Thanh Mai Kỵ Trúc Mã - Chương 07

Tác giả: Tọa Hóa Bồ Đề

Bụng đau quá…… Nhất Nhất từ trong mơ bừng tỉnh dậy, ở chỗ trong bụng nhỏ của cô nhóc như có một bàn tay sống ૮ɦếƭ Ϧóþ, đau đến mức làm cô nhóc vã cả mồ hôi, trên quần còn dính một chút màu đỏ. Sao lại thế này? Nhớ tới chạng vạng ngày hôm qua bởi vì có tuyết rơi nhỏ, đường hơi trơn, cô nhóc không cẩn thận vấp ngã…… Nguy rồi, cú ngã đó biến thành nội thương rồi!
Sinh mệnh như thế nào lại mỏng manh như vậy? “Sở Lưu Hương truyền kỳ” mới xem đến đoạn Hương soái đi Thần Thủy cung tìm Điềm nhi, trong “Công phu tiểu tử” Kim Mễ còn chưa có học thành võ công, “Loạn Mã Thư” xem xong rồi quên chưa trả cho Tống Chí Cương…… Còn có ba mẹ, nếu biết con gái cứ như vậy đột nhiên ૮ɦếƭ đi, bọn họ sẽ thương tâm biết bao nhiêu a…… Cô nhóc oa một tiếng khóc lên:“Ba! Mẹ! Con bị nội thương sắp ૮ɦếƭ rồi!”
Sau một trận bận rộn rối ren, Đinh ba tựa vào cửa phòng cười, Đinh mẹ ngồi ở bên giường con gái giảng giải cho cô nhóc bài học tuổi dậy thì.“Không phải đã học qua khóa sinh lý sao?”
“Con quên rồi.” Nhất Nhất vừa khóc nên hai mắt hồng hồng. Thật sự đã quên rồi, đau đớn đột nhiên tới như vậy, trong lòng hoang mang rối loạn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện khi*p sợ gì chứ, làm sao nhớ được kiến thức trên đống sách vở kia.
“Lúc đến kì sẽ không được dùng nước lạnh, không có thể ăn gì đó lạnh, chú ý giữ ấm bụng……” Đinh mẹ từng cái tứng cái căn dặn. Vén lên rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không trung lay động phất phơ những bông tuyết như lông ngỗng.“Còn nữa, ngày mai không cho đi nghịch tuyết, chạm vào cũng không được, biết không?”
“Đắp người tuyết được không?”
“Không được, bằng không tương lai sẽ để lại bệnh.”
“Đó không phải là làm rối gỗ sao, cái gì cũng không được động vào.”
“Con coi như làm rối gỗ vài ngày, ngoan a, ngày mai ba sẽ chiên trứng gà cho con gái ăn.” Đinh ba an ủi nói.
Nhất Nhất ôm mắt, lại tiu nghỉu than vài tiếng:“Mẹ, sao mẹ không đem con sinh thành con trai a!”
Hôm sau trận tuyết lớn rơi xuống một thước sâu, bọn trẻ con toàn bộ tụ tập ở khoảng đất trống dưới lầu ném tuyết, tiếng nói tiếng cười, chỉ có Nhất Nhất mặc áo bông rộng thật dày, trong bàn tay còn ôm túi sưởi, quyệt miệng đứng ở bên cạnh xem.
“Mẹ cậu nói cậu đừng chạy loạn khắp nơi, không được nghịch tuyết.” Gia Vũ bảo hộ cô nhóc ở phía sau nói dông dài. Tối hôm qua nửa đêm nghe được cách vách ngao ngao tiếng khóc, buổi sáng hôm nay liền thấy hai bà mẹ ghé vào nhau cận kề to nhỏ. Hắn hỏi mẹ hắn có chuyện gì, mẹ nói, chuyện con gái hắn cứ mặc kệ đi! Hắn suy nghĩ nửa ngày, tổng hợp lại biểu cảm trên nét mặt mỗi người cùng tri thức trên sách vở, đại khái đoán được nguyên nhân.
“Cút !”* Tâm tình không tốt đến lời nói cũng lười nhiều lời
“滚” : Nhất Nhất bảo Gia Vũ biến đi, cút đi. Từ này trong tiếng Trung có niều nghĩa, nghĩa dùng ở đây có hai 1. Cút. 2. Lăn (tròn). Ở Bắc Kinh, mỗi khi tuyết rơi lớn, bọn trẻ hay chơi trò đắp tuyết, rồi đẩy quả tuyết, lăn đi lăn lại, làm cho nó càng ngày càng to ra.
“Tớ có thể lăn, cậu muốn “lăn” cũng không được.” Gia Vũ vô tâm vô phế cười,“Vẫn nên về nhà sưởi ấm đi, bên ngoài rất lạnh.”
“Cút!”
“Tớ hảo tâm nhắc nhở cậu, để cậu đỡ phải bụng lại đau nửa đêm nửa hôm khóc lóc như ma kêu……”
“Trịnh Gia Vũ tớ diệt cậu!” Một cước đá đi, hắn đã sớm né ra thật xa. Gia Vũ hỗn đản này ~~~ nhất định đoán được cái gì đó, sáng tinh mơ đã thức giấc, đến nhà cô nhóc nhìn trái nhìn phải quanh quẩn bên cô nhóc, còn thở dài nói cái gì trưởng thành những lời linh tinh, cô nhóc hận không thể trên sàn nhà xuất hiện cái lỗ để có thể trốn vào. Á không được, nếu trên sàn có lỗ thì sẽ lọt xuống lầu hai a……
“Như thế nào không đi đắp người tuyết?”
“Trịnh Gia Vũ nếu cậu dám lại nói, tớ……” vừa quay đầu, không phải là Gia Vũ. Mặt liền đỏ. Cẩn Ngôn vươn tay sờ vào trán của cô nhóc:“Cậu bệnh à ?” Không nóng nha, vì sao Đinh mẹ không cho cô nhóc nghịch tuyết?
“Cậu mới bị bệnh!” Không nói điều tốt lành, lại rủa cô nhóc!
“Bụng đau?”
Có đau hay không quan liên quan khỉ gì đến cậu a! Nhất Nhất phùng má lên không nói chuyện, hai con mắt nhìn khắp chung quanh chính là không dám nhìn vào kẻ hai mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thực hiếm thấy lộ ra một chút thẹn thùng. Cẩn Ngôn nháy mắt mấy cái, đột nhiên hé miệng nở nụ cười.“Không thoải mái?”
“Liên quan gì đến cậu!” Vài chữ khuyên răn vẫn là hung tợn rít qua kẽ răng. Hắn không chút phật lòng, giật nhẹ quả cầu len trên mũ cô nhóc.“Cũng đến lúc rồi, cậu sắp mười bốn tuổi.”
Nói gì vậy? Nhất Nhất tức giận đến muốn đấm hắn một quyền.
“Đừng ngượng ngùng, tớ biết. Bà ngoại tớ là bác sĩ phụ khoa, trong nhà sách về phương diện này rất nhiều, cậu muốn hay không……”
“Bà ngoại cậu là bác sĩ không phải cậu!” Nhấc chân đá một cái, Cẩn Ngôn nhanh chóng lui về sau tránh đi cô nhóc đá tới. Cô nhóc giận dữ,“Kẻ hai mặt, cậu tránh xa tớ ra chút!”
Kẻ hai mặt cười hì hì chạy đến con nhóc em , Minh Nguyệt bên kia khoa tay múa chân vài cái, quay đầu hướng cô nhóc kêu:“ Cái mũi người tuyết còn chưa có nắp kìa, Đinh Nhất Nhất, cậu muốn đắp dạng cái mũi nào?” không để ý tới hắn. Nhất Nhất lườm hắn không hé răng.
“Aizz, vậy đắp nhánh cây tùng đi.” Hắn lầm bầm lầu bầu.
“Nhánh cây tùng chỉ có thể làm đuôi.” Con nhóc em giậm chân không đồng ý.
“Vậy đắp cái gì? Hòn than a?”
Thật ngốc a. Nhất Nhất liếc cái xem thường chạy chậm tiến lên chỉ điểm:“Dùng cà rốt.”
Con nhóc em xoay người chạy về nhà.“Tớ đi về nhà lấy……”
“Nhà cậu ở lầu 6, chạy tới chạy lui không phiền sao.” Nhất Nhất vội vàng kéo cô nhóc,“Tớ đi.” Vội vã chạy tới lầu một cửa nhà của bà Hoàng, gõ cửa phòng ầm ầm. Bà Hoàng lên tiếng trả lời đi lại mở cửa, một con thỏ lủi lủi tiến vào phòng bếp.“Hoàng ái mẫu, cho cháu mượn củ cà rốt!”
“Làm cái gì vậy hả, nha đầu tối ngày chơi đùa nghịch ngợm ~~” Bà Hoàng một bên lải nhải một bên nhếch cái chân đau đi đến, mở ra ngăn tủ cho cô nhóc chọn.
“Con gái đã mười mấy tuổi a, phải có chút dáng vẻ thiếu nữ, đừng suốt ngày chỉ biết lủi lủi khắp xóm ngõ……”
Nhất Nhất chọn một củ thích hợp, thấy lão nhân gia còn muốn lải nhải, chạy nhanh đứng dậy ôm bà hôn một cái.“Bà tối nay muốn ăn cái gì? Cháu bảo mẹ nấu cho bà ăn.”
“Còn nói làm cho ta ăn, có mà cho ngươi ăn thì có.”
“Hì hì, vậy làm đầu cá nấu ớt, món bà thích nhất.” Lòng bàn chân như bôi dầu trơn lướt đi,“Cháu đi đây, củ cà rốt này tịch thu, không trả cho bà đâu!”
“Còn muốn làm trò gì thế, tiểu quỷ……”Lão nhân gia ở phía sau cười mắng.
*Nói thật đoạn này ta chém, lời thoại bà Hoàng dùng một ít từ ngữ trong kinh kịch Trung quốc để mắng yêu Nhất Nhất, lại còn pha chút từ ngữ địa phương nên tốt nhất ta dịch nghĩa cơ bản….^^. (Tác giả lượng thứ)
“Cậu chạy chậm một chút, cẩn thận té ngã!” Cẩn Ngôn cách thật xa kêu lên. Trên đường trơn như vậy nếu ngã thật thì không phải chuyện chơi a.
Nhất Nhất vui mừng giơ cà rốt chạy về, đối với sự cảnh cáo của hắn rất là bất mãn.“ Miệng quạ đen.” Trừng mắt liếc hắn một cái, cầm cải củ định đắp lên trên mặt người tuyết, bị đoạt đi một cách vô căn cứ.“Làm chi, làm chi, ςướק củ cà rốt của tớ!”
“Đừng chạm vào.” Cẩn Ngôn không để ý tới cô nhóc giương nanh múa vuốt, chuyên tâm đem cái mũi cắm xuống, còn đưa ra cái dấu tay ok. Giả giặc tây ~~~ cô nhóc căm giận bĩu môi.
Công trình xong xuôi, lại không có đồ chơi có thể chơi, Nhất Nhất quyệt miệng xem người khác ném tuyết, âm thanh hô to gọi nhỏ càng làm tôn thêm sự nhàm chán của cô nhóc. Bồn hoa bên cạnh các bụi cây đều rụng sạch lá, mặt trên còn lấp một tầng dày tuyết trắng, đi qua vừa định nắm lấy một ít tuyết chơi, tay đã bị hất ra.
“Đừng chơi cái này.” vẻ mặt Cẩn Ngôn thật nghiêm túc.
Đáng ghét! Liếc cái xem thường hắn, tiếp tục nhặt.
“Nói đừng đùa trò này, rất lạnh.”
Lạnh hay không có quan hệ gì với hắn chứ? Tránh ra vài bước tiếp tục nhặt tuyết.
“Cậu sao không bao giờ nghe lời vậy, đừng chơi nữa!” Hắn hất ra hai bán tay của cô nhóc bị lạnh đỏ bừng lên, giúp cô nhóc đeo lại găng tay.
“Không mang!” Thở phì phì tức giận lột găng tay ra, chạy đến dưới gốc cây tùng một chân đạp lên thân cây, hai tay dùng sức lôi cành cây xuống, các khối tuyết ào ào rớt xuống. “Oh..oh, tuyết rơi, nha ~~~~”
Còn chưa có oh hết đã bị vừa kéo vừa ôm tránh ra.
“Đinh Nhất Nhất! Cậu yên lặng chút coi, bảo cậu đừng chạm vào thì đừng chạm vào.” Cẩn Ngôn tức giận trừng mắt với cô nhóc.
Kẻ hai mặt chuyên xen vào việc của người khác! Ngọn núi lửa trong Nhất Nhất hừng hực bạo phát, hai tay Nhất Nhất bám ở một ngọn cây quệt loạn lên, giống như con tiểu dã thú bị khiêu khích đến phát cuồng, nhảy lên gầm gừ:“Tớ thích chơi đó thích chơi đó! Liên quan gì đến cậu! Gia Vũ ~~~ Trịnh Gia Vũ ~~~~”
Gia Vũ vỗ đỉnh đầu cho hoa tuyết rơi xuống vội vàng chạy tới “Sao vậy ?”
“Tớ không cho Nhất Nhất nghịch tuyết.” Cẩn Ngôn cau mày giành trước trả lời.
“Nghịch tuyết thì sao chứ! Tớ chính là muốn chơi. Đánh hắn cho tớ!” Dựng thẳng yết hầu hung dữ rống.
Cũng không phải tay sai ~~ Gia Vũ mắt lé hừ một tiếng:“Ai cho cậu nghịch, về đi.”
“……” Cư nhiên không giúp cô nhóc?! Nhất Nhất khó có thể tiếp nhận trừng mắt nhìn hai nam sinh trước mặt.
“Bụng không đau nữa sao? Buổi sáng sắc mặt giống như tờ giấy trắng.”
“Rất đau sao?” Cẩn Ngôn nghi ngờ nhìn Gia Vũ lại nhìn Nhất Nhất,“Nếu không tớ đi bà ngoại lấy cho cậu mấy quyển sách.”
“Sách? Sách gì?” Gia Vũ đầu mù tịt hỏi. Một chút lại hiểu được ngay, cười đến hai vai phát run.“Cậu cũng biết ?”
“Ách…… rất bình thường a, có khóa sinh lý đó thôi……” Cẩn Ngôn ấp a ấp úng.
Mặt Gia Vũ cũng có chút hồng, vuốt cái mũi hắc hắc hai tiếng.“Tớ cảm thấy a, cậu ta tốt nhất nên đọc sách, đêm hôm ngày hôm qua còn khóc a, tớ còn tưởng rằng đã phát sinh án mạng.”
“Còn khóc à……”
Khóc hay không khóc liên quan gì tới bọn họ chứ! Cái thứ quái thai a, cư nhiên trước mặt cô nhóc thảo luận chuyện con gái! Nhất Nhất xấu hổ giận dữ chỉ muốn tự sát, bụm mặt chạy về nhà.
Buổi tối tan tầm trở về, Đinh mẹ cố ý vì con gái trưởng thành chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon. Trước mang cho bà Hoàng hai cái đầu cá, lúc trở về thấy con gái lạnh nhạt đối với thịt và rau xanh, còn làm như không thấy, lại chọn toàn ớt xanh ăn ngon lành.
“Đừng mãi ăn thứ đó, đến ăn chút xương sườn, cho phát triển chiều cao, mẹ đã hầm vài giờ đó.”
“Ác ~~~” Nhất Nhất ghét bĩu môi,
“Xương đều là cho cẩu ăn.”
“Vậy ăn chút cải trắng, có dinh dưỡng phát triển vóc người.”
“Ác ~~~ cải trắng đều là cho sâu ăn.”
“Ăn chút cà rốt.”
“Ác ~~~ cà rốt đều là cho con thỏ ăn.”
“Này không ăn thì không ăn, Đinh Nhất Nhất con muốn ăn đòn hả!” Đinh mẹ nổi bão,“Cái gì con thỏ con cẩu a, con sao còn ăn cơm trắng, con heo cũng ăn cơm thừa đó!” Xong rồi, mắng luôn cả chính mình. Đinh ba nhịn không được khóe miệng mỉm cười.
“Cười cái gì mà cười!” Đinh mẹ đem cơn tức chuyển tới ông chồng,“Đều là anh chiều hư con, nó thích ăn cái gì liền cho nó ăn cái đó, hiện tại tốt lắm, mỗi ngày ăn ớt, sớm muộn gì biến thành ớt!”
Đinh ba tính tình tốt chỉ cười, múc một muỗng canh xương cho vào chén của con gái yêu.“Ngoan a, ăn nhiều rau xanh, ăn nhiều thịt, hiện tại là thời điểm thân thể phát triển, đừng suốt ngày ăn thứ không dinh dưỡng đó. Con xem Gia Vũ không giống con kén ăn như vậy.”
“Gia Vũ vóc người cũng không cao thêm a.” Nhất Nhất kháng nghị.
“Con xem Cẩn Ngôn nhà người ta, dáng người thật tốt, vóc người cũng cao.”
“Ác ~~~~ kẻ hai mặt kia, miễn bàn tới hắn!” Lập tức nhớ tới sự kiện hộc máu buổi sáng.
“Nói cái gì thế!” Đinh mẹ nhất chiếc đũa đập vào trên tay cô nhóc,“Cẩn Ngôn lại gây ra điều gì với con hả, mỗi lần nói đến liền giống như kẻ thù không đội trời chung, đứa nhỏ tốt như vậy con còn không học theo. Aizz… anh nói đi, anh nói đứa nhỏ Cẩn Ngôn kia vóc dáng sao lại tốt như vậy, thành tích học tập không thể chê, lại lễ phép, Nhất Nhất nhà chúng ta nếu bằng nó một phần mười thì tốt rồi……”
Lại là Thượng Quan Cẩn Ngôn! Tại sao từng cái đề tài đều có thể dính đến hắn…… Nhất Nhất đột nhiên sinh ra cảm thán: Chẳng lẽ đây là khắc tinh mà mọi người thường nói?
Khai giảng Sơ trung năm 3( lớp 9), giáo viên chủ nhiệm lớp tuyên bố điều chỉnh chỗ ngồi, để các bạn học trong lớp tự do lựa chọn chỗ ngồi. Nhất Nhất đương nhiên lựa chọn ngồi cùng bàn với Gia Vũ, bị kiên quyết cự tuyệt, vì thế toàn bộ lớp học được miễn phí thưởng thức xem tại hiện trường một màn ẩu đả đầu tiên sau kì nghỉ hè.“Ngồi cùng bàn với cậu sẽ không thi lên được trung học.” Gia Vũ thẳng thắn.
“Cậu muốn ૮ɦếƭ!”
“Triệu Kiệt Bân đồng chí, Bát hầu nhà chúng tớ giao cho cậu.” Hắn kéo lớp trưởng qua làm kẻ ૮ɦếƭ thay. Lớp trưởng tránh né rất xa, vẻ mặt lộ ra biểu cảm khó có thể tiêu hóa.“Đều tránh xa tớ ra! Minh Nguyệt?”
“Tớ nói với cậu ta rồi.” Minh Nguyệt cười hì hì lôi kéo ống tay áo của uỷ viên học tập.“௱ôЛƓ ௱ôЛƓ?”
“Đổi một tai họa khác được không?” Hạ ௱ôЛƓ trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin. Không ngồi cùng bàn với cô nhóc không liên quan đến chuyện tình hữu nghị gì gì đó, chỉ là thuần túy đối với thái độ học tập của Đinh Nhất Nhất không dám gật đầu bừa. Con nhóc đó rất ầm ĩ : ngủ, xem tiểu thuyết, ăn vụng đồ ăn trong lớp, tìm người nói chuyện riêng, thường xuyên bị thầy giáo bắt được phạt đứng sau phòng học. Có người cùng bàn như cô nhóc thì quên ngay cái việc sống yên ổn mỗi ngày đi.
“௱ôЛƓ ௱ôЛƓ cậu cũng bắt chước hắn.” Nhất Nhất đem sự bực dọc chuyển sang trên người Gia Vũ, đánh hắn hai quyền rồi nhanh chân bỏ chạy, hắn không chịu thiệt thòi, liền ồn ào đuổi theo Nhất Nhất muốn báo thù, khiến cô nhóc sợ tới mức chạy ra khỏi phòng học chạy thoát thân.“Không ra thể thống gì hết, đều quay về lớp học ngay.” Giáo viên chủ nhiệm lớp đứng ở tận cuối hành lang trầm giọng quát. Nhất Nhất thè lưỡi, thoáng nhìn thấy phía sau cô giáo là một nam sinh vóc người cao lớn, nghiêng mặt nên không nhìn rõ lắm ngũ quan của hắn. Chủ nhiệm lớp quay đầu nói với hắn mấy câu, một trước một sau đi xuống cầu thang.
Ai vậy ta? Cô nhóc bứt bứt tóc, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Gia Vũ cùng Tống Chí Cương đang đăm đăm nhìn về phía hắn.
“Aizz, làm gì vậy.”
“Là cậu ta đúng không……” Tống Chí Cương dùng khuỷu tay huých Gia Vũ.
“Hình như vậy.”
“Cái gì giống như, căn bản chính là cậu ta!”
“Cậu ta không phải ở Tứ trung sao?”
“Không biết…… Chuyển đến đây?”
“Aizz, các cậu nói cái gì vậy.” Nhất Nhất xen mồm.
Gia Vũ ánh mắt thâm trầm.“ ‘Ngưu nhân’ *đến rồi.”
“牛人” = ‘Ngưu nhân”, từ “牛” có nhiều nghĩa: 1. Trâu, bò ( con vật);2.Cố chấp, kiêu ngạo, ngạo mạn ; 3. họ Ngưu; 4. Sao Ngưu Lang.Sau này trên ngôn ngữ mạng ở bên Trung Quốc bắt ðầu sử dụng từ này theo nghĩa khác: ví dụ “ bạn rất ‘ ngưu’”, hoặc giơ ngón cái lên nói “ ngưu”, ý chỉ rất “ trâu bò”, rất “ cừ”, “ ghê gớm”, “ mạnh mẽ”, “lợi hại”…
Bạn học mới buổi sáng không có tới học, đến tiết thứ nhất buổi chiều giờ dạy môn vật lý mới mang theo mấy quyển sách đi thong thả bước vào phòng học, tìm chỗ trống dãy cuối cùng trong lớp ngồi xuống ngủ vù vù. Cả buổi chiều đều ngủ hết hết tiết, thầy giáo cư nhiên không tìm hắn gây phiền toái! ‘Ngưu nhân’ quả nhiên là ‘Ngưu nhân’ a. Đôi mắt Nhất Nhất nhìn hắn sùng bái không thôi, tiết hóa học cô nhóc liên tiếp quay đầu nhìn hắn, bị thầy giáo cao lớn thô kệch kêu lên bục giảng viết công thức. Tan học, Gia Vũ hung hăng cười nhạo cô nhóc một phen.
“Ai kêu cậu không ngồi cùng bàn với tớ!” Cô nhóc dư hơi buồn bực, không quên khiêm tốn nêu câu hỏi,“Cậu ta là ai vậy?”
“Vi ca.”
“Ai?” Xưng hô dường như biến thành giống xã hội đen vậy. Bạn học mới bộ dạng cũng không tệ, bất quá không thấy hắn nói chuyện cùng bạn học trong lớp, luôn luôn nằm úp lên trên bàn ngủ, lúc nhìn người khác con mắt híp lại cứ như chưa tỉnh ngủ.
“Cậu thật là ngốc. Không phải thích đánh nhau lắm sao? Đến ngay cả tên của Vi ca cũng chưa nghe qua!”
“Cậu mau nói đi.” Lòng hiếu kỳ lập tức bị gợi lên, không để ý trong lời nói của hắn có ý kỳ thị.
“Bắt đầu kể từ đâu……” Gia Vũ bày ra tư thế kể chuyện, đem sách giáo khoa hướng trên bàn vỗ.“Chuyện kể rằng…… kỳ thật tớ cũng chỉ là nghe nói, Chưa giao tiếp cùng hắn bao giờ. Ái, sao cậu đến công thức độ hòa tan cũng viết sai thế hả?”
“Đề thi hiếm thấy đó thưa đại ca!” Thật sự là gấp ૮ɦếƭ người a.
“Uhm.” Hắn một lần nữa đập xuống bàn cái nữa,“Nghe nói lúc học tiểu học hắn đã rất lợi hại, ở lúc năm ba tiểu học hắn đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, toàn bộ học sinh khu vực trường học đều nghe lệnh hắn. Hắn một người đánh mười mấy người, giống như liều mạng đánh người như kiểu đem họ xuống mồ luôn, chung quanh cũng chưa có người dám đi lên can ngăn hắn. Quá cool đi ! Cậu có biết người bên ngoài đều gọi hắn gì không? ‘Vi ca’, lớn hơn hắn cũng kêu như vậy.”
Gia Vũ hạ giọng,“Nghe nói ba hắn là xã hội đen, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn tuốt.”
“A ~~~~ rất trâu bò a !” Nhất Nhất cảm giác trong mạch máu mình dòng máu lưu động càng thêm hứng chí, trong đầu tự động đem phụ huynh của bạn học mới chuyển thành những vân vật trong phim điện ảnh cổ đại hay xã hội đen.“Tớ đi bái ông ấy làm thầy.”
“Cậu làm gì đó?” Gia Vũ kinh hãi. Cô nhóc khoát tay, lẻn đến phía sau đi quấy rối bạn học mới kia. Liếc đến trên sách bài tập viết hai chữ “Đàm Vi”.
“Hi, Đàm Vi!”
Bạn học mới lười biếng ngẩng đầu híp mắt nhìn cô nhóc. Cool!!! Hung hãn!!! Chỉ cần ánh mắt giống y chang trong tiểu thuyết võ hiệp, có uy lực “Gi*t người vô hình”, nếu thật sự động thủ, còn không phải là cảnh tượng máu chảy thành sông kia sao. Nhất Nhất vẫy đuôi nịnh nọt:“Tớ gọi là Đinh Nhất Nhất.”
“Tra tự điển đi.” bạn học Đàm chỉ vào cái tên trên sách bài tập nhíu mày.
“Tra tự điển?” Nhất Nhất mờ mịt vẫy tay kêu Gia Vũ đến, chỉ vào chữ đó hỏi hắn,“Đọc sao?”
“Đàm Vi.” bạn học Đàm nhếch miệng cười khẽ, từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển tự điển Hán ngữ quăng bịch một cái lên bàn. Nhất Nhất đối với học tập không hứng thú gì, nhưng đối với sự tình dị thường lại cảm thấy hứng thú có kiên nhẫn, không truy hỏi đến cùng không bỏ qua. Cả ngày quấn quít lấy Gia Vũ cùng Tống Chí Cương truy hỏi sự tích ‘Ngưu nhân’, bất đắc dĩ hai người đó cùng hắn kết giao không thân, chuyện xưa với các tình tiết nhiệt huyết sôi trào này cũng chỉ là tin vỉa hè, không có chính mắt nhìn thấy, tình huống chân thật còn phải nghiên cứu thêm mới biết được. Ngưu nhân không thích nói chuyện, làm sao mới có thể dụ được hắn dẫn mình đi mở mang kiến thức chút đỉnh đây? Cô nhóc trong đầu suy nghĩ đến nát óc vẫn không tìm ra biện pháp. Cơ hội xuất hiện tại ngày thứ ba sau hôm đó, tan học thấy Đàm Vi mang theo cặp sách chào hỏi người khác. Lại là một ngưu nhân! Ánh mắt hưng phấn di dời qua ‘ Ngưu nhân’ khác kia, mở rộng tầm mắt phát hiện cư nhiên là kẻ hai mặt. Gót chân tự động chuyển quay về phía sau.
“Không thể gặp người khác hử .” Gia Vũ nhéo cô nhóc mắng, kéo cô nhóc đi lên phía trước.“Các cậu quen nhau hả?”
“Uh, ba cậu ta và ba của tớ có quan hệ làm ăn với nhau.” Cẩn Ngôn vỗ vỗ vai Đàm Vi.
“A… thì ra là vậy.”
“Hai nhà có làm ăn qua lại với nhau thì có quan hệ gì tới các cậu?” Nhất Nhất thực si ngốc hỏi.
“Trong đây chứa xi-măng hả?” Gia Vũ boong boong xao gõ đầu cô nhóc.
“Chứa óc!” Cô nhóc trừng hắn liếc mắt một cái, đầu óc nhất thời vẫn không thoát được suy nghĩ quẩn quanh,“Hai ông ba quen nhau, hai đứa con liền quen luôn?” Này là cái logic gì a.
“Đầu óc toàn rơm, nhảy xuống sông thử xem, xem có nổi lên hay không.” Hắn đối với năng lực lý giải của cô nhóc xấu hổ toát mồ hôi.
“Cậu cũng không phải không biết, tớ không biết bơi.”
Gia Vũ không còn gì để nói. Đàm Vi dứt khoát vọt ra một bên buồn cười.
“Ba tớ cùng ba cậu ta có lui tới làm ăn, chúng tớ hồi nhỏ có gặp qua vài lần.” Cẩn Ngôn cười giải thích,“Ở trong tiệc chúc mừng năm mới. Bất quá lớn lên không thích đi mấy chỗ đó nữa, nhắc đến mới nhớ cũng đã vài năm không gặp rồi?”
“Ba bốn năm.” Đàm Vi tiếp lời.
“Nói như vậy các cậu quen nhau đã lâu?” Nhất Nhất lập tức đã quên vấn đề ngốc nghếch vừa rồi đã hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến phát sáng lấp lánh, ngó nhìn gương mặt kẻ hai mặt cũng cảm thấy thân thiết rất nhiều.
“Rất quen thuộc, rất thân thiết.” Đàm Vi trêu cô nhóc.
“Tớ cùng cậu ta cũng rất thân thiết!” Cô nhóc lập tức lẻn đến bên người Cẩn Ngôn kéo kéo ống tay áo hắn,“Oh, đúng há?” Quay đầu lại hướng về phía ngưu nhân nịnh nọt cười,“Mọi người đều là người quen, đều là bạn tốt há.”
Cẩn Ngôn được sủng ái mà lo sợ, lần đầu nghe cô nhóc thừa nhận là bạn tốt, thật không dễ dàng a.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc