Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu - Chương 123

Tác giả: Thủy Mạc Thanh Yên

Hủy Dung? (1)
Thủy Khanh Y bơi về phía cung nữ kia, nhưng chỉ thấy thuyền trống không, không thấy bóng dáng của hai vị cung nữ kia đâu cả, nàng vịn vào mép thuyền, nhìn chung quanh, ngoại trừ con đường được chiếc thuyền rẽ ra, tầm mắt đều bị lá sen che khuất.
Trái tim nàng chùng xuống, xem ra không phải là chuyện trùng hợp, nàng nhanh chóng leo lên chiếc thuyền, thuyền nhỏ bị tác động mạnh nên bắt đầu lắc lư, hai tay Thủy Khanh Y nắm thật chặt vào mép thuyền, giữ vững thân thể, đột nhiên nàng trông thấy ‘thủy quái’ to lớn ở dưới nước đang tiến đến, dù là Thủy Khanh Y thì trong lòng cũng không kìm được rùng mình.
‘Rầm ——’
Thủy quái đâm trúng thuyền, thuyền gỗ nhỏ bị thủng một lỗ, nhanh chóng bị chìm xuống, Thủy Khanh Y rơi xuống nước, nhìn thủy quái ước chừng dài hai ba thước (1), miệng rộng một thước, đang liều mạng lao nhanh về phía thuyền.
(1)Thước: 1 thước = 40cm
Khốn khi*p, đó là cá nheo biến dị khổng lồ, trái tim Thủy Khanh Y ૮ɦếƭ lặng.
Với cái miệng kia, thì xương của nàng cũng không còn.
Suy nghĩ còn lại duy nhất của Thủy Khanh Y là nhanh chóng bơi về phía trước, đến khi kéo dài được khoảng cách thì phi thân lên bờ, nhưng nàng quay đầu lại thì thấy nó không ngừng theo sát, chỉ còn cách khoảng mấy chục phân, Thủy Khanh Y rất muốn đánh cho mình ngất đi.
Thủy quái có thân hình khổng lồ, đặc biệt là phần bụng có màu trắng, phình ra, cho thấy nó đặc biệt to lớn, lại cực kỳ nhanh nhạy, như một chiếc thuyền tăng tốc, đuổi theo sát Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y biết nàng không cắt đuôi được cá nheo khổng lồ, nàng đang nghĩ xem có nên liều ૮ɦếƭ đọ sức hay không?
Nghĩ như vậy, Thủy Khanh Y rút Hồng Lăng ra, đâm mặt có răng cưa sắc bén kia về phía bụng của con cá nheo, cắt ngay được một miếng rách lớn, máu tươi trào ra, nhất thời ngăn cản tầm mắt của nàng, nàng đang định công kích thêm một bước nữa, thì không ngờ một phát đâm này đã chọc giận cá nheo khổng lồ.
Nó quẫy mạnh chiếc đuôi dài, mặt hồ nổi sóng, bọt nước văng lên cao một trượng (2), Thủy Khanh Y nhanh chóng ra khỏi mặt nước, phi thân lên không trung, cá nheo cũng nhảy lên khỏi mặt nước bám riết không tha, cái miệng lớn như thau rửa mặt, ngay lúc sắp cắn được Thủy Khanh Y, nuốt nàng vào bụng thì nàng nhanh nhẹn xoay người lại, cầm dao găm, đâm vào trong miệng cá nheo, cá nheo dùng sức khép miệng lại, dao găm đâm xuyên xuống cằm.
(2) 1 trượng = 4 mét.
Mặt Thủy Khanh Y trầm xuống, nàng vốn định đâm dao găm vào miệng của nó, để nó không khép miệng lại được, nhưng dao găm đâm xuyên qua cằm, cá nheo vẫn có thể ăn thịt người.
Con ngươi khẽ đảo, nàng thấy bốn phía tập trung không ít người, duy nhất không thấy Phó Thiển Hà đi cùng với nàng đến đây, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nàng phóng người lên bờ, thấy cá nheo đang nổi cơn điên nhảy loạn khắp nơi ở trong sông, mặt sông như nước được đun sôi, không ngừng sôi trào.
"Chủ tử, đó . . . Đó là gì vậy?" Bỗng nhiên, tiếng hít thở của Lãnh Vụ vang lên bên tai Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y quay đầu, thì nhìn thấy Lãnh Vụ đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hồ sen, nàng nghiêng đầu, nhìn những người khác, phát hiện sắc mặt bọn họ đều như tro tàn, dĩ nhiên là đã sợ đến nỗi mất cả tiếng, chẳng trách không có tiếng thét chói tai.
"Cá nheo khổng lồ." Thủy Khanh Y lạnh lùng nói, tuổi của con cá nheo này tuyệt đối không nhỏ, hơn nữa không phải là luôn sống ở trong hồ sen, nhất định là có người cố ý dẫn dụ nó đến, mà hai cung nữ kia chính là mồi nhử.
Người đứng đằng sau có mục đích gì? Là muốn giăng bẫy nàng sao? Làm sao bọn họ có thể biết được nàng sẽ đến hồ sen, lại còn bơi ra cứu cung nữ?
Từng bước từng bước, tính toán tỉ mỉ chính xác, nếu như một mắt xích trong đó xảy ra một chút nhầm lẫn, thì cũng không thể thành công, nhưng vẫn luôn là nàng tự mình đưa tới cửa.
Sớm biết như thế, nàng thà rằng bồi dưỡng tình cảm với tên Bách Lý Ngọc kia!
"Trời ơi. . . Đây chính là cá nheo vẫn thường ăn hay sao?" Lãnh Vụ luống cuống dụi mắt, không thể tin rằng cá nheo khổng lồ mà bản thân đang nhìn thấy chính là loại cá nheo dùng để nấu ăn thường ngày.
"Lãnh Vụ, cho dù con cá này là do người làm ra, hay là nhân cơ hội bơi vào trong cung, thì tuyệt đối không được giữ lại, ngươi đi tìm vài cây đại đao tới đây." Thủy Khanh Y thấy cá nheo đã dần dần bình tĩnh lại, nàng thở phào một hơi, nhanh nhẹn thì có nhanh nhẹn, may mà nó có chút đần độn.
Không lâu sau, Lãnh Vụ tới, còn có Bách Lý Ngọc và Mạc Vấn đi cùng.
"Thủy quái?" Bách Lý Ngọc cau mày, vì sao trong cung lại có quái ngư này?
"Cá nheo." Thủy Khanh Y mỉm cười nói: "Bình thường chúng ta ăn bọn nó, hôm nay, bọn nó ăn chúng ta."
Bách Lý Ngọc thấy toàn thân Thủy Khanh Y ướt sũng, trên mặt còn có vết máu, con ngươi đen như mã não tối sầm lại, cười lạnh nói: "Đang ngắm sen hả?"
Thủy Khanh Y rụt cổ lại, đúng là nàng tự làm tự chịu, nhưng thấy hắn nói lời châm chọc, kích thích tính tình ngang ngược trời sinh của nàng, bèn trừng mắt nói: "Không phải là bị gương mặt xinh đẹp của ta hấp dẫn tới đây đâu nhé, tại sao có bộ dạng xinh đẹp lại có thể là lỗi của ta cơ chứ?"
Thấy nàng không biết nhận lỗi, trái lại còn già mồm cãi lão, Bách Lý Ngọc tức giận, sắc mặt chuyển từ đen sang xanh mét, nhớ tới lời Lãnh Vụ nói nàng đang vật lộn với thủy quái, trái tim hắn như sắp nhảy ra ngoài, bây giờ, bàn tay giấu trong tay áo vẫn hơi run rẩy.
"Nếu ta làm hỏng gương mặt này thì sao?" Bách Lý Ngọc tức giận mất đi lý trí, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra sát khí.
Hắn đang rất nghiêm túc!
Phản ứng đầu tiên lóe lên trong đầu Thủy Khanh Y.
Nàng kinh ngạc nhìn Bách Lý Ngọc, đáy mắt hắn nổi lên sóng ngầm, như muốn nuốt trọn nàng, thấy Bách Lý Ngọc như vậy, Thủy Khanh Y kiên cường liền biến mất không còn tăm hơi, đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng thấy Bách Lý Ngọc nổi giận, nàng đã quên, tính cách của hắn rất tàn độc.
"Huynh nỡ ư?" Thủy Khanh Y bướng bỉnh hất cằm lên, trợn tròn mắt nhìn Bách Lý Ngọc.
"Nếu gương mặt này làm cho nàng đặt mình vào nguy hiểm, thì cần nó để làm gì?" Ngón tay lành lạnh của Bách Lý Ngọc vuốt ve gò má của Thủy Khanh Y, tức giận nói: "Nếu có lần sau nữa, nhất định sẽ không tha thứ."
Thủy Khanh Y khẽ cười một tiếng, màu vàng của ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng, in dấu đường cong dịu dàng, nàng khẽ cong khóe môi, nở nụ cười ấm áp, tựa như gió xuân tháng ba, thổi lướt qua cơn nóng giận trong lòng Bách Lý Ngọc.
"Biết ngay là huynh không nỡ." Thủy Khanh Y dí dỏm nháy mắt, thấy trán hắn nổi gân xanh, nàng vội vàng kéo tay của hắn nói: "Sẽ không có lần sau."
Nghe thấy lời cam đoan của Thủy Khanh Y, vẻ mặt Bách Lý Ngọc trở lại bình thường, hắn nhận lấy chiếc đao lớn trong tay Lãnh Vụ, phi thân về phía cái bụng trắng của con cá nheo lộ ra ở trên mặt sông, xách theo đao lớn, hắn đâᗰ ᗰạᑎᕼ xuống, máu lập tức phun ra, cá nheo khổng lồ đang ẩn náu liền há to miệng, cắn lấy nửa cái chân của hắn.
Thủy Khanh Y nôn nóng, nháy mắt ra hiệu về phía Lãnh Vụ, đang định tới cứu trợ, thì trông thấy mái tóc đen của Bách Lý Ngọc tung bay, một đao chém đứt cái miệng vịt rộng của cá nheo khổng lồ, mọi người kinh hãi thét lên tiếng chói tai.
"Quá xuất sắc!" Thủy Khanh Y ngẩn ngơ nhìn bộ y phục màu trắng của Bách Lý Ngọc bị máu tươi bắn lên, như chiến sĩ đẫm máu, chém Gi*t bao người.
Cá nheo khổng lồ bị mất miệng, không thể ăn thịt người nữa, Bách Lý Ngọc lặn xuống nước, đâm mấy đao vào bụng cá nheo, thấy nó không giãy giụa nữa mà nổi lềnh bềnh ở trên mặt nước, hắn vung tay ném cá nheo lên bờ.
‘Rầm ——’ Cá nheo nằm trên bờ, miệng vết thương ở bụng rách thành một miếng rất dài, иộι тạиg trôi ra ngoài.
Thủy Khanh Y nhìn chằm chằm bụng của cá nheo, trực giác cho thấy có gì đó bất thường, nàng xách theo đao lớn đi tới, ra lệnh cho Lãnh Vụ để bụng cá nheo hướng lên trên, nàng xẻ bụng nó ra, thì thấy hai cung nữ chưa tiêu hóa hết nằm ở bên trong.
Những người có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này, hai chân nhũn ra, ngồi xuống nôn mửa.
Thủy Khanh Y khi*p sợ, nhìn một cung nữ bị dịch dạ dày của cá nheo tiêu hóa hết nửa người, nàng lập tức có cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày.
"Đi điều tra, xem hai người này ở cung nào." Thủy Khanh Y lạnh giọng nói, hai cung nữ này không thể không biết hồ sen trong cung không được phép hái đài sen, bờ sông vốn cũng không có thuyền bè, họ không thể nào tự mình lấy được một chiếc thuyền gỗ nhỏ để tới hái sen, nhất định là có người sai khiến.
"Vâng!" Lãnh Vụ xoay người rời đi.
Thủy Khanh Y ra lệnh cho mọi người giải tán, nàng đi thẳng tới chỗ mình nhảy xuống sông, thấy nước sông có một vệt màu đỏ vẫn chưa tản đi, nàng nhảy xuống sông, hai tay nâng một vốc nước lên, nàng cúi đầu ngửi, vẫn còn có mùi máu tươi và một mùi thơm cực kì nhạt.
Xem ra đây là bột thuốc dẫn dụ cá nheo khổng lồ, không biết người ném thuốc này xuống có phải là Phó Thiển Hà hay không, nhưng chỗ này, chỉ có một mình Phó Thiển Hà đứng.
Cho dù có phải là nàng ta hay không, thì hai người cũng đã sớm kết thù, chờ kết quả Lãnh Vụ điều tra được, thì sẽ biết!
"Làm cách nào vậy?" Trong lúc Thủy Khanh Y đang nghĩ đến thất thần, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ trầm khàn, Thủy Khanh Y sợ đến nỗi cả người run lên, nghiêng đầu nhìn Bách Lý Ngọc, nàng nói: "Ném ở đây!"
Chân mày Bách Lý Ngọc chau lại, cũng không nói gì, ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra ở trên người, hắn nhíu mày, lên bờ, rồi lắc mình đi về phía Điện Tử Uyển.
Thủy Khanh Y thấy Bách Lý Ngọc tự ý rời đi, nàng tức giận vỗ mặt nước, dặn dò Mạc Vấn trông chừng, rồi đi theo sau Bách Lý Ngọc.
. . . . . .
Tắm rửa sạch sẽ xong, đúng lúc Lãnh Vụ trở lại sau khi đi điều tra, trên mặt Lãnh Vụ nặng nề, nàng nói: "Là Lưu ngự trù của Ngự thiện phòng, nghe nói Thái hậu muốn ăn canh hạt sen, nhưng trong cung không có đồ tươi, nên sai người đi hái, nghe thấy xảy ra chuyện, đã treo cổ tự vẫn."
Mặt Thủy Khanh Y trầm xuống, đầu mối cứ như vậy mà bị chặt đứt sao?
"Có điều tra ra người này đặc biệt thân thiết với người nào khi còn sống không?" Trong mắt Thủy Khanh Y thoáng qua bối rối, chuyện chỉ đơn giản là như thế ư?
"Thích đánh bạc, thân mật với một cung nữ của Hoán y cục, đến khi cung nữ kia được ra khỏi cung thì sẽ thành hôn, lúc thuộc hạ đến thì cung nữ này đã nhảy vào hồ tắm giặt tự vẫn, cũng đã điều tra mối quan hệ với mọi người xung quanh của hai người này, ngoại trừ mấy thái giám cùng tụ tập đánh bạc ra, thì Lưu ngự trù không thân thiết với bất kỳ người nào, còn cung nữ kia tính tình hèn nhát, không có người đặc biệt thân thiết, bình thường đều ở một mình, ngoại trừ Lưu ngự trù mà nàng thường lén lút qua lại."
"Không có vấn đề mới chính là vấn đề lớn, nếu tính cách thật sự nhu nhược, sẽ lén lút qua lại với Lưu ngự trù ở trong cung cả đời sao?" Khóe miệng Thủy Khanh Y lộ ra vẻ giễu cợt, đáng tiếc không bắt được điểm sơ hở, "Ngươi phái người tới giám thị mấy tên thái giám tụ tập đánh bạc, xem bọn họ là người của ai."
Lãnh Vụ gật đầu tuân mệnh.
"Đợi chút, phái mấy người giám thị Thái phi." Chắc chắn người này cũng không đơn giản, nghe nói chuyện của Phó Thiển Hà, chính là do bà ta xúi giục Thái hậu, Thái hậu coi trọng danh dự hơn mạng sống lại chấp nhận Phó Thiển Hà thất trinh, đủ để chứng minh Thái phi không đơn giản.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
. . . . . .
Trong nháy mắt nửa tháng đã trôi qua, bên phía thành Mẫu Đan truyền đến tin vui, vài ngày nữa Thái Thụy sẽ hồi kinh, còn Bắc Viên Trần đã khởi hành tới Tuyết Lâm quốc trước.
Nhưng Điện Tử Uyển vẫn còn âm u ảm đạm, tin tức Lãnh Vụ điều tra được, rốt cuộc cũng không có tiến triển, tất cả chứng cớ đều hướng về Cung Từ An.
Thủy Khanh Y nhìn xấp tài liệu, đầu đau nhức, nàng vứt tài liệu trong tay xuống, xoa trán, nhìn nam nhân nằm ở trên nhuyễn tháp, nàng lại cảm thấy khổ tâm.
Từ ngày đó đến giờ, tên này trở nên lạnh nhạt, vẫn không chịu mở miệng nói một câu với nàng.
Nàng dùng hết mọi cách, cũng không thể làm cho hắn hết giận.
"Lãnh Vụ, truyền thái y giúp ta." Thủy Khanh Y không còn hơi sức, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, thấy sống lưng hắn cứng đờ, nàng bèn khôi phục lại thái độ bình thường, con ngươi tối sầm lại, lần này thực sự không phải là khổ nhục kế, hai ngày nay bụng nàng thường xuyên không thoải mái, cũng không có khẩu vị gì, hôm nay càng buồn ngủ hơn, sức lực bị cạn sạch.
Lãnh Vụ liếc mắt nhìn Đại chủ tử, thấy hắn không nói gì, nàng yên lặng xoay người đi ra ngoài, hết sức hi vọng chủ tử bị bệnh, có lẽ Đại chủ tử sẽ lại tốt với chủ tử, đám người làm thuộc hạ bọn họ cũng không cần lo lắng trở thành nơi trút giận.
Thủy Khanh Y nằm ở trên giường, buông màn trướng xuống, vươn cổ tay ra cho thái y bắt mạch.
"Liệu gần đây thân thể công chúa có khó chịu ở đâu không?" Thái y chau mày hỏi.
Mặc dù Bách Lý Ngọc nằm ở trên nhuyễn tháp, cho rằng Thủy Khanh Y đang diễn khổ nhục kế, nhưng nghe thấy câu hỏi của thái y, trong lòng đã sớm cảm thấy lo lắng, nín thở nghe.
"Khẩu vị không tốt, cả người không có sức lực, không động dậy nổi." Thủy Khanh Y nói đúng sự thật, nhìn vẻ mặt của thái y, trong lòng nàng hơi lo lắng.
"Công chúa bị kiệt sức, vi thần sẽ bốc mấy thang thuốc dùng để pha uống, thời gian này công chúa nên nằm nghỉ ngơi nhiều hơn." Thái y dặn dò, viết một phương thuốc rồi giao cho Lãnh Vụ, để cho nàng ấy đi lấy thuốc.
Đáy mắt Thủy Khanh Y có vẻ thất vọng, nàng vốn còn tưởng rằng mình có thai!
Nàng ngước mắt nhìn về phía nhuyễn tháp, thì thấy Bách Lý Ngọc đã đứng ở mép giường từ lúc nào, quả thực là đã làm nàng sợ hết hồn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc