Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 26

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Âm nhạc êm dịu chậm rãi vang lên, không ít người ôm nhau đi vào sàn nhảy, tôi nhìn thấy có rất nhiều đồng nghiệp nam vây quanh Đồng Yến, cuối cùng cô ấy lựa chọn vị soái ca trưởng phòng nhân sự rồi hai người cùng nhau bước vào sàn nhảy.
Tuấn nam mỹ nữ luôn luôn là tiêu điểm cho ánh mắt mọi người. Tôi vừa ăn món điểm tâm ngọt vừa nhìn Đồng Yến đang xoay tròn khiêu vũ bên trong. Trong lúc ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Đồng Yến ở trên sàn nhảy thì ánh mắt của Lục Bách Nghiêu vẫn đặt trên người tôi, cuối cùng làm tôi có chút mất tự nhiên giận dữ nhìn anh ta: “Nhìn tôi làm gì?”
Lục Bách Nghiêu cười một tiếng, cuối cùng biến thành si ngốc cười cười: “Vì cô rất đáng yêu.”
Đáng yêu?
Đến ૮ɦếƭ tôi cũng chưa từng nghĩ tới Lục Bách Nghiêu sẽ nói ra cái từ này, khi cao hứng nhiệt tình của tôi vừa mới đến thì người này lại bỏ thêm một câu: “ Đáng thương không có người yêu.”
Mẹ nó, tôi liền ngẩn người, làm sao có thể quên được miệng chó thì làm sao có thể mọc được ngà voi!
Tôi tức giận đến dựng lông, ngay cả món điểm tâm ngọt cũng tạm thời đặt sang một bên: “Không phải là tôi không có người yêu, Trương Húc yêu tôi, thế nào? Thế nào?. Không phục thì đến cắn tôi đi.”
Trong phút chốc mi mắt Lục Bách Nghiêu cụp xuống: “Khi nào đính hôn?”
Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc năm sau, mấy ngày nữa hẳn là có thể quyết định ngày chính xác.”
Lục Bách Nghiêu dùng một loại ánh mắt đặc biệt xem xét tôi: “Cô hạnh phúc sao?”
Tôi hừ một tiếng: “Lời này thật vô nghĩa.”
“A.” Anh ta cười lạnh một tiếng, ngay lúc đó tôi cũng không để nụ cười lạnh của anh ta vào trong lòng, thẳng đến sau này, tôi mới dần dần hiểu được tiếng cười này lại ẩn chứa nhiều điều như vậy.
Không phải sau lưng mỗi lần dịu dàng đều là ánh mặt trời rực rỡ mà cũng có thể là lưỡi dao sắc lạnh.
Mắt mắt mê ly của anh ta nhìn tôi trong chốc lát sau đó thản nhiên dời đến trên người Đồng Yến, có chút khinh thường nói với tôi: “ Tình tình cô ta làm sao có thể giống cô đến vậy nhỉ?”
“Tính tình gì?” Đến đồ ngốc cũng có thể nghe ra được giọng điệu này của Lục Bách Nghiêu là tốt hay xấu rồi!!
Ánh mắt anh ta đặt trên người tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, đang lúc tôi chờ anh ta trả lời thì anh ta lại cầm ly R*ợ*u đỏ lên khẽ nhấp một ngụm sau đó mới không nhanh không chậm trả lời: “ Thủy! Tính! Dương! Hoa!”.
Tôi đang muốn mở miệng đáp lời một cách mỉa mai, buông món điểm tâm ngọt ra để cùng Lục Bách Nghiêu đại chiến tám trăm hiệp thì đã bị người này giành nói trước một câu: “ Cô còn nhớ rõ phải đáp ứng tôi một yêu cầu không?”
“Ừ.” Dùng ơn cứu mạng đổi lấy một yêu cầu làm sao có thể không nhớ rõ? Đột nhiên Lục Bách Nghiêu hỏi tôi chuyện này chẳng lẽ đã nghĩ kĩ chuẩn bị sai bảo tôi rồi sao?
Tôi chờ hồi lâu cũng chưa thấy Lục Bách Nghiêu mở miệng, sợ người này sẽ không nói nữa tôi liền vội vàng chêm thêm một câu: “Vượt lửa qua sông, quyết không chối từ.”
Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, đột nhiên cười không giải thích được, sau đó sờ đầu tôi không khác gì sờ đầu con cún: “Ừ, ngoan thật!”
“Có yêu cầu gì mau nói đi.” Phải biết rằng ૮ɦếƭ sớm siêu sinh sớm!
Lục Bách Nghiêu nhìn tôi một cái ý vị sâu xa trả lời: “Lập tức cô sẽ được biết.”
Cái quỷ gì vậy?
Nói đến một nửa rồi không thèm nói nữa!
Rõ ràng là muốn làm lão nương mất hứng đây mà!
Bữa tiệc thường niên năm nay vô cùng vô vị nhạt nhẽo, gần như là tôi vượt qua bằng cách ăn điểm tâm ngọt và cùng Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm rất nhanh đã đến lúc kết thúc tôi đang định chạy lên tìm Đồng Yến thì lại bị Lục Bách Nghiêu kéo lại.
Anh ta hỏi tôi: “Cô làm gì vậy?”
Tôi trả lời: “Đi nhờ xe Đồng Yến về nha chứ gì.”
Trương Húc đang tăng ca ở bệnh viện nhất định là không thể tới đón tôi cho nên Đồng Yến ở đâu tôi liền ở đó, đêm nay muốn nhờ cô ấy chở tôi về nhà.
Lục Bách Nghiêu tức giận nhìn tôi: “Cô muốn vội vàng đi làm bóng đèn cản trở người ta?”
Bóng đèn?
Cản trở?
Tôi nhìn về phía Đồng Yến chớp chớp hai mắt, lúc này phát hiện cô ấy đang đứng ở cửa dây dưa cùng một người đàn ông, tôi liền nhìn kĩ…..Hóa ra là bác sĩ Lưu!
Hai người này thật là nhanh chân nha!
Ô hô thương thay, đây không phải là gian tình một cách trắng trợn sao?
Tôi sững sờ đứng tại chỗ tính xem từ đây về nhà mất bao nhiêu money…..
Lục Bách Nghiêu nặng nề nói một câu: “Tự làm bậy!”
Dù anh ta không nói rõ nhưng tôi cũng biết anh ta có ý tứ gì. Lần trước tôi kiên quyết trả xe trở về nên hiện tại mỗi lần đi làm cũng không có phương tiện di chuyển nhưng mấu chốt vấn đề là chiếc xe đó quá đắt, cho dù tôi với Lục Bách Nghiêu trong sạch nhưng cũng sẽ bị người ngoài bàn tán ra vào.
Lục Bách Nghiêu quơ quơ cái chìa khóa đi thật xa, ngay cả nhìn mà tôi cũng không đuổi kịp, trợn mắt gào thét với tôi: “Con nhóc mập mạp, còn không mau đuổi theo!”
Một tiếng” con nhóc mập mạp” của anh ta thật to thật rõ, nháy mắt ánh mắt của mọi người đều tập trung dừng lại trên người tôi, tiếng cười nhạo vang lên khắp nơi.
Mẹ nó, mất hết khí tiết của lão nương rồi………..Anh ta đúng là một đống cặn bã mà!!
Vì tránh cho Lục Bách Nghiêu lại tiếp tục ra tay hại người, tôi chạy như điên đuổi theo. Dọc đường đi đến bãi đổ xe, hay thật, lại là một chiếc xe xa xỉ, tại sao cái người này lại phung phí như vậy?
Tôi H**g phấn đứng lên, nói với Lục Bách Nghiêu một câu đọc được trên Internet: “Đại gia dẫn tôi bay đi!”
Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, cười khẽ một tiếng: “Ôm chặt bắp đù*."
“Nghĩ đẹp nhỉ?” Tôi gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng chui vào trong xe, quyết định nếu Lục Bách Nghiêu không đưa tôi về nhà thì ૮ɦếƭ cũng không xuống.
Ngược lại Lục Bách Nghiêu cực kì hảo tâm không có túm tôi xuống xe mà ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Trên xe phát ra bản nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, là một ca khúc nước ngoài, tuy nghe không hiểu nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu, hoàn toàn là bộ dáng columbo phát hiện lục địa mới: “Không nghĩ tới anh cũng có thú vui nghe nhạc tao nhã như vậy.”
Tâm tình Lục Bách Nghiêu tựa hồ không tệ lắm, cũng hăng hái cùng tôi tán gẫu: “Nếu không như vậy cô cho rằng tôi nghe cái gì?”
Câu trả lời của tôi cực kì không lịch sự, trực tiếp thốt ra: “Phượng Hoàng truyền kỳ!”
Gương mặt Lục Bách Nghiêu khi nghe bốn chữ này cùng ăn shit thối giống y chang nhau. (nguyên văn nha)
Trong lòng tôi âm thầm cười một tiếng ngoài miệng lại tiếp túc hét lên, thân thể lay động: “Nương tử, Aha__________Thật nhớ lúc hát tình ca, nhìn khói lửa đẹp mắt, ở trong thành phố dắt tay nhau, anh vì yêu em mà run rẩy~”
Tôi đang hát một mình cực kì vui vẻ thì bị Lục Bách Nghiêu trực tiếp cắt đứt: “Câm miệng!”
“Không thích bài này hả? Tôi đổi bài khác.” Tôi hắng giọng hát một bài khác: “ Chân trời mênh ௱o^ЛƓ là tình yêu của tôi ~Hoa liên tục nở dưới chân.”
Lần này Lục Bách Nghiêu hoàn toàn tức giận rồi: “Hạ Cận, cô mà còn hát nữa tôi liền đá cô xuống xe!”
“Không hát thì không hát.” Tôi bĩu môi, tức giận nói: “Ma sát ma sát, cái ván trượt giày của tôi….”
Nhanh chóng bắt được ánh mắt của Lục Bách Nghiêu sắp đánh tới, tôi vội vàng mở miệng trước chặn lại lời anh ta: “Tôi không có hát mà, tôi chỉ diễn một tiết mục ngắn thôi…..(*^_^*) hì hì…..”
Đụng phải đèn đỏ Lục Bách Nghiêu lền dừng xe lại, quay đầu hỏi tôi: “Hạ Cận, cuối cùng là đầu óc cô làm bằng chất liệu gì vậy?”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, chính nghĩa trả lời: “six-god.”
Thấy Lục Bách Nghiêu nghi hoặc nhìn tôi, tôi liền phiên dịch sang Trung văn cho anh ta: “ Lục thần hoa lộ thủy.” Cuối cùng còn không quên học bộ dáng của Diêu Thần diễn cho anh ta xem: “ Hoặc là không ra vẻ, hoặc là đủ thẳng thắn, hoặc là hoang dã đến điên dại, hoặc là yên tĩnh đến cuối cùng, hoặc là anh ta là toàn bộ thế giới, hoặc là toàn bộ thế giới đều là anh ta, không có rối rắm, không có phức tạp, chỉ còn lại Lục thần hoa lộ thủy cùng ta. Phơi bày diện mạo vốn có của chúng ta, vào mùa hè, Lục thần hoa lộ thủy!” (Mèo cũng không biết nó là cái quái gì nữa)
Tôi tự nhận mình biễu diễn rất tốt, giọng nói rất đạt nhưng nhìn bộ dạng Lục Bách Nghiêu chính là một người không biết thưởng thức nghệ thuật: “Haha…………Hạ Cận,bây giờ đang là buổi tối, cô đừng làm tôi sợ chứ? Còn phơi bày diện mạo vốn có, không sợ dọa ૮ɦếƭ người khác sao?”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Lục Bách Nghiêu, anh phải lột bỏ vẻ bề ngoài mới nhìn thấy được cái lấp lánh bên trong.”
Lục Bách Nghiêu cười khẩy một tiếng: “Dạ, so với cô tôi đúng là thiếu tâm nhãn.”
Anh ta không thấy tôi nói lời nào càng thêm đắc ý bắt đầu giễu cợt tôi: “Còn six-god nữa, không cảm thấy Bảo Bảo kim thủy thích hợp với cô hơn sao?”
Bảo bảo kim thủy?
Vừa nghe đến cái này mắt tôi liền sáng lên, nhớ lại ngày đó ca khúc quảng cáo này nổi tiếng một thời: “Tắm nha tắm nha tắm tắm, không thể thiếu Bảo Bảo kim thủy, không có con muỗi không có côn trùng cắn~”
Lục Bách Nghiêu dùng một loại ánh mắt buồn nôn, mắc ói, tầm thường nhìn tôi: “Hạ Cận, cô thắng.”
“Hì hì………”Sớm nói câu này không phải là tốt rồi sao? Làm sao đến nỗi làm anh ghê tởm lâu như vây, nhạc của tôi là nhạc của tôi: “ Đa tạ đa tạ~”
Lục Bách Nghiêu ư hừ một tiếng không nói nữa, im lặng tiếp tục lái xe. Tôi đang khe khẽ hát thì phát hiện ra rằng làm người không thể quá đắc ý, nếu đắc ý quá thì ông trời sẽ đại diện cho chính nghĩa tiêu diệt ta. Bởi vì tôi đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ thì đột nhiên nhìn thấy bên cạnh chiếc xe kia có một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm, cái này không phải là trọng điểm, mà trọng điểm chính là chiếc xe đó tại sao lại nhìn giống xe của Trương Húc như vậy? Người nam đó tại sao lại nhìn giống Trương Húc như vậy? Còn cô gái này tại sao lại giống nữ hộ lý ngày đó nói bậy bạ đằng sau lưng tôi?
Mẹ nó, lão nương cũng sắp đính hôn rồi, sẽ không xui xẻo tới mức gặp phải chuyện này chứ?
Tôi chợt cứng cả người, khó có thể tin nhìn về phía hai người đang hôn nhau, thật lâu sau cũng không nói nên lời. Bóng đêm có chút thâm trầm, lúc này ánh sáng hoàn toàn lệ thuộc vào ánh đèn ở hai bên đường thậm chí trong lòng tôi còn mong mỏi tất cả chuyện này đều do tôi nhìn lầm mà thôi.
Lục Bách Nghiêu phát hiện ra tôi có gì đó không đúng, ánh mắt nhìn theo hướng nhìn của tôi, người cũng cứng lại.
Hết đèn đỏ, các xe phía sau đang bấm còi thúc giục thì nụ hôn của hai người kia mới dừng lại. Tôi thấy được người nam xoay đầu lại, chỉ trong một nháy mắt đó tôi liền có thể xác định vô cùng chắc chắn người kia là Trương Húc.
Thật sự là anh?
Thật sự là anh..
Không phải là anh đang trực ở bệnh viện sao?
Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Tôi kinh ngạc mở miệng: “Theo sau.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc