Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 18

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Đối với chuyện xin nghỉ phép để đi Thượng Hải tìm Trương Húc, ngay từ đầu trong lòng tôi tràn đầy vui mừng thì hiện tại lại hoàn toàn biến thành hai chữ “căm giận”.
Tôi bĩu môi nói: “Bây giờ tôi trở thành như vậy, ngay cả nhà cũng không thể quay về, còn đi Thượng Hải làm gì nữa.” Lúc này bộ dạng tôi giống y như quỷ, vì trốn tránh liên hoàn đoạt mệnh mười tám câu hỏi của Lão Phật Gia, ngay cả nhà cũng không thể về, nhà của Đồng Yến cũng không thể ở, mẹ cô ấy với mẹ tôi là đồng bọn cùng hội cùng thuyền mấy chục năm nay. Hai người gặp mặt thế nào cũng trò chuyện bát quái, giấu được mới lạ!
Mấy ngày nay anh đối xử với tôi như thế nào, tôi cộng lại rồi đó!
Tôi chống cây gậy, đi từng bước từng bước giống như con rùa. Lục Bách Nghiêu nhìn thấy tôi thì nói: “Tôi đưa cô trở về, mấy ngày này an phận một chút, ở trong nhà nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể.”
“Tôi không trở về nhà.” Vừa nghe đến hai chữ về nhà tôi liền nghĩ đến tư thế tra hỏi của Lão Phật Gia, trong nháy mắt da đầu run lên.
“Vậy cô ở chỗ nào?” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu nghi hoặc.
“Tôi……”Tôi nghẹn lời, nhất thời không thể tìm ra chỗ nào để ở lại. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vì lo cho độ dày của ví tiền, rốt cuộc tôi cũng đưa ra được một đáp án: “Giúp tôi đi tìm một khách sạn nhỏ tiện nghi đi.”
Lục Bách Nghiêu xem xét nhìn tôi: “Hạ Cận, vì sao cô phải trốn nhà đi bụi hả?”
Cũng không phải tôi muốn bỏ nhà ra đi mà là e ngại đoạt mệnh liên hoàn mười tám câu hỏi của Lão Phật Gia nên mới không dám về.
Hồi lâu tôi cũng không trả lời, thẳng đến khi Lục Bách Nghiêu mở miệng nói: “Nếu không có chỗ đi thì đến nhà tôi ở hai ngày đi.”
Tôi bĩu môi căm giận nói: “Tôi cũng không muốn đi nhà anh, không chừng gặp phải mẹ anh thì thế nào cũng sẽ cùng bà gây ra thế chiến thứ ba cho xem.”
Lần trước người này đã lấy ảnh chụp uy hiếp tôi làm vật hy sinh, bộ dạng của Lục phu nhân trong kí ức tôi vẫn còn mới mẻ, nếu phải gặp lại không biết còn náo loạn đến cái dạng gì.
“Tôi nói là hiện tại tôi đang ở nhà trọ, mẹ tôi sẽ không biết chỗ đó.”
Chỗ mà Lục Bách Nghiêu nói, lúc trước tôi đã cùng anh ta tới một lần, một người một hộ, bí ẩn, cực kỳ bí ẩn, chính là………………
Lục Bách Nghiêu khóe miệng hơi cong: “Cô phụ trách nội trợ, tiền thuê nhà miễn phí.”
Nấu cơm thì có nồi cơm điện. quét nhà thì có máy hút bụi, giặt quần áo thì có máy giặt, ngay cả rửa chén nhà anh ta cũng có máy tự động, mỗi ngày nhiều lắm tôi chỉ cần làm vài món thức ăn lại có thể được ở trong một tiểu khu xa hoa, haha, lời quá!
Thừa lúc Lục Bách Nghiêu còn chưa thay đổi ý, tôi lập tức quyết định chuyện này: “Thành giao.”
Trong lòng tôi đang tràn đầy vui mừng thì Lục Bách Nghiêu, cái người này lại đột nhiên lại không khách khí gõ lên đầu tôi một cái, thật không biết cái gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”: “Cô, nữ nhân này, rốt cuộc có biết xấu hổ không hả?”
“Tôi thì làm sao?” Tôi bị thái độ đột ngột thay đổi 360 độ của người này làm cho lọt vào sương mù.
“Cô, cái nữ nhân này, tôi là đàn ông, cô liền yên tâm ở cùng một chỗ với tôi như vậy?” Lục Bách Nghiêu nhìn xuống tôi nói, đúng, là nhìn xuống. Người này cao hơn tôi một cái đầu, tôi cao một 1m6 nhưng đứng trước mặt anh ta căn bản là không đủ nhìn! (cái này Mèo trải qua rồi nè, tủi thân khinh khủng)
Tôi lấy cây gậy chọc chọc bắp chân anh ta, e hèm, nói: “ Không phải bởi vì người đàn ông đó là anh sao, nếu là người khác thì tôi không có ngu như vậy đâu.
Ở trong mắt tôi, Lục Bách Nghiêu sẽ không đối với con tôm tép như tôi có tư tưởng không an phận. Đối với việc người này đánh giá “Nhìn xa mặt cũng không tệ, nhìn gần *** không gợn sóng” tôi vẫn còn khắc cốt ghi tâm, cùng anh ta ở chung hay cùng gay ở chung cũng không có gì khác biệt. Đương nhiên ở trong mắt anh ta, trước sau vẫn xem tôi như là nam nhân mà đối xử thì càng không có cái gì gọi là……………..
Không biết vì sao tâm tình của Lục Bách Nghiêu đột nhiên chuyển biến tốt, nhìn độ cong trên khóe miệng của anh ta càng ngày càng lớn, tại sao tôi lại cứ có cảm giác…………….có chút sợ hãi. Mới vừa rồi tôi không có nói sai cái gì đi?
Tâm tình của Lục Bách Nghiêu cực kì tốt, cầm lấy cây gậy trong tay tôi, sau đó ……………….thế nhưng lại bế ngang tôi lên, là điển hình của kiểu “bế công chúa”!
Tuy rằng bình thường biểu hiện của tôi giống như “đàn ông thô lỗ, đàn bà chanh chua” do Đồng Yến đánh giá, nhưng trong lòng đối với kiểu ôm công chúa tất nhiên là cùng với nữ sinh giống nhau, đều ảo tưởng có một ngày như vậy.
Đó là……….thời điểm còn trẻ, đối với tình yêu vẫn còn mơ mộng.
Tôi tưởng rằng người đầu tiên ôm tôi theo kiểu công chúa này sẽ là Trương Húc, không nghĩ tới lại là Lục Bách Nghiêu.
Tay phải của anh ta nâng tôi lên. Tôi dán vào người anh, gần sát vị trí ***g ***, cách một lớp áo gió dày tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim trầm ổn hữu lực truyền ra. Người anh ta tản ra hỗn hợp mùi TL cùng mùi cơ thể nhưng không làm cho tôi bài xích, ngược lại…………….có cảm giác ấm áp.
Tôi lẳng lặng nâng mắt nhìn anh ta, nhìn đến chiếc cằm gầy có những sợi lông tơ rất nhỏ. Chiếc cằm thon gọn, cho dù người trong lòng tôi là Trương Húc nhưng cũng không thể không thừa nhận trong hai mươi mấy năm cuộc đời, trong tất cả những người mà tôi đã gặp qua thì Lục Bách Nghiêu là người đẹp trai nhất.
Khóe miệng anh ta khẽ ngâm nga một câu hát, bước chân hướng ra ngoài mà đi, trong ngôn từ còn mang theo vài phần ngả ngớn: “Đi thôi, cùng anh về nhà nào!”
Dọc theo đường đi, tôi đều muốn chôn mặt trong *** Lục Bách Nghiêu, da mặt anh ta luôn luôn dày nhưng người ta thì rất thẹn thùng.
Trong trí nhớ của tôi, khoảng cách từ phòng bệnh ở bệnh viện đến bãi đỗ xe không xa, nhưng chẳng biết tại sao Lục Bách Nghiêu lại ôm tôi đi lâu như vậy. Trong lúc đó tôi vẫn luôn luôn vùi đầu vào trong *** Lục Bách Nghiêu, vì phòng ngừa người ta vây xem, ngay cả vụng trộm ló đầu ra cũng không có, đối với nghi vấn này cũng chỉ nghĩ ở trong lòng.
Không biết qua bâu lâu, hình như đã ra tới bên ngoài, không còn hệ thống sưởi ấm trong bệnh viện, gió lạnh đến thấu xương làm tôi không khỏi run người. Tôi cảm giác Lục Bách Nghiêu càng ôm tôi chặt hơn, tôi tham luyến hơi ấm trong ***g *** anh ta. Trong chớp mắt đó cũng không nghĩ nhiều nữa liền dựa sát vào trên người anh.
Giọng nói của Lục Bách Nghiêu vang lên trên đầu tôi: “Chìa khóa xe ở trong túi, cô giúp tôi lấy ra đi.”
“Được.” Giọng nói tôi khàn đặc, ngay cả mở miệng cũng thấy khó khăn, trả lời một tiếng này không biết anh ta có nghe thấy được hay không, tay liền đưa vào trong túi quần anh ta từ bên trong lấy ra chìa khóa, bấm một cái, nhìn thấy cách đó không có một chiếc xe có đèn lóe sáng.
Lục Bách Nghiêu ôm tôi đến chỗ ghế lái phụ, cẩn thận giúp tôi thắt dây an toàn, sau đó đóng cửa lại, vòng qua ghế lái bên kia, đút nhanh chìa khóa vào, khởi động hệ thống sưởi: “ Dựa lưng vào ghế ngủ một chút, đến nhà tôi sẽ gọi cô.”
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, dựa người vào ghế ngồi, cảm nhận được khí nóng từ lò sưởi không ngừng phun tới, thực thoải mái, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Thời điểm tỉnh dậy, Lục Bách Nghiêu đã ôm tôi đặt lên giường. Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy một màn anh ta vén chăn giúp mình. Khóe miệng anh ta khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn tôi, miệng thì thầm ba chữ, giọng nói khó có được lúc dịu dàng: “Con heo nhỏ lười biếng.”
Đúng là ngủ đủ sâu, ngay cả đến nhà, vào khi nào, lúc nào anh ta ôm tôi lên giường tôi cũng không biết.
Anh ta tự tay vuốt một lọn tóc rối của tôi về phía sau: “Ngủ tiếp một chút nữa đi.”
Con người trong thời điểm sinh bệnh thường là lúc yếu ớt nhất, chẳng những là thân thể mà còn là trái tim.
Tôi nhìn bộ dáng Lục Bách Nghiêu mỉm cười dịu dàng, trong lòng lại cảm giác được một cỗ lo lắng nồng đậm, dần dần quên mất khí thế hừng hực khi chúng tôi đấu nhau như thế nào. Anh ta, hình như………….cũng là người tốt đấy.
Trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, tôi mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy khi mình còn học trung học. Chủ nhiệm lớp, thầy giáo Lưu đang đứng trên bục giảng bài nói: “Lần viết văn này, bạn học Lục Bách Nghiêu viết vô cùng có ý nghĩa tham khảo, mọi người có thể mượn để xem. Tốt lắm, bài giảng dừng lại ở đây, chúng ta tan học.”
Mọi người cùng nhau đứng dậy, hướng về thầy giáo Lưu cúi đầu nói tạm biệt.
Thầy giáo Lưu vừa đi, trong nháy mắt các nữ sinh chạy ùa về phía Lục Bách Nghiêu như ong vỡ tổ: “Nghiêu Nghiêu, lần này cậu lại viết về cái gì vậy? Thầy giáo còn ở lớp học khen cậu nữa.”
“Nghiêu Nghiêu, cho chúng mình xem được không?”
“ Mình cũng muốn xem……………………….mình cũng muốn xem.”
Trong lớp tôi luôn luôn là người viết văn hay nhất, lúc này lại bị Lục Bách Nghiêu đoạt đi nổi bật, trong lòng tất nhiên là không phục. Tôi đi đến trước chỗ ngồi của Lục Bách Nghiêu, nhìn anh ta hỏi: “Lục Bách Nghiêu, có thể cho tôi mượn bài văn của cậu không?”
Anh ta bỗng nhiên đứng lên, nhìn tôi có vẻ không tốt lắm, gằn từng tiếng nói: “Không cho.”
Chẳng qua là hai chữ đơn giản lại làm tổn thương người ta như lợi kiếm.Người này cho tất cả nữ sinh trong lớp mượn, vì sao chỉ duy nhất tôi không cho xem? Trứng thối!
Cuối giấc mơ là tôi xoay người rời đi, còn có, Lục Bách Nghiêu nhìn theo bóng dáng của tôi, ánh mắt run sợ.
Trách không được là mộng, vậy mà tôi lại có thể chứng kiến biểu tình này của Lục Bách Nghiêu, đây không phải là hàm nghĩa của bốn từ “bất khả tư nghị" sao? (lạ lùng, khó tin)
Tôi mở hai mắt, ngồi dậy tựa vào đầu giường, giấc mộng vừa rồi chính là sự thật, ngoại trừ ánh mắt run sợ cuối cùng của Lục Bách Nghiêu, tất cả đều được tái hiện rõ ràng từ quá khứ.
Năm tháng tuổi trẻ, chỉ trong chớp mắt, tôi đã “trưởng thành” từ lâu rồi.
Mà cũng chỉ trong chớp mắt, thiếu niên lúc đó……………………………đã trở nên cao lớn.
“Tỉnh? Vừa rồi tôi ra ngoài mua chút đồ, đây là một số vật dụng hàng ngày, cô xem thử còn thiếu cái gì không?” Lục Bách Nghiêu đẩy cửa bước vào, thấy tôi ngồi dậy, cất bước hướng bên giường đi tới.
Nhìn khoảng cách của anh ta cách tôi càng ngày càng gần, bóng người trong trí nhớ thật sự trùng hợp, một cảm giác hốt hoảng chợt nảy sinh trong lòng. Tôi ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt sáng quắc đào hoa kia, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Nghiêu Nghiêu……..”
Thân mình Lục Bách Nghiêu lập tức hóa đá, túi hàng trên tay rơi xuống đất, ánh mắt phức tạp, căn bản là tôi không hiểu được trong ánh mắt ấy che dấu bao nhiêu tình cảm đối với mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc