Tháng Sáu Trời Xanh Lam - Chương 22

Tác giả: Tâm Văn

Ngoại truyện ba: Âm mưu “Cầu hôn”

Vi Lam ngồi ôm gối ở trên sofa, trừng mắt nhìn bức tranh treo trên tường thư phòng.
Một cô gái gầy gò, áo trắng váy lam. Màu sắc đơn giản lam và trắng, hài hòa dễ nhìn. Vòng eo rất nhỏ, tinh tế đến mức tưởng như chưa hề phát dục.
Vi Lam nhìn cô trong tranh, lại nhìn chính mình, âm thầm thở dài.
Nghe tiếng thở dài của cô, vẫn vùi đầu trước bàn làm việc, Thiên Lãng hỏi: “Em lại làm sao vậy?”
Ba tháng trước, anh một lần nữa tiếp nhận công ty Vân Thiên, mỗi ngày đều có một đống việc cần xử lý, buổi tối còn phải ra ngoài xã giao. So sánh với hồi làm ngân hàng, người nào đó thanh nhàn đến mức làm cho người ta ghen tị, cả ngày không có việc gì, không phải ngẩn người nhìn TV, cũng là thở ngắn thở dài.
Vi Lam dùng ngữ khí thương lượng nói: “Thiên Lãng, có thể bỏ bức tranh này xuống không?”
“Vì sao?” Thiên Lãng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, “Lúc trước, không phải em đòi treo lên sao?”
“Em mười bảy tuổi có vòng eo tinh tế như thế, nhiều nhất cũng chỉ một thước bảy, mà nhìn bây giờ, em ước chừng phải đến hai thước!”
Anh lắc đầu: “Trên đời phụ nữ có trăm ngàn người, không có ai lại tự ghen tị với chính mình!”
Vi Lam đến bên cạnh bàn làm việc: “Thật ra, anh có cảm thấy em vừa già vừa béo không?”
Thiên Lãng vươn tay ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đù* mình, dùng cánh tay bao quanh cô.
“So với dáng người mỏng manh trước kia, anh thích em đầy đặn như bây giờ hơn!”
Thiên Lãng tì cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào mái tóc mai của cô, còn có lời nói đầy ái muội như vậy, Vi Lam nhịn không được đỏ bừng mặt.
Cô vừa nghịch nghịch tay anh, vừa nhỏ giọng nói: “Anh có biết tại sao eo em lại thô như vậy không?”
“Không biết, anh cũng không cảm thấy nó thô.” Thiên Lãng nói xong, hôn xuống cổ cô.
Da ở phía sau cổ Vi Lam đặc biệt trắng nõn, hơn nữa đây là “khu mẫn cảm” của cô. Anh rất nhanh chóng phát hiện điều này, nên mỗi lần muốn “dụ hoặc” cô, đều đánh lén phía sau.
Quả nhiên, anh  mới nhẹ nhàng hôn, cô liền co rúm người lại, sau đó xoay người, bắt lấy tay anh.
“Thiên Lãng, đừng đùa. Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Anh vẫn rất nghiêm túc mà.” Vẻ mặt anh vô tội.
“Mấy ngày nay chúng ta ở chung với nhau,” Vi Lam cúi đầu, lắp bắp nói, “Lại không có…. Áp dụng…. an toàn, anh không nghĩ là….”
Đương nhiên là có nghĩ, chỉ là không nghĩ…. Sẽ nhanh như vậy!
Thiên Lãng quả thật nghiêm túc đứng lên, cầm cổ tay cô: “Em, có phải mang thai không?”
“Vâng”. Biểu tình của cô, giống như một đứa trẻ làm sai, “Bác sĩ nói, đã hơn một tháng.”
“Đáng ૮ɦếƭ!” Sắc mặt anh âm trầm, thấp giọng nguyền rủa, “Em vì sao không nói cho anh biết?”
“Em mới sáng nay mới đi bệnh viện!” Vi Lam cẩn thận quan sát, “Thiên Lãng, anh không vui?”
“Anh không phải là không vui, chỉ là….” Anh muốn nói lại thôi, “Chỉ là…..”
Cô nhướn mi, không nháy mắt nhìn anh: “Thiên Lãng, nếu em cầu hôn anh, anh có đồng ý không?”
Anh nhìn cô, ánh mắt quái dị: “Em cầu hôn anh?”
Vi Lam gục đầu xuống, vẻ đầy ủy khuất.
“Em chờ ba tháng, anh cũng không chịu cầu hôn em, cho nên, em đành phải cầu hôn anh!”
Vẻ mặt Thiên Lãng đầy cảm động, anh nầng cằm cô, cười xấu xa, nói: “Vì con của chúng ta, anh chấp nhận lời cầu hôn của em.”
“Nhưng phải nhanh lên đó,” Cô có chút lo lắng, “nếu không, bụng em lớn lên sẽ không mặc được đồ cô dâu.”
“Chúng ta ngày mai đi đăng ký!” Thiên Lãng dùng tay vuốt hai gò má cô, an ủi nói.
Vi Lam vùi đầu trước *** anh, cả người dựa sát vào lòng anh: “Cám ơn anh, Thiên Lãng.”
Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô.
Ở ngoài tầm mắt Thiên Lãng, người nào đó khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Cô tỉ mỉ bày ra âm mưu này rốt cuộc đại công cáo thành: Bày ra một câu nói dối, thành công đem chính mình “gả” đi.
Một tháng sau, sau khi cử hành hôn lễ, đôi vợ chồng tân hôn trở lại nhà ở Hải cảnh hoa viên.
Vi Lam vào phòng tắm tẩy đi lớp trang điểm dày của cô dâu, sau khi tắm rửa, thay một chiếc áo ngủ hai dây Khêu g**, hưng trí dạt dào chạy lên tầng hai, lại thấy Thiên Lãng ôm chăn gối, đi từ phòng ngủ của họ ra.
“Anh định…. Đi đâu?” Cô hỏi.
“Đến phòng cho khách ở đối diện.” Anh nói.
“Tần Thiên Lãng, anh có lầm hay không?” Vi Lam mở to mắt nhìn, “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh cư nhiên ngủ ở phòng cho khách?”
“Anh cũng muốn động phòng hoa chúc, tiếc là, hiện tại không được!” Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào bụng cô, “Vi Lam, vì con của chúng ta, em nhẫn nại một chút, tạm thời một mình một phòng đi!”
Cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Cái này… phải bao lâu?”
Anh còn thật sự tính toán, sau đó nói: “Ít nhất phải tám tháng.”
“Tám tháng?” Vi Lam nhịn không được kêu lên, “Lâu như vậy sao?”
“Không phải là mang thai mười tháng sao? Em hiện giờ là hai tháng, tám tháng sau đứa bé mới ra đời. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, lúc này, chúng ta không thể cùng phòng.”
Thiên Lãng nói xong, liền trực tiếp đi vào phòng khách.
Cánh cửa phía sau anh đóng “Rầm” lại.
Đêm khuya.
Vi Lam nằm trên giường lớn với những bông hồng tím, trằn trọc khó ngủ.
Căn phòng bố trí ấm áp, đầy không khí “động phòng”, là phòng ngủ trước kia của Thiên Lãng. Chiếc giường vô cùng lớn là anh cố ý đặt làm ở nước ngoài, không thể tìm thấy ở bất kỳ cửa hàng nào.
Vi Lam rất hối hận vì đã dùng nó làm giường tân hôn, cảm thấy giường quá lớn. Đêm nay một người ngủ, vô cùng hư không.
Thật ra, cô nhớ cảm giác được Thiên Lãng ôm chặt vào ***. Thân thể ấm áp của anh là thứ thuốc ngủ tốt nhất của cô.
Sau đó, Vi Lam cũng đứng trước cửa phòng cho khách, sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn là gõ cửa.
“Cửa không khóa.” Là tiếng nói tỉnh táo của Thiên Lãng. Xem ra, anh cũng không ngủ.
Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy anh nửa nằm trên giường lớn, trước mặt có một quyển tạp chí.
Anh cư nhiên còn nhàn tình dật chí đọc sách?
Vi Lam tức giận đi đến trước giường, nhấc một góc chăn lên, đang muốn chui vào, Thiên Lãng ngăn cô lại.
“Hạ Vi Lam, một buổi tối em cũng không chịu được sao?” Anh hài hước nhìn cô cười.
“Em không phải muốn cùng anh…. Ưm….. Em chỉ là muốn ôm anh, mới ngủ được.”
Giờ khắc này, Vi Lam ảo não vô cùng, hận không thể cắn lưỡi mình, lời nói không chịu thua kém như vậy cũng nói được.
Thiên Lãng chậm rãi buông lỏng tay ra.
Vi Lam không dám nhìn vào mắt anh, nhanh chóng chui vào chăn, theo thói quen, cô gối đầu lên *** anh, tay ôm lấy thắt lưng anh.
Cô im lặng nhắm mắt lại, như là đang ngủ. Lúc này, đến lượt Thiên Lãng không thể ngủ.
Vi Lam sau khi tắm rửa, thân thể ôn hương mềm mại, bóng loáng nhẵn nhụi, khiến anh sinh ý nghĩ kỳ quái.
Thiên Lãng đột nhiên ngồi dậy.
Vi Lam mở mắt, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Không được, em vẫn là về phòng ngủ đi!”
“Thiên Lãng,” Cô sợ hãi mở miệng, “Em…. Em căn bản không mang thai.”
Thiên Lãng nín thở một lát, sau đó, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Em rốt cuộc cũng thừa nhận?”
“Anh biết em lừa anh?” Cô kinh ngạc, “Vì sao không vạch trần?”
“Anh là lạt mềm buộc chặt,” Anh ôn nhu nói, “Cho em lấy lý do, cho em cam tâm tình nguyện gả cho anh.”
Đây rốt cuộc, là ai trên cơ ai? Là ai chui vào bẫy của ai?
Vi Lam á khẩu không trả lời được, nhưng không cam lòng, vội vàng muốn tìm kiếm cái gì, để mình chuyển bại thành thắng.
Cắn cắn môi, cô nói: “Thiên Lãng, em vẫn mạnh hơn anh. Anh cầu hôn em nhiều lần như vậy, đều không thành công. Mà em chỉ cầu một lần, anh đã  đồng ý!”
Thiên Lãng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt giống như hai ngọn lửa, nhiệt khí liêu nhân.
Vi Lam chột dạ ho một tiếng, giả bộ mỉm cười thoải mái: “Anh sao lại giống sói như vậy? Đừng làm em sợ!”
Đột nhiên, anh dùng sức ôm lấy cô, khiến cô sợ tới mức run run, vội ôm lấy cổ anh.
“A, anh sẽ không…..”
Hai chữ “Keo kiệt” còn chưa ra khỏi miệng, miệng cô đã bị nụ hôn của anh niêm kín, môi Thiên Lãng ấm áp mà ****.
Môi ấm áp mà **** là ý nghĩ tỉnh táo cuối cùng trong đầu Vi Lam.
Bọn họ điên cuồng mà hôn, ngã nhào trên giường, lại từ trên giường quay cuồng rơi xuống, ***ng vào tủ ở đầu giường.
Vi Lam ***: “Ông xã…. Em ***ng vào đầu!”
“Anh ***ng vào đầu gối….”
Bọn họ nằm trên thảm, nhìn lẫn nhau. Vi Lam nhịn không được bật cười, Thiên Lãng cười theo, không ngừng lại được, cười đến khi nước mắt lưng tròng.
Sau đó, Thiên Lãng không hề cười, vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt cô. Ánh mắt anh ôn nhu như nước, chăm chú nhìn cô.
“Vi Lam….” Giọng anh khàn khàn trầm thấp, “Em…. Vừa gọi anh là ông xã?”
“Anh vốn chính là ông xã của em mà!” Vi Lam nói, vỗ về chơi đùa tóc chồng mình.
Thiên Lãng trầm mặc.
Đúng lúc cô không kịp phản ứng, anh đã ôm cô đi về phía phòng ngủ của họ.
“Nơi này không được sao?” Cô khó hiểu hỏi, “Sao phải đi về?”
Thiên Lãng trả lời: “Phòng ngủ của em sau mười giờ không phải không tiếp anh sao? Giờ đã mười hai giờ rồi!”
Vi Lam vừa ngẩng đầu, nhìn thấy “Ba điều cam kết” dán trên cửa, từng chữ từng chữ như đều nhếch miệng cười nhạo cô:
“Không được đưa người khác phái về qua đêm!” — Không biết cô có tính là khác giới không?
“Phải mặc chỉnh tề!” — Oa, Thiên Lãng giờ chỉ còn lại đồng hồ!
Còn có điều thứ ba — “Buổi tối sau mười giờ phòng của tôi không đón tiếp!”…. Thật là vô cùng châm chọc!
Cô lặng lẽ vươn tay, kéo xuống [Ba điều cam kết] kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc