Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 29

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Thời điểm Lục Bách Nghiêu đặt tôi lên trên giường, tôi càng nghĩ càng tức, cuối cùng túm lấy tay áo Lục Bách Nghiêu, kéo xuống cắn vào vai anh ta một cái.
Tôi cắn rất mạnh, dùng lực rất lớn giống như muốn đem hết ủy khuất cùng tức giận của mình phát tiết ra ngoài. Lão nương vất vả giữ gìn trinh tiết hai mươi sáu năm cuối cùng lại bị thua trong tay một tên cầm thú.
Mãi cho đến khi bờ vai của anh ta mơ hồ rỉ máu, tôi mới nhả ra, chán nản ngã xuống giường, nhắm mắt lại, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Mới vừa rồi ở trong phòng tắm tôi đã len lén khóc một trận, đến khi đối diện với Lục Bách Nghiêu thì không thể nào nhịn được nữa, nước mắt cứ tự động chảy xuống.
Lục Bách Nghiêu đưa tay ôm chặt tôi, tôi giùng giằng muốn tránh thoát lại không giãy ra được.
Đầu của anh ta chôn trong cổ của tôi: “Hạ Cận, chúng ta kết hôn đi.”
Đôi mắt tôi đỏ lên: “Đầu anh bị cửa kẹp rồi hả?”
Giọng nói của anh ta trầm trầm: “ Anh thật sự nghiêm túc.”
Còn nghiêm túc, xem ra người bị thất thân không phải là tôi mà là Lục Bách Nghiêu. Đầu không phải bị cửa kẹp thì chính là bị lừa đá cho nên lúc này mới cầu hôn với tôi!!
Bây giờ là lúc nào nhỉ?
Hai chúng tôi vừa mới lăn lộn chưa được mấy tiếng đồng hồ nha!
Giọng nói của tôi căm giận: “Lục Bách Nghiêu, đường tưởng anh “cường” em thì anh có quyền, chúng ta đường ai nấy đi, chuyện qua rồi thì không liên hệ gì tới nhau nữa!
Anh ta không có để ý đến tôi chẳng qua là bàn tay đang ôm tôi buông lỏng một chút, đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi cho là anh ta bị tôi làm cho tức giận bỏ đi nhưng không nghĩ tới sau đó không lâu lắm anh ta lại cầm máy sấy cùng lược đi vào.
Gương mặt anh ta sa sầm cũng không có lên tiếng, nhìn qua có chút đáng sợ, tôi thật sự sơ anh ta sẽ lấy mấy sấy đánh tôi nhưng rất tốt, người này không có *** như vậy. Lực tay anh ta nhẹ nhàng, vuốt mái tóc dài của tôi, dùng mấy sấy giúp tôi thổi tóc.
Trước đây không lâu tôi còn giúp Trương Húc sấy tóc, khi đó tôi thật sự cho rằng chúng tôi sẽ bạc đầu giai lão nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả đều thật nực cười.
Trên phương diện tình cảm thì tôi chính là người trì độn đến không thể trì độn hơn được nữa, cho nên vào giờ khắc này tôi cũng không phân biệt được rõ Lục Bách Nghiêu làm vậy đối với tôi là do thích tôi hay là do cảm thấy áy náy vì chuyện ngày hôm qua.
Hạ thân của tôi đau nhức không chịu được cuối cùng đành phải để Lục Bách Nghiêu giúp tôi xin phép với công ty, đối với người nhà Trương Húc thì nói là do công ty cử đi công tác.
Hiện tại bộ dáng đi bộ của tôi không khác gì quỷ đi bộ, người sáng suốt vừa nhìn vào liền biết đã có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không có đủ can đảm dùng dáng vẻ này để về nhà đối mặt với hai cặp Hỏa nhãn kim tinh của Lão Phật Gia và ba Lưu.
Trong khoảng thời gian này giống y như lần trước tôi bị thương ở chân, tôi vẫn nằm trong nhà của Lục Bách Nghiêu suy nghĩ xem rốt cục chuyện của mình và Trương Húc phải xử lí như thế nào.
Trước tiên tôi nhắn cho Trương Húc một cái tin nói rằng mấy ngày nay công ty cử mình ra nước ngoài công tác nên sẽ không liên lạc với anh ta được. Thật ra thì ở trong đáy lòng rốt cuộc vẫn hy vọng anh ta gọi điện thoại cho tôi, hỏi xem tôi có tốt hay không, có ăn cơm đúng giờ hay không, cho dù chỉ là một số vấn đề đơn giản nhưng so với im lặng thì lại khác biệt một trời một vực.
Nhưng mãi cho đến cuối cùng anh ta chưa từng gọi cho tôi một cú điện thoại, nếu không phải có một tin nhắn trả lời “Ừ” lạnh như băng kia thì thậm chí tôi còn hoài nghi anh ta hoàn toàn không nhận được tin nhắn của mình.
Trên thực tế anh ta vẫn nhận được tin nhắn của tôi nhưng lại trả lời một cách hờ hững. Tôi lẳng lặng nằm trên giường suy nghĩ có phải giờ phút này Trương Húc đang ở cùng một chỗ với nữ hộ lí đáng ghét đó hay không, mà cô ta là ai tôi cũng không hoàn toàn nhớ nỗi nữa.
Trái tim đau đến tê liệt.
Chỉ cần vừa nghĩ tới trái tim liền đau đớn không chịu được.
Mặc cho vô số lần tôi đã tự nói với mình rằng phải kiên cường nhưng vẫn không chạy thoát khỏi trò chơi tình yêu này, thua đến quân bại lính rã.
Lúc này tôi liền nhớ đến vị Luna tiểu thư đã từng gặp trong bệnh viện kia, mặc dù người ta nói chuyện có chút kiểu cách nhưng đối với Lục Bách Nghiêu là thật tâm. Bây giờ tôi cùng với khi cô ấy khóc chật vật chạy ra khỏi bệnh viện thật sự không khác gì nhau cả.
Lúc ấy Lục Bách Nghiêu nói với tôi một câu: Cuộc sống không gặp qua những người cặn bã làm sao có thể dễ dàng gả đi, đâu phải người nào cũng tùy tiện làm mẹ được.
Nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn không muốn xếp Trương Húc đã từng tốt đẹp trong trí nhớ trở thành loại người cặn bã. Tôi rất muốn tự lừa dối với mình rằng tất cả những gì tôi nhìn thấy vào buổi tối hôm đó đều là giả, chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Trên thực tế ngay cả tự tôi cũng không thể thuyết phục được bản thân mình.
Tài nữ văn đàn Trương Ái Linh khi nghĩ về tình yêu đầu của mình là Hồ Lan Thành đã viết: Yêu anh, tôi thay đổi tới hèn mọn, hèn mọn cúi đầu trong bụi bặm nhưng trong lòng lại vui mừng, từ trong bụi bặm hái hoa Lan.
Đã từng là một cô gái cao ngạo như vậy nhưng đối mặt với việc Hồ Lan Thành phụ tình cuối cùng cũng bại bởi tình yêu.
Hôm nay tôi cũng hèn mọn như thế, thời điểm đối mặt với Trương Húc thậm chí dần dần mê muội đến đánh mất chính mình tới nỗi ở trước mặt tình yêu phải ủy khuất cầu toàn như thế..
Tay Lục Bách Nghiêu cầm cháo gà nhẹ giọng đẩy cửa bước vào. Mấy ngày nay anh ta cũng không có đến công ty làm việc mà mỗi ngày đều ở trong nhà chăm sóc tôi. Bởi vì một buổi tối xúc động mà tôi đã bị người này giày vò tới ba bốn ngày cũng không xuống giường được.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, nhuộm một màu vàng sáng lên người Lục Bách Nghiêu. Vốn dĩ anh ta là một người tuấn dật phi phàm, lần này lại càng giống như người bước ra từ trong tranh vẽ.
Anh ta cầm cái muỗng, đút cho tôi từng miếng cháo gà, cách một hồi sẽ giúp tôi lau đồ ăn dính bên mép. Ở trong mắt tôi anh là luôn tồn tại dưới bộ dạng hoa hoa công tử không tim không phổi nhưng chỉ trong mấy ngày này anh ta đã làm thay đổi nhận thức trong mười năm của tôi, thật không nghĩ tới người này cũng có lúc dịu dàng như vậy.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra suy nghĩ ở trong lòng: “Lục Bách Nghiêu, sau này chúng ta gặp mặt thì coi như không biết đi.”
Tại sao phải nói những lời này? Trên thực tế là do tôi hoảng hốt. Thởi điểm một phụ nữ ở cả hai mặt tình cảm và thân thể đều yếu ớt là lúc dễ dàng bị tấn công nhất. Một Trương Húc dịu dàng quan tâm chăm sóc cùng tàn nhẫn phản bội đã tạo thành một sự đối lập khổng lồ trong thế giới của tôi. Lúc ánh mắt của tôi dần dần bắt đầu đuổi theo Lục Bách Nghiêu, lúc Lục Bách Nghiêu không có ở nhà thì tôi liền cảm thẩy hoảng hốt cũng là lúc tôi biết mình không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Tôi đã bị Trương Húc làm tổn thương một lần, tôi thật sự không dám để cho mình yêu thêm một người đàn ông khác, huống hồ người này còn là Lục Bách Nghiêu.
Ánh mắt Lục Bách Nghiêu hàm chứa tràn đầy bi thương thậm chí tôi còn không dám nhìn vào ánh mắt anh: “Chúng ta thật sự………Ngay cả làm bạn bè cũng không thể sao?”
Tôi trịnh trọng gật đầu một cái: “Ừ.”
Mặc dù trong lòng rất đau nhưng giờ phút này tôi không thể không làm như vậy.
Đến xế chiều, tôi mặc bộ quần áo ban đầu, sửa sang một chút liền đi ra cửa. Lúc tôi đi, Lục Bách Nghiêu đang ngồi trên ghế sôpha trong phòng khách ***, tâm tình phiền não không thể diễn tả được, chỉ có thể nhìn bóng dáng tôi từng bước rời đi.
Cuối cùng anh ta quăng *** đứng dậy nói: “Anh đưa em đi.”
Tôi không có quay đầu nhìn anh, lạnh nhạt lắc đầu một cái: “Cảm ơn, không cần.”
Khi đi ra khỏi nhà Lục Bách Nghiêu, tôi tự nói với lòng mình: Về nhà cùng Trương Húc giải trừ hôn ước sau đó từ chức, bất kể là Trương Húc hay là Lục Bách Nghiêu đều không cần tạm biệt nữa.
Tôi kéo lê thân thể nặng nề đi từng bước tới trạm xe buýt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mà bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Chỉ cần tâm tình sáng sủa, cuộc sống sẽ không có trời mưa.
Nhưng lúc này mặc dù là ngày nắng chói nhưng trong lòng tôi lại đang đổ mưa rào.
Lúc về đến nhà, tôi muốn lấy chìa khóa từ trong túi xách ra nhưng sống ૮ɦếƭ cũng không tìm được, không biết có phải không cẩn thận làm rơi ở nhà Lục Bách Nghiêu hay không. Lúc ra cửa tôi đã cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen, hiện tai không tìm được chìa khóa cũng không muốn có liên hệ gì với anh ta nữa liền gọi điện cho Lão Phật Gia nói bà về mở cửa giúp tôi.
Điện thoại của Lão Phật Gia không có ai nghe, đến khi tôi gọi lần thứ hai thì ba Lưu bắt máy.
Tôi hỏi ba Lưu: “Ba Lưu, chìa khóa của con bị mất, hiện tại không vào nhà được, ba cùng mẹ con đang ở đâu vậy?”
Ba Lưu quanh co một lát mới nói cho tôi biết Lão Phật Gia đang ở bệnh viện. Ông nói vào đêm tôi đi công tác bụng của Lão Phật Gia vô cùng đau đớn, ông liền đưa bà đến bệnh viện mới biết bà bị viêm ruột thừa. Bây giờ đã phẫu thuật xong nhưng vẫn còn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi.
“Tại sao không gọi điện thoại cho con sớm?” Trong mấy ngày này tôi có gọi điện về nhà vài lần, phần lớn là ba Lưu nghe điện thoại nói Lão Phật Gia đang ở trong phòng rửa tay hoặc là nhà bếp nên không rảnh nghe điện thoại. Có lúc Lão Phật Gia nhận điện thoại, mặc dù nghe âm thanh của bà có chút suy yếu nhưng tôi một lòng một dạ đắm chìm trong chuyện của mình nên không quá lưu ý, không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy.
Bên kia điện thoại, ba Lưu hơi chua xót nói: “Con ngoan, không phải ba và mẹ con sợ con lo lắng sao. Sắp hết năm rồi, con ở bên ngoài công tác cũng không dễ dàng gì. Yên tâm đi, mẹ con có ba Lưu chăm sóc, thân thể hồi phục tốt lắm.”
Trong lòng tôi tràn ngập chua xót, tôi chưa bao giờ thật sự vì hai người làm chuyện gì cũng chưa từng làm gì để cho hai người kiêu ngạo nhưng hai người lại xem tôi như châu báu.
Tôi cúp điện thoại, xoay người đi xuống lầu, bắt taxi tới bệnh viện.
Ba Lưu ở ngoài phòng bệnh đón tôi, tôi vừa đến liền nhìn thấy được bóng dáng ông, khuôn mặt có chút tiều tụy chắc là bởi vì mấy ngày qua chăm sóc mẹ tôi nên mệt nhọc nhưng vừa nhìn thấy tôi thì khuôn mặt liền trở nên vui mừng.
“Mau vào đi, xem mẹ con một chút, bà vẫn luôn lẩm bẩm nhắc tới con đó.” Ba Lưu dẫn tôi đi vào phòng bệnh, lúc tôi đi vào Lão Phật Gia đang nằm trên giường bệnh cười khanh khách nhìn tôi.
Mới vừa phẫu thuật xong, khuôn mặt bà còn có chút tái nhợt, vừa nhìn thấy tôi liền có chút oán hận mở miệng nói: “Con, cái con nhóc chiết tiệt kia” nhưng khóe miệng lại không giấu được vui vẻ.
Lão Phật Gia lôi kéo tôi nói chuyện phiếm, mà nói chuyện cũng không phải là công việc cực khổ gì. Tôi nhìn thấy trên giường bên cạnh có chất đầy nước trái cây và hoa tươi, bà chú ý tới ánh mắt tôi liền giải thích: “Cái này là do con trai và con gái của ba Lưu lần trước tới thăm mua đến. Còn cái này là của bà thông gia đưa tới vào buổi sáng. Mẹ nói con thật sự là có phúc khí khi gả cho Trương Húc. Một gia đình tốt như vậy. Bà thông gia biết mẹ bị bệnh, vốn đang ở quê liền chạy về đây thăm mẹ. Ban đầu mẹ còn sợ sau khi con gả xong ở chung với mẹ chồng sẽ có ít nhiều xung đột nhưng lại thấy bà thông gia để ý mẹ như vậy, mẹ đối với cuộc sống hôn nhân sau này của con cũng có phần yên tâm.”
Lão Phật Gia trò chuyện với tôi không biết mệt, nói chuyện hai người đã chuẩn bị hôn lễ ra sao thậm chí còn giúp tôi chọn lựa nơi hưởng tuần trăng mật.
“Theo như mẹ cùng bà thông gia thương lượng, con cùng Trương Húc nên đi Maldives cùng biển Aegean. Không phải người trẻ tuổi thường thích lãng mạn sao, hai chỗ này mẹ đã tra trên web rồi, được rất nhiều người khen. Đến lúc đó hãy cố kiếm một bảo bảo, nếu hai con trẻ tuổi không muốn chăm sóc thì mẹ và bà thông gia sẽ thay phiên nhau giữ nó, đảm bảo nuôi tới béo tròn mập mạp.” Mặt mày Lão Phật Gia vui tươi hớn hở nói, tôi nhìn dáng vẻ vui mừng của bà, lời còn chưa ra khỏi khóe miệng đã không nhịn được nuốt vào.
Từ hôn, từ hôn, lúc này phải nói cho Lão Phật Gia thì làm sao tôi có thể nói ra miệng được?
Tôi cảm giác trước nay mình chưa từng suy sụp như vậy, mặc dù bên ngoài vẫn biểu hiện giống như một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng con mẹ nó dù sao phụ nữ mạnh mẽ vẫn là phụ nữ thôi, các loại nguyên nhân, các cách nói chuyện, lời giải thích tôi đều suy nghĩ tới nhưng lần này tôi thật sự không biết mình phải làm sao.
Cuối cùng tôi ra cửa gọi điện cho Đồng Yến. Sau khi điện thoại đã kết nối, tôi nói ba câu thì Đồng Yến yêu nghiệt liền từ công ty lăn tới đây.
“Mình muốn từ chức.”
“…”
“Mình gặp Trương Húc cùng phụ nữ khác đi khách sạn.”
“…”
“Mình cùng Lục Bách Nghiêu lăn lộn.”
“…”
Không ngừng lăn lộn, còn lăn tới thương tích đầy mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc