Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 05

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Việc tôi thích Trương Húc cho tới nay mới chỉ nói cho Đồng Yến nghe, nay bị Lục Bách Nghiêu hỏi trắng ra như vậy cho dù không soi giương cũng biết hiện tại mặt mình đỏ ửng rồi, căn bản là không thể gặp người: “ Phải……… Ai cần anh lo!” Tôi quay người đi trốn tránh ánh mắt như điện xẹt đang phóng tới, tim đập thình thịch.
“Ơ, cái người nam nhân bà này cũng có lúc đỏ mặt?” Bộ dáng Lục Bách Nghiêu giống như Columbo phát hiện tân lục địa đứng lên đi vòng ra phía trước tôi.
“Ai là nam nhân bà?” Tôi tức giận nhìn Lục Bách Nghiêu: “Anh có thể vũ nhục tôi nhưng không thể vũ nhục giới tính của tôi.”
Lục Bách Nghiêu chợt lui ra sau một bước, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt chân thành tha thiết: “ Gia vũ nhục cô khi nào? Lời gia nói không phải là thật sao?
“Lục Bách Nghiêu, anh không cần quá đáng.”
“Chậc, chậc, chậc, nhìn cô xem, có điểm nào giống phụ nữ?” Ánh mắt anh ta dừng lại tại nơi nào đó của tôi, vẻ mặt ghét bỏ. Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, không phải là đang xem *** của tôi chứ?
“Lục Bách Nghiêu, tên lưu manh này!” Tôi vội vàng ôm *** xoay người sang chỗ khác, đối với tên lưu manh này chỉ sợ tránh không kịp. Trình độ ghét bỏ của Lục Bách Nghiêu đối với tôi ngày càng tăng: “Yên tâm, cho dù gia là tên lưu manh thì đối với nam nhân bà cũng không có hứng thú.”
Tôi trả lời lại một cách mỉa mai: “Phiền anh xem lại mình một chút, xem thử mình có cơ bụng sáu múi hay không, thuận tiện đừng có tự hạ thấp chiều cao thảm hại của mình.” Lời này so với anh ta không phải càng ác độc hơn sao? Who sợ Who?
Lục Bách Nghiêu tức đến giậm chân: “Gia cao 1m86, cô dám nói chiều cao gia thảm hại.”
Tôi hỏi ngược lại một câu: “Lót thêm mấy miếng lót giày đề tăng chiều cao vậy?”
“Cơ bụng sáu mũi gia cũng có, muốn xem không, gia chịu thiệt thòi *** áo cho cô kiểm tra?” Anh ta không biết xấu hổ nhìn tôi, vẻ mặt vô lại.
“Thôi đi, tôi sợ bị đau mắt hột.” Tôi vội vàng rời đi trốn tránh khỏi phạm vi công kích của anh ta.
“Không phải cô đã sớm bị rồi sao, sợ gì nữa?”. Anh ta làm mắt lé nhưng lại có một tia mị hoặc. “Lục Bách Nghiêu, nhìn anh tôi xem như rõ ràng một câu rồi: Đầu năm nay giá cả cái gì cũng tăng chỉ có anh là càng ngày càng hạ.”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Trương Húc đẩy cửa bước vào nhìn thấy tôi cùng Lục Bách Nghiêu đang giương cung bạt kiếm dò hỏi: “Không phải hai người lại cãi nhau đấy chứ?”
“Tôi chỉ cãi nhau với người.” Lục Bách Nghiêu đưa mắt nhìn tôi thản nhiên trả lời.
“Ha? Bản thân tôi thì ngược lại, không chọn người mà chuyên chọn súc sinh để cãi.”
“Là người sẽ không nhàm chán tới mức cùng súc sinh cãi nhau………………trừ khi súc sinh cùng súc sinh ầm ỹ.” Vì muốn kéo tôi xuống nước mà anh ta dùng tới cả chiêu tổn hại mình như vậy. “Diệt địch một ngàn, tự thương tám trăm” chiêu này quả thật anh ta dùng hết sức thành thạo.
“Lục Bách Nghiêu!”
“A. Tôi có nói cái gì sao? Tôi cái gì cũng chưa nói cả!” Vẻ mặt anh ta vô tội hỏi, tôi thật sự muốn đấm một cú vào mặt anh ta.
“Khụ khụ………” Trương Húc ho khan vài tiếng nói với Lục Bách Nghiêu: “Cục công an phái người tới đây làm biên bản, nếu cậu cảm thấy thuận tiện thì mình cho họ vào.”
“Công dân hợp tác với cảnh sát là đương nhiên, tất nhiên là tiện rồi. Hạ Cận, cô nói có đúng không?” Lục Bách Nghiêu cười đến đắc ý nhìn vẻ mặt khiếp đảm của tôi nhưng tôi vẫn mạnh miệng cãi bướng: “ Đương nhiên, anh nhớ rõ phải nói chuyện thật tốt đấy.” Bốn chữ cuối cùng tôi gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
“Nhất định, nhất định, tôi sẽ không phụ kỳ vong tha thiết của cô.”
Chuyện phóng hỏa thiêu cháy nhà ăn lần này mười mấy đầu bếp đều sớm rời khỏi hiện trường chỉ có người khởi xướng là Lục Bách Nghiêu bị hun khói đến tổn thương giọng nói. Chỉ có phòng bếp nhà ăn bị thiêu hủy cùng thảm bị đốt cháy nên khi lập biên bản cảnh sát cũng chỉ hỏi mấy câu đơn giản liền rời đi. Tôi đẩy cửa đi vào thì thấy Lục Bách Nghiêu đang ngồi bắt chéo chân, bộ dạng đánh ghét, ngoài miệng còn nhàn nhã gặm một quả táo.
“Anh cùng cảnh sát nói chuyện như thế nào?” Tôi đến gần hỏi.
“Cô muốn biết?” Anh ta cắn một miệng táo lớn, nhai từng chút từng chút, giọng nói ậm ờ, nói lui nói tới nhưng thật sự không thể nghe rõ được: “ Tôi không nói cho cô biết. Mau cầu xin tôi đi.”
“Đám cháy không chỉ làm bị thương cổ họng mà chắc còn làm hỏng đầu anh nữa đúng không?”
“Nha, chuyện bí mật như vậy đều bị cô phát hiện rồi.” Bộ dạng anh ta bỉ ổi cùng Vương Tiểu Tiện trong phim “Thất tình 33 ngày” giống nhau như đúc. (:V)
“Ông trời ơi, mau thu hồi tên yêu nghiệt này lại đi.” Tôi nhảy lên đưa tay cầm quả táo đặt ở miệng mình cắn một miếng.
“Cô không biết người tốt sống không lâu, tại hoa lưu ngàn năm sao? Hạ Cận, nếu một ngàn năm sau chúng ta đều thành lão yêu tinh có lẽ tôi sẽ sửa tính trọng nữ khinh nam, biết đâu lại coi trọng cô, cái người giống nam nhân này thì sao?” Vẻ mặt anh ta nghi hoặc nhìn tôi, muốn biết đáp án.
“Yên tâm, qua một ngàn năm thì ánh mắt của tôi cũng không kém tới trình độ đó.” Tôi vừa gặm táo vừa cùng Lục Bách Nghiêu cãi vả.
“Đúng rồi, Trương Húc bảo bối của cô đâu? Sao không thấy cậu ta đâu hết?” Đột nhiên Lục Bách Nghiêu bỗng nhớ tới chuyện này nói.
“Anh cầu tôi đi, cầu tôi đi. Dù có cầu xin tôi cũng không nói cho anh biết.” Tôi trực tiếp đem câu nói của Lục Bách Nghiêu trả lại cho anh ta.
Hắn đứng lên quăng lõi táo, oán hận nhìn tôi: “ Cũng chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi, trên đời này chắc cũng chỉ có cô là chiếm cả hai loại này thôi.”
Ai nha, thật ra ít khi Lục Bách Nghiêu bị nghẹn thành như vậy, vừa này còn mới tranh cãi nói tôi là nam nhân bà hiện tại lại hảo tâm cho tôi chuyển đổi giới tính, xem chừng cô nãi nãi tôi ở trong mắt hắn tám chín phần là không phân thắng bại rồi.
“Chị đây không có cùng em so đo a.” Tôi kiễng mũi chân khoát tay lên vai Lục Bách Nghiêu, người này không phải cao bình thường nha.
“ Với giới tính của cô cả đời này cũng không đảm đương nổi chị tôi đâu, nhiều lắm thì tôi cho cô làm tiểu đệ của tôi, mau gọi đại ca nghe một chút.” Lục Bách Nghiêu vuốt đầu tôi cùng với sờ đầu con cún không khác gì nhau cả.
“Lục Bách Nghiêu, anh………” Tôi vừa định nói “Anh dừng tay” thì anh ta lại dùng động tác sờ đầu cún con, lời nói đã ra một nửa liền bị một âm thanh nũng nịu cắt đứt “Nghiêu Nghiêu~~”. Tôi hoảng sợ giống như sắp có một con sóng mãnh liệt đánh tới thì nhìn Thấy Lục Bách Nghiêu so với tôi còn hoảng sợ hơn, trực tiếp thăng lên kinh hãi. Hai chúng tôi vội vàng tách ra làm cho con sóng mãnh liệt kia chụp hụt.
“Nghiêu Nghiêu, người ta tìm anh thật khổ, tại sao anh lại ở bệnh viện? Rốt cuộc là làm sao vậy? Có biết người ta lo lắng cho anh hay không??” Con sóng lớn này vừa tiến vào đã dựa vào người Lục Bách Nghiêu làm tôi bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo. “Nghiêu Nghiêu” tức thì tôi cảm giác người mình cứng ngay tại chỗ, nhớ tới vài ngày trước đó xem “Hàng xóm cũng điên cuồng”, cái vị sóng lớn trước mắt này chính là Lục Cơ Tháp Na ( Lục Cơ Tháp Na viết tắt là Luna)
“Anh không sao. Không phải em về rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?” Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Bách Nghiêu quẫn bách đến vậy, ha ha, cuối cùng cũng tới lúc tôi ngồi xem rồi. Tôi cắn nửa trái táo , ngồi ở cái ghế bên cạnh, có chút hăng hái xem buổi trình diễn sắp tới.
“Bởi vì người ta lo lắng cho anh cho nên trực tiếp tìm đến bệnh viện. Anh thế nào? Thương tích ra sao? Có nặng lắm không?” Cơn sóng lớn mặc một cái váy màu đỏ, cổ áo bên ngoài mở rộng, trước *** là một con sóng lớn mãnh liệt, thật là hấp dẫn ánh mắt. Hóa ra Lục Bách Nghiêu thích loại này, *** lớn, váy đỏ? Tôi tỉ mỉ nhìn *** của tiểu thư này, vị này không phải là cô gái lúc trưa đứng bên người Lục Bách Nghiêu lúc anh ta nói chuyện điện thoại sao?
Ai, cuộc đời lúc nào cũng có thể găp nhau mà đã gặp thì tất nhiên là có trò hay để nhìn rồi.
“Anh thật sự không có việc gì, em mau trở về đi.” Lục Bách Nghiêu cau mày trả lời, rõ ràng là không kiên nhẫn, chỉ tiếc vị tiểu thư *** lớn này là một người không có nhãn lực vẫn như trước quấn quít lấy Lục Bách Nghiêu hỏi lung tung này nọ. Nếu không phải cố kị hai người đang đứng đối diện sẽ thấy được thì tôi đã lấy điện thoại ra quay lại chuyện này rồi.
“Anh khát, em rót giúp anh ly nước đi.” Sau khi Lục Bách Nghiêu bị dây dưa một hồi chỉ có thể tìm một cái cớ, đau khổ đỡ trán đuổi cô ta đi.
“Được rồi, người ta đi, anh phải đợi người ta nha.” Tiểu thư *** lớn này lắc lắc eo nhỏ đi ra ngoài, bóng lưng kia muốn bao nhiêu đẹp có bấy nhiêu đẹp.
“Lục Bách Nghiêu, không ngờ anh thích loại này, ha ha, *** lớn, eo thon, mắt to vô tội, giọng nói nũng nịu. Diễm phúc thật lớn nha~~!” Thật vất vả mới tóm được chuyện cười tốt như vậy, tất nhiên là tôi phải lợi dụng thật tốt rồi.
“Mẹ tôi đưa cô ta cho tôi làm đối tượng xem mắt.” Lục Bách Nghiêu nhắc tới vị “tiểu thư” này liền nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng này của anh ta thật là hiếm thấy: “Mau, giúp tôi thoát khỏi cô ta.”
“Không cần, người ta còn xem diễn chưa đủ đâu.” Tôi học giọng điệu của “Lục tiểu thư” cũng không sợ ghê tởm ૮ɦếƭ Lục Bách Nghiêu.
“Cô……..” Lục Bách Nghiêu trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt muốn phun ra lửa.
“Ai nha, lại còn uy hiếp người ta, người ta rất sợ đó ~~.” Tôi chớp chớp hai mắt, hoảng sợ nhìn Lục Bách Nghiêu. Tôi chính là thấy ૮ɦếƭ không cứu đó, thế nào? Thì thế nào hả?
“Nghiêu Nghiêu, nước đây. Đúng rồi, hai người đang nói chuyện gì vậy? Tại sao không nói chuyện với người ta.” Bản chính “tiểu thư” đang cầm một ly nước trở về, mở đôi mắt to ngập nước vô tội nhìn sang tôi rồi lại nhìn sang Lục Bách Nghiêu.
“Không có gì, các người cứ tiếp tục tán gẫu, không cần để ý đến tôi.” Tôi khoát tay, vừa cắn táo của mình vừa xem cuộc vui, thuận tiện đem ghế dựa dịch chuyển ra xa mấy tấc để ngăn ngừa lửa giận của Lục Bách Nghiêu đốt tới.
“Tiểu thư” cẩn thận đem ly nước tới trước mặt Lục Bách Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, đến đây, chúng ta uống nước đi.”
“Luna, anh có chuyện muốn nói với em.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu trịnh trọng, anh ta gọi” Luna” làm tôi thiếu chút nữa đem cái lõi táo gặm dư trực tiếp nuốt xuống bụng. “Tiểu thư” này thật sự tên là Luna?! Nhân tài!!
“Đáng ghét, anh có lời gì muốn nói với người ta? Người ta sẽ thẹn thùng nha!!!” Vẻ mặt “tiểu thư” thẹn thùng, khi nói chuyện mặt đã đỏ một nửa tuy là không phân biệt được đỏ thật hay là vì đánh má hồng.
Lục Bách Nghiêu xoẹt một cái trực tiếp túm tôi từ trên ghế lên: “Kỳ thật người này là bạn gái của anh.”
“Rầm” một tiếng, tôi đem cái lõi táo còn cắn dở trong miêng thật sự nuốt xuống bụng rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc