn: “Ba………Tại sao chuyện đó cũng nói cho em biết?”
Chậc chậc chậc, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Lại có thể làm cho cái người da mặt dày như tường thành này lại đỏ mặt khoa trương đến vậy?
Vốn dĩ tôi chỉ là vô tâm trêu chọc nhưng hiện tại lại thay đổi ý định, muốn moi mọi chuyện từ miệng Lục Bách Nghiêu ra ngoài để có thể trải nghiệm chiêu thức tay không bắt sói.
Tôi cố ý làm một bộ dạng hiểu rõ: “Đúng vậy, ba anh có nói cho em.”
“Ba…………Anh……….” Lục Bách Nghiêu quanh co nửa ngày cũng không phun ra được chữ nào.
Tôi dùng sức nặn ra một nụ cười: “Không nghĩ tới lúc còn nhỏ anh cũng sẽ ngu ngốc như vậy đấy! Lục Bách Nghiêu, anh ngu ngốc như vậy liệu có thể ảnh hưởng xấu đến sự thông minh của đời sau hay không?”
Toàn bộ suy nghĩ của người này bây giờ đều bị vùi lấp trong tình cảnh túng quẫn cũng không chú ý tới vẻ mặt kì dị của tôi, làm tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nói tới diễn kịch, tôi quả thật đúng là nghiệp dư trong nghiệp dư.
Tôi chờ đợi nửa ngày kết quả người này cứ ấp úng mãi, cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng, làm cho tâm tình tôi khóc không ra nước mắt!!
Đang lúc tôi cho là hết rồi thì cuối cùng Lục Bách Nghiêu lại mở miệng: “Khi còn bé chơi ở nông thôn, anh thấy trên sườn núi có những viên hình bầu dục màu đen gì đó, ban đầu cho là một loại trái cây liền lượm đầy một túi mang về nhà chơi. Sau đó có ông cụ nhìn thấy, kinh ngạc hỏi anh nhặt nhiều phân dê như vậy để làm gì?” Càng về sau giọng của Lục Bách Nghiêu càng nhỏ, thật vất vả mới kể xong, đỏ mặt biện giải: “Vợ, khi đó anh mới năm tuổi, anh…….”
Khi Lục Bách Nghiêu giải thích được một nửa thì chợt dừng lại bởi vì anh phát hiện ra tôi đã cười tới mức gần như không dậy nổi.
Nhìn tức giận của anh bắn ra bốn phía tôi chỉ có thể nín cười giải thích: “Em biết, khi đó anh còn nhỏ, không phân biệt được cái gì gọi là phân dê, điều này cũng rất bình thường mà.”
Thật vất vả mới nín cười được nhưng khi tự mình nói tới chỗ “phân dê” thì cuối cùng cũng không nhịn được mà phì cười ra tiếng.
Thật không nghĩ tới khi còn bé người này lại ngu ngốc như vậy!
Vừa mới bắt đầu, anh ta còn thẹn thùng quẫn bách vô hạn nhưng đến cuối cùng vẫn là phản ứng kịp, suy nghĩ vừa rồi đã bị tôi lừa bịp thì giận đến mức cả người trực tiếp nhào đến người tôi, lập tức đè ép tôi lên giường……………
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc