Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 20

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Tôi…………
Tôi trừng mắt nhìn Lục Bách Nghiêu không nói lời nào, cuối cùng xem như người này vì tôi mà tìm bác sĩ đi, được rồi, tôi nhịn.
Bác sĩ cẩn thận giúp tôi kiểm tra một phen, tháo băng gạc trên chân tôi ra, dùng cồn chà lau tiêu độc miệng vết thương, sau đó bôi thuốc mỡ rồi giúp tôi thay băng gạc mới.
Bác sĩ làm khoảng chừng nữa giờ, sau đó lại chỉnh chỉnh sửa sửa nửa giờ, rốt cuộc cũng hạ một cái kết luận: “ Không có chuyện gì lớn, may mà cậu không di chuyển cô ấy, nếu không cái chân này có thể không giữ được.”
Lời của bác sĩ vừa nói ra giúp tôi giũ bỏ được lo lắng ở trong lòng nhưng về phương diện khác, càng nghĩ lại càng sợ.
Trong đoạn thời gian tĩnh đưỡng này, thật vất vả chân tôi mới có khởi sắc, mới vừa bỏ được gậy chống vây mà thiếu chút nữa thì “tàn phế”?!
Quá khứ cùng Lục Bách Nghiêu đánh lộn, náo loạn thì có tính là cái gì, hiện tại hai con mắt của tôi chớp chớp, nhìn anh ta hoàn toàn như nhìn về phía ân nhân cứu mạng, một bộ dạng thành khẩn, cảm ơn.
Baba cùng Lão Phật Gia phải giày vò lắm mới cho ra một sinh mạng nhỏ là tôi, nói thật là sống hơn hai mươi năm, là Lục Bách Nghiêu cho tôi cái chân thứ hai!
Tôi cam đoan lần sau không bao giờ lén kêu Lục Bách Nghiêu là tên khốn nữa. Đương nhiên điều kiện tiên quyết của cam đoan này là……………….thằng nhãi Lục Bách Nghiêu không thể ăn nói quá phận.
Bác sĩ dặn dò một số điều cần chú ý như sắp tới đừng để chân dính nước, blabla………..liền sửa sang này nọ chuẩn bị rời đi. Thời điểm Lục Bách Nghiêu tiễn vị bác sĩ đó ra ngoài, tôi thấy anh ta khoát tay lên vai bác sĩ nói: “Anh em, lần này cảm ơn cậu.”
Bác sĩ mỉm cười trả lời, đối với chuyện lần này của Lục Bách Nghiêu có chút kinh hỉ: “A, biết nhau nhiều năm như vậy, cậu cái người này ngược lại đây là lần đầu tiên khách khí với mình như vậy.”
“Lần này thật sự cảm ơn, về sau chân của nha đầu kia đành làm phiền cậu vậy.” Từ này về sau mỗi ngày vị bác sĩ kia đều đúng giờ tới kiểm tra tình hình hồi phục của tôi, thật là phiền phức.
Tiễn bác sĩ xong, Lục Bách Nghiêu lại gọi điện thoại, trong quá trình chờ điện thoại kết nối, anh ta hướng về phía tôi nói một câu: “Cô nghỉ ngơi trước đi.” Sau đó đóng cửa phòng lại, ra ngoài gọi điện.
Tôi không biết chuyện bị bỏng dầu lần này là may mắn hay là bất hạnh nữa, tuy nói rằng thiếu chút nữa làm cho chân tôi bị bỏng đến mức tàn phế nhưng tốt xấu gì cũng không cần phải ăn con cá bị nấu cháy khét đó nữa, mặt khác sau đó Lục Bách Nghiêu lại thuê một một người quét dọn vệ sinh, ngay cả ngày ba bữa đều do đầu bếp của khách sạn năm sao làm còn có cho người giúp việc đưa tới tận giường.
Này này này………………………quả thật giống như đãi ngộ ở thiên đường!
Được ăn đại tiệc mấy ngày, tôi phát hiện ra mình càng ngày cảng không thể lý giải được vì sao lúc trước Lục Bách Nghiêu lại không cần đại tiệc mà lại bắt tôi nấu cơm mỗi ngày, đối với các món ăn bị tôi chà đạp vẫn hoàn hảo nuốt xuống bụng.
Chuyến “đi công tác” của tôi được kéo dài vô thời hạn, gần đây Lão Phật Gia vội vàng cùng với các bạn già trong khu chung cư luyện tập khiêu vũ giao tế, mượn khiêu vũ làm cớ để trao đổi tình cảm, đối với việc tôi không trở về nhà cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt. Mà Trương Húc bên kia, sau khi đi công tác ở Thượng Hải xong lại bị điều tới Bắc Kinh mở một cái hội nghị tọa đàm. Anh mới là người đi công tác thật sự, không thể không nói nhân tài cùng với người thường rất khác nhau.
Bình thường lúc ban ngày, ngoại trừ cùng người giúp việc tán gẫu thì cũng là nhàm chán xem phim truyền hình một mình, chờ cho Lục Bách Nghiêu mau chóng về nhà để mà cãi vả. Trước kia đấu võ mồm cùng Lục Bách Nghiêu chỉ xuất phát từ tinh thần chiến đấu, bây giờ lại chính là việc giết thời gian tốt nhất, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Lúc Đồng Yến tan tầm vào ngày Chủ nhật thường bớt chút thời gian lại đây thăm tôi, nhìn thấy quần áo tới tay, cơm ăn tới miệng, sống cuộc sống sâu gạo thì không khỏi hô to “hâm mô cùng ghen tị”.
Ngay lúc này, cô ấy vừa mới tan việc liền chạy đến đây chỉ vào mặt tôi: “Cậu nha, hoàn toàn là cuộc sống bị bao dưỡng.”
Phốc____________
Ngụm nước tôi vừa uống vào miệng liền phun thẳng tới mặt Đồng Yến, phun cô nàng tới thương tích đầy mình. Thời điểm cô ấy vừa ở trong toilet sửa sang vừa chửi bậy, tôi ngơ ngẩn tựa vào đầu giường nghĩ về hai từ “bao dưỡng”. Hiện tại tôi ở nhà của Lục Bách Nghiêu, ăn của Lục Bách Nghiêu, cái này giống như…………….. cùng bao nuôi thật không có gì khác biệt cả.
Tối hôm đó, lúc Lục Bách Nghiêu trở về nhà cũng gần 12 giờ, trễ đến mức ngay cả người giúp việc cũng được tôi cho về nhà nghỉ ngơi rồi. Mặc dù về trễ như thế nào Lục Bách Nghiêu cũng sẽ đứng trước cửa phòng nhìn tôi, chính là hôm nay đã trễ đến vậy, anh ta vẫn còn nhìn thấy tôi chưa ngủ mà nằm trên giường xem TV, trên mặt rõ ràng có chút kinh ngạc.
Toàn thân anh ta bốc mùi men, trên mặt còn đỏ ửng, rõ ràng là bộ dạng của người say R*ợ*u, đêm nay chắc là ra ngoài xã giao hoặc là cùng đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu ầm ĩ.
Anh ta đi tới trước giường của tôi, trên người còn lưu lại mùi R*ợ*u nồng nặc, đi dến một nửa đường thì dừng lại, ngượng ngùng nhìn tôi: “Ngủ không được sao? Sao còn chưa ngủ?”
Tôi dùng điểu khiển tắt TV, quay đầu nhìn anh ta: “Không có, tôi đang đợi anh.”
Đối với câu trả lời này của tôi, trình độ kinh ngạc của Lục Bách Nghiêu không kém gì sao Hỏa ***ng Địa cầu: “Chờ tôi làm gì?”
“Đương nhiên là chờ anh về nhà!” Tên ngu ngốc này, ngay cả vấn đề ngu ngốc như vậy cũng phải hỏi, nếu không phải vì chờ anh ta về để hỏi cho rõ vấn đề nghi hoặc trong lòng thì làm sao đến nổi nữa đêm còn không ngủ mà xem loại phim truyền hình nhàm chán này để giết thời gian.
Tôi vừa dứt lời liền thấy tên ngu ngốc này đứng trước mặt tôi cười hì hì giải thích: “Đêm nay là sinh nhật của một người bạn, uống nhiều đến nổi gần như điên rồi.”
Bộ dạng này của Lục Bách Nghiêu rất giống một học sinh tiểu học đứng ở kia giải thích với phụ huynh nguyên nhân về trễ, tôi còn chưa già đến mức làm mẹ anh ta chứ? Tuy rằng nhìn mẹ anh ta vẫn còn rất trẻ tuổi.
Tôi nhìn thấy độ cong khóe miệng của Lục Bách Nghiêu càng ngày càng lớn, không biết là trúng tà ở chỗ nào, tôi ngượng ngùng quay về: “Anh nói cái này làm gì? Tôi lại không có hỏi.” Trên thực tế việc anh ta về muộn chẳng có liên quan gì đến tôi nhưng tôi chính là người không có kiên nhẫn trong việc chờ đợi.
“Lục Bách Nghiêu, tôi có một việc muốn hỏi anh.” Nhìn anh ta đứng cách xa tôi mấy thước làm tôi không có kiên nhẫn rống: “Anh có thể qua đứng gần đây một chút được không?”
Đứng xa như vậy, nhìn không được tự nhiên muốn ૮ɦếƭ.
Lục Bách Nghiêu đứng yên tại chỗ bất động, chính là nháy nháy cặp mặt đào hoa, thì thào nói: “Tôi còn chưa tắm rửa, trên người có mùi R*ợ*u.”
Tôi bày ra bộ dáng “nữ lưu manh” vô cùng nhuần nhuyễn: “Kêu anh lại thì cứ lại đi.”
Lục Bách Nghiêu cực kỳ phối hợp, sau đó ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh giường, quay đầu hỏi tôi: “Nói đi, muốn hỏi chuyện gì?”
Nhìn bộ dạng hiện tại của Lục Bách Nghiêu, làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nói hai từ “bao dưỡng” ra ngoài miệng được. Tuy rằng đại đa số thời điểm tôi đều bất kể hình tượng người đàn bà chanh chua nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng ẩn giấu trái tim nữ sinh non nớt, mỏng manh mà.
Mẹ nó, hôm nay làm cho lão nương ở trước mặt Lục Bách Nghiêu nói hai từ “bao dưỡng” thật đúng là………….thật sự ngượng ngùng.
Lục Bách Nghiêu nhìn bộ dạng nhấp nhổm của tôi, cuối cùng không nhịn được nói: “Có gì thì cứ hỏi đi, đã trễ thế này rồi, hỏi xong cô có thể đi ngủ sớm một chút.”
Tốt, đây là anh nói nha, lão nương không cần quan tâm bình đã mẻ lại sứt rồi.
“Lục Bách Nghiêu, không phải bây giờ anh đang bao nuôi tôi chứ?!”
Đã hơn nữa đêm, hơn nữa vừa rồi lúc hỏi câu kia tôi lại không cẩn thận nâng cao âm điệu, âm nói ra gần như là rống, một chữ cũng không giữ lại, trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ cực kì đột ngột.
Tôi nên cảm thấy may mắn vì nơi này là một tầng một hộ nên không cần quá lo lắng về vấn đề chung ***ng nhà cửa sao? Tức thì có cảm giác trên đầu có một đàn quạ đen bay qua…………………
Tôi…tôi…….tôi……………..mẹ nó. Lão nương vậy mà! Thật sự! Nói những lời này ra miệng.
Khí tiết ở đâu? Thẹn thùng ở đâu?
Tôi nhìn miệng Lục Bách Nghiêu giống như cái trứng gà tròn trịa, há miệng nửa ngày mà không có nói chuyện, ánh mắt ngây ngốc nhìn tôi, nhìn tới mức lông tơ trên cánh tay đều dựng đứng lên.
Sau một lát, Lục Bách Nghiêu mới phản ứng kịp, khép cái miệng lại nhưng trên mặt lại mơ hồ run rẩy, ánh mắt dường như né tránh nhìn tôi, làm sao còn thấy được thời điểm anh ta nói liên thanh như bắn S***g máy: “Tôi………………… Thời gian trước tôi vừa kiểm tra thị lực, là 5.0”
Chỉ một câu đơn giản lại bị anh ta nói ngắc ngứ, tại sao lại giống người cà lăm đến vậy?
Đợi chút, anh ta vừa mới nói gì?
Thị lực 5.0, thằng nhãi này thế nhưng không ngờ lại chửi xiên chửi xỏ tôi. Đúng, ánh mắt anh ta không có bị mù làm sao lại có thể coi trọng tôi được? Tôi chính là một tên ngu ngốc mà.
“Lục Bách Nghiêu, tôi với anh không đội trời chung.” Tôi trừng mắt liếc Lục Bách Nghiêu một cái sau đó liền nằm xuống, thân mình chui vào trong chăn, không muốn để ý đến tên đáng ghét này nữa. Thật là, dù ở thời điểm nào anh ta cũng không quên châm chọc tôi cả.
“Này, tôi…………………tôi không phải là cái ý tứ kia, tôi………………” Âm thanh có chút luống cuống của Lục Bách Nghiêu vang lên sau lưng tôi, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.
Tuy rằng hiện tại đang ở nhà anh ta nhưng nếu tôi ngủ ở phòng này thì đây chính là lãnh địa của tôi, bây giờ trực tiếp đuổi người đi: “Anh ra ngoài đi, cô nãi nãi tôi muốn đi ngủ.”
Lục Bách Nghiêu nói xong liền bước đến đây, muốn xốc chăn của tôi lên: “Này, trước tiên cô đừng đi ngủ, đứng lên, chúng ta nói chuyện này cho rõ ràng.”
Tôi sống ૮ɦếƭ nắm lấy chăn không chịu buông tay, giọng nói từ trong chăn truyền ra bên ngoài: “Anh biến đi. Không biết ngủ cũng là một môn nghệ thuật sao? Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi theo đuổi nó?”
“Lộn xộn cái gì, Hạ Cận, cô không thể nói chuyện bình thường một chút sao?” Lục Bách Nghiêu toàn lực ứng phó, cùng tôi giành giựt cái chăn.
Sức lực người này lớn kinh người, mắt thấy không kiên trì được nữa, một tay liền thả lỏng, cái chăn lập tức rơi vào trong tay Lục Bách Nghiêu, trên đó còn có dấu vết vặn vẹo cô cùng kinh khủng.
Tôi muốn đứng dậy phản kháng, Lục Bách Nghiêu liền nhanh chóng trèo lên giường, thân thể cường tráng đè lên người tôi, gần như ép tôi tới mức không thở nổi, anh ta cầm chặt hai tay của tôi trong một tay, để lên trên đầu.
Bây giờ tôi bị anh ta đè ép Dưới *** không thể động đậy nhưng ngoài miệng vẫn không chịu cầu xin tha thứ, ánh mắt thẳng tắp đón nhận ánh mắt của anh ta, theo như đối thoại vừa rồi của hai người, tôi liền tiếp tục mỉa mai: “Chị đây không phải là người xem bói ở quảng trường, sẽ không lảm nhảm những lời mà anh thích.”
“Uhm……”Lời của tôi vừa dứt, môi đã bị Lục Bách Nghiêu ngăn chặn. Hai môi ấm áp chạm vào nhau, khoảng cách gần gũi như thế làm tôi có thể cảm nhận được mùi R*ợ*u nồng đậm trên người anh ta thổi tới, thẳng tắp K**h th**h thần kinh của tôi. Bờ môi cùng với thân thể của anh ta ép tôi tới mức không thở được, nhìn anh ta có vẻ gầy gò nhưng vì sao trọng lượng dọa người như vậy?
Tổ tông nhà anh!
Người này hóa ra chính là Bá Vương ngạnh thượng cung!
À không, là quân tử động khẩu lại động thủ, trắng trợn cưỡng hôn dân nữ có phải không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc