Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 31

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Tiệc đính hôn bị hủy bỏ, tôi cũng không có về nhà mà cùng với Lục Bách Nghiêu đi du lịch làng suối nước nóng ở thành phố lân cận.
Trước khi đi tôi có gởi cho Lão Phật Gia một cái tin nhắn nói cho bà biết mấy ngày nay tôi muốn đi ra ngoài giải sầu sau khi trở về sẽ gọi điện thoại cho bà.
Sau đó tôi liền rút sim ra vứt điện thoại cho Lục Bách Nghiêu.
Lục Bách Nghiêu nói tôi giống như con đà điểu, thật sự là hình dung không có sai bởi vì mỗi lần gặp phải khó khăn hay có chuyện không hài lòng thì phản đứng đầu tiên của tôi chính là trốn tránh.
Lần trước bắt gặp Trương Húc cùng với nữ hộ lý ở chũng một chỗ, tôi chạy trốn, hồ đồ cùng Lục Bách Nghiêu lăn lộn trên giường, lần này, tôi lại muốn chạy trốn, muốn mặc kệ cái cục diện rối rắm này, tránh càng xa càng tốt, tốt nhất là không bao giờ trở lại nữa.
Lục Bách Nghiêu lái xe chạy trên đường cao tốc, cửa sổ xe đóng chặt, mắt của tôi cũng nhắm chặt, trên xe vang lên một ca khúc nhạc nhẹ ôn hòa làm cho người ta buồn ngủ.
Tôi hỏi Lục Bách Nghiêu nhưng ánh mắt lại nhắm: “Lục Bách Nghiêu, có phải em rất nhu nhược hay không?”
Tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của Lục Bách Nghiêu nhưng lại có thể cảm nhận được giọng nói cưng chìu của anh: “Sau này em đi theo anh, bất kể là nhu nhược cũng tốt, kiên cường cũng tốt, anh sẽ chịu trách nhiệm giúp em.”
………
Mấy tiếng đồng hồ trước Lục Bách Nghiêu còn ôm tôi đang đi chân trần ở trên đường, nói với tôi: “Đây là em nợ anh.”
Tôi cười mắng một câu, không có ý định quan tâm tới anh: “Lục Bách Nghiêu, anh chính là đồ khốn kiếp!”
Nhưng toàn bộ lý trí của tôi lại bị một câu nói của Lục Bách Nghiêu đánh bại: “Nhưng đồ khốn kiếp này lại yêu em, hơn nữa còn yêu suốt mười năm.”
Đây là một trong số ít những lần cùng tôi tranh cãi, tôi mắng anh là đồ khốn kiếp mà anh lại thản nhiên thừa nhận. Biết anh càng lâu, tôi càng cảm giác được rằng mình không hiểu rõ anh, mãi cho đến một khắc kia tôi mới biết, tất cả không phải là tôi không hiểu rõ anh mà do tôi đã từng đặt toàn bộ tâm ý của mình lên người Trương Húc, gần như là chưa từng có ý định tiến vào thế giới mang tên Lục Bách Nghiêu.
Giống như tôi dùng thời gian mười năm để đuổi theo Trương Húc thì anh cũng dùng mười năm để từng bước từng bước tìm kiếm bóng hình tôi…
Cuối cùng tôi nói với Lục Bách Nghiêu một câu: “Dẫn em đi đi, em không muốn ở chỗ này nữa.”
Vì vậy, chúng tôi cũng không đem theo thứ gì lại còn tắt cả điện thoại đi động, anh ôm tôi lên xe, chúng tôi quyết định làm một chuyến du lịch.
Cuộc sống luôn luôn có nhiều lần kích động và liều lĩnh. Lúc bắt đầu chuyến đi, tâm tình nóng nảy của tôi dần dần bình tĩnh, trong lòng vô cùng chờ mong chuyến du lịch tới suối nước nóng cùng với Lục Bách Nghiêu.
Trước khi lên đường anh ghé vào cửa hàng mua thuốc, nâng chân tôi lên ôm ở trong иgự¢, sau đo bôi thuốc lên những chỗ sưng đỏ ở trên chân tôi. Chờ thuốc khô anh lại giúp tôi mang một đôi giày tuyết ấm áp.
……
“A________”
Lúc xe đang chạy trên đường cao tốc thì bỗng nhiên Lục Bách Nghiêu đạp phanh đột ngột làm cho chỉ trong nháy mắt con sâu ngủ của tôi biến mất không còn tăm hơi. Tôi mở mắt ra thì thấy một chiếc xe dừng ngay giữa đường rõ ràng có ý muốn ngăn cản.
Lục Bách Nghiêu trấn an tôi một câu sau đó xuống xe. Cách cửa sổ xe tôi thấy được trên chiếc xe kia có hai người một nam một nữ, bởi vì bóng đêm mà tầm nhìn không được rõ lăm, dần dần mới phát hiện ra hai người đó là Lưu Chi Dươngvà Đồng Yến.
Tôi bước xuống xe, đi nhanh về phía trước, thân thể liền bị Đồng Yến nhào tới ôm lấy. “ Cậu, cái đồ trời đánh này, bỏ lại cục diện rối rắm rồi muốn trốn đi hả?” Đồng Yến nhìn tôi, tức giận mắng to, sau đó khóc lớn: “Cậu nói đi, cậu sẽ không một đi không trở lại như vậy chứ? Không phải chỉ là một tên đàn ông sao, không phải chỉ là một cuộc đính hôn sao, cùng lắm thì không cần nữa.”
Đồng Thị Yến luôn luôn nổi tiếng với danh hiệu “Nữ hán tử” lúc này lại giống như một đứa con nít, ôm tôi thật chặt không chịu buông tay.
Lưu Chi Dương sải bước đến đây, nhẹ giọng quát tôi: “ Cô nhìn xem, cô hù dọa cô ấy thành cái dạng gì rồi?”
Trong nháy mắt Lục Bách Nghiêu liền dựng lông: “Nói chuyện khách khí một chút, tưởng lão tử ૮ɦếƭ rồi hả?”
Cùng Lục Bách Nghiêu dựng lông còn có Đồng Yến, một giây trước còn nhào vào trong lòng tôi khóc thút thít, một giây sau đã chỉ mặt Lưu Chi Dương mà gầm thét: “Còn nói nữa, chuyện này không có phần của anh sao?! Đồ dê xồm ૮ɦếƭ bầm!”
Lưu Chi Dương bị Đồng Yến nói một câu này làm tức giận không chịu được nhưng thấy trên mặt nàng còn ngân ngấn nước mắt cuối cùng khoát tay áo một cái, buồn bực leo lên xe trước.
Tôi nhè nhẹ vỗ lưng Đồng Yến, an ủi: “Nơi này còn có Đồng đại tiểu thư khả ái của chúng ta ở đây, làm sao mình lại không chịu trở lại chứ. Yên tâm, chẳng qua mình cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn đi ra ngoài giải sầu thôi.”
Đồng Yến ngước mắt nhìn tôi, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương: “Thật?”
“Dĩ nhiên là thật!” Tôi nặng nề gật đầu một cái, học tư thế nữ hiệp trong phim truyền hình, chắp tay khom người về phía Đồng Yến: “Non xanh còn đó, nước biếc còn dài, Đồng tráng sĩ, chúng ta giang hồ tạm biệt!”
Đồng Yến bị tôi chọc ghẹo không khỏi cười ra tiếng, lúc này mới chịu bỏ qua cho ta cùng Lục Bách Nghiêu. Cuối cùng cô ấy leo lên xe Lưu Chi Dương, trước khi rời đi còn lớn tiếng nói với Lục Bách Nghiêu, muốn anh chăm sóc tôi thật tốt, không cho phép bắt nạt tôi.
Hai chiếc xe đi về hai hướng ngược nhau, tôi nhìn gương chiếu hậu, nhìn xe Đồng Yến càng lúc càng xa, trong lòng nhẹ nhàng nói với Đồng Yến một câu “Tạm biệt”.
Ước chừng khoảng 9h30, tôi và Lục Bách Nghiêu đã tới nơi. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên anh ta đến đây, anh quen thuộc vứt chìa khóa xe cho người phục vụ mặc kimono ở phía sau, sau đó lôi kéo tôi đi vào.
Chắc là đến vào buổi tối nên nơi này cũng không có sự hỗn loạn hay ồn ào của khách du lịch thường hay thấy.
Dùng lông ngỗng để hình dung tuyết rơi ngoài trời bây giờ thật sự là quá thích hợp. Không giống với loại tuyết như phấn vụn ở phía Bắc Trung Quốc, lúc này tuyết rơi phủ kín mặt đất, màu trắng rực rỡ che kín cả tầm mắt, sắc trắng cực kì sáng trong thuần túy.
Tôi vừa bước xuống xe thì không khí trong lành liền phả vào mặt, những bông tuyết thẳng tắp bay xuống ở trên đầu, thậm chí có bông tuyết còn chui vào trong cổ áo làm tôi lạnh đến run rẩy nhưng ngược lại những mệt mỏi bôn ba trên đường đi đều bị thổi bay đi hết. Tôi đưa tay đón những bông tuyết óng ánh trong suốt, mỗi bông tuyết đều giống như những kiệt tác điêu luyện của thiên nhiên, đều xinh đẹp, mỗi bông lại độc nhất vô nhị giống như được một bậc thầy chạm khắc mài dũa vô cùng tinh tế công phu.
Lục Bách Nghiêu bước nhanh đi tới bên cạnh tôi, ϲởí áօ khoát của mình khoác lên trên người tôi, giọng nói có chút tức giận: “Giống như con nít vậy, không biết trời rất lạnh sao.”
Bàn tay của anh cầm thật chặt lấy bàn tay tôi, tôi lắc người một cái, ban đầu còn hơi giãy giụa nhưng cuối cùng để mặc cho anh dắt đi như vậy. Đi chưa được mấy bước đã tới cửa chính, bên trong là ánh đèn sáng ngời, đứng ở cửa đã cảm nhận được hơi nóng của suối nước nóng ở bên trong lại còn có thể nhìn thấy được mấy phiến đá san sát giống như những quả trứng gà màu đen to tướng, đây là kết quả do lưu hình trong suối nước nóng tạo thành. Những phiến đá giống như quả trứng gà kia được xếp thành một hàng thẳng giống như những người giữ cửa bé nhỏ, bộ dạng đáng yêu không nói nên lời.
Tôi đi theo Lục Bách Nghiêu vào bên trong mới phát hiện trong này càng thêm to lớn. Khách sạn nằm ngay giữa lòng suối nước nóng, bên cạnh đó là là một tòa nhà dùng cho nghệ thuật trà đạo, kiến trúc nơi này tản ra một hơi thở thanh lịch tao nhã. Người chưa đến nhưng phòng đã được chuẩn bị xong, khách sạn được xây dựa vào chân núi, xung quanh là suối nước nóng bao bọc tỏa ra hơi nước dày đặc mờ ảo. Phòng ở đây được xây dựng theo kiến trúc Tatami Nhật Bản, các phòng nhỏ độc lập được xây bằng gỗ liên tiếp nhau làm cho người ta cảm thấy mình như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Phòng ốc nơi này được xây theo kiến trúc Tatami Nhật Bản, khoảng hai tới ba gian phòng như vậy sẽ có một cái sân nho nhỏ, bên trong là vài suối nước nóng độc lập nhau rất thích hợp cho tình nhân và gia đình đến đây nghỉ phép. Tôi ở trong phòng dọn dẹp một chút sau đó cùng Lục Bách Nghiêu đi ăn cơm tối.
Người phục vụ nơi này đều mặc kimono, trong không gian còn có tiếng đàn phiêu đãng làm cho tinh thần mọi người thoải mái, không tự chủ mà yên tĩnh lại giống như thế tục không liên quan tới nơi này, cũng làm cho con người trở nên nhỏ bé không đáng kể. Mặc dù lịch sử của tôi hơi tệ, đối với đất nước Nhật Bản cũng không hiểu biết gì mấy nhưng ngược lại đối với kimono và suối nước nóng của bọn họ thì cực kỳ yêu thích.
Tôi cảm thấy kiến trúc nơi này cùng với Lưu hạ tiểu trúc có chút giống nhau liền hỏi Lục Bách Nghiêu: “ Không phải nơi này là của anh chứ?”
Lục Bách Nghiêu khẽ cười, vuốt vuốt lỗ mũi tôi nói: “Không hoàn toàn nhưng cũng có ít cổ phần trong đó.”
Tình cờ tôi liếc thấy một cái thực đơn, lúc nhìn thấy món ăn liền muốn lăng trì Lục Bách Nghiêu, gian thương đúng là gian thương, thoạt nhìn người này có vẻ giống như dân ăn chơi trác táng không nghĩ tới trong xương lại là gian thương. Với giá tiền này một nơi như thế này có thể kiếm được bao nhiêu Mao gia gia khả ái đây?
Lục Bách Nghiêu nhanh chóng chọn vài món ăn, rất nhanh, từng món ăn tinh xảo liền được đưa lên. Mặc dù tôi không biết tên nhưng mùi vị thì không tệ lắm.
Mấy ngày nay đi theo bên người Lục Bách Nghiêu, cuộc sống của tôi cùng với heo và sâu gạo không khác nhau lắm. Không cần dậy sớm đi làm, không cần suy nghĩ làm thế nào để trả lời các câu hỏi luân phiên của Lão Phật Gia, không cần đối mặt với Trương Húc cùng nữ hộ lí đó.
Bởi vì vết thương ở chân cho nên trước khi khỏi hẳn thì tôi không được ᴆụng tới suối nước nóng, mẹ nó, đây chính là suối nước nóng nha. Tôi cảm giác mục đích mình tới đây chính là ăn ăn ngủ ngủ, công thệm Lục Bách Nghiêu bàng quang ở trước mặt tôi hưởng thụ suối nước nóng.
Bất quá không thể không nói dáng người của anh ta thật sự là tốt không thể chê được.
Dáng người cao này, vóc người này, cơ bụng này, rõ ràng chính là làm cho người ta không nhịn được mà muốn phạm tội. (phạm đi phạm đi)
Rốt cuộc cũng đến lúc vết thương ở chân của tôi khỏi hẳn, cuối cùng cũng có cơ hội được ngâm suối nước nóng vì vậy tôi liền lôi kéo nữ phục vụ chạy về phía suối nước nóng nhưng mà lúc tôi vừa đi tới đó thì bỗng nhiên va phải Lục Bách Nghiêu, người này kéo tôi lại không để ý đến người khác, ghé đầu nói nhỏ vào tai tôi: “Nơi này có suối nước nóng dành cho nam nữ tắm chung, chúng ta đi thử cái đó một chút đi?”
Nam nữ cùng tắm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc