Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 38

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Nghe Lục Bách Nghiêu nói những lời này tôi cảm thấy mình cách cuộc sống sâu gạo ngày càng gần, mà người kia chính là địa chủ gạo ăn không hết!
Nói xong anh ta liền ghé đầu hôn lên cổ tôi. Tôi bị anh ta chọc cười khach khách, cổ bị những cái hôn nhỏ làm cho ngứa ngứa lại cố kỵ Lão Phật Gia và ba Lưu nhìn thấy, nhịn cười đến vất vả chỉ có thể dùng sức đẩy anh: “Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, cẩn thận lát nữa bị mẹ em cầm chổi quét ra khỏi nhà.”
Lục Bách Nghiêu nghe tới danh hào của Lão Phật Gia lập tức tiu nghỉu, không tình nguyện dừng lại động tác hôn, vùi đầu ở trên người tôi nặng nề nói: “Thật sự muốn kết hôn với em ngay bây giờ.”
Nghe lời nói tức giận của thằng nhóc này, tôi không khỏi cười nhạo ra tiếng. Tuy rằng những điều nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi nhưng cách giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn rất xa. Hiện tại vừa mới tiến hành bước đầu tiên là gặp trưởng bối, vả lại trưởng bối hai bên còn chưa gặp mặt mà người này đã liên tục nghĩ muốn kết hôn, thật sự là khổ cho anh ta.
Dù sao hiện tại kết hôn cũng không phải là chuyện của hai người mà là chuyện của hai nhà.
Trong lúc đó chúng tôi bị ngăn cách bởi tình yêu thời niên thiếu là Trương Húc, ngăn cách bởi một em gái trên luật pháp, yêu Lục Bách Nghiêu say đắm là Lưu Chi Dao, ngăn cách bởi một cuộc đào hôn đáng sợ, hai từ kết hôn này thật sự là nói dễ hơn làm!!
Nhưng mặc kệ có sóng gió nhấp nhô gì tôi đều nắm chặt tay anh, cùng anh bước từng bước.
Sau bữa cơm chiều, Lục Bách Nghiêu cùng chơi bộ cờ vua bằng ngọc với ba Lưu còn tôi thì bị Lão Phật Gia kéo xuống phòng bếp, bà hỏi tôi: “Con gái, hãy thành thật với mẹ, con thật sự nghiêm túc sao?”
“Không phải là con đã dẫn người về nhà đấy thôi, tại sao lại không nghiêm túc được.”
Bình thường lúc nhàn rỗi Lão Phật Gia hay cùng tôi nói những chuyện vô nghĩa nhưng hiện tại lại dùng lời nói thấm thía dạy dỗ tôi: “Nhưng chuyện của con cùng Trương Húc vừa xong, con đã vội vàng muốn cùng thằng bé kia kết hôn. Mẹ không trông mong con gả cho người nhiều tiền chỉ hy vọng về sau con được hạnh phúc. Mẹ sợ con nhất thời xúc động mới chọn thằng bé đó, làm như vậy mặc kệ là con hay nó đều không công bằng.”
Tôi cầm hai tay của Lão Phật Gia chắc chắn nói: “Mẹ, tin tưởng con, lần này con thật sự nghiêm túc. Tuy rằng chuyện của con và Trương Húc vừa mới chấm dứt không bao lâu nhưng cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của con và Lục Bách Nghiêu. Trải qua nhiều chuyện như vậy hiện tại con đã hiểu rõ chính mình, đến tột cùng ai mới là nam nhân nắm tay con đi đến cuối cuộc đời. Con sẽ không đem tình cảm của mình trở thành trò đùa, con thật sự muốn cùng anh ta kết hôn. Mẹ, không cần lo lắng cho con, cùng anh ta ở một chỗ con sẽ hạnh phúc.”
“Mẹ biết, tuy lúc trước mới chỉ gặp thằng bé này vài lần nhưng mỗi lần ánh mắt nó nhìn con có thể nhận ra được trong lòng nó có con. Thằng bé này thích con lâu như vậy cũng không dễ dàng gì nhưng mẹ lo lắng điều kiện nhà chúng ta kém như vậy, vạn nhất bên nhà chồng là người không dễ sống chung con gả đi sẽ chịu khổ, chẳng thà không lấy chồng.”
Lão Phật Gia tình thâm ý dài nói. Làm sao tôi lại không biết điều kiện hai gia đình chênh lệch nhau rất nhiều, một khi đã nhắc tới từ “kết hôn” sẽ không còn khái niệm “tình yêu chân chính” nữa.
Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ, trong nháy mắt đầu óc suy nghĩ rất nhiều thứ hỗn loạn nhưng một khoảng khắc khi cặp mắt của Lục Bách Nghiêu xuất hiện thì tất cả đều giống như biến mất. Tôi nghĩ mình đã tìm được đáp án rồi.
Tôi nhìn Lão Phật Gia so với dĩ vãng lại càng thêm xác định tâm ý của mình: “Mẹ, mặc kệ tương lai như thế nào nhưng con thật sự tin tưởng đi cùng với anh ấy, con yêu anh ấy, muốn cùng anh ấy vượt qua hết cuộc đời. Con thật sự không hối hận.”
Tôi đã từng cố gắng yêu, cuối cùng lại bị tình yêu làm cho thương tích đầy mình nhưng tôi vẫn muốn nói tôi không hối hận. Dù sao nỗi đau đã từng khắc sâu như vậy cũng sẽ trôi qua đồng thời cũng sẽ có một tình yêu khắc sâu thay thế. Cảm nhận được đau nhưng đồng thời cũng cảm nhận được tình yêu và tin tưởng.
Đây là lần thứ hai tôi cố gắng lấy dũng khí để tiếp tục yêu một người, tuy rằng hầu hết dũng khí này là Lục Bách Nghiêu cho tôi. Mười sáu tuổi gặp nhau, tôi đi ngang qua sân bóng rổ bị anh ta nện cho một quả bóng thì chúng tôi đã định duyên phận rồi. Từ mười sáu đến hai mươi sáu, chúng tôi từ những thiếu niên ngây thơ bước vào xã hội, nếu như tình người như nước, ấm lạnh tự biết* thì không thay đổi vẫn là tình yêu anh giành cho tôi.
*Nguyên văn là Như nhân ẩm thủy, lạnh noãn tự tri. Ý là chỉ có tự trải qua mới biết tình người ấm áp hay lạnh lẽo.
Mỗi lần xuất hiện anh đều trêu chọc tôi, cả đời anh cũng đều trêu chọc tôi, trước kia tôi không hiểu nhưng bây giờ thì đã biết chỉ vì bị tôi lạnh nhạt, chỉ vì yêu nên che dấu.
Tôi không thể phụ tấm chân tình của anh cũng không muốn phụ. Anh lặng yên bước vào sinh mạng của tôi sau đó không bao giờ rời đi nữa. Một lần cuối cùng tôi cố gắng lấy dũng khí để yêu anh, nếu cuối cùng không được tôi nghĩ đại khái chắc mình cũng sẽ mất đi dũng khí để yêu người khác nữa.
Trên đời này chỉ có một Lục Bách Nghiêu, một Hạ Cận, chúng tôi đã bỏ lỡ nhau suốt mười năm, lúc này làm sao có thể buông tay được?
Cho nên tôi dũng cảm đối diện với Lão Phật Gia nói: Tôi yêu anh, tôi không hối hận.
Lão Phật Gia lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt dường như ẩn chứa rất nhiều điều. Tôi không hiểu rõ hết nhưng tôi biết chúng nó đều có chung một điểm là “tình yêu của mẹ.”
Một lúc lâu sau đó, rốt cuộc Lão Phật Gia cũng cười vui vẻ nhưng ánh mắt lại không dừng ở trên người tôi: “Về sau, bác giao con gái cho con, đôi lúc tính tình nó không tốt, hay đùa giỡn cũng rất nhỏ nhen, con cần phải bao dung và chăm sóc nó nhiều hơn.”
Tôi nghi hoặc xoay người nhìn theo ánh mắt của Lão Phật Gia vừa vặn ***ng phải ánh mắt của Lục Bách Nghiêu, anh đứng lẳng lặng ở cửa phòng bếp không biết đã bao lâu.
Anh ta nghe lời nói của Lão Phật Gia, trịnh trọng gật đầu với bà: “Con sẽ dùng tính mạng của mình để yêu cô ấy.”
Bên trong ánh mắt của anh chứa đựng sự chân thành, đây chính là lời hứa hẹn đáng giá ngàn vàng của một người đàn ông.
Một khi chấp nhận chính là cả đời.
Trước đó Hồng Liễu Tống Đông đã hát ca khúc “Đổng tiểu thư”, lời hát có nói: Một con ngựa hoang yêu em dù trong nhà em không có thảo nguyên.
Tôi từng nghĩ Lục Bách Nghiêu giống như một người đàn ông có hành vi phóng đãng, nhất định là một con ngựa hoang, cô gái nào yêu anh cũng đều không thể giữ được tâm của anh nhưng không nghĩ anh đã sớm đem tình yêu để lại cho tôi, để lại trong ngôi nhà không có thảo nguyên của tôi mà vẫn vui vẻ chịu đựng.
Lúc tiễn Lục Bách Nghiêu ra cửa, anh gắt gao ôm tôi vào trong *** giống như bảo bối trân quý nhất trên đời.
Anh nói:”Lời nói vừa rồi không phải anh chỉ nói cho có mà thôi.”
Tôi gật gật đầu, trong mắt tràn đầy lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Em biết.”
Tôi biết, tôi vẫn luôn biết.
Sau khi dẫn Lục Bách Nghiêu về nhà ra mắt Lão Phật Gia và ba Lưu không lâu thì người này lại năn nỉ ỉ ôi, dọa ૮ɦếƭ, liều mạng làm nũng muốn tôi cùng trở về nhà với anh ta. Trước kia mặc dù chiếm thế thượng phong trước mặt Lục phu nhân nhưng nghĩ đến bây giờ phải gặp mặt với danh nghĩa mẹ chồng, chân của tôi liền không tự chủ được mà mềm nhũn.
Ban đầu Lục Bách Nghiêu không nói gì cả, cũng đã nói không cần phải cố kỵ điều gì nhưng bây giờ tôi đã biết tin Lục Bách Nghiêu là sai lầm. Lục phu nhân là mẹ anh, sau này nhất định tôi sẽ trở thành một cô dâu nhỏ xoắn khăn tay khóc tấm tức cả ngày.
Nghĩ đến đây tôi liền trực tiếp héo rũ.
Bất kể Lục Bách Nghiêu có *** dụ dỗ đến thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn liều mạng kéo dài thời gian cùng anh về nhà. So với thời kì đen tối của tôi thì Đồng Yến giống như đang ngồi tên lửa, “vèo” một cái bay lên tới tận trời.
Hôm nay, để hâm nóng tình cảm trước đám cưới thì hai nhà Lưu Chi Dương và Đồng Yến cùng ăn một bữa cơm. Mà trong bữa tối này tôi cùng Lục Bách Nghiêu lấy thân phận là em gái và em rể xuất hiện nhưng mà ai có thể nói cho tôi biết tại sao Lưu Chi Dao lại ngồi trước mặt tôi không? Cô ta dùng ánh mắt bắn tên vèo vèo vèo về phía tôi làm cho tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi hoảng hốt.
Con gái của bố dượng thầm yêu bạn trai tôi, mà lại yêu rất nhiều năm rồi. Hôm nay coi như là một nửa chị em cùng tranh giành tên khốn Lục Bách Nghiêu này sao? Quan hệ thật là hỗn loạn nhưng cũng thật thú vị!
Nhìn Lưu Chi Dao ngồi ở bên cạnh Lục Bách Nghiêu, một tiếng “Lục ca ca”, hai tiếng “Lục ca ca” lại còn vội vàng gặp thức ăn giúp anh ta thì tôi vẫn không tim không phổi cúi đầu ăn như ૮ɦếƭ đói. Lão Phật Gia ngồi bên trái lấy tay bấm tôi, Lục Bách Nghiêu ngồi bên phải dùng chân quấn lấy chân tôi còn Đồng Yến ngồi đối diện dùng mắt trừng tôi. Tuy rằng động tác của ba người không giống nhau nhưng ý tưởng thì lại vô cùng đồng nhất…………………….chỉ hận rèn sắt không thành thép: Con/Em/Cậu thật sự không có mắt!
Dưới ba cắp mặt oán giận trừng trừng tôi đành phải bất đắc dĩ buông chiếc đũa trên tay xuống, sau đó kéo tay Lục Bách Nghiêu dùng giọng nói ngọt lịm ૮ɦếƭ người không đền mạng mở miệng: “Th***, em muốn ăn thịt thỏ!”
Đây là do đoạn thời gian trước tôi có xem phim “ Số mệnh của nữ nhân làm nũng là tốt nhất” học được một chút, sau đó dùng giọng nũng nịu õng ẹo thay đổi lời kịch nhưng vì sao khi tôi vừa mới nói ra lại có cảm giác thô tục mắc ói không phải bình thường?
Sự thật chứng minh không phải là thô tục mắc ói mà là kinh hoàng sợ hãi bởi vì Đồng Yến ngồi đối diện tôi đang uống một ngụm nước thì trực tiếp phun ra! Hơn nữa, còn trúng ngay mặt lão nương tôi đang ngồi đối diện cô ấy!
Em gái cậu! Không biết trước khi ra cửa tôi đã phải trang điểm gần một giờ đồng hồ sao?
Trong nháy mắt tôi có loại cảm giác muốn kéo Đồng Yến đến trước mặt tự tay P0'p ૮ɦếƭ rồi cứu sống rồi lại P0'p ૮ɦếƭ, cứ như thế lặp lại mười mấy lần mới có thể giảm được mối hận ở trong lòng tôi!
Nhưng vừa nhìn thấy vệ sĩ Lưu Lưu Chi Dương đang ngồi bên cạnh Đồng Yến trong nháy mắt tôi liền sợ hãi, dù gì trên quan hệ pháp luật tôi vẫn phải gọi anh ta một tiếng “Oppa”, Đồng Yến một tiếng “Uni” đấy!
Vì vậy tôi oán hận cọ nước dính trên mặt vào trong *** Lục Bách Nghiêu! Lão nương không ra tay thì anh không biết lão nương văn võ song toàn!
Kết quả là lúc buổi tối trở về, cái người Lục Bách Nghiêu này đòi sống đòi ૮ɦếƭ muốn *** áo, nếu không tự tay giặt cho anh ta, không an ủi tốt thì không thể xong chuyện được.
Nhìn nước đang nhỏ giọt tỏng tỏng trên sàn nhà, cho dù có bán tôi cũng không đủ tiền mua áo cái áo vest này. Trong phút chốc tôi khóc không ra nước mắt, sớm biết như thế thì lúc ấy đã không cọ trên người Lục Bách Nghiêu, cho tới hiện tại thì tôi phải dùng thái độ gì để đối mặt với rắc rối kinh hoàng này đây?
Cái này còn chưa tính, vừa tới nhà không bao lâu thì bị liền bị điện thoại của Đồng Yến oanh tạc. Một sản phụ mà ở trong điện thoại lại hùng hùng hổ hổ kể chuyện tối nay Lưu Chi Dao đối với Lục Bách Nghiêu có bao nhiêu ân cần sau đó lại liệt kê tối nay tôi dùng một bộ dáng “Quỷ đói vào thôn” càn quét thức ăn trên bàn như thế nào, cuối cùng cô nàng mới chịu tổng kết một câu: Thân thể là của con người, đầu óc là của con heo, cùng Trư Bát Giới hiện đại chẳng khác gì nhau!
Đối với lần này tôi hoàn toàn bày ra bộ dáng “Heo ૮ɦếƭ không sợ nước sôi” nói: “Người ta dầu gì cũng là Thiên Bồng Nguyên Soái, cho dù bây giờ vẫn chưa đạt tới trình độ thủ trưởng nhưng cũng có thể coi như là công nhân viên chức, phần tử trí thức.”
Uy lực Đồng đại pháo không giảm, trực tiếp móc một câu giết tôi trong nháy mắt: “Sao cậu không xuyên không tới cổ đại đi, ngay cả nhân viên công vụ cũng không còn.”
Không còn…..
Cũng phải có mới có thể không còn chứ……………(mọi người có nhớ bà chị này nghỉ việc trong mấy chương trước không?)
Bất quá cuộc sống thật đúng là có nhiều lúc giống như thái giám bị cưỡng gian, phản kháng chính là thống khổ, mà không phản kháng thì cũng thống khổ!
Chính vì vậy để tránh thống khổ ở cả hai nơi nên tôi quyết định gọi điện cho Lục Bách Nghiêu sau đó nói cho anh biết: “Lục Bách Nghiêu, ngày mai chúng ta về nhà đi.” Vì phòng ngừa tôi nói không rõ ràng lắm, cố ý tăng thêm một câu: “Về nhà anh.”
Vốn tôi tưởng trong lòng Lục Bách Nghiêu sẽ tràn đầy vui mừng nhưng kết quả bệnh tâm thần của người này lại tái phát cho nên mới hỏi tôi một câu: “Em thật sự là Hạ Cận sao?”
Em gái anh á, thật vất vả lão nương mới thất thần một lần, kết quả so ra Lục Bách Nghiêu này còn không được bình thường hơn cả tôi, nhìn bộ dạng này có khi nào chúng tôi nên thừa dịp rãnh rỗi nào đó đi đến bệnh viện tâm thần kiểm tra hết một lượt không?
Tôi trực tiếp phun ra: “Lục Bách Nghiêu, em thật sự muốn kêu ba anh một tiếng ba!”
Hừ hừ, chuyện này thật là tức ૮ɦếƭ tôi mà!
Chưa tới vài năm mà đã nói ra những lời bỉ ổi như vậy? Chắc chưa tới mấy năm nữa tên khốn Lục Bách Nghiêu này sẽ vinh quang thăng “tiện” lên gấp ba.
Sáng thứ hai, bảy giờ tôi liền bị Lão Phật Gia lôi xuống giường, tôi cố gắng bám víu giãy ૮ɦếƭ phạch phạch mấy cái cuối cùng cũng bại dưới công phu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đã được Lão Phật Gia tu luyện nửa năm, chỉ có thể không tình nguyện rời giường.
Tôi mơ mơ màng màng thay áo ngủ, buộc tóc đuôi gà đi đánh răng rửa mặt thì lúc mở cửa ra liền vừa vặn bắt gặp Lục Bách Nghiêu đứng ở trước cửa phòng ngủ
Mắt của anh ta hằn tơ máu, hai quầng mắt thâm đen nặng nề, quả thật là giống gấu trúc quốc bảo trắng trợn chạy trốn từ vườn thú.
.
Ngày hôm qua anh ta còn huyên náo khoái trá như vậy nhưng lúc này nhìn bộ dáng của anh tôi không biết phải mở miệng như thế nào thì lập tức thân thể đã bị anh ta ôm lấy.
Tôi cứng ngắc ở trong *** anh, sau lưng Lão Phật Gia cùng ba Lưu đều nháy mắt trêu chọc tôi sau đó hai người mỉm cười yên lặng rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc