Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu - Chương 33

Tác giả: Thủy Mạc Thanh Yên

Nàng Là Chủ Mẫu
Mắt trầm xuống, Bách Lý Ngọc ôm cô nàng trở về Tướng phủ. Im lặng không nói gì đắp thuốc cho Nam Cung Thiển Trang, gò má sưng phù của cô đã dập tắt ngọn lửa giận đang bốc lên của y, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng hơn nữa.
Gương mặt đang nóng như thiêu như đốt, lại như được lông vũ lướt qua, man mát, một chút ngưa ngứa, từng nhát từng nhát một, trêu chọc khiến đầu quả tim khẽ run lên, Nam Cung Thiển Trang không được tự nhiên nâng mắt lên nhìn Bách Lý Ngọc đang chuyên chú bôi thuốc cho cô, trong lòng cảm thấy hơi chút ngượng ngùng, lầm bầm nói: "Thật xin lỗi !"
Bách Lý Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ để ngoài tai, đầu ngón tay thon khẽ dừng lại, xoay người thu dọn đồ đạc.
Nam Cung Thiển Trang thấy hắn không trả lời, trong lòng thấy ảo não, móc móc mấy đầu ngón tay, cắn môi nói: "Tính của ta vốn bướng bỉnh, không kiểm soát được sẽ toàn nói lời khó nghe, huynh đừng nên để ý !"
"Ừ !"
Nam Cung Thiển Trang trong lòng như có cỏ lay gió thổi, nóng nảy rối loạn không thôi, nói cho cùng là cô không biết suy xét, Bách Lý Ngọc cũng là nghĩ cho cô nên mới áp bức cô học võ công, hơn nữa, lúc trước cô lại nói mấy câu khó nghe như thế, người ta cũng không so đo, còn tỉ mỉ bôi thuốc cho cô, nghĩ như vậy, trong lòng xông lên cảm giác áy náy.
"Người anh em tốt ! Ngọc Ngọc ngoan ! Ta học, ta học còn không được ư ?" - Nam Cung Thiển Trang đau khổ nhận lời. Cô vốn có dự tính tập võ nhưng chỉ muốn từ từ luyện, dần dần tiến dần, thời gian 3 ngày thì quá mức ngắn ngủi đi.
Ánh mắt Bách Lý Ngọc lóe lên, suy đến cùng thì y cũng quá nóng lòng, nhưng vừa nghĩ tới lời của cô, chân mày nhíu lại, đưa mắt nói: "Đào hoa thối rữa?"
Nam Cung Thiển Trang đang suy nghĩ biện pháp dụ y mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy y hỏi ngược lại, vẫn còn thẫn thờ chưa kịp tỉnh hồn: "Hả?"
Đôi môi hồng mà trơn bóng của Bách Lý Ngọc mím thành một đường, ánh mắt sáng trong sâu xa nhìn chằm chằm cô nàng.
Nội tâm rớt xuống bịch một cái, nam nhân này quá hẹp hòi rồi, tình cảm cũng chỉ dừng lại ở mức đưa cô về để ‘khởi binh hỏi tội’ sao ? Nhưng cõi lòng của cô lại bị ánh mắt nhìn chăm chú kia làm cho sợ hãi, không dám ưỡn thẳng lưng phản bác, uất ức cười mỉa, nói: "Không đâu, của huynh là hoa đào vàng óng ánh, trắng lóa lóa, sao có thể là đào hoa thối nát được?"
Đuôi mắt Bách Lý Ngọc khẽ co giật, mặt tối sầm lại, không đáng để tranh cãi, trầm ngâm nói: "Ngọc Ngọc ngoan ?" – âm cuối được kéo dài uốn quanh ở đầu lưỡi, khóe môi rõ ràng nhếch cong lên.
"Hề hề. . . Nói nhầm thôi, sư thúc à, ta đi luyện công đây !" - nụ cười trên mặt Nam Cung Thiển Trang liền cứng ngắc, so với khóc còn khó coi hơn. Không chịu đựng nổi được nữa rồi, con bà nó, tại sao cô lại có thể hèn nhát như vậy ? Ở trước mặt y luôn cảm nhận được cái loại cảm giác bị áp bức không sao hiểu nổi, không tự chủ mà thấp xuống một đoạn, biến thành ‘chân chó’, nào đâu có được mấy phần khí thế lúc ở trong cung ?
"Khoan đã !" - đáy mắt Bách Lý Ngọc như muốn vỡ tan thoát ra sắc đen, trông thấy vẻ mặt cô biến hóa mấy lần, khẽ cười khẩy nói: "Sư thúc chỉ điểm cho cô một chút !"
Không đợi Nam Cung Thiển Trang phản kháng, Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng nhấc Nam Cung Thiển Trang ném vào trong động núi giả tại hậu viện của Tướng phủ, thong thả nói: "Ta sẽ phong kín cửa động, ba ngày sau sẽ sai người đến mở cửa chờ cô, nếu không ra được, tự lo liệu lấy cái thân cô !"
Nam Cung Thiển Trang quýnh quáng kêu mấy tiếng, đáp trả cô chỉ có tiếng vọng của chính mình, khóc không ra nước mắt nghiêng đầu nhìn thạch động đen như mực, từng đợt gió âm thổi tới, gió lạnh thấu xương tựa như lưỡi dao sắc bén, diễn tấu thổi như cạo vào mặt đau nhức, khẽ nguyền rủa một tiếng, cẩn thận quan sát địa thế, dịch chuyển bước dờ dẫm từng cước một, cảm giác sự tiếp xúc ở bàn chân lạnh cóng, hòa với tiếng nước nhỏ giọt rơi xuống vách đá khiến cho trái tim của cô co rụt lại, giống như lại trở về buổi huấn luyện ban đầu ở thế kỷ hai mươi mốt.
"A ——" - chỉ vì phút lơ đễnh này, dưới chân bỗng hẫng hụt, rơi thẳng xuống phía dưới, ngã ở trong phòng tối, nhịn đau xoa cái ௱ôЛƓ, ngay lúc đó trông thấy ở chung quanh là một vòng lũ sói hoang đói khô teo quắt, ánh mắt màu xanh lá thăm thẳm.
Ông trời ơi đừng có trêu đùa với cô kiểu này chứ ?
Nuốt khan một ngụm nước miếng, từ trong ***g *** móc ra cây chủy thủ, nâng lên trước *** đề phòng nhìn bọn sói ác, lại quên mất là lúc trước cắt đứt gân tay của Tần Ngọc Trinh thì phía trên có lưu lại mùi máu tươi, đối với lũ sói đói bụng cả nửa tháng thì thật quá mức hấp dẫn, tru hú lên một tiếng, liền cùng nhau nhào tới.
Mà bên trong thư phòng, Bách Lý Ngọc lười biếng tựa vào sập mềm, vuốt ve bức tranh vẽ cô gái mặc váy lụa mỏng màu đỏ rực như lửa cháy, tóc xanh như thác nước trút xuống, giữa lông mày điểm một nốt ruồi son, mắt phượng hẹp dài màu xanh da trời, trong suốt tinh khiết giống như bầu trời vừa được nước rửa trôi, môi không tô mà đỏ hồng, giống như nhuộm màu máu thật chói mắt, treo lên nụ cười tà, siểm mị, quyến rũ mê người, hai loại tính cách mâu thuẫn mà lại hết sức hòa hợp trộn lẫn với nhau ở trên gương mặt, cực kỳ phối hợp, không quá khiêu khích hoặc là vặn vẹo, phảng phất như tiên nữ xuống trần, lại tựa như ma tiên chốn địa ngục, ngay cả đệ nhất mỹ nữ của Tuyết Lâm - Sở Mộng Ly cũng khó đạt được một phần mười.
"Chủ tử !" Mạc Vấn nhìn bức họa, hô hấp hơi chậm lại, may là đã nhìn nhiều lần, nhưng trong lòng vẫn như cũ không khống chế được sự cuồng loạn như sấm nổ.
"Chuẩn bị một chút nước muối cay bôi ở vết thương của Tần Ngọc Trinh, mỗi ngày thay một dạng hình cụ trong ngục tối, đừng đùa ૮ɦếƭ !" - tròng mắt dịu dàng như nước của Bách Lý Ngọc hiện lên một mảnh tàn nhẫn.
Mạc Vấn ngạc nhiên, hình cụ trong ngục tối chồng chất quá đa dạng, mấy trăm món chất đống để rỉ sắt ở trong góc, mà Tần Ngọc Trinh chỉ có một tháng, còn bị tiêu hồn cổ gặm khoét hầu như không còn, đâu có chỗ nào mà chơi cho hết được ?
"૮ɦếƭ thì làm thế nào ạ ?"
"Đưa bộ xương cho Cần vương, để cho hắn nén bi thương !" - Hừ lạnh một tiếng, dám mơ ước nữ nhân của y sao, chán sống rồi.
Mạc Vấn xoa một chút mồ hôi lạnh trên đầu, hắn dĩ nhiên biết Cần vương ở trong cung đắc tội chủ tử, Nam Cung tiểu thư thật sự đã khắc nhập vào tâm của chủ tử sao ? Liếc mắt nhìn bức họa, không nhịn được hỏi: "Chủ tử, ngài thật muốn kết hôn với Nam Cung tiểu thư ư ? Vậy nàng kia là ai ?"
Giữa hai lông mày Bách Lý Ngọc nhuộm vẻ không vui, trong nháy mắt, nhu hòa xuống, chuyên chú ánh mắt, giống như thế gian tất cả đều không lọt nổi mắt xanh của hắn, duy còn dư lại người trong bức họa.
"Nàng là chủ mẫu của các ngươi!"
Chủ mẫu ? Hai con mắt của Mạc Vấn nhìn đăm đăm. Nói cách khác là cô gái này thật sự tồn tại ư ? Không phải chủ tử nổi lên dâm ý, úi nhầm, suy tưởng mà vẽ ra hay sao ? Vậy Nam Cung tiểu thư làm sao bây giờ?
Đảo mắt, ba ngày đã trôi qua, đến ngày đại hỉ, khắp phủ Hữu Tướng tràn ngập vui mừng, người hầu trong phủ cũng mang theo tươi cười, vui vẻ thay chủ tử của bọn họ.
Bách Lý Ngọc thay bộ áo trắng, mặc vào bộ đồ tân lang, mắt thấy giờ lành sắp đến gần, Mạc Vấn phụ trách nhiệm vụ đi tới cửa động đón Nam Cung Thiển Trang còn chưa tới, trong lòng cảm thấy lo lắng, bóng dáng nhanh như chớp, đi tới cánh rừng rậm ở ngoại thành.
Nam Cung Thiển Trang thì đang trong tình cảnh chém giết một đám sói đói đến đỏ cả mắt rồi, ba ngày ba đêm không ăn không ngủ chỉ có giết giết, mệt rã rời, lúc ngồi trên đất nghỉ ngơi cũng không dám nhắm mắt, chỉ sợ vừa ngủ quên, lập tức bị đám sói nuốt vào trong bụng thôi rồi.
Rốt cuộc, đi tới cuối ám thất, ánh sáng đã lâu chưa nhìn thấy từ cửa động chiếu rọi đi vào, mắt khẽ nhói đau, xoay người giải quyết nốt một con sói cuối cùng, xách làn váy đã nát tươm te tua chạy như bay ra ngoài, nhìn vầng mặt trời đỏ rực như sơn son, thiếu chút nữa quá vui mừng mà khóc òa lên. Mẹ nó chứ, bà đây đã ra được rồi, vẫn cứ là không khí bên ngoài trong lành hơn !
Nhìn về phương hướng của phủ Hữu Tướng, nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi một hồi, bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, té xỉu ở trên đất, cả người mềm oặt rã rời, thả lỏng cơ thể, ngay cả hơi sức để cử động ngón tay cũng không có.
"Chủ mẫu !" - Mạc Vấn nhìn Nam Cung Thiển Trang té xỉu, hai mắt trợn to, mí mắt bị một thứ màu trắng dinh dính không rõ ràng vê thành một viên tròn, trong lòng thấy kinh sợ, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Đang muốn thử dò xét còn hơi thở không, cổ chợt thấy lạnh, một thanh chủy thủ tỏa ra mùi hôi thối đặt ở trên cổ họng, nghe được âm thanh suy yếu lại lộ ra thái độ hung ác của Nam Cung Thiển Trang vang lên: "Đi vào ám thất nhặt không bỏ sót một con sói ra ngoài này, đem đi đổi bạc cho chủ tử của ngươi !"
Mạc Vấn ngẩn ra, nhớ rằng chủ tử đã nói tất cả đều phải nghe theo cô, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, đầu đầy khí đen đi vào ám thất.
Chờ khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Mạc Vấn nữa, Nam Cung Thiển Trang thả pháo tín hiệu, quyết chống đỡ không để cho mình ngất đi, chờ Lãnh Sương đến, kề vào lỗ tai sai bảo một câu, diện mạo trở nên dữ tợn âm hiểm cười mấy tiếng, rồi hôn mê . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc