Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 20

Tác giả: Họa Thi Ngữ

“Sao nàng có thể đối với với nam nhân khác, trong khi lại ném tướng công của mình qua một bên như thế?”
“Chàng cũng vậy thôi.”
“Ta có sao? Ngoài nàng ra, ta không hề có ai khác, ngay cả nữ tử khác ta cũng chưa từng liếc mắt đưa mày.”
“Hừ, bây giờ chẳng phải là chàng đang nhìn đó sao.”
“Ta chỉ nhìn, nàng nhìn nàng xem, còn thân thiết như thế.”
“Thiếp không chỉ muốn ôm còn muốn hôn nữa, thế thì sao?”
“Nàng… ta không cho phép!”
“Chàng coi mình là cái gì?”
“Ta không phải cái gì, ta là tướng công của nàng.”
“Được rồi được rồi, ta nói hai người các ngươi đó, không nên ngày nào cũng vì chút chuyện nhỏ này mà cãi qua cãi lại.” Hoàng Bộ Quân bất đắc dĩ bế lấy đứa nhỏ từ tay hai người họ, dịu giọng nói, “Các tiểu bảo bối, thúc thúc mang các con đi chơi, để hai người kia ăn giấm cho ngon.” Cũng như mọi ngày, Hoàng Bộ Quân ôm hai tiểu tử kia đi tản bộ.
“Nương tử.” Hoàng Bộ Ưng đi đến trước mặt Cam Đình Đình, dịu dàng gọi.
“Chàng còn biết thiếp là mẹ của con chàng sao?” Cam Đình Đình liếc mắt nhìn Hoàng Bộ Ưng, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, còn cách nào khác, ai bảo ngày nào cũng thích ăn giấm, lại còn là giấm của tiểu hài tử.
“Ta nhận sai rồi còn không được sao? Nàng định khi nào mới tha thứ cho ta đây?” Hoàng Bộ Ưng ôm lấy Cam Đình Đình từ phía sau.
Lần đầu tiên? Không, đây không biết là lần thứ mười mấy rồi, bất quá cô không thể tức giận. Mấy năm nay cô có thể thấy được Hoàng Bộ Ưng thật sự yêu mình, còn coi hai đứa nhỏ như con của mình, ngoại trừ thỉnh thoảng thích ăn chút giấm chua còn lại không gì có thể chê trách.
“Muốn thiếp tha thứ cho chàng cũng được, nhưng thiếp có một điều kiện.” Cam Đình Đình thần bí nói.
“Chỉ cần nàng tha thứ cho ta, đừng nói một điều, mười điệu kiện ta cũng đáp ứng.”
“Đó chính là —-”
“Chính là cái gì?” Hoàng Bộ Ưng ôm Cam Đình Đình thật chặt.
“Chính là muốn chàng yêu thiếp, sủng thiếp cả đời. Đời này ngoài thiếp ra không bao giờ được … liếc mắt nhìn nữ nhân khác. Luôn luôn đặt thiếp ở vị trí thứ nhất, trong lòng coi thiếp là người đẹp nhất ——”
“Được được, ta thương yêu nương tử, đời này rồi cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa. Ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng, trong lòng ta nàng vĩnh viễn đứng đầu, là người đẹp nhất trong mắt ta —- Như vậy có được không?”
“Ừm, thế cũng còn tạm được.” Cam Đình Đình vừa cười vừa nói.
“Còn nàng? Trong lòng nàng ta đứng thứ mấy?” Hoàng Bộ Ứng biết trong lòng Cam Đình Đình, khẳng định vị trí thứ nhất không phải hắn, chỉ cần trong lòng nàng có hắn là được rồi.
“Để thiếp nghĩ một lát, một … hai … ba bốn năm sáu ——” Cam Đình Đình cố tình giơ tay lên đếm.
“Cái gì? Mười?”
“Hì hì, vậy chàng muốn thứ mấy?”
“Ta không dám mong ước xa vời đến vị trí thứ nhất thứ hai, tối thiểu cũng phải thứ ba ——” Nét mặt Hoàng Bộ Ưng có chút mất mát.
“Chàng ngốc, thiếp chỉ gạt chàng thôi. Trong lòng thiếp, chàng đương nhiên là đứng nhất.” Cam Đình Đình xoay người, nghiên túc nhìn Hoàng Bộ Ưng. Thực ra mấy năm nay, cô cũng chưa từng nói ra suy nghĩ thật trong lòng cho Hoàng Bộ Ưng biết, hiện tại hai đứa nhỏ đều đã lớn, cũng đã đến lúc cô nói rõ tâm ý của mình.
“Thật vậy sao? Thế nhưng chẳng phải vị trí thứ nhất trong lòng nàng dành cho bọn nhỏ sao?”
“Thiếp rất yêu bọn trẻ, nhưng bọn chúng rồi cũng sẽ trưởng thành, sẽ có người đem chúng đặt ở vị trí thứ nhất, cũng có khi sẽ ***ng phải người bọn chúng yêu nhất. Thế nên đời này người thiếp yêu nhất, đặt ở vị trí thứ nhân, ngoài chàng ra còn có ai sao.” Nói ra hết tất cả, Cam Đình Đình có chút xấu hổ, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.
“Ta đứng thứ nhất, ta đứng thứ nhất. Nương tử, ta yêu nàng, ta yêu nàng.” Hoàng Bộ Ưng cao hứng ôm Cam Đình Đình xoay vòng vòng.
Ta cũng yêu chàng, Cam Đình Đình thầm nhủ trong lòng. Tùy rằng hiện tại chưa thể nói ra câu này, nhưng cô biết rồi sẽ có một ngày cô sẽ tự mình nói với Hoàng Bộ Ưng.
“Ca ca, chờ muội một chút.” Tiểu Bối hai chân ngắn cũn đuổi theo sau Tiểu Bảo.
“Tiều hài tử đúng là phiền phức.” Tiểu Bảo xoay người nhìn Tiểu Bối, tiểu quỷ nhỏ khẩu khí lớn.
“Tiểu Bối không phải tiểu hài tử, Tiểu Bối trưởng thành muốn gả cho ca ca làm tân nương tử, giống như phụ thân và mẫu thân vậy.” Khuôn mặt non nớt của Tiểu Bối bừng sáng, đôi mắt trong veo sáng ngời như sao.
“Nói muội là tiểu hài tử còn không chịu nhận, huynh muội không thể kết hôn.”
“Không, muội không chịu, muội sẽ làm tân nương tử của ca ca.”
“Được được, thua muội rồi, nữ nhân đúng là phiền phức, chỉ biết khóc.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ thay Tiểu Bối lau đi những giọt nước mặt lăn dài trên má, nằm lấy tay Tiểu Bối, quả nhiên Tiểu Bối nín khóc mỉm cười.
“Hai đứa nhỏ thật đáng yêu.” Ngày nay thiên hạ thái bình, Hoàng Bộ Thần lén vi phục xuất tuần, từ lâu hắn đã muốn đến thăm đại thảo nguyên nơi biên quan.
“Thúc thúc, ngài thật giống ca ca.” Tiểu Bối ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hoàng Bộ Thần, đồng ngôn vô kỵ nói.
“Tiểu hài tử, không được nói bậy, đây chính là —-”
“Ngô Hải —” Hoàng Bộ Thần ngăn Ngô Hải lại.
“Tiểu Bối, chẳng phải phụ thân mẫu thân đã dặn không được nói chuyện với người lạ sao?” Tiểu Bảo đi tới, kéo Tiểu Bối vào lòng che chở.
“Đứa bé này…” Hoàng Bộ Thần quan sát Tiểu Bảo, đứa bé này, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ này, so với hắn đúng thật —-
“Ca ca, thúc thúc không phải là người xấu. Hơn nữa thúc thúc thật giống ca ca.” Tiểu Bối càng khẳng định nói.
“Tiểu Bối không được nói bậy, sao huynh có thể giống người khác chứ. Chúng ta mau về thôi, bằng không phụ thân mẫu thân sẽ lo lắng.” Tiểu Bảo kéo tay dẫn Tiểu Bối đi, tuy cậu nhỏ cũng thấy mình rất giống vị thúc thúc kia, nhưng cậu lại không thích. Tuy nhìn thoáng qua thì rất giống nhưng đúng là không thích.
“Ngô Hải, ngươi thấy đứa bé kia chứ?” Hoàng Bộ Thần hỏi Ngô Hải.
“Hoàng thượng, hài tử kia đúng là có nét giống người.” Ngô Hải thành thực nói.
Nhìn hai thân ảnh nhỏ bé dần khuất xa, tâm ý thánh thượng bỗng có cảm giác khác thường, tựa hồ đoán được, nhưng lại không dám tin. Dù gì cũng đã năm năm trôi qua.
“Phụ thân mẫu thân.” Thấy Hoàng Bộ Ưng và Cam Đình Đình, Tiểu Bối vùng khỏi bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo chạy về phía họ.
“Tiểu Bối làm sao vậy? Có phải ca ca lại bắt nạt con không?” Hoàng Bộ Ưng cưng chìu ôm lấy Tiểu Bối.
“Không phải, ca ca không có bắt nạt Tiểu Bối. Tiểu Bối vừa cùng ca ca đến đằng kia chơi, gặp được một người rất giống ca ca.” Tiểu Bối vừa nói vừa chỉ tay về phía bên kia.
“Người rất giống?” Cam Đình Đình biết hài tử sẽ không nói dối, bèn nhìn về phía Tiểu Bảo hỏi, “Lời muội muội nói là thật sao?”
“Chúng con gặp phải hai người không quen biết. Vì cha và mẫu thân đã dặn không được nói chuyện với người lạ vậy nên con dắt Tiểu Bối quay về.” Tuy là song sinh với Tiểu Bối, nhưng Tiểu Bảo trưởng thành sớm hơn muội muội mình rất nhiều.
Cam Đình Đình và Hoàng Bộ Thần nhìn nhau, cả hai đều có linh cảm không lành.
“Tiểu Bảo, đưa muội muội vào phòng chơi.” Cam Đình Đình đưa Tiểu Bảo và Tiểu Bối vào phòng trong cài cửa lại, sau đó cùng Hoàng Bộ Ưng ra sân. Vừa bước đến cửa thì đã gặp phải Hoàng Bộ Thần và Ngô Hải.
“Hoàng huynh.”
“Thập nhất đệ.”
Gặp Hoàng Bộ Ưng, Hoàng Bộ Thần không thấy ngạc nhiên, trái lại, người kinh ngạc lại là Hoàng Bộ Ưng. Hắn không ngờ Hoàng thượng sẽ đến tận biên quan.
Cam Đình Đình chỉ đứng bên cạnh, Hoàng Bộ Thần cũng không phát hiện ra sự hiện diện của cô.
“Hoàng huynh, sao huynh đến cũng không báo trước một tiếng để đệ ra nghênh đón.” Trong lòng Hoàng Bộ Ưng đúng là có chút bất ổn.
“Không cần, ta không có việc gì nên đi thăm thú đó đây, nhưng đệ —” Vô tình trong lúc ấy, Hoàng Bộ Thần nhìn thấy Cam Đình Đình đứng bên cạnh, “Nghê Thường? Thật là nàng sao?” Trong giọng hắn mang heo kinh hỉ lẫn kinh ngạc.
“Hoàng thượng, ta không phải là Nghê Thường, ta là Cam Đình Đình, hiện tại là thê tử của Ưng.” Lòng cô đã không còn dao động, anh ta là Hoàng thượng, cô là Cam Đình Đình, những thứ khác đều không tồn tại.
“Thập nhất đệ? Thê tử?” Hoàng Bộ Thần nhìn Hoàng Bộ Ưng.
“Không phải thần đệ có ý định lừa gạt, mong Hoàng thượng thứ tội.” Hoàng Bộ Ưng vội quỳ xuống.
“Phụ thân mẫu thân.” Tiểu Bảo và Tiểu Bối từ nhà trong chạy ra.
“Ủa, là vị thúc thúc rất giống ca ca đây mà.” Tiểu Bối nói, bởi cô bé rất thích ca ca nên cũng rất thích vị thúc thúc giống ca ca này.
“Tiểu Bối.” Cam Đình Đình ôm Tiểu Bảo và Tiểu Bối vào lòng.
“Mẫu thân, tại sao phụ thân lại quỳ xuống?” Tiểu Bối tò mò hỏi.
“Đệ đứng lên trước đi, chúng ta vào trong rồi hãy nói.” Hoàng Bộ Thần biết có một số việc không thể nói trước mặt bọn nhỏ, ít nhiều cũng sẽ gây thương tổn tâm hồn chúng, huống hồ đây là hai người ——-
“Dạ, hoàng huynh. Mời —-” Hoàng Bộ Ưng đưa Hoàng Bộ Thần vào gian trong.
“Tiểu Báo, Tiểu Bối. Xem thúc thúc mang gì đến cho hai con nè.” Hoàng Bộ Quân dẫn theo một con thỏ, lên tiếng gọi từ xa.
“Ôi, con thỏ con thỏ, thật đáng yêu.” Tiểu Bối vùng khỏi vòng tay Cam Đình Đình chạy tới.
Hoàng Bộ Quân dang tay ôm Tiểu Bối vào lòng.
“Hoàng thượng?” Vào trong nhà, Hoàng Bộ Quân mới phát hiện sự hiện diện của Hoàng Bộ Thần. “Thần đệ tham kiến Hoàng thượng.” Hắn lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi.” Hoàng Bộ Thần thản nhiên liếc nhìn Hoàng Bộ Quan, xem ra năm năm qua những người này gạt hắn không ít chuyện, hại hắn không hay biết chút gì, điều này không khỏi khiến long tâm nổi giận.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Hoàng Bộ Quân đứng lên, lui sang bên cạnh.
Lúc này trong gian phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí ngưng động đến cực điểm.
“Ta muốn biết rốt cuộc các người giấu ta bao nhiêu chuyện, có bao nhiêu chuyện mà ta không biết.” Hoàng Bộ Thần uy nghi nhìn Hoàng Bộ Quân và Hoàng Bộ Ưng nói.
“Việc này không liên quan đến họ. Ban đầu là ta ép Ưng đưa ta xuất cung, cũng là ta buộc Ưng lừa ngài, nói rằng ta đã trở về tương lai.” Cam Đình Đình thẳng thắn nói, dù sao cô cũng không thiếu Hoàng Bộ Thần điều gì, sao cô phải sợ.
“Đình Đình. Hoàng thượng, việc này không liên quan đến Đình Đình và Thập tam đệ, tất cả đều là chủ ý của mình thần đệ.” Hoàng Bộ Ưng lần nữa quỳ xuống, hắn biết sớm muộn gì cũng có ngày này, chỉ không ngờ lại đến nhanh tới vậy.
“Hoàng thượng, xin người xét lấy sự trung thành và tận tâm của Thập nhất ca mà tha thứ cho huynh ấy.” Hoàng Bộ Quân cũng quỳ xuống cầu tình.
“Thúc thúc, có phải phụ thân và Quân thúc thúc đã chọc giận ngài không? Tiểu Bối đem thỏ con cho người chơi, người đừng giận nữa có được không?” Tiểu Bối ôm con thỏ chạy đến trước mặt Hoàng Bộ Thần, ngây thơ nói.
Ngắm khuôn mặt nhỏ thiên chân khả ái của cô bé, tất thảy mọi tức giận trong lòng Hoàng Bộ Thần nguôi đi rất nhiều, hắn đưa vay ôm Tiểu Bối ngồi lên đù*, “Thúc thúc không có giận, thúc thúc là đang cùng họ chơi đùa.” Sau đó hắn nhìn hai người đang quỳ trên đất nói, “Đứng lên cả đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Các ngươi lui cả đi, ta có vài lời muốn nói với nàng.” Hoàng Bộ Thần nhìn về phía Cam Đình Đình nói.
“Dạ.” Hoàng Bộ Ưng hơi lo lắng nhìn Cam Đình Đình.
“Thiếp không sao, chàng đưa bọn nhỏ ra ngoài trước đi.” Cam Đình Đình trấn an Hoàng Bộ Ưng.
Hoàng Bộ Ưng cùng Hoàng Bộ Quân ôm Tiểu Bảo và Tiểu Bối, còn có Ngô Hải, tất cả đều lui ra ngoài.
“Nàng không định giải thích sao?” Hoàng Bộ Thần lên tiếng.
Giải thích? Cô có điều gì cần giải thích với anh ta sao? Năm năm trước không có, năm năm sau cũng không. “Ngài muốn nghe điều gì?” Cam Đình Đình thản nhiên hỏi Hoàng Bộ Thần.

“Hai đứa bé kia?” Hắn tính toán một chút, hai đứa nhỏ kia thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mới năm tuổi, năm năm trước cũng chính là khi Cam Đình Đình bỏ đi, cho nên
“Không sai, là con của ngài. Nhưng ngài có phụ thân của bọn chúng thì sao? Năm năm nay ngài chưa từng gánh vác trách nhiệm làm cha lấy một lần, cho nên đối với bọn nhỏ mà nói, ngài cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.”
“Ta biết, nhưng nếu lúc đầu nàng không bỏ đi, bọn chúng sẽ không "
“Ta không bỏ đi? Vì sao ta bỏ đi hẳn ngài là người hiểu rõ nhất.”
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta yêu nàng nhưng không thể vì nàng mà vứt bỏ quốc gia.”
“Ngài luyến tiếc ngôi vị hoàng đế, nhưng đây không phải điều ta muốn. Ta chỉ muốn có một cuộc sống hạnh phúc giản đơn, những điều này Ưng đều có thể cho ta. Vậy nên chuyện gì qua rồi hãy để nó qua đi.”
“Ta biết nàng còn giận chuyện ngày ấy, thế nhưng khi ấy là ta bất đắc dĩ.”
“Ngài không cần viện cớ, cái gì qua cũng đã qua, ta không muốn nhắc lại. Huống hồ hiện tại ta đang rất hạnh phúc, có bọn nhỏ có Ưng. Đây chính là cuộc sống mà ta mong ước.”
“Điều gì hắn có thể cho nàng ta cũng có thể, nàng hãy đưa bọn nhỏ theo ta trở về.”
“Trở về?”
“Phải, mấy năm qua ta chưa từng quên nàng.”
“Xem ra ngài vốn không thể nào hiểu được thế nào là yêu một người.”
“Ta ”
“Đình Đình, nàng và Hoàng thượng nói gì trong đó? Sao nhanh như vậy huynh ấy đã quay về?” Hoàng Bộ Ưng tò mò hỏi Cam Đình Đình.
“Thiếp nói hắc hắc, bí mật!” Thực ra cô đã nói rõ với Hoàng Bộ Thần rằng, bất luận hiện tại hay là tương lai, người cô yêu vĩnh viễn là Hoàng Bộ Ưng. Hoàng Bộ Thần nhận thấy sự tình không thể vãn hồi, đành quay về.
“Nàng mau nói đi, ta muốn biết.”
“Thiếp nói bất kể là bọn nhỏ hay là thiếp đều là người của Hoàng Bộ Ưng, cho nên ”
“Nàng thực sự nói vậy?”
“Dĩ nhiên, chẳng lẽ không phải sao?”
“Đương nhiên là phải rồi, bất kể là bọn nhỏ hay nàng đời này đều là của ta, ta sẽ yêu mọi người cả đời, cả đời.”
“Được rồi, hai người không cần ân *** ái như thế. Cái này là Hoàng thượng gửi ta cầm giúp hai người.” Dù gì cũng đã quá quen với những hành động thân mật hằng ngày của hai người bọn họ, nên Hoàng Bộ Quân cũng chẳng để bụng.
“Cái này?” Hoàng Bộ Ưng nhận lấy vật trong tay Hoàng Bộ Quân, là một đạo thánh chỉ.
“Bỏ đi, vậy cũng tốt, sau này chúng ta có thể luôn bên nhau.” Nhìn qua nội dung trong thánh chỉ, Cam Đình Đình cất tiếng nói.
“Phải, các ngươi là người một nhà, còn ta bây giờ là người ngoài sao?” Hoàng Bộ Quân bất mãn nói. Hắc hắc, kỳ thực trong lòng hắn hiểu rõ, hai người kia đời này ở cùng một chỗ âu cũng là do duyên phận.
“Thúc thúc không phải người ngoài nha, Tiểu Bối lớn lên sẽ gả cho thúc thúc làm tân nương tử.” Tiểu Bối chạy đến, nhào vào lòng Hoàng Bộ Quân.
“Nữ nhân đúng là hay thay đổi, mới hôm qua còn nói muốn làm tân nương của ta, đến hôm nay lại đứng núi này trông núi nọ.” Tiểu Bảo trừng mắt nhìn Tiểu Bối, khẽ lẩm bẩm.
“Tại ca ca nói huynh muội không thể kết hôn, cho nên Tiểu Bối phải gả cho thúc thúc.”
“Được được, Tiểu Bối mau mau lớn.” Hoàng Bộ Quân sủng ái ôm chặt Tiểu Bối trong lòng, thực ra từ lâu hắn đã yêu thương hai đứa nhỏ như con ruột của mình.
“Ta nói đệ đó, đệ không được có ý đồ với con gái ta.” Hoàng Bộ Ưng giành lấy Tiểu Bối từ tay Hoàng Bộ Quân, vờ như tức giận nói.
“Chẳng lẽ … chẳng lẽ ngài là trâu già mà muốn gặm cỏ non?” Cam Đình Đình bồi thêm một câu.
“Có hai người bảo hộ, ta nào dám.”
“Ha ha ha “
“Ha ha ha “
HẾT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc