Thần Mộc Cào Hoài Không Hết - Chương 09

Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc

Quản Sự
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ để mở, chiếu thẳng vào giường gỗ.
Mạc Thiên Liêu nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra, cảm giác *** âm ấm, nhìn xuống, chỉ thấy một cục lông tuyết trắng, vùi mình trong vạt áo mở phanh trước ***, ngủ say sưa. Hai chân trước duỗi thẳng tắp về trước, trong đó một chân còn quấn lấy một lọn tóc của hắn.
Ánh sáng màu vàng cam chiếu vào cục bông màu trắng kia, nhìn rất là ấm áp, Mạc Thiên Liêu nhịn không được tiến lại gần, hôn lên cái đầu mượt lông ấy một cái.
“Meo……” Mèo nhỏ lầm bầm một tiếng, nâng một chân lên chặn lại cái miệng Mạc Thiên Liêu đang hôn loạn xạ, khẽ ngáp, mở mắt ra, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu phản chiếu tuấn nhan đang cười ngốc nghếch.
Ngốc ૮ɦếƭ đi được! nâng vuốt, cho hắn một bàn tay.
“Móng Nhỏ, hê hê hê……” Bị đánh nhưng khóe miệng Mạc Thiên Liêu càng giương cao lên, nếu ngày nào mở mắt ra cũng nhìn thấy cục bông bé bé trắng trắng nằm trong lòng giống như này thì thật là quá tốt.
Hắn vốn cho rằng phải tốn rất nhiều năm mới có thể tìm về mèo yêu của hắn, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý bé con bị người khắc *** ký huyết khế, mà dù người đó là ai hắn cũng phải kiên quyết giết tên đó ςướק mèo về. Thế nhưng, chuyện gì cũng không xảy ra……
Một người một mèo nằm trên giường nhàm chán một lát, Mạc Thiên Liêu lúc này mới chậm rì rì đứng dậy.
Tối hôm qua hấp thu linh khí quá nhanh quá nhiều, mấy khối linh thạch rải rác trên giường, đã mất đi linh khí, trở nên xám xịt.
Mạc Thiên Liêu dọn dẹp giường, mèo nhỏ ngồi ở trên gối đầu, nhìn nhìn đống linh thạch vô dụng bên gối, nâng tay vỗ vỗ một chút, linh thạch không có linh khí chống đỡ, tức khắc bể thành đống bột. Ban đầu giường chỉ có chút lộn xộn, bây giờ thực sự hóa thành đống rác.
“……” Mạc Thiên Liêu bất đắc dĩ nhìn cái giường không ra dáng gì, nâng tay ôm lấy mèo nhỏ,“Quên đi, tắm rửa trước.”
Tối hôm qua ra một thân mồ hôi, giờ này còn cảm giác có chút dinh dính.
Tiểu viện này tuy là Thiên Điện cung Thanh Ninh, nhưng phong cách hoàn toàn khác hẳn với cung điện hoa lệ kia, nó đơn giản chất phác như biệt viện ở làng quê. Nhưng mà, những thứ nên có thì không thiếu, một gian phòng ngủ, một gian phòng tắm, còn có một phòng bếp nhỏ.
Trong phòng tắm có thùng tắm, nhưng mà không có nước ấm. Mạc Thiên Liêu múc nước từ giếng nước bên trong viện đổ đầy thùng, ngưng tụ một chút mộc trung hỏa trong lòng bàn tay, thò tay vào quậy qua quậy lại, nước lạnh băng thấu da thấu xương tức khắc trở nên nóng hôi hổi.
“Ở trên này đừng quậy, đừng làm ướt lông, một lát ta tắm cho em.” Mạc Thiên Liêu bế mèo đặt trên băng ghế cao thơm ngát đặt kế bên thùng tắm, xoay người thoát áo quần, chân dài bước vào bên trong thùng tắm.
Cục bông tròn màu trắng cúi đầu xem móng vuốt của mình, lại dám ở trước mặt sư tôn mà làm như thế…… Không biết xấu hổ!
Mạc Thiên Liêu ngược lại không chú ý tới mèo nhà mình khác thường, vẫn tắm rửa cực kỳ vui vẻ, dẫn khí nhập thể có thể cọ rửa những dơ bẩn trong cơ thể ra, đời trước lần đầu tiên dẫn khí, hắn tẩy ra một thân bùn đen, lần này ngay cả chút dơ cũng không có. Là một khúc gỗ, trong cơ thể hắn không có dơ bẩn, đây cũng là nguyên nhân mèo đại gia không ghét bỏ nằm trong *** hắn một đêm mà.“Móng Nhỏ, tu vi em hiện tại thế nào, đến đỉnh phong cấp hai chưa?”
Pháp lực yêu thú cũng có thể tiến cấp, yêu thú vừa đến cấp năm, tương đương với nhân tu luyện khí đến Hóa Thần, yêu thú có chút căn cốt cấp cao, khi đạt tới cấp ba, cũng chính là Kim Đan, thì có thể hóa thành hình người.
Bởi vì yêu thú thưa thớt, cho đến nay Mạc Thiên Liêu chỉ nuôi mỗi mình Mạc Tiểu Trảo, cho nên cũng không biết tốc độ yêu thú tu luyện như thế nào.
“Nếu em biến hóa thì sẽ có bộ dáng như thế nào nhỉ?” Mạc Thiên Liêu tựa vào cạnh thùng tắm, nhìn cục bông nho nhỏ kia,“Sẽ không phải là trẻ con chứ?”
Mèo nhỏ ngẩng đầu liếc hắn, mặc kệ hắn, bám vào cạnh thùng tắm, đứng lên, nâng tay vớt lấy lọn tóc của hắn trong nước, nước ấm thấm ướt móng vuốt, lại vội vàng vẫy vẫy, khiến mặt Mạc Thiên Liêu dính đầy nước.
Thân thể có linh lực, Mạc Thiên Liêu làm việc dễ dàng hơn không ít, ít nhất sử dụng linh lực hệ Hỏa sớm đã đạt tới cảnh giới siêu phàm. Tắm rửa xong, dùng linh lực hệ Hỏa đi chuyển một vòng trong người, ngay cả mái tóc thật dài cũng hong thật khô, thoải mái mặc xong quần áo, lại bưng một chậu nước nhỏ đến, đặt ở giữa sân, nơi mặt trời chiếu thẳng xuống, rồi ôm mèo nhỏ đi ra.
“Móng Nhỏ, để ta tắm cho em.” Mạc Thiên Liêu làm ấm nước, chỉ chậu nước nói với mèo.
Cục lông trắng nhìn chậu nước đơn sơ, lại nhìn Mạc Thiên Liêu cười đến dịu dàng, vẫy vẫy cái đuôi. Nể tình anh chưa tắm cho bổn tọa nhiều năm như vậy, hôm nay miễn cưỡng đồng ý để anh hầu hạ một lần.
Được sự đồng ý của mèo đại gia, Mạc Thiên Liêu lập tức ngồi xổm xuống, đưa mèo nhỏ vào trong nước, thủ pháp thuần thục tắm rửa cục bông của hắn.
Trên người mèo nhỏ vốn không có tro bụi gì, tắm một chút là được rồi, Mạc Thiên Liêu khăn bố ôm lấy mèo, vận linh lực hệ Hỏa trong lòng bàn tay, từ đầu cho đến chóp đuôi, bộ lông ướt sũng lập tức trở nên ấm áp, mềm mại, bông bông. Đến lúc hắn sờ bụng, mèo nhỏ lại không chịu, giãy dụa muốn đi xuống.
“Đừng quậy, để ta hong khô lông.” Mạc Thiên Liêu bắt mèo nhỏ đang có ý chạy trốn về, lại thò tay sờ, thình lình bị móng vuốt cào một đường.
“Méo!” Nghiệt đồ, ngươi đang sờ chỗ nào thế! mèo nhỏ nhảy lên cây đào trong viện, nhe răng về phía hắn, không đợi Mạc Thiên Liêu nói cái gì, bỏ chạy đi không quay đầu lại.
“Lại giận dỗi.” Mạc Thiên Liêu vò đầu, bé cưng này, mấy trăm năm không thấy, tính tình càng ngày càng khó gần.
Dọn dẹp phòng ở xong, đổi khăn trải giường sạch sẽ, đợi Mạc Thiên Liêu ăn mặc chỉnh tề, nhóm đệ tử đời thứ hai làm xong bài tập sớm đã đến.
Trước mặt mọi người, Mạc Thiên Liêu không nhanh không chậm ăn điểm tâm, sau đó mới cầm ra một bản danh sách.
“Gọi đến tên ai, người đó đứng ra, báo lại những chuyện ngày thường các ngươi phụ trách.” Ngón tay thon dài mở danh sách ra, thanh âm trầm thấp dễ nghe bắt đầu gọi từng cái tên, mỗi khi gọi tên một đệ tử quản lý, để họ đem ngọc bài chưởng sự để xuống bàn làm chứng mình.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, một đêm không gặp, vậy mà vị sư thúc đã có tu vi luyện khí tầng một!
Đợi mọi người nói qua chức trách của mình, liền bắt đầu hồi bẩm những chuyện gần đây.
“Khởi bẩm sư thúc, ngày mốt là sinh thần Viêm Liệt sư bá bên Ốc Thiên Động, động chúng ta cũng nên chuẩn bị một phần lễ.” Tố Lễ, đệ tử chưởng quản nghi lễ nói.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi giương mắt nhìn hắn:“Ngươi là nói lấy danh nghĩa Ốc Thanh Động, chuẩn bị cho sư huynh Viêm Liệt một phần lễ hay sao?” Âm điệu không lên không xuống, để người nghe không đoán ra hỉ nộ.
“Đúng vậy.” Tố Lễ không nghe được ý tứ trong giọng nói Mạc Thiên Liêu, tưởng hắn muốn gã lặp lại lời nói, liền không chút nghĩ ngợi đáp.
“Hừ!” Mạc Thiên Liêu hừ lạnh một tiếng,“Viêm Liệt chính là đệ tử đời thứ nhất, sư tôn hắn vẫn còn, mà lại lấy danh nghĩa toàn bộ động phủ tặng lễ, là đạo lý gì”
Tố Lễ sửng sốt, ban đầu là muốn đào hố hại vị sư thúc này, nào ngờ người ta lại không nhảy vào đi, phản lại một quân, lập tức sửa lời nói:“ Ý đệ tử, lấy danh nghĩa sư thúc chuẩn bị một phần lễ.”
Mạc Thiên Liêu không nói tiếp, chỉ dùng một đôi mắt thâm trầm kín đáo nhìn hắn, trong phòng tức khắc rơi vào một mảnh yên lặng.
Tố Lễ là một nam nhi tám thước, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, lại nhịn không được lưng phát lạnh, đầu đổ mồ hôi.
Đợi khi Tố Lễ sắp chống đỡ không nổi, Mạc Thiên Liêu mới từ từ mở miệng:“Ngày thường những công việc như vậy, ngươi đều xử lý như thế này sao?”
“Việc này……” Tố lễ ngập ngừng không biết trả lời như thế nào.
“Có ai biết chuyện này nên xử lý ra sao?” Mạc Thiên Liêu không để ý tới hắn, nhìn một chúng đệ tử bên dưới.
“Sư thúc, con biết!” Một nữ đệ tử diện mạo xinh đẹp nhấc tay,“Năm nay Viêm Liệt tổ chức sinh thần là vì tiến cấp Nguyên Anh, tông chủ muốn ngợi khen, bèn mượn dịp này tổ chức luôn. Con là vãn bối, không có tư cách tặng lễ, chỉ cần sư thúc lấy danh nghĩa của mình cùng sư phụ đưa một phần hạ lễ không tệ, lại lấy danh sư tổ là trưởng bối, ban thưởng một phần là được.”
Sư tỷ muội bên cạnh lặng lẽ túm vạt áo nàng nhưng cô nương này lại không để ý tới, sư thúc vừa đẹp trai lại vừa có tài như thế, sao lại muốn đối địch với với người?
“Rất tốt,” Mạc Thiên Liêu hơi hơi gật đầu,“Ngươi tên là gì.” Cô nàng này cũng không phải là đệ tử quản sự và mới điểm danh hồi nãy.
“Hồi sư thúc, đệ tử là Tố Vấn.” Tiểu cô nương đáp dòn tan.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử chưởng quản nghi lễ trong Ốc Thanh Động.” Mạc Thiên Liêu nâng tay, cầm lấy ngọc bài chưởng quản nghi lễ, đưa cho nàng.
Tố Vấn mở to hai mắt nhìn, trố mắt một lát mới cực kỳ kinh hỉ tiếp nhận bằng hai tay:“Tạ sư thúc, con nhất định sẽ làm thật tốt.” Tố Vấn xuất thân quý tộc, từ lâu đã chán ghét Tố Lễ xử sự không phóng khoáng, còn đánh mất mặt mũi Ốc Thanh Động.
Sắc mặt Tố Lễ trắng bệch, chưởng quản nghi lễ là một chuyện rất béo bở, ném đi như vậy, về sau vật liệu tu luyện của gã chỉ dựa vào phần phân phối mỗi tháng:“Sư thúc, vị trí chưởng quản nghi lễ của con là do sư phụ định.”
Mạc Thiên Liêu như cười như không nhìn hắn:“Vậy thì chờ sư phụ ngươi trở về, rồi đi khóc nhè mét hắn đi.”
“Ha ha ha……” Mấy sư huynh đệ vốn bất hòa với Tố Lễ, tức khắc cười ra tiếng.
Vài cái đệ tử quản sự khác nhìn thấy kết cục của Tố Lễ, liền không dám lằng nhằng dây dưa, thành thành thật thật bẩm báo mọi chuyện. Mạc Thiên Liêu nhanh chóng xử lý tất cả sự vụ, cũng chỉnh đốn lại một ít chuyện phân phối mỗi tháng.
Mạc Thiên Liêu sắp xếp mọi chuyện, vẫn dựa theo nguyên tắc kiếp trước, ai am hiểu cái gì thì làm cái đó, không vì ngươi là mỹ nhân thì không thể đi hốt phân.
Chỉnh đốn, trừng phạt những ai không thành thật hết một lần, chúng đệ tử đời thứ hai đều trở nên ngoan ngoãn dễ bảo như chim cút, Mạc Thiên Liêu vừa lòng phất tay, để cho bọn họ tự động tán đi.
“Lúc sư thúc xử trí Tố Lễ, thật sự là rất có khí thế!” Ra khỏi tiểu viện, vài nữ đệ chụm vào nhau ríu rít.
“Đúng vậy đúng vậy, cô xem, sư thúc chỉ trong một đêm đã có thể dẫn khí thành công, tu vi ngày sau nhất định không thể lường được, đã nói sư tổ sẽ không nhìn nhầm mà.”
“Các cô có phát hiện không, bộ dạng sư thúc chúng ta là đẹp trai nhất trong nhóm các sư thúc bá!”
“Đôi mắt kia vừa liếc qua ta, cả người ta liền mềm nhũn ra!”
Vài nam đệ tử nghe các sư tỷ sư muội nghị luận, hai mặt nhìn nhau. Trong suy nghĩ của phụ nữ, ai mà đẹp thì người đó luôn đúng.
Đuổi các sư điệt luôn tranh cãi ầm ĩ, Mạc Thiên Liêu chỉnh chỉnh áo mũ, nhấc chân đi chính điện cung Thanh Ninh.
Khác với vẻ lạnh lùng trống trải ngày hôm trước, trong điện có rất nhiều thị nữ áo trắng đứng, nhìn thấy Mạc Thiên Liêu tiến đến, đều đồng loạt hành lễ, nhưng không nói chuyện, chỉ có một người tiến lên:“Chân nhân đã dậy, có cần nô tỳ thông bẩm?”
Mạc Thiên Liêu gật đầu:“Làm phiền tỷ tỷ thông bẩm, nói đệ tử Mạc Thiên Liêu cầu kiến.”
Thị nữ kia khuynh người hành lễ, vội vàng rời đi.
Lại đợi một lát, nghe được một hồi chuông nhỏ đinh đinh đang đang vang lên, như gần như xa, tiếng vang dường như truyền đến từ hoang mạc viễn cổ, cửa lớn nội điện chậm rãi mở ra, sư tôn một thân áo trắng từ từ đi đến. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua huyền tinh thạch chiếu trong con ngươi lạnh lùng trong trẻo, hiện ra từng điểm sáng nhỏ vụn vặt, giống như ngàn sao giữa bầu trời.
Mạc Thiên Liêu nhịn không được thở nhẹ lại, vồn vã đi qua, nâng tay đỡ sư tôn ngồi xuống.
Thanh Đồng nhìn bàn tay lớn thon dài đưa tới trước mặt, từ từ đặt tay phải mình lên.
Bàn tay lành lạnh như ngọc khắc, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mình, Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy đầu tim mình như bị cào một cái, tức khắc có chút tâm tình vui sướng. Là sư tôn, chẳng lẽ không phải là bộ đáng tóc bạc mặt hồng, râu dài bay bay hay sao? Sư tôn nhà mình lại có bộ dáng như thế này, rất dễ dàng khiến người nổi tâm ma à nha!
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[Phần sư thúc rất hung dữ, sư phụ cứu mạng]
Đệ tử giáp: Sư phụ, mau cứu cứu con
Đệ tử ất: Sư phụ, làm chủ cho con đi
Đệ tử bính: Sư phụ, con không muốn hốt phân
Đại sư huynh:???
Thợ Mộc: Bọn họ là đang nhớ huynh đó
Đại sư huynh: Hóa ra là vậy à, sư đệ làm thật là tốt
Chúng đệ tử:QAQ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc