Thái Tử Phi Tối Cao - Chương 20

Tác giả: Đường Ngọc Hoa

Đã là gần cuối tháng Giêng, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi ít hơn, cũng gần đến ngày sinh nhật nàng.
Sinh nhật nàng và sinh nhật công chúa Ngọc Nhi này rất giống nhau, thế nên vô cùng tiện , không cần phải tủi thân hay gì gì đó nữa.
Đông Cung khắp nơi đều bận rộn chuẩn bị, còn nàng thì ngày ngày thong thả nằm lười trên giường, gần như để dưỡng sức cho buổi tối a ~~
Thế Hiên đối với nàng dạo gần đây phải nói là hữu cầu tất ứng, vô cùng sủng ái, sủng ái đến mức dọn về ở chung một tẩm thất hoa lệ nhất Đông Cung, gọi là Tử Di điện.
Tử Di điện trước nay bỏ trống khá lâu nên khá bụi bẩn, ban đầu nàng đi xem thử còn lắc đầu chê lên chê xuống, một mực đòi ở Ngọc Di điện hay Tử Thần điện gì đó, nhưng may là Thế Hiên đã cương quyết cho người dọn dẹp sạch sẽ, sửa sang lại vài chỗ để nàng thấy được vẻ đẹp thực sự của nó, làm nàng đồng ý dọn đến ở.
Hàng ngày sau khi phê duyệt tấu chương, hắn cũng thường cùng nàng nói chuyện phiếm, đánh đàn, thưởng hoa. Tất cả bảo vật Hoàng Cung hắn có được , chỉ cần nàng thấy thích, sẽ vui vẻ tặng hết, chỉ cần nàng nhíu mi, chê một tiếng, món đồ đó dù có độc nhất vô nhị đi chăng nữa, cũng là đồ bỏ đi .
Chính vì lẽ đó, các vị quan lại triều đình muốn lấy lòng hoặc muốn Thái tử chiếu cố thì đích thân đến tặng quà cho nàng, nào là trâm vàng, thuốc bổ, … nhiều người ngại không dám gặp, cử hẳn nữ nhi đi thay. Theo như nàng thấy thì, tiểu thư nhà quan ai nấy đều dịu dàng thục nữ, vô cùng yểu điệu thướt tha, lại tự nhìn bản thân mình , ai yo …
Nhưng dù gì thì, chính vì nàng khác với bọn họ, nên mới có được một phu quân tuyệt vời như Hiên Hiên đó chứ! Đôi khi khác người một chút cũng không phải là điều xấu .
Tuy họ làm vậy đều có dụng ý, tốt hay xấu gì nàng chẳng quan tâm, vẫn tốt bụng nói cho Hiên về bọn họ nhiều hơn chút xem như đáp lễ. Hắn cũng không nói gì, chỉ ừ à vài tiếng rồi thôi.
Còn Tiểu Đào, mấy hôm trước nàng đã gặp riêng em ấy, nói chuyện một chút, an ủi vài câu rồi cả hai lại làm hòa. Sau lần này, Tiểu Đào có vẻ đã học được cách kiềm chế bản thân, trên khuôn mặt của một tiểu cô nương mười bốn nay đã chững chạc hơn, nét trẻ con xưa kia không biết đã mất tự khi nào làm nàng có phần tiếc nuối.
Nàng ngồi trong phòng vừa ăn bánh vừa luyện chữ, đúng lúc Ảnh Hiên từ ngoài đi vào, trên tay cầm một cái quạt phe phẩy nhè nhẹ , nhìn qua rất có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong a ~~
Chàng lại gần chăm chú nhìn chữ của nàng rồi thất vọng lắc đầu khẽ nhận xét :
“ Chữ viết của nàng vẫn tệ quá… Nàng a, đúng là nên dạy lại từ đầu thôi, nếu không ..”
“ Nếu không thì sao?” Nàng ném Pu't sang một bên, giận dỗi nhìn chàng. Có phải ý chàng muốn nói, nàng làm chàng mất mặt, không nên làm Thái tử phi nữa, nên làm một Lương đệ hay thiếp gì đó đúng không?
Thế Hiên giật giạt khóe môi, tự biết bản thân đã sai liền dịu dàng vỗ về nàng đang ấm ức như thể vừa bị thất tình :
“ Không sao không sao, đã là thái tử phi của ta, thì chữ viết có đẹp hay không cũng không quan trọng”
Nàng cười hì hì nhìn chàng, vô cùng hài lòng đáp :
“ Thế mới đúng!”
“ Ngày mai là sinh nhật nàng rồi, nàng cũng không biết nên tặng nàng cái gì, thế nên cho nàng một điều ước, nàng ước đi”
Nàng đảo mắt suy nghĩ một chút , trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng cực kỳ táo bạo, nhưng nhất thời vui quá nên không để tâm nhiều, tươi cười nói với Thế Hiên :
“ Nói phải giữ lời đấy nha! Ừm, còn điều ước thì.. ta ước hai ngày nữa, sau khi dự lễ sinh nhật của ta xong, chàng phải bịt kín mắt lại, cùng ta đến một chỗ”
Chàng có chút lưỡng lự nhìn nàng, định nói gì đó nhưng lại thấy nàng vui như vậy liền không đành lòng, cong môi đáp ứng.
Hai ngày lại thấm thoắt trôi qua, Đông Cung đâu đâu cũng ồn ào náo nhiệt. Hoàng thất, Hoàng tôn , kể cả quan lại triều đình cũng đến chúc mừng. Kể cả Âu Dương Tử Thuần cũng vào cung , đích thân tặng quà cho nàng.
Qùa của hắn là đắt giá nhất, quý giá nhất, đó là ba viên thần dược do hắn đặc chế, trên đời này chỉ có duy nhất ba viên, tuyệt không có hơn, ngay cả công thức cũng bị hắn đem đốt sạch.
Ba viên này rất kỳ diệu, viên thứ nhất tên Hoàn Dung, nghĩa là , chỉ cần uống nó thì đúng một tuần sau, da sẽ trắng hơn, mịn hơn, vết sẹo trên người tất cả đều biến sạch . Viên tiếp theo là Hoàn Sinh, dù là trúng độc thế nào, vô phương cứu chữa, chỉ cần uống là sẽ giải được. Cuối cùng, là viên Hoàn Khí, viên này giúp cho người bị mất võ công sẽ hồi phục lại hoàn toàn, thậm chí võ công so với trước kia càng thâm hậu hơn.
Tuy nàng và hắn là địch nhân, nhưng là địch nhân bất đắc dĩ! Thế nên món quà của hắn, nàng cũng vui vẻ mà nhận.
Nhưng không hiểu sao lúc nàng và Tử Thuần nói chuyện, lại cảm thấy Thế Hiên bừng bừng lửa giận, sát khí nồng đậm khiến nàng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng và Hoàng hậu tuy không đích thân đến vì có chuyện hệ trọng phải xử lý nhưng vẫn cho công công đến, mang theo một đống bảo vật làm quà .
Tiếp khách đâu đấy xong, Thế Hiên lập tức cắn răng, để nàng lấy một cái khăn bịt mắt hắn lại. Hắn đẹp như vậy, mái tóc cũng dài ngang lưng, thân hình thon thả, lưng hổ eo ong, hầy, sao nàng lại có cảm giác hắn rất giống thượng thần Bạch Thiển trong Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa của Đường Thất Công Tử thế nhỉ? Chỉ cần gầy thêm chút, mặc y phục nữ tử là được rồi!
Nàng và hắn lên xe ngựa, để tạo sự bất ngờ, nàng nói thầm với phu xe nơi sẽ đến, phu xe nghe xong vô cùng hoảng sợ, lắp bắp nói :
“ Nương nương, không nên a ~”
“ Cứ đi đi, không sao đâu”
Thế Hiên cảm thấy có chút bất an, nhưng cũng một lòng tin tưởng nàng, ngoan ngoãn mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Đến trước Vạn Tình Lâu, nàng vén rèm hoa, nhảy xuống trước rồi mới quay lại dìu Thế Hiên xuống. Nàng cười bí hiểm :
“ Hiên Hiên ~~ Chàng đoán xem, chúng ta đang ở đâu nà?”
Đầu mày chàng khẽ nhíu, nàng cũng chẳng quan tâm, nhanh chóng đẩy chàng vào trong.
Tú bà như một cục bột biết đi vận y phục sặc sỡ, mùi nước hoa nồng nặc, vẫy vẫy cái khăn về phía nàng và Hiên :
“ Công tử, mau mau vào một chuyết đi ~~ Mẫu Đơn, Vãn Tình, mau ra đây tiếp khách!”
Người Thế Hiên hơi run lên, hắn trầm giọng hỏi :
“ Nàng… đây là đâu?”
“ Hì hì, là kỹ viện đó! Thiếp nghĩ, chàng là nam nhân, tuy đối với thiếp rất tốt, nhưng là không nên khiến nữ nhân khác lúc nào cũng sợ hãi như vậy, cũng là học cách đối xử với nữ nhân a ~~”
“ Cái gì?”
Đột nhiên chàng đẩy mạnh nàng ra, giật phắt cái khăn lụa bịt mắt xuống, nàng định huyên thuyên thêm vài câu nhưng lại thấy ánh mắt chàng nổi lên sát khí, nhìn nàng lửa giận bừng bừng!
Không được sợ! Chẳng phải nàng liều mình đưa chàng đến đây là để chàng học cách gần gũi với nữ nhân sao? Không được nhát gan như vậy!
“ Hiên Hiên, chiều ta đi, chúng ta vào trong nhé?”
Chưa đợi Thế Hiên lên tiếng, Mẫu Đơn mỹ nhân đã yểu điệu lướt đến, dẻo dai như người không xương, ôm chặt lấy chàng , quyến rũ nói :
“ Công tử ~ Công tử … A…”
“ Á! Thế Hiên! Dừng tay!” Ta hốt hoảng vội vàng kéo chàng ra, không để chàng tiếp tục dùng tay siết chặt cổ Mẫu Đơn “ Là thiếp sai rồi ~ Chúng ta mau về được không?”
Xem ra là ta bắt đầu chưa đúng rồi, chuyện này để từ từ vậy!
Thế Hiên mặc kệ ta nói gì, vẫn tiếp tục siết cổ Mẫu Đơn, gằn giọng quát :
“ Ai cho ngươi ***ng tay vào bổn thái tử?”
“ Thái… Thái tử điện hạ! Mẫu Đơn không… không biết là người… thỉnh… thỉnh thái tử tha mạng!” Mẫu Đơn khó nhọc nói không ra hơi, lại quay sang cầu cứu ta.
Tú bà cũng xông tới giằng co, mọi người thấy náo loạn nên cũng xúm lại giúp đỡ, một hồi sau mới cứu được.
Thế Hiên không thèm đếm xỉa đến Mẫu Đơn nữa , quay sang giận dữ nói với ta :
“ Có phải là bổn thái tử quá sủng ái nàng, khiến nàng sinh kiêu, cho rằng có thể tự ý phạm vào điều đại kỵ hay sao? La Thiên Di!”
“ Ta… ta không có ý đó, chỉ là ta…”
“ Nàng không cần nói nữa, bổn thái tử cũng không muốn nghe nàng nói!!” Thế Hiên phất tay áo thật mạnh, một luồng kình phong ập tới, mạnh đến mức bay luôn cả lên trời, ta sợ đến mức nhắm tịt mắt, nhưng không hiểu sao trong thâm tâm vẫn hi vọng chàng sẽ đỡ ta, nếu không nếu ngã từ độ cao này xuống thì không bị gãy tay gãy chân cũng thương tích đầy người!
Đôi khi có những chuyện lại không theo ý mình, thế nên ngược lại với dự đoán của ta, thay vì Thế Hiên đỡ thì ta lại một lần nữa rơi vào vòng tay quen thuộc mà xa lạ của người nào đó.
“ Tử Thuần…” Ta nhìn chăm chăm vào nam tử đang cười trước mặt.
Thế Hiên khựng lại một chút rồi phi thân bỏ đi. A đầu đã không sao, hắn chẳng cần lo làm gì, không có hắn thì vẫn còn Tử Thuần đó, không phải sao? Loại nữ tử được sủng sinh kiêu này, không cần giữ lại bên người làm gì nữa! Đã biết hắn đại kỵ hai từ đó, vậy mà nàng vẫn mang hắn đến!
Tối hôm đó ta không về Đông Cung mà ở Tử vương phủ của Tử Thuần , tránh gặp Thế Hiên rồi lại xảy ra chuyện không hay, trước mắt cứ tạm tránh mặt tìm biện pháp trước đã rồi tính sau.
Ước lượng thời gian một ly trà , Tử Thuần mới thôi không nhắm mắt dưỡng thần nữa, không rõ hỉ nộ nhìn nàng , thanh âm đều đều :
“ Nàng có biết vì sao Hiên đệ lại ghét nữ tử không?”
Ta không đáp, chỉ lắc khẽ một cái. Từ lúc đó đến giờ, ta vẫn trầm mặc thế này, cúi đầu im lặng chẳng nói gì.
“ Lúc trước, phụ hoàng có sủng ái một nữ tử là hoa khôi của thanh lâu, tên gọi là Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt dung mạo tuyệt thế, đại mỹ nhân danh tiếng lẫy lừng. Trước khi vào cung, nàng ta tính tình dịu dàng , yểu điệu, chỉ là sau khi vào Cung, phong làm chính tam phẩm, Nguyệt tiệp dư , được sủng ái nhất Hậu Cung, sinh kiêu , không coi ai ra gì. So với Uyên phi không khác mấy, chỉ là xuống tay quá nặng. Năm đó nàng ta vì vọng tưởng ngôi vị Hoàng Hậu, lén lút bày kế , hạ độc Hoàng hậu rồi vu oan cho Trịnh tài nhân . Lúc đó nhân chứng vật chứng rõ ràng, Hoàng thượng xử Trịnh tài nhân tội lăng trì, chu di cửu tộc. Hoàng Hậu bị hạ độc , may gặp được Thần y, thập tử nhất sinh mà qua khỏi, nhưng để lại di chứng, nửa đời còn lại , sẽ không thể có con nữa, cũng chỉ có thể sống thêm được bốn mươi năm nữa…”
“ Vậy… vậy chuyện sau đó thế nào? Không lẽ Trịnh tài nhân cứ như vậy mà ૮ɦếƭ oan hay sao?” Nghe những chuyện tranh đấu Hậu Cung đẫm máu này, ta không khỏi rùng mình lạnh sống lưng.
“ Suy đi nghĩ lại, bổn vương nghĩ, Nguyệt tiệp dư quá ngu ngốc, kế hoạch hạ độc thảm bại vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục bày kế, lần này là đẩy Hoàng Hậu xuống hồ, may là Hiên đệ đúng lúc đi tới, mới cứu được. Hoàng Hậu và Hoàng tử cùng lúc tố cáo, cung nữ thị vệ theo sau Hiên cũng thấy rõ, nhân chứng vật chứng đầy đủ, các phi tần khác bình thường cũng hận nàng ta, nhân cơ hội này điều tra thêm về việc hạ độc lần trước, mọi chuyện dần được sáng tỏ. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, phạt Nguyệt tiệp dư mỗi ngày đều chịu hình đến ૮ɦếƭ thì thôi. Thế Hiên biết chuyện, liền ra sức cầu xin phụ hoàng tự tay dụng hình, nàng ta chưa đầy một ngày đã bị quật ૮ɦếƭ! Còn bị thả xuống hồ cho cá sấu ăn thịt. Thái tử ra tay tàn nhẫn, nhưng cũng dễ hiểu, lại có thế lực bên Hoàng hậu chống lưng nên phụ hoàng cũng không nói gì, từ lần đó, Thế Hiên rất hận nữ tử, đặc biệt là kỹ nữ thanh lâu”
Mẫu hậu của chàng bị hại thê thảm như vậy, chỉ có thể sống thêm một ít thời gian nữa, chàng hận nữ tử, hận kỹ nữ thanh lâu thì ra là vì lý do đó, vậy mà ta lại cố chấp … cố chấp khơi gợi chuyện cũ, khiến chàng đau lòng. Không được! Ta nhất định phải hồi cung tạ lỗi với chàng!
Ta đứng dậy, cảm tạ Tử Thuần một tiếng rồi xoay người định rời đi thì cổ tay bị giữ chặt, giật lại phía sau. Ta lảo đảo ngã nhào vào lòng Tử Thuần, hắn thuận thế đẩy luôn ta xuống giường , tựa tiếu phi tiếu nói :
“ Bổn vương vì nàng giải thích nhiều như vậy, lúc đó may mắn đi ngang còn cứu nàng, nàng ít ra cũng nên đền bù chút?”
“ Đền bù cái con khỉ! Con mẹ nó, ngươi mau bỏ ra ! Không ta cho ngươi làm thái giám! Có nghe không hả? Thái giám đó! Ngươi có hiểu không???”
“ Không hiểu, bổn vương một chút cũng không hiểu” Tử Thuần cúi đầu thì thầm vào tai ta, thanh âm mị hoặc đến mê người.
“ Ngươi là con nít lên ba hay sao? Hay thuộc dạng người tứ chi phát triển, đầu to não nho hả? Bỏ ra!” Ta trừng mắt lên quát, ra sức đạp hắn.
Chỉ đạp được một lúc, ta lại thấy cả người mềm nhũn, không thể làm gì nữa, lúc đó mới phát hiện thân thể một chút cũng không cử động nổi, lại rất nóng, lẽ nào…Xuân dc!
Ta nuốt nuốt nước miếng, cười gượng gạo:
“ Ai ôi, Tử Thuần ca ca, ngươi là anh chồng của ta, là vương gia đức cao trọng vọng, sao có thể làm ra chuyện *** này được? Sẽ ảnh hưởng lắm đó! Nào, ngoan, mau bỏ ra nào!Ngoan đi, ta làm bánh cho ăn”
Tử Thuần một chút cũng không buông tay, dở khóc dở cười nhìn ta :
“ Nàng xem ta là hài tử thật sao?”
“ Không phải à?”
“ Hầy, Thiên Di a, bổn vương thật sự động tâm, thật sự yêu thích nàng, nay lại càng thích, hôm nay nàng nên hảo hảo hầu hạ bổn vương một bữa đi”
“ Hầu ! Hầu cái đầu ngươi! Ta không phải nha hoàn!” Ta mạnh bạo đá vào chỗ hiểm của hắn, dám nói ta là nha hoàn ? Ta đá ૮ɦếƭ ngươi! Cho ngươi làm thái giám cả đời!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc