Thái Tử Phi Tối Cao - Chương 27

Tác giả: Đường Ngọc Hoa

Đi thêm một đoạn nữa thì đã đến cuối đường, nhìn sang bên trái ta liền thấy mẫu hậu và phụ hoàng thần sắc tiều tụy , mắt nhắm lại mệt mỏi. Ngọc Uyển Thanh vốn là một mỹ nhân khuynh sắc, thanh tú đáng yêu, vậy mà bây giờ lại vô cùng thê thảm, nàng thấy ta, liền thút thít khóc, nhưng có lẽ thấy ta mặc y phục cung nữ nên đã đoán ra, chỉ dám thút thít mếu máo, không dám gọi tên. Ta không kìm được chạy đến dùng vạt áo lau nước mắt cho nàng, mắt cũng rưng rưng :
“ Uyển Thanh… Uyển Thanh… thứ cho ta đã đến trễ”
Uyển Thanh mỉm cười, lắc lắc đầu, lại run run nhấc tay, chỉ về phía sau lưng ta. Theo quán tính, ta cũng chầm chậm quay lại, liền thấy có một bóng dáng quen thuộc đang nằm bất động ở nhà lao đối diện.
Thân ảnh này… còn ai khác ngoài trượng phu của ta sao?
Ta đứng dậy, run run bước về phía đó, đến trước nhà lao của chàng , khóe miệng mấp máy không nói nên lời . Thế Hiên rất đẹp, là một soái ca trong soái ca, hào quang rực rỡ bốn phía trước đây đâu cả rồi? Vì sao lại y phục nát cả thế này? Đầu tóc bù xù, cả người toàn là máu, mặt mũi cũng đen ngòm…
“ Thế … Thế Hiên à…” Ta đưa tay xuyên qua giữa các khe song gỗ của nhà lao, run rẩy chạm vào người chàng, thật nhẹ nhưng vẫn khiến đôi mày của chàng cau lại thật chặt, rất lau sau mới mở mắt ra.
Thấy ta, chàng khẽ cử động người, tay chạm vào tay ta, miệng thì thào :
“ Di Nhi… Di Nhi của ta..”
Lần này thì ta không kìm được nữa, nước mắt cứ như vậy chảy xuống không ngừng. Đúng rồi! Ta có mang theo ba viên thần dược!
Ta rút tay lại, lục lọi trong tay áo lấy ra hai viên thuốc, dịu dàng nhét vào miệng chàng.
“ Thế Hiên, đây là Hoàn Sinh và Hoàn Khí, sẽ giúp chàng lấy lại sức lực, chàng mau uống đi”

Tử Thuần thấy bản thân đã hơi say, liền thức thời đứng lên khách khí nói vài câu, đại ý không muốn để ‘tân hậu’ chờ lâu nên rời đi trước, cũng không quên dặn dò các thái giám và cung nữ hầu hạ khách quý và quan thần chu đáo, đặc biệt là người thân của Ngọc Nhi công chúa đến từ Tử Quốc. Mặc dù Di Nhi không can hệ đến họ, nhưng thân thể của nàng, Ngọc Nhi công chúa lại liên quan đến họ, tốt xấu gì cũng không thể lơ là được. Ngay từ đầu đã rất khó khăn mới có thể giải thích về vấn đề nàng đột nhiên gả cho hắn, bây giờ không thể để xảy ra sai sót được!
Mọi người nghe Hoàng đế nói vậy, cũng chẳng có gan mà giữ lại, chỉ hô hào chúc mừng. Tử Thuần phất tay áo, cùng đám cung nữ thái giám thẳng đến Phượng Thiên Cung, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp, tưởng tượng hết lần này đến lần khác khuôn mặt yêu kiều của nàng .
Di Nhi, trẫm đến đây!
Dừng chân trước Phượng Thiên Cung, hắn hít một hơi thật sâu rồi giơ tay ra hiệu cho đoàn người phía sau dừng ở ngoài, còn hắn thì từng bước lại từng bước tiến vào trong. Đến trước cửa phòng của nàng, lưỡng lự một lúc lâu mới dám đẩy cửa đi vào.
“ Di Nhi?”
Quái lạ! Vì sao nàng lại ngủ ? Hơn nữa, bóng dáng này… không giống cho lắm!
Trong lòng một trận cuồng phong bão táp, hắn bước nhanh tới bên giường để nhìn rõ hơn.
Qủa nhiên không phải là nàng!
“ Nguyệt Vương phi!” Hắn đưa tay lay lay thân thể của Phượng Nghiên, nhưng vì sao lay kiểu gì cũng không dậy thế này?
Lại đưa tay bắt mạch, hóa ra là bị điểm huyệt!
Tử Thuần vội vàng giải huyệt đạo cho Phượng Nghiên, huyệt đạo vừa được giải, Phượng Nghiên liền nhanh chóng tỉnh lại, nhìn thấy hắn, lập tức dùng tay cấu nhẹ vào người để nặn ra nước mắt, nghẹn ngào nói :
“ Hu hu ! Tử Quốc Hoàng Đế! Ngươi phải làm chủ cho bổn vương phi a !”
“ Nguyệt vương phi có gì từ từ nói! Vì sao vương phi lại ở đây? Hoàng Hậu của trẫm đâu?”
“ Lúc nãy bổn vương phi cùng Đào Đào đi dạo , tiện thể đến đây nói chuyện với Thiên Di một chút thì đột nhiên Thiên Di rút thanh đoản đao , kề vào cổ Đào Đào, ép Đào Đào điểm huyệt bổn vương phi, còn đưa cả cung nữ trong đây đi… cũng chẳng biết là đi đâu rồi! Ai ôi, Thiên Di thật quá đáng, lại nỡ đối xử với bổn vương phi như vậy, lỡ như bảo bối trong bụng có bị sao thì bổn vương phi biết làm thế nào!”
Khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Thuần đen sì, lòng chùng xuống. La Thiên Di! Nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đã vậy còn dám náo loạn làm càn! Nếu đã thế, đừng trách trẫm đây vô tình vô nghĩa!
Lúc này, ở bên phía nhà lao, Thế Hiên đã hồi phục sức lực, lập tức một chưởng phá nát nhà lao, nhanh chóng cứu mọi người ra, thị vệ nghe thấy tiếng động, muốn la lên cấp báo thì bị Đào Đào dùng vài hòn đá điểm huyệt.
Thế Hiên thương tích đầy người, vốn chẳng thể di chuyển, cũng may là nhờ có hai viên thần dược kia, bây giờ trong người hắn nội lực trào dâng, mạnh mẽ như muốn bộc phát, chàng ôm ta vẫn còn đang khóc như một con mèo vào lòng, tay kia ôm mẫu hậu. Đào Đào cùng Uyển Thanh và các đại thần khác đỡ lấy Hoàng Thượng, bên ngoài, Nguyệt Thương Hàn và Hàn Phong không biết tự khi nào đã hóa thành hắc y nhân, đánh nhau với thị vệ.
Thế Hiên vừa ra khỏi nhà lao, đưa tay huýt sáo lớn một tiếng, từ xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều hắc y nhân khác, xông tới bảo vệ chàng và mọi người, lúc này, Tử Thuần cũng đã đi tới, mặt đen như *** nồi nhìn về phía bọn ta :
“ Hay cho một màn ςướק ngục của nàng , Di Nhi!”
Ta bây giờ đã có Thế Hiên, đương nhiên không sợ, vểnh mũi về phía hắn :
“ Sao nào! Ngươi nghĩ ta sẽ an phận làm Hoàng Hậu của ngươi hay sao! Hoang đường! Hư cấu!”
“ Thế Hiên, Tuyết Thần thúc đã sắp đến, cứ cho rằng Huyết Ảnh Vệ của đệ có lợi hại thế nào thì sao có thể bằng được đại quân của trẫm và trận pháp của thúc ?”
Đương sự còn chưa lên tiếng, ta đã từ phía sau Thế Hiên bước tới, chàng lo lắng nắm lấy tay ta, ta mỉm cười nhìn chàng, im lặng không nói, nhưng chàng vẫn hiểu , tin tưởng buông tay ta ra .
Ta bước đến gần Tử Thuần, mặt đối mặt với hắn, nhẹ nhàng nói :
“ Tử Thuần, ta không ham gì cái ghế Hoàng Hậu hay Thái tử phi cả! Ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, vô lo vô nghĩ. Thế nhưng , Thế Hiên không giống như ta, chàng có một Đại Hương triều , có những thứ mà chàng phải bảo vệ. Là nam nhi đại trượng phu, chàng không thể vì ta mà buông bỏ trách nhiệm từ khi mới lọt lòng, không thể cùng ta phiêu bạt , du sơn ngoạn thủy. Tử Thuần, chuyện đã đến nước này, ta cũng không muốn trơ mắt nhìn nữa, bây giờ nếu ngươi chịu an phận, thả mọi người, ta sẵn sàng thay chàng nhường ngôi vị cho ngươi,Hiên sẽ lui về làm vương gia, bỏ qua tất cả mọi chuyện, có được không?”
“ Bỏ qua sao? Ha ha ha! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Những gì Hiên nợ ta suốt những năm qua, đệ ấy đều phải trả đủ! Ta chẳng thà tự mình đoạt lấy, không cần các ngươi nhường!” Âu Dương Tử Thuần mặt đầy phẫn nộ, sát khí đằng đằng kết hợp với bộ hỉ phục đỏ rực làm hắn càng giống một ác quỷ Tu – la từ Địa Ngục.
Vừa hay Tuyết Thần cũng đồng thời dẫn theo một đám hộ vệ tới, ánh mắt như có như không lướt về phía ta.
Tử Thuần chậm rãi giơ tay lên, Tuyết Thần lập tức rút lệnh bài ra, đám hộ vệ phía sau lập tức phi thân lên, tốc độ nhanh đến mức ta không nhìn ra bao vây lấy chúng ta. Huyết Ảnh vệ của Hiên lập tức bắt đầu ứng chiến, lại còn thêm cả quân đội của Tử Thuần cũng xông vào tham gia. Tử Thuần và Hiên không nói không rằng, nhìn nhau một lúc rồi phi thân lên, xông vào đánh.
Ta lui lại bảo vệ Uyển Thanh và phụ hoàng mẫu hậu, lo lắng nhìn Hiên và Tử Thuần cũng đang giao đấu trên không rất kịch liệt, so với lần Đại Hội Kiếm Pháp lần trước còn muốn hơn.
Kiếm pháp của chàng, ta không lo. Chỉ lo chàng còn đang thương tích đầy người, dù đã uống hai viên thần dược nhưng cũng không thể chắc chắn được. Uyển Thanh đang chăm chú nhìn thì đột nhiên có linh cảm không tốt, quay sang liền thấy Tuyết Thần đang phi thân tới, chĩa mũi kiếm về phía ta, mà ta còn đang ‘say sưa’ theo dõi nên không nhận ra. Uyển Thanh hét lớn một tiếng, liền không chần chừ lao đến chắn trước mặt ta.
“ Thanh Thanh!!” Ta hoảng sợ hét lớn.
Lực đâm rất dứt khoát, rất mạnh mẽ, căn bản là không kịp rút lại.
“ Thanh Nhi!”Tuyết Thần dường như còn thất thần hơn cả ta, trừng lớn mắt nhìn Uyển Thanh, run rẩy rút kiếm lại.
Ta đỡ lấy thân thể yếu như lông hồng kia vào lòng, mắt đỏ hoe , cắn môi nói :
“ Thanh Thanh, làm vậy có đáng không? Vì sao lại đỡ kiếm thay ta cơ chứ!”
Uyển Thanh lắc đầu, cười nhẹ :
“ Có gì mà không đáng? Ngươi… khụ khụ! Ngươi là bằng hữu… của ta, trước đây ngươi luôn bảo vệ ta… những ngày vừa qua, là ta không đúng, đã giận lầm ngươi..khụ“
Nước mắt tuôn như mưa, ta lắc đầu thật mạnh, tay ra sức lau đi vết máu ở khóe môi nàng :
“ Ngươi đừng nói, đừng nói nữa! Ta.. ta lập tức tìm đại phu..!”
“ Không kịp nữa rồi… Ngọc Nhi… ngươi bảo trọng…”
Ta định phản bác thì bị Tuyết Thần đẩy ra, hắn ôm lấy Uyển Thanh , khóc đến tê tâm liệt phế :
“ Thanh Nhi! Nàng không thể cứ như vậy bỏ ta! Nàng nghe cho rõ, bây giờ chỉ cần nàng cố gắng cầm cự, đợi khi nàng khỏe lại, ta lập tức .. lập tức bất chấp cái gì báo thù, mặc kệ Hiên có đồng ý hay không, vẫn sẽ đưa nàng trở về, thành hôn với nàng, có được không?”
Ánh mắt Uyển Thanh lóe lên tia đau lòng, nhưng khuôn mặt lại lạnh như băng, Ng'n t trắng muốt mềm mại chạm vào cánh tay đang run kịch liệt của Tuyết Thần, dùng lực muốn đẩy ra, nhưng lại đẩy không được thân thể cường tráng ấy.
Uyển Thanh cười khổ , cay đắng cụp hàng mi dài xuống :
“ Lúc đó thiếp đã vì chàng mà cầu xin hết lần này đến lần khác, chàng vì muốn báo thù cho đệ đệ, nỡ buông tay thiếp, nỡ ép thiếp đồng ý vào Đông Cung làm nội gián giúp chàng tìm thời cơ. Ta không đồng ý, chàng liền một chưởng đánh ta, nói cái gì mà từ nay không còn quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt ! Bây giờ… bây giờ chàng còn tư cách gì!”
“ Là ta nhất thời hồ đồ! Thanh Nhi… Lúc đó là ta chưa nhận ra bản thân không thể sống thiếu nàng! Thời gian nàng ở Đông Cung, chưa ngày nào ta có thể ngủ ngon sống tốt được! Chỉ là… chỉ là ta không thể buông bỏ, ta định sau khi mọi chuyện qua đi, Tử Thuần ổn định được trên ngôi vị, sẽ đưa nàng ra ngoài… Thanh Nhi, nàng tha thứ cho ta có được không?” Tuyết Thần nắm chặt lấy tay Uyển Thanh, khẩn thiết nói.
“ Khụ khụ… Âu Dương Tuyết Thần, Ngọc Uyển Thanh ta đời này kiếp này, ૮ɦếƭ hay là sống, đều hận chàng!” Uyển Thanh miệng đắng ngắt, cố gắng nói ra câu cuối cùng rồi ra đi trong lòng của Tuyết Thần.
Ta lặng người, muốn nói nhưng lại chẳng thể nói nên lời nhìn Tuyết Thần mím môi, từ trong hốc mắt cũng chảy xuống hai hàng lệ, tựa như hạt trân châu rơi xuống khuôn mặt thanh tú trắng bệch của Uyển Thanh, thì thầm nói với nàng câu gì đó, rồi khóe môi lại cong lên, hắn cầm lấy thanh bảo kiếm, mạnh mẽ không do dự , đâm thẳng vào ***, tay còn lại vẫn ôm khư khư lấy Uyển Thanh, cho đến khi ngã xuống vẫn không rời.
Nếu như sống đã không thể ở bên nhau, cùng nhau hạnh phúc, thì ít nhất khi ૮ɦếƭ, vẫn có thể được ૮ɦếƭ cùng nhau, đó xem như cũng là một kết cuộc viên mãn.
Ta nhắm mắt, âm thầm cảm thấy vui mừng thay cho Uyển Thanh. “Sống thì thế nào? ૮ɦếƭ thì đã sao? Sống ૮ɦếƭ đều có cơ duyên, muôn vật tự có luân hồi (*).”
(*) Đây là câu nói mình trích từ trong truyện Hương Mật Tựa Khói Sương nhé!
Câu này rất hay, cũng rất chí lí. Nếu quả thực như vậy, chỉ hi vọng kiếp sau hai người lại một lần nữa gặp nhau, nối tiếp đoạn tình còn đang dang dở ở kiếp này.
Đôi khi, ૮ɦếƭ cũng là một sự giải thoát…
Ta xoay người lại , muốn xem hai người kia thế nào thì đột nhiên phát hiện, ngoài mấy tên binh lính cùng ảnh vệ đang đánh nhau đến thất loạn bát tao thì chẳng thấy hai người họ đâu, nhưng phát hiện thấy phía Đông có tiếng đánh nhau văng vẳng đâu đây. Ta vén vạt váy, quay lại dặn dò mấy người còn lại một phen rồi chạy theo, dù gì trong số đó cũng có quan võ, nên không sợ .
“ Ảnh Hiên! Ảnh Hiên!”
Ta vừa chạy vừa gọi lớn, khổ nỗi bọn họ thế nào lại bay khỏi Hoàng Cung thế này? Mà từ khu vực nhà lao này mà chạy thẳng ra là đến bìa rừng. Híc.. tường cao thế này, sao mà qua? Mà Hoàng Cung chỉ có một lối đi duy nhất, xem ra ta đành phải dùng ngựa thôi! Hi vọng sẽ đến kịp lúc. Bởi vì nếu ta nhớ không nhầm, thường là sau bìa rừng, sẽ có một hẻm núi dốc, rơi xuống đó thì e là thịt nát xương tan.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc