Thanh Mai Kỵ Trúc Mã - Chương 24

Tác giả: Tọa Hóa Bồ Đề

“Chúa ơi~~~~~~~~” Tiểu Hồng ôm *** ngã quỵ ở trên giường, rất ngoài ý muốn, rất ngoài ý muốn a!
“Không thể nào ~~~~~~” Tiểu Lục há miệng chảy cả nước miếng.
“Thật là hắn.” Tiểu Lam vừa tức giận vừa buồn cười,“Tớ biết ngay, cậu buổi sáng hôm nay không phải đi tìm Trương Thụy Hòa mà đi tìm Thượng Quan Cẩn Ngôn đúng không.”
“Ừ ừ.” Nhất Nhất vội vàng gật đầu, cầm lấy tay Tiểu Lam giống như người ૮ɦếƭ đuối vớ được phao cứu mạng,“Ý của cậu là nói tớ thích cậu ta? Vậy cậu ấy có thích tớ hay không?”
“Tớ cảm thấy hẳn là thích. Thích một người có thể từ ánh mắt nhìn ra được, lúc cậu ấy nhìn cậu giống như chung quanh hết thảy đều không tồn tại.”
“Phải không……” Hẳn là thích là ý như vậy sao? Nói cách khác là không thể xác định, có khả năng là không thích. Nhớ tới buổi chiều thấy Cẩn Ngôn cùng hoa hậu giảng đường thân cận như vậy, cô nhóc càng nghĩ càng thương tâm, lấy giấy ăn che mặt lại khóc,“Cậu ta đến nhìn cũng nhìn tớ một cái, rõ ràng chính là không thích…… Hoa hậu giảng đường hình dáng xinh đẹp, tớ chỉ biết cậu ta thích con gái xinh đẹp …… Tớ không xinh đẹp, Gia Vũ suốt ngày nói tớ không phải là con gái, tóc ngắn như vậy ô ô ô……” Nhớ tới mỹ nữ có mái tóc dài đen mượt, cô nhóc khóc càng lớn tiếng hơn. Ba người cói như chứng kiến được công lực của Nhất Nhất rồi, người vốn bình thường không khóc một khi khóc lên, đó mới là bó tay không biện pháp nín kìa.
“Như vậy đi, chúng tớ sẽ cùng cậu đi tìm cậu ta nói cho rõ ràng.” Tiểu Lam bất đắc dĩ.
“Sao, nói như thế nào……”
“Thí nói thẳng tớ thích cậu, nhìn cậu ta xem phản ứng thế nào.” Tiểu Lục ra chủ ý. Nghe qua có vẻ không tệ a……
Nhất Nhất từ từ ngừng rơi nước mắt.“Như vậy được không?”
“Đương nhiên a!” Ba cái đầu nhất loạt gật đầu. Lực lượng quần chúng nhanh chóng châm lên ngọn lửa ý chí chiến đấu mãnh liệt, mình là ai? Mình là người không sợ trời không sợ đất Đinh Nhất Nhất a, có cái gì có thể làm khó mình chứ .“Không cần các cậu đi cùng, tớ tự mình đi tìm hắn! Tớ mới không thèm làm ra cái gì như kiểu thầm mến kia, nếu thích cậu ấy thì sẽ nói ra.!”
Trốn tiết học buổi chiều, tránh ở phòng ngủ xót thương di động của mình , thuận tiện còn nghiêm túc suy nghĩ việc lúc đi tới gặp Cẩn Ngôn phải nói cái gì. Đang nghĩ tới nhập thần, điện thoại vang lên.“Cậu lại tắt máy làm gì!” Gia Vũ tại đầu bên kia hét lớn. Cậu ta mua cái máy điện thoại này căn bản coi nó như là máy chơi game, mỗi ngày giống như liều mạng chơi trò ‘ bắn máy bay’, không tới hai tiếng liền hết pin, lại luôn quên mang theo sạc pin.
“Hét cái gì hả! Di động bị rớt hỏng rồi.”
“Rớt hỏng rồi?”
“Thật sao.”
“Nokia cũng có thể rớt bị hỏng? Cậu lừa quỷ đi, tớ nhìn cậu là da lại ngứa ngáy.” Hiển nhiên hắn căn bản là không tin.
“Không tin cậu đi lại đây mà xem!”
“…… Thật hỏng rồi ? Sao bị hỏng ?”
“Hắc hắc, buổi tối khi ngủ bị làm rớt xuống đất hỏng rồi.” Nguyên nhân thật sự bị hỏng đương nhiên không thể nói cho hắn nghe a, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được, hắn nhất định đem hết khả năng hắn có ra cười nhạo mình, đả kích mình, đời nào mình nói thật ra.“Làm sao bây giờ Gia Vũ.”
“Ăn cơm chưa?” Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Chưa.” Hai mắt phút chốc sáng lên,“Cậu mời tớ ăn cơm?”
Chọn chỗ ăn cơm là quán toàn món ăn gia đình, Nhất Nhất ăn vài tháng cơm ở căn tin trường học, đã lâu không được ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn quê nhà, ôm lấy hắn hô to người hiểu tớ chỉ có Gia Vũ thôi! Nhanh chân bước dài ra một vị trí, ngồi chưa nóng ௱ô** bèn gọi món.“Ớt xanh sao thịt khô, bỏ nhiều chao một chút. Cà tím xào, đậu hủ thúi. Có món cá sốt cay không?”
Nhân viên phục vụ nói không có, đề nghị đổi thành món đầu cá nấu tiêu, cố ý thuyết minh là loại ớt chính tông của thành phố C.
“Tiếp theo là món giá xào cải.” Gia Vũ bổ sung, người đối diện lập tức kéo dài mặt. Hắn nhăn mày lại,“Ăn chút rau xanh đi, lớn như vậy còn kén ăn. Không ăn? Được, đi về trường học căn tin ăn đi.” Làm như thể muốn đứng dậy.
“Tớ ăn tớ ăn.” Cô nhóc vội gật đầu, quay đầu nói với nhân viên phục vụ,“Giá xào cải cũng bỏ thêm hạt tiêu đi?”
“Không bỏ.” Gia Vũ trừng mắt.“Ba tớ nấu món này vẫn bỏ tiêu, ăn rất ngon ……” Cặp mắt to tội nghiệp chớp mắt nhìn hắn. Hắn liếc mắt một cái xem thường đành phải đầu hàng.“Bỏ một chút thôi.” Không thể nhìn được nhất là cái bộ dạng muốn ૮ɦếƭ đi được của cô nhóc a.
Nhân viên phục vụ lên tiếng trả lời ‘ vâng’, nhịn cười tránh đi.
“Cho cậu xem cái này.” Gia Vũ thần bí móc từ trong túi lấy ra một cái di động màu xám bạc.
“Nha, mới a !” Cô nhóc đoạt lấy lăn qua lộn lại xem, miệng chậc chậc ra tiếng.“Motorola kiểu dáng mới nhất ~~~~ thời điểm gặp mặt sao không cho tớ xem, thật nhỏ mọn.”
“Cho cậu cậu liền chỉ biết chơi trò chơi .” Tích tích táp táp thanh âm của trò chơi lập tức vang lên. Hắn hối hận không chịu được, thực không nên nhắc tới hai chữ trò chơi mới đúng, xem tư thế cô nhóc nhe răng bĩu môi kìa, nửa tiếng hay một giờ sau cũng không thể đòi lại máy a.
“Cho tớ mượn dùng hai ngày đi.”
“Bản thân tớ còn chưa có đã nghiền đâu.” Thò người ra sấn qua muốn bất ngờ lấy lại tài sản cá nhân mà có kẻ định nuốt, cô nhóc sớm có chuẩn bị, tay đang cầm di động liền hạ thấp xuống, hắn ***ng trúng không khí.
“Lại cho cậu chơi thêm mười phút! Pin sẽ hết luôn.”
“Mới mua pin sao có thể yếu như vậy.” Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào màn hình cũng không ngẩng đầu lên, cánh tay ngoặt sang một bên,“Di động của tớ ở trong túi, giúp tớ nhìn xem sao.”
“ Tự mình không có tay a……” Gia Vũ than thở lấy điện thoại di động ra thử quay số điện thoại, quả nhiên hỏng rồi, trong ống nghe nghe không được thanh âm gì.“Thật lợi hại a thật lợi hại, Nokia cũng có thể rơi hỏng a ~~~” Hắn lặp đi lặp lại.
“Là đồ vật sẽ có lúc hỏng.” Là kẻ nào ăn xong dửng mỡ nói Nokia có đập cũng không hỏng? Đây là ví dụ chứng minh a!
“Cậu lấy tiền từ đâu ra?”
“Cùng sư huynh viết lập trình kiếm được .”
“Nha, viết lập trình có thể kiếm nhiều như vậy, lại mua được di động lại mời tớ ăn cơm so với bán quần áo thì kiếm được nhiều hơn a, tớ cũng đi viết.”
“Chỉ dựa vào cái chỉ số thông minh hay chơi game của cậu…… Vẫn là đi bán quần áo đi.”
“Cậu thông minh! Tiểu học năm ba năm kết quả thi là đếm ngược thứ nhất đó, bị ba cậu đánh cho một trận phải đến nhà Minh Nguyệt, ngay cả nhà tớ cũng không dám ở!” Nhất Nhất không quen được cái miệng cay nghiệt kia của hắn.“Di động cũ đâu?”
Chuyện mấy trăm năm trước còn nhớ rõ thế, trí nhớ thật tốt. Gia Vũ thở dài lấy điện thoại cầm tay ra phóng tới trên bàn:“Cho cậu dùng đó. Cái kia của cậu tớ quay về trường học đưa cho bạn học xem xem, cậu ta có người quen mua bán linh kiện Nokia, hẳn là có thể sửa được.”
“…… ૮ɦếƭ rồi.” Con rắn tham ăn tự cắm vào đuôi mình. Nhất Nhất ngẩng đầu, ánh mắt trừng lớn như viên bi,“Cái này cho tớ dùng? Sao có thể cầm được chứ!” Đều có thể làm gạch đập người a.
“Cho cậu dùng đã tốt lắm rồi, còn chê lên chê xuống. Chính cậu không phải cũng đi làm thêm kiếm tiền sao?”
Cô nhóc không nói chuyện nữa, mở to đôi mắt to tròn ngây ngô cười. Từ kì học trước phát sinh chuyện xài tiền quá độ kia, Đinh mẹ áp dụng cung cấp chính sách mới, bán quần áo chút tiền đó sao đủ xài a.
“Dùng hết rồi a?” Thấy cô nhóc gật đầu, hắn ôm đầu ***,“Đinh Nhất Nhất, tớ nuôi không nổi cậu……”
“Cũng không kêu cậu nuôi tớ.”
“A.” Hắn ngẩn người, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ,“Là của chúng tớ sao?”
“Ớt xanh thịt khô, giá xào cải.” Phục vụ sinh đem đồ ăn dọn lên,“Cà tím xào cùng đầu cá nấu tiêu đang làm, sẽ mang tới ngay.”
Nhất Nhất tách hai chiếc đũa ra không chút khách khí bắt đầu ăn.
“Đừng chỉ biết ăn ớt ăn tiêu! Ăn cái này đi.” Gia Vũ gắp một đũa rau cải bỏ vào trong chén cô nhóc, lấy ánh mắt *** cô nhóc nuốt vào.
“Thứ bảy có đi làm không? Tớ dẫn cậu đi chơi.”
“Không, tớ đi tìm…… Có chuyện rồi.” Thiếu chút nữa nói lỡ miệng. Hắn hồ nghi nhìn chằm chằm vào cô nhóc:“Xin phép nghỉ rồi à? Có chuyện gì?”
“Cùng người ta thay ca. Bây giờ còn chưa thể nói cho cậu, chờ tớ thành công sẽ cùng cậu chúc mừng.”
“Còn thành công nữa a, làm chi thế?” Nhất Nhất đem chiếc đũa đảo trái lại chọc chọc vào cái mũi hắn.“Bán, thuốc phiện!” Vừa lòng nhìn đến khuôn mặt kia run rẩy một chút.
Tám giờ sáng ngày thứ bảy, bốn màu nữ phá lệ đều không nằm ườn trên giường ngủ nướng, đều ào ào thức dậy bận rộn. Tối hôm qua nhất trí thông qua quyết định, vì không muốn thua cái người gọi là hoa hậu giảng đường đại học Q, các cô bạn làm thay da đổi thịt cho cô bạn học Đinh Nhất để vững bước đi tìm hạnh phúc. Đồ trang điểm cùng kẹp tóc có hình hoa cỏ gì đó, trong ngăn kéo của Tiểu Lam cái gì cần có đều có, duy nhất không thuận lợi là váy, lật khắp tủ quần áo, Tiểu Lục nhịn đau đớn chịu lấy ra bộ sườn xám được cách tân. Vốn cô bạn ấy mua bộ quần áo bó thân như vậy là vì muốn quản thúc việc giảm béo của chính mình, nhưng luôn luôn không khống chế được bản thân trước sức hấp dẫn của các mĩ vị, hiện tại đưa Nhất Nhất mặc vừa vặn thích hợp.
Trang điểm xong, Nhất Nhất soi gương có kết luận: Yêu quái.
“Nói bậy!” Tiểu Hồng chạy tới cách vách gọi bạn học tới,“Nhìn xem nhà Tiểu Bạch chúng tớ, thế nào?”
“Oa, thật nhìn không ra mà, trang điểm một chút đã như thay đổi thành người khác vậy, cậu nên thử mặc váy đi, thật xinh đẹp! Xem này eo thật nhỏ.” Người mới tới khen không dứt miệng,“Về sau đừng tối ngày mặc quần jeans, nhìn không ra dáng người.”
“Không gạt tớ?” Nhất Nhất vui rạo rực xoay người soi gương đảo dáng liên tục. Dáng người đẹp sao? Bộ *** hình như không cao……
“Cứ như vậy rất đẹp.” ánh mắt sắc nữ Tiểu Lục rất ‘sắc’ ngắm bộ *** cô nhóc,“Còn tưởng rằng là sân bay kìa, thì ra còn có chút nhấp nhô, dù sao cũng được tính là A đi, uống sữa tươi nhiều chút mát xa nhiều chút……”
“Cái gì?” Nghe không hiểu, giống như người sao hoả nói ngôn ngữ sao hỏa vậy. Tiểu Hồng thương hại nhìn cô bạn cùng phòng:“Nói cậu *** nhỏ.”
“…… Cậu chán sống !” Bổ nhào qua muốn bịp mồm cái tên mới xàm ngôn kia.“Ai ai, biên độ động tác đừng quá lớn!” Tiểu Lục lòng như lửa đốt che chở cho sườn xám,“Đây chính là hàng hiệu, tớ mua mất năm trăm đó Đinh tiểu thư, phiền toái ngài bước chân đi bước nhỏ một chút đi.”
Tuy rằng trong lòng đã sắp đặt kế hoạch không ít, nhưng gần đến giờ gọi điện thoại, Nhất Nhất vẫn là không tự chủ được tay chân lạnh lẽo. Ba sắc nữ ở bên cạnh làm ra động tác tay “ok”, ôm *** ý bảo cô nhóc thả lỏng người ra. Vừa mới bấm được hai con số, tiếng chuông điện thoại kêu lên, trên màn hình hiện thị ba chữ “Kẻ hai mặt”. Hoang mang rối loạn trương trương ấn xuống phím call……
Hỏng bét! Ấn lầm rồi, cuộc gọi lập tức bị ngắt! “Làm sao bây giờ?” Cô nhóc tội nghiệp nhìn đám bạn cùng phòng. May mắn chỉ chốc lát tiếng chuông lại vang lên.
Mặt khác lỗ tai của ba sắc nữ kia lập tức áp chặt vào tai nghe điện thoại.“Nhất Nhất à, tớ có việc tìm cậu.” Không đợi cô nhóc nói chuyện, Cẩn Ngôn trước mở miệng, thanh âm nghe qua có chút ngưng trọng.“Có rảnh không?”
“…… Chuyện gì?”
“Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Tiểu Hồng trừng hai mắt lắc đầu, bàn tay đặt ở trên cổ làm ra động tác dùng đao cắt cổ. Nhất Nhất lập tức lĩnh hội.“Không bận gì, tớ vừa vặn muốn đi tìm cậu!” Nhất định là muốn nói những lừi nói khó nghe, tỷ như nói thích cô gái hoa hậu giảng đường kia, tỷ như nói ngày đó kiss là chuyện ngoài ý muốn, tỷ như…… Không được, quyết không thể để cho hắn chiếm thế thượng phong.
“Cậu ở trường học hả? Không cần bạn bịu làm báo cáo thực nghiệm hả? Không có người hẹn cậu chứ? Cứ đứng đó đừng nhúc nhích, tớ lập tức đi tới!”
“Tớ……”
“Cứ như vậy định đi, mười một giờ gặp dưới lầu kí túc xá!” Cúp điện thoại luôn. Ngẫm lại cảm thấy lo lắng, sợ hắn đổi ý bất chợt, tắt luôn di động. Tiểu Lục kính nể nhếch lên Ng'n t cái:“Trâu bò ~~~”
Bộ dáng này khẳng định không thể cưỡi con ngựa sắt leo núi kia a, cho dù là có thể cưỡi, Tiểu Lục cũng sẽ lấy khóa khóa nó lại cho xem. Quên đi, đi ngồi xe bus vậy. Nhất Nhất cầm theo túi sách tinh xảo của Tiểu Lam bước đi đón xe bus, dọc đường tiếp nhận rất nhiều con mắt chú ý. Ven đường có tên con trai đang gọi điện thoại cũng nhìn qua, là đang nhìn mình sao? Cô nhóc đáp trả lại bằng một nụ cười. Tên con trai kia cúp máy cũng nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh. Đang cười mình? Có chỗ nào không ổn sao? Cô nhóc hoang mang rối loạn vừa kéo váy vừa sờ tóc tai muốn tìm ra manh mối.“Hi, có thể làm quen……”
Xong rồi, mọi người nhất định cho rằng cô nhóc là yêu quái! Xoay người nhanh chân bỏ chạy, thở hồng hộc lao ra chạy xa ba trăm mét, lấy ra từ trong P0'p một cái gương ngỏ. Nhìn đi, đã nói không thể trang điểm mà, mí mắt là màu xanh, trên môi là màu hồng, trên đầu còn cài kẹp tóc kì lạ kia, làm trò cười cho người ta nhìn mà thôi a ~~~
11h20’ rồi, Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào di động ấn phím gọi lại, bên trong vẫn là truyền ra giọng nữ “Thực xin lỗi”. Cô nhóc chạy đi đâu? Ban ngày ban mặt tắt máy cái gì chứ, cũng không quản người khác lo lắng hay không lo lắng sao! Suốt ngày tắt máy, mấy ngày hôm trước cũng vậy, vừa rồi lại như vậy…… có phải còn đang trách mình hay không? Hay là gọi điện thoại tới cho cô nhóc trễ chọc giận cô nhóc…… Thấp thỏm nôn nóng chờ đợi muốn nổi khùng, liền chạy đến cửa hàng bên cạnh mua một bình nước.
“Thượng Quan……” dường như phía sau truyền đến một tiếng kêu như con mèo nhỏ.
“Cậu chạy đi đâu hả!” Phút chốc xoay người,“Vì sao lại tắt…… Phốc!” Một ngụm nước phun lên trên mặt đất, hắn lần đầu tiên rất không có hình tượng hai mắt si ngốc nhìn chằm chằm vào người mới tới.
“Cẩn Ngôn sao vậy?” Nhất Nhất cong lên khóe miệng lộ ra bốn cái răng. Muốn duy trì hình tượng thục nữ, tuy rằng vừa rồi nước miếng kia thiếu chút nữa phun đến trên người mình, nhưng cô nhóc không trợn trắng mắt không vung quyền, chỉ lui về phía sau một bước nhỏ, đây là biểu hiện của thục nữ.
“…… Nhất Nhất?” Nhìn thấy hình dáng quả thật giống, nhưng người này có trang điểm lại mặc váy……
“Là tớ a.”
“Cậu hôm nay…… Có chút không giống…… Mặc váy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc