Thái Tử Phi Tối Cao - Chương 25

Tác giả: Đường Ngọc Hoa

Tử Thuần đi đến trước mặt Thế Hiên, chậm rãi rút cầm lấy bảo kiếm thủ hạ đưa cho , kề lên cổ chàng, không nhanh không chậm lên giọng uy hiếp :
“ Hiên đệ, đệ đang nằm trong tay của bổn vương, dù cho thuộc hạ của đệ có là đệ nhất cao thủ cũng sẽ không thể cứu đệ được. Phụ hoàng mẫu hậu, cả Di Nhi, tất cả đều trọng thương, nếu đệ không đầu hàng, cứ như thế này khoảng một canh giờ nữa, tất cả sẽ ૮ɦếƭ. Ý đệ thế nào?”
Thế Hiên không chút hoảng loạn, chau lại mày kiếm, bình tĩnh đáp :
“ Giết Phụ hoàng, giết Di Nhi, đệ nỡ sao?”
“ Phụ hoàng, ta không nỡ!” Tử Thuần nghiến răng, tay dùng thêm lực làm kiếm đã cứa nhẹ một đường lên cổ của Thế Hiên “ Mẫu phi của ta đường đường là một Qúy phi, được nhận bao nhiêu là sủng ái của Phụ hoàng, Phụ Hoàng đối với ta cũng là thập phần yêu mến! Thế nhưng, thế nhưng từ khi lập Hậu, Phụ Hoàng ngay cả một lần đến thăm mẫu phi cũng không có, suốt ngày chỉ ở bên Hoàng Hậu, rồi đến khi có đệ, Phụ Hoàng gần như không gặp mẫu phi và ta nữa! Mẫu phi ta bện***, Phụ Hoàng chỉ phái thái y tới , cũng không thèm đến thăm một lần, lúc đó ta cũng chỉ mới mười một tuổi mà thôi, có ai biết ta đã ủy khuất đến thế nào! Mẫu phi ta dù gì cũng từng là người Phụ hoàng yêu thương,sủng ái, vậy mà khi bà bện*** qua đời, Phụ Hoàng vẫn có thể nói cười với Hoàng Hậu và đệ. Ta hận Phụ hoàng, nên có gì mà không nỡ!”
Tiếng khóc ngừng lại, ta lặng thinh không nói.
Hoàng Thượng ngây người sửng sốt.
“ Hoàng huynh, Phụ Hoàng là Hoàng đế, sủng ái nhiều nữ nhân là chuyện bình thường”
Tử Thuần bật cười thật to, ta cũng sững người.
Chàng nói vậy… lẽ nào sau này cũng sẽ sủng ái người khác, không quản ta nữa sao?
Tử Thuần cong cong khóe môi, khinh thường nói :
“ Sau này nếu đệ có thể lên làm Hoàng đế, lẽ nào cũng sẽ đối xử như vậy với Di Nhi? Di Nhi sẽ chấp nhận được sao?”
“ Nhưng đệ khác với bọn họ. Sau này nếu lên ngôi, đệ sẽ giải tán Hậu Cung, chỉ giữ lại Di Nhi, độc sủng một mình nàng. Hoàng đế hay nam tử đều xem nữ tử chẳng qua đều chỉ có công dụng ấm giường, thành hôn chẳng qua chỉ để củng cố quyền lực. Đệ cũng từng nghĩ như vậy, nhưng từ khi gặp được Di Nhi, đệ đã hoàn toàn thay đổi hoàn toàn. Chung quy chỉ vì Phụ hoàng chưa thể tìm thấy nữ tử mà bản thân yêu thực sự mà thôi. ”
Ta cảm động nhìn chàng, Thế Hiên, chàng nói rất hay.. !
“ Bổn vương cũng yêu Di Nhi!”
Tuyết Thần ngồi một bên im lặng, nhìn thấy thế cục chuẩn bị rơi vào bế tắc liền bất đắc dĩ xen vào :
“ Đủ rồi! Nếu đợi các ngươi tranh luận xong thì có lẽ Hương triều sẽ diệt vong mất!”
Thế Hiên bấy giờ mới rời mắt, nhìn chằm chằm vào Tuyết Thần :
“ Hoàng thúc, lẽ nào thúc cũng thông đồng với Hoàng huynh, làm phản sao?”
“ Ta không tạo phản, chỉ muốn báo thù cho tiểu đệ bị ngươi giết năm đó”
Tiểu đệ sao? Lẽ nào là vị thúc thúc đã bị chàng ***?
Ta mím môi, không nhịn được tức giận hét toáng lên :
“ Chắc chắn là có lý do, nếu không Hiên sẽ không tùy ý giết như vậy! Tuyết Thần thúc thúc! Thúc đừng có vu oan giáng họa vớ va vớ vẩn đi! Ta cứu thúc một mạng, thúc còn nói thúc với hai nam tử kia là vận mệnh của ta! Thế nhưng thúc hại ta thành thế này, còn nói vận mệnh vận mạng cái con khỉ gì! Lại nói tới thúc đã hứa sẽ không giết Thế Hiên cơ mà!”
Tuyết Thần phóng ánh mắt thâm trầm khó đoán về phía ta, thanh âm nhàn nhạt lười biếng đáp :
“ Ta chỉ nói sẽ không giết Thế Hiên, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ bảo vệ cho hắn. Còn về tiểu đệ của ta, đệ ấy là đệ đệ ruột mà ta yêu thương nhất. Năm đó đệ ấy chỉ muốn đến tỷ thí với Hiên , vậy mà Hiên lại nhẫn tâm nói với Hoàng thượng là đệ ấy hành thích, sau đó thấy Hoàng thượng tha tội, không cam tâm phái sát thủ âm thầm ***!”
“ Tam thúc hôm ấy là đến để mưu sát ta, còn thẳng tay *** hạ nhân trong Đông Cung, nể tình Tam thúc là huynh đệ, nên Phụ hoàng bỏ qua. Từ lúc đó, ta luôn bố trí người ở phủ vủa Tam thúc, cũng không có tính toán gì. Tam thúc từ lần đó không bỏ cuộc, lại muốn hành thích nên các thuộc hạ của ta mới xuống tay trừ khử hậu họa!” Thế Hiên vẻ mặt cương quyết ác liệt nhìn Tuyết Thần, Âu Dương Thế Hiên hắn ghét nhất là bị vu oan thế này. Nếu không phải lúc này trúng độc, e là Tuyết Thần thúc đã ૮ɦếƭ mấy mạng rồi!
Tử Thuần dường như cũng không còn kiên nhẫn được nữa, gằn giọng hỏi :
“ Vậy ý đệ thế nào? Đừng vòng vo tam quốc nữa, mọi người sắp không chịu nổi rồi”
Ngọc Uyển Thanh ngồi ở bên cạnh ta chịu không nổi, cuối cùng cũng lên tiếng, nghẹn ngào như sắp khóc :
“ Thái tử điện hạ ! Xin người đừng do dự nữa a! Cứ thế này, e là không ổn!” Đùa sao, nàng còn chưa thể quyến rũ được Tuyết Thần vương gia, sao có thể ૮ɦếƭ lãng xẹt như vậy!
“ Được! Bổn thái tử sẵn sàng nhường lại địa vị cho huynh! Mau giao thuốc giải ra!” Thế Hiên sau một lúc đắn đo, cuối cùng hạ quyết tâm .
Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, tất cả mọi người trong điện đều thảng thốt, Hoàng Hậu đau lòng nhìn Hiên :
“ Hiên nhi… “
Khuôn mặt Tử Thuần giãn ra, hoàn toàn hài lòng , nhưng kiếm vẫn chưa hạ :
“ Thả đệ, ai có thể chắc chắn sau khi uống giải dược, đệ sẽ không báo thù chứ? Hơn nữa, “ Hắn lại quay về phía Hoàng Thượng, kiêu ngạo nói “ Phụ hoàng, người cũng già rồi, nên lui về làm Thái thượng hoàng đi”
“ Âu Dương Tử Thuần! Ngươi đúng là được voi đòi tiên !” Ta kích động muốn nhào tới, lại động tới vết thương, liền vô lực mà ngã xuống, khóe môi lại nôn ra một Pu'ng máu đen ngòm, nhìn đến phát sợ.
Tử Thuần thấy ta chật vật như vậy, cuối cùng cũng không đành lòng, quay sang ra hiệu cho thuộc hạ đi tới bế ta , điểm huyệt đạo để tránh ta lại làm loạn, ngay cả nói cũng không thể nói, người cứng đơ, chỉ có thể nhìn làm ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Tên Tử Thuần ૮ɦếƭ tiệt, hắn gào thét cái gì yêu ta, lại đối với ta thành thế này đây!
Hoàng thượng hình như cũng thấy câu nói đó của Tử Thuần quá ngạo mạn, mặc kệ trong người đang có độc, quát lớn :
“ Âu Dương Tử Thuần! Nghịch tử! Ngươi dám nói như vậy với Phụ Hoàng hay sao! Khụ…”
“ Chuyện đã đến nước này, có gì mà không thể! Thế Hiên, tuy ta hận đệ, nhưng nể mặt thê tử, nên tha ngươi một mạng, giao lại cho Tuyết Thần thúc thúc giải quyết, còn Phụ hoàng và Hoàng Hậu, tạm thời nhốt vào nhà lao! Còn lại , ai thuận ta thì sống, ai ngược ta thì ૮ɦếƭ!”
“ Thê tử..?” Thế Hiên và ta đột nhiên có dự cảm không tốt.
Các thuộc hạ của Tử Thuần nhanh chóng thi hành mệnh lệnh, quan lại hơn phân nửa ủng hộ Tử Thuần, vừa có trung thần vừa có gian thần, số còn lại, hắn giữ lại các đại thần và trung thần , đem đi dùng hình đến khi nào chịu đầu hàng thì thôi, những người khác, đều bị chém ૮ɦếƭ tại chỗ. Hoàng tử công chúa đa số tuổi còn nhỏ , sợ hãi vạn phần, chẳng còn cách nào khác là chấp nhận Tử Thuần. Thế Hiên cũng bị quân của Tuyết Thần đưa đi. Còn việc khi nào được giải độc thì ta cũng không biết, chỉ có thể lo lắng nhìn theo Thế Hiên. Chàng tuy vô lực, phải có hai người đỡ đi nhưng vẫn nhìn ta trấn an.
Đám thuộc hạ cao thủ của chàng tuy đông, nhưng chủ tử đang ở trong tay kẻ thù, nên đành căm phẫn lui đi.
Hoàng tử Công chúa cũng được hộ tống trở về. Trong điện bây giờ chỉ còn ta, tên thuộc hạ đang bế ta và Tử Thuần.
Tử Thuần tiêu sái đến gần, đưa tay bế ta, ánh mắt chuyển từ kiêu ngạo xen lẫn thù hận sang dịu dàng ôn nhu như ngọc.
“ Di Nhi, xin lỗi nàng”
Sau đêm đó, hôm sau Tử Thuần đã đường đường chính chính đăng cơ. Để che đậy, hắn trước đó còn uy hiếp Hoàng Thượng tự tay viết chiếu phế Thái tử, ‘tự nguyện’ lui về làm Thái Thượng Hoàng.
Dân chúng ngày trước từng được hắn lấy lòng, nên cũng không có nhiều người phản đối hay gây phản loạn. Tóm lại là rất êm đẹp.
Vết thương của ta cũng đã được chữa trị cẩn thận, hắn sau khi đích thân trị thương liền ép ta uống một bát canh an thần, khiến ta đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Lúc tỉnh dậy đã thấy Tân Hoàng đế đang ngồi bên cạnh, lo lắng xen lẫn vui mừng nắm lấy tay ta, nhu tình gọi :
“ Di Nhi, nàng đã tỉnh! Thấy trong người thế nào? Có thấy chỗ nào không ổn không?”
“ Ngươi…! Hiên ..” Ta vừa mới tỉnh dậy, trên người còn có vết thương , nhất thời lắp bắp không nói được nên lời, đưa tay ra muốn giật cổ áo hắn hỏi một phen, thì lại bị hắn giữ lại, vẫn rất vui vẻ nói :
“ Nàng đừng làm loạn! Chỉ trỏ vào Hoàng Thượng, là tội khi quân đấy”
Ta khinh thường hừ mũi, nuốt xuống mấy ngụm nước miếng mới nói được một câu ra hồn :
“ Khi quân thì thế nào? Hiên đang ở trong tay các ngươi, bây giờ nếu ngươi giết ta, chàng nhất định cho dù có bị thương cũng sẽ có thể vùng dậy, một chưởng giết sạch!”
“ Vì sao?”
“ Hỏi thừa, vì ta là thê tử của…” Chữ cuối còn chưa nói hết, đã bị chặn lại, mà cái ‘thứ’ chặn lại chính là bờ môi đáng ghét của ai đó.
Ta gắng sức chống tay vào *** hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng sức ta căn bản không bằng hắn, nên đẩy kiểu gì cũng không xoay chuyển được, chỉ có thể mặc cho hắn hôn đến khi sắp hít thở không thông mới được buông tha.
Ta giận đến đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn hắn, hắn lại thản nhiên thì thầm vào tai :
“ Từ bây giờ, nàng chính là thê tử của ta”
Dứt lời , hắn còn phẩy long bào , quay lưng đi ra ngoài mà không để cho ta kịp phản bác một câu nào. Hắn vừa ra là có cả một đám cung nữ dẫn đầu là Tiểu An đi vào, đồng loạt quỳ xuống hành lễ :
“ Thỉnh an Thiên Phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”
“ Cái..gì? Thiên Phi?Tiểu An… ngươi..” Ta phóng ánh mắt về phía Tiểu An đang cúi gằm mặt, muốn một lời giải thích từ muội ấy. Ta rõ ràng là Thái tử phi của Đông Cung, như thế nào lại gọi ta thành Thiên Phi rồi?? Vì sao lại cảm thấy có chút gì đó không ổn?
Tiểu An không siểm nịnh, không kiêu ngạo, một mực cúi đầu nói :
“ Hồi bẩm nương nương, hôm nay sau khi Hoàng đế bệ hạ đăng cơ, lập tức phế bỏ ngôi vị Thái tử phi , phong người làm Thiên Phi của Phượng Linh Cung, chờ nương nương sức khỏe hồi phục, lập tức tổ chức nghi lễ, sắc phong làm Hoàng Hậu, hiện tại để nương nương ở Phượng Linh Cung để tiện sau này không cần phải mất công dời chỗ ở ”
“ Ngươi… ngươi đang nói hàm hồ cái gì! Ta khi nào đồng ý gả cho hắn chứ! Không được! Ta phải tìm hắn nói chuyện!”
Tên Tử Thuần này điên rồi! Hắn thực sự muốn lấy ta sao? Là ta ban đầu đã sai, đi quyến rũ hắn, là thất sách! Nhưng hắn cũng đừng có dại dột đến mức đi thành thân với đệ muội của mình chứ! Hắn muốn *** hay sao!
Khổ nỗi bây giờ ta vẫn còn yếu, vừa bước xuống đã lảo đảo muốn ngã, Tiểu An và đám cung nữ kia hoảng hốt chạy tới đỡ lấy ta, rồi lại còn không có sự cho phép của ta liền thay cung phục cho ta.
Mà cung phục này, kể cả cách Pu'i tóc, cách trang điểm, nếu như ta nhớ không lầm, thì chính là cung phục dành cho Hoàng Hậu, nào có vẻ gì là dành cho một Phi tử chứ?Hắn thực sự nôn nóng đến thế rồi?
Xong xuôi đâu đó, ta mới bắt đầu ngồi xuống chất vấn Tiểu An. Ta phất tay ra hiệu cho các cung nữ lui ra, đóng chặt cửa phòng, lạnh lùng nhìn Tiểu An :
“ Mau quỳ xuống!”
Ta là người hiện đại, vốn chẳng quen cái chế độ chủ tớ, nhưng cái này, ta không dùng danh phận chủ , mà là dùng danh phận bằng hữu bắt nàng quỳ.
Tiểu An không nói không gì, cũng không biểu hiện gì, trực tiếp quỳ xuống, đầu còn cố ý cúi thật thấp để tránh mặt ta.
“ Tiểu An, muội mau nói đi, vì cớ gì phản bội ta, phản bội Hiên! Tiểu Đào của ta, muội đưa đi đâu rồi?”
“ Nương nương, ngay từ ban đầu, Tiểu An đã là người của Bệ Hạ,được bệ hạ đưa tới để bảo vệ nương nương. Còn Đào Đào thì nương nương hãy yên tâm, Tiểu An đã nhốt muội ấy ở trong phòng bên. Tiểu An không muốn phản bội người, nhưng thân bất do kỷ, Bệ Hạ khi xưa có ơn cứu mạng, Tiểu An đã thề, một lòng trung thành với Bệ Hạ”
Khóe mắt ta đỏ hoe, siết chặt lòng tay để ngăn những giọt nước mắt lại, nghiêm nghị nói :
“ Hóa ra, ban đầu ngươi chăm sóc ta cũng chỉ vì thế… Nhưng Tiểu An à, ta đây không chấp nhận những người phản bội mình, đặc biệt là gián tiếp hại đến Hiên, ta đều không tha! Thế nên, ngươi từ bây giờ đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Mau đưa Tiểu Đào đến đây! Ta muốn đến gặp Tử Thuần!”
Ta đứng dậy, tiến tới định mở cửa thì bị Tiểu An giơ tay chặn lại, bấy giờ mới chịu nhìn ta, kiên quyết nói :
“ Bệ Hạ có chỉ, nương nương không được phép ra ngoài nửa bước!!”
“ Qúa đáng! Ta cứ đi đấy!” Ta đẩy mạnh Tiểu An sang một bên, ai ngờ sau khi mở cửa, trước mặt đã xuất hiện hơn chục hắc y nhân. Tất cả bọn họ đều một thân sát khí, đồng loạt hô :
“ Thỉnh nương nương quay vào trong”
Hừ, hóa ra đã chuẩn bị trước rồi. Xem ra không hay rồi! Trốn đi không được, bây giờ phải làm sao mới có thể gặp được Tử Thuần? Cứu được Thế Hiên??
Đến tối, nhìn thức ăn từng chút một được dọn lên, toàn là sơn hào hải vị, bánh điểm tâm cũng đặc biệt nhiều, tuy trong bụng ta hiện giờ rất đói, nhưng vẫn vênh mặt quát :
“ Mau dọn xuống! Ta không ăn! Ta sẽ không ăn nếu Tử Thuần không chịu đến đây mặt đối mặt nói chuyện cho ra nhẽ!”
Tiểu An tiến lên, định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng hô , tiếp đó là một bóng dáng cao lớn bước vào, trên người một thân long bào vàng rực, rõ ràng là đẹp như vậy, rực rỡ như vậy, nhưng vào mắt ta lại rất chướng mắt.
“ Ái phi, trẫm chỉ chưa gặp nàng chưa tới nửa ngày, nàng đã nhớ trẫm đến vậy rồi hay sao?”
Hắn phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, rồi đi đến trước mặt ta, dịu dàng xoa nhẹ khuôn mặt ta :
“ Di Nhi ngoan, nàng không ăn, trẫm sợ… Hiên của nàng cũng sẽ không được ăn”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc