Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 33

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Tôi liều mạng dùng sức chín trâu hai hổ mới chạy trốn được khỏi ma trảo của Lục Bách Nghiêu, đầu óc của tôi giống như một đống bùn nhão, cuối cùng chỉ có thể dùng điện thoại công cộng của khách sạn gọi cho Đồng Yến, muốn mời Đồng đại sư nghĩ cách giúp tôi.
Không nghĩ tới điện thoại vừa mới có tín hiệu, tôi còn chưa mở miệng nói được mấy câu thì liền nghe thấy một âm thanh cực kỳ rõ ràng từ bên kia điên thoại truyền tới: Cầm ҨЦầЛ ŁóŤ vào cho anh với!
Ở chung một cách trắng trợn!
Không phải là cô ấy thích “đại thúc “ sao? Làm sao lại gặp phải bác sĩ Lưu tuấn tú ngây thơ, còn đem tai họa tới cho người ta nữa.
Sắc mặt của tôi hồng hồng, phỏng chừng cùng gan heo không có gì khác nhau, vội vàng cúp điện thoại, sáng sớm đã quấy rầy người ta, chuyện này……..thật sự là tội lỗi. A di đà Phật, Phật tổ tha tội cho con………..
Sau khi “A di đà Phật” xong tôi liền tiếp tục ở trong phòng suy nghĩ, trong đầu còn chưa nghĩ ra được chuyện gì thì khi nhìn thấy ipad ánh mắt liền lóe sáng.
Trên đường tới nơi này, khi ngồi trên xe của Lục Bách Nghiêu, một nửa thời gian dùng để ngủ còn một nửa còn lại dùng để bảo vệ củ cải. “Bảo vệ củ cải” là trò chơi hay nhất trên ipad, ngày hôm qua tôi vừa mới chơi liền mê muội, thuận tiện cầm theo ipad của Lục Bách Nghiêu lại đây.
Có gì không hiểu thì hỏi Baidu, huống hồ nơi này còn có wifi miễn phí.
Vì thế tôi liền đăng nhập vào mạng của khách sạn, gõ vào khung tìm kiếm một câu “Vì sao một người đàn ông lại muốn đối nghịch với một người phụ nữ?” Vừa kéo xuống các trang web tìm được thì thấy, mẹ nó, mặc kệ là hỏi hay trả lời đều rất nhiều.
Câu trả lời thứ nhất: Chuyện này chứng tỏ anh ta thích bạn, cố ý chọc giận bạn xem thử bạn có để ý đến mình hay không, bạn càng sốt ruột thì anh ta lại càng vui vẻ. Về cái này thì tôi rất có kinh nghiệm, chính mình đã từng trải qua, chắc chắn là thật!
Câu trả lời thứ hai: Làm cho người cô gái đó chú ý, hy vọng có thể chú ý đến mình. Chẳng qua bắt nạt người kia thì trong lòng anh ta cũng không thích.
Câu trả lời thứ ba: Chứng tỏ anh ta thích cô gái đó, nếu không tại sao lại đối nghịch với họ? Đây chính là vì muốn hấp dẫn sự chú ý, không phải là oan gia thì không ᴆụng đầu.
Tôi lau……..tôi lau …………tôi lau (mồ hôi).
Tại sao lại là cùng một đáp án? Chẳng lẽ chuyện này chứng mình ban đầu thần kinh của tôi rất thô giống như sợi dây không thể co giãn cho nên mới hoàn toàn không phát hiện ra được chuyện này?
Oan gia, chẳng lẽ tôi cùng Lục Bách Nghiêu thật sự chính là một đôi oan gia dở hơi?
Một hồi lâu tôi mới dần dần ổn định lại cảm xúc của mình, có đôi khi Baidu cũng có chỗ dùng được. Vì thế tôi lại ngượng ngùng tìm tiếp: Vì sao một người đàn ông lại muốn hôn một người phụ nữ?
Cho dù có Đồng đại sư nhưng tôi vẫn không nhịn được, tâm tình thiếu nữ ngây thơ của người ta đang rục rịch chộn rộn có được hay không?
Ai, không thể nói được, xấu hổ muốn ૮ɦếƭ…..
Tôi dần dần hồi phục sau đó nhìn xuống đáp án tìm kiếm.
Câu trả lời thứ nhất: Bởi vì yêu, nếu như không yêu một người thì ngay cả liếc mắt anh ta cũng không tình nguyện nữa nói chi đến hôn. Trong mắt của tôi, hai người hôn nhau là một chuyện rất lãng mạn, nếu như một người đàn ông muốn hôn bạn không chỉ chứng tỏ được sức quyến rũ của bạn mà còn chứng minh anh ta yêu bạn.
Câu trả lời thứ hai: Khác giới thì hút nhau, thông qua hôn có thể truyền đạt được cảm xúc mãnh liệt hơn nữa hôn còn có rất nhiều chỗ tốt, ha ha……..
Sau khi nhìn thấy hai từ ha ha kia là một khoảng thời gian im lặng tuyệt đối, cả người tôi đều không được bình tĩnh, là do trái tim tôi quá nhỏ bé sao?
“ Bé mập, em làm ổ trong phòng làm gì vậy?” Tinh thần của tôi vẫn không yên ổn, đang bận tiêu hóa hai chữ “haha” thì đột nhiên Lục Bách Nghiêu xuất hiện làm tôi hoảng sợ.
Mẹ nó, người này là quỷ sao? Tại sao nơi nào cũng có anh ta xuất hiện vậy?
Cón có vì sao lại gọi tôi là bé mập, toát mồ hôi. Người này rõ ràng là muốn bị ăn đòn mà.
Tôi còn chưa kịp tìm chỗ để giấu ipad thì Lục Bách Nghiêu đã đẩy cửa bước vào đi đến trước mặt tôi, bộ dáng cùng con khỉ không khác nhau là mấy.
Lục Bách Nghiêu giống như xuất thân từ đội trinh thám lập tức đã nhận ra được vật mà tôi đang dấu ở sau lưng: “Em dấu cái gì ở phía sau đó?”
Bởi vì bây giờ tôi đang mặc một bộ kimono màu hồng nhạt, có tìm từ trên xuống dưới cũng không tìm ra được một cái túi thì làm sao có chỗ để giấu ipad. Vì vậy trong tình thế cấp bách tôi liền dấu ipad ra đằng sau lưng.
“Cho anh xem thử.” Khi Lục Bách Nghiêu nói câu kia thái độ rõ ràng là không muốn thương lượng mà. Hơn nữa vì sao trong trường hợp này tôi càng nhìn lại càng có cảm giác giống như chồng đang bắt gian vợ?
Phốc………..Phun một ngụm máu ૮ɦếƭ luôn cho rồi!
Trong não tôi có bao nhiêu chất xám đều liên tưởng đến sự việc chồng đang bắt gian vợ kia, hơn nữa còn có bên ngoài~ bên ngoài~………
“Lục Bách Nghiêu, cho dù anh có đánh em tới tàn phế thì em cũng không cho anh xem được.” Tôi chớp chớp mắt mong có thể nặn ra được vài giọt nước mắt, chỉ hy vọng hai con Hỏa nhãn kim tinh của Lục Bách Nghiêu có thể phát hiện được hai con mắt ti hí đẫm lệ của tôi sau đó mềm lòng mà bỏ qua cho tôi. Cứ cho tôi là ngôi sao điện ảnh mới ra mắt, bảo bối Trương Ái Cận đi!
Cái này vốn được miêu tả rất nhiều trong tiểu thuyết tình cảm, bây giờ tôi đang muốn cùng Lục Bách Nghiêu thực hành một chút nhưng sự thật chứng minh là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi…….
Khuôn mặt của Lục Bách Nghiêu lúc này tuyệt đối có thể hình dung là bản sao của Bao Hắc Tử, hoàn toàn là Lục Hắc tử hiện đại.
Tôi cẩn thận đánh giá sắc mặt của Lục Bách Nghiêu, nghĩ tới sau đó anh ta sẽ nói cái gì nhưng không có nghĩ tới anh ta không nói mà trực tiếp làm!
Anh ta chợt nghiêng người trực tiếp đè tôi ở dưới đất, hỗn hợp mùi thuốc là cùng hơi thở nam tính thổi vào mặt tôi còn anh ta thì đang cắn loạn ở cổ tôi…………………..
Lúc này tôi giống như thịt bị đè ép bên trong một cái bánh bao, bên dưới là một cái ipad cứng ngắc, bên trên cũng lại là thân thể cứng ngắc của Lục Bách Nghiêu.
“Lục Bách Nghiêu, anh mau đứng lên………Em sắp bị anh đè ૮ɦếƭ rồi!” Tôi nghẹn một hơi cuối cùng cũng nói ra một câu đầy đủ.
Anh ta nghe được câu này thì bỗng nhiên ngẩn ra, vội vàng ho nhẹ một tiếng “Thật xin lỗi” sau đó dùng hai tay của mình chống trên mặt đất cuối cùng cũng chừa ra một khe hở giữa hai thân thể.
Còn nói xin lỗi? Ngôn ngữ thì phong độ lịch sự như vậy tại sao động tác lại giống một tên lưu manh? Lục đại gia, anh thành thật một chút có được không?
Tình cảnh hiện tại tuy rằng có khe hở giữa hai người nhưng rốt cuộc tôi cũng không muốn bị Lục Bách Nghiêu đè ép………Nhưng mà………….Nhưng mà anh ta vẫn không chịu đứng lên.
Động tác của hai người chúng tôi lúc này thật sự là muốn bao nhiêu đen tối có bấy nhiêu đen tối thậm chí tôi còn không dám hô hấp chỉ sơ bộ иgự¢ di động chạm tới người anh ta thì đại sói xám Lục Bách Nghiêu này sẽ thịt tôi mất.
Vì thế tình cảnh liền biến thành như vậy: một nam một nữ, nam trên nữ dưới, trung gian là khe hở đủ phủ một lớp bụi. Khụ khụ tuy rằng khe hở này có chút nhỏ nhưng có còn hơn không nhưng hình ảnh quan trọng nhất chính là một nam một nữ đó đang mắt to trừng mắt nhỏ…..
Tôi: Anh đứng lên đi!
Lục Bách Nghiêu: Không đứng!
Tôi: Mau đứng lên!
Lục Bách Nghiêu: Không đứng!
Tôi: Anh thật sự không thấy chán hả?
Lục Bách Nghiêu: Không chán.
Tôi: Đồ lưu manh!
Lục Bách Nghiêu: Khen rất tốt!
Tôi:……..
Hai người đang giằng co thì hai tay đang chống dưới sàn của Lục Bách Nghiêu giật giật, tôi vui sướng nghĩ rốt cuộc người này cũng thông suốt muốn đứng lên rồi. Không nghĩ tới anh ta một tay chống lên cao một chút tay còn lại cũng kéo tôi lên theo. Động tác có hệ số siêu khó như vậy mà Lục Bách Nghiêu lại làm rất thành thạo, tôi thật sự phục anh ta luôn rồi!
Thân thể của tôi bị anh ta nâng lên, chính thức tạm biệt khoảng thời gian cùng sàn nhà sống ૮ɦếƭ dây dưa. Tôi cảm giác thân mình nhẹ bẫng sau đó cảm thấy ipad cứng ngắc ở sau lưng biến mất………..Cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm cảm giác thoải mái là ra sao!
A!
Ipad!
Đầu óc của tôi vừa hiện lên hai chữ ipad thì Lục Bách Nghiêu đã một tay nâng tôi một tay lấy được ipad đang nằm ở dưới lưng.
Còn quan tâm trinh tiết cái quái gì nữa, tuyệt đối không để cho tên khốn Lục Bách Nghiêu này thực hiện được mưu đồ.
Tôi liều mạng giữ lấy tay trái anh ta nhưng người này chính là Thiết Ngưu, còn khủng bố hơn bò tót trong đấu bò Tây Ban Nha nữa.
Không lâu sau đó anh ta đã dọn dẹp hết tất cả chướng ngại vật, mắt thấy anh ta sắp lấy được ipad thì dưới tình thế cấp bách, tôi liền rướn người lên, trực tiếp trình diễn tiết mục “Cường hôn Lục Bách Nghiêu”……..
Hai đôi môi bất ngờ dính sát một chỗ!
Mang theo hơi thở ấm áp!
Là người chủ động “Bá Vương ngạnh thượng cung” nhưng thời điểm hai đôi môi dán vào nhau thì tôi liền sợ đến run rẩy…
Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi sợ hãi……..
Trong đầu của tôi hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có, sau đó Lục Bách Nghiêu liền nghiêng người lên trước, dùng đầu lưỡi của mình đẩy hai cánh môi của tôi làm cho nụ hôn này sâu thêm.
Không biết bắt đầu từ khi nào thì tôi đã đáp lại nụ hôn sâu này, Lục Bách Nghiêu cảm giác được tôi chủ động, ánh mắt sáng quắc mang theo ý cười, một bàn tay giữ lấy cái ót của tôi làm cho mặt tôi càng kề sát vào mặt anh ta, động tác trên môi cũng chưa dừng lại một chút nào.
Khoảng cách hai người gần đến mức thậm chí tôi có thể cảm giác được một cách rõ ràng tiếng tim đập trong Ⱡồ₦g иgự¢ của Lục Bách Nghiêu, một tiếng lại một tiếng làm lay động nội tâm của tôi.
Không biết qua bao lâu nụ hôn sâu này mới chấm dứt. Tôi cố gắng hít thở từng hơi một giống như con cá phơi thây trên bờ cát. Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu mặt không hồng tâm không động đang ở bên cạnh, trong lòng liền buồn bực, vì sao ở trước mặt anh ta tôi lại thất bại như vậy, mà anh ta làm việc lại không bao giờ giống với người bình thường.
Đợi chút, anh ta đang làm cái gì?
Trên tay anh ta có cái gì đó, màu trắng, mẹ nó, đó không phải là ipad của tôi sao?
“Lục Bách Nghiêu! Anh mau trả lại cho em!” Tôi kêu to muốn đoạt lại ipad trên tay Lục Bách Nghiêu. Người này đang nghiên cứu ipad thì bị tôi tập kích .
Vì thế, hỗn chiến chính thức bắt đầu………
Tôi ghé vào trên người Lục Bách Nghiêu, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mục tiêu, nhất định phải đoạt lại sau đó xóa lịch sử tìm kiếm, bằng không một đời anh minh, trinh tiết….gì gì đó của tôi đều bị hủy hết.
Nhiều lần mắt thấy sẽ lấy được nhưng đều bị Lục Bách Nghiêu né tránh, cuối cùng cả người tôi dùng tư thế cưỡi ngựa ngồi lên trên người Lục Bách Nghiêu, hai đùi đè lên hai cánh tay anh ta, sau đó dùng cả hai tay cố gắng ςướק cái ipad trên tay anh ta.
Thay vào đó chân của người này rất dài, mặc dù tôi đang chiếm ưu thế nhưng muốn công phá được cái thành trì này thì còn cần phải liều ૮ɦếƭ mà đánh! Liều ૮ɦếƭ! Liều ૮ɦếƭ!
Cuối cùng khi tôi ςướק được thì cái ipad cũng ở trong trạng thái gần hư hỏng: “Lục Bách Nghiêu, anh có đưa hay không?”
Thái độ Lục Bách Nghiêu rất kiên quyết: “Xem xong liền đưa cho em.”
Tôi liền than thở khóc lóc: “Lục đại gia, Lục thiếu gia, Lục thái tử, mau trả cho em đi……….”
Lục đại gia trực tiếp từ chối: “Có gọi như thế cũng vô dụng!”
“Vậy nên gọi là gì? Tâm lý của tôi chuyển động rất nhanh, trong đầu hiện lên đủ loại từ nịnh hót ૮ɦếƭ không đền mạng.
“Khụ khụ….” Trên mặt Lục Bách Nghiêu bỗng nhiên xuất hiện ửng hồng kì dị, sau đó anh ta mới mở miệng nói: “Kêu một tiếng chồng, anh liền đưa cho em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc