Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu - Chương 183

Tác giả: Thủy Mạc Thanh Yên

Nam Cung Đệ nhìn bức thư trong tay, rồi trông thấy Ngự lâm quân bị triệu hồi, trong lòng nàng rối rắm, luôn cảm thấy bất an.
Nàng biết đây là kế của Sở Mộ Khoảnh, hắn cố ý điều động Quý Vân đi, như vậy sẽ có thể nắm chắc trong tay hành tung của nàng!
"Lãnh Vụ, Thái Lã là ai?" Nam Cung Đệ xoa huyệt thái dương, nhìn Lãnh Vụ mặc y phục màu tím, trong lòng nàng chợt cảm thấy ấm áp, cho dù xảy ra chuyện gì thì Lãnh Vụ đều chưa từng rời bỏ nàng.
"Chủ tử, Thái Lã là nữ nhi thuộc dòng nhánh của Thái gia, từ trước đến nay có quan hệ tốt với Thái Niệu và Thái Phù. Sau khi Thái gia suy tàn, các dòng nhánh liền vùng dậy." Lãnh Vụ bẩm báo tư liệu đã điều tra được, nàng nhìn Nam Cung Đệ, muốn nói lại thôi, nhưng suy nghĩ lại một lát rồi nói: "Phu nhân của Quý Vân là cô cô ruột của Thái Lã."
Nam Cung Đệ kinh ngạc, xem ra quan hệ này cực kỳ thân cận, vì sao Thái Lã lại liên tiếp hãm hại Quý Tương Hồng? Chẳng lẽ Quý Vân cưới vợ kế nên dòng nhánh Thái thị oán giận?
"Quân Mặc U sao rồi?" Nam Cung Đệ có chút nhớ hắn, vài ngày trôi qua rồi, tại sao hắn chưa tới gặp nàng?
"Khụ. . ." Lãnh Vụ không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, có chút thương cảm, nói với vẻ mặt thương xót: "Từ khi người bị mang vào cung, Đại chủ tử ăn không ngon ngủ không yên, long đong vất vả chạy tới gặp người, không biết đã xảy ra chuyện gì, trở về thì bị thổ huyết. Hiện giờ một ngày sáng chiều tối nôn ba lần, trông gầy đi, gió to cũng có thể thổi bay mất!"
Nam Cung Đệ sốt ruột, nhưng sau khi nghe xong, nàng có chút không phúc hậu mà cười một tràng: "Thổ huyết cũng giống như dùng bữa, thật đúng giờ! Một bộ xương như hắn có gầy thêm nữa thì cũng không thể gầy thành mầm đậu bị gió to thổi bay, ngươi cứ nói như hắt hơi mạnh một cái là có thể thổi bay hắn đi vậy!"
Lãnh Vụ thấy Nam Cung Đệ không tin, nàng bèn lấy khăn gấm trắng như tuyết từ trong ***g *** ra, "Chủ tử, đây là thứ Đại chủ tử để lại cho người, sợ người không ra ngoài được nên đưa cho người giữ để nhớ."
Nam Cung Đệ nghi ngờ về chiếc khăn, tay run rẩy mở ra, trông thấy chữ viết màu đỏ bên trong, trái tim chợt run lên, tên kia viết huyết thư gì chứ? Giống như viết lời trăng trối vậy!
Sau khi xem xong từng chữ, Nam Cung Đệ giận dữ, vỗ một chưởng lên bàn: "Đi, chúng ta mau chóng đi ra ngoài!"
Lãnh Vụ nghĩ thầm thật thần kỳ, Đại chủ tử nói chủ tử nhìn thấy nội dung bên trong thì sẽ rời cung, không ngờ quả thực như vậy, không biết bên trên viết cái gì?
"Chủ tử, Đại chủ tử thật sự bị bện*** sao?" Trong lòng Lãnh Vụ lo lắng, tuy Đại chủ tử không thổ huyết, nhưng sự thật đúng là gầy đi rất nhiều. Trong lòng nàng cảm thấy có chút hâm mộ tình cảm của hai vị chủ tử, sâu đậm bao nhiêu mới có thể không quan tâm đến nguy hiểm như vậy?
"Con bà nó, vậy mà hắn dám giấu riêng nhiều bạc như thế, may mà hắn nhiễm bệnh rồi thích nghĩ quá nhiều, nên đã nói hết về nơi cất bạc cho ta biết rồi." Nam Cung Đệ ôm bao y phục vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Lãnh Vụ có dự cảm không tốt: "Chủ tử, người ra ngoài là để tìm bạc ư?"
"Nói thừa!" Nam Cung Đệ trưng ra bộ mặt lạnh tanh, tên nhãi ranh này biết giấu quỹ đen rồi!
Lãnh Vụ đổ mồ hôi lạnh thay Đại chủ tử, nàng muốn thu lại lời nói trước đó, tìm một nam nhân yêu tiền bạc như mạng, nàng sẽ tức ૮ɦếƭ, may mà chủ tử có lương tâm, không mang Đại chủ tử đi đổi lấy tiền!
"Lãnh Vụ, ngươi nói xem hiện giờ tiểu quan (1) có giá bao nhiêu ngân lượng một người?" Nam Cung Đệ vỗ gáy, không biết quán tiểu quan kia của nàng thu được lợi nhuận như thế nào rồi.
(1) Tiểu quan: Từ để chỉ trai bán sắc thời xưa.
"Phân thành nhiều loại, mặt hàng tốt nhất có thể đến vạn lượng hoàng kim."
"Ồ.... Vậy chúng ta để Đại chủ tử của ngươi làm, gặp mặt một lần trả một ngàn lượng, thế nào?"
". . ."
Chân vừa bước ra khỏi cửa điện thì Nam Cung Đệ đã lấy lại vẻ bình thường, sắc mặt nghiêm túc: "Không được! Cứ đi bừa ra ngoài như này, chắc chắn Sở Mộ Khoảnh sẽ bám theo ta, đến lúc đó bạc bị ςướק đi thì sẽ mất nhiều hơn được."
"Chủ tử, lúc thuộc hạ đến, trong lúc vô tình nghe được Đại chủ tử nhắc tới \'Nếu nàng ấy không đến, ngày mai hãy chuyển tất cả tới hang núi.\' Chủ tử, có phải Đại chủ tử nói đến việc cất giấu bạc hay không?" Lãnh Vụ đề nghị: "Nếu như đổi nơi cất giấu thì làm thế nào?"
Nam Cung Đệ cười lạnh vài tiếng: "Quân Mặc U là người có thân phận, mỗi nơi ta giấu một số lượng bạc nhất định cho hắn, đến lúc đó để hắn đi tìm."
"Dạ, vậy chuyện Đại chủ tử nói cho Hoa Nhi cô nương là sao?"
Hoa Nhi?
Hoán Nhi?
Nàng nghiến răng nghiến lợi, lấy một chiếc dao găm từ trong tay áo ra, nói với giọng âm trầm: "Để hắn đi!" Nói xong, nàng vung ống tay áo lên, Lãnh Vụ lập tức bị gió cuốn ra ngoài cửa.
Nam Cung Đệ càng nghĩ càng lo lắng, nàng tìm lệnh bài mà Quý Vân đưa cho rồi đứng dậy đi tới hậu viện. Đến nơi trồng cây hoa quế to lớn, nàng cúi người quỳ xuống đất, dùng đá đập xuống đất, ánh mắt dừng lại trên cây hoa trà, nàng dùng sức kéo ra. Cây hoa trà được trồng trên khung sắt hình vuông, nàng kéo khung sắt ra, làm lộ ra một cái hố tối như mực. Nàng lấy dạ minh châu ra chiếu sáng rồi đi xuống bên dưới. Bên trong lối đi u ám nhỏ hẹp cực kỳ ẩm thấp, bị hơi lạnh tạt vào mặt khiến nàng rùng mình.
Nan Cung Đệ khép chặt vạt áo, hà hơi vào bàn tay lạnh, thầm than: Chẳng lẽ bên dưới hang động này là hầm chứa băng, không thì tại sao lại lạnh như vậy chứ!
Lối đi rất dài, trên tường đất có dựng cột băng, Nam Cung Đệ bị nhiễm lạnh làm mũi đỏ lên, nàng càng khẳng định phía dưới này là hầm chứa băng. Nàng vận khí công chống lạnh, nhưng cũng không ngăn được khí lạnh thấu xương kia.
"Hừ - - Hừ - -" Nam Cung Đệ nhìn cánh tay bị lạnh đến đỏ cứng lên, nàng liên tục hà hơi ấm, cũng không giải quyết được gì.
Hơi nước phủ trên dạ minh châu cũng bị đông thành một lớp băng mỏng, Nam Cung Đệ liên tục nhẩm thương diễm chân kinh để làm tan băng, nhưng đảo mắt nó lại bị băng phủ kín, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Nửa canh giờ dài đằng đẵng giống như một thế kỷ, Nam Cung Đệ cảm thấy nàng sắp đông lạnh thành kem, đi ở bên trong này giống như ở trong mê cung. Rốt cuộc nàng cũng trông thấy ánh sáng, đáy mắt lộ ra vẻ vui sướng, nàng đi lên theo bậc thang, đẩy nắp gỗ trên đầu ra, Nam Cung Đệ thở ra một hơi dài.
Không khí bên ngoài thật tốt!
Nam Cung Đệ nhảy ra khỏi hố, quay đầu nhìn chung quanh, trông thấy bức tường phía sau, nàng nhảy lên vài cái, nhưng mà - - Vì sao lại nhìn thấy một người kéo xe ván gỗ không ra ngoài, rồi một chiếc xe chất đầy nguyên liệu nấu ăn được đẩy tới đây chứ?
Trái tim Nam Cung Đệ chùng xuống, nàng vội vàng lấy bản đồ ra, tỉ mỉ nghiêm túc xem lại mấy lần, nàng gần như muốn ngửa cổ lên tru tréo, thầm dựng thẳng ngón giữa gạt lệ.
Ông trời à, không cần đùa giỡn ta như vậy chứ!
Lệ rơi đầy mặt nhìn tường thành trước mắt, ngăn cách nàng với nơi phồn hoa bên ngoài.
Lui về phía sau một trượng dài, Nam Cung Đệ vận công đạp tường mà lên, bám ở trên tường, hai tay nàng bám vào tường để tránh bị trượt xuống. Nàng thò đầu ra nhìn nơi dừng chân ở bên ngoài, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy thì thiếu chút nữa bị dọa đau tim!
Sở Mộ Khoảnh đang nhàn hạ ngồi dưới chân tường, trên đù* là một mỹ nhân lạ mặt, phía sau có cung nữ đứng quạt, bên tay trái bày trái cây trà bánh, thật sự rất thoải mái. Nếu có chuyện chẳng may thì phía sau đã có mấy nghìn thiết kỵ quân cầm cung tiễn.
"Tại sao hôm nay ánh trăng lại tròn như vậy chứ!" Nam Cung Đệ cười gượng, nàng cũng không muốn bị bắn thành cái sàng.
Sở Mộ Khoảnh ngước mắt lên nhìn vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu, cười lạnh một tiếng: "Thật là giống một lưỡi dao, làm cho người ta không kiềm chế được mà muốn thử vung dao."
Tinh thần Nam Cung Đệ trong chớp mắt đã rối loạn, nàng lập tức bình tĩnh lại, Sở Mộ Khoảnh chưa đạt được mục đích thì sẽ không giết nàng, điều kiện tiên quyết là nàng không đào tẩu!
"Nhìn đi, khiến cho cả người rét run, là một lưỡi dao tốt, uổng phí rồi, treo cao như vậy." Nam Cung Đệ cảm thấy đáng tiếc mà lắc đầu.
Sở Mộ Khoảnh nhìn Nam Cung Đệ giống như nhìn kẻ bị bệnh thần kinh, mỹ nhân trên đù* trông thấy ánh mắt của Sở Mộ Khoảnh dừng trên mặt Nam Cung Đệ, thì không vừa ý: "Hoàng thượng, chẳng phải người muốn dẫn nô tì xem khỉ làm xiếc sao?"
"Màn diễn đã kết thúc, nàng không thấy thú vị sao?" Sở Mộ Khoảnh phóng đãng, cười cười lần mò vào hai cục thịt trắng trước *** nữ nhân.
Mặt Nam Cung Đệ tối sầm, nhìn động tác của chính mình, thật đúng là giống một con khỉ!
"Sở Mộ Khoảnh, ngươi biết đánh cờ mồm không? Nghe nói đây là tuyệt kỹ không truyền thụ của Tuyết Lâm Hoàng." Nam Cung Đệ nháy mắt, ngồi ở trên tường cao đung đưa chân.
Sở Mộ Khoảnh thấy động tác nguy hiểm của nàng, trong lòng căng thẳng, ngó khuôn mặt tươi cười như cơn ác mộng của nàng, cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng. "Ngươi biết sao?"
Nam Cung Đệ gật đầu. "Có ánh trăng không có R*ợ*u, không bằng chúng ta làm một ván?"
Sở Mộ Khoảnh thấy nàng gật đầu thì kinh ngạc, đồng ý rồi.
Nam Cung Đệ thấy Sở Mộ Khoảnh ra cờ trước, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng mừng rỡ đánh ngã quân cờ, nàng vốn không biết chơi, chỉ biết chơi cờ caro nên đành dựa theo quy tắc của cờ caro mà chơi.
Dần dần, Sở Mộ Khoảnh phát hiện có điều không bình thường, "Cờ này không phải chơi như vậy, ngươi thực sự biết chơi?"
"Không biết!" Nam Cung Đệ trả lời thẳng thắn.
"Ngươi đùa giỡn Trẫm?" Sắc mặt Sở Mộ Khoảnh âm trầm.
"Không mà!" Nam Cung Đệ huýt sáo, chậm rãi nói: "Xiếc khỉ!"
"Nam Cung Đệ!" Sở Mộ Khoảnh gầm lên, nhìn bộ dạng thảnh thơi của nàng, hắn hận không thể vung tay lên, khiến nàng bị bắn thành con nhím!
"Không điếc đâu." Nam Cung Đệ móc móc lỗ tai, nhìn nữ nhân đang dựa trong lòng hắn, nàng cười tít mắt hỏi: "Mỹ nhân, vừa rồi đã thỏa mãn chứ hả?"
Trong lòng Đường Tư Nhã vốn có thái độ thù địch với Nam Cung Đệ, thấy Nam Cung Đệ \'khiêu khích\', đôi mắt hẹp dài mở to tức giận trừng mắt với Nam Cung Đệ, cánh mũi hình trăng khuyết hừ nhẹ: "Con khỉ ngang ngược nhà ngươi muốn đại náo thiên cung sao?"
Nam Cung Đệ ngẩn ra, đại náo thiên cung?
"Mỹ nhân, ngươi cũng xuyên không đến à?" Không thì làm sao biết đại náo thiên cung chứ?
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Lông mày được vẽ tỉ mỉ dựng đứng, Đường Tư Nhã có chút không vui liếc xéo Nam Cung Đệ một cái, nàng cảm thấy nữ nhân này quá hấp dẫn, dễ dàng câu mất Hoàng thượng.
Nam Cung Đệ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải xuyên không đến, vậy làm sao nàng ta biết được?
Trong lúc nàng đang nghi ngờ khó hiểu thì Đường Tư Nhã lấy một quyển sách nhỏ từ trong vạt áo ra, đặt vào trong tay Sở Mộ Khoảnh như dâng tặng một vật quý: "Hoàng thượng, người xem, có phải nàng ta giống với con khỉ đội vòng kim cô hay không?"
Nam Cung Đệ sờ vòng vàng trên đầu rồi lấy xuống nghịch một lát, lông mi hơi rủ xuống che giấu cảm xúc của nàng. Mặc dù nàng làm một nhà vẽ truyện tranh bát quái, nhưng nàng chưa từng viết cũng chưa từng vẽ quyển sách này, tại sao nó đã lưu thông trên thị trường rồi chứ?
Nàng nhàm chán ngáp dài, đột nhiên nổi lên suy nghĩ xấu, chân nàng trượt một cái, hốt hoảng kêu lên: "A - - "
Sở Mộ Khoảnh nhìn thấy bóng dáng đang rơi xuống, trong nháy mắt trái tim nhảy thót lên, hắn đẩy nữ nhân trên đù* ra, có sự lo lắng mà chính hắn cũng không biết: "Ném VK đi, tất cả quỳ xuống."
Ba nghìn thiết kỵ ném cung tên xuống, tất cả mọi người quỳ xuống xếp chồng lên nhau, làm đệm cho Nam Cung Đệ.
"Bịch!" Một tiếng vang thật lớn, Sở Mộ Khoảnh không dám nhìn mà che mặt lại.
"Ôi ~ Lão nương ngã ૮ɦếƭ rồi." Nam Cung Đệ nguyền rủa Sở Mộ Khoảnh ở trong lòng, hắn muốn nàng bị ngã dập người mà ૮ɦếƭ đây mà!
Nàng vốn định hù dọa Sở Mộ Khoảnh, nhưng không ngờ bị hành động của thiết kỵ quân dọa. Nàng đã quên vận khinh công lúc rơi xuống đất, bị mất thăng bằng nên ngã thẳng xuống áo giáp của thiết kỵ quân mặc trên người một cách thê thảm, *** đều đã bị chấn động mà lộn tùng phèo, xương cốt đều đã vỡ vụn rồi.
Nàng sờ sờ mặt, chạm phải chất lỏng ẩm ướt, mặt nàng trắng bệch, nhanh chóng đứng lên bưng chén trà trong veo khi chiếu dưới ánh trăng ở trên bàn nhỏ lên uống, trong bụng cuồn cuộn, nàng khom người trực tiếp nôn ọe.
Sở Mộ Khoảnh nhìn mặt Nam Cung Đệ, trong lòng cũng cảm thấy buồn nôn, liền nôn tất cả những thứ trong bụng ra!
Nam Cung Đệ thầm thề trong lòng, thù này không báo, nàng sẽ cùng họ với Sở Mộ Khoảnh!
Nam Cung Đệ được người khiêng trở về, thay nước tắm hương liệu vài lần, cho đến khi trên người có mùi hương hoa hồng thoang thoảng thì mới thôi. Nàng đóng cửa lại chơi đùa một hồi lâu, nhìn bầu trời sáng trưng, nàng bèn cười âm hiểm.
Buổi trưa cùng ngày, tất cả những người dùng bữa, bất cứ cung nữ hay phi tần quý nhân, hay là Sở Mộ Khoảnh, tất cả đều bị tiêu chảy ngồi xổm ở trong nhà xí rên hừ hừ.
Nam Cung Đệ thấy tất cả cung nữ thị vệ thái giám đang trực cung đều ôm bụng đi lại xiêu vẹo, nàng che miệng vui vẻ cười trộm, người đắc tội nàng phải chuẩn bị cho tốt để bị trả thù!
Lúc này là lúc trong cung điện phòng thủ lơ là nhất, Nam Cung Đệ định đào tẩu nhưng lão bất tử đã tới xem náo nhiệt rồi.
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
"Ngươi thật không biết chừng mực." Lời nói của vu sư không mang theo một chút cảm xúc nào.
"Có liên quan gì tới ta?" Nam Cung Đệ lười biếng nằm trên sạp mỹ nhân, đôi mắt màu xanh nheo lại, giống như một con mèo cao quý tao nhã.
Vu sư không còn nổi giận với Nam Cung Đệ, hắn lạnh lùng mở miệng nói mang theo vẻ trào phúng: "Đừng có làm chuyện vô ích, hơn nữa, tên ngốc Sở Mộ Khoảnh kia đang cứu ngươi đấy."
"Cái rắm!" Nói tới đây, Nam Cung Đệ kìm nén cơn tức giận, nàng tình nguyện bị ngã ૮ɦếƭ trên mặt đất, dù sao bùn đất kia cũng êm hơn mũ sắt giáp chứ?
Vu sư vén áo choàng lên, gương mặt quỷ sau gáy đã mặt nhăn nhúm lại, đã dần lõm vào, còn mặt của hắn đang dần biến thành màu đen, trên cằm mọc một cái bướu thịt, cực kì kinh khủng.
Nam Cung Đệ nhìn cái miệng của hắn đã biến thành miệng hà mã, trong lòng sợ hãi. Nàng cảm thấy độc dược này quá nguy hiểm, có chút không đoán ra hắn làm như vậy là muốn gì.
"Độc trong người ngươi đã lan vào lục phủ ngũ tạng." Nam Cung Đệ nói nghiêm túc.
"Huyết chú trong người ngươi cũng đã đến thời kì cuối." Vu sư cười khằng khặc, thái độ lần này ổn định hơn lần trước, giống như đã nhìn thấu sinh tử!
Nam Cung Đệ chỉ cười không nói, nàng sắp tìm thấy người hạ chú rồi.
"Vậy thì ta tin rằng chúng ta chính là đồng minh tốt!" Nam Cung Đệ càng không nói đến sinh tử thì nàng càng quan tâm đến nó, sẽ càng để cho hắn ૮ɦếƭ.
"Mạch Tà không nhìn lầm." Một hồi lâu sau vu sư thở dài, ánh mắt nhìn Nam Cung Đệ đã thay đổi. "Thủy Dật đi rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể đi được sao?" Để lại một câu không đầu không đuôi, vu sư xoay người đi mất.
Nam Cung Đệ thầm mắng một câu quái đản, mỗi lần hắn tới đều nói vài câu khó hiểu rồi sau đó rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc