Thái Tử Phi Thăng Chức Ký - Chương 24

Tác giả: Tiên Chanh

Còn Sống Mới Có Tương Lai
Lần bị cấm cung trước là vào sau bữa tiệc đêm Nguyên tiêu, hai năm trôi qua, bên cạnh tôi không còn Lục Ly đứng dưới trăng cầu nguyện nữa, thay vào đó là một đứa trẻ chỉ mới biết Pu' rồi tè dầm.
Tôi cũng chẳng còn hứng thú ngắm mỹ nhân nữa, chỉ chơi đùa với bé con để tiêu hết thời gian.
Ngay sau đó, nhà họ Trương xin được vào thăm Hoàng hậu.
Tề Thịnh đồng ý một cách rất thoải mái, còn sai người đến tận Trương phủ đón Trương lão thái thái và mẹ của Trương thị là Phạm thị vào cung.
Tôí nghĩ, trong cung Hưng Thánh ngoài Tả Ý nhất định vẫn còn tai mắt của Tề Thịnh, nói chuyện sẽ rất bất tiện. Vì thế, tôi viện cớ trong người không khỏe, nằm trên giường để tiếp Trương lão thái thái và Phạm thị.
So với hai năm trước, Trương lão thái thái vẫn khỏe mạnh, chỉ có điều đã rụng thêm một chiếc răng. Phạm thị thì khác, mặc dù trang điểm nhẹ nhưng vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy, đôi mắt cũng có vẻ sưng đỏ.
Tả Ý sai người mang vào cho họ mỗi người một chiếc ghế tròn rồi bước tới đỡ Trương lão thái thái ngồi xuống, mỉm cười nói: “Lão phu nhân và phu nhân cứ ngồi nói chuyện với nương nương, để nô tì bế công chúa qua đây”.
Thấy Tả Ý hiểu chuyện như thế, Trương lão Thái thái gật đầu hài lòng, cười hiền từ: “Cứ đi đi, lão nhân vẫn luôn muốn được nhìn tiểu công chúa”.
Tả Ý cười rồi dẫn các cung nữ khác lui ra.
Trương lão thái thái quay lại nhìn tôi, nụ cười trên mặt biến mất, khuôn mặt nhăn nheo đầy vẻ thất vọng, khẽ nói: “Đại nha đầu à đại nha đầu, lần trước con nói kiên quyết như vậy, bà già này còn tưởng rằng con đã nhìn thấu hết rổi. Không ngờ con lại vô dụng đến vậy, chỉ vì một đứa con gái không danh không phận mà sinh sự với Hoàng thượng!”.
Tôi ngây người, vẫn chưa kịp lên tiếng thì Phạm thị ngồi bên đưa mắt liếc nhìn Trương lão thái thái một cái, khẽ nói: “Mẹ, đại nha đầu cũng có nỗi khổ riêng”.
Nói rồi mắt bà lại đỏ hoe, vội rút khăn tay ra chấm chấm.
Trương lão thái thái lườm Phạm thị một cái vẻ thất vọng rồi lại quay sang tiếp tục lên lớp tôi: “Lúc đầu con đã nói thế nào? Thế mà bây giờ lại làm thế? Đại nha đầu, đừng có nói suông mà phải chứng minh mình thực sự hiểu rồi ấy!”.
Tôi càng thấy rối tung cả lên, vội đưa tay cắt ngang lời Trương lão thái thái, hỏi: “Bà, khoan dạy bảo đã, đứa con gái không danh không phận là ai?”.
Phạm thị ngạc nhiên hỏi lại: “Chẳng phải là tiện nhân Giang Ánh Nguyệt sao?”.
Trương lão thái thái chậm rãi gật đầu: “Ở nhà đã dò la được tin tức, nghe nói Hoàng thượng đã lén đưa Ánh Nguyệt vào cung Đại Minh rồi. Thế nào? Chẳng phải con làm ầm lên với Hoàng thượng vì chuyện này sao?”.
Tôi hơi sững ra một lúc rồi chợt hiểu ý đồ của Tề Thịnh.
Anh ta bỗng nhiên trở mặt với tôi, chuyện này tất nhiên không thể giấu được nhà họ Trương, thế là anh ta bèn lấy cái khiên trăm năm vẫn xài tốt là Giang thị ra chặn. Dù sao trước đây Trương thị cũng đã không ít lần vì Giang thị mà gây chuyện với Tề Thịnh nên nhà họ Trương cũng quen rồi. Huống chi, nhà họ Trương hoàn toàn không để tâm đến việc Trương thị ở trong cung có thực sự được Tề Thịnh sủng ái hay không, chỉ cần cô ta giữ vững ngôi Hoàng hậu và sinh được long tử, thế là đủ.
Mà nguyên nhân thực sự khiến Tề Thịnh trở mặt thì dù thế nào tôi cũng không thể nói cho người nhà họ Trương được. Tề Thịnh nhìn rõ điều này nên mới mạnh dạn cho người nhà họ Trương vào cung.
Trương lão thái thái nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ.
Tôi đành phải cố làm ra vẻ đau lòng, lắc đầu khẽ nói: “Không chi một mình Giang thị”.
Phạm thị ngạc nhiên: “Sao? Còn có cả người khác nữa à?”.
Vừa nghe vậy, Trương lão thái thái đã lườm cho Phạm thị một cái, nói bằng giọng lạnh lùng: “Im ngay!”.
Mắng xong, Trương lão thái thái lại quay sang hỏi tôi: “Chuyện là như thế nào?".
Tôi thầm nghĩ, chuyện này mà đổ cho đám phi tần thì tương đối đơn giản, nhưng điểm danh hậu cung một lượt vẫn không tìm ra người thích hợp, đành phải lấy Lục Ly ra đỡ đạn. Tôi nói Tề Thịnh để mắt đến Lục Ly khiến tôi cảm thấy mất mặt nên đã nhân lúc Tề Thịnh chưa hạ chiếu, thông qua Thái hoàng thái hậu đem Lục Ly ban cho Triệu vương, vì thế nên mới gây chuyện với Tề Thịnh.
Trước những lời giải thích như vậy, Trương lão thái thái và Phạm thị không hề nghi ngờ, lập tức tin ngay. Phạm thị còn mắng Lục Ly là đồ vô lương tâm, mãi đến khi bị mẹ chồng lườm cho một cái thì mới ngoan ngoãn không nói nữa, lại lấy khăn tay ra chấm chấm.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất có lỗi với Lục Ly.
Trương lão thái thái vẫn lạnh lùng dạy dỗ tôi: “Chẳng qua cũng chỉ là một con thị nữ, huống chi lại là thị nữ mang theo từ nhà mẹ đẻ. Đừng nói là Hoàng thượng muốn, ngay cả khi Hoàng thượng không muốn thì cũng phải nghĩ cách mang tặng nó cho Hoàng thượng mới phải, ghen tuông cái gì! Vùng Vân Tây sắp động binh đến nơi, toàn bộ đàn ông Trương gia đều đang ở trong quân đội, con không thể nghĩ cho những người là chú, là bác, là anh em của con được à?”.
Mặc dù tuổi đã cao nhưng sức lực của Trương lão thái thái vẫn rất dồi dào, tôi sợ buổi giáo huấn không biết sẽ kéo dài đến khi nào nên vội ngắt lời bà, nhìn sang đôi mắt đỏ mọng của Phạm thị, nói: “Để con sai người đưa mẫu thân ra phía sau rửa mặt một chút, bộ dạng thế này lỡ ai trông thấy thì thật là không hay”.
Phạm thị nghe vậy có vẻ do dự, còn Trương lão thái thái thì lại tỏ ra sốt ruột, xua tay: “Đi đi, đi đi!”.
Tôi gọi người vào đưa Phạm thị đi rửa ráy. Chờ đến khi trong điện chỉ còn lại tôi và Trương lão thái thái, tôi ngồi thẳng dậy, ghé sát vào tai bà, nói: “Tổ mẫu, con muốn nhà mình tự xin với Tề Thịnh đem quân xuống phía nam dẹp loạn ở Vân Tây”.
Trương lão thái thái biến sắc, nhìn tôi với đôi mắt đã sụp mí, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ thăm dò.
Tôi định thần lại, khẽ nói: “Tề Thịnh đã có ý phế bỏ cháu”.
Đôi lông mày gần rụng hết của Trương lão thái thái khẽ rung lên.
Tôi nhìn bà, chậm rãi nói: “Nếu cứ ngồi chờ Tề Thịnh ra tay, chi bằng chúng ta xuất thủ trước, Vân Tây vốn là thuộc địa, thỉnh thoảng lại có người tạo phản. Năm xưa chẳng phải Thành Tổ đã lợi dụng biến loạn ở Vân Tây mà làm lên nghiệp lớn đó sao? Nhà họ Trương chúng ta nắm trong tay một phẩn ba binh lực toàn thiên hạ, chỉ cần danh chính ngôn thuận qua được Uyển Giang, hứa cho Vân Tây tự trị, cộng thêm sự hỗ trợ của Sở vưong thì thành nghiệp lớn là chuyện không khó”.
Trương lão thái thái trầm ngâm một lúc, hỏi: “Đại nha đầu muốn phế Tề Thịnh, giúp Tề Hàn?”.
Tôi khẽ lắc đầu: “Nhà họ Trương chúng ta sao lại phải làm của hồi môn cho người khác như vậy?”.
“Thế con muốn gì?”, giọng của Trương lão thái thái lộ vẻ căng thẳng, rõ ràng bà đang rất lo lắng, hồi hộp.
Tôi kiên định trả lời: “Trước hết mượn danh nghĩa của Tề Hàn để phế Tề Thịnh, sau đó... soán ngôi lập vưong triều mới”.
Trương lão thái thái lập tức gạt đi: “Không được! Lúc ông nội của con còn sống đã từng thề độc, không bao giờ phản chủ!”.
Tôi cười lạnh lùng, đáp: “Hồi Thành Tổ còn sống cũng đã từng ban cho Trương gia chúng ta thiết khoán miễn tử[1] đấy thôi. Nhưng thế thì sao nào? Có thể bảo vệ được mấy người nhà họ Trương chúng ta?”.
[1] Thiết khoán miễn tử: là vật được Hoàng đế ban thưởng cho các công thần và trọng thần, là bằng chứng cho phép nhận đãi ngộ đặc biệt và miễn tội ૮ɦếƭ, còn được gọi là Miễn tử khoán.
Trương lão thái thái nhìn xuống, không nói gì.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục khuyên: “Tổ mẫu, nhà chúng ta là ngoại thích, chỉ cần giang sơn này còn là của nhà họ Tề thì Trương gia sớm muộn gì cùng lụi tàn, nếu không phải trong tay Tề Thịnh thì cũng là trong tay con cháu cùa Tề Thịnh... Từ xưa tới nay, có ngoại thích nào hưng thịnh được trong suốt một triều đại đâu?”.
Tôi nói một thôi một hồi, chợt cảm thấy buồn cuời. Từ xưa tới nay, Hoàng hậu khuyên nhà mẹ đẻ mưu phản như thế này hẳn là không có mấy người, có lẽ tôi cũng được coi là một đóa hoa lạ đấy chứ.
Trương lão thái thái đã dao động nhưng vẫn còn do dự, hỏi lại: “Đại nha đầu có thể từ bỏ ngôi hoàng hậu?”.
Thấy Trương lão thái thái hỏi vậy, tôi suýt cười thành tiếng, đáp: “Tổ mẫu cứ nói đùa, làm hoàng hậu thì có gì hay, chẳng thể nào được tự do như công chúa. Nếu sau này thúc phụ đăng cơ, cháu cũng có thể làm quận chúa cơ mà, lại chẳng tốt gấp trăm lần làm một vị hoàng hậu bị giam cầm trong hậu cung như thế này ấy chứ!”.
Trương lão thái thái suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu: “Chuyện này rất nghiêm trọng, con hãy để ta về bàn bạc với cha con rồi hãy tính”.
Trương lão thái thái vừa dứt lời thì Tả Ý bế đứa bé từ ngoài vào, Phạm thị cũng đã rứa ráy xong xuôi, đang cùng cung nữ quay trở lại.
Trương lão thái thái dừng lời, cùng Phạm thị vui vẻ nhìn tiểu công chúa một lúc rồi mới cáo biệt.
Tôi sai người tiễn bọn họ ra khỏi cung, lại bảo nhũ mẫu đi ăn cơm, sau đó vừa đùa với con vừa hỏi Tả Ý với vẻ mặt bình thản: “Tình hình bên điện Ưu Lan thế nào rồi?”.
Tả Ý hơi giật mình, cúi đầu quỳ trước giường tôi, khẽ nói: “Đêm hôm ấy, Hoàng thượng sau khi ra khỏi chỗ của nương nương đã tới điện Ưu Lan, nô tì sợ nương nương buồn nên không dám nói”.
Tôi nghe xong không nói gì, mặc dù rất muốn nói với nha đầu này rằng, một nhân viên tốt không bao giờ tự ý đưa ra quyết định thay ông chủ, mà người luôn đưa ra quyết định thay cho ông chủ cũng không phải là một nhân viên tốt.
Tôi ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn Tả Ý, nhìn cho đến lúc cô cúi đầu thấp hơn nữa mới nói: “Tả Ý, bây giờ cung Hưng Thánh đã bị Hoàng thượng phong tỏa, ngươi chính là tai mắt của ta, nếu ngươi không thể nói cho ta biết những đỉều ngươi nhìn thấy, nghe thấy, thì ta cần tai mắt như ngươi để làm gì?”.
Giọng của tôi mặc dù không to lắm nhưng giọng điệu thì rất nặng nề.
Mặt Tả Ý biến sắc, vội cúi người xuống dập đầu cầu xin: “Nô tì biết sai rồi, xin nương nương đừng giận”.
Nếu là trước đây, nhìn thấy cảnh một cô bé quỳ trên đất dập đầu bồm bộp thì chắc chắn tôi sẽ thấy không nỡ, nhưng lúc này, trong lòng tôi chẳng cảm thấy gì.
Bất giác tôi thở dài, ai bảo là đàn bà dễ mềm lòng hơn đàn ông? Sao kể từ khi tôi làm đàn bà, trái tim lại càng ngày càng cứng rắn thế này?
Thấy Tả Ý dập đầu cũng đủ rồi tôi mới bảo cô đứng dậy, nhìn đôi mắt đỏ mọng của cô, bất giác tôi thấy rất nhớ Lục Ly.
Không thể không thừa nhận, Tề Thịnh là người rất giỏi nắm bắt thời cơ. Anh ta đã chịu đựng suốt hai năm nay, sau đó nhân cơ hội loại bỏ Lục Ly, chặt đứt một cánh tay của tôi.
Tôi cũng cảm thấy có phần hối hận, cuộc sống nhàn hạ hai năm qua đã ru ngủ tôi, nếu biết sớm sẽ có ngày hôm nay, tôi đã tranh thủ đào tạo thêm vài thuộc hạ thân tín nữa, chứ không phải chỉ lo chú ý đến chuyện đấu đá trong triều đình mà coi nhẹ người ở bên cạnh.
Chuyện này giống như việc văn phòng tổng giám đốc vẫn còn chưa hoàn thành thì chủ tịch hội đồng quản trị đã lên cơn điên, tước sạch quyền lực của tôi.
Chà! Hối hận thì cũng đã muộn!
Lại hai ngày nữa trôi qua, nhân lúc vào cung vấn an Thái hoàng thái hậu, Triệu vương tiện đường vào cung Hưng Thánh thăm tôi.
Tôi cảm động đến suýt rơi nước mắt, chỉ muốn tiến lại bắt tay anh ta: Thật không ngờ vào thời khắc quan trọng nhất, người đến thăm ta lại là anh.
Có lẽ vì tôi đã tỏ ra quá kích động nên Triệu vương bất giác lùi ra sau, nghi ngại nhìn xung quanh rồi nói: “Hoàng tẩu, tẩu đã hại đệ một lần rồi, không thể có lần thứ hai đâu đấy”.
Tôi vội xua tay: “Không có đâu, không có đâu”.
Triệu vương cười chua chát, nói: “Hoàng tẩu đúng là rất giỏi dọa người khác, thần đệ đưa người về nhà rồi mới biết là bị Hoàng tẩu lừa. Hoàng thượng sao có thể đòi lấy mạng một người chỉ vì chuyện nhỏ như thế được, huống chi Lục Ly lại là cung nữ có cấp bậc cao nhất trong cung của Hoàng tẩu, rõ ràng ở đây còn có chuyện khác!”.
Tôi cười, đáp: “Thực ra cũng không có gì lớn, chỉ cần Lục Ly rời khỏi ta là coi như Tề Thịnh đã đạt được mục đích rồi, sẽ không làm khó đệ vì chuyện này đâu”.
Nghe tôi gọi thẳng tên của Tề Thịnh, Triệu vương hơi ngớ người ra, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Đang yên lành sao lại gây chuyện với Hoàng thượng?”.
Tôi cố làm ra vẻ ngạc nhiên, mở to mắt: “Sao cơ, Hoàng đệ không phải không biết đấy chứ? Tề Thịnh đã đem Giang thị giấu vào cung Đại Minh rổi, sao ta có thể không tức giận cho được?”.
Vẻ mặt của Triệu vương hơi đờ ra, sau đó mới chậm rãi nói với vẻ rất nghiêm túc: “Hoàng tẩu đừng có đùa với đệ nữa, dạ tiệc Nguyên tiêu xong, sau khi cãi nhau một trận ở chỗ của Hoàng tẩu, Hoàng thượng đã cưỡi ngựa ra khỏi cung, sáng hôm sau quay về ra lệnh đánh ૮ɦếƭ Lục Ly. Hoàng tẩu lợi dụng việc đệ không tiến cung hôm đó, tìm cách lừa đệ đưa Lục Ly đi. Ngay đêm hôm ấy Hoàng thượng lại tới chỗ Hoàng tẩu một lần nữa, sau đó Giang thị mới vào cung Đại Minh”.
Không ngờ một vương gia nhàn rỗi như anh ta lại cũng có thể dò la được rõ ràng như thế. Tôi vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy xấu hổ. Một Hoàng hậu như tôi thực sự là kém cỏi, nếu không có chỗ dựa vững chắc là nhà họ Trương sau lưng thì không biết tôi đã bị lãng quên ở xó xỉnh nào rồi.
Triệu vương vẫn nhìn tôi vẻ chờ đợi.
Tôi suy nghĩ một lát rồi rất nghiêm túc trả lời: “Ta không muốn trả lời vấn đề này, nếu đệ thật sự muốn biết thì có thể tới hỏi Tề Thịnh”.
Đôi mày của Triệu vương nhíu chặt lại rồi lập tức giãn ra, anh ta nói với vẻ tốt bụng: “Nhường nhịn Hoàng thượng một chút. Vân Tây đang xảy ra chuyện, trong lòng Hoàng thượng đã không lấy gì làm vui vẻ, Hoàng tẩu đừng giận dỗi với Hoàng thượng nữa”.
Tôi không khỏi tức giận, liếc anh ta một cái, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Rõ ràng là vợ mình đã bị Tề Thịnh đưa lên giường luôn rồi, ấy thế mà anh ta vẫn còn đứng đây nói đỡ cho Tề Thịnh?!
Không lẽ đó chính là tình yêu đích thực?
Nhưng tình yêu đích thực đó rốt cuộc là ai yêu ai? Mẹ nó, không phải là Triệu vương yêu Tề Thịnh đấy chứ?
Triệu vương nhìn tôi một lát rồi nói: “Hoàng tẩu, đệ nói thật nhé, trong mấy anh em nhà đệ, nhìn thì có vẻ Cửu đệ là người tâm cơ nhất, nhưng thực ra Hoàng thượng mới là người suy nghĩ sâu sắc. Thần đệ làm em của Hoàng thượng hơn hai mươi năm rồi, từ trước đến nay toàn bị Hoàng thượng cho vào tròng”.
Tôi cười, hỏi lại: “Lần ở Uyển Giang chẳng phải suýt nữa thì hoàng đệ thắng rổi còn gì?”.
Triệu vương ho khụ khụ, một hồi sau mới cười tự giễu, đáp: “Đệ không hề nghĩ là sẽ giành được gì, chỉ là tìm một cái cớ để lùi bước mà thôi. Năm đó, nhìn qua thì tưởng Cửu đệ gây chuyện, nhưng trên thực tế đôi cánh của Hoàng thượng đã đủ cứng cáp, thêm vào đó thân thể Tiên đế khi ấy lại là ngoài mạnh trong yếu, Hoàng thượng đăng cơ chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Hoàng tẩu là người thông minh, chắc cũng hiểu, cùng chịu khổ thì đơn giản, cùng hưởng phú quý mới khó, càng chưa nói đến câu mà người ta thường nói ‘ơn lớn lại thành thù’. Nếu để Hoàng thượng cảm thấy nợ đệ, thì thà để Hoàng thượng cho rằng đệ nợ Hoàng thượng, hai bên sống yên ổn là tốt nhất”.
Tôi không hề nghĩ rằng đằng sau sự việc ở Uyển Giang lại là tâm tình bất đắc đĩ như vậy của Triệu vương, tự nhiên thần người.
Triệu vương lại thở dài: “Hoàng tẩu nghĩ mà xem Hoàng thượng mất mẹ từ nhỏ, thế lực bên mẹ quá yếu để có thể dựa vào, Tiên đế lại là ngưòi dễ bị tác động, thế mà Hoàng thượng có thể đi đến ngày hôm nay, đủ thấy được con người và tính cách của Hoàng thượng. Hoàng tẩu đừng gây chuyện với Hoàng thượng nữa, cứ thuận theo Hoàng thượng thì cũng có mất gì đâu?”.
Triệu vương tận tình khuyên bảo như thế, tôi nghe xong lại hoàn toàn không biết phải nói gì. Tôi nào có muốn gây chuyện với Tề Thịnh, nhưng anh ta có thể bỏ qua cho tôi không? Cuộc chiến giữa hai chúng tôi từ lâu đã là vì mạng sống rồi!
Thấy tôi không nói gì, Triệu vương mở miệng ra định nói tiếp, tôi vội ngắt lời anh ta: “Lục Ly ở đó tốt chứ?”.
Triệu vương biết tôi muốn chuyển chủ đề, bất đắc dĩ thở dài, chán nản nói: “Cũng được. Nha đầu đó cứ nói rằng rất nhớ tẩu, cứ một mực cầu xin đệ đưa vào cung thăm, hơi một tí là lại quỳ sụp xuống khóc lóc”.
Đây đúng là phong cách của Lục Ly. Tôi gật đầu bằng lòng, nha đầu đó cũng xem như có lương tâm, vì thế tôi bèn nói: “Nếu có thời gian đệ hãy dẫn Lục Ly về đây một lần, nha đầu đó theo ta đã nhiều năm như vậy, ta đã coi nó như em gái mình”.
Triệu vương bình thản nhìn tôi rồi lắc đầu, đáp: “Cô ấy không vào được đâu. Hiện thời có lẽ chỉ có Hoàng thượng, Hoàng tổ mẫu và thần đệ mới có thể vào được nơi này thôi”.
Thực ra, Triệu vương không cần nói thì tôi cũng đã biết. Tôi ốm đã nhiều ngày như vậy thế mà chỉ có hai người phụ nữ của Trương gia được Tề Thịnh cho phép vào đây, đến cả Tống thái hậu cũng không thấy đến thăm.
Quả nhiên không phải con ruột có khác, cho dù là Thái hậu thì cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Tôi cũng hiểu Tề Thịnh quyết tâm giam tôi trong cung Hưng Thánh, để tôi làm một Hoàng hậu mắt mù tai điếc. Chỉ không hiểu anh ta đã biết chuyện Tả Ý chuyển sang theo tôi hay chưa, cũng không rõ việc Tả Ý quay lưng với Tề Thịnh là thực lòng hay làm theo ý của Tề Thịnh.
Tất nhiên, tôi chắc rằng Tề Thịnh không thể biết việc tôi đang xúi bẩy Trương gia mưu phản.
Thứ khó đoán được nhất trên đời chính là lòng người.
Đến mùng Sáu tháng Hai, Tả Ý biết được tin Tề Thịnh đã chính thức tuyên bố sẽ dùng vũ lực để dẹp yên Vân Tây. lệnh cho Dương Dự đang trấn thủ ở Thái Hưng đem quân vượt sông tiến xuống phía nam, cùng với Hạ gia tiến về phía tây. Còn Mạc thị ở Dự Châu, Tiết thị ở Thanh Châu sẽ chia một phần binh lực tiến lên Tịnh Dương, Tân Dã ở phía bắc để tăng cường binh lực cho vùng biên cương phía bắc, đề phòng Bắc Mạc có biến.
Cùng với đó, Tề Thịnh còn lệnh cho Hạ Bỉnh Tắc đem quân tới vùng biên giới giữa Giang Bắc và Tây Hồ, đề phòng người Hồ ở phía Tây nhân cơ hội tràn vào.
Toàn bộ sắp xếp đều không liên quan gì đến nhà họ Trương, vẫn trấn thủ biên cương phía Bắc. Mặc dù đã lấy bớt binh lực để cho Hạ Bỉnh Tắc dùng nhưng Tề Thịnh đã bù bằng lực lượng của Mạc thị, Tiết thị.
Tôi cẩn thận suy nghĩ suốt cả buổi tốỉ, vẫn không sao hiểu được Tề Thịnh làm vậy là có ý gì.
Xét theo tình hình thì việc để cho Dương Dự mang quân tiến xuống phía Nam là hợp lý nhất, vì Thái Hưng nằm ở bờ Bắc của Uyển Giang, rất gần với Vân Tây. Nhưng quan hệ giữa ông ta và Nhà xí huynh lại không rõ ràng, Dương Nghiêm với Nhà xí huynh còn thân thiết tới mức có thể mặc chung quần luôn rồi kìa.
Tề Thịnh muốn nhân cơ hội này làm giảm lực lượng của Nhà xí huynh? Nhưng anh ta tự tin rằng Dương gia sẽ nghe lời anh ta đến thế sao? Nếu sau khi vượt sông Dương Dự lại tiến thẳng về Thịnh Đô, Hạ Lương Thần đang bị vướng ở Vân Tây, dựa vào chỗ cấm vệ quân ít ỏi ở kinh đô làm sao mà chống chọi lại được với Dương Dự.
Đó là truyền nhân của Chiến thần Mạch soái cơ đấy! Mặc dù chức vị đã nhường cho người khác thì vẫn là dòng dõi của Mạch soái, không thể kém cỏi được.
Tôi vẫn còn đang suy nghĩ để tìm lời giải thì đến nửa đêm đáp án đó lại bất ngờ tìm đến tôi.
Vì đầu óc phải làm việc nhiều, tôi bị mất ngủ. Bởi thế khi Dương Nghiêm một thân đồ đen, bịt mặt cũng đen tuyền vén tấm màn bên giường lên thì tôi đã mở to mắt nhìn anh ta chằm chằm, nét mặt không chút ngạc nhiên nào.
Chỉ nhìn vào đôi mắt, tôi lập tức nhận ra anh ta.
Dương Nghiêm rõ ràng rất thất vọng, khẽ nói: “Có nữ nhân nào như nương nương không? Ít ra thì cũng phải co người lại, ôm chăn che thân chứ!”.
Tôi cân nhắc một hồi, thấy cũng có lỗi với anh ta, bèn ngồi dậy, nghiêm túc thương lượng: “Hay là ngươi ra ngoài rồi vào lại lần nữa đi, ta sẽ phối hợp với ngươi”.
Dương Nghiêm lột bỏ chiếc khăn che mặt: “Thôi, nương nương đừng xem thần là trò tiêu khiển nữa”.
Thấy tinh thần anh ta có vẻ sa sút, tôi lại càng thấy áy náy, mở miệng an ủi: “Ngươi có thể nghĩ như thế này, vừa rồi ta không động đậy không phải là vì lá gan lớn mà vì sợ quá cứng cả lưỡi”.
Lần này thì Dương Nghiêm bật cười: “Nương nương đúng là khác người”.
Tôi gật đầu, thầm nghĩ, lần này thì ngươi nói đúng rồi, ta thật sự không giống những người khác.
Dương Nghiêm ngồi lên trên giường tôi, sau đó gác cả chân lên, nhìn tấm màn che kín xung quanh, cười hì hì, nói: “Với bộ dạng này của chúng ta, nếu bị bắt gặp không biết có gọi là ‘bắt gian tại giường’ không nhỉ?”.
Dương Nghiêm nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh rõ ràng là đang đùa cợt.
Nhưng từ trước tới nay tôi luôn tuân thủ một nguyên tắc: Nếu không thắng nổi lưu manh thì mặt phải dày hơn lưu manh mới được!
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp: “Phải cởi hết quần áo thì mới là ‘bắt gian tại giường’. Còn như thế này, nhiều nhất cũng chỉ là ‘đắp chăn bông nói chuyện phiếm’ thôi”.
Dương Nghiêm nghẹn họng, im lặng một lúc mới thì thầm: “Đã biết tin gì chưa? Tề Thịnh sai cha thần đi dẹp loạn ở Vân Tây rồi”.
Tôi gật đầu, hỏi điều mà tôi cứ thắc mắc trong lòng: “Ngươi với Tề Hàn chỉ thiếu mỗi nước ngủ với nhau thôi, sao Tề Thịnh lại tin tưởng cha ngươi như vậy?”.
Dương Nghiêm cười nhạo báng, đáp: “Về chuyện này thì tất nhiên phải tin rồi. Nhà họ Dương chúng thần có gia huấn, nếu có giặc ngoại xâm thì phải lấy trăm họ làm trọng, bảo vệ giang sơn, xã tắc”.
Tôi không ngờ Dương gia lại có gia huấn đó, nhất thời không biết nên nói rằng nhà họ Dương các người thật cao thượng hay nói cái thứ gia huấn ૮ɦếƭ tiệt ấy hại ૮ɦếƭ nguời, đến cuối cùng chỉ hỏi: “Vậy Tề Hàn muốn ngươi làm gì?”
Dương Nghiêm trừng mắt nhìn tôi: “Thần với Cửu ca là anh em!”.
Tôi chợt hiểu ra: “Ồ, thì ra là anh em, nhưng Tề Thịnh và Tề Hàn còn là anh em ruột kìa, chẳng phải cũng thế sao?”.
Nghe tôi nói như vậy, Dương Nghiêm nhìn tôi vẻ coi thường, lẩm bẩm với vẻ rất thiếu kiên nhẫn: “Có nói thì đàn bà như nương nương cũng chẳng hiểu thế nào là anh em. Tóm lại, quan hệ giữa thần với Cửu ca không phải như nương nương nghĩ đâu”.
Thật ra, tôi cũng chẳng quan tâm quan hệ của bọn họ thế nào, chỉ quan tâm làm thế nào để phế truất Tề Thịnh thôi.
Tôi và Dương Nghiêm đều im lặng một lúc, sau đó tôi giơ chân đá Dương Nghiêm, hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi chạy đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Dương Nghiêm giật mình, khuôn mặt hiện lên vẻ “suýt nữa thì quên béng mất”, đưa tay vỗ vỗ trán, nói: “Là thế này, vì thấy nương nương đột nhiên bị nhốt nên Cửu ca sai thần đến xem có chuyện gì. Còn nữa, cha của nương nương bí mật tìm gặp Cửu ca, nói có đứa cháu xinh xắn, hiền thục, trước mắt vẫn còn chưa đến tuổi nhưng có ý muốn gả cho Cửu ca. Cửu ca sai thần vào cung nói với nương nương, xem nương nương có biết chuyện này không, và làm thế là có ý gì”.
Tôi ngẩn người ra. Cháu gái ư, cháu gái nào nhỉ?
Trương gia liên tiếp hai đời đều con trai nhiều hơn con gái. Đời ông của Trương thị, Trương lão thái thái sinh sáu người con trai xong thì mới sinh con gái, lại còn liền một lúc ba cô, nhưng hai người trong số đó đã ૮ɦếƭ yểu, chỉ còn lại Tam cô nương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc