Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 03

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Lão Phật Gia chỉ chờ nghe được câu này của tôi, lập tức tươi cười hớn hở, há miệng nói như S***g liên thanh: "Đây mới là con gái ngoan của mẹ, mẹ giúp con liên lạc với người ta ngay đây. Mẹ nói con nghe, bạn của anh trai của bạn của con trai chú Lý cách vách nhà chúng ta không tệ đâu, cậu ta là nhân tài mà bệnh viện trung tâm thành phố mua về từ nước ngoài bằng giá cao đấy. Vừa vào bệnh viện đã là Phó chủ nhiệm, mà diện mạo lại cực kỳ đẹp trai nhé. Bây giờ trong nhà mà có thêm một người làm bác sĩ thì quá tốt rồi. Tranh thủ ngày mai là Chủ nhật, hai đứa gặp mặt nhau đi, tốt nhất là phải ấn định quan hệ luôn. Thời buổi này đàn ông tốt không còn nhiều đâu."
Tôi nghe tới mức buồn ngủ, sắp 12 giờ đêm đến nơi rồi; lấy lý do ngủ muộn sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc, rốt cuộc Lão Phật Gia cũng chịu giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi. Nhưng rạng sáng ngày hôm sau, khi vẫn còn đang trong giấc mộng vui vẻ trò chuyện với Chu công, tôi đã bị Lão Phật Gia lôi ra khỏi giường không thương tiếc, thúc giục liên tục mau chóng trang điểm, thay quần áo.
Cuộc hẹn diễn ra vào lúc mười một rưỡi trưa, nhưng bây giờ mới có sáu giờ sáng mà!!!
Đúng giờ hẹn, tôi mặc một chiếc váy dài màu trắng —— do Lão Phật Gia nhà tôi dày công “chuẩn bị” từ trước, đi trên đôi giày cao gót 5cm, bước “lộc cộc lộc cộc” tiến vào phòng ăn. Bắp đù* tôi lúc này lạnh đến mức không còn cảm giác gì nữa. Tuy cái váy này kiểu dáng rất đẹp, nhưng hiện giờ đang là giữa mùa đông, sao mẹ già có thể để cho tôi mặc cái váy chỉ để làm cảnh chứ không có tác dụng giữ ấm như vậy chứ. Đúng là khóc không ra nước mắt. . . . . .
"Hoạt bát lên một chút, đừng nghiêm túc quá." Lão Phật Gia đi ngay theo đằng sau chỉ đạo hành động, đến khi tới chỗ hẹn tôi mới biết; lần này không phải chỉ có hai người gặp mặt, mà là cuộc gặp gỡ của cả hai gia đình. Tôi và mẹ già còn chưa tới bàn ăn, đã thấy một đoàn người bên nhà trai ngồi đợi sẵn. Ngồi ở giữa là một người đàn ông có diện mạo tuấn tú, nếu tôi đoán không lầm thì chắc hẳn đó là đối tượng hẹn hò mà Lão Phật Gia gióng trống khua chiêng sắp xếp cho tôi đây.
Đứng xa xa nên mới chỉ cảm thấy dáng dấp người này có chút quen mắt, khi tới gần mới phát hiện ra, không ngờ lại là Trương Húc!
Không phải chứ? Là anh sao?
"Hạ Cận, đã lâu không gặp." Khi Trương Húc đứng dậy chào hỏi, tôi có cảm giác thế giới xung quanh mình thật hỗn loạn. Vất vả nửa ngày trời, đối tượng hẹn hò của tôi lại là bạn ngồi cùng bàn hồi trung học —— Trương Húc!
Lúc đó bất chấp tôi làm rơi Pu't bao nhiêu lần, nam sinh này cũng sẽ khom lưng cúi xuống nhặt giúp;
Khi tôi không tập trung bị thầy giáo kêu đứng lên trả lời câu hỏi, nam sinh này lại lặng lẽ nhắc đáp án cho tôi;
Người này giống hệt như ánh dương mùa đông, sưởi ấm những năm tháng học trung học đó. . . . . .
Chúng tôi đã từng lặng lẽ ngồi cạnh nhau trong lớp học, yên lặng nghe thời gian chầm chậm trôi qua; hôm nay chúng tôi ngồi đối diện nhau trong buổi xem mắt, lấy kết hôn là mục đích trao đổi giữa hai gia đình.
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn dật, vóc người cao lớn, đôi mắt vẫn dịu dàng như nước của anh, cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Lúc mở miệng nói chuyện bỗng nhiên thấy giọng mình run run: "Trương. . . . . . Trương Húc, không ngờ lại là anh."
Người tôi từng thích nhiều năm như vậy đang sống sờ sờ đứng trước mặt tôi!
"Tôi biết người đó là em." Tôi nhìn anh, thật lâu về sau mới biết, câu này anh mới nói được một nửa. Câu hoàn chỉnh là —— bởi vì biết đó là em cho nên tôi mới tới đây.
"Sao thế, hai đứa quen nhau à?" Lão Phật Gia đứng ở đằng sau, ghé lại gần nhỏ giọng hỏi.
"Mẹ, là Trương Húc đó, bạn ngồi cùng bàn với con hồi trung học." Tôi quay đầu lại, giới thiệu với mẹ già.
Lão Phật Gia khó tin nhìn Trương Húc một hồi lâu, rốt cuộc cũng nhận ra. Khi tôi học trung học, Lão Phật Gia cũng tới trường đưa cơm trưa cho tôi mấy lần, tất nhiên đã từng gặp qua Trương Húc: "Thì ra là Trương Húc? Trưởng thành đẹp trai thế này rồi sao? Hai đứa là bạn học cũ của nhau, thật đúng là duyên phận ....!"
"Đúng vậy, đúng vậy, con gái nhà chị càng lớn lại càng xinh đẹp nha."
Cùng đi với Trương Húc tới đây có mẹ và cô của anh, hiện giờ, hai người họ đang cùng Lão Phật Gia nhà tôi trò chuyện rôm rả, để lại tôi với tâm trạng căng thẳng hồi hộp ở lại với Trương Húc bốn mắt nhìn nhau.
Nhiều năm như vậy không gặp, tôi cứ nghĩ rằng sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng tới khi thực sự gặp nhau tôi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu; chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập “thình thịch” ở trong ***g ***.
"Mấy năm nay em sống thế nào?" Giọng nói của Trương Húc như gió xuân bay xa mười dặm.
"Rất tốt, anh thì sao? Sau khi chuyển trường thì đi đâu?"
"Tôi lên thành phố học lớp mười hai, sau khi học hai năm Đại học thì đi sang Anh trao đổi sinh viên, vừa mới về nước mấy tháng trước."
"À."
"Hạ Cận, có thể được gặp lại em, thật tốt quá." Ánh mắt của Trương Húc sáng rực nhìn thẳng tôi, chăm chú tới mức khiến lòng tôi run rẩy, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Anh ấy. . . . . . lại nói "Có thể được gặp lại tôi, thật tốt quá"………. Trong nháy mắt, tôi có cảm giác như trên đỉnh đầu mình nở một bông hoa sáng lạn rực rỡ, sáng đến nỗi làm tôi hoa mắt suýt mất cả phương hướng.
Trong lòng âm thầm tưởng tượng, nếu Trương Húc mặc chiếc áo blouse trắng thì không biết sẽ trông như thế nào nhỉ?
Sớm biết anh làm bác sĩ thì khi đăng ký thi Đại học, tôi đã học hộ lý rồi!
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lão Phật Gia không vui trợn mắt nhìn tôi một cái. Tôi vội khom lưng nói xin lỗi với mọi người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
"Này tiểu Hạ tử, ở thành Đông có cửa hàng bách hóa mới khai trương đấy, giảm giá nhiều lắm, chúng ta ra đó càn quét đi!" Đồng Yến kích động nói một tràng. Bình thường cô nàng vẫn gọi tôi là "tiểu Cận", thỉnh thoảng thì gọi là "Hạ tiểu Cận", chỉ có những khi H**g phấn bất thường mới ríu rít kêu một tiếng "tiểu Hạ tử". Tuy rằng cái biệt danh này tôi nghe thấy cực giống “tiểu hạt tử” (người mù nhỏ)!
"Mình không đi!" Tôi rất nghiêm túc cự tuyệt.
Sắc đẹp ở ngay trước mặt, sao tôi có thể để thứ phàm tục như "giảm giá ở cửa hàng bách hóa" làm nhiễu loạn tầm mắt được cơ chứ!
"Ơ, tối hôm qua chăm sóc Thái tử gia H**g phấn quá nên giờ kiêu ngạo rồi đấy hả ~" Đồng Yến không biết xấu hổ ở trong điện thoại trêu ghẹo nhạo báng, "Tiểu Hạ tử, tiết lộ cho “bản cung” biết một chút đi, tối qua “ngươi” cùng với Thái tử gia đã làm những tư thế nào vậy?"
"Đồng Tiểu Yến, mình muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu!"
" ‘Đoạn tuyệt quan hệ’ là tư thế nào?"
"Muốn biết hả? Vậy tối nay đến nhà ‘chị’ đi, ‘chị’ sẽ dạy cho biết."
Muốn cùng Đồng Yến so kè trình độ hạ lưu thì chỉ có thể hạ lưu hơn, vô sỉ hơn, mới có thể chiếm thế thượng phong trên vũ đài “võ mồm” này.
"Khụ khụ, được lắm, ‘tại hạ’ cúi đầu nhận thua!"
"Đồng Tiểu Yến, cậu đoán thử xem, bây giờ mình đang làm gì?" Tôi hí ha hí hửng hỏi.
"Vận! Động! Kịch! Liệt!"
"Cậu có thể suy nghĩ trong sáng một chút được hay không hả? Hê hê hê, Lão Phật Gia dẫn mình đi xem mắt đấy!"
"Không phải cậu ghét nhất là đi xem mắt à? Sao hiện tại lại H**g phấn thế? Ô, hay là đang xem mắt ở bệnh viện tâm thần?"
"Cút! Quan trọng nằm ở đối tượng xem mắt ý! Cậu chắc chắn không ngờ được đâu! Là Trương Húc, Trương Húc đó!"
"Coi cậu kích động chưa kìa! Mà khoan, Trương Húc á? Là nam thần mà cậu thầm mến hồi trung học ấy hả? Ái chà, được lắm, tối hôm qua vừa chăm sóc Thái Tử Gia xong, hôm nay đã đi xem mắt nam thần ngay được. ‘Hoa đào nở thật là nhiều ~ tôi ở nơi đây chờ em trở lại, chờ em trở lại, chia bớt cho tôi vận đào hoa ~’ " Đồng Yến càng nói càng phấn khích, đến cuối cùng còn rống to lời bài hát của “Hoa đào nở thật nhiều”, dọa tôi giật mình suýt chút nữa phi ngay cái di động xuống đất.
"Ừ, là anh ấy! Nhưng hiện giờ mình căng thẳng quá, một mình đối mặt với anh ấy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi rồi. Mà thôi, không nói chuyện với cậu nữa, mình tiếp tục đi xem mắt đây ~"
"Hạ Tiểu Cận, cậu trọng sắc khinh bạn!"
"Ai da, đầu năm nay tình bạn còn dễ vỡ hơn cả bánh quy xốp nha." Tôi cường điệu than thở một tiếng.
"Hừ! Tên phản đồ không có nhân tính, vậy thì cút nhanh cút nhanh, chạy tới chỗ Trương Húc mà trải qua happy hour của mấy người đi, lão nương đây ôm phiếu giảm giá của cửa hàng bách hóa sống qua ngày là được rồi."
Tôi cụp máy, đúng lúc định bỏ di động vào trong tú, thì tiếng chuông không mong đợi lại bất ngờ vang lên. Cho rằng Đồng Yến gọi lại nên tôi trực tiếp bắt máy mà không nhìn màn hình hiển thị: "Đại tiểu thư Đồng Yến à, cậu sao thế? Không phải mới nói để cho mình với Trương Húc trải qua happy hour sao? Vừa cúp điện thoại cái đã hối hận luôn rồi à?"
Đầu bên kia điện thoại thật lâu cũng không có tiếng trả lời, tôi đang định nhìn thử màn hình xem sao thì liền nghe được một giọng nam quen thuộc, nhả từng chữ từng chữ, không nghe ra được cảm xúc: "Hạ Cận, tôi là Lục Bách Nghiêu."
Tôi có thể nói tôi điên rồi không?
Chẳng hiểu sao sau khi nghe Lục Bách Nghiêu nói một câu đó tôi lại cảm thấy chột dạ?
"Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"
"Cô ở cùng với Trương Húc đấy à?"
"Tôi hỏi anh, làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"
"Có phải cô ở cùng với Trương Húc hay không?"
"Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"
"Hạ Cận, vì để trông xinh đẹp mà ăn mặc ít như vậy ra ngoài gặp Trương Húc giữa mùa đông này, cô cũng được lắm!"
"Hả, sao anh biết. . . . . ." Tôi mới nói được một nửa, liếc mắt đã thấy Lục Bách Nghiêu toàn thân tây trang đen thẳng thớm, đang đứng ở phòng ăn chính trên lầu hai của cao ốc đối diện. Mà phía sau anh ta còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ xinh đẹp, tóc xoăn nhẹ, thật quá mỹ lệ. Tuy rằng khoảng cách có hơi xa, nhưng vẫn có thể thấy được vóc dáng nóng bỏng của cô ta không phải là thứ mà mấy người phụ nữ như chúng tôi có thể mơ ước được.
Anh ta kêu tôi mặc ít ấy à, rõ ràng người phụ nữ váy đỏ bên cạnh anh ta còn mặc ít hơn ấy chứ!
"Lục Bách Nghiêu, tôi từng nói là tôi không thể mặc thế này à?" Dứt lời liền trực tiếp ngắt máy, tôi xoay người bước vào phòng ăn.
Đúng là âm hồn bất tán!
Tới chỗ nào cũng có thể ***ng phải tên tiện nhân này!
Ngồi lại vào chỗ cũ, mẹ già lập tức vươn tay lén véo vào đù* tôi một cái: "Nghe điện thoại của ai mà lâu như vậy? Có biết Trương Húc phải chờ con bao lâu không?"
"Là điện thoại của Đồng Yến. Mà mẹ, rốt cuộc thì con có phải là con ruột của mẹ hay không?" Dù sao cũng đang ở bên ngoài, nên nói chuyện với Lão Phật Gia tôi cũng không thể quá lớn tiếng, chỉ có thể đau khổ nhìn cái tay véo đù* tôi càng ngày càng chặt!
Tôi đau đến hít sâu một hơi mà vẫn không dám ho he, Lão Phật Gia liếc mắt nhìn lướt qua một lượt rồi nhỏ giọng nói: "Ngồi đây trò chuyện với Trương Húc đi, năm nay không gả được ra ngoài thì mẹ đuổi con ra khỏi nhà!"
Cùng mẹ già thảo luận chuyện xem mắt này, tôi lại có cảm giác mình đang được bán phá giá. Thật không biết tôi có phải là đống thịt vô tình rớt xuống người mẹ già hay không. Khi còn bé bà luôn nói tôi được nhặt từ trong đống rác về, càng ngày tôi lại càng hoài nghi, chắc không phải tôi được nhặt về thật đấy chứ?
Lão Phật Gia vừa dứt lời, mắt cũng thấy Lục Bách Nghiêu đang hùng hùng hổ hổ đi tới, đột nhiên anh ta chụp một vật vào đầu tôi: "Tối hôm qua cô để quên khăn quàng cổ ở chỗ tôi, lần sau đừng bất cẩn như vậy."
Tôi ngẩn ra, đúng là khăn quàng cổ của tôi, nhưng nó đã bị người khác trắng trợn ςướק đoạt, bây giờ anh ta còn không biết xấu hổ nói tôi để quên?
Tôi trừng lớn mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, còn anh ta mặt không đổi sắc, nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh tôi, lông mày nhướng lên, dáng vẻ y như một đại thiếu gia phong lưu hào phóng.
Thật không ngờ, vì một câu nói kia của anh ta mà khuôn mặt tất cả mọi người trong bữa tiệc nháy mắt đổi sắc!
Nếu lúc này mà còn chưa nhận ra “thằng nhóc” Lục Bách Nghiêu kia đặc biệt tới đây để “đập phá quán”, thì hơn hai mươi năm tôi sống trên cõi đời này có thể vứt đi luôn rồi!
"Anh đang làm cái trò gì thế?"
"Trả khăn quàng cổ cho cô mà." Lục Bách Nghiêu chớp đôi mắt hoa đào, ánh mắt muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
"Bây giờ đưa xong rồi đấy, anh có thể đi được chưa?" Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta. Tên tiện nhân này, dám phá hỏng “hoa đào” của tôi! Chưa nghe thấy người xưa đã nói "Thà hủy một ngôi miếu chứ không hủy đi một mối lương duyên" hay sao? !
"Tôi thấy hơi khát, ngồi tạm uống ly trà nghỉ ngơi một lát đã. Cô cũng phải nhìn lại xem quan hệ của hai chúng ta là thế nào chứ." Lục Bách Nghiêu ái muội nâng cằm của tôi, làm tôi dựng đứng cả tóc gáy, còn không quên ngoắc ngoắc nhân viên phục vụ, "Cho tôi một ly trà."
"Làm nhanh để anh ta uống cho xong đi!"
Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu vô cùng thảnh thơi, trong những người đang có mặt ở đây, xem ra cũng chỉ có anh ta là bình tĩnh được như vậy đi: "Chậc chậc chậc, sao lại vô tình như vậy chứ? Tối hôm qua chúng ta trò chuyện rất cởi mở thân thiết cơ mà."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc