Thanh Mai Kỵ Trúc Mã - Chương 27

Tác giả: Tọa Hóa Bồ Đề

Ngày 01 tháng 10, ở trong điện thoại Hạ ௱ôЛƓ nói muốn đến Bắc Kinh chơi, khiến Nhất Nhất mừng rỡ như điên. ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ học ở Thiên Tân, tuy rằng Bắc Kinh và Thiên Tân cũng khá gần nhau, nhưng ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ còn chưa tới trường bọn họ lần nào, cô ấy toàn nói là không rảnh. Mấy người bọn họ chơi ở Bắc Kinh suốt năm ngày, Cẩn Ngôn phụ trách làm bác tài lãnh trách nhiệm chuyên đưa đón, hầu như bọn họ đã lật tung hết các khu vui chơi cỡ lớn, các trung tâm mua sắm, nhà hàng lên một phen. Đến ngày thứ sáu Hạ ௱ôЛƓ chuẩn bị về Thiên Tân, buổi tối trước ngày về liền mời mọi người đi nhà hàng ăn cơm.
“Ở thêm một ngày nữa đi, dù sao trường cậu cách đây cũng gần mà.” Nhất Nhất không nỡ xa Hạ ௱ôЛƓ.
“Vé tàu đã mua rồi, với lại cũng sắp vào học lại.”
“Đi học……” Gia Vũ uống hơi nhiều, chống cằm hai mắt mênh ௱ôЛƓ mờ sương quét tới quét lui trên mặt người khác, hì hì cười.“ Ở thêm một ngày nữa đi, dù sao cách cũng gần mà, ở thêm một ngày nữa đi……”
“Cậu là máy thu âm a.” Nhất Nhất ghét đập hắn một cái.
“Cẩn Ngôn, cô dâu của cậu đánh người kìa~~~”
“Còn nói nữa!” Cô nhóc bổ nhào qua vung quyền đấm, giơ chân đá. Gia Vũ hung tợn hé miệng liền cắn, cô nhóc sợ tới mức thiếu chút nữa bị trượt ghế ngã về phía sau.
Hạ ௱ôЛƓ cùng Cẩn Ngôn không còn thấy lạ lẫm gì, tiếp tục chuyện trò vui vẻ.“Không thể uống rượu thì đừng uống, đợi lát nữa không có người thèm ngó ngàng tới cậu, vứt cậu ở bên vỉa hè.” Nhất Nhất đe dọa.
“Cậu ném a ném a, cậu nhấc nổi tớ không hả ?” Gia Vũ bành cái cổ ra lộ rõ bộ dáng rất lưu manh. Người này uống bia rượu vào thực sự có vấn đề a, mới một chai bia mà đã bắt đầu xỉn rồi. Cô nhóc mặc kệ hắn, quay đầu cùng người bình thường nói chuyện.“௱ôЛƓ ௱ôЛƓ cậu cơm nước xong còn muốn đi chỗ nào chơi không? Đêm nay đừng ngủ nhá, chúng ta đi over night đi.”
Máy thu âm lại bắt đầu đọc lại:“Over night đi ~~~ over night đi…… điện thoại của ai kêu vậy?” Gia Vũ sờ lên sờ xuống túi quần túi áo.
“Của tớ.” Cẩn Ngôn nghe điện thoại.
Hạ ௱ôЛƓ nghĩ một chút rồi nói:“Đều đã đi hết rồi, không đi nữa?”
“Không đi nữa ~~~”
“Cậu phiền ૮ɦếƭ đi a!” Nhất Nhất gắp một miếng sườn chặn ngang miệng Gia Vũ.“Nếu không chúng ta đi hát karaoke, tớ mời. Tớ mời khách!” Cô nhóc nhìn chằm chằm vào cái máy thu âm kia,“Ai, sao lại không bắt chước nữa đi ?”
Lúc này Gia Vũ không còn bộ dạng bắt chước mô phỏng người khác nữa, ngồi bên cạnh đắc ý cười, khiến cô nhóc tức giận đến lòi mắt. Cẩn Ngôn ấn phím ngắt điện thoại bất đắc dĩ nói:“Tớ phải tới phòng thí nghiệm một chuyến, có một thiết bị xảy ra vấn đề. Các cậu muốn đi đâu? Tớ đưa các cậu qua đó, chờ mọi người chơi xong tớ lại đến đón các cậu.”
“Không cần đâu.” Hạ ௱ôЛƓ khoát tay,“Cậu có chuyện bận cứ đi đi, đợi lát nữa chúng tớ tự mình gọi xe cũng được.”
“Khi nào thì ăn xong nhớ gọi điện thoại cho tớ.” Cẩn Ngôn bàn giao rõ ràng mới rời đi.
“Ăn xong đi chỗ nào?” Nhất Nhất khều khều nghịch mấy củ lạc ( đậu phộng ) trên đĩa.
“Không đi nữa, quá muộn rồi.”
“Tớ tùy các cậu.” Gia Vũ muốn gắp lạc cho Hạ ௱ôЛƓ, vừa gắp được một hạt lại bị rơi xuống, Nhất Nhất rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào đôi đũa không chịu nghe lời ấy.
“Nhìn gì mà nhìn, chỉ biết ăn ớt người y như quả ớt.” Hắn thẹn quá thành giận.
“Tớ còn là quả ớt, cậu ngay cả quả ớt cũng không bằng.”
“Ớt chỉ thiên!”
“Cậu là đồ ăn thịt động vật.”
“Cậu cái thứ đồ chơi từ nhỏ tới giờ cứ như vậy, thật không biết Cẩn Ngôn như thế nào lại thích cậu.”
“Nói ai là thứ đồ chơi hả!”
“Nói cậu.” Nhất Nhất giương nanh múa vuốt muốn bổ nhào qua, Hạ ௱ôЛƓ vội vàng ôm thắt lưng cô nhóc.“Đừng ầm ỹ lên nữa, thế nào cứ dính vào nhau liền ầm ỹ lên thế. Tớ có việc muốn nói cùng các cậu, tớ…… Sau học kỳ này sẽ đi Mĩ .”
“……”
“Trước đó không nói trước với các cậu, đừng trách tớ nhá.” Hạ ௱ôЛƓ ngồi trở lại trên ghế miễn cưỡng cười cười,“Là chuyển trường, các thủ tục đã làm xong hết rồi, chờ kì nghỉ đông đến sẽ qua đó luôn.”
“ Sao lại không trách cậu!” Nhất Nhất nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, mím môi, nước mắt rưng rưng ngó chăm chăm ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ,“Đang vui vẻ tự dưng đi Mỹ làm chi, chúng tớ đều ở nơi này. Lại nói cậu cũng nên sớm một chút nói cho chúng tớ biết chứ.”
“Cậu tới Bắc Kinh vì muốn nói chuyện này đúng chứ.” Gia Vũ rầu rĩ mở miệng.
“Uhm…… Bác tớ ở bên kia, có thể bảo lãnh cho tớ, lại nói, lại nói tớ cũng cảm thấy bên kia điều kiện tốt. Các cậu đừng giận mà,” Hạ ௱ôЛƓ sốt ruột hai bên tay mỗi bên kéo một tay của Nhất Nhất và Gia Vũ,“Nếu không mắng tớ đi, mắng ra trong lòng tớ sẽ thoải mái chút.”
“Tớ mới không thèm mắng cậu đâu.” Nhất Nhất rút tờ khăn giấy lau cái mũi,“Qua bên kia cũng là cơ hội tốt.”
Gia Vũ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái bàn hồi lâu vẫn không nói chuyện. bất chợt giương tay gọi phục vụ tới:“Mang thêm mấy chai bia tới đây.”
Bia xuống bụng, thói xấu khi say rượu của Gia Vũ lại nổi lên, một bên dựa vào tường đi thất tha thất thểu đi về phía trước một bên lớn tiếng thét to linh kiện máy tính. Máy xử lý Độc Long 800! Máy chủ sis735, video card 256, 40G ổ cứng! nguồn điện Kim Trường Thành…… Khổ cho hai cô gái đi theo bên cạnh hắn mệt đến nỗi mồ hôi đầy người, còn phải nghe hắn gào lên thứ ngôn ngữ mà mình không hiểu.
“Gia Vũ a đổi cái khác nói đi.” Hạ ௱ôЛƓ cầu xin hắn.
“A, đổi hả, được thôi…… Trăng sáng có tự thuở nào? Nhấc chung rượu hỏi trời cao xanh rằng, Trên kia có khuyết cung chăng, Đêm nay chẳng biết là đang năm nào, Ta…… * cái gì nữa nhỉ, ta cúi đầu nhớ cố hương, ta ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trăng sáng có tự thuở nào…… A lại đọc vòng trở lại ~~~”
“Còn biết vòng trở lại! ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ, đem cậu ta chôn quách đi cho xong!” Nhất Nhất dữ tợn nghiêm mặt bẻ khớp các ngón tay.
“Chôn tớ? Chôn ~~ cũng phải chôn cất ở quê nhà, không thể, không thể ૮ɦếƭ ở xứ người ~~~” Thấy Nhất Nhất không để ý tớ hắn, Gia Vũ lại hì hì cười chuyển hướng tới Hạ ௱ôЛƓ,“Đem tớ chuyển về quê nhà nhá, vé xe phải giảm giá đó, giảm ~~~ 20%.” Hạ ௱ôЛƓ gật đầu, cười miễn cưỡng.
“Hiện tại tớ liền chôn cậu ngay!” Cánh tay làm ra động tác cầm dao chém vù vù qua. Dáng người con ma men kia nghiêng đi, thuận theo bờ tường ngã xuống đất. Hạ ௱ôЛƓ vội vàng bước tới, hai người dìu hắn đặt xuống bên cạnh bồn hoa, Nhất Nhất tức đến nỗi muốn đè hắn xuống đất, đòi đem hắn đem đi làm phân bón để bón cho cây. Thủ phạm đang gây ầm ỹ kia đang hăng thì tiếng chuông di động rốt cục cũng vang lên cứu Gia Vũ một mạng.
“Đang trên đường ? Ừ, cậu ấy uống say, uhm quảng trường bên này…… Được, cậu nhanh lên chút, nếu cậu không đến sớm cậu ấy sẽ đi nhảy cầu vượt đó!” Cúp điện thoại, hùng hổ tiếp tục ‘sỉ’ con ma men kia.
“Tớ muốn đi tiểu.” Ma men đáng thương nói. Con người có ba cái vội, không có biện pháp a, hai người đành phải dìu hắn đến toilet công cộng bên cạnh. Đợi cả buổi còn chưa thấy hắn ra, Hạ ௱ôЛƓ gấp đến độ muốn xông vào xem hắn rốt cuộc có phải rớt xuống bồn cầu rồi hay không , thì hắn đi ra miệng còn hát khẽ.“Tớ muốn uống nước.” Hắn lại có yêu cầu.
“Mẹ ơi!!!” Nhất Nhất nổi giận,“Muốn uống nước làm chi để lại đi tiểu!”
“Bởi vì đi tiểu hết ra rồi cho nên mới muốn uống nước……” Hắn ủy khuất dẩu môi. Uống nước xong lại đòi đi tiểu đúng không? Gà đẻ trứng trứng nở ra gà vấn đề nan giải mãi không dứt đây mà! Xắn tay áo lên chuẩn bị dạy dỗ hắn một chút, Hạ ௱ôЛƓ cố nhịn cười bảo Nhất Nhất đừng so đo với kẻ say rượu, cô nhóc mới hùng hùng hổ hổ chạy đến cửa hàng bên cạnh mua nước.
“Cậu ngồi yên nào đừng náo loạn nữa, đợi lát nữa lại đau đầu.” Hạ ௱ôЛƓ để hắn tựa vào trên vai mình, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho hắn. Khuôn mặt gần trong gang tấc kia đang chìm trong bóng tối, ánh mắt lờ mờ không có linh hồn.“Gia Vũ? Gia Vũ?”
“Hử?” Hắn giống như từ trong mộng bừng tỉnh, mắt say lờ đờ ௱ôЛƓ lung nghiêng đầu nhìn ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ.“௱ôЛƓ ௱ôЛƓ cậu muốn đi Mĩ? Ha, một địa phương rất giàu có a, quốc gia tư bản chủ nghĩa a ha ha, Hợp chủng quốc Hoa Kỳ a…… Đều đi hết rồi, cũng không ở đây nữa ……”
“Cậu say rồi, đừng nói chuyện.”
“Ân, say…… Quá xa xôi, tớ với không tới. Tớ cho rằng, chúng ta có thể như vậy cãi nhau ầm ỹ cả đời, cậu nói chúng ta không rời xa nhau, tớ sẽ không rời xa cậu…… Những cậu vẫn muốn đi, tớ giữ không được……” Thanh âm càng nói càng thấp, thân mình từ từ đổ xuống.
“Tên xấu xa kia kêu cậu đừng uống mà, hệt như đống than bùn rồi!” Nhất Nhất mang theo ba chai nước mồ hôi đầy người đã chạy tới nơi.
Hai người cố sức đưa hắn ngồi lên trên bồn hoa, vô ích thôi vì con ma men này thân thể vạm vỡ cao lớn, đành phải để hắn ngồi trên đất lưng dựa vào bên cạnh bồn hoa, mới không còn lảo đảo ngã trái ngã phải nữa. Vặn nắp chai ra cho hắn uống nước, hắn than ra hai chữ “Đừng ồn ~~~”, nói xong ngủ lăn ra như ૮ɦếƭ.
“Đợi lát nữa vứt cậu ngủ tại đường cái luôn.” Nhất Nhất vung tay oán trách. Tên này rốt cuộc nặng bao nhiêu kg a, cực nặng!“Gia Vũ hôm nay làm sao vậy, uống nhiều thế không biết, trước kia có như vậy đâu. ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ cậu đừng đi, cậu ấy là luyến tiếc cậu.”
Hạ ௱ôЛƓ ngồi xuống ở bên cạnh, ngửa đầu nhìn không trung thở dài một tiếng.“Gia Vũ chính là không hiểu rõ trái tim của mình.”
“Cái gì chứ, tớ vừa mới nãy có nghe thấy được, cậu ấy nói giữ không được cậu.”
“Nhất Nhất.” ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ thở dài cười,“Có đôi khi tớ thực hâm mộ cậu, cái gì cũng không nghĩ là tốt nhất.”
“Cậu đây là khen tớ hay là mắng tớ hả?”
“Khen cậu.”
“Ấy, mà tớ cảm thấy cậu đang nói tớ là đồ ngốc.” Nhất Nhất bành quai hàm ra.
“Tớ lại thích cậu như vậy, ngốc nghếch hồ hồ.”
“Tớ thật sự rất ngốc sao?” Có ai lại khen người ta như vậy chứ !
“Ha ha, thật đáng yêu.” Hạ ௱ôЛƓ như bà chị gái vỗ đầu cô nhóc,“Mặc dù có lúc bướng bỉnh chỉ muốn đánh cho cậu một trận, nhưng cậu thật sự rất khiến người ta yêu thích. Cho nên Cẩn Ngôn mới có thể thích cậu như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy.”
Được người khác khích lệ, Nhất Nhất có chút ngượng ngùng hiếm thấy.“Cậu biết cậu ấy thích tớ lâu rồi?”
“Uhm, Cẩn Ngôn thích chỉ có cậu. Hãy quý trọng cậu ấy, không có người nào giống như cậu ấy cưng chiều cậu như vậy đâu.”
“Cậu ấy cưng chiều tớ cái gì!” Ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng thì vui muốn ૮ɦếƭ được.“௱ôЛƓ ௱ôЛƓ, kỳ thật Gia Vũ cậu ta tốt lắm, chỉ là, tựa như cậu nói đó cậu ấy còn chưa hiểu rõ trái tim mình, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy có thích cậu, cậu đừng đi có được không?”
“Nên đi thì sẽ phải đi. Tình yêu là cái gì?” Hạ ௱ôЛƓ nhìn chằm chằm lên bầu trời thì thào,“Hai người mới là tình yêu, một người thì gọi là tình yêu đơn phương, ba người là vướng mắc. Cả hai người đều phải nỗ lực cho đi mới có thu hoạch lại, chỉ dựa vào một người thì hạt thóc cũng không thu lại được đâu.”
Có ý tứ gì a? Nhất Nhất vuốt đầu nghĩ mãi không xong.“Cậu không thích Gia Vũ nữa?” Cô nhóc nhỏ giọng hỏi.
“Thích hay không thích đều giống nhau.”
Lại càng không hiểu, y hệt như đoán câu đố ~~~
Gia Vũ choáng váng tỉnh lại trong sự mơ hồ, còn chưa tưởng tượng được bản thân mình đang ở nơi nào, lập tức được Đinh thị thưởng cho vô số quyền cước.
“Mới tỉnh lại liền đánh người ~~” Hắn lùi vào trong ổ chăn kêu lên.“Đây là chỗ nào a?”
“Nhà Cẩn Ngôn!” Nhất Nhất tức giận. Nhà Thượng Quan ở Bắc Kinh có căn phòng, đã mua từ rất lâu rồi nhưng không có người ở.
“Mau dậy đi, giữa trưa rồi đó! Ngày hôm qua uống say không biết trời đất gì cả giờ tỉnh chưa? Làm cho ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ thương tâm có biết không hả? Thời điểm cậu ấy lên xe cậu ngủ lăn ra như heo ấy, bộ dạng đáng đánh đòn! Lúc này chắc cậu ấy đã đến Thiên Tân rồi!”
Gia Vũ tự biết đuối lý, rụt vai không buồn hé răng đứng lên đi rửa mặt đánh răng.
“Ngày hôm qua sao không ngăn cản ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ kêu cậu ấy đừng đi?” Nhất Nhất đứng chắn tại cửa nhà tắm, hai mắt như biến thành mắt sói nhìn hắn,“Tớ hỏi cậu a, cậu đối ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ rốt cuộc là có ý tứ gì hả?”
“Không có gì ý tứ……” Trong miệng chứa đầy bọt kem đánh răng than thở.
Không có ý tứ gì còn uống say như ૮ɦếƭ!“Tớ cảm thấy ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ như đang chờ cậu nói một câu thôi, chỉ cần cậu nói đừng đi, cậu ấy khẳng định sẽ không đi! Ê, ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ thích cậu lâu như vậy, cậu dù sao cũng phải có chút tỏ rõ thái độ đi chứ?”
“Cũng không phải là đi mua đồ ăn, bỏ tiền ra là có thể mua được ngay.”
Cái này thì có liên quan gì tới nhau a! “Có ý tứ gì?”
Gia Vũ lau xong mặt, đi đến phòng bếp mở ra tủ lạnh ra tìm đồ ăn.“Không hiểu thì đừng hỏi.”
“Tớ sao lại không hiểu? Kỳ thật cậu cũng thích ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ đúng không?” Bằng không thế nào lại uống say nói ra mấy chữ “giữ không được” kia, đều nói lời nói sau khi uống say là chân thật nhất.
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy a?”
“Nhảm, cậu không thích cậu ấy còn có thể thích ai?”
“Liên quan khỉ gì tới cậu.”
“…… Tối hôm qua biết thế không thèm lôi cậu về, tớ cho cậu uống thỏa thích, uống cho đến ngộ độc ૮ɦếƭ quách cho xong! Chôn ngay tại chỗ luôn cho rồi!”
“Lôi tớ trở về là Cẩn Ngôn, cũng không phải cậu!”
“Khá lắm Trịnh Gia Vũ, cậu hiện tại khỏe rồi ……” Bởi vì chuyện liên quan tới Hạ ௱ôЛƓ, đây là chiến tranh bạo phát mạnh mẽ nhất từ khi lớn lên đến giờ của Nhất Nhất và Gia Vũ, cả hai nhìn lẫn nhau ai cũng không thấy thuận mắt, mỗi lần gặp mặt đều phải thét lên một phen. Thẳng đến trước khi Hạ ௱ôЛƓ đi Mĩ đã ngàn vạn lần căn dặn hai người đừng cãi nhau nữa, hai tên oan gia này mới dần dần khôi phục quan hệ bang giao hữu hảo.
Cẩn Ngôn tốt nghiệp năm tư, trưng cầu ý kiến trong nhà trực tiếp lưu lại trường học thạc sĩ. Qua nghỉ hè khai giảng, chính thức mời bạn gái Đinh Nhất Nhất chuyển qua ở cùng hắn, cô nhóc này nghĩ đến trong mùa hè oi bức được hưởng thụ hơi lạnh tỏa ra từ máy điều hòa, lập tức hưng phấn mà bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Các cậu như vậy được tính là sống chung.” Tiểu Lam nhắc nhở cô nhóc.
“Sao được tính là sống chung, chỉ là cuối tuần đến ở, nếu bận quá tớ vẫn phải quay về phòng.” Lại nói trước kia cũng không phải chưa từng ở qua, có vài lần cùng Gia Vũ nằm vùng ở nhà của Cẩn Ngôn chơi trò chơi. Lần này không phải chỉ là mang nhiều hơn chút quần áo và đồ dùng qua thôi hay sao.
“Vẫn là đừng quay trở lại thì hơn, có điều hòa nước ấm lại cộng thêm mĩ nam, ngẫm lại đều chảy nước miếng ~~~ ái Tiểu Bạch,” Tiểu Lục cười đến thực ái muội,“Các cậu chuẩn bị phân chia phòng thế nào?”
“Mỗi người một phòng a.”
“Lãng phí tài nguyên!” Lời này nghe qua thế nào lại kỳ quái như vậy ? Lông tơ Nhất Nhất đều dựng thẳng lên.“Bạch à ~~~” Tiểu Hồng lộ ra ý tứ sâu xa lôi kéo tay cô nhóc,“Cậu cũng đã lớn rồi, là một cô gái, phải hiểu được việc nào nên làm, nào việc nào không nên làm.”
“Tớ biết.” Cô nhóc vẻ mặt đỏ bừng.
“Biết là tốt rồi. Bạch a ~~~ nếu ngày nào đó nửa đêm Thần của tớ mò tới phòng cậu, ngàn vạn lần nhớ kỹ không cần chống cự, phải chủ động phối hợp hiểu chưa, tận hưởng lạc thú trước mắt, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, đáng giá ngàn vàng a……”
Nhất Nhất mang theo đồ đạc chạy trối ૮ɦếƭ.
Ở trong nhà Cẩn Ngôn điều kiện so với ký túc xá không biết tốt hơn bao nhiêu lần a, có điều hòa, hai mươi tư giờ cung ứng bình nóng lạnh, có bếp ga có thể tự mình đi nấu cơm ăn. Vui rạo rực liền gọi điện thông báo tin tức với cha mẹ, thật ngoài ý muốn là bị mắng cho một chập.
“Mẹ tớ mắng tớ không biết xấu hổ, tớ nói mỗi người ở một gian, bà vẫn còn mắng tớ.”
“A? thế sao lại đồng ý ?”
“Tớ nói với mẹ là cuối tuần hưởng thụ điều hòa, mùa hè Bắc Kinh nóng như hỏa lò!” Nhất Nhất phồng má trợn mắt,“Còn nữa…… Cam đoan sẽ không xảy ra cái đó cái đó!”
“Cái đó cái đó?” Cẩn Ngôn cười xấu xa.
“Chính là cái đó cái đó!” Giả bộ thuần khiết cái gì chứ~~~
“Yên tâm, tớ mỗi đêm đều sẽ khóa cửa, cậu không vào được phòng tớ đâu.”
“……” Không hay ho gì khi nói với cậu ta cả, trực tiếp thượng cẳng chân cho nhanh.
“Đùa với cậu thôi.” Hắn cười ôm lấy con tiểu thú đang giận dữ,“Buổi tối ăn tại gia đi, tớ nấu cơm cho cậu.”
“Cậu biết nấu ăn?!” Cô nhóc không tin. Cho tới bây giờ đều chỉ biết đi ăn ngoài nhà hàng, đại thiếu gia làm sao có thể xuống bếp? Cẩn Ngôn lười giải thích, xoay người tiến phòng bếp bộc lộ tài năng thực tế cho cô nhóc xem. Vo gạo nấu cơm xong, lấy trong tủ lạnh ra mảng thịt heo lớn đã đông lạnh, ớt xanh dùng dao thái vát bỏ đi hạt ớt, trứng gà đập ra khuấy trộn lên, rửa khoai tây sạch sẽ thái sợi, lách ca lách cách động tác thật thành thạo. Nhất Nhất trừng mắt mở to con mắt bốc lên một sợi khoai tây.“Thực nhỏ, so với ba tớ xắt y chang……”
“Tay tránh ra chút, lát cắt trúng bây giờ. Giúp tớ rửa qua một chút,” Hắn đưa qua đi một cái rổ nhỏ,“Dùng nước nóng xóc qua là được rồi.”
“A.” Mở vòi nước ra vừa rửa rau vừa hát khe khẽ. Mở nước mở rất lớn, bọt nước văng khắp nơi, cô nhóc hì hì cười lấy tay tiếp được bọt nước bắn tới, đùa nghịch hân hoan. Cẩn Ngôn âu yếm nhìn cô nhóc, ánh mắt ôn nhu như nước. Thích nhín thấy cô nhóc làm ra vẻ bướng bỉnh, thích nhìn cô nhóc bá đạo lỗ mãng, mặc dù có đôi khi cảm thấy đau đầu, nhưng đây mới là Đinh Nhất Nhất duy nhất của hắn a.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Lại nhìn nữa liền đem ánh mắt cậu khoét xuống!” Cô nhóc hung dữ hét lên. Tim đập thật sự rất lợi hại, bộ dạng này của hai người thật giống một đôi vợ chồng ~~~ hai má không ngoan ngoãn kia đã mọc lên hai rặng mây đỏ ửng.
Cô nhóc này ngay cả thẹn thùng cũng phải phối hợp lên biểu cảm đe dọa, hắn không biết là nên vui hay là buồn.
“Ai, cậu sao lại biết nấu cơm ?”
“Lúc rảnh thì học nấu thôi.”
“Quá trâu bò đi, vừa biết chơi đàn dương cầm lại biết nấu cơm.” Cô nhóc rốt cục cũng thừa nhận một sự thực mà từ rất lâu rồi cô nhóc không muốn thừa nhận.
“Hiện tại mới cảm thấy tớ trâu bò sao? Trước kia suốt ngày thấy tớ không vừa mắt.” Cẩn Ngôn quay đầu chỉ chỉ vào mũi cô nhóc.
Đổ khá nhiều dầu vào đáy chảo, để cho dầu nóng già đi đem trứng gà đổ vào chảo, lót đều ra chảo, qua một hồi, cổ tay hất lên một cái, cả một mảng trứng hoàn chỉnh lật sang mặt kia. Nhất Nhất xem đến choáng váng.“Oa ~~~ cậu biết lật trứng chiên! Cậu biết xào ớt! Tớ rất sùng bái cậu!”
“Không dám, không dám.” Hắn khiêm tốn nói. Thầm nghĩ may mắn cô nhóc không yêu cầu tiếp nữa, hắn biết làm cũng chỉ mấy món này cô nhóc thích ăn mà thôi, nếu hiện tại cô nhóc đột nhiên muốn uống canh gà, ăn cá kho tàu, ép hắn cũng thể làm ra được. Trứng gà chiên xong xuôi bày ra đĩa, cô nhóc lấy tay bốc lấy một miếng nhét vào miệng.
“Á, nóng quá ~~~”
“Ngồi vào bàn rồi ăn, mèo tham ăn.”
“Chờ cậu làm xong món khác, đồ ăn đã nguội rồi!” Cô nhóc già mồm át lẽ phải.
“Đúng rồi, tại sao không đi Mĩ học nghiên cứu?”
“Tớ đi cậu phải làm sao bây giờ.”
“Làm sao bây giờ, thì làm ‘ rau trộn’ ~~~”
Vô lương tâm. Cẩn Ngôn âm thầm nói thầm một tiếng.
Cô nhóc hắt xì hơi.“Cậu có phải đang mắng tớ không hả?” Bước qua bên cạnh Nhất Nhất hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
“Hôn cậu.” Cúi người ở trên môi cô nhóc mổ xuống một cái.
“Ghê quá ~~~ cấm đùa giỡn với phụ nữ đàng hoàng!” Ngữ khí thật đoan chính, nhưng động tác lại thật lưu manh, hai cái móng vuốt ướt đẫm xông vào trong áo sơ mi của hắn gãi ngứa, giống như loại động vật nhỏ bám víu lấy cổ hắn vừa gặm vừa cắn.
“Cậu là phụ nữ đàng hoàng, tớ chính là Liễu Hạ Huệ tái thế.” Hắn ghim chặt tay cô nhóc thì thào.
Cô nhóc không nghe rõ, hai cái móng vuốt tiếp tục quấy rầy đồng chí Liễu Hạ Huệ. Nhất Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ ngây ngốc nhìn chăm chú vào hắn:“Aiz, cậu đừng nói cho tớ biết, lúc trung học và đại học cậu không đi Mĩ tất cả đều là vì tớ.” Đáng sợ, chẳng lẽ cô nhóc chính là chướng ngại vật làm trở ngại sự nghiệp phát triển của hắn?
“Nếu là như thế tớ đi cắt cổ ૮ɦếƭ cho xong.”
Cẩn Ngôn nghiêm chỉnh nói:“Vẫn là đi cắt cổ đi.”
“…… Hừ ~~” Hiện tại muốn cắt cũng không còn kịp rồi.
Nhất Nhất ngượng ngùng đi đến cạnh cửa dựa vào tường nhìn hắn đang xào khoai tây sợi, câu được câu không tán gẫu cùng hắn.
“Cậu nói cậu hồi nhỏ đã thích tớ ?”
“Ừ.”
“Bao lớn? Sơ trung?”
“Bảy tuổi a.”
A? Cậu ta bảy tuổi đã biết đến cái thứ yêu yêu đương đương gì đó, mình mười bảy tuổi còn ngồi trước TV xem Nhất Hưu ca, thượng đế a, người sáng tạo ra con như thế nào thế!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc